“Chiêu Chiêu, muộn quá rồi, anh đưa em về nhà.” Nhìn qua thì cảm xúc của hắn vẫn như cũ, nhưng tay phải lại bất giác run rẩy, nếu Tim ở đây sẽ biết ngay, đó là dấu hiệu khi hắn phát bệnh.

Cô gái nhỏ mấp máy môi, lời từ chối đên bên miệng còn chưa nói ra, đã nhíu mày hỏi hắn: “Anh Đàm… tay anh?”

“Không sao.” Hắn đã luyện thành thói quen với phản ứng cơ thể: “Uống thuốc là tốt thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vân Chiêu biết hắn bị bệnh tật quấn thân, lúc trước luôn bị vây trên căn gác mái cũng là vì cơ thể suy nhược.

Nhưng cô cũng nghe lời đồn của thành phố Giang rồi, nói là kì thi cấp ba một năm nào đó, thủ khoa toàn thành phố chọn không đi học, lúc ấy cô kinh ngạc một lúc, nhưng so sánh tình huống này với Đàm Yếm, lại thầm lặng mà trùng khít.

Tính mạng bằng trời, khuôn mặt cô không khỏi hiện lên vẻ căng thẳng: “Thuốc ở đâu? Em lấy cho anh.”

Đàm Yếm chỉ về cánh cổng phía dưới: “Ở trên xe.”

“Anh đi luôn bây giờ.” Đàm Yếm nắm ngược lại cổ tay non mịn của cô, khạc ra hai chữ từ cổ họng: “Không cần… Anh còn chưa tới mức không đi được, cùng đi là được.”

Lộ ra một mặt yếu ớt của mình trước cô gái mình thầm yêu, vậy sẽ khiến hắn vô cùng lúng túng.

Tài xế đang ngủ gật, nghe thấy tiếng gõ kính mới không tình nguyện mở mắt ra, vừa nhìn thấy người đi theo phía sau cô gái nhỏ là Đàm Yếm mới hoảng loạn mở cửa xe, thu lại vẻ mặt qua loa: “Cậu Đàm.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chiêu nôn nóng nói: “Trên xe có thuốc không? Đàm Yếm anh ấy hiện giờ cơ thể khó chịu.”


Hầu hạ Đàm Yếm, cái cần phải chuẩn bị nhất là thuốc, tài xế vội lấy thuốc nhập khẩu ra khỏi hộp để đồ, đưa cả nước tinh khiết qua.

Với hắn mà nói, uống thuốc là chuyện đơn giản như ăn cơm vậy. Đàm Yếm nhanh chóng nuốt thuốc xuống, lạnh lùng nói: “Đi thôi, đưa người đến tiểu khu Hoàn Vũ trước rồi về lại biệt thự Hoa Đình.”

Bởi vậy, Vân Chiêu căn bản không thể từ chối, cô ngồi bên cạnh hắn, thấy Đàm Yếm nhắm mắt nghỉ ngơi, vầng sáng màu vàng nhạt bên trong xe tán ra trong mắt hắn, nhìn qua có vẻ là rất mệt mỏi.

Máy sưởi trong xe mở lên, không có ai nói gì, không khí vẫn không lạnh không loãng.

“Chiêu Chiêu đừng nhìn trộm.” Mỗi lần Đàm Yếm phát bệnh mức độ nặng nhẹ không giống nhau, nhưng lần này may là kịp uống thuốc, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, trạng thái tinh thần của hắn mới miễng cưỡng được phục hồi.

Mặt Vân Chiêu nóng lên, rõ ràng là anh đang nhắm mắt, sao có thể biết được mình đang nhìn anh?

Đàm Yếm thong thả vênh váo kề sát vào một chút, con ngươi màu hổ phách còn có thể nhìn thấy được ảnh ngược của cô thiếu nữ, lúc này hắn cho rằng một lần phát bệnh có thể đổi lấy một cơ hội không dễ có được, hình như cũng là cuộc giao dịch không tệ.

“Nhìn rõ chưa?” Ngũ quan của hắn nhu hoà, sắc môi hồng tự nhiên, lốc xoáy trong đồng tử như hút cô sa vào.

Cô gái nhỏ đúng là không chịu nổi cú gõ* này, nhưng không thể không nói câu vừa rồi đã có ý xuyên tạc rất nặng.

*Chỗ cú gõ này có thể tác giả dùng để ẩn dụ cho lời của ĐY đã đánh 1 cú vào VC.

Gần đây, cô sợ sức khoẻ của Đàm Yếm xảy ra chuyện gì đó cho nên chú ý nhiều một chút, không thể nói là nhìn trộm; hơn nữa, dù là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được Đàm Yếm có tình cảm nóng bỏng không giống người khác với cô, trong lòng Vân Chiêu biết bản thân mình không thể đáp lại tấm lòng này, cũng không định loanh quanh lòng vòng làm người ta nghĩ nhiều.


Cô mất tự nhiên ho khan hai tiếng, nửa người trên cứng đờ dựa lên ghế bọc da thật, không tự nhiên mà quay đầu đi, chuyển hướng đề tài hỏi: “Hồi nãy lúc ở Triều Mộ, sao giữa đường anh lại đột ngột rời khỏi vậy? Có việc gấp gì sao?”

Đúng là có việc gấp, nhận được tin tức từ cơ sở ngầm, bà nội hắn đột nhiên nhồi máu cơ tim trong nhà, hiện tại người ở trong bệnh viện đang được cố gắng hết sức để cứu chữa, nghe nói Caesar đã kết thúc đàm phán làm ăn ở Pháp, đang ngồi trên máy bay tư nhân trở về chăm nom.

Toàn bộ già trẻ Đàm thị trong khoảng thời gian bà cụ được chạy chữa không có chỗ nào mà không phải như chim sợ cành cong, bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng có thể khơi ra hiệu ứng liên hoàn không thể đoán trước.

Bà nội Đàm thị tay cầm 60% cổ phần công ty, ông cụ đã sớm qua đời, cho nên mấy năm nay bà vẫn luôn nắm mọi quyền hành, hơn nữa còn không có chút xu hướng nào là muốn giao quyền lực cho bên dưới. Bà cụ tuổi đã sắp bảy mươi nhưng vẫn tai thính mắt tinh như cũ, đối nội đối ngoại đều xử lý sự việc công bằng, rất chi công tư phân minh.

Mà mấy năm nay cánh chim của Caesar đã dần lớn mạnh, chẳng qua ở phương diện cung cấp và sử dụng tài chính vẫn luôn chịu sự giới hạn, chính là do bà nội cản đường rất chặt. Một khi bà nội thoái vị, 60% cổ phần không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người trong dòng họ phải ghen tỵ, không đấu đến mày chết tao sống sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ.

Thật ra, bên gia tộc cũng đang đợi phản ứng của Đàm Yếm, một khi hắn trở về phố Wall, hai luồng sức mạnh sẽ không thể né tránh được mà phải ganh đua cao thấp.

Nhưng mấy chuyện phải lo lắng đó hắn mảy mảy đều không muốn để Vân Chiêu biết, cô gái của hắn nên vĩnh viễn hồn nhiên rực rỡ, vô ưu vô lo.

Nghĩ như vậy, câu trả lời của Đàm Yếm lập tức khá là lời ít ý nhiều: “Người nhà anh bị bệnh.”

Vân Chiêu gật đầu, có hơi kinh ngạc vì đây là lần đầu Đàm Yếm chủ động nói đến người nhà của mình.

Cô tiện đà không có hy vọng gì mà hỏi: “Cha mẹ em là người có liên quan tới Triều Mộ sao?”

Trước đó, Đàm Yếm đã điều tra gốc rễ của Trương Trình Linh và Dương Khánh, hai người quen nhau ở Đông Nam Á, nhập cư trái phép để về nước, đã sống tạm ở thành Phố giang nhiều năm, người gì cũng đã tiếp xúc, về phần ông chủ ở Đông Nam Á mà hai người họ tận trung, dù có đào ba thước đất cũng rất khó tìm được thông tin có ích.


Nhưng mà có thể xác định một điều, trước khi Caesar thế chân ở Triều Mộ, ông chủ chỗ này và hai người Trương Dương có mối quan hệ mật thiết, thân thế của Vân Chiêu rất có thể liên quan đến ông ta.

Hôm nay mục đích Đàm Yếm đưa cô tới chính là tìm tin tức có ích, xem có khách hàng năm xưa nào nhận ra được ông chủ lúc trước hay không.

Nhưng người tính không bằng trời tính, một cú điện thoại đã khiến cho tất cả kế hoạch bị tạm hoãn.

Đàm Yếm cũng không định giấu giếm: “Xem như, cha mẹ nuôi của em rất có thể đã từng làm thuộc hạ của ông ta.”

Vân Chiêu im lặng một lúc, nếu dựa theo suy đoán ban đầu của cô, như vậy ba mẹ ruột của cô cũng rất có thể là kẻ xấu cá mè một lứa với ba mẹ nuôi, bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó, không thể không giao phó cô cho người khác.

Đêm khuya dày sương, thỉnh thoảng có mấy ngôi sao nhưng cũng rất thưa thớt, tôn lên vầng trăng sáng phía chân trời càng thêm lẻ bóng.

Vân Chiêu không bảo xe đi vào trong tiểu khu, sau khi xuống xe còn cong lưng như là muốn nói gì đó nữa.

Lúc này Đàm Yếm mới nhấn hạ cửa sổ xe bên kia xuống, đối diện với đôi đồng tử như quả cầu pha lê của cô thiếu nữ.

“Cảm ơn anh nhé Đàm Yếm, đồ em sẽ chuyển phát nhanh đưa đến biệt thự Hoa Đình.” Cô rũ mắt, lời nói hoà trong cơn gió đêm lạnh lùng: “Nếu có thể, vẫn đừng nên lãng phí nhiều thời gian lên người em.”

Cô chạy khỏi chuồn mất, tài xế không nhận được chỉ thị thì không dám tự tiện hành động, lên tiếng dò hỏi: “Cậu Đàm, vẫn tiếp tục về biệt thự Hoa Đình sao?”

Như ngàn vạn con kiến đang gặm cắn trong lòng, tâm trạng Đàm Yếm trong đêm nay thay đổi rất nhanh, nghe vậy chỉ không chút để ý mà nói: “Đến đường Thinh Tạ lượn hai vòng hóng gió trước đi.”

Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu mà quan sát vẻ mặt hắn, không dám nhiều lời đáp: “Vâng.”

Khi Vân Chiêu về nhà cả lòng bàn tay đều là mồ hôi, vẫn ngon, trong phòng không bật đèn, có nghĩa Chử Lan Xuyên không nhanh như tốc độ bọn cô về.

Sau khi trở về phòng ngủ, thiếu nữ soi gương to cởi cái váy liền mỏng màu đen và giày cao gót có quai ra, kéo tủ quần áo tìm một cái váy ngủ mặc vào, làm xong hết, cô gái nhỏ trong gương môi anh đào óng nước, tóc dài rời rạc cuốn lọn xoăn, khiến người ta rất muốn xoa thử một cái xem cảm giác thế nào.


Nhưng vấn đề hóc búa nhất còn chưa giải quyết được, cô ôm cái váy mà không thể nào động tay được, lỡ như Vu Tường về nhà trước, nhất định sẽ giúp sắp xếp lại tủ quần áo, đến lúc đó cái váy này tất nhiên không giấu được.

Một khi đã như vậy, Vân Chiêu cắn răng một cái, tìm một túi mua hàng sạch sẽ xếp bỏ vào, sau đó cà người quỳ sát trên sàn nhà trơn bóng, chuẩn bị đưa “củ khoai lang bỏng tay” này chuyển đến một vị trí để khác.

Tiếng chìa khoá vặn ổ khoá cửa vang lên, Chử Lan Xuyên cũng không muốn vào cửa nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cho lòng anh căng thẳng.

Đèn phòng ngủ sáng rực, thiếu nữ hơi khó khăn dán lên sàn nhà, không biết đang tìm hay lấy thứ gì.

Chẳng qua kiểu trường hợp này đặt trong mắt Chử Lan Xuyên thì có chút đổi vị. Thân hình thiếu nữ mềm mại, từ bên cạnh nhìn ra được độ cao nhấp nhô, xương cổ tay gầy yếu, chỗ nào cũng vừa gãi đúng chỗ ngứa.

Tóc dài rũ trên vai che khuất non nửa mặt cô, lông mi như cây quạt nhỏ, nhấp nháy dồn dập.

Mới vừa cởi giày cao gót, mười ngón chân tròn nhẵn lộ ra trong không khí, mu bàn chân của cô gái nhỏ cũng là một mảng màu tuyết.

Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ dời quần áo khỏi mặt trận, Vân Chiêu thở phào nhẹ nhõm, hai chân quỳ tới tê dại, cô cuộn người ngồi dậy, không hẹn mà gặp vừa vặn đụng phải tầm mắt của Chử Lan Xuyên.

“Anh…” Cô ngay cả sức ngồi dậy cũng không có, chỉ nhìn người đàn ông từng bước tới gần, con ngươi vốn tẻ nhạt rơi vào lửa, đốt lòng người kinh hoàng.

Khi đó đại não của cô hoàn toàn kẹt máy, chỉ là trong đầu vẫn luôn nhảy ra một từ ­­­­––––

Lật xe* ngay tại chỗ.

*Lật xe chỉ việc thất bại, gặp khó khăn.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương