Phản Phái Phải Vô Địch Dịch Full
-
50: Dám Ra Tay Với Người Trong Ma Giáo Ta Là Đang Tìm Chết Sao 2
Lam Vũ Đình ngồi xổm trên mặt đất, thất khiếu chảy máu, nhìn bóng người tựa như Ma Thần trên phi liễn, cảm giác mình như đang nằm mơ.
Hắn nhìn thấy gì vậy, hạ giới này lại phi thăng lên một người cảnh giới Thiên Cổ.
Đây quái quỷ gì vậy, chẳng lẽ không phải đang đùa sao?
Diệp Thanh bị khí thế áp chế sắc mặt tái nhợt ở bên cạnh quảng trường, đẩy Tây Môn Địa đang sửng sốt ở một bên, hoảng sợ nói: "Sư đệ, đây chính là Ma Giáo giáo chủ mà đệ nói sao? Không phải đệ nói hắn mới là Võ Đế đỉnh phong sao, nhưng rõ ràng là Thiên Cổ cảnh!"
Đầu óc Tây Môn Địa còn đang mơ hồ, hiện giờ hắn rất hoài nghi không biết có phải trí nhớ của mình xảy ra vấn đề hay không, hay là thời không hạ giới đã xuất hiện biến hóa, kỳ thật đã trôi qua vô số năm! Tây Môn Địa tưởng tượng hư ảo.
Mà Lam Vũ Vũ miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Chu Khung: "Các hạ mới từ hạ giới phi thăng tới đây đã bá đạo như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể xưng vương xưng bá ở Hắc Vương thành của ta sao!"
"Ha ha ha, Lam Vũ Vũ nói không sai.
" Lúc này trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tràng cười lớn, một sinh vật kỳ quái cao tám trượng, làn da màu đen, trên mặt chỉ có một con mắt xuất hiện ở trên quảng trường, khí thế toàn thân tỏa ra, lại có thể chặn lại được khí thế của Chu Khung!
Phía dưới có một kẻ có vóc dáng tương tự hét lớn: "Là ta, tộc trưởng tộc Đơn Nhãn Long Xương đại nhân.
"
Long Xương liếc nhìn Chu Khung cười hắc hắc nói: "Tu vi thật cao thâm, ngươi quả thực phi thăng từ hạ giới lên!"
"Đúng thì sao, không phải cũng chẳng sao, Nhân tộc ta từ khi nào cần phải giải thích với các ngươi!" Chu Khung nhìn Long Xương cau mày nói.
"Nói rất đúng! Nhân tộc ta há lúc nào cần phải giải thích với các ngươi!" Trong không khí truyền đến một hồi tiếng xé gió, một nam tử lưng đeo trường kiếm xuất hiện trên quảng trường, một thân trường sam màu trắng tinh khiết, tay cầm một cây quạt xếp, tựa như một vị công tử phong nhã.
Diệp Thanh ở phía dưới nhìn thấy nam tử xuất hiện thì kinh hô: "Đại sư huynh!"
Diệp Thiên nhìn thấy người tới, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Tây Môn Địa ngẩng đầu nhìn về phía nam tử áo trắng, trước kia hắn từng nghe Diệp Thanh nói qua, Kiếm Tông bọn họ có một vị đại sư huynh, một thân tu vi từ rất sớm đã đột phá đến Thiên Cổ cảnh, thậm chí rất nhiều người đều hoài nghi tu vi của y hiện giờ đã vượt qua lão chưởng môn, là đệ nhất cao thủ của Kiếm Tông!
Nam tử thu quạt xếp lại, chắp tay với Chu Khung, nói: "Tại hạ Kiếm Tông đệ tử Thượng Quan Vân.
"
Chu Khung gật đầu: "Bản tọa là giáo chủ Ma Giáo Chu Khung.
"
Long Xương ở bên cạnh nhìn Thượng Quan Vân nhíu mày nói: "Những người này đều là từ hạ giới phi thăng lên, trên người chắc chắn có bí mật lớn.
Thượng Quan Vân, Kiếm Tông các ngươi thật sự muốn nhúng tay vào vũng nước đục này sao?"
"Ta có nói đâu là muốn quản chuyện này, chỉ là tới kết giao bằng hữu thôi!" Thượng Quan Vân phất phất cây quạt, cười nhẹ nhàng nói, vẫy tay với Chu Khung: "Chu huynh, sau này có thời gian hãy đến Kiếm Tông ta ngồi chơi, tại hạ tất nhiên sẽ quét dọn giường chiếu đón tiếp!"
Chu Khung cũng gật đầu, "Có thời gian ta sẽ đến, đến lúc đó Thượng Quan huynh đừng chê ta phiền phức nhé.
"
Thượng Quan Vân cười lớn, vung tay áo lên, cuốn theo ba người Diệp Thiên, Diệp Thanh, Tây Môn Địa biến mất trên quảng trường.
Trên không trung truyền đến một câu nói của Thượng Quan Vân: "Long Xương, hy vọng sau này vẫn có thể gặp lại ngươi còn sống!"
Long Xương nhìn về phía Thượng Quan Vân biến mất, ánh mắt lóe lên vẻ âm hiểm tàn nhẫn, lời Thượng Quan Vân vừa nói rõ ràng ám chỉ hắn không phải là đối thủ của Chu Khung.
"Chu Khung, rốt cuộc mảnh đại lục kia của ngươi có bí mật gì, nếu ngươi nói ra, ta cam đoan sẽ bảo toàn tính mạng cho các đệ tử Ma Giáo của ngươi.
" Long Xương âm trầm nói.
"Ngươi tính là thứ gì, an toàn của bổn tọa Ma Giáo, há lại cần ngươi bảo hộ.
" Chu Khung bình tĩnh nói.
"Là ngươi tự tìm cái chết, vậy thì đừng trách ta.
" Long Xương quái khiếu một tiếng, từ con mắt độc nhất trên đầu bắn ra một đạo thần quang, hào quang xuyên thủng hư không bắn về phía Chu Khung.
Tên tiểu tộc Độc Nhãn ở phía dưới một mặt sùng bái kêu la: "Là Tịch Diệt Thần Quang, chính là thủ đoạn công kích mạnh nhất của tộc ta, tên Ma Giáo giáo chủ kia chết chắc rồi, chẳng qua có thể chết dưới tay Tịch Diệt Thần Quang của tộc ta, hắn cũng nên kiêu ngạo!"
Chỉ thấy Chu Khung trên phi liễn duỗi ra một bàn tay lớn, trước mặt tức khắc hình thành một cái vòng xoáy màu đen, Tịch Diệt Thần Quang bắn vào sau đó trực tiếp biến mất không còn tăm hơi, vòng xoáy nhanh chóng bay về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng Long Xương vào trong.
Vòng xoáy bắt đầu không ngừng run rẩy, Chu Khung chậm rãi thu tay về, vòng xoáy biến mất, bóng dáng Long Xương hiện ra, chỉ thấy Long Xương quỳ hai đầu gối xuống đất, đã hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng ban đầu, cánh tay trái trực tiếp biến mất, trên người càng loang lổ vết máu, một con mắt độc nhất cũng chảy xuôi máu tươi, tựa như bị mù, bi thống kêu gào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook