Phản Tướng
-
Chương 7
Lúc này, tứ phía đều không có đường đi, nhưng chạy dọc theo sông thêm hai mươi dặm sẽ có một cái ngã ba tách làm ba hướng, bến đò, trạm dịch và thành trấn.
Sự tình bất thình lình, Bách Khiếu Thanh và Ô Vân Đạp Tuyết chỉ có thể men theo bờ sông mà chạy, sau khi thoát khỏi truy binh, tới ngã ba rồi tính tiếp.
Qua hơn một khắc, Bách Khiếu Thanh tới được đường rẽ, truy binh phía sau đã bị bỏ xa, bỗng y ghìm cương, dừng chân lại.
Tại lối rẽ, một đội kỵ binh xếp thành hàng ngang dày đặc, đoán chừng cũng phải đến một nghìn người, đứng chặn phía trước y. Nhóm kỵ binh áo giáp chỉnh tề, dựa theo phục sức cùng vũ khí tinh xảo cầm trong tay, đúng là hoàng thành cấm vệ kỵ đội.
Kỵ đội thấy y, cũng không có lập tức hành động.
Ở giữa lối, Nguyên Vị cưỡi Tây Vực Hãn Huyết bảo mã, chậm rãi đi ra, đi đến đối diện Bách Khiếu Thanh cách đó không xa. Trong đội, duy nhất một mình hắn không mặc khôi giáp, chỉ mặc một bộ thanh sam được cắt thêu vô cùng tinh tế.
Nguyên Vị so với hai năm trước gầy hơn, cả người thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, khí thế lẫm liệt, tay áo tung bay trong gió thu, giống như một danh kiếm rút ra khỏi vỏ, đẹp đến lạnh.
“Trước không đường đi, sau có truy binh. Bách Khiếu Thanh, trẫm xem ngươi còn chạy trốn đi đâu!”
Nguyên Vị dùng roi ngựa chỉ vào Bách Khiếu Thanh, hận đến tâm đều đau.
Hắn treo giải thưởng tìm Bách Khiếu Thanh đã hai năm, gần như tuyệt vọng.
May mắn thay, có một người cưỡi ngựa đi ngang qua Phong Trấn, thấy trong trấn đó một người dắt ngựa xám thồ củi than, đây chính là Ô Vân Đạp Tuyết, liền trộm đến hoàng bảng treo giải thưởng ở kinh thành, mật báo triều đình, Nguyên Vị mới có thể bố trí thế cục này.
Trước mắt, Bách Khiếu Thanh cả người trần trụi ngồi trên lưng ngựa, hẳn là mới từ dưới sông đi lên, còn chưa kịp mặc quần áo.
Hai năm này, dung mạo hắn không có nhiều biến hóa, thân thể… cũng là bộ dáng trong trí nhớ.
Thiển mạch nhàn nhạt, thân hình cao gầy, mỗi một khối da thịt cân xứng tuyệt đẹp đều ẩn chứa sức mạnh kẻ khác không thể lường được, chỗ vai kia còn có ấn ký ngũ trảo phi long cực kỳ sống động của riêng Nguyên Vị.
Hắn tinh tường nhớ rõ, nhiệt độ của khối thân thể này, khí tức mang theo thủy hương dễ nghe của cơ thể này.
Hạ phúc Nguyên Vị bắt đầu không chịu thua kém mà nóng lên. Nguyên Vị vì phản ứng thành thật của cơ thể mình, vừa thẹn vừa giận, lớn tiếng quát “Bắt hắn cho trẫm!”
Một câu ra lệnh vừa xong, đội kỵ binh phía sau Nguyên Vị lập tức giống như thủy triều, ào ào xông về phía Bách Khiếu Thanh.
Bách Khiếu Thanh nhìn bốn phía, môi hiện lên một cái cười khổ.
Hắn thật sự không còn đường đi nữa rồi… chỉ trừ dòng sông trước mặt kia.
Nơi này, vừa vặn là nơi hai nhánh sông giao nhau, nước cuồn cuộn chảy xiết, ngay cả những người chèo thuyền thành thạo cũng không dám đi vào khu vực này.
Nếu từ chỗ này nhảy xuống, có lẽ không có cách nào sống sót. Nhưng mà, y đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Y quay đầu ngựa, thúc nó chạy đến vách núi đá gần đó.
Bên dưới vách núi lởm chởm, chính là con sông lớn cuồn cuộn sóng.
Đoàn quân mã truy đuổi Bách Khiếu Thanh phía sau có cảm giác nhạy bén trời sinh, đi đến gần vách đá, biết phía trước là tuyệt địa, hoặc chậm chân, hoặc hí cao nhất quyết dừng lại, mặc cho đánh chửi cũng không chịu đi tới.
Nhưng Ô Vân Đạp Tuyết bất đồng, nó là chiến mã đã nhìn quen đao quang huyết ảnh, chỉ cần chủ nhân muốn, vô luận phía trước là hoàn cảnh như thế nào, nó vẫn dũng cảm xông tới.
Chỉ có bảo mã Hãn Huyết của Nguyên Vị, huyết thống cao quý, là vua của các loài ngựa, tuyệt không chấp nhận những con ngựa phía trước làm hỏng uy phong của mình, bám theo Ô Vân Đạp Tuyết chạy đến vách đá. Nhưng khi Hãn Huyết còn cách vách núi thăm thẳm khoảng năm mươi bước, cũng không dám tiến lên thêm nữa.
Nguyên Vị chỉ có thể bỏ nó lại, nhảy xuống ngựa, liều mạng chạy về phía Bách Khiếu Thanh.
Đứng ngay vách núi, Bách Khiếu Thanh xuống lưng Ô Vân Đạp Tuyết, đứng tại chỗ chờ Nguyên Vị.
Nguyên Vị đi đến trước mặt y, một phen giữ chặt cánh tay y, vừa thở, vừa cắn răng nói “Một tên mại quốc cầu vinh như ngươi, nhất định là rất yêu quý sinh mệnh đi… Làm cái loại tư thái này để cho ai xem? Yên tâm, ngươi theo trẫm về, trẫm sẽ không lấy mạng của ngươi, cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, chỉ cần giống như trước đây, trẫm…”
Lời này của Nguyên Vị, một phần là để trấn an Bách Khiếu Thanh, một phần thật sự là thật tâm.
“… Bệ hạ.” Bách Khiếu Thanh nhìn truy binh bỏ lại ngựa chạy đến đây ở trước mặt, bỗng nhiên mỉm cười “Xin hãy bảo trọng.”
Đứng đến tận lúc này, Bách Khiếu Thanh chỉ vì sợ sau khi y nhảy xuống vực, Nguyên Vị lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Những ngày tháng ở chung, y thần trí thanh minh, không phải không thấy được tâm tư của Nguyên Vị đối với mình.
Hiện giờ, phía sau, tướng lãnh binh sĩ đã gần đuổi tới, y không phải lo lắng Nguyên Vị nữa.
Nói xong câu đó, Bách Khiếu Thanh đột nhiên dồn sức, một tay đẩy Nguyên Vị về lại đám người đằng sau hắn, xoay người, không chút do dự nhảy xuống vách đá.
Sóng dâng cuồn cuộn, rất nhanh nuốt trọn lấy thân thể y.
“Không!!!” Nguyên Vị hét lớn, ào tới vách đá, sắc mặt và thanh âm đều thê lương đến cực điểm.
May mắn phía sau có chúng tướng, kịp lúc mà ôm lấy hắn, nếu không, khó mà đảm bảo thời khắc đó hắn sẽ không nhảy xuống theo Bách Khiếu Thanh.
Ô Vân Đạp Tuyết đứng ở vách đá, thấy chủ lao mình xuống vực, ngửa đầu bi thương tê rống một tiếng, nhưng lại cũng tung cao bốn vó, đồng dạng nhảy vào lòng sông.
Nguyên Vị thần hồn phách lạc bị mọi người vây ở giữa, mọi người ai cũng không dám mở miệng, chỉ dám cúi đầu lặng lẽ quỳ xung quanh.
Sau một lúc lâu, mọi người mới nghe được thanh âm của Nguyên Vị ——
“Không, y chưa chết… Chưa nhìn thấy thi thể, trẫm tuyệt đối không tin y đã chết! Tiếp tục treo giải, nhanh chóng tìm y cho trẫm!”
Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt Nguyên Vị mặc dù vẫn có vẻ điên cuồng, nhưng phần nào đã khôi phục bình tĩnh, lúc này mới an tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook