Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao FULL
-
54: Cái Kết
Lục Phi đi thẳng đến Thiên giới tìm Mạn Đà La Hoa, nhìn thấy những đoá hoa rơi đầy trên đất, hắn khựng bước, Mạn Đà La Hoa của cả Thiên giới đều đã tàn rồi.
Không có lấy một đoá hoa tươi.
Thiên giới không có tung tích của nó, Địa giới cũng không, Nhân giới lại càng không có sự tồn tại của nó, Dạ Mạn, em đang ở đâu?
Con bé ngốc, trên đời này còn ai ngốc hơn em nữa! Biết rõ mạng sống của mình chỉ có bảy cánh hoa, lại dùng hết cả bảy để cứu người!
Lục Phi vừa phẫn uất vừa hối hận! Nếu được quay trở lại, biết Dạ Mạn chỉ còn hai cánh hoa cuối cùng, hắn sẽ không bao giờ để nó cứu mình!
Dạ Mạn, anh nhớ em, rất nhớ em, em để lại một chút hơi thở thôi cũng được, như thế anh cũng có cơ hội cứu được em, hiện tại chẳng còn gì cả, làm sao bây giờ!
Lục Phi nốc cạn cả chai rượu, hắn mong người chết là mình chứ không phải Dạ Mạn!
Dạ Mạn, anh không quan tâm bạn là con người ngu ngốc đó, hay là vị phán quan ngay thẳng, kể cả em có là Mạn Đà La Hoa của Thiên giới, em vẫn là vợ tương lai của anh, chỉ thuộc về anh.
Không cho phép em ích kỉ để anh một mình.
Bỏ mặc anh đi một mình!
Lục Phi lắc đầu, tháo chiếc vòng bên tay trái xuống, cầm trong lòng bàn tay, chiếc vòng rất đẹp, càng nhìn càng giống Dạ Mạn, đây là món quà duy nhất Dạ Mạn tặng cho hắn, món quà độc nhất vô nhị trên đời.
“Con bé này, cứ nói mình không có tế bào tình yêu, không thích người ta.
Sao không thích anh lại tặng anh một chiếc vòng giống hệt chiếc vòng trên tay em?”
“Dạ Mạn, mau ra đây! Nói rõ xem nào! Anh không có phép em rời đi như thế! Dạ Mạn, mau ra đây!”
Không biết có phải là tiếng gọi của Lục Phi đã đánh thức Dạ Mạn hay không, Dạ Mạn xuất hiện ở trước mặt hắn, xoa xoa đầu hắn, giọng nói ngọt ngào: “Ngoan nào, sống tốt nhé.”
Bóng dáng dần dần rời đi, Lục Phi thục mạng đuổi theo ra ngoài: “Dạ Mạn, Dạ Mạn, đừng đi!”
Bóng người tan biến, Lục Phi ngã xuống đất, chiếc vòng trong tay cũng rơi xuống đất, bắn ra khắp nơi, hạt ngọc lăn đi nhiều nơi, dây thừng rơi xuống trước mặt.
Nước mắt Lục Phi rơi thẳng xuống đất…
Đây là thứ duy nhất Dạ Mạn để lại cho hắn, vậy mà cứ thế mà đứt đi.
“Dạ Mạn, Dạ Mạn!” Lục Phi khóc hồi lâu, không thấy bóng dáng Dạ Mạn đâu, không có gì cả.
“Dạ Mạn, em thật sự rời đi như thế này sao?”
Hai mắt Lục Phi đỏ hoe, hắn đứng dậy nhặt từng hạt trên mặt đất.
Hắn cầm sợi dây đeo tay lên, ngón tay run rẩy, khựng lại trong không trung.
Đây là, đây là … tóc của Dạ Mạn! Hắn cảm nhận được nhịp tim của Diệp Vấn!
Sợi dây kia được buộc chung với một sợi tóc của Dạ Mạn, điều bất ngờ hơn nữa là trên sợi tóc vẫn còn sự sống.
Lục Phi đưa hai tay ôm lấy đầu, thầm suy luận kỹ càng.
Tổng cổng có bảy cánh hoa chứa đựng mạng sống của Mạn Đà La Hoa, nó đã dùng bốn cánh để cứu ba má, Trương Phong Nam, Tư Đồ Hạo, dùng hai cánh để đóng mở hố đen, vì thế đoá này là… dùng để cứu Tư Đồ Đại Chính!
Phải rồi, Tư Đồ Đại Chính vốn đã tận mạng, vì thế cánh hoa lúc đó đã về lại trên sợi tóc này!
Lục Phi mừng rỡ, Dạ Mạn được cứu rồi!
Lục Phi trở về Địa giới, để lại sợi tóc ở trên mảnh đất màu mỡ nhất Địa giới, chuyển chỗ ở của mình tới đó, Mạn Đà La Hoa là tiên hoa, sinh mệnh của nó không thể tách rời đất và nước, hiện giờ chỉ có thể giao mọi thứ cho thời gian, chờ đợi ngày Mạn Đà La Hoa đâm chồi nảy lộc …
Tại nhân gian.
Dạ Mạn đang là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Mạn Đà, sau khi Dạ Mạn qua đời, ba má nó sđược thừa kế tài sản và trở thành triệu phú chỉ sau một đêm.
Lý Thục Mai và Dạ Quân không quan tâm đến tất cả những thứ này, họ chỉ hy vọng rằng con gái của mình sẽ trở về an toàn.
Sau khi xuất viện, Lý Thục Mai và Dạ Quân xin nghỉ việc, đến Thủ đô sống trong biệt thự Hoa Sơn Trà số 888.
Cả hai đã dùng hết sức lực và tài chính để làm một việc duy nhất: từ thiện.
Họ cảm thấy cô con gái đang chờ mình ở một nơi khác của thế giới, họ muốn tích đức và cầu nguyện cho nó, đây là động lực duy nhất để họ sống.
Trương Phong Nam và Tư Đồ Hạo đã cử những người giỏi nhất đến hỗ trợ cha mẹ của Dạ Mạn thực hiện việc từ thiện, mạng sống của họ là do Dạ Mạn ban tặng, họ không có gì để đòi hỏi, schỉ mong rằng Dạ Mạn sẽ quay trở lại an toàn.
Ở âm phủ, Hắc Bạch Vô Thường thuật lại tất cả mọi chuyện ở dương gian, Lục Phi lơ đễnh lắng nghe, hắn nằm ườn trước lọ hoa, chăm chú nhìn vào đống đất đen, đã một ngày trôi qua, sao nó vẫn chưa nảy mầm?
Hắc Vô Thường kéo tay áo Bạch Vô Thường: “Đại ca bị ngốc rồi hả?”
Bạch Vô Thường lại vố vào mũ y: “Không thấy đại ca đang đợi sao?”
“Ồ, Tiểu Bạch, em không thấy anh cũng đang đợi sao?”
“Tôi biết, tất cả chúng ta đều đang mong đợi Mạn Đà La Hoa nhú mầm, chờ Dạ Mạn quay về.”
Hắc Vô Thường hết nói nổi, ý y là y đang đợi cô kia mà, Bạch Vô Thường, sao Tiểu Bạch thông minh nhất trên đời vẫn không hiểu lòng mình, Hắc Vô Thường nhìn thấy bóng lưng phờ phạc của đại ca, y cụp mắt, đại ca thật đáng thương, nghĩ lại thì y vẫn còn may lắm.
Hắc Vô Thường đứng bên cạnh Tiểu Bạch, cho dù Tiểu Bạch có hiểu lòng y hay không thì y cũng hài lòng với việc hai người ở bên nhau.
“Nhú mầm rồi!” Lục Phi phấn khích thốt lên.
Hắc Vô Thường ôm lấy Bạch Vô Thường ở bên cạnh, kích động nói: “Phán quan đại nhân sống lại rồi, Dạ Mạn sống lại rồi!”
Bạch Vô Thường vỗ lưng Hắc Vô Thường: “Tôi thấy rồi, tốt rồi.”
Bạch Vô Thường nhận thấy sự bất thường, vội đẩy Hắc Vô Thường đi.
Cô ngồi xổm bên cạnh lọ hoa nhắc nhở: “Diêm vương, ánh sáng này có phải công đức ở nhân gian không?”
Lục Phỉ bình tĩnh lại, tiến lại gần lọ hoa, cẩn thận quan sát ánh sáng vàng mờ ảo bao quanh nụ hoa nhỏ, chuyện này… Hiểu rồi… Hắn nghe Hắc Vô Thường nói, ba má Dạ Mạn đã làm từ thiện vì nó, chắc đây là những công đức đó.
“Tới dương gian ngay, dùng số tiền của tôi ở đó, thúc đẩy hoạt động từ thiện dưới danh nghĩ của Dạ Mạn.” Lục Phiến quả quyết ra lệnh.
“Vâng.” Bạch Vô Thường nhận lệnh, kéo Hắc Vô Thường ở trong góc rời khỏi Ngũ điện.
Trương Phong Nam và Tư Đồ Hạo đã giao toàn bộ cổ phần tập đoàn Mạn Đà của Lục Phi và tập đoàn Tư Đồ cho công ty tư vấn Ngũ Điện, đồng thời thực hiện từ thiện quy mô lớn.
Với sự tích lũy tài chính, ánh sáng công đức ngày càng mạnh mẽ, Mạn Đà La Hoa lớn nhanh, cuối cùng, một bông hoa cũng đã nở.
Vào ngày mười lăm tháng Bảy âm lịch, dưới địa phủ xuất hiện mưa hoa trắng xoa, Dạ Mạn đã tái sinh!
Vào năm kế đó, ngày sáu tháng sáu âm lịch, tập đoàn Mạn Đà lên sàn, Lý Thục Mai ôm bụng bầu xuất hiện trong đám đông.
Trương Phong Nam sờ vào bụng Lý Thục Mai, chạy đến chỗ Hắc Vô Thường, phấn khích xác nhận lại trong sự hoài nghi: “Anh nói thật đấy chứ.
Đứa bé này thật sự là sếp sao?”
Hắc Vô Thường ăn thức ăn Trương Phong Nam đưa cho, khẳng định một trăm phần trăm: “Chắc chắn là phán quan đại nhân.”
Trương Phong Nam rất vui mừng, ân nhân của anh ta, sếp của anh ta cuối cùng cũng trở về, dù vẫn chưa sinh ra, lại còn bé như thế nữa, nhưng không sao, dù sếp là em bé hay bà lão thì vẫn luôn là sếp của anh ta.
Sếp, cuối cùng tôi cũng có thể chân sếp một lần nữa.
Ngoài lối vào có tiếng ồn ào, Trương Phong Nam ngẩng lên, nhìn thấy Tư Đồ Hạo đang mặc cảnh phục trông rất ngầu.
Sự xuất hiện của cậu làm tất cả mọi người chú ý
“Sao anh ta lại tới đây, định bắt ai sao?”
“Nghe nói cảnh sát Tư Đồ lợi hại lắm, người ta bảo là không có vụ án nào anh ta không giải quyết được.”
“Tôi cũng nghe nói đấy, người ta bảo là tay cảnh sát này không bao giờ mỉm cười, hay bị gọi là Diêm vương sống đấy.”
Trương Phong Nam chạy tới, nói Tư Đồ Hạo biết tin vui.
“Cái gì? Thật sao?” Tư Đồ Hạo kinh ngạc, chạy đến sờ vào bụng Lý Thục Mai, đứa bé trong bụng đáp lại bằng nắm đấm của nó.
Tư Đồ Hạo sửng sốt một chốc rồi cười haha, Dạ Mạn, thật sự là cậu, tốt quá, kiếp này mình sẽ bảo vệ cậu thật tốt, không để cậu gặp phải chuyện gì đâu!
Nghe thấy tiếng cười của tổng giám đốc Tư Đồ, những người vừa tụ tập tán gẫu đều nhìn về phía người phụ nữ trung niên.
Nhìn là biết ngay sản phụ cao tuổi, không biết là con nhà ai, đứa bé này có phúc thật được trùm bất động sản và diêm vương sống yêu chiều, sau này chắc chắn sẽ sống trong nhung lụa.
Tiếng chuông vang lên, tập đoàn Mạn Đà lên sàn thành công, mọi người náo nức chúc mừng, Lý Thục Mai lại ôm bụng: “Tôi thấy hình như tôi sắp sinh.”
Dạ Quân lập tức đỡ lấy Thục Mai, Trương Phong Nam và Tư Đồ Hạo cùng cùng nhau đến bệnh viện trước sự ngơ ngác của đám đông.
Lý Thục Mai bốn mươi lăm tuổi, hạ sinh thành công một cô con gái, khuôn mặt kháu khỉnh giống hệt Dạ Mạn khi còn bé, đôi vợ chồng già tạ ơn trời đất, cùng ôm chầm lấy nhau.
Lục Phi nhìn đứa bé mũm mĩm, vừa mừng vừa lo, Dạ Mạn đã ra đời rồi, hắn vẫn chưa tìm được cách trở lại dương gian, còn chưa tái sinh thành người thì mai mốt sẽ thành tình chị em mất.
Tình chị em chênh nhau độ một tuổi còn được.
Chênh nhiều quá thì biết phải theo đuổi Dạ Mạn thế nào.
Lục Phi dặn dò Hắc Bách Vô Thường bảo vệ Dạ Mạn, vội vã quay lại địa phủ
Bốn năm sau.
Trong nhà trẻ, Dạ Mạn gặp được một thằng nhóc nhỏ hơn mình mấy tháng tuổi.
Cậu nhóc có mái tóc bạch kim kia rất đặc biệt, rất ưa nhìn, ngày đầu tiên cậu nhóc đến, Dạ Mạn đã tuyên bố chủ quyền của mình.
“Cậu ấy là của tớ.” Dạ Mạn thơm cái chốc vào mặt cậu nhóc, nhắc nhở những đứa trẻ khác không được chạm vào cậu.
Lục Phi híp mắt vui vẻ, hắn thích món quà gặp mặt này, hắn quay sang thơm trả lại Dạ Mạn, cô bé cao hơn hắn nửa cái đầu, có vẻ hơi ngại ngùng khi thấy hắn đáp lại, vành tai ửng đỏ
Lục Phi Từ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dạ Mạn, thầm phấn khích trong lòng.
Dạ Mạn chớp chớp đôi mắt to, gõ vào trán Lục Phi: “Ai cho cậu thơm tôi? Tôi là đại cả ở đây.
Cậu là của tôi, phải biết nghe lời, hiểu chưa?”
Lục Phi kiễng chân, thơm phớt vào má bên kia của Dạ Mạn: “Tớ thơm cậu hai lần rồi, cậu là của tớ.”
Con bé đỏ mặt suy tư, còn thế được cơ á? Vậy nếu nó thơm cậu nhóc hai lần, cậu sẽ là của nó sao? Lỡ thằng nhóc lại quay sang thơm nó lần nữa thì sao? Hu hu hu, phức tạp quá, phải thơm bao nhiêu lần mới được vậy?
Lục Phi nhìn vẻ mặt đau khổ của cô bé Dạ Mạn, nước mắt lưng tròng nắm tay con bé.
Không sao cả, nếu Dạ Mạn không nhớ về quá khứ, hắn có thể cùng nó lớn lên, bước qua mọi giai đoạn của cuộc đời, lưu lại tất cả kỷ niệm.
Dạ Mạn, kiếp này bên nhau tới già, không bao giờ rời xa nữa nhé.
Dạ Mạn thấy hai mắt cậu nhóc đỏ hoe, bèn ôm lấy cậu: “Sao cậu lại khóc? Đừng sợ, có tớ ở đây này, tớ giỏi lắm đấy.”
Lục Phi xoa đầu Dạ Mạn: “Này ngốc, tớ cũng giỏi lắm, từ giờ tớ sẽ bảo vệ cậu.”
“Bảo vệ là gì?” Giọng nói Dạ Mạn ngọt như kẹo bông, khóe miệng Lục Phi kéo lên đến tận mang tai: “Là bảo vệ cậu, yêu cậu, thương cậu, là bạch mã hoàng tử của cậu.
“
“Vậy là Mạn Mạn có hoàng tử bảo vệ sao?”
“Ừm.”
Dạ Mạn chớp chớp mắt, quyết định kết bạn với cậu nhóc, nó hơi hơi cúi đầu, bàn tay nhỏ bé vươn ra nắm lấy tay cậu bé, vui vẻ trốn vào trong tủ căn cứ bí mật của nó.
Dạ Mạn lấy đồ ăn vặt ra từ trong túi, đưa cho Lục Phi: “Cái này ngon lắm, ăn đi.”
Lục Phi sững sờ trước dáng vẻ đáng yêu của Dạ Mạn, hắn cười ngọt ngào hơn: “Cậu cũng ăn đi.”
Hai đứa bé chưa ăn được bao nhiêu đã bị cô giáo phát hiện.
Cô giáo Thôi đặt hai đứa trẻ lên giường, Dạ Mạn và Lục Phi nằm quay mặt nhìn nhau đếm cừu.
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu… Đếm thế một lúc sau, mi mắt Dạ Mạn càng lúc càng nặng trĩu.
Lục Phi Từ vô cùng hạnh phúc, Dạ Mạn bé bỏng thật sự quá đáng yêu, hắn muốn ôm nó, bế nó lên thật cao, tiếc là lại quá lùn.
Khi còn bé, chênh lệch mấy tháng tuổi thật sự rất khác biệt, hơn nữa cái cơ thể này lại chậm lớn, hắn thấp hơn Dạ Mạn thấy rõ, vì Dạ Mạn, hắn cũng quyết tâm ăn uống cho mau lớn
Hôm nay, Dạ Mạn nằm mơ thấy mình kết hôn với bạn học mới Lục Phi, khi tỉnh lại, khóe mắt vẫn còn cong lên, nó rất thích bạn học mới Lục Phi.
Nó nhận thấy rằng nó thích rất nhiều người, thích ba má hay làm việc tốt, thích cậu em Nam Nam trùm bất động sản, thích cô em cảnh sát Tư Đồ, thích cả cô giáo Thôi dỗ nó ngủ, nhưng thích nhất nhất nhất… vẫn là cậu nhóc mới tới tên Lục Phi.
HẾT MẠCH TRUYỆN CHÍNH.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook