Phản Tướng
-
Chương 2
Rất nhanh, một vài thị vệ vai hùm lưng gấu liền tiến vào trong phòng, đem Bách Khiếu Thanh từ trên giường vựng dậy, kéo tới trước mặt nam nhân.
“Bắt đầu đi, ta xem thử như thế nào.” Bên cạnh có một người nhanh nhẹn kéo ghế ra cho nam nhân, nam nhân ung dung ngồi xuống đối diện Bách Khiếu Thanh nhìn.
Bách Khiếu Thanh tay phải bị bản gỗ nẹp lấy, băng gạc băng trên hai bàn tay rất nhanh bị gỡ ra, tên thị vệ đứng bên phải kéo dọc thanh nẹp, không thương tiếc hung hăng giật tung cả đống băng.
Toàn bộ đám người trong phòng đều nghe được tiếng xương cốt gãy giòn rụm.
Bách Khiếu Thanh kêu một tiếng đầy đau đớn, sắc mặt lập tức trắng bệch như giấy Tuyên Thành, một giọt mồ hôi như hạt đậu từ trên trán chảy xuống.
“Hừ, như vậy đã không chịu nổi?” Nam nhân nhìn y cười cười, sắc mặt lại âm trầm nhìn lên tên thị vệ đang giữ chặt y “Tiếp tục cho trẫm!”
Khi tay trái bị bẻ gãy, Bách Khiếu Thanh rốt cuộc không chịu nổi đau đớn liền ngất đi.
Nam nhân không chút lo lắng đứng lên, từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc nho nhỏ bằng vàng, trên mặt còn nạm phỉ thúy xanh biếc, mở ra một chút, đưa đến bên mũi Bách Khiếu Thanh lắc lắc mấy cái.
Thuốc kia mùi hương thật nồng, cực kỳ kích thích, xộc thẳng lên não. Bách Khiếu Thanh dưới sự kích thích như vậy, lần thứ hai từ từ tỉnh dậy.
Tiếp theo, hai đùi của y cũng bị bọn thị vệ dùng cán đao đập gãy. Y ngất đi vài lần, nhưng rồi lại bị nam nhân bấy nhiêu lần dùng mọi loại phương pháp khiến y phải tỉnh lại.
Cuối cùng, sau khi tháo toàn bộ băng gạc trên ngực Bách Khiếu Thanh, bọn thị vệ có chút do dự “Xương sườn…Cũng phải đánh gãy thêm một lần nữa ạ?”
Bách Khiếu Thanh lúc này như vừa được vớt ra từ trong nước, cả người ướt sũng mồ hôi lạnh, mái tóc đen dài rối tung, bết dính lại với nhau, phủ xuống trán cùng gò má.
“Tất nhiên.” Nam nhân không kiên nhẫn mà phất tay, lại nói thêm “Bất quá, nếu làm hắn chết, ngươi lấy mạng mình ra mà đền.”
“Vâng, thần sẽ chú ý.” Thị vệ hướng nam nhân ôm quyền, rồi mới rút vỏ đao ra, dùng sức đập vào ngực Bách Khiếu Thanh.
Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, Bách Khiếu Thanh bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt u ám vô thần chậm rãi khép lại, thân thể theo đó xụi lơ ngã xuống.
“Hừ, lại hôn mê sao?” Nam nhân tiến lên, vươn bàn tay ngọc ngà không chút tì vết, túm lấy mớ tóc rối tung của Bách Khiếu Thanh, nâng đầu y dậy “Thật vô dụng.”
Bách Khiếu Thanh hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt hốc hác trắng bệch như giấy Tuyên Thành, càng làm nổi bật thêm hàng mi đen dài. Đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc, có cả vài tia máu đỏ kinh người.
Nam nhân chăm chăm nhìn y, dùng đầu ngón tay lau đi vết máu trên môi, ánh mắt dần dần tràn đầy si mê, ôn nhu, thấp giọng “Chỉ khi ngươi như vậy, trẫm mới…”
Nói tới đây, nam nhân bỗng giật mình hoảng loạn, giống như không cẩn thận mà chạm phải độc xà, sợ hãi buông y ra, thối lui từng bước.
Một lát sau, đợi cho tâm tình bình tĩnh lại, nam nhân xoay người hướng thái y phân phó “Bây giờ, ngươi có thể nối xương cốt lại cho hắn rồi, làm cho tốt vào.”
Thanh âm lại có chút khàn khàn ảm đạm.
Thái y lau lau mồ hôi lạnh trên trán, khom người, cung tiễn nam nhân rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook