Pháo hoa nồng nhiệt
-
Chương 37:
Quả nhiên cô vẫn bị Chử Lan Xuyên đối xử như trẻ con?
Con ngươi màu nâu của thiếu nữ như hũ đường mật bị đổ, chứa đầy tình ý, đặc biệt có ánh sáng chiếu vào cảm giác kia càng trở nên rõ ràng.
Thật ra cô rất muốn cãi lại một câu, cô sắp mười tám tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô muốn Chử Lan Xuyên đối đãi với mình như một người con gái, không phải trẻ con ngoan ngoãn, mà cũng có thể kiều mị duyên dáng khiến anh thần phục.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Vân Chiêu, Chử Lan Xuyên vô thức cảm thấy tâm tình tốt hơn, một tay anh khoanh trước ngực, dáng vẻ lạnh lùng.
Cho đến khi Tưởng Xảo nghĩ tín hiệu không tốt bèn cúp điện thoại, di động của cô truyền đến tiếng kết thúc cuộc gọi “Tút tút tút”.
“Tra được kết quả rồi?”
“Bên tuyển sinh của Khánh Đại gọi điện cho em, bảo em suy nghĩ một chút.”
Hai người còn e dè Vu Tường đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh, cố đè thấp giọng nói chuyện.
Giọng anh vốn đã trầm, vừa đè thấp xuống lại càng hiện lên nét từ tính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy thế tim cô đập hẫng một nhịp.
Tà váy ngủ che khuất đường cong của đôi chân thiếu nữ, nhưng không che được mắt cá chân cùng ngón chân mượt mà, móng tay dưới ánh sáng cũng như ánh lên màu hoa hồng lộng lẫy.
Khung xương của cô nhỏ, xương cổ tay cũng vậy, cảm giác chạm vào liền gãy, Chử Lan Xuyên từng đo, một bàn tay của anh hẳn có thể khoanh trọn cổ chân của thiếu nữ.
Gần hai năm Vân Chiêu bận rộn học hành, Chử Lan Xuyên cũng bôn ba khắp các vụ án, quay đầu nhìn lại hình như đã lâu hai người không nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Thiếu nữ trổ mã ngày càng lanh lợi, vừa hồn nhiên vừa mê người, loại cảm giác mâu thuẫn này lại dung hòa trên người cô.
Một khắc kia, Chử Lan Xuyên dường như biết nên tặng quà gì cho cô vào lễ trưởng thành.
Anh tin là cô sẽ thích.
Chử Lan Xuyên ở nhà tắm qua mới đến, cả người thoang thoảng hương bạc hà, rất nhạt nhưng tản quanh không khí.
“Bác gái muốn làm lễ trưởng thành và tiệc mừng vào Đại học cùng nhau, ngụ ý là, em có thể mời bạn bè cùng nhau tới, hoặc có thể mời cả thầy cô giáo tới.”
“Dạo này bác gái đang đổ bệnh…” Vân Chiêu thở dài: “Em không biết có nên báo danh vào Khánh Đại không.”
Đến nay Khánh Đại là mục tiêu của cô, nhưng kinh đô cách thành phố Giang khá xa, cô mà lên Đại học thì chỉ còn mình bác gái ở nhà, chỉ có thể đợi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cô mới có thể về thăm bác.
“Anh đến chăm bác gái, anh trai không can thiệp vào lựa chọn của em.”
Chử Lan Xuyên rất bình tĩnh, đây là thời điểm quan trọng của đời người, anh không nên làm cô khó xử.
Vân Chiêu vẫn không cảm thấy thoải mái.
Cảm xúc buồn bã nổi lên, nhưng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Những năm tháng mới chớm nở tình yêu, mối tình thầm kín của cô đã định sẵn phải héo mòn.
Rời đi thành phố Giang đến nơi kinh đô xa xôi, lại phải trải qua bốn năm xa cách nơi đất khách.
Nhưng Chử Lan Xuyên không giữ cô lại, anh thành thục bình tĩnh nói không can thiệp vào lựa chọn của cô.
Những ý tưởng xấu hổ kia lại nảy lên, cô hận không thể nghe Chử Lan Xuyên nói em ở lại đi, anh trai không nỡ xa em.
Nhưng không hề có.
Từ năm mười bốn tuổi gia đình xảy ra biến cố lớn, thiếu niên trưởng thành trở thành một người đàn ông, anh cũng không biểu hiện cảm xúc của mình ra ngoài lời nói nữa.
Đôi khi Vân Chiêu cảm thấy bản thân không đoán nổi tâm tư của Chử Lan Xuyên.
Rõ ràng những bài toán phức tạp nhất cô cũng có thể giải một cách dễ như trở bàn tay, nhưng ở trước mặt Chử Lan Xuyên cô lại trở nên vụng về hoảng hốt*.
(*Nguyên văn: Vô thố: Không có cách đối phó, không biết phải ứng xử như thế nào. Miêu tả cực kỳ hoảng hốt. Nguồn: Baidu.)
“Ừm, vậy em đến Khánh Đại.” Lúc Vân Chiêu nói câu này gần như đang đánh cược.
Lúc cảm xúc của Vân Chiêu không thích hợp sẽ có biểu hiện rất rõ ràng, chính là cụp mắt xuống.
Chử Lan Xuyên nhận ra, tầm mắt của anh dừng trên khuôn mặt của thiếu nữ mấy giây, sau đó hơi nâng âm cuối lên: “Ai chọc Chiêu Chiêu nhà chúng ta vậy, để anh trai tìm kẻ đó tính sổ.”
Còn dám hỏi.
“Không có.” Cô lắc đầu, cố gắng để bản thân không trở nên kỳ cục.
Chử Lan Xuyên không nhường, anh ngồi hẳn lên mép giường của thiếu nữ, dáng vẻ cực kỳ kiên nhẫn.
“Không có thật hả...?”
Nói thẳng ra là không tin.
Trong lòng Vân Chiêu chua xót, cô ngẩng đầu nói với anh: “Đến Khánh Đại khá tốt, lúc kết thúc Trại Đông có một bạn nam rủ em cùng vào Khánh Đại.”
“Em muốn vào cùng cậu kia?”
Lúc người đàn ông hỏi ra câu này giọng điệu gần như nghiến răng nghiến lợi.
Chử Lan Xuyên kìm nén nội tâm đang dâng trào của mình, cảm xúc của anh có chút mất khống chế, đặc biệt khi nghe thấy Vân Chiêu nói cho anh nguyên nhân thật sự đằng sau việc báo danh vào Khánh Đại.
Giống một giấc mơ quẩn quanh vòng đi vòng lại, sau khi pháo hoa nổ rực rỡ thì ngay cả tro tàn cũng không còn sót lại.
Tỉnh mộng, đáy lòng lại như thủng một lỗ rất lớn.
Lựa chọn một lý do chống đối lại anh, Vân Chiêu lại chậm chạp không dám trả lời câu kia là đúng hay sai.
Ngón tay của Chử Lan Xuyên quấn quanh sợi tóc của thiếu nữ, một sợi lại thêm một sợi, giống như lưới tình đan chéo trong lòng.
Lần đầu tiên anh ghen ghét đến sắp phát điên.
Vân Chiêu dụi mắt, tiếng nói mơ hồ không rõ: “Em mệt rồi...”
Cô kéo chăn xuống, hận không thể chui ngay vào chăn trốn tránh Chử Lan Xuyên.
Anh kìm nén xúc động muốn tách xương cốt của cô nuốt vào bụng mình, từ tốn nhếch mắt, không muốn làm ra chuyện quá khích gì.
“Vậy em nói cho anh trai nghe con người của cậu kia ra sao, anh trai giữ cửa hộ bác gái.”
(*Ý anh là phải qua cửa của anh trước.)
Vân Chiêu xoay người, tắt đèn tường đi.
Trong bóng tối, hô hấp của hai người đan xen lẫn nhau, nhịp tim của cô lại không thể khống chế càng đập nhanh hơn.
Là cô đang nói dối, cô nói dối Chử Lan Xuyên, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén kia.
“Lần sau đi...” Vân Chiêu quấn chính mình thành bánh chưng, trong phòng không bật điều hòa, bây giờ lại đang là tháng sáu, chỉ chốc lát sau lưng cô liền toát mồ hôi, như vừa mới vớt lên từ trong nước.
Trong bóng đêm tất cả động tĩnh được phóng to lên gấp bội, cô cảnh giác nghe được tiếng ma sát của vải vóc, ngay sau đó giường bên cạnh liền lún xuống.
Vậy mà Chử Lan Xuyên lại nằm lên giường cô?!
Vân Chiêu còn chưa thích ứng với tiến triển bất ngờ này, giây tiếp theo cô liền nghe thấy giọng nói mê người của người đàn ông vang lên bên tai: “Cho anh trai một cơ hội? Nhé?”
Cho anh cơ hội gì? Nói với anh cậu nam sinh kia không phải mẫu người mà cô thích hay là...?
Cô không dám nghĩ tiếp, âm thanh phản kháng phát ra khỏi miệng yếu đuối vô lực, không có chút tính thuyết phục nào: “Đây là giường của em.”
“Vậy cho anh trai mượn nằm tạm một lát?” Chử Lan Xuyên vô thức bật cười, rõ ràng anh nghe được sự run rẩy trong giọng nói của thiếu nữ, còn muốn tỏ vẻ bình tĩnh mà đuổi anh đi.
Giờ phút này Chử Lan Xuyên như một con hồ ly giấu đuôi, không còn khí chất trầm ổn nữa, chỉ còn lại vẻ ngả ngớn mà không hư hỏng: “Chiêu Chiêu sẽ không đến mức keo kiệt như vậy nhỉ.”
Vân Chiêu: “...” Cô nhận thua hoàn toàn, mất thành trì, quân lính tan rã.
Chử Lan Xuyên giống như đang bóc bánh chưng kéo thiếu nữ ra.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng bàng bạc sáng rõ, cô được ánh trăng phủ lên, thuần khiết như vật hiến tế.
Mùi sữa trên cơ thể tản ra khắp căn phòng.
Anh thuần thục nắm lòng bàn tay của thiếu nữ, hai lòng bàn tay áp vào nhau, ngón tay vuốt ve có thể cảm nhận được từng đường chỉ tay.
Ngón tay của cô vừa dài vừa mảnh, nhưng lúc cuộn chặt tay lại liền thành một khối nho nhỏ.
Thật lạ, không chui trong chăn nóng nữa mà ngực cô vẫn nóng bỏng quá mức, nói quá lên thì như cả núi dung nham phun trào, bao phủ lý trí của cô.
Chử Lan Xuyên chỉ nắm tay cô, cơ thể vẫn duy trì khoảng cách với cô, cúc áo sơ mi của anh đã cởi đến cúc dưới xương quai xanh, giống như xé rách đi vỏ bọc cấm dục bên ngoài.
Anh không khỏi cảm khái: “Nhỏ thật...”
“Người lớn thường nói, nắm tay càng to thì trái tim càng rộng lớn, xem ra Chiêu Chiêu nhà chúng ta là một nhóc quỷ keo kiệt.”
Câu nói không nhanh không chậm, còn cố ý mang theo vẻ trêu đùa.
Vân Chiêu giữ vững lớp phòng ngự cuối cùng của mình, cô cãi lại: “Em còn lâu mới là quỷ keo kiệt.”
“Được.” Anh miễn cưỡng thuận theo ý cô, lại hỏi khó: “Nếu không phải quỷ keo kiệt thì nói cho anh trai biết, cậu ta có điểm nào tốt hơn anh trai?”
Đây hình như là điều mà người đàn ông nào cũng để ý.
Sau khi rõ tâm ý của người con gái liền bắt đầu so sánh, giống như bản tính hiếu chiến của cánh đàn ông, Chử Lan Xuyên cũng không ngoại lệ.
Cô suy nghĩ nửa ngày trời, đầu cũng sắp nứt ra.
Nói thật thì cho đến bây giờ ngay cả mặt mũi của cậu bạn tỏ tình với cô trong Trại Đông kia Vân Chiêu cũng không nhớ rõ, cô không có hứng thú tìm hiểu người khác, bây giờ viện ra lý do này quả thực khó hơn lên trời.
“Có thể là...” Vân Chiêu chợt nghĩ ra: “Cậu ấy trẻ hơn anh.”
Không khí đông cứng mất mấy giây, cô suýt không nhịn nổi cười.
Đủ hiểu sắc mặt của Chử Lan Xuyên khó chịu đến mức nào.
Ánh mắt của thiếu nữ ánh lên vẻ thực hiện được ý đồ, còn lửa cháy đổ thêm dầu nói thêm: “Anh trai đã 26 tuổi, lấy chín bỏ làm mười cũng là người đàn ông sắp sửa ba mươi rồi.”
Cô chưa hề nói chữ kia, nhưng Chử Lan Xuyên có thể hiểu ý, cô muốn nói anh là “người có tuổi*”.
(*Nguyên văn: Lão nam nhân: Ông già...)
Anh dùng tay khác nhéo cánh mũi cô, môi mỏng mở ra: “Chiêu Chiêu em phải hiểu thể lực không hề liên quan đến tuổi tác.”
Chử Lan Xuyên là ai?!
Năm đó anh là người giữ kỷ lục các hạng mục ở trường Cảnh sát, cho dù nhiều năm đã qua nhưng anh vẫn giữ được thói quen tập thể hình, mấy năm liền ở Cục Cảnh sát còn có thể dư sức truy bắt tội phạm, bước đi khỏe khoắn mạnh mẽ, có thể nói thể lực cực kỳ tốt.
Ngay cả Hà Nguy Nhiên và Trác Đình còn chịu thua anh, có lần còn cảm thấy anh là “Người sắt”.
Mặt Vân Chiêu đỏ bừng như đóa phù dung nở rộ trong bóng tối.
Cô thật sự không nghĩ nhiều đến vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, lời nói này quả thật đang ám chỉ đến phương diện khác.
Chử Lan Xuyên giúp cô đắp lại phần chăn bị xộc xệch, trầm ngâm một lát mới nói: “Chiêu Chiêu một ngày nào đó em sẽ hiểu được công dụng thần kỳ của người có tuổi.”
Sao có cảm giác từ này hổ báo thế nào nhỉ?!
Lúc người đàn ông không chút để ý dùng một tay gài cúc áo sơ mi lại, Vân Chiêu bỗng xoay người lại, cánh môi cô mấp máy, nói thẳng đầu đuôi: “Vừa rồi em lừa anh đó.”
“Cậu bạn kia quả thật từng tỏ tình với em, nhưng em không đồng ý, cũng không hứa cùng thi vào Khánh Đại với cậu ấy.” Vân Chiêu nhìn bóng dáng cao lớn của anh, giọng nói chắc nịch.
Cô nhận thấy Chử Lan Xuyên để ý điều này, cũng không muốn chỉ vì lời nói nhất thời mà về sau trở thành vật cản giữa hai người.
Phải, từ đầu đến cuối cô chỉ chờ một người. Từ khi mười ba tuổi chính là như vậy.
Quãng đời còn lại của cô chỉ còn một sự kiện đáng chờ mong nhất – người đàn ông đã từng giống như vị thần giáng thế ấy có thể cùng cô trầm luân.
Nghe xong lời giải thích nghiêm túc của thiếu nữ, Chử Lan Xuyên cong môi lên: “Thế này mới ngoan. Anh trai già rồi, không chịu nổi đả kích đâu.”
“Nhưng có điều vẫn cần nói rõ một chút.” Anh cúi người xuống, bỗng nói: “Đợi đến khi em hai mươi tuổi, anh trai mới có 28, vẫn có thể cân nhắc.”
Cân nhắc cái gì nha?!
Cô cong người như con tôm, đôi mắt sáng lấp lánh, con ngươi giống như vừa trải qua một cơn chấn động.
Vân Chiêu tự biết mình còn kém, đơn giản là chơi không lại “người có tuổi” đầy hiểu biết này!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook