Phản Phái Phải Vô Địch Dịch Full
-
44: Gặp Hổ Vệ Đại Nhân 1
Một nhà khách Duyệt Lai ở hoàng thành Vương triều Đại Tiền, người đến người đi, thỉnh thoảng có người cầm binh khí vào nhà uống rượu.
Một nam tử cõng trường đao đi vào khách điếm, trên mặt nam tử có một vết sẹo, vẻ mặt âm hiểm, nhìn khách điếm đã đầy người, đi tới trước mặt một bàn khách nhân, vỗ bàn một cái: "Cái bàn này lão tử muốn, các ngươi mau rời đi."
Mấy vị khách trên ghế không dám nói nhiều, lủi thủi rời đi.
Khách nhân mấy bàn bên cạnh nhỏ giọng thầm thì nói: "Mấy người kia cũng quá nhát gan rồi, bảo rời đi thì rời đi, ngay cả cái rắm cũng không dám thả."
"Các ngươi biết gì chứ, ngươi có biết người kia là ai không!" Một nam tử ăn mặc như thương nhân thấp giọng nói.
"Là ai vậy?" Mấy người nghe xong, lập tức hỏi nam tử.
Thương nhân nhăn nhó một chút, chỉ chỉ cái bàn, một người trong đó hiểu ý nói: "Ngươi mau nói đi, bàn rượu này ta mời được chưa!"
Thương nhân cười cười: "Ta nói cho các ngươi biết, người này chính là Đoạn Tam Bình, Tuyệt Mệnh Đao đứng thứ ba trên Địa Bảng, hơn nữa nghe nói còn có quan hệ."
Mấy người bên cạnh đều kinh ngạc nói: "Cái gì, hắn chính là Tuyệt Mệnh Đao Đoạn Tam Bình?"
"Không phải nói hắn là đệ tử quan môn của Thiên Tằm lão nhân sao, còn có quan hệ gì!"
Thương nhân cười lắc đầu, chỉ chỉ phía nam, lại chỉ chỉ bên trên.
Mấy người ban đầu còn không hiểu, một người trong đó dường như nghĩ tới điều gì, "Ngươi nói là ma ~" Đằng sau hắn không tiếp tục nói, nhưng mọi người cũng đều hiểu ý của hắn, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Tam Bình đều tràn đầy kiêng kị.
Ở góc tường có hai người đang ngồi, trên bàn bày biện mấy đĩa rau xanh cùng hai bát cơm, một lão đầu cùng một cô gái đang yên lặng ăn cơm, cô gái tướng mạo rất thanh thuần, nói với lão đầu "Sư phụ, chúng ta còn có thể báo thù cho sư huynh không!"
"Có thể, Ma Giáo yêu nhân làm nhiều việc ác tất sẽ gặp báo ứng.
Ngươi cũng phải tu luyện chăm chỉ, sớm ngày tu luyện tới Võ Đế cảnh, chúng ta có thể lên thượng giới tìm cơ hội lần nữa."
Nói xong, lão đầu cúi gằm mặt ăn cơm, ánh mắt cúi xuống lại tràn ngập tuyệt vọng.
Cô gái còn có cơ hội, hắn đã già, hiện giờ tu vi mới chỉ Võ Hoàng sơ kỳ, e rằng kiếp này cũng không thể đột phá tới Võ Đế cảnh, phi thăng thượng giới.
Cô gái nghe lão đầu nói xong, nghiêm túc gật đầu.
Lúc này, một đại hán cao tám thước bước vào khách điếm, thân hình cường tráng như trâu, tay cầm một cây thiết chùy lớn, tựa như cự nhân thời viễn cổ.
Vừa bước vào cửa đã quát lớn: "Lão bản, mang ra mười cân thịt bò!"
Nhìn nam tử cao lớn tiến vào, Đoạn Tam Bình đang ăn cơm bỗng nhiên ánh mắt co rụt lại, lóe lên một tia chấn kinh.
Lớn tiếng nói: "Sao có thể, Hùng Bá ngươi làm sao có thể tu luyện tới mức độ này."
Những vị khách khác cũng bị phản ứng của Đoạn Tam Bình làm cho giật mình, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Hùng Bá, ngoại trừ thân hình cao lớn, trong tay cầm một cây đại chùy khoa trương, cũng không nhìn ra điều gì khác lạ, nhưng có thể dọa Đoạn Tam Bình đứng thứ ba Địa Bảng thành như vậy, đoán chừng tu vi tuyệt đối cao đến mức không hợp thói thường.
Trong mắt tên thương nhân kia lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn biết Hùng Bá, Hùng Bá cũng từng là nhân vật trên Địa Bảng, chỉ có điều thời gian lưu lại quá ngắn, đã bị chen xuống, nhưng mà lúc trước Hùng Bá xếp hạng trên Địa Bảng mới chỉ đứng thứ hai mươi mà thôi, làm sao có thể dọa Đoạn Tam Bình đến như vậy.
Hùng Bá liếc nhìn Đoạn Tam Bình, trong mắt thoáng qua vẻ khinh miệt, không nói thêm, mà quay sang bảo tiểu nhị khách điếm: "Giúp ta bày một cái bàn mới." Tiểu nhị vội vàng đáp ứng, nhanh chóng vào hậu viện lấy một cái bàn mới đặt ở chỗ trống cạnh cửa sổ.
Hùng Bá ngồi xuống, lại gọi thêm một bầu rượu, vừa ăn vừa uống.
Đoạn Tam Bình thấy Hùng Bá không để ý đến hắn, lập tức nổi giận lôi đình.
Một năm trước hắn từng gặp qua Hùng Bá, tuy có tu vi Vũ Hoàng đỉnh phong, nhưng thân thể tương đối vụng về, lúc ấy ngay cả một chiêu của hắn cũng không tiếp nổi.
Nhưng vừa rồi khi Hùng Bá bước vào, hắn cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, hắn trời sinh trực giác hơn người, thứ có thể cho hắn cảm giác này tuyệt đối là cảnh giới Võ Đế, thậm chí không phải là Võ Đế tầm thường.
Đoạn Tam Bình cuối cùng vẫn đứng dậy, tức giận tiến về phía Hùng Bá, chắp tay nói: "Tại hạ Tuyệt Mệnh Đao Đoạn Tam Bình, xin được chỉ giáo."
Hùng Bá liếc nhìn Đoạn Tam Bình, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng phất tay, lập tức một cỗ lực lượng khổng lồ trực tiếp đánh bay Đoạn Tam Bình qua cửa sổ khách điếm, ngã xuống đường cái, Đoạn Tam Bình miệng phun máu tươi bò dậy từ mặt đường, không dám nói một lời hung hăng nào, vội vàng chạy đi mất.
Ước chừng nửa canh giờ, Đoạn Tam Bình từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt âm tàn nhìn Hùng Bá, phía sau theo một đám người áo đen, cầm đầu là một thanh niên nam tử mập mạp, toàn thân mặc cẩm phục, Đoạn Tam Bình nét mặt nịnh nọt nói mấy câu với thanh niên nam tử, tay chỉ về phía Hùng Bá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook