Pháo hoa nồng nhiệt
-
Chương 39:
Trong đầu anh “ầm” một tiếng, như đoàn tàu hỏa gào thét chạy qua lỗ tai khiến tai ù trong chốc lát.
Mắt thường có thể thấy đôi con ngươi kia chuyển sang tối đen.
Vân Chiêu không chú ý cái liền gục đầu như gà mổ thóc, Chử Lan Xuyên đỡ vòng eo của thiếu nữ mới giúp thiếu nữ lần đầu đi giày cao gót không đến mức ngã lảo đảo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng lúc đó nhiệt độ không khí bắt đầu nóng bừng lên.
Một tay anh tháo lỏng cà vạt, dáng vẻ xa cách hỏi cô: “Chiêu Chiêu, em hiểu em đang nói gì không?”
Anh đã cố tình đè nén giọng nói nhưng không kiềm được cảm xúc mãnh liệt chực trào ra.
Anh thà để cô gái nhỏ của anh không hiểu, chỉ là nhất thời nổi hứng, nếu vậy anh còn có thể có cơ hội rút lui vẹn toàn.
Bây giờ, người Chử Lan Xuyên đang ở giữa bờ vực của ánh sáng và bóng tối, như cô hồn dã quỷ phiêu đãng, nhưng cô gái nhỏ của anh lại muốn kéo anh vào địa ngục, trầm luân muôn đời muôn kiếp…
Vân Chiêu gắng gượng đứng thẳng lại, đôi tay vẫn túm chặt không buông cổ áo sơ mi của anh, giống như chỉ cần buông tay ra ngay lập tức sẽ rơi xuống vực sâu.
Chử Lan Xuyên bị cô túm như vậy chỉ đành cong lưng, thấp xuống một chút chóp mũi của hai người liền chạm vào nhau, hô hấp đan xen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh chỉ thấy trước mặt là khoảng không mênh mang dập dềnh cùng nét duyên dáng không giấu nổi trên khuôn mặt của thiếu nữ.
“Chiêu Chiêu… Không muốn khiến anh trai chán ghét.” Lông mi của cô run rẩy, giọng nói gần như cầu xin: “Nên anh trai cũng thích em một chút thôi được không…?”
Chỉ có một chút thôi mà anh cũng không đồng ý sao?
Bả vai Vân Chiêu phập phồng, ánh mắt trong suốt phẳng lặng.
Yêu thầm có lúc sẽ hèn mọn – cho dù chỉ là thích một chút cũng có thể làm mảnh đất không có một ngọn cỏ nào có thể nở hoa.
Sao lại không thích được?
Chử Lan Xuyên khẽ xoa mũi của cô, bất đắc dĩ lắc đầu: “Bé con ngốc…”
“Còn chưa đủ rõ à?” Anh ngậm lấy vành tai trắng mềm của thiếu nữ, chậm rãi quấn quýt, cắn mút không sót một chỗ nào.
Ánh mắt Vân Chiêu mê mang, chắc cô đang ở trong mơ rồi, trong mơ mà cảm xúc lại chân thực như vậy, cô cảm thấy mình thật sự có được Chử Lan Xuyên.
Sau vành tai của thiếu nữ có một nốt ruồi rất nhỏ màu đỏ thắm điểm xuyết thêm vẻ đẹp tinh tế.
Nhưng thân thể không biết cố gắng là thật.
Theo tầm nhìn của Chử Lan Xuyên anh thấy hai chân của cô gái nhũn ra rồi trượt từ tủ quần áo xuống.
Ống quần tây lay động, anh như cứu người chết đuối kéo thiếu nữ lên, dùng đầu gối cố định cô ở trước tủ quần áo.
Rốt cuộc không thể chống đỡ nổi trọng lượng của cơ thể, Vân Chiêu còn chưa kịp định thần lại đã bị Chử Lan Xuyên bế ngang lên, tiếp đó rơi xuống đệm giường mềm mại.
Anh ném người xuống rất nhẹ, nhưng vì giường co giãn tốt nên Vân Chiêu vẫn bị bật về phía trước một chút, tóc mai hỗn loạn.
Nhưng Chử Lan Xuyên ngoài việc nới lỏng cà vạt một chút thì cả người vẫn chỉnh tề ngay ngắn, dùng từ tám gió thổi không động* để miêu tả anh cũng không sai.
(*Bát phong xuy bất động: Bát phong hay bát thế phong là tám ngọn gió đời ở thế gian để làm lung lay, mê hoặc lòng người. Bao gồm: Lợi, Suy (Hao tổn), Hủy (Chỉ trích), Dự (Gián tiếp khen ngợi), Xưng (Trực tiếp ca tụng), Cơ (Vu oan), Khổ (Nghịch cảnh), Lạc (Duyên tốt). Tham khảo từ quan điểm của Phật giáo.)
Đôi chân trắng nõn vừa động đậy liền bị anh giữ chặt, xương cổ tay cũng bị anh nắm chặt, Vân Chiêu chỉ vô lực giãy giụa một chút, không hề có chút sức phản kháng nào.
Chử Lan Xuyên lại phục vụ cô thêm lần nữa, anh giữ chặt đôi chân lộn xộn ở dưới, tháo dây của đôi giày cao gót nhung đỏ Jimmy Choo ra, cẩn thận đặt lại vào hộp quà tinh xảo rồi để hộp quà ở đầu giường nơi vừa tỉnh liền có thể nhìn thấy.
Lần tiếp theo đến gần cô, chân của cô gái nhỏ đã chệch ra ngoài giường, cô rụt chân lại, mũi chân trong lúc động đậy liền chạm phải chỗ giữa quần tây của anh.
Anh quên cả chuyển động, ngây người chốc lát mới lấy lại tinh thần, hơi thở nặng nề kỳ lạ.
Vân Chiêu lại không biết mình đang làm ra chuyện nguy hiểm cỡ nào, chỉ cảm giác bản thân trong lúc vô thức đã chạm phải một chiếc bàn là cực nóng, cô định rút chân lại.
Nhưng Chử Lan Xuyên không cho cô như ý muốn, anh duỗi tay nắm chặt cổ chân của thiếu nữ, không cho cô rời xa thân thể của mình dù chỉ chốc lát.
Ngón chân của thiếu nữ bắt đầu thong thả ấn lên phần cong lên kia, giống như bờ biển cô hằng muốn đến nhất, có ánh nắng mặt trời ấm áp, có gió biển thổi tới, trong không khí còn có mùi tanh ngọt.
Cô dừng chân bên bờ biển, mặc cho sóng biển nhấp nhô, dẫm lên cát sỏi dưới chân.
Có lẽ do phơi nắng quá lâu cát sỏi dưới chân rất nóng, lòng bàn chân cô không rõ là ngứa hay đau, chẳng qua mỗi khi cô co rúm người lại thì cát sỏi lại tự động tiến tới gần cô hơn.
Chử Lan Xuyên tự nhận bản thân anh không ham mê cái gì, anh có thể khống chế bản thân cực kỳ nghiêm ngặt, phong cách làm việc chính xác, đây chính là yêu cầu để tôi luyện cảnh sát chuyên nghiệp.
Nhưng đêm nay anh lại thất bại liên tục, khuất phục dưới bản năng của cơ thể, không có cách nào buông tha, cũng không thể thỏa mãn bản thân.
Hai người cùng bị sóng đánh xô dạt, thuyền nhỏ lung lay sắp đổ.
Lúc cơ thể anh sắp phóng thích, Vân Chiêu cuối cùng cũng mở mắt ra, cô hoảng hốt, lời nói sắp bật ra lại nghẹn ngang họng.
Cũng chỉ có lúc này cô mới thấy một Chử Lan Xuyên chưa từng thấy trước đây.
Nhưng cô cũng không chống đối, thậm chí cô còn muỗi duỗi tay ôm lấy anh, tận tình hưởng thụ cái ôm đầy khát vọng này.
Vừa rồi còn tám gió thổi không động, giờ thì ngược lại 180 độ, bây giờ anh hơi chật vật, mồ hôi từ thái dương chảy xuống cổ áo, ở giữa quần tây hiện ra vệt tối màu.
Vân Chiêu cong môi bật cười, chắc chắn cô nhìn nhầm rồi.
Dáng vẻ này nào có phải anh trai của cô? Nào có phải một Chử Lan Xuyên luôn giữ mình nghiêm khắc? Nào có phải Đội trưởng Chử khiến ai nấy đều kính sợ?
Anh trai sẽ không nói những lời âu yếm động lòng người cho cô nghe, bản năng của anh là xa cách kiềm chế; anh trai sẽ không ngậm vành tai cô không buông, đắm chìm trong thế giới của hai người; anh trai sẽ không nắm lấy mắt cá chân cô, thậm chí làm việc vừa rồi…
Sai rồi, tất cả đều sai rồi…
Cô mệt không còn sức lực, lúc Chử Lan Xuyên buông đôi chân không chịu nổi nhọc nhằn của cô ra cô liền ngủ thiếp đi.
Nhìn thiếu nữ cay mắt buồn ngủ anh hít vào một hơi khí lạnh, muốn đè lại sự khô nóng trong lồng ngực.
Đúng rồi, bây giờ Vân Chiêu đã ngủ, đã có thể đi vào giấc mộng yên bình, chỉ còn anh mờ mịt ở đây.
Rốt cuộc phần cong lên kia lại càng nhô lên không thôi, nhìn kiểu này có lẽ không thể xuống ngay được.
…
Chử Lan Xuyên tìm trong tủ quần áo được cái quần đen và áo phông trắng để lại ở nhà cho tiện, ngay sau đó anh đến phòng tắm chuẩn bị tắm vòi hoa sen.
Anh tắm nước lạnh, trước kia ở trường Cảnh sát, hầu hết cánh nam sinh sẽ chọn tắm nước lạnh vào mùa hè, anh lại không như vậy, một năm bốn mùa hầu như đều tắm nước lạnh.
Có nam sinh còn hỏi anh, có phải càng tắm nhiều nước lạnh thì càng được nhiều em gái theo đuổi không, anh lườm cậu ta bật cười: “Tào lao.”
Dòng nước lạnh lẽo chảy từ đầu xuống chân, tóc đen của người đàn ông bị dội ướt sũng, dán chặt hai bên thái dương.
Đường nét cơ bụng chỉnh tề, từng đường cong cơ bắp hiện lên, đúng tiêu chuẩn cởi áo ra là có thịt.
Cũng chỉ có lúc này Chử Lan Xuyên mới có thể bình tĩnh tự suy nghĩ lại.
Trác Đình nói đến khẩu cung của Tân Nhụy, tính cách của Tân Nhụy vô cùng cực đoan, khi Liêu Thanh hãm hại cô bé khiến cả thể xác và tinh thần đều không thể phát triển lành mạnh liền nảy ra hạt mầm của tội ác.
Nên nếu cô bé nói ra toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của Liêu Thanh và người khác, tỷ lệ nói dối không cao.
Bởi vì cô bé không có khả năng nói dối, nó hận không thể đưa ra càng nhiều chứng cứ phạm tội của Liêu Thanh, khiến loại người như hắn ta sớm xuống địa ngục.
Còn về “Sơn Ưng”, tên này anh chắc chắn nhớ rõ, cái tên xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu anh đã từng khiến anh bị bóng đè.
Muốn điều tra chân tướng của Chử Hằng đằng sau vụ nổ 4.30, nhất định phải hiểu biết tường tận về “Sơn Ưng”.
Nhưng “Sơn Ưng” cực kỳ giảo hoạt, cảnh sát không điều tra được thông tin cá nhân của hắn, năm đó chỉ có thể phái đội trưởng đội tiên phong truy lùng ma túy Chử Hằng đến nằm vùng, tìm thời cơ thích hợp để gửi tình báo về tổ chức, trực tiếp tiêu diệt hang ổ của “Sơn Ưng”.
Không thể nghi ngờ đây là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, nói thẳng ra là giống liếm máu trên lưỡi dao. Mỗi một bước đều quan trọng và nguy hiểm đến tính mạng, một khi lựa chọn sai thì nhiệm vụ nằm vùng sẽ gặp phải thất bại nặng nề.
Không ai có thể chấp nhận được hậu quả thất bại, nhưng đây rốt cuộc không phải trò chơi, không có cơ hội làm lại từ đầu, không có biện pháp nào đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót.
Vụ án 4.30 rốt cuộc là sai ở bước nào mới có thể dẫn đến hậu quả khôn lường như vậy? Con gái của “Sơn Ưng” là Vân Chiêu sao? Nếu “Sơn Ưng” còn sống, vì sao lại chưa từng tìm kiếm con gái ruột của mình?
…
Bao nhiêu nghi vấn vướng mắc trong lòng , Chử Lan Xuyên như người trong cuộc* không hiểu nổi những chi tiết liên hệ trong đó.
(*Nguyên văn: Ông trung nhân, lấy ý từ thành ngữ Ông trung tróc miết: Ý chỉ sự việc đã nằm trong lòng bàn tay, có thể dễ dàng thực hiện. Đặt vào ngữ cảnh này có vẻ ngược???)
Anh lấy khăn khô lau đầu tóc ướt đẫm, cả lông mày lẫn ánh mắt của người đàn ông trong gương đều ủ dột, không còn là thiếu niên mười bốn tuổi khí phách hăng hái năm nào.
Năm mười bốn tuổi Chử Lan Xuyên đã phải trải qua đau khổ thế nào mới có thể biến thành dáng vẻ này?
Những ngày tháng phản nghịch bất kham, ánh mắt sáng ngời ấy đã không thể quay về nữa.
Bây giờ Chử Lan Xuyên hầu như chỉ dùng sự kiên định để dựng lên lớp chắn cho bản thân, trái tim của anh đã sớm tan nát.
Anh vẫn đang cười, đi đến phòng khách nhìn đèn thủy tinh rực rỡ, anh tháo bỏ lớp áo giáp cứng rắn của mình xuống, tất cả sự dịu dàng đều dành cho cô gái nhỏ của anh.
Thời khắc thả lỏng hiếm có lại bị tiếng di động trên bàn trà đánh vỡ.
Anh nhìn tên người gọi, là Trác Đình.
Chử Lan Xuyên không khỏi cắn môi dưới, tên nhóc này có phải uống say ngứa đòn không?!
Nghĩ đến Vân Chiêu còn đang ngủ say trong phòng, anh liền tròng luôn áo phông trắng vào người, cũng mặc kệ những nếp uốn trên áo, cầm luôn điện thoại ra ban công nghe.
Anh mở miệng thăm dò trước: “Sao? Tên nhóc cậu uống say rồi không có ai đưa về hả?”
Ai ngờ giọng nói của Trác Đình lại cực kỳ gấp gáp, tay anh lúc chạm đến vết thương đã nhiễm đầy máu đỏ tươi, máu cuồn cuộn liên tục chảy ra.
“Đội trưởng Chử, ở bến tàu thành phố Giang xảy ra vụ đấu súng, người bị thương mất nhiều máu lắm, xe cứu thương vẫn chưa tới.”
Sau khi nhận được cuộc gọi báo án của người dân, Trác Đình liền sơ cứu lấy quần áo băng bó vết thương cho người kia, viên đạn bắn vào phía bụng trái, chỉ cần không cứu chữa kịp rất có thể sẽ mất máu nhiều quá mà chết.
Đồng tử của Chử Lan Xuyên co lại: “Bến tàu thành phố Giang à? Tôi đến ngay đây.”
Mấy năm trước kinh tế thành phố Giang phát triển chủ yếu dựa vào bến tàu này, thời đại thay đổi, bến tàu vẫn cho tàu thuyền thông hành nhưng số lượng chẳng còn như xưa, lượng hàng hóa giao dịch cũng bị khống chế nghiêm ngặt.
Có thể khiến người ở bến tàu nổ súng, anh chỉ nghĩ đến một khả năng duy nhất.
Là bọn buôn ma túy chủ động tấn công.
Không phải cảnh sát chưa từng giao chiến với bọn chúng ở bến tàu, tình hình nguy cấp, lực lượng cảnh sát cũng từng xảy ra tổn thất không nhỏ.
Sự bình yên phát triển bây giờ đều do không ít xương máu đổ ra của những người đi trước.
Luôn có người che chở cho bạn, xây dựng cuộc sống hòa bình an ổn cho bạn, bảo vệ giang sơn hùng vĩ này cho bạn.
Vân Chiêu mơ màng nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm cùng tiếng Chử Lan Xuyên thay quần áo.
Hôm nay là tiệc sinh nhật của cô, sao cô lại về nhà nằm trên giường thế này?
Thật kỳ lạ.
Những mảnh ký ức vụn vỡ giống trò chơi ghép hình.
Vân Chiêu trở mình, đi chân không xuống giường, cô giẫm lên sàn gỗ, dụi mắt, không hẹn mà đụng phải Chử Lan Xuyên sắp ra ngoài.
“Anh trai…” Cô kéo dài chữ cuối, có vẻ khó hiểu: “Anh định đi đâu?”
Chử Lan Xuyên ngồi xuống buộc xong giày quân đội sau đó liền đi đến trước mặt thiếu nữ: “Anh trai phải đi bảo vệ nhiều người nữa.”
Anh đứng nghiêm người lạnh nhạt nói, lời nói vô cùng khí phách và kiên định: “Anh trai đã không có người thân, không thể để thêm nhiều người mất đi người thân được.”
Vân Chiêu ngẩn ra, linh hồn cô như được gột tẩy theo anh.
Mỗi một sinh mệnh vui tươi đều muốn sống sót, nhưng trên mặt ý nghĩa nào đó, bảo vệ phải trả cái giá lớn.
Cô nhào vào trong ngực Chử Lan Xuyên, không biết có muộn màng hay không nhưng vẫn gằn từng chữ nói: “Về sau em làm người nhà của anh trai được không.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook