Dứt lời cô còn đổi sắc mặt, lẩm bẩm trong miệng: “Chú Chử khó nghe quá, gọi chú Chử Lan Xuyên thì hay hơn.”

Chử Lan Xuyên cũng không giận, ánh sáng nơi đáy mắt anh tắt ngúm, anh nhẹ nhàng nói: “Trẻ con không nghe lời là muốn bị xử lý rồi.”

Vân Chiêu luôn cảm thấy giọng nói của Chử Lan Xuyên rất hợp để nói lời tâm tình, dùng giọng điệu gần như thì thầm kia nói mấy lời hung dữ mà cũng có thể rung động lòng người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô không hề rụt rè trêu chọc lại anh: “Vậy anh định xử lý thế nào? Hả? Chú Chử Lan Xuyên…”

Thật ra bình thường ở trước mặt Chử Lan Xuyên, Vân Chiêu chỉ có một chữ “sợ”.

Tối nay cô lớn mật như vậy đơn giản vì trời cao hoàng đế ở xa*, dù sao trước khi rời Đại Lý anh phải hoàn thành nhiệm vụ, tính ra hai người cũng chẳng còn cơ hội gặp nhau.
(*Trời trên cao hoàng đế ở xa, hiểu nôm na là nước xa không cứu được lửa gần.)

Muốn xử lý thì anh cũng không có cơ hội.

Quai hàm của Chử Lan Xuyên nghiến chặt, có thể nhìn ra anh đang cắn răng nhẫn nại vô cùng.

Cô gái nhỏ không biết sống chết hết lần này đến lần khác khiêu khích sức chịu đựng của anh.

Vân Chiêu tự giác gỡ được bàn danh dự, con ngươi ánh lên tia giảo hoạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô làm bộ ngáp một cái, dáng vẻ lười biếng giống như một con mèo chuẩn bị ghé vào gối ngủ thiếp đi.

Trong lúc duỗi người, cảnh sắc ở vùng lưng eo của thiếu nữ lộ ra hoàn toàn, như là tuyết trắng mềm mại chỉ phiếm ánh đỏ khi động tình.

Xem ra không có cách nào tiếp tục cuộc điện thoại này nữa rồi.

Vân Chiêu vốn đang giả vờ buồn ngủ, cả người cô bỗng nhạy bén nhớ lại giọng nói trầm thấp bên tai của người đàn ông kia, ma xui quỷ khiến hỏi anh: “Chử Lan Xuyên, nếu có một ngày nào đó em có thêm một người anh trai thì anh tính làm thế nào?”

Cô nhớ lại cách người đàn ông kia gọi mình, Linh Linh sao? Cô vốn dĩ có cái tên này hay sao?

Nhưng vì sao cô có nghĩ kiểu gì đi chăng nữa chuyện xảy ra trước năm tuổi không hề để lại ấn tượng gì trong đầu cô?

Càng nhớ lại đầu cô càng đau như muốn nứt ra.

Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra tiếp sau năm đó, cả người Vân Chiêu như rơi vào trong mắt bão, anh là đất liền nhưng cô không có cách nào rơi xuống bên anh.

Chử Lan Xuyên kinh ngạc một giây, lông mày nhướng lên rồi lại hạ xuống.

Anh kìm nén ngọn lửa ở sâu trong con mắt, gần như cố chấp nói: “Thế thì anh sẽ cướp em về.”

Câu nói này cùng nghĩa với: “Em chỉ thuộc về một mình anh”.

Người ngoài không thể so sánh, cũng tuyệt đối không có khả năng xen vào.

Xương bả vai của thiếu nữ chợt rụt lại, lúc này cô mới nhận ra dây váy đã tuột xuống vai, vội vội vàng vàng chỉnh về vị trí cũ xong mới dám nhìn thẳng vào camera.

Khó trách vừa anh ngơ ngác nửa ngày trời.

Chử Lan Xuyên không vạch trần hành động bịt tai trộm chuông này của cô, anh không để ý nở một nụ cười phác họa ra mấy phần khí chất điềm tĩnh an nhàn* hòa cùng với ánh trăng bên ngoài.
(*Nguyên văn: Thanh phong tế nguyệt: gió mát trăng xuôi.)

Nhưng giờ phút này anh bước xuống đàn tế thần, đuôi mắt tạo thành độ cong ranh mãnh: “Vội cái gì? Không phải là chưa thấy bao giờ.”

Phải rồi, anh đã nhìn mấy thứ uyển chuyển kia nhưng vẫn chưa đủ, giống như trên mảnh đất trồng đầy hoa hồng chưa có người đến khai phá vẫn cần phải thăm dò sâu hơn.

Lưu manh.

Vẫn cực kỳ lưu manh.

Vân Chiêu thầm phỉ nhổ trong lòng xong bèn ngoan ngoãn đắp chiếc áo choàng tắm lên, bọc cả người chặt chẽ, toàn bộ da thịt trắng như tuyết mềm mại bị giấu kín dưới lớp vải waffle màu trắng ngà.
(*Nguyên văn là vải bánh quế ~ cái bánh waffle nó như thế nào thì nhìn cái tấm vải y như vậy.)

Cô bỏ điện thoại xuống, sau đó tắt luôn đèn trong phòng, gối đầu lên chiếc gối mềm mại mơ màng nói với anh: “Em ngủ đây, ngủ ngon nha anh Lan Xuyên.”


Vân Chiêu gần như đoán được anh muốn nghe cái gì, nhưng bây giờ cô vẫn chưa gọi được hai chữ kia.

Ban ngày nô đùa cùng Tưởng Xảo quá lâu nên khi nói chuyện điện thoại xong, trạng thái tinh thần của cô đã kém đến không thể kém hơn, vừa chạm vào gối liền buồn ngủ.

Nghe thấy tiếng cúp máy bên đầu kia điện thoại, không khí vốn yên tĩnh bị một tiếng thở dài nhỏ gần như không nghe thấy đánh vỡ.

Ngọn lửa nổi lên bỗng không dập nửa chừng được, Chử Lan Xuyên cầm khăn tắm chuẩn bị lại đi tắm nước lạnh lần nữa.

Mùa hè trời sáng rất sớm, sắc trời vừa tảng sáng thiếu nữ đã xoa nhẹ đôi mắt nhập nhèm, dậy đứng trước cửa sổ.

Mắt nhìn không thấy tận cùng của núi Thương và biển Nhĩ Hải, sương mù kéo dài vô tận đan xen với tầng mây không cho ánh mặt trời chiếu qua, chỉ còn sót lại vài tia sáng yếu ớt.

Vì Vân Chiêu bị bỏng nắng không thể theo cánh Tưởng Xảo đi lặn, cô tạm thời nán lại khách sạn nghỉ ngơi.

Tưởng Xảo chờ mong vụ xuống biển lặn đã lâu, cô bạn làm đủ công tác chuẩn bị, trước khi đi còn thề thốt: “Nhóc con, mình sẽ chụp thật nhiều hình mang về cho cậu!”

Vân Chiêu khoanh tay đứng trước cửa phòng, nhìn thiếu nữ tràn trề sức sống khóe miệng nở nụ cười: “Được, khi lặn xuống biển nhất định phải chú ý an toàn nhé.”

Sau khi ăn sáng xong cô xuống dưới, đến nơi nghỉ ngơi giống hôm qua ngồi nghe thủy triều lên xuống.

May mà hôm nay Vân Già không đến, câu “gặp lại sau” của hắn ta hình như cũng có giới hạn, Vân Chiêu cũng mơ hồ không rõ lần sau hắn dùng thân phận gì xuất hiện trước mặt mình.

Trong núi sâu yên tĩnh vô cùng, thi thoảng chỉ có tiếng chim hót cùng côn trùng kêu vang.

Vân Già không đến bên bãi cát, hiển nhiên là hắn có sắp xếp khác.

Hôm nay có một lô hàng quan trọng cần hắn tự mình giám sát vận chuyển.

Lô hàng này vốn dĩ đã được chuyển đi từ tháng trước, ai ngờ nội bộ bỗng có tên cảnh sát nằm vùng làm đảo lộn kế hoạch, thêm việc bên cảnh sát lại điều tra gắt gao hơn, Vân Già nghĩ lại bèn quyết định hoãn ngày cung cấp hàng.

Đã bàn bạc ổn thỏa với bên Nam Giang kia, lô hàng này không thể xảy ra sai sót được.

Vân Già luôn làm việc cẩn thận, lần này cũng vậy, hắn vội đến trước xe tải chở hàng, ánh mắt kiêu ngạo không nhìn rõ có cảm xúc gì.

Có điều thuộc hạ làm việc cùng hắn hiểu rõ tính tình của Vân Già, hắn ta hay nghi ngờ nhưng căm hận nhất là cảnh sát nằm vùng, nên chuyện của Tạ Chiêu vừa xảy ra, mọi người đều ngầm hiểu chọn cách nói ít làm nhiều, chỉ sợ bị đối xử giống tên Hầu Tử kia.

Hầu Tử bị cắt lưỡi, tạm thời được coi là cách phục thù của Vân Già.

Làm nghề này mỗi một giây đều là bước đi ở ranh giới vực sâu, không giữ được miệng của mình thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Hơn nữa với Vân Già thì điều này chỉ để Hầu Tử ghi nhớ thật lâu mà thôi, không dồn vào chỗ chết cũng xem như là hắn còn nhân từ.

Người giao hàng là người Myanmar, râu ria của người đàn ông mọc tua tủa, chẳng tốn bao nhiêu công sức nói chuyện với Vân Già vì hai người là người quen cũ, phối hợp không chê vào đâu được.

Tên người Myanmar vỗ vai hắn, ánh mắt tràn ngập ánh sáng sắc bén, ý bảo hắn yên tâm, lô hàng này sẽ được vận chuyển an toàn.

Mỗi lần chuyển hàng vào biên giới nếu gặp phải kiểm tra thì không cần biết tìm kiếm như thế nào cũng chỉ nhìn thấy một đống đồ dùng trong nhà bằng gỗ mà thôi, chẳng ai biết nơi giấu ma túy chính là ở đây.

Vân Già đưa điếu thuốc cho gã, tự hắn cũng châm một điếu thuốc lên hút vài hơi, tùy ý nhả ra mấy vòng khói.

Hắn cần đảm bảo chắc chắn không có sai sót, đặc biệt là trong nước phải thông qua hàng loạt cửa kiểm tra mới chuyển đến được Nam Giang.

Sau khi giao phó xong Vân Già quay về căn biệt thự ở khu biên cảnh Trung Quốc – Myanmar, hắn gõ nhịp ngón tay trên đầu gối, nghe tiếng đồng hồ tích tắc chuyển động.

Có thể cài Tạ Chiêu vào nội bộ quả là điều ngoài dự đoán, nhưng nghĩ kỹ lại những sự việc xảy ra từ lâu đều dẫn đến mục đích đã được sắp xếp sẵn.

Ví dụ như ngày gặp Tạ Chiêu, Tạ Chiêu với Hầu Tử vô tình quen biết nhau, Hầu Tử coi trọng anh ta lại thêm việc Tạ Chiêu nói anh ta đã phạm tội, bị bắt vào ngục để cải tạo, còn không bằng lưu lạc ngoài đời lăn lộn cùng anh em.

Vân Già chỉ cho anh tạm thời gia nhập, hàng hóa trong những lần vận chuyển giao cho anh chỉ là những đồ dùng trong nhà đúng tiêu chuẩn, không có điểm bất thường nào, đây cũng là cách để che đi tai mắt.

Về sau, Tạ Chiêu cản một dao cho Vân Già, bụng anh không ngừng chảy máu nhưng may mắn vẫn được cứu sống.

Vân Già hỏi anh muốn cái gì, Tạ Chiêu chỉ nói muốn ở lại đây, có việc làm là được.

Cho dù Tạ Chiêu nói như vậy nhưng Vân Già vẫn chỉ cho anh làm mấy việc lặt vặt như trước, chuyển hàng dỡ hàng, đi làm trong nhà xưởng, tiền lương trả hàng tháng, bao ăn bao ở.


Khoảng thời gian kia Vân Già vẫn luôn điều tra thân thế của Tạ Chiêu.

Cảnh sát làm việc cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, ở thành phố Giang đã xóa đi tất cả thông tin cá nhân của Tạ Chiêu, anh như bốc hơi khỏi thế giới này, nhưng ở nơi biên cảnh xa xôi, Tạ Chiêu lấy một cái tên khác, dùng thân phận khác tiếp tục nằm vùng.

Đây cũng là nguyên nhân Vân Già nghi ngờ vì sao điều tra mãi mà không tra ra được kết quả.

Lúc Vân Già đi theo Vân Án đã xuất hiện một Chử Hằng, đế quốc một tay hắn ta tạo ra không thể chấp nhận Chử Hằng thứ hai.

Theo thông tin điều tra được lúc trước, ma túy từ biên giới Trung Quốc – Myanmar vận chuyển về rất có thể phải đi qua khu vực Đại Lý, mà nhà trọ Chử Lan Xuyên ở là đoạn đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn ra khỏi Đại Lý.

Trong mấy ngày Tạ Chiêu hôn mê, không chỉ có cảnh sát giành giật từng giây tìm kiếm manh mối mà bên bọn buôn ma túy cũng vậy.

Với tính cách của Vân Già hắn sẽ không bí quá hóa liều chỉ có đợi tình thế lắng xuống, thần không biết quỷ không hay chọn thời cơ tiếp tục vận chuyển hàng.

Đồng thời mấy ngày Chử Lan Xuyên đợi ở đây không phải không thu hoạch được gì, ông chủ nhà trọ cho anh biết mấy nhà xung quanh buôn may bán đắt, cứ mấy tháng lại thấy xe tải buôn bán hàng, thỉnh thoảng sẽ dừng lại ở đây, lái xe dừng bên ven đường hút điếu thuốc.

Trực giác nói cho anh đám đồ dùng trong nhà này có vấn đề. Chử Lan Xuyên nhớ rõ trong khi giải mã tin tức Tạ Chiêu truyền về, việc Tạ Chiêu được Vân Già giao cho chính là vận chuyển những đồ dùng bằng gỗ thiết yếu trong nhà.

Anh ăn hết bữa sáng ở tầng dưới bèn đứng ở ngã rẽ hút thuốc.

Dáng người đàn ông cao gầy, ngũ quan rắn rỏi, vai rộng eo hẹp, lúc anh đứng yên như một người mẫu nam ăn khách.

Quả nhiên có cô gái đi qua nghênh ngang đến trước mặt anh, uốn éo cơ thể như con rắn nước lại gần, đưa danh thiếp đến bên ngón tay đang kẹp điếu thuốc của anh.

“Ngại quá, tôi có bạn gái rồi.”

Cô gái ở trên đầu quả tim của anh, cô gái nhỏ anh nhìn lớn lên, bạn gái nhỏ của anh.

Cô gái kia lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng rõ ràng không vì thế mà nhụt chí, cô ta chu đôi môi đỏ, hơi thở như hoa lan: “Hay là thêm phương thức liên lạc đi? Em cũng đến Đại Lý một mình.”

Dưới màn sương mù, hầu kết của người đàn ông nhấp nhô tạo ra cảm giác hấp dẫn.

Chử Lan Xuyên vê tay dập tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh, có vẻ anh không quen ngửi mùi nước hoa gay mũi trên cơ thể cô gái nên hơi nhăn lông mày, vô cùng nghiêm túc nói: “Không cần.”

Đôi mắt anh lay động chan chứa tình cảm, như đan xen với hoa hồng và lông vũ tạo nên một giấc mộng nhẹ nhàng.

“Tôi rất yêu cô ấy, tương lai sẽ kết hôn với cô ấy, cô ấy sẽ là tình cảm chân thành cả đời này của tôi.”

Tình cảm chân thành cả đời, lúc nói ra bốn chữ này (thử sinh chí ái) trái tim của Chử Lan Xuyên sục sôi cả lên.

Chưa hề có khoảnh khắc như thế, có thể một ánh mắt nhìn đến tận cùng.

Cô gái kia thấy anh cứng rắn dứt khoát như vậy thì lắc đầu kinh ngạc, trước khi đi coi như nhận thua: “Chúc anh cùng bạn gái anh ở bên nhau thật lâu dài.”

Ngay giây sau khi cô gái bỏ đi, một chiếc xe chở hàng tiến vào trong tầm mắt anh.

Thùng hàng phía sau che đậy không một kẽ hở, đồ đạc chở bên trong nhất định không chỉ đơn giản là đồ dùng gia đình.

Chử Lan Xuyên thấy lái xe bước xuống, đứng ven đường cho gió thổi xua tan đi cơn mệt nhọc.

Anh đi qua tiện tay đưa cho điếu thuốc, cúi người hỏi thăm tên đầu trọc: “Làm cái này kiếm tiền hả? Anh nhìn tôi có thể đi chở hàng cùng anh được không?”

Tên đầu trọc cảnh giác liếc nhìn anh, nhận điếu thuốc xong châm vào bật lửa: “Nghe giọng anh là người vùng ngoài hả? Việc này không nhàn đâu, đại ca bọn tôi không nhận bừa người.”

Chử Lan Xuyên xùy một tiếng, chỉ vào xe tải của hắn hỏi: “Không phải là chở hàng thôi sao? Cũng chẳng phải vàng, lái cái xe cũng chẳng khó nhằn gì.”

Miệng tên đầu trọc như vỏ sò không cạy ra được, tất nhiên hắn không muốn nói nhiều về chuyện hàng hóa, trước khi đi còn nhắc nhở câu: “Người anh em này, nếu anh mà thiếu tiền đến vùng bên cạnh làm thuê là được, công việc này không làm nổi đâu.”

Càng che giấu càng có điều khuất tất, nên sau khi Chử Lan Xuyên lộ ra vẻ mặt thất vọng thì trong lòng anh như có ánh nắng chiếu qua khe hở, rõ ràng sự việc đã có tiến triển.

Anh ghi lại biển số xe, lúc về nhà trọ gọi điện thoại cho Phùng Thường Thư, ý bảo ông cân đối lực lượng các bên, lập chốt kiểm tra ở các tỉnh, kiểm tra nghiêm ngặt lô hàng vận chuyển vào nội địa này.


Đến chạng vạng tối phía Phùng Thường Thư truyền tới tin tức, nói rằng đã chặn xe lại kiểm tra kỹ càng, cũng đã phá một số đồ dùng gia đình nhưng không tìm thấy ma túy bên trong, hỏi xem có phải tin tức của anh sai rồi không.

Dựa theo tác phong làm việc của Vân Già, hắn ta chắc chắn không để cho một chiếc xe có thể chở ma túy bị người ta để ý, tất nhiên sẽ sắp xếp một chiếc xe chỉ chở đồ dùng gia đình, chính là để phòng trước tai mắt.

Lô hàng này không có vấn đề gì, nguồn cung hàng có vấn đề thực sự rất có thể đã dùng phương thức khác vận chuyển vào trong nước.

Chử Lan Xuyên cảm thấy người đứng sau lưng này quả là khó đối phó, cảm giác vỏ quýt dày có móng tay nhọn rất rõ ràng.

Anh lại vội liên lạc với Phùng Thường Thư, nói cần chú ý thêm mấy chiếc xe tải chở vật dụng vào thành phố.

Nhưng kiểu này không tránh khỏi đang mò kim đáy biển, trong khoảng thời gian này lô hàng kia khả năng cao đã được vận chuyển vào trong thành phố, đã được mạng lưới buôn ma túy vừa dày đặc vừa có trật tự phát tán đi.

Đáy mắt Chử Lan Xuyên đầy vẻ lo lắng, nghĩ đến hành động lần này liệu có đánh rắn động cỏ hay không.

Thực tế là, sau khi tên đầu trọc vào thành phố bị kiểm tra hắn liền lặng lẽ liên lạc về phía Vân Già, phát tín hiệu khẩn cấp.

Vân Già không phải kẻ ăn chay, hắn ta mỉm cười nghĩ chắc không phải lại có tên Tạ Chiêu thứ hai đâu.

Sắc trời dần tối, Vân Chiêu xuống dưới mua chai nước hoa quả xong định quay về khách sạn.

Thiếu nữ mặc chiếc váy liền áo màu đỏ rực, làn váy bay bổng trong gió, xõa tung nhẹ nhàng cực kỳ giống màu con chim hồng hạc.

Vân Già nhìn chăm chú một hồi, hắn đã theo cô cả đường, che giấu đi phong cách nghênh ngang của hắn.
(*Nguyên văn: Hỗn bất lận: Phương ngữ Bắc Kinh mang nghĩa không thèm để ý cái gì.)

Mấy ngày nay đã có thông tin trúng tuyển, Vân Chiêu tiện thể gia nhập vào nhóm học sinh mới ở trường, không khí trong nhóm rất nhanh nóng lên, không ít người la hét đòi học sinh mới show ảnh.

Mấy anh chị khóa trên phụ trách tiếp nhận học sinh mới còn hăng hái vui vẻ hơn, có người show ra một tấm hình, ẩn tên nói: [Mẹ nó! Em gái học sinh mới này là ai?! Xinh đẹp trắng trẻo, tôi trúng tiếng sét ái tình rồi!!!]

Cô ngồi ở đầu giường kinh ngạc trong giây lát.

Bởi vì người trong tấm hình kia không ai khác chính là cô.

Về sau tin nhắn không ngừng gửi tới.

[Tôi có info này! Chuyên ngành Toán học, tên là Vân Chiêu.]

[Vãi??? Học Toán học cơ à? Bên đó cỏ non mơn mởn gớm nhỉ, hâm mộ quá...]

[Bên Toán Tin sư nhiều thịt ít, đàn em sang bên đó là rơi vào miệng cọp rồi.]

Vân Chiêu đang là đối tượng được bàn tán đến, cô nhìn mấy tin nhắn đầu đã không chú ý nữa, chẳng lẽ cô còn chưa bắt đầu nhập học đã bị bàn tán nhiều như vậy sao?

Ánh chiều tà le lói, gió đêm phơi phới.

Ngọn đèn trên đầu bỗng vụt tắt, Vân Chiêu nghĩ hẳn là bị cúp điện, cô đạng định xoay chốt cửa xuống dưới hỏi thăm tình hình, ai dè bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Cô vừa mới mở cửa ra đã bị người ta nắm chặt cổ tay, dắt vào trong phòng.

Vân Chiêu thực sự bị dọa sợ, cô thân con gái ở một mình, Tưởng Xảo còn chưa quay về lại gặp phải chuyện này rất khó giải quyết.

Đã thế bờ môi cô bị che lấp hoàn toàn, không phát ra được tiếng nào chỉ có thể đau khổ đạp hai chân vô ích, muốn thoát ra khỏi sự khống chế này.

Chử Lan Xuyên thả lỏng tay, anh lấy tay xoa cánh môi của cô, ra hiệu suỵt.

“Là anh, đừng sợ.” Anh ôm thiếu nữ trước mặt vào trong lòng, con ngươi thâm thúy khó dò.

Nỗi lo lắng biến mất, cô nắm tay đấm vào ngực anh cho hả giận, uất ức nói: “Anh đừng có mà dọa em…”

Nếu không phải không có nguyên nhân hẳn Chử Lan Xuyên sẽ không chọn cách làm như thế này.

Vân Chiêu ổn định lại hơi thở, vùi trong ngực anh hỏi: “Anh tới muộn như vậy có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Nhớ em, lý do này đã đủ chưa?” Tay anh vòng quanh eo thiếu nữ, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, lồng ngực phập phồng.

Cô gái nhỏ đỏ bừng mặt, nhỏ giọng thầm thì oán trách một tiếng: “Ông anh già chỉ biết dẻo mồm dẻo miệng.”



Anh nâng hai cánh tay bắt chéo sau lưng của cô qua đầu, cả người trong nháy mắt tràn ngập khí thế áp đảo.

Người đàn ông nhìn có vẻ rất mệt mỏi, trong ánh mắt còn nhiều tia máu đỏ chưa biến mất, hơi thở ngập mùi khói thuốc.

Cô nhìn mà đau lòng, quan tâm khuyên một câu: “Không phải em đã bảo anh đừng hút nhiều thuốc mà…?”

Vừa dứt lời môi mỏng của anh dán tới, tỉ mỉ dạo chơi trong khoang miệng ấm áp của cô.


Như là bị đại dương bao vây, anh chìm sâu trong đáy biển, máu nóng cả người tuôn trào ở một chỗ.

Vân Chiêu chưa tỉnh táo hẳn nhưng cô biết lần này khí thế của anh thật mạnh mẽ, như con thú hoang dã sổ lồng, không thể giam giữ được.

Hai tay cô không có chút sức lực nào, chỉ có thể thuận theo anh trao đổi qua lại như đang hiến tế, bây giờ cô mới nhận ra chuyện dê vào miệng cọp trong nhóm bàn bạc là cái gì, đây mới chính là dê vào miệng cọp.

Nhưng Vân Chiêu không rõ, vì sao anh biết đúng thời điểm này mà tới, vì sao không một câu chào hỏi nào lại để cô thử nghiệm cái cảm giác như ngồi cáp treo trong mấy phút ngắn ngủi?

Cái cảm giác có điều giấu diếm kia sắp khiến cô khó chịu đến mức hít thở không thông.

Chử Lan Xuyên buông lỏng trói buộc trong ngực ra, tay anh chậm rãi vuốt ve đôi môi sưng đỏ của cô, nghiêm túc nhắc nhở: “Có người theo dõi em, đồ ngốc.”

Cô không để ý đến cách gọi đồ ngốc kia, trong lòng thắt chặt, vội vã hỏi anh: “Ai vậy?”

Thật ra lúc hỏi câu này trong lòng cô cũng đã lờ mờ suy đoán ra.

Chẳng lẽ là người đàn ông lần trước gọi cô là Linh Linh? Anh ta lại đến đây thật sao?

“Cái này còn cần em phải thẳng thắn với anh.” Rõ ràng anh mệt mỏi như vậy nhưng ở trước mặt cô vẫn làm ra vẻ không gì có thể lay chuyển*.
(*Nguyên văn: Bách độc bất xâm.)

Đầu óc Vân Chiêu “oành” một tiếng, như thể bị mép tờ giấy sắc bén làm bị thương, để lại một vết thương rất nhỏ rất kín đáo.

Loại chuyện gặp gỡ Vân Già này quả thực cô không nên giấu anh.

“Em sợ rước thêm phiền toái cho anh.” Đáy mắt cô ánh nước, cô biết Chử Lan Xuyên bận mải làm nhiệm vụ, hẳn không thể để anh lại dấn thân vào trong chuyện thân thế của mình nữa.

Chử Lan Xuyên không thể làm ác tức giận thật với cô, anh vừa nhìn thấy cô vẹn nguyên không chút tổn hại liền tiêu tan hơn nửa cơn giận.

Nụ hôn vừa rồi chỉ đơn giản là trừng phạt cô.

Do cảnh trưởng thành lúc nhỏ nên Vân Chiêu ít khi thổ lộ tiếng lòng với người khác, một xíu xiu nhạy cảm cô tự trang bị đã phóng đại hoàn toàn trước mặt anh.

Anh xoay khuôn mặt đang quay nghiêng của cô về, trong lòng hung hăng chua xót: “Anh là ai? Hử?”

“Là Chử Lan Xuyên, Chử Lan Xuyên…” Cô thầm thì lẩm bẩm, khắc sâu vào trong tim hết lần này đến lần khác.

Hai người chìm trong bóng tối do mất điện, thêm việc cơ thể của Chử Lan Xuyên cao lớn hơn cô nhiều, anh che chắn toàn bộ ánh trăng của cô, bây giờ cô chẳng nhìn thấy cái gì, chỉ có thể nghe tiếng tim đập của anh, cảm thụ nhiệt độ trên người anh.

“Chiêu Chiêu, cảm nhận anh đi.”

Anh nắm tay của cô, dịu dàng đặt vào sau lưng mình.

Vân Chiêu như nghẹn trong cổ họng, động tác trên tay như có lực kéo từ xương cột sống đầu tiên của anh trượt xuống xương cụt ở cuối cùng.

Tấm lưng rộng lớn như vậy, sống lưng thẳng tắp gánh chịu sự chìm đắm động tình của cô.

Chử Lan Xuyên hít sâu một hơi, dường như khi bàn tay mềm mại của cô di chuyển lên xuống, khung xương của anh cũng tạo ra một kẽ hở tỏa ra ánh sáng rực rỡ lúc bình minh.

Trong bóng tối tất cả phản ứng như được khuếch đại hàng trăm lần, giống như cánh bướm đang vỗ, mỗi một rung động nhỏ nhoi không ngừng lộ rõ dưới ống kính hiển vi.

Chử Lan Xuyên nhớ kỹ, trong ví tiền của anh còn có một miếng ngọc bội, trên miếng ngọc mát dịu đó là Phật tổ không ai được phép khinh nhờn.

Nhưng anh chưa bao giờ tin thần phật.

Thoát khỏi gông xiềng, cùng lắm chỉ là chốn nhân gian thế tục.

Anh cắn nhẹ ở mạch máu trên cổ của thiếu nữ, thấp giọng hỏi: “Muốn anh không?”

Vết cắn này chắc chắn để lại dâu tây.

Cô như đang đắm mình cạnh dung nham nóng bỏng, cả người đều nóng lên, cho dù sức cùng lực kiệt vẫn giữ vững tỉnh táo, nhưng hai chân cô không tự giác khép chặt.

“Muốn.” Giọng nói cô uyển chuyển, che kín chút háo hức không biết là tư vị gì.

Đáy mắt anh cũng chứa lửa nóng, sau khi hiểu rõ lòng cô mắt anh nhìn xuống dưới.

Rõ ràng đôi môi căng chặt, vẻ mặt không thể hiện gì nhưng không thể bỏ qua giọng nói đê mê kia.

Cô nghe thấy anh dán bên tai mình nói: “Vậy… anh trai làm em thoải mái.”





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương