Vân Chiêu hóa đá tại chỗ, tưởng khả năng nghe hiểu của mình có vấn đề.

Đây… toàn là từ ngữ gì thế hả?!

Cô gái cắn môi dưới, giả vờ đang tức giận, má phồng lên như hai quả khinh khí cầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô dùng lời lẽ đúng đắn nói: “Chử Lan Xuyên, em mới mười tám tuổi, chính xác ra thì mới qua sinh nhật mười tám tuổi được một tháng.”

Ý tứ là đang trách anh – thế này mà cũng xuống tay được!!!

Chử Lan Xuyên ung dung nghe bạn gái nhỏ răn dạy, anh khoanh tay lại, sợi tóc rơi trước trán sảng khoái nhẹ nhàng.

Sau đó anh duỗi tay cầm tay của cô lên, đặt lòng bàn tay của cô gái hướng vào thẳng mặt mình.

“Được, anh trai sai rồi, anh trai không phải người…” Hơi thở của Chử Lan Xuyên vẫn nhịp nhàng, anh đã tỉnh táo hoàn toàn, “Khiến Chiêu Chiêu nhà ta phải chịu uất ức rồi.”

Phải nói Chử Lan Xuyên vừa hạ mình dỗ dành mang tai cô đã run lên, dường như thể hiện rõ cô rất không hiểu chuyện.

Giọng nói của Chử Lan Xuyên hơi ngừng lại, anh thấy sắc mặt của cô gái dịu lại mới nói tiếp: “Nhưng thế này, mười tám tuổi cũng có thứ học được rồi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao ngày tháng còn dài, không thành thạo cũng có thể từ từ luyện tập.

Vân Chiêu đập đôi tay đang sờ qua lại của anh, nhướng mày hỏi: “Học cái kiểu như tối qua ấy hả…?”

Có thể học bá đã thích phân cao thấp từ tận trong xương tủy, lại thêm Vân Chiêu vốn thông minh, học cái gì cũng nhanh, cô tự nhận muốn học thật sự cũng không đáng kể.

Giờ phút này Chử Lan Xuyên có cảm giác mình trở thành vật thí nghiệm của cô gái nhỏ.

Cô giống như đang anh dũng hy sinh quỳ gối bên người anh, ngón tay cong lên, trông dáng vẻ như sắp làm đám lửa nhỏ biến thành lửa cháy lan cả cánh đồng.

Phục luôn.

Chử Lan Xuyên thật sự phục rồi.

Đối với những thứ khác cô gái nhỏ mười tám tuổi này cũng không có gì nhưng tư duy lại vượt bậc thật.

Anh như đang xách một con gà con lôi cả chân lẫn tay của cô ra khỏi người mình, vừa tức vừa cười nhìn Vân Chiêu vẫn còn đang mơ màng.

Vân Chiêu còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, trong đôi mắt trong vắt như nước toàn là hình bóng của anh.

Anh sửa lại: “Nhóc con, anh trai không để em học bây giờ đâu.”

Bởi vì động tác vừa rồi trên người cô vốn chỉ có bộ đồ ngủ mỏng manh lại càng xộc xệch chỉ còn vài ba phần vải, bờ vai trắng như tuyết, đôi chân dài thon thả, chỗ nào cũng xinh xắn, thơm thơm mềm mềm.

Cuối cùng Chử Lan Xuyên giữ chặt cô lại, anh không hề có ý định nào khác trong đầu lần ngón tay đến gần cổ cô.

Vân Chiêu làm bộ rụt người lại, tưởng anh lại định làm cái chuyện không nên làm vào ban ngày.

Thế nhưng không có gì.

Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại dây váy cho cô rồi vuốt thẳng váy, từ cõi lòng đến ánh mắt đều là cô.

Khi thích một người, thương tiếc một người, ánh mắt không biết nói dối.


Trước mặt cô là một Chử Lan Xuyên chỉ duỗi tay đã có thể chạm đến, giữa lông mày anh mang theo nét trong trẻo.

Dường như cô có thể xuyên vào đường hầm thời gian, xuyên về quá khứ đi đến trước mặt người thiếu niên mười bốn tuổi, vuốt ve vết thương cho anh, kiểu chữa lành như thế này dễ làm ấm lòng người.

Vân Chiêu đứng dậy, cô xỏ dép lê duỗi lưng nhìn anh: “Thế lúc nào thì em học được?”

Lại đốt lửa đây.

Một tay anh chống trên đầu giường, nghiêm túc hỏi lại cô: “Cô gái nhỏ lại không thành thật rồi?”

Trẻ con không thành thật là ví dụ tiêu biểu cho việc thiếu sự dạy bảo của anh trai.

Thật ra Chử Lan Xuyên rất muốn làm chút gì đó, trong ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô mà dứt khoát thì đã nước chảy thành sông rồi.

Dưới trạng thái kia anh mà muốn xử lý thì đã làm từ lâu.

Thế nhưng Chử Lan Xuyên lại không nỡ, anh sợ cô còn quá nhỏ, một khi khóc lóc kêu đau không chừng anh sẽ mềm lòng, chắc chắn sẽ dừng lại giữa chừng.

Lúc Vân Chiêu đi rửa mặt, Chử Lan Xuyên kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời tươi đẹp, mây xếp thành từng tầng, không khí thoảng mùi tanh nồng của nước biển.

Dáng người anh vốn đã tốt lại được ánh nắng chiếu vào, góc nghiêng hoàn hảo như một pho tượng.

Phùng Thường Thư gửi cho anh ít tin tức về bến cảng, trong đó con đường phù hợp với tưởng tượng nhất là dùng thuyền vận chuyển từ Nam Giang về thành phố Giang, quá trình này phải qua tay mấy người, chắc chắn bọn buôn ma túy đã sắp xếp toàn thân tín vào đó.

Nhưng dựa theo suy đoán của tối qua thì tin tức này không thể nghi ngờ rất có ích.

Một khi đã tìm đúng con đường vận chuyển còn sẵn cả tang chứng nữa thì chắc chắn có thể thành công thu lưới.

Chử Lan Xuyên phân tích rõ mạch suy nghĩ của mình xong cực kỳ tự nhiên bước vào toilet, duỗi tay lau kem đánh răng vẫn còn dính trên khóe miệng giúp cô.

Không thể không nói Vân Chiêu rất hưởng thụ sự săn sóc của anh, chỉ cần hành động nhỏ xíu thôi cũng khiến tim đập nhanh như chớp.

Lúc này Chử Lan Xuyên đã thay xong quần áo, chẳng qua anh vẫn chưa đeo thắt lưng.

Vân Chiêu bất giác nhớ đến dáng vẻ người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, vai eo tỷ lệ vàng, cảnh phục phẳng phiu, dưới ống quần là đôi chân thon dài, nhìn kiểu gì cũng không cảm thấy đủ.

Đặc biệt Chử Lan Xuyên còn tỉ mỉ từng li từng tí cài cúc áo, cả người từ trên xuống dưới toát lên khí chất trang nghiêm lạnh nhạt.

Kể từ khi Chử Hằng qua đời, anh bắt đầu có tính tự kỷ luật cực cao, lại thêm ông nội là một nhà cách mạng chính cống thường xuyên đề cao tầm quan trọng của nề nếp gia đình, trước khi ông nội qua đời đã luyện cho anh thành thói quen.

Về sau vào trường Cảnh sát, xưa nay anh không hề ngủ nướng thêm một phút nào, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ lúc nào cũng nhanh hơn mọi người. Khi đó ai ai cũng cảm thấy anh kiêu căng ngạo mạn, không hề thân thiện.

Thật ra không phải thế, anh dành cả tấm lòng thành kính cho cái nghề nghiệp trang nghiêm này, vậy nên yêu cầu của anh về bản thân cũng rất cao.

Đã có không ít cô gái có ý định xông vào lãnh thổ của anh nhưng đều bị tảng băng không thể hòa tan là anh làm cho rút lui.

Không ai hay biết ở dưới tảng băng cũng có lửa nóng, đó là ngọn lửa đón ánh mặt trời mà sinh ra.

Anh giao dây thắt lưng cho cô, cả người ra vẻ mặc người chém giết: “Giúp anh.”

Vân Chiêu cũng là lần đầu tiếp xúc với thắt lưng của nam giới, cô tìm hiểu một lát mới làm được.

Dáng người cô gái cúi thấp, anh rũ mắt xuống liền thấy cái đầu tóc xù của cô, còn có cả đôi bàn tay nhỏ nhắn đang không biết hướng về chỗ nào.

Sau khi sờ vào Vân Chiêu có thể khẳng định Chử Lan Xuyên đúng thật sở hữu loại công cẩu eo (eo chó đực đã chú thích ở trên), lực eo căng tràn, đường cong mạnh mẽ mặc cô xoa bóp thế nào cũng không tìm ra chút thịt thừa.




Anh ngồi ở vị trí cao vời vợi, từ trên cao kiêu ngạo nhìn xuống chúng sinh.

Mấy phút sau thắt lưng mới vừa vặn ôm lấy eo của Chử Lan Xuyên, anh hít một hơi khí lạnh, đôi lông mày đen như mực càng dày hơn, anh hỏi cô: “Sờ đủ chưa?”

Tay Vân Chiêu dừng lại, cô nghe được tiếng nuốt nước bọt của mình vang lên trong không khí.

“…”

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu lựu đỏ, bây giờ chỉ cảm thấy tà váy cọ vào mắt cá chân rất ngứa.

Trong lòng cũng bị anh giáng cho một đòn khiến cô cảm giác có tật giật mình.

Sợ cái ngọn lửa không rõ tên lúc sáng sớm lại dấy lên, khi thắt lưng cuộn đến phía trước anh bèn phối hợp cài vào.

“Cạch” một tiếng nhanh gọn sắc lẹm.

Vân Chiêu rất muốn trợn mắt trừng anh, không phải là anh có tay, lại còn thắt dây lưng nhanh hơn cô biết bao nhiêu sao?!

Do vậy cô có thể chắc chắn đây là thói hư tật xấu của người đàn ông, không phải chỉ là giả vờ đáng thương thôi sao, ai mà không biết hả??!

Cô gái nhón chân lên, giọng điệu mềm nhũn lại điềm đạm đáng yêu bám vào lỗ tai anh nói: “Anh trai Lan Xuyên ơi, tay em tê, anh thắt dây lưng giúp em đi.”

Được, cô gái nhỏ còn chơi chiêu hoán đổi thân phận với anh, chiêu này đủ ác.

Mà tay cô tê vẫn là có lý do chính đáng, cái này do ai ban tặng không cần nói cũng biết.

Chử Lan Xuyên ép cô đến trước bức tường gạch men sứ trong phòng tắm, anh từ trên cao nhìn xuống thiết kế của chiếc váy này, váy liền thân rất đứng đắn với hàng cúc kiểu Pháp và thắt lưng buông thõng tự nhiên ở hai bên, váy kiểu này rất tôn dáng.

Cũng may Vân Chiêu có dáng người có thể mặc cái váy này.

Anh cầm hai sợi thắt lưng trong tay so sánh một lúc, cô còn chưa nhìn rõ quá trình thế nào đã thấy người đàn ông dễ như trở bàn tay thắt thành một cái nơ bướm cho cô.

Vân Chiêu kinh ngạc, soi gương trong toilet thật kỹ, cái nơ bướm này còn thắt đẹp hơn cả ở quán.

Chử Lan Xuyên dán sát người cô từ phía sau, đôi con ngươi như hồ nước trong xanh không có chút xao động nào, anh cố ý hạ mình dỗ cô: “Công chúa có hài lòng không?”

Bạn trai mối tình đầu thắt nơ bướm quá đẹp cũng không phải là chuyện tốt.

Cô nghẹn lời, dốc sức hỏi anh: “Anh học được ngón nghề này ở đâu vậy?”

Ai ngờ Chử Lan Xuyên vẫn thản nhiên, ra vẻ không hiểu nhìn cô, hỏi ngược lại câu: “Cần học à? Không phải chỉ cần xem là biết sao?”

Vân Chiêu chắc chắn mình đang bị chà đạp…

Sống mười tám tuổi cô còn chưa chịu nỗi uất ức vì bị chèn ép về trí thông minh đâu.

Cô tự hỏi tự trả lời trong lòng, đường đường là thủ khoa môn Toán trong kỳ thi Đại học lại có thể chịu được uất ức bực này sao?! Không chịu nổi!

Chử Lan Xuyên vẫn còn đang thêm củi vào ngọn lửa đang cháy này, ngón tay len vào chiếc nơ bướm vừa được thắt xong, anh kéo sang phải một cái, cảm giác tinh tế bung tỏa trong lòng bàn tay qua lớp vải mỏng manh.

Anh thấp giọng: “Thật ra…”


“Hử?”

“Thắt nơ bướm cũng chẳng thể coi là tuyệt kỹ của anh.” Chử Lan Xuyên cứ thở dài khe khẽ bên tai cô như vậy.

Hơi thở kia như làn gió đêm hè Đại Lý, gió thổi xuyên qua cơ thể thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của con người.

Cô chớp mắt hỏi: “Thế cái gì mới là tuyệt kỹ của anh?”

Trước khi Chử Lan Xuyên trả lời, trong đầu cô gái toàn là những suy nghĩ vô cùng đứng đắn.

Ví dụ như bắn súng, hạng mục thể chất, những cái này cũng cần thiết để anh bồi dưỡng nghiệp vụ.

Vẻ mặt anh chăm chú, lời nói ra khác một trời một vực với dáng vẻ lạnh lùng của anh.

“Tháo nơ bướm rất dễ.”

Đuôi mắt Chử Lan Xuyên như thể dính lây sắc lựu đỏ trên váy cô khiến cho người ta mặt đỏ tim run.

Cô bịt lỗ tai lại ngay lập tức, coi như không còn cách nào với người đàn ông cái gì cũng có thể nói trước mặt cô này.

Hai người một trước một sau ra khỏi toilet, Vân Chiêu sắp nghĩ nát óc, tinh nghịch phản công lại anh: “Chử Lan Xuyên này, người trong cục Cảnh sát mà thấy đường đường đội trưởng Chử lúc không có ai lại như thế này sẽ có phản ứng gì nhỉ?”

Chử Lan Xuyên bất đắc dĩ xoa cổ cô, nói chắc như đinh đóng cột: “Bọn họ không có cơ hội đó.”

Khuôn mặt cô nhăn nhó, lấy thẻ phòng ra khỏi khe, “Sao lại không?”

Anh trả lời thẳng thắn thật, bị chọc cười chỉ mỉm cười nói: “Bọn họ không xứng.”

Vân Chiêu đau lòng một giây cho các đồng chí trong cục Cảnh sát đang dưng bị bôi xấu.

Dù sao ở cục Cảnh sát có vài người đã lớn tuổi căn bản chẳng phí sức đi quan tâm người khác từng li từng tí, ngoài miệng không hãm hại nhau đã là tốt rồi.

Trong bầu không khí như vậy nhưng cả đám người vẫn chỉ là mặt lạnh còn tim nóng, rõ ràng khi đối diện với nguy hiểm thì họ vẫn là chỗ dựa vững chắc nhất của nhau.

Có thể thấy với Vân Chiêu thì câu này có ngụ ý là… Trăm nghìn tình cảm dịu dàng chỉ dành cho một người mà thôi.

Trước khi đi ra cửa cô còn hơi do dự, cô ngẩng đầu nhìn thẳng mắt anh, hít sâu một hơi nói: “Chuyện tối qua em còn chưa nói xong.”

Phải rồi, quá khứ của cô còn chưa kể ra, còn chưa thẳng thắn nói cho anh.

Chử Lan Xuyên không nặng cũng không nhẹ ừ một tiếng, nhìn qua có vẻ tâm sự nặng nề nhưng lúc đối mặt cô lại trở về vẻ mặt lạnh nhạt.

Anh cong ngón tay, mười ngón tay của hai người đan xen nhau, Vân Chiêu nghe thấy tiếng anh nói: “Không vội.”

Tình hình bây giờ là anh đại diện cho cảnh sát ở ngoài sáng, Vân Già ở trong tối, một lần loại trừ kia đã đánh rắn động cỏ, về sau muốn làm ra hành động gì càng phải cẩn thận hơn.

Hai người chọn một quán gần biển vào ngồi, gọi món mồi sợi* đặc sản của vùng.
(*https://travelmag.vn/7-mon-an-nhat-dinh-ban-phai-thu-khi-du-lich-den-dai-ly--van-nam-d5337.html)

Mới sáng sớm đã ăn món có nước rất hợp miệng, trên hai bát mì còn cho thêm tương đen và thịt hầm, màu sắc trong veo khiến người khác nhìn mà phát thèm.

Nước biển dâng lên như mực bắn tung tóe, sóng biển dập dềnh, tiếng sóng vỗ bờ rì rầm không dứt bên tai.

Chử Lan Xuyên ăn xong trước cô, anh ngồi ngay ngắn tại chỗ, áo trắng quần đen, ánh nắng vàng ươm, biển cả xanh rờn.

Anh ngồi giữa chốn trời đất, cả người hòa vào cảnh sắc sau lưng mình như là một bức tranh sơn dầu tinh xảo.

Chắc do vẫn còn sớm xung quanh không có người nào, bầu không khí tràn ngập sự thoải mái dễ chịu.

Sống chậm lại dễ dàng giúp cho thần kinh của con người được thư giãn.

Vân Chiêu cũng gác đũa, trong lòng còn nghĩ về chuyện của Vân Già.

Cô mở miệng nói thẳng vào điểm chính: “Người theo dõi em có quan hệ với Vân Án, anh ta tự xưng là anh trai em, chắc là con nuôi của Vân Án.”


Nói cách khác thì những giao dịch ma túy hiện giờ khả năng cao có quan hệ với người con nuôi của Vân Án.

Mục tiêu Chử Lan Xuyên muốn tìm – tội phạm tình nghi mà anh muốn thu lưới tóm gọn tám chín phần là Vân Già.

Anh chỉ biết im lặng trước kết quả này, cũng không phải không dám tin mà từ khi bắt đầu anh đã làm sẵn công tác chuẩn bị mới phải.

Cô sợ anh vì điều này mà vướng mắc trong lòng, thậm chí gặp phải trở ngại khi làm nhiệm vụ.

Cô gái nhỏ vội vã không kìm nổi gọi anh: “Chử Lan Xuyên…”

Anh rửa tai lắng nghe, ánh mắt dịu dàng: “Anh đây, em nói đi.”

“Anh… Tin tưởng em.” Lời còn lại như nghẹn trong cổ họng, nhưng cô không chọn ngậm kem đánh răng*, trong lời nói liền một mạch kia còn chứa cả sự chân thành.
(*Có nghĩa là nói rất chậm, giống như đang ngậm kem đánh răng mãi không nói nên lời.)

Chắp nối xong xuôi cô gái nhỏ nói với anh: “Anh tin tưởng em, em mãi mãi không bao giờ phản bội anh.”

Loại cảm giác này gần như thần phục, cô không phải công chúa, anh mới là vua của vương quốc trong tim cô.

Đúng lúc này chủ quán đi ra dọn bàn, ông nghe thấy lời nói kích động của cô còn tưởng hai người đang thề non hẹn biển.

Chủ quán để râu quai nón, rất có dáng dấp của một ông chú làm nghệ thuật, ông tử tế khuyên bảo Chử Lan Xuyên: “Vợ cậu đã nói vậy rồi, cậu trẻ này cũng phải thể hiện đi chứ.”

Anh vô cùng tự nhiên lấy luôn cái cớ của chủ quán, ánh mắt kiên định: “Vậy anh chỉ có thể ngàn lần chết cũng không chối từ.”

Lời thề so với lời tâm tình còn cảm động hơn.

Trước khi đến Đại Lý Vân Chiêu đã biết biển Nhĩ Hải như một viên ngọc xanh biếc khảm vào giữa mặt đất, trong đó có một cái hồ tình nhân, hình dáng giống như giọt nước mắt vô cùng lãng mạn.

Cầu nguyện ở nơi lãng mạn như thế này luôn có cảm giác không chân thật.

Thành phố Giang.

Người điều khiển máy bay tư nhân nhận được thông báo từ tối qua nói Đàm Yếm muốn bay từ thành phố Giang đến Đại Lý.

Không phải là hợp tác làm ăn mà hoàn toàn là lịch trình cá nhân.

Trên độ cao mười nghìn mét, Đàm Yếm nhìn những đám mây hoặc bay lên hoặc sà xuống bốn xung quanh rất giống với một giấc mơ ngắn ngủi, hắn tránh thoát khỏi trói buộc, ôm lấy sự tự do giống thế này, sáng sủa cả khoảng trời.

Chẳng qua trong lòng lại không như vậy, bây giờ tim hắn như bị khoét một lỗ lớn, tự cảm thấy không còn gì để mất nữa.

Dù sao thì trái ngược với bầu trời là vực thẳm, hắn ẩn náu ở đó không thể tự cứu chữa lấy chính mình.

Máy bay hạ cánh, Vân Già kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, gặp mặt Đàm Yếm ở gần đó.

Muốn Đàm Yếm ngồi máy bay tư nhân đến đây cũng chỉ vì gần sân bay có hệ thống Thiên Nhãn*, hắn sẽ không dám làm ra chuyện gì nguy hiểm.
(*Thiên Nhãn hay mắt trời, có tên gọi khác là hệ thống Hải Yến là kiểu hệ thống an ninh hiện đại ở sân bay Trung Quốc. Nó có thể nhận biết các loại xe, phát hiện xem tài xế và hành khách đã đeo đai an toàn hay chưa, có vừa lái xe vừa gọi điện thoại không…)

Đàm Yếm lạnh mặt đánh giá Vân Già, giọng nói lạnh lùng: “Anh nghĩ kỹ điều kiện chưa.”

Vân Già nở một nụ cười đạt được ý muốn, vươn tay ra: “Hợp tác vui vẻ, anh Đàm.”

Có thể để Đàm Yếm cho qua Vân Già cảm thấy còn phải nhờ vào cô em gái trên danh nghĩa kia của hắn, không có quân bài là Vân Chiêu thì sợ là không bao giờ Đàm Yếm lại chịu thỏa hiệp.

Trước kia Đàm Yếm luôn sống trong quốc gia hắn tự dựng nên, hắn tự nhận trên thế giới này không gì có thể phá hủy trái tim của mình.

Nhưng đến ngày hôm nay hắn đã bại trận không còn manh giáp.

Ngoài tình yêu không có gì có thể khiến con người hy sinh nhiều đến thế.

Vân Chiêu cũng vậy, lúc anh nói ra bốn chữ (ngàn lần chết không chối từ) kia, cô liền hiểu rõ rất nhiều chuyện đã được định sẵn chỉ có duy nhất mà thôi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương