Anh cài cúc áo đồng phục cảnh sát xong, mặt không đổi sắc mà đánh giá cô gái nhỏ đang rũ mi ngoan ngoãn.

Đêm nay rượu uống vào ngấm rất chậm, men say khiến cho con người ta mê man, lại không ngừng khuếch đại cơ quan tiếp nhận cảm giác..

Ví dụ khi nãy anh nhìn chằm chằm Vân Chiêu nói chuyện, màu môi hồng óng nước đánh thẳng tới tim anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người đàn ông này vốn có tỉ lệ dáng người cực tốt, cảnh phục màu xanh đen được ủi phẳng, phác hoạ ra thân hình vai rộng eo thon.

Anh duỗi tay, gọi cô đến.

Vân Chiêu nghe thấy mùi khác lạ so với trước kia trên người Chử Lan Xuyên, anh uống rượu, hơn nữa là uống không ít.

Ngày trước Trương Trình Linh khi về nhà, tám chín phần mười đều là trong trạng thái say khướt, cô bị buộc phải học làm thế nào để chăm sóc một người say rượu.

Cô không lập tức đi đến trước mặt Chử Lan Xuyên, mà là cầm lấy cái ly trên bàn trà đổi thành một ly nước mật ong mà đưa qua.

“Anh, đây, để tỉnh rượu.”

“Chiêu Chiêu trưởng thành rồi, biết quan tâm anh.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể là do cồn lên men, tiếng nói của người đàn ông tiếng thấp tiếng không.

Chử Lan Xuyên hoàn toàn nhận ý tốt của cô, nước mật ong len giữa môi răng phát ngấy.

Áo sơ mi bị cởi ra của anh vắt trên tay vịn của ghế sô pha, giây tiếp theo đã vào lồng ngực của Vân Chiêu, cô muốn dọn để ném vào rổ giặt quần áo.

Cổ tay bị sức mạnh mạnh mẽ nắm lấy, nhưng anh giảm lực, gần như chỉ là để ngăn cản động tác của cô.

“Không cần em làm.”

Đã được con nít chăm tỉnh rượu, còn thiếu chút nữa khiến người ta thay anh dọn dẹp quần áo, có phần kỳ cục quá.

Cô không buông tay.


Mắt Chử Lan Xuyên dần tối lại, “Nghe lời.”

Sau khi trở về phòng, đề bài ứng dụng vốn có thể nhẹ nhàng giải, mỗi chữ lại như đang bay trên trời, Vân Chiêu hoàn toàn mất manh mối, bỏ hết bút chì tẩy vào túi đựng bút.

Cô nhạy bén cảm nhận được Chử Lan Xuyên đang trốn tránh mình.

Vì sao anh trai phải trốn tránh mình chứ? Chắc chắn là anh có chuyện phải lo nghĩ, nhưng cô còn quá nhỏ, không có cách gì san sẻ thay anh.

Nếu như… Nếu như có thể lớn nhanh một chút thì tốt rồi.

Vào ban đêm Vân Chiêu đã mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ gương mặt cô đã trưởng thành, cơ thể cuối cũng cũng có thể cao đến vị trí cúc áo thứ trên áo sơ mi của anh.

Anh vẫn nói giống như vậy, “Bé con…”

Anh à, em đang rất nghe lời đó.

Ba năm sau.

Sương mù mênh mông của buổi sớm mai còn hơi rét mướt, dù cho đã gần 7 giờ, sắc trời vẫn một mảng tối mờ.

Đồng hồ báo thức của điện thoại văng lên mấy lần bên tai, thiếu nữ vươn tay ra từ ổ chăn ấm áp dừng tiếng ù ù đang kêu không ngừng lại.

Vào mùa đông giá lạnh này, rời giường càng ngày càng trở nên khó khăn hơn, nhưng hôm nay thời gian Vân Chiêu tỉnh lại đã trễ hơn không ít so với bình thường, cảnh trong mơ kì lạ nói đến cũng khó có thể mở miệng.

Thiếu nữ đang trong thời kỳ thân hình phổng phao nẩy nở, đường cong tuyệt đẹp dưới cổ trong áo ngủ tơ lụa, eo thon chân dài, không có chỗ nào không duyên dáng tinh tế.

Vu Tường đang vội vàng chuẩn bị cơm sáng, cháo nóng hầm hập trong nồi đang sôi. Với Vân Chiêu mà nói dù là cháo trắng cũng đã được rồi, nhưng bác gái tuyên bố lên cấp 3 áp lực lớn, cho nên sẽ thêm một ít phương thuốc bổ vào mà bà chuẩn bị vào, cho nên mùi vị cũng hết sức kì quặc.

Áo lông màu đen làm nổi bật da thịt trong suốt của cô, cô duỗi tay lấy áo khoác đồng phục kiểu áo bóng chày màu trắng trên giá, rồi soi gương thay đồ chậm chạp quàng khăn quàng cổ cho mình.

“Chiêu Chiêu, xuống ăn sáng con.” Trong ba năm này Vu Tường có mọc thêm tóc bạc, nhưng vì điều dưỡng hợp lý, trạng thái tổng thể cũng không thấy già.

Cô bỏ bài thi mô phỏng tối hôm qua làm xong để trên bàn vào cặp sách, “Bác gái, con xuống đây.”


Có lẽ do đã quen ăn mấy thứ “hắc ám” rồi, Vân Chiêu đã bỏ kiểu ăn xong là nôn, ngược lại chết lặng mà lén nuốt.

Cháo mới nấu xong vốn nóng, cô như con mèo nhỏ mà uống từng hớp nhỏ.

“Chiêu Chiêu à…” Mặt Vu Tường mang nụ cười mà nói: “Anh con sắp về tới thành phố Giang rồi.”

Cô dưới cơn hoảng hốt, cơn nóng lập tức lan tới đầu lưỡi.

Như con mèo dựng đuôi, cô gái nhỏ nhanh chóng đặt chén nhỏ xuống, thở phù phù.

Vu Tường nhíu mày, cũng không để ý đang ăn cơm nữa, rót ly nước lạnh cho cô ngậm.

“Sao lại thế, ăn sáng còn bị phỏng lưỡi.” Vu Tường tất nhiên không nhận ra lòng dạ của cô, lải nhải một lát đều quay chung quanh vấn đề sau này bữa sáng không làm cháo, vân vân.

Vân Chiêu rũ hàng mi dày, lời bác gái nói cô coi như vào tai này ra tai kia, cuối cùng để lại trong lòng chỉ có một câu đó –––– “Anh con sắp về tới thành phố Giang rồi.”

Ba năm qua, vì tính chất công việc, Chử Lan Xuyên thường sẽ bôn ba ở các cục điều tra tội phạm các nơi để làm công việc giúp đỡ, số lần về nhà càng lúc càng giảm bớt, trở về cũng chỉ quan tâm đến sức khoẻ bác gái, bảo cô học hành cho tốt.

Cô cũng rất cố gắng chăm chỉ học tập, trong cuộc thi thành tích đứng hạng ba toàn khu vực, thuận lợi vào được trường cấp ba trọng điểm của tỉnh.

Ngày mở tiệc chúc mừng thi đậu vào trường, Chử Lan Xuyên vất vả mệt mỏi mà gấp gáp trở về, chỉ ngồi lại trong bữa tiệc một lát.

Cô lặng lẽ đi theo sau người đàn ông ấy, dừng chân ở cạnh một bức tường khác, biết là như vậy không tốt lắm, nhưng không kiềm chế được sự nhớ nhung trong lòng, cho dù chỉ nghe giọng của anh một chút cũng được nữa.

“Lan Xuyên, chỗ em đang cần anh.”

Trái tim Vân Chiêu đột ngột nặng nề, như rơi vào điểm đóng băng, là giọng của phụ nữ, lại còn nói cần anh.

Chử Lan Xuyên tựa vào bờ tường, anh rút một điếu thuốc ra từ trong hộp, ngậm trong miệng nhưng không châm, “Đã biết, anh lập tức quay về.”

Chẳng lẽ là bạn gái sao? Trong đầu cô xuất hiện các suy đoán cực đoan, sự ngờ vực vô cùng tận khiến mũi cô chua xót, nước mắt tụ hết tràn đầy trong hốc mắt.


Trong nháy mắt xoay người, cô đụng vào thùng rác mà mình không để ý tới ở trong góc, phát ra một tiếng “bốp”.

“Là ai?” Chử Lan Xuyên nhạy bén mà nhìn kỹ động tĩnh sau bức tường bên kia nhưng lại không phát hiện ra điều gì.

Vân Chiêu ôm ngực, lần đầu tiên cảm thấy đau khổ đến tột đỉnh.

Đúng vậy, cho dù là bạn gái thì sao, anh không cần phải báo cho cô.

Tất cả đều là sự hoảng loạn, không bệnh mà chết chỉ có một mình cô mới biết, vào năm bắt đầu biết yêu, hạt giống gieo xuống không thể trưởng thành thành một cây đại thụ che trời, chỉ sinh ra một cây cỏ, sau khi bị giẫm đạp thì không còn sót lại chút gì.

Cô thiếu nữ khom người, tìm một nhà vệ sinh ở tận sâu bên trong, cuối cùng nhịn không được mà khóc.

Lách cách một tiếng, đốm lửa nhỏ dần bốc lên.

Trong không khí ngập tràn sương khói, khiến vẻ mặt anh trở nên mờ nhạt.

Tô Hải Vận bên kia điện thoại hỏi anh có chuyện gì vậy, Chử Lan Xuyên chỉ nhàn nhạt nói: “Không có gì, em sẽ nhanh chóng tham gia điều tra.”

Tô Hải Vận là bác sĩ tâm lý chịu trách nhiệm điều hoà cảm xúc của người bị hại, cô chịu làm lại nghề cũ, còn là vì di ngôn trước lúc thầy giáo lâm chung, bảo cô buông bỏ khúc mắc trong lòng, kế thừa y bát* của ông.

*Y bát: là áo cà sa và bát của hoà thượng truyền lại cho thế hệ sau, ở đây ý chỉ nối gót theo nghề của thầy.

“Nhìn thế cô bé kia rồi?”

Tô Hải Vận biết Vân Chiêu với anh mà nói không như những người khác, có thể nói là vảy ngược* cũng là xương sườn mềm.

*Vảy ngược: rồng có 1 cái vảy ngược, ai đụng vào nó sẽ nổi giận.

Người đàn ông lúc này mới hiện lên nụ cười, nghìn câu vạn chữ tụ lại trong lòng, chỉ hoá thành một câu: “Đứa nhóc trưởng thành rồi.”

Bất quan tâm cơn đau nơi đầu lưỡi, Vân Chiêu rút ra khỏi hồi ức, vừa nhìn thời gian đã muộn rồi, chậm thêm một lúc sẽ đến trễ buổi đọc bài sáng.

Đeo cặp sách lên đi xuống lầu, gió lạnh gào thét dọc đường đi, cô rụt hơn nửa mặt dưới khăn quảng cổ, chỉ chừa lại một đôi mắt ánh nước ở bên ngoài.

Nhìn cửa hàng trên đường phố đã trang trí rất nhiều cây thông Noel và ông già Noel dán giấy, Vân Chiêu mới muộn màng nhận ra, thì ra hôm nay là lễ Giáng sinh à.

Lúc mới vừa lên cấp hai, việc học của cô hoàn toàn không nhẹ nhàng gì, thứ hai đến thứ năm có tiết tự học buổi tối, thứ bảy còn phải học bù hoặc tiến hành kiểm tra tháng, chủ nhật là thời gian giành cho bài thi toán của cô.

Chỉ có tối thứ sáu mới có thể nghỉ xả hơi một lát.

Vừa đúng lúc, lễ Giáng sinh năm nay vào thứ sáu.


Học đến tiết cuối cùng, trong lớp có rất nhiều học sinh không có tâm trạng làm bài tập, ríu rít bàn xem tối nay đi đâu chơi.

Vân Chiêu chọn khối khoa học tự nhiên, nữ sinh không nhiều, cho nên mọi người làm quen nhau rất nhanh.

Tưởng Xảo ngồi cùng bàn cũng không kìm được sự kích động trong lòng, lắc cánh tay đang viết của cô: “Chiêu Chiêu, lát nữa tan học chúng ta đến Minishop đi, hôm nay có rất nhiều thứ giảm giá.”

“Được.” Vân Chiêu đồng ý xong thì tiếp tục chăm chú làm đề thi.

Tưởng Xảo thở dài với tác phẩm thơ văn cổ phải học thuộc lòng: “Chiêu Chiêu, nếu tớ có một nửa tính tự giác học của cậu thì tốt rồi.”

“Cái đó rất đơn giản.” Vân Chiêu chớp mắt với cô ấy, “Cậu chỉ cần đặt một nửa suy nghĩ ở chỗ khác lên chuyện học tập là được.”

Tương Xảo: “…” Cô nghi ngờ tư duy học tập của mình và học sinh giỏi thật sự không cùng một mức.

Vừa tan học, mọi người chen nhau mà tản ra, Tưởng Xảo cũng hưng phấn kéo cánh tay Vân Chiêu để đi xuống lầu, hét lên muốn đi điên cuồng đi mua sắm.

Vân Chiêu không nói nhiều lắm, cho nên cả đường đi trở thành đại hội phàn nàn anh trai nhà mình của Tưởng Xảo.

Có lẽ là nói xấu mệt rồi, Tưởng Xảo dắt cô vào cửa hàng kem đang có hoạt động lễ Giáng sinh, vừa thấy mua một tặng một, Tưởng Xảo lập tức không chút do dự bao bạn.

Vân Chiêu cảm ơn, nếm thử vị kem vani, cảm giác lành lạnh như làm tiêu tan đi cảm giác nóng bỏng do lưỡi bị phỏng buổi sáng, cô nhịn không được ăn thêm mấy miếng kem.

Không ngờ tới Tưởng Xảo dừng đề tài nói xấu anh trai nhà mình lại, chuyển đề tài khác, cười hề hề gian xảo hỏi: “Chiêu Chiêu, tớ nhớ cậu đã nói cậu có một anh trai, vẻ ngoài đẹp trai không? Đối xử với cậu tốt không? Đại khái là dạng người thế nào?”

Chóp mũi của cô thiếu nữ vểnh lên, lông mi rung rung một chút, cô trực tiếp bỏ qua hai câu hỏi trước, không nhanh không chậm nói: “Là một lão già.”

Tưởng Xảo đồng tình nhìn cô một cái: “A? Già cỡ nào chứ?”

Nghĩ như vậy, Tưởng Xảo không khỏi đặt thêm một lớp kính lọc cho ông anh hay bắt nạt mình, ít nhất cũng trẻ, giao tiếp qua lại cũng không có khoảng cách thế hệ.

Lời còn chưa dứt, kem ly trên tay đã bị người khác rút ra.

Chử Lan Xuyên mặc áo khoác mỏng màu nâu, đuôi mắt hoa đào hơi cong, chỗ mí mắt hình thành một nếp uốn rất nhỏ, mặt trời đương ẩn nấp ở giữa tầng mây lộ ra nửa góc, ánh sáng ấm áp hoà tan chiếu lên đầu vai anh có một loại mỹ cảm không chân thật.

Giống với lúc ở trên sân thượng mấy năm trước, cô dường như thấy được ánh sáng cứu rỗi mình.

Không đợi cô gái nhỏ phản ứng lại, anh đã cắn một miếng lên kem ly mà cô đã cắn rồi, áp dụng hành động cực kỳ có tính ăn miếng trả miếng với mấy chữ “lão già”: “Tịch thu.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương