Mấy ngày nay nội tâm bị giày vò như dùng nước ấm nấu ếch*, nhưng tình hình này cũng không kéo dài lâu, ngay khi Chử Lan Xuyên vạch trần sự thật cô đang trốn tránh anh, nồi nước ấm này liền sôi trào.
(*Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ. Nguồn: https://baotn.wordpress.com)

Thiêu đốt đến mức khiến tim cô loạn nhịp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chiêu tự thấy kỹ năng diễn xuất của mình còn quá kém, ngay cả bản thân mà cô còn không lừa gạt được huống chi là đội trưởng đội Trinh sát hình sự như Chử Lan Xuyên?

Trực giác của cảnh sát cho Chử Lan Xuyên biết Vân Chiêu có lẽ biết được điều gì đó, vòng giao tiếp của cô rất nhỏ, lại thích trốn ở trong vùng an toàn của bản thân, nên rất dễ tìm đối tượng liên quan, là Đàm Yếm hay Tần Bách…?

Anh không thể hiểu hết, chỉ là những xúc động dấy lên từ lồng ngực vô hình chung khiến anh khủng hoảng.

Ai cũng nói sợ hãi đến từ những thứ mình chưa biết, Chử Lan Xuyên công nhận điều này.

Trời mưa ánh sáng tối tăm, bóng hình của anh cao lớn, lướt qua ánh mắt sâu thẳm trên gương mặt cô, giống như tia sáng độc nhất trong đêm tối.

Màu mắt của thiếu nữ hơi có sắc nâu, màu tóc cũng vậy, trên người cô màu sắc chỗ nào cũng nhạt, chỉ có duy nhất đôi môi lại đậm nét, đỏ thắm như son phấn của tự nhiên ban tặng.

Nhưng bây giờ đôi môi đỏ thắm ấy khẽ nhếch, giọng điệu lại buồn man mác: “Sợ anh trai không thích em…”

Sấm sét vang vọng, cách một cánh cửa xe, ngoài trời có một thoáng tia chớp nháy lên, uốn lượn thành đường cong trong không trung xám xịt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh chủ động xuống nước, buông bỏ kiêu ngạo của mình, lời nói đến bên miệng lại dùng cách thức ám muội hỏi ra: “Sao anh trai lại không thích em được?”

Tiếng mưa rào rào, trong lòng cô cũng đang đổ cơn mưa, hận không thể lấy nước mưa này cọ rửa hết những thứ thuộc về quá khứ.

Chớp nháy xẹt qua, trong ánh mắt Vân Chiêu ẩn chứa sự phức tạp khó nói.

Chử Lan Xuyên vẫn đang trấn an cô, cô không phải không biết, nhưng cũng rất rõ giới hạn ở đâu, mức độ thích này vẫn nằm dưới tình thân.

Một khi có ngày nào đó cô ngay cả với thân phận người thân cũng không thể ở bên cạnh anh, lúc đó mới là đường cùng.

“Do em nghĩ nhiều.” Không cần nhìn gương cô cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của mình lúc này, chắc chắn còn khó coi hơn cả khóc.

Anh cắn chặt răng: “Phải không? Chuyện này thật sự không liên quan đến mấy người Đàm Yếm?”

“…”

Sợ Chử Lan Xuyên sẽ dây dưa với Đàm Yếm, trái tim Vân Chiêu run rẩy, trong nháy mắt anh buông cổ tay cô ra liền áp sát mặt mình vào, chôn sâu trong hõm vai anh, khàn giọng nói: “Có thể do gần đây áp lực quá lớn, em luôn gặp ác mộng, trong mơ anh trai rất hận em, tỉnh lại cũng không tự chủ nhớ đến…”


Phản ứng của cô cũng nhanh thật, muốn dùng cách này để dời đi sự chú ý của anh, lại có thể móc nối cả nguyên nhân và kết quả.

Sự thật chứng minh, không khác gì dân cờ bạc được ăn cả ngã về không, lần này cô đánh cược chính xác.

Thấy dáng vẻ nhu thuận của Vân Chiêu, cơn giận của anh đã giảm hơn phân nửa, giọng nói trầm thấp pha chút hài hước: “Đã lớn thế này rồi còn làm nũng trong lòng anh trai à?”

Nhớ tới chuyện này cô còn không phục, quật cường nói: “Làm gì có anh trai nào ôm em gái lớn thế này ngồi lên trên đùi mình?”



Miệng lưỡi sắc bén gớm.

Chử Lan Xuyên bị cô nói cho nghẹn họng, nghiêng đầu khẽ nhắm mắt, hưởng thụ cách lấy lòng vụng về của cô.

Không biết chiếc xe Rolls-Royce phía sau đã đỗ bao lâu, gương chiếu hậu cũng đã bị nước mưa xối cho nổi bọt.

Khoảng cách giữa hai chiếc xe không xa lắm, Đàm Yếm thấy xe dừng một hồi lâu Chử Lan Xuyên mới bước xuống.

Nhưng không chỉ có mình anh, trong ngực anh còn ôm thiếu nữ chưa trải sự đời Vân Chiêu.

Cả người cô từ trên xuống dưới bị Cảnh phục của anh bọc chặt, da thịt trắng mềm bị che kín mít, còn mấy sợi tóc tinh nghịch xõa ra khỏi búi tóc đậu trên bả vai.

Vẫn là tư thế rúc vào đầu vai của Chử Lan Xuyên như vừa rồi, để tránh ngã xuống cả hai tay cô rất tự nhiên quấn quanh cổ anh.

Đôi chân trắng nõn của thiếu nữ bị gió thổi qua hình như còn hơi run lên, trong đầu Đàm Yếm chỉ hiện lên một từ, tinh xảo dễ gãy, giống những cây lau sậy mọc lan tràn khi trời mưa ở trong đầm nước.

Cả quãng đường Chử Lan Xuyên dùng một tay ôm ngang eo cô, một tay khác nắm vững cán ô, không làm cô chịu một chút mưa gió nào.

Giống như bảo vệ hoa hồng trong nhà kính.

Khung cảnh này khiến người ta chói mắt, ngực Đàm Yếm phập phồng, ánh mắt không rời đi một phân nào.

Không gian trong xe Rolls-Royce rộng lớn, hắn chống trên đầu cây gậy batoong hình con báo, đầu ngón tay trắng bệch do dùng quá sức.

Bỗng ngực hắn đau đớn từng trận, rút khăn trong Âu phục phẳng phiu ra, Đàm Yếm liền ho ra máu.

Vết máu nồng đậm không tan đi được thấm dần trên chiếc khăn màu xanh trong lòng bàn tay.

Quản gia nhận lệnh của hắn chiêu đãi Caesar, hiện giờ hai người còn đang ở Triều Mộ, tài xế chỉ biết hoảng loạn mau chóng đưa nước ấm đến bên môi hắn.

“Cậu nói đi, hắn ta có điểm nào tốt hơn tôi.” Lúc Đàm Yếm nói ra lời này hắn biết chính mình đã thua, hơn nữa còn thua triệt để.


Tài xế trấn an cảm xúc của hắn, không dám nhiều lời chỉ nói một câu ngắn gọn: “Tất nhiên không có, Đàm thiếu không cần như vậy.”

Trong mắt người ngoài nhị công tử của Đàm gia kiêu ngạo, tính tình lạnh nhạt trời sinh mà cũng có ngày đỏ vành mắt.

Chứa đựng quá nhiều, có thể là yêu mà không được, có lẽ là cầu toàn khó thành, hiện tại Đàm Yếm hận không thể nắm chặt tay của Vân Chiêu, muốn nàng chính miệng nói cho hắn xem hắn có điểm nào kém hơn Chử Lan Xuyên.

Nhưng lại sợ hãi nghe được đáp án.

Chiếc điện thoại Vertu đã không còn hợp thời vang lên, tài xế đưa điện thoại cho Đàm Yếm: “Là đại thiếu gia gọi.”

Caesar gọi điện thoại cho hắn thì làm gì có chuyện tốt?!

Hắn điều chỉnh lại cảm xúc, thần sắc lại lạnh nhạt như cũ, trong lòng sóng cuộn biển trào giống như mưa gió ngoài cửa sổ.

“Đại thiếu gia, ở Triều Mộ không tận hứng à?” Khi Đàm Yếm nói tiếng Anh sẽ cố tình đè thấp giọng xuống, nói rất mơ hồ chỉ nhìn thấy cánh môi mấp máy.

Caesar là người trực tiếp nắm giữ cổ phần của Triều Mộ, mười năm trước, Đàm thị thu mua quán bar này từ tay Vân Án, từ đó quán bar cũng được mở rộng quy mô trở thành hội sở cao cấp.

Nhưng sau lưng cái nơi cao cấp này lại làm ra không ít giao dịch dơ bẩn.

Tuy nói Caesar vào quán bar này muốn gì được nấy, nhưng hắn từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, không biết chút tiếng Trung nào, ngoại trừ người phiên dịch đi theo, những việc liên quan đến bí mật kinh doanh hắn còn cần Đàm Yếm phối hợp cùng, vậy nên bà nội mới nhờ Đàm Yếm hy vọng hắn (Đàm Yếm) có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của gia tộc.

Lúc nhận được tin từ quản gia, Caesar đang trái ôm phải ấp, Triều Mộ cố ý chọn những cô gái có diện mạo phương Đông điển hình đến hầu hạ hắn, hy vọng có thể làm vị thiếu gia này vui vẻ.

Vốn dĩ bầu không khí còn đang hòa hợp, hai cô gái được chọn đến hầu hạ Caesar rất có ánh mắt biết lấy lòng hắn, nhưng khi điện thoại tới Caesar như thay đổi thành người khác.

Hắn xé bỏ mặt nạ giả nhân giả nghĩa, con ngươi màu lam nhiễm ý lạnh, là đặc điểm kế thừa từ gen của mẹ hắn.

Hai cô gái bị hắn đẩy ra, ngã ngồi trên mặt đất không biết phải làm sao, quản gia bên người Đàm Yếm liền vẫy tay với hai cô ra hiệu ra ngoài trước.

Âm nhạc náo loạn chợt dừng lại, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chán ngắt đợi vị chủ nhân này xử lý.

Cho đến khi Đàm Yếm nhận điện thoại Caesar mới hung dữ mắng một câu, sau đó thu dọn hết đồ đạc bên người, cảm giác nóng vội cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được: “Bà nội qua đời rồi, tiếp theo phải chuẩn bị tang lễ và đại hội cổ đông, chắc em trai không cần anh đây nói nhiều đúng không.”

Quản gia bên người Đàm Yếm cũng bị kinh sợ nửa giây, phản ứng lại mới hiểu bây giờ nội bộ Đàm thị cần phải đổi chủ.

Kết quả này khiến ai nấy đều bất ngờ, vốn tưởng lão thái thái quay lại trợ giúp để tình hình tạm thời không đến mức một đám lang sói rình mồi, tình thế phát triển quá nhanh, lão thái thái phân chia tài sản như thế nào trở thành vấn đề đứng mũi chịu sào.


Nhưng Đàm Yếm rất muốn châm chọc hành động Caesar gọi mình là em trai, từ nhỏ hai người họ chỉ có thù hận, từ khi nào thì có tình nghĩa anh em?

Việc bà nội qua đời có ảnh hưởng đến toàn bộ Đàm thị, nếu không xử lý tốt không chừng cổ phiếu sẽ giảm đáng kể, cho nên ngay sáng sớm hôm sau, Đàm Yếm liền cùng Caesar ngồi chung một chuyến bay về Mỹ.

Ban đêm, vụ án bé gái mất tích làm bao nhiêu gia đình canh cánh cuối cùng cũng đã êm xuôi.

Trác Đình dẫn một nhóm nhỏ trực tiếp dùng vũ lực phá cửa, dùng thuốc thử Luminol* cho thấy trong phòng tắm nhà Tân Nhụy có một lượng máu lớn, rất có thể là hiện trường đầu tiên của vụ án.
(*Thuốc thử Luminol: Luminol được sử dụng bởi các nhà điều tra pháp y để phát hiện dấu vết của máu tại địa điểm phạm tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin. Nó cũng được sử dụng bởi các nhà sinh vật học trong tế bào thử nghiệm để phát hiện các chất như đồng, sắt, và xyanua.)

Cả căn nhà âm u, Thẩm Tương nhíu mày đứng ở cửa, ý lạnh tràn ngập đáy lòng.

Kinh nghiệm phá án của Trác Đình khá phong phú, cậu ngay lập tức nghĩ đến câu nói của Tân Nhụy trong quá trình thẩm vấn, cô ta nói Hứa Nam Nam là con cừu đợi làm thịt.

Cô ta sẽ dùng phương pháp nào để làm nhục “Con cừu đợi thịt”? Chứng cứ liên quan chắc chắn còn sót trong căn nhà này.

Lúc sắp kết thúc một vòng điều tra, có cảnh sát tìm được một chiếc bút ghi âm trong hộp bút của Tân Nhụy. Vừa ấn xuống nút phát tập tin liền xuất hiện một tiếng thét chói tai khiến mọi người sởn tóc gáy, là giọng nói xin tha của con người khi sinh mệnh lâm vào thời điểm nguy hiểm nhất.

Không khó tưởng tượng, có khá nhiều chứng cứ cùng loại như thế này.

Mà Tân Nhụy sau khi đạt được mục đích liền móc nối Hứa Nam Nam đã mất tích cùng Liêu Thanh, người nhà Hứa Nam Nam sau khi nhận được chứng cứ lại không báo cảnh sát đầu tiên, không biết sau lưng còn có ẩn tình gì nữa?

“Trác sư huynh, đến nay vẫn chưa rõ tung tích của bố Hứa Nam Nam. Vết máu trong phòng tắm rất có thể là của Hứa Nam Nam, nhưng địa điểm chôn thi thể chưa xác định được, còn có hai bé gái ở hai vụ án trước, các bé đều…” Câu nói tiếp theo Thẩm Tương còn chưa nói xong, Trác Đình đã rõ cô muốn hỏi gì, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”

Hứa Nam Nam là nạn nhân cuối cùng trong chuỗi vụ án bé gái mất tích mà còn chịu cảnh đầu lìa khỏi thân huống chi là những bé gái đã mất tích từ lâu.

Trác Đình đứng trong căn phòng tối tăm quét mắt nhìn quanh, nghĩ đến liên hệ của chuyện này với Triều Mộ, bọn họ là bên cung cấp, nói trắng ra chính là cung cấp “cừu” cho “khách hàng”, thông qua phương pháp dơ bẩn này duy trì sự phát triển của Triều Mộ.

“Thẩm sư muội, em có nhớ Đàm thị ở thành phố Giang có kế hoạch khai phá làng du lịch không? Đầu năm nay bắt đầu khởi công, dự tính đến năm sau hoàn thành, em nói xem những đứa bé kia…” Trác Đình xoa cằm suy tư, nghĩ lại xem suy đoán kiểu này có hợp lý hay không.

Thẩm Tương hiểu ra: “Em gọi điện thoại thông báo cho đội trưởng Chử, tốt nhất là sáng mai chúng ta có thể đến địa phương thi công khu du lịch.”

Chử Lan Xuyên đồng ý với suy nghĩ của Trác Đình, nếu phải chọn một địa điểm thích hợp để vứt xác lại không dễ bị phát hiện, công trường của công ty mình chắc chắn là lựa chọn hàng đầu.

Kế hoạch khai phá làng du lịch của Đàm thị được rót vốn khá nhiều, mục tiêu trở thành thương hiệu du lịch đứng đầu thành phố Giang, vị trí địa lý cũng rất tốt, sau lưng là dãy núi chạy dài, tiếng nước vỗ bờ từ dòng sông ở gần đó, không khí lại tươi mát khiến con người yêu thích.

Sau khi liên hệ với người phụ trách công trình, người kia mặt mày không kiên nhẫn, hắn đến chỉ để cho có mặt, không hề cho rằng ở làng du lịch sẽ là nơi vứt xác, huống hồ công trình mà truyền ra loại chuyện này sẽ cực kỳ xui xẻo, nói không chừng còn ảnh hưởng đến tương lai phát triển của làng du lịch.

Mãi đến khi Chử Lan Xuyên đích thân đến nói chuyện, anh nghiêm mặt thong thả kéo thấp cà vạt trên cổ áo xuống: “Anh Vương, nếu chúng tôi phát hiện có thi thể ở đây, tôi muốn thông báo anh sẽ phải gánh thêm tội cản trở nhân viên công vụ làm việc, bây giờ anh cân nhắc lại tốt xấu vẫn còn kịp.”

Người phụ trách đổ cả đầu mồ hôi, vội vã cúi đầu khom lưng: “Mời đội trưởng Chử tự nhiên.”

Cơn nghẹn khuất nãy giờ của Trác Đình cuối cùng cũng xả ra được, cậu ta giơ ngón cái với Chử Lan Xuyên.

Thẩm Tương cũng tham dự vào tổ điều tra, cô mang găng tay trắng, nhấc một cái túi đen vừa đào được trong vũng bùn lên, vừa nhìn vào trong thế mà lại là khối thi thể bị cắt gọn gàng.

Cô lập tức ném túi xuống bắt đầu nôn, người khác thấy cũng hoảng sợ lùi về sau vài bước.


Chử Lan Xuyên giẫm trên lớp bùn mềm xốp, sắc mặt vẫn như thường, anh đã có kinh nghiệm phong phú, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng máu me này đã có thể bình tĩnh phán đoán.

Ánh sáng mặt trời nhô lên trên đỉnh núi cao, từng tia nắng ấm áp trải xuống nhưng tất cả mọi người ở hiện trường đều thấy rét lạnh.

Sau khi xem kỹ lưỡng thứ trong túi, Chử Lan Xuyên ra hiệu ánh mắt cho Trác Đình: “Còn thiếu phần đầu chưa tìm được, có khả năng cao là thi thể của Hứa Nam Nam.”

Khu vực xung quanh ngay tức khắc được bao vây bởi đường cảnh giới màu vàng, gã Vương kia vừa còn cười nói vui vẻ xem thường người khác đã bị đưa đến Cục Cảnh sát để thẩm vấn.

Từ sáng sớm đến chạng vạng, thi thể ba bé gái đã tìm được hết, kế hoạch khai phá làng du lịch của Đàm thị cũng bị hoãn lại.

Tối đó nhân lúc rỗi Chử Lan Xuyên mua chút trái cây dưới tầng mang đến phòng bệnh của Hà Nguy Nhiên.

Thương gân động cốt phải chữa trăm ngày, thoạt nhìn khí sắc của Hà Nguy Nhiên khá tốt, bác sĩ nói anh tiếp tục tĩnh dưỡng một thời gian nữa là thân thể về cơ bản có thể hồi phục.

Anh gác quyển “Lý Mai Cẩn: Phác họa tâm lý tội phạm Trung Quốc”, cười nói: “Khó có khi đội trưởng Chử đang bận mải mà đến đây được một chuyến.”

Chử Lan Xuyên gọt vỏ táo cho anh, không lộ ra ý cười nào.

Thấy Chử Lan Xuyên không thích hợp, Hà Nguy Nhiên chống đầu giường đứng dậy, anh quan tâm hỏi: “Sao vậy? Vụ án có tiến triển gì à?”

“Ừ, tìm được thi thể rồi.” Chử Lan Xuyên ngồi thẳng lưng, “Bố của Hứa Nam Nam không về nhà từ đêm giao thừa, ông ta chính là tên hề kia, cũng là người đặt bom.”

Hà Nguy Nhiên lắc đầu, làm cảnh sát mấy năm nay, anh phải thở dài cho cảnh từ người bị hại trở thành hung thủ.

“Bố Hứa Nam Nam là ông bố đơn thân, cô bé sống cùng bố, sau khi mẹ ly hôn liền tái giá, sau khi biết cô bé xảy ra chuyện cũng dán thông báo tìm kiếm.” Chử Lan Xuyên phỏng đoán: “Bây giờ có thể bố của Hứa Nam Nam đang trên đường chạy trốn, ngày mai sẽ có phóng viên đưa tin tiến triển mới nhất của vụ án, chắc chắn ông ta sẽ quay trở về nhận thi thể.”

Hà Nguy Nhiên an ủi: “Cho dù ông ta đã giết chết người xâm hại Hứa Nam Nam là Liêu Thanh nhưng đường dây buôn bán bé gái vẫn chưa đứt. Không chặt đứt đường dây này sớm thì còn có bé gái phải chịu cảnh thống khổ thậm chí là tử vong, thế giới trong trắng của lũ trẻ sẽ biến thành màu đen, sẽ làm cho vô số gia đình sụp đổ.”

“Sư huynh nói có lý.” Chử Lan Xuyên mím chặt khóe môi: “Anh dưỡng thương cho khỏe đi, giải quyết xong vụ này em lại đến.”

Giữa trưa ngày hôm sau, Cục Cảnh sát thông báo có người tới nhận thi thể của Hứa Nam Nam, đúng là bố của cô bé, Hứa Bạc.

Người đàn ông đổ mồ hôi đầy đầu, hai mắt vô hồn, cả người chật vật khó nhìn nhưng sau khi thấy thi thể của Hứa Nam Nam liền chết lặng, khóc không thành tiếng rồi bị áp giải đến phòng thẩm vấn.

Cục Cảnh sát đến thời kỳ bận rộn nhất.

Trác Đình đi tới chào hỏi anh: “Đội trưởng Chử, gã họ Vương kia đột nhiên nhận tội, hôm qua có làm gì hắn ta cũng nói không biết thế mà nay lại mở miệng, nói biết rõ nội tình, giao dịch bé gái đều do hắn đồng ý triển khai.”

Cả hai người đều hiểu lý lẽ “Đột nhiên mở miệng chắc chắn có ẩn khuất”, nhưng đây chỉ là suy nghĩ từ một phía của bọn họ, cấp trên của Đàm thị sẽ không chịu ảnh hưởng gì cả.

Nhìn thấy cổ tay Trác Đình đeo một chuỗi Phật châu, Chử Lan Xuyên mới hỏi: “Thằng nhóc này từ khi nào lại mê tín đến thế?”

Trác Đình bỗng giơ tay thề: “Không có đâu đội trưởng Chử, niềm tin của em vẫn luôn đặt vào Đảng, chuỗi Phật châu này là bạn gái em sau khi biết chuyện của anh Nguy Nhiên liền mua cho em, bảo em mà mang theo sẽ bình an.”

Trong đầu anh bỗng hiện lên sợi tơ đỏ cùng với da thịt trắng như tuyết, mấy ngày hôm trước hình như bác gái có nói trước khi ăn Tết tranh thủ cùng Vân Chiêu đi chùa.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương