*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

20160316154839_zMde2jpeg 7501059

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Hàn Ngọc Thiên Phương thuyền vừa được đặt xuống giữa dòng sông lửa đã tỏa ra hơi lạnh như băng.

Sông lửa hơi ngừng một lúc, sau đó dòng chạy lại mãnh liệt lên. Bảo thuyền thiên giai tỏa ra hào quang màu lam nhạt như đáng đối kháng với con sông lửa. Cả hai không phân thắng bại, dòng chảy xung quanh thuyền nhỏ dần dần bị đông lại, mà thân thuyền cũng đỏ lên.

Mặc Thu lạnh lùng nói: “Máu đầu tim của Yêu Tôn này thật lợi hại, thuyền này e rằng không chống đỡ được lâu.”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Lên thuyền!”

Hai người điểm đầu ngón chân, bóng dáng nhanh như điện. Mặc Thu nhẹ nhàng lên thuyền, còn Lạc Tiệm Thanh bên này thì rắc rối hơn, khi y tới khoảng cách mười trượng thì liên tục có yêu thú lửa lao tới. Lạc Tiệm Thanh sớm có chuẩn bị, y nâng Sương Phù kiếm lên, mỗi chiêu là một mạng!

Có tu vi Nguyên Anh kỳ, trận gió còn vừa thôi qua, đây là lúc con sông lửa yếu nhất!

Lạc Tiệm Thanh chém đám yêu thú như chém cỏ, thẳng đến khoảng cách ba trượng lại gặp con rồng lửa kia.

Rồng lửa vừa thấy Lạc Tiệm Thanh đã gầm gừ cười to: “Lại là tên kiếm tu đáng ghét nhà ngươi! Đến đây đi, lần này bổn quân nhất định sẽ… A!”

Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh vung kiếm chém tới, con rồng lửa vì suy yếu mà rơi xuống cấp sáu, trực tiếp bị đại trận Thanh Liên Cửu Kiếm chém thành hai nửa.

“Này… điều này không thể xảy ra…”

Lạc Tiệm Thanh không để ý tới con rồng lửa tự cao tự đại này, y đi tới trước một trượng, đột nhiên thấy một con Kỳ Lân lửa lười biếng đang nhìn y với ánh mắt không mấy thiện cảm, nó nói với Lạc Tiệm Thanh: “Bổn quân không muốn dính dáng gì tới lũ nhân loại thấp hèn các ngươi, cút đi!”

Thời gian cấp bách, Lạc Tiệm Thanh cũng không để ý tới giọng điệu khinh miệt và vô lễ của nó, y tiếp tục đi về phía trước. Ngay khi y chuẩn bị bước lên Hàn Ngọc Thiên Phương thuyền thì lại thấy một bóng dáng lờ mờ hiện ra. Một tráng hán cao to cầm chiếc rìu lớn trong tay, hung tợn nhìn y.

Đồng tử Lạc Tiệm Thanh co lại.

Yêu Tôn cấp cao!

Nhìn thấy yêu thú có hình người nọ cầm rìu bổ về phía mình, Lạc Tiệm Thanh lập tức bấm thủ quyết chuẩn bị dùng tới tuyệt chiêu. Nhưng mà ngay lúc này, nốt chu sa giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh lóe ánh sáng đỏ, yêu thú kia hơi chần chừ một chút sau đó quay về con sông lửa.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Lạc Tiệm Thanh không hiểu gì hết. Nhưng y cũng không có thời gian để suy nghĩ vì Mặc Thu vẫn luôn kêu to: “Mau! Thời gian không còn nhiều”. Vì thế, Lạc Tiệm Thanh lập tức bay lên thuyền, Hàn Ngọc Thiên Phương thuyền nhanh chóng đi tới cửa ra của sông lửa.

Sơn cốc này chỉ có hai nơi nhìn như có thể đi ra. Một là cửa vào của sông lửa, hai là cửa ra của sông lửa.

Dựa theo lời nói của Mặc Thu, sông lửa này là máu đầu tim của Yêu Tôn thiên giai, phía thượng du của con sông lửa kia là gì thì cũng vô cùng khủng bố. Vậy nên cả hai quyết định đi hướng ngược lại. Nhưng trận gió nửa năm xuất hiện một lần đều tới từ cửa ra, vì thế lựa chọn lần này chỉ là mạo hiểm, hai người cũng không biết phía sau sẽ có cái gì.

Hàn Ngọc Thiên Phương thuyền lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua con sông lửa, càng đi ánh sáng càng ít, đến khi vào sơn động thì không còn chút ánh sáng nào. Sơn động này rất dài, tối om, bảo thuyền không ngừng chạy về phía trước, ước chừng qua một ngày một đêm mà vẫn chưa rời khỏi sơn động tối tăm.

Lạc Tiệm Thanh nhíu mi nói: “Mặc Thu, đây là làm sao vậy? Ngươi biết không?”

Mặc Thu ngáp một cái: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi cho rằng ta cái gì cũng biết sao?”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, nhưng lại dần về tới nhiệt độ cơ thể người bình thường. Lạc Tiệm Thanh thế mới biết lúc trước ở trong sơn cốc, bọn họ đã quen với độ nóng bên trong. Trên thực tế, nhiệt độ trong sơn cốc kia đủ để nướng cháy một đệ tử Luyện Khí kỳ, nhiệt độ hiện tại bọn họ cảm nhận được mới là bình thường.

Thuyền nhỏ vẫn tiếp tục đi, nhiệt độ lại càng xuống thấp.

Khi nhiệt độ xuống dưới âm độ thì nước sông dần dần đóng băng. Lạc Tiệm Thanh dùng kiếm mở đường, Mặc Thu thì điều khiển bảo thuyền, hai người phối hợp ăn ý. Nhưng nhiệt độ thì càng giảm xuống, đến khi nước sông đã hoàn toàn đóng băng thì Lạc Tiệm Thanh mới quay đầu nhìn Mặc Thu, Mặc Thu cũng nhìn về phía y.

Hai người đồng thời gật đầu, sau đó Mặc Thu thu lại Hàn Ngọc Thiên Phương thuyền, cả hai đi bộ lên trước.

Tại nơi xa lạ tối tăm này, phi hành là lựa chọn dở nhất. Tu sĩ Kim Đan kỳ có thể Lăng Không phi hành, thế nhưng cũng khiến bọn họ trở thành một bia ngắm sống. Tốc độ càng nhanh càng không thể cẩn thận cảm giác đến nguy hiểm xung quanh.

Lạc Tiệm Thanh đời trước bị đuổi giết nhiều năm đã khắc sâu ghi nhớ, nhưng khiến y không ngờ tới là Mặc Thu cũng có kinh nghiệm phong phú như thế, rất cẩn thận.

Giống như nghe được tiếng lòng của Lạc Tiệm Thanh, Mặc Thu cười nhạo một tiếng: “Người muốn giết ta còn nhiều hơn người ngươi quen biết ấy.”

Hai người sóng vai đi về phía trước, lấy ra hết pháp bảo bản mệnh của mình.

Đi một hồi, dường như không có nguy hiểm gì, chỉ là nước đóng băng mà thôi, Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu cũng dần thả lỏng cảnh giác. Đi được mười dặm, Mặc Thu trêu chọc nói: “Huyệt động này sâu thật đấy, đi đến giờ cũng chưa ra ngoài, cũng không biết dài bao nhiêu?”

Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Dài thì dài, miễn là không có nguy hiểm là được.”

Còn chưa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh bỗng cảm thấy một cơn gió mỏng manh thổi qua bên tai mình, y ngừng chân hỏi người bên cạnh: “Mặc Thu, ngươi có thấy gió không?”

Mặc Thu cũng dừng lại, cảnh giác quan sát bốn phía: “Không có.”

Tinh thần vừa buông lỏng lại cảnh giác, khi Lạc Tiệm Thanh đi được hơn trăm thước lại cảm nhận được một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua má y, khiến một lọn tóc đung đưa, Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt kinh ngạc nói: “Có gió!”

Vừa dứt lời, một đạo kiếm quang màu xanh bay về phía cơn gió vừa thổi tới.

Kiếm quang sắc bén đâm vào bóng đêm vô tận, không có động tĩnh gì, giống như đã bị cắn nuốt vậy.

Mối nguy tới từ bóng tối luôn đáng sợ hơn ngoài sáng, hai người Lạc Tiệm Thanh cũng không sợ hãi, ngược lại đẩy nhanh tốc độ đi lên trước. Càng đi gió càng nhiều hơn, từ gió nhẹ biến thành gió to, từ gió to biến thành cuồng phong!

Khi trận gió kia ồ ạt tràn tới thì Lạc Tiệm Thanh lập tức giơ kiếm chống lại, Mặc Thu thì vung trường tiên.

Lúc đầu thì trận gió kia còn trong phạm vi hai người có thể ngăn cản, nhưng càng đi về phía trước trận gió kia càng mạnh hơn. Đến khi đi được mười dặm thì một trận gió mãnh liệt đâm thủng bả vai Lạc Tiệm Thanh, y kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy ra tơ máu.

Lạc Tiệm Thanh lập tức lấy một pháp bảo phòng ngự huyền giai che lên người. Pháp bảo kia vừa hứng lấy trận gió đã hóa thành bột mịn, nhưng dù sao cũng đã ngăn cản một ít công kích.

Mặc Thu lập tức nói: “Nắm chắc tốc độ, chúng ta lao ra ngoài!”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu.

Hai người không dám chậm trễ, trực tiếp lấy toàn bộ pháp bảo tốt nhất của mình ra ngăn cản trận gió đáng sợ này, cùng nhau bay tới trước. Một dặm, hai dặm, ba dặm… Khi thấy ánh sáng mỏng manh kia thì trên người Lạc Tiệm Thanh đã có bốn – năm miệng vết thương, Mặc Thu cũng không khá hơn chút nào.

Trận gió này đã hung tàn tới tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, pháp bảo trong nạp giới Lạc Tiệm Thanh đã gần như hỏng hết, ngay cả Mặc Thu cũng không tiếp tục lấy ra pháp bảo. Hai người cố gắng chống chọi với trận gió khủng bố này, một đường bay thẳng tới cửa động.

Một ngàn mét, một trăm mét, mười thước…

Ba thước!

Nhưng đúng lúc này, một trận gió đáng sợ đuổi theo sau hai người, Lạc Tiệm Thanh lập tức bay nhanh hơn, muốn lao khỏi cửa động. Ai ngờ trận gió kia lại cuốn lấy góc áo y, khí tức hung bạo cắt một mảng thịt sau lưng Lạc Tiệm Thanh khiến y phun ra một ngụm máu.

Rầm!

“Khụ khụ...”

Lạc Tiệm Thanh bị đá ra khỏi cửa động.

Đau đớn từ sau lưng cộng thêm linh lực gần như khô cạn trong thân thể khiến Lạc Tiệm Thanh không thể ngăn cản mà rơi vào trong nước, nhưng y lại lập tức quay đầu lại hô to: “Mặc Thu! Mặc Thu!”

Chỉ nghe thấy trong cửa động truyền đến một giọng nói nặng nề, Mặc Thu khàn khàn nói: “Không cần lo lắng, trận gió này cũng không làm gì được ta. Ta có một pháp bảo thiên giai có thể truyền tống một mình ta về… về nhà. Lạc Tiệm Thanh, nhà của ta rất xa, sau này có lẽ sẽ rất lâu mới gặp lại.”

Thân thể đã đau đến không thể chịu đựng nhưng Lạc Tiệm Thanh vẫn hô to: “Mặc Thu, ngươi đừng gạt ta, vừa rồi lúc ngươi đá ta ra khỏi cửa động có phải đã sắp…”

“Thúi lắm! Ông đây thật sự có thể rời đi, sao ngươi lại không tin? Bỏ đi, không lảm nhảm với ngươi nữa, ta đi đây!”

Vừa dứt lời, một luồng sáng đỏ như máu xuất hiện trong sơn động. Khí tức huyền diệu dần dần tỏa ra mang theo uy áp khủng bố đặc trưng của pháp bảo thiên giai, ánh sáng dần tắt, Lạc Tiệm Thanh cũng cảm nhận được… Mặc Thu thật sự đi rồi.

Lạc Tiệm Thanh: “...”

Y im lặng giật giật khóe miệng, sau lại bật cười ra tiếng.

Lạc Tiệm Thanh thoải mái cười to, cuối cùng hôn mê vì kiệt sức, để mặc bản thân trôi nổi trong dòng nước nhìn như vô biên vô hạn. Giữa lông mày y, một nốt chu sa nằm ở trung tâm hoa sen xanh bốn cánh, mỗi khi có yêu thú Địa giai không thức thời tới gần thì nốt chu sa sẽ hơi lóe lên bức bách yêu thú đó lùi lại.

Miệng vết thương sau lưng đã ngừng đổ máu nhưng Lạc Tiệm Thanh vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Y hoàn toàn không biết mình đã trôi nổi trên con sông này bao lâu, cũng không biết y cứ theo dòng nước đi từ tầng chín tới tầng thứ nhất Lưu Diễm cốc, cuối cùng vượt qua một con thác lớn chảy xiết, xuyên qua một kết giới màu đỏ nhạt, tiếp tục đi về phía trước.

Cảnh sắc xung quanh dần dần thay đổi, tu sĩ tuấn mỹ một thân áo xanh nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, chảy xuôi theo dòng nước. Từ rừng sâu núi thẳm không một bóng người tới nông thôn dần có nhân khí. Một bà lão đang giặt quần áo trên sông, khi nhìn thấy thanh niên đang trôi trên sông, bà hoảng sợ lùi về sau: “Chết… Người chết! Có người chết!!!”

Khi Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại, đập vào mắt là đỉnh túp lều nhỏ thô sơ.

Trong phòng thoang thoảng hương gạo, Lạc Tiệm Thanh thử nhúc nhích ngón tay, rồi lại giật giật cánh tay. Y chậm rãi ngồi dậy đi xuống giường, đúng lúc đó thì một bà lão tóc bạc cong lưng đi tới.

Đối phương vừa thấy Lạc Tiệm Thanh thì giật mình làm rơi cái bát trong tay xuống. Một lúc sau bà lão kia mới cẩn thận hỏi han: “Ngươi… Ngươi đã tỉnh?”

Sau đó, Lạc Tiệm Thanh biết được đã xảy ra chuyện gì.

Thôn trang này tên là Cố Gia, sinh sống dọc theo một nhánh sông Lạc Thủy. Trong thôn chỉ có bốn mươi sáu nhà, mọi người đều sống dựa vào Lạc Thủy, ngày đó Cố nãi nãi tới sông giặt quần áo, bỗng nhiên thấy Lạc Tiệm Thanh nằm trên mặt nước.

Cố nãi nãi nghĩ Lạc Tiệm Thanh đã chết rồi, ai ngờ lúc người trong thôn vớt y lên lại phát hiện y vẫn còn thở! Cố nãi nãi tốt bụng mang Lạc Tiệm Thanh về nhà chăm sóc, cứ thế chăm sóc qua bốn mươi ngày.

Vừa múc cháo cho Lạc Tiệm Thanh, Cố nãi nãi mặt đầy nếp nhăn nói: “Sáng sớm hôm nay ông lão nhà ta đã ra ruộng cấy lúa rồi, buổi tối mới trở về. A Thanh, nếu ngươi không ngại thì ở lại đây nghỉ ngơi một thời gian.

Thịnh tình không thể chối từ, Lạc Tiệm Thanh nhận lấy chén cháo kia, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ngài.”

Cố nãi nãi lập tức xua tay: “Không cần cảm ơn ta, đứa nhỏ tuấn tú như vậy, nhất định là gặp phải hiểm cảnh gì, sau lưng mới bị khoét một miếng thịt lớn như vậy. Bà già như ta mặc dù chỉ là thôn phụ vùng quê nhưng cũng biết ngươi không phải người thường, ngươi có thể nằm trong sông mà không chết! Đúng rồi, A Thanh, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Lạc Tiệm Thanh nghĩ ngợi một lúc mới nói ra tuổi thật: “Ta hiện tại bốn mươi.”

Cố nãi nãi lập tức trợn to hai mắt không dám tin nói: “Dáng vẻ ngươi trông chỉ hai mươi tuổi, thật sự bốn mươi sao?”

Lạc Tiệm Thanh cười nhạt không nói.

“Bốn mươi sao, nếu con trai cả nhà ta còn sống thì năm nay cũng bốn mươi rồi.” Cố nãi nãi gắp thức ăn cho Lạc Tiệm Thanh, nói tiếp: “Mà A Thanh này, ngươi cũng là tiên nhân đúng không? Nghe nói tiên nhân đều sẽ trường sinh bất lão, đều sẽ đẹp như ngươi đúng không?”

Động tác gắp thức ăn của Lạc Tiệm Thanh khựng lại, y ngẩng đầu nhìn bà lão hiền lành, hỏi: “Ta không tính là tiên nhân gì, nhưng mà nãi nãi… Ngươi từng gặp tiên nhân sao?”

Cố nãi nãi không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, chính là ba năm trước, nửa đêm, tiên nhân kia bỗng nhiên bay xuống sân nhà ta, cho ta và ông lão nhà ta một gốc thảo dược. Tiên nhân kia thật sự rất dễ nhìn, hắn nói ta và ông nhà đã đến đại nạn, thảo dược này có thể kéo dài tuổi thọ cho chúng ta.”

Trong lòng Lạc Tiệm Thanh hơi gợn sóng, y hỏi: “Vì sao… tiên nhân lại muốn kéo dài tuổi thọ cho các ngươi?”

Cố nãi nãi nói: “Tiên nhân kia nói, sau này sẽ có một người… hình như là đồ nhi của hắn, muốn tới đoạn duyên phận gì đó với hai vợ chồng chúng ta. Ta cũng không hiểu mấy thứ này, nhưng đồ tiên nhân đưa thật sự rất tốt, ông nhà ta đã bảy mươi rồi mà thân thể vẫn tốt tốt như vậy, còn có thể xuống ruộng cấy mạ.”

“Cạch —— ”

Đôi đũa trong tay Lạc Tiệm Thanh rơi xuống bàn.

Y chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn bà lão bên cạnh. Ánh mắt y lướt qua ánh mắt dịu dàng kia, từng nếp nhăn, cuối cùng ngắm nhìn khuôn mặt đã già nua vì thời gian, Lạc Tiệm Thanh mím môi thật lâu không nói gì.

Lần này, Lạc Tiệm Thanh ở lại.

Tuy rằng linh lực trong cơ thể mới khôi phục ba thành, tuy rằng vết thương sau lưng còn chưa khỏi hẳn, nhưng nếu Lạc Tiệm Thanh muốn đi thì y có thể đi. Nhưng y quyết định ở lại.

Đến tối, Cố gia gia trở về. Cố nãi nãi đặc biệt chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn khiến ông lão bất đắc dĩ cười không ngừng: “A Thanh hôm nay mới tỉnh, sao ăn được thịt cá này của ngươi, ngươi phải làm món thanh đạm, thanh đạm thôi!”

Cố nãi nãi vỗ trán một cái: “Ngươi xem trí nhớ của ta này, quên mất.”

Lạc Tiệm Thanh trầm tĩnh nhìn một bàn thức ăn ngon này, tâm trạng rối rắm vô cùng.

Cố nãi nãi vừa ăn vừa nói: “Ông lão, ngươi biết không, đứa nhỏ A Thanh này đã bốn mươi tuổi rồi đấy!”

Cố gia gia mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lạc Tiệm Thanh: “Bốn… Bốn mươi?! Đây chẳng phải là bằng tuổi con trai cả nhà chúng ta sao?”

Cố nãi nãi gật đầu cười híp mắt.

Ngọn đèn chếnh choáng lay động trong nông trại nhỏ bé, Lạc Tiệm Thanh khoanh chân ngồi trên giường đả tọa tu luyện. Y vừa mới đột phá Nguyên Anh kỳ, nếu không phải nhanh chóng rời khỏi sơn cốc kia thì y đã củng cố cảnh giới rồi. Nhưng hiện giờ y vẫn không thể tĩnh tâm.

Y nghe thấy tiếng ngáy của Cố gia gia ở phòng bên cạnh, cũng nghe thấy tiếng hít thở của Cố nãi nãi; Y nghe thấy tiếng ếch kêu ngoài túp lều nhỏ, cũng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách của Lạc Thủy cách đó không xa.

Lạc Tiệm Thanh rốt cục đứng lên đi ra sân, ngẩng đầu nhìn trời.

Vừa vặn là ngày trăng tròn, ánh trăng kia trong suốt chiếu sáng cả vùng đất.

Trên khuôn mặt tuấn tú của tu sĩ áo xanh đều là vẻ hoang mang, trong con ngươi tràn ngập mờ mịt và nghi hoặc. Y đứng ở thôn Cố Gia, lại như đứng ở trong đô thành ồn ào, lại như đứng ở đỉnh Ngọc Tiêu phong quanh năm vắng vẻ.

Lạc Tiệm Thanh nhắm hai mắt lại cảm nhận bóng đêm yên tĩnh khó có được.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cố nãi nãi rời giường đã thấy Lạc Tiệm Thanh đứng trong sân, bà sửng sốt hoảng sợ nói: “A Thanh, sớm thế này sao đã dậy rồi? Bên ngoài lạnh, ngươi mau vào đi, ngươi mặc ít như vậy sao chịu được.”

Lạc Tiệm Thanh cười cầm lấy gánh nước trong tay Cố nãi nãi, nói: “Ta giúp ngài nấu cơm.”

Nụ cười sáng sủa của thanh niên khiến Cố nãi nãi hơi sửng sốt, một lúc lâu sau bà mới gật đầu, vui vẻ nói: “Được!”

Sáng sớm hôm đó, Lạc Tiệm Thanh giúp Cố nãi nãi nấu ăn. Tới sáng thì Cố gia gia chuẩn bị ra ruộng, Lạc Tiệm Thanh nhân tiện nói: “Ta cũng đi giúp ngài.”

Cố gia gia cũng sững sờ, cuối cùng vui vẻ nói: “Được!”

Không dùng tới linh lực, không dùng tới pháp thuật, Lạc Tiệm Thanh tự tay cầm lấy cây non yếu ớt nhét vào trong đất bùn. Cố gia gia cười ha hả không ngừng chỉ cho Lạc Tiệm Thanh biết chỗ nào làm chưa đúng, chỗ nào nên cắm vào.

Một ngày qua đi, trên khuôn mặt trắng trẻo của Lạc Tiệm Thanh dính đầy bùn đất.

Một ngày đã trôi qua như vậy đó.

Thôn Cố Gia có thêm một người từ ngoài tới, đúng là việc đáng ngạc nhiên, mà người này lại tuấn tú như thế! Chỉ trong một thời gian ngắn, bao nhiêu trái tim đã hướng về đây, ngay cả cô gái đẹp nhất trong thôn cũng khó kìm lòng mà đưa cho Lạc Tiệm Thanh một đóa hoa hồng, sau đó ngượng ngùng đỏ mặt bỏ chạy.

Lạc Tiệm Thanh một tay nhấc thùng nước, cúi đầu nhìn bông hoa hồng trong tay kia.

Bông hoa yêu kiều như cô gái, chính là thanh xuân và năm tháng.

Lạc Tiệm Thanh từ chối toàn bộ lời đề thân từ bà mối, cũng từ chối từng thôn dân muốn giới thiệu đối tượng cho y, y luôn ở trong nhà Cố nãi nãi, nấu cơm, rửa rau, xuống ruộng, quét tước. Giống như hoàn toàn dung nhập vào gia đình này, y nghiêm túc làm từng việc, cho dù mặc vải thô y vẫn tao nhã cao quý như tiên nhân.

Đầu mùa đông, thôn Cố Gia đón nhận một trận mưa lớn, nước sông Lạc Thủy tràn ra.

Đêm hôm đó, Lạc Tiệm Thanh cùng Cố gia gia tới ruộng xem xét, Cố gia gia bị trượt chân ngã tại bờ ruộng, Lạc Tiệm Thanh vươn tay ra đỡ theo bản năng.

Không đỡ được.

Y đã quên mình là người tu chân, vậy nên y không dùng linh lực, muốn lấy thân thể một phàm nhân để đỡ đối phương, rồi thất bại.

Cố gia gia bị ngã khá nặng, vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi. Cố nãi nãi vẫn luôn canh giữ ở đầu giường chăm sóc lão, Lạc Tiệm Thanh cũng một tấc không rời. Người trong thôn đưa đến rất nhiều đồ, cô gái từng tặng hoa cho Lạc Tiệm Thanh cũng tới tặng cho Cố nãi nãi một cái chăn bông, lúc gần đi, cô hơi cúi đầu nói: “Ngày ấy ở Lạc Thủy ta cũng thấy ngươi, ta bị dọa sợ nên không kịp kêu.”

Lạc Tiệm Thanh hạ con ngươi, không trả lời.

Mười ngày sau, bệnh của Cố gia gia càng nặng thêm. Ở Lưu Diễm cốc ba năm đã khiến trong nạp giới của Lạc Tiệm Thanh không còn đan dược gì, y định dùng linh lực của mình để kéo dài sinh mệnh cho Cố gia gia, ai ngờ ngay chạng vạng lúc y định làm vậy, lại nghe thấy Cố nãi nãi vừa lau người cho Cố gia gia vừa nỉ non: “Tiên nhân kia nói đồ nhi hắn sẽ tới tìm hai vợ chồng chúng ta để chặt đứt duyên phận. Ông nhà ta đã sắp không trụ được nữa, sao vẫn chưa tới…”

Ba ngày sau, bệnh tình của Cố gia gia trở nên nguy kịch, mắt đã không thể nhìn thấy. Vốn là lão đã mất từ ba năm trước, nhưng dựa vào linh dược chống đỡ đến hiện tại, coi như là cầm cố được một hơi.

Vào lúc hồi quang phản chiếu, Cố gia gia cầm tay Cố nãi nãi nói rất nhiều, lão nói chuyện lúc hai người quen biết, nói chuyện lúc hai người vừa thành thân, nói Cố nãi nãi nhiều năm không có con mà buồn bã, lại nói hai người lúc trước vứt bỏ đứa trẻ kia trên sông Lạc Thủy.

Lạc Tiệm Thanh ở bên cạnh nghe không lên tiếng.

Đợi đến khi Cố gia gia vẫy tay gọi y tới thì y mới ngồi ở bên giường.

Bàn tay thô ráp của Cố gia gia xoa lên tay y, động tác nhẹ nhàng, tươi cười trên mặt cũng hiền lành bao dung, Cố gia gia vẫn chăm chú nhìn Lạc Tiệm Thanh, lão cũng không nói gì, chỉ nhìn mà thôi, cũng không biết qua bao lâu, lão mới khàn giọng, nói: “A Thanh, một năm này ta đã coi ngươi như con ta. Ta phải đi, lúc này, ngươi có thể gọi ta một tiếng cha không?”

Lạc Tiệm Thanh mím chặt môi.

Cố gia gia cũng không buồn, chỉ lắc đầu nói: “Này cũng quá ép buộc rồi.”

Nói xong, Cố gia gia lại vẫy tay gọi Cố nãi nãi tới, lão nhẹ nhàng nói: “Ta biết nó không phải yêu loại, nó là con trai của chúng ta. A Tịch, ngày ấy ta cầu hôn ngươi, hái hoa đỗ quyên mà ngươi thích nhất, gài lên tóc ngươi, khói ráng ngày ấy thật sự rất đẹp, thế nhưng ta còn nhớ rõ, ngươi còn đẹp hơn nó.”

Cố nãi nãi cười dịu dàng: “Đợi đến kiếp sau, ta vẫn sẽ gài hoa đỗ quyên chờ ngươi, ngươi thấy nó sẽ biết là ta.”

Cố gia gia nhẹ nhàng gật đầu.

Hai ông bà lão nương tựa vào nhau, Cố gia gia nằm trên giường, trên mặt lộ ra tươi cười vui vẻ, lão chậm rãi nhắm mắt lại, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên: “Cha……”

Trong mắt Cố gia gia lóe lên tia sáng, cuối cùng nhắm hai mắt lại, một giọt lệ lăn xuống.

Sau mười ngày Cố gia gia qua đời, sức khỏe Cố nãi nãi cũng dần dần yếu đi. Lạc Tiệm Thanh bắt đầu chăm sóc vị lão nhân cô độc này, y nghe Cố nãi nãi kể chuyện hồi trẻ với Cố gia gia, cũng nghe Cố nãi nãi nói về đứa con gái đáng thương đã qua đời nhiều năm.

Ba tháng sau, Cố nãi nãi nằm ở trên giường không thể đứng dậy. Một ngày nọ, bà kéo tay Lạc Tiệm Thanh, cũng giống như Cố gia gia, hồi quang phản chiếu rất có tinh thần, tiếp tục lẩm bẩm.

“Lúc ta còn trẻ, ánh mắt rất cao. A Thanh, đừng nhìn ta lúc hiện tại, hồi trẻ ta là cô gái đẹp nhất trong mười thôn tám dặm xung quanh đây. Hoàng hôn ngày hôm đó, ta nhìn thấy ông ấy, ông ấy ngốc nghếch ôm một bó hoa đỗ quyên lớn, vui vẻ cười với ta. Khi đó ta cảm thấy, tên ngốc này rất thú vị, về sau ta gả cho lão.”

“Chúng ta thành thân mười hai năm, ta không sinh được đứa con nào. Ông lão không ngại, nhưng người trong thôn lại nói ta là vắt cổ chày ra nước. Đợi đến năm thứ mười hai, cuối cùng ta cũng hoài thai, đứa bé vừa sinh ra đã mở to mắt cười với chúng ta. Đôi mắt của nó rất đẹp, khi cười trông như vầng trăng nhỏ, bà mụ còn nói ta sinh ra một bé gái kia.”

“Thế nhưng khi nó cười, trên trời liền giáng xuống sấm sét. Sấm sét kia thật lớn, cả đời này ta chưa từng thấy sấm sét đáng sợ như vậy, ba ngày ba đêm, liên tục đánh xuống đầu thôn Cố gia chúng ta, giống như vĩnh viễn sẽ không ngừng. Sau đó, Lạc Thủy đầu thôn dần trở nên trong veo, vô cùng… trong. Trong tới mức ta chưa bao giờ biết, dưới đáy Lạc Thủy lại có nhiều tôm, nhiều cá như vậy…”

“Sau đó, chúng ta đặt nó vào một thùng gỗ, thả trôi trên Lạc Thủy.”

“Nơi thùng gỗ đi qua, nước sẽ đột nhiên bình tĩnh trở lại, cá tôm cũng tránh đi, ngay cả sấm sét cũng đi theo nó đánh tới chỗ khác.”

Nói đến đây, Lạc Tiệm Thanh vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng Cố nãi nãi lại ho khan hai tiếng. Lạc Tiệm Thanh đưa cho bà một ly nước ấm, Cố nãi nãi uống một ngụm, thở hổn hển rồi mỉm cười nhìn Lạc Tiệm Thanh, nói: “Ta và ông lão lúc ấy đặt tên cho nó, gọi là… Cố Niệm Sinh.”

Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng gật đầu: “Đây là một cái tên rất hay.”

Cố nãi nãi cười, lại uống một ngụm nước.

Ngoài cửa sổ không biết đã đổ mưa từ khi nào. Mưa xuân lất phất, không có tiếng động gì, đợi đến khi Lạc Tiệm Thanh ra đóng cửa sổ lại, y còn chưa xoay người, đã nghe thấy giọng nói hiền lành vang lên phía sau: “Niệm Sinh, mấy năm nay… Ngươi sống tốt chứ?”

Lạc Tiệm Thanh bỗng cứng đờ.

“Cha mẹ của ngươi đối xử với ngươi tốt chứ? Ngươi có huynh đệ tỷ muội không? Ngươi sống ở đâu? Ngươi cưới vợ chưa?”

Lạc Tiệm Thanh vẫn cứng ngắc như cũ, không quay đầu lại.

Cố nãi nãi vừa ho khan vừa cười nói: “Ta quên mất, ngươi đi làm tiên nhân, sư phụ của ngươi nhất định đối xử với ngươi rất tốt, hắn có phải…”

“Cố nãi nãi!”

Bỗng nhiên nghe thấy xưng hô này, Cố nãi nãi run lên, miệng chậm rãi khép lại.

Yên lặng rất lâu, Cố nãi nãi xoa nước mắt đong đầy trong mắt, khàn giọng nói: “Đứa con thứ hai của ta là một bé gái, chúng ta đặt tên cho nó là  Cố A Mai, nhũ danh Niệm Sinh. Nó rất xinh đẹp, mười sáu tuổi gả cho tiểu tử ở thôn bên cạnh, lúc sinh đứa nhỏ thì bị khó sinh. Chồng nó thủ ba năm, sau này phát tài lại lấy vợ mới, đứa con gái đáng thương của ta, cả đời không trải qua ngày lành.”

“Trước đây ta nghe tổ tông nói, một đời người có nhân quả báo ứng. Niệm Sinh nhà ta vừa sinh được vài ngày đã đi, vậy nên A Mai lấy theo tên của nó, cùng hai người chúng ta nhận đến báo ứng.”

Lạc Tiệm Thanh trầm lặng cúi đầu, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không xoay người lại.

“Người trong thôn đều nói ta và ông lão tốt tính, thế nhưng bọn họ không biết, mỗi đêm chúng ta đều bừng tỉnh trong giấc mộng. Ta mơ thấy Niệm Sinh nhà ta trở lại, nó nói với ta, mẹ, sấm sét đánh xuống con rất sợ hãi, dưới sông Lạc Thủy rất lạnh.”

“Trước khi vị tiên nhân kia đến, hai mươi bảy năm, ta và ông lão không ngủ ngon được một ngày.”

“Chúng ta làm chuyện trái với lương tâm, đó… còn là con của chúng ta.”

Giọng nói bỗng trở nên nghẹn ngào, một tiếng nức nở vang lên phía sau lưng Lạc Tiệm Thanh. Đến lúc này, Lạc Tiệm Thanh không nén nổi quay đầu lại, chỉ thấy bà lão hoa râm kia đang che mặt khóc, trên tấm chăn dày đã ướt đẫm nước mắt, bà không ngừng khóc, không ngừng run rẩy.

Lạc Tiệm Thanh cắn răng tiến lên một bước, còn chưa mở miệng đã nghe Cố nãi nãi nói: “Ba năm trước, tiên nhân nói ta và ông lão đã tới đại nạn, ta và ông lão đều nói không muốn tiếp tục kéo dài tính mạng, chúng ta chỉ muốn nhanh chóng gặp A Mai nhà chúng ta, nhìn… Niệm Sinh nhà chúng ta. Nhưng tiên nhân kia nói, Niệm Sinh nhà chúng ta vẫn đang chờ chúng ta, chờ chúng ta và nó… cắt đứt dây duyên phận cha mẹ cả đời này.”

“Chúng ta hỏi hắn, Niệm Sinh ở đâu.”

“Hắn nói… đến lúc đó, chúng ta sẽ tự biết.”

“Vì câu nói này, chúng ta cầm cố đến bây giờ, tròn ba năm. Gốc tiên dược kia… thật ra chúng ta không có dùng. Đó là thứ tốt, là để dành cho Niệm Sinh, chúng ta không ăn được. Ba năm này, mỗi đêm, chúng ta đều nghĩ, Niệm Sinh nhà chúng ta… trông thế nào?”

“Nó đã hơn ba mươi tuổi, có lẽ có cuộc sống rất khá, đã cưới vợ sinh con. Hay là nó cũng trông dễ nhìn như vị tiên nhân kia, một ngày nào đó lại đột nhiên bay xuống sân nhà ta, nói muốn chặt đứt dây duyên phận cha mẹ với chúng ta.”

“Hôm đó, khi ta đang giặt quần áo, ta đột nhiên thấy một người đang lơ lửng trong nước. Khi người kia được đưa lên, lần đầu tiên ta nhìn thấy y, ta đã biết… đây là Niệm Sinh của ta.”

“Niệm Sinh của ta còn đẹp hơn trong tưởng tượng của ta, còn tốt hơn so với ta nghĩ.”

“Y tốt như vậy, chúng ta không xứng với y. Ta biết, sau khi ta chết, y sẽ đi làm tiên nhân. Như vậy thật tốt, y nên trở thành người như thế, y không cần cha mẹ như vậy, duyên phận cha mẹ cả đời này… lại tính là cái gì?”

“Mẹ…” Lạc Tiệm Thanh nghẹn ngào nói.

Cố nãi nãi bỗng nhiên ngẩng đầu mờ mịt nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mắt.

Chờ một lúc lâu, bà mới vẫy tay gọi Lạc Tiệm Thanh tới, nói: “Niệm Sinh, mấy năm nay… ngươi sống tốt không?”

Tư thế thật cẩn thận, giọng nói cũng đè xuống rất thấp, giống như sợ dọa đến người ta.

Lạc Tiệm Thanh nắm chặt tay Cố nãi nãi, gật đầu nói: “Ta rất khỏe.”

Cố nãi nãi còn nói: “Ngươi có con chưa?”

Lạc Tiệm Thanh lắc đầu.

Cố nãi nãi hỏi: “Vậy ngươi có vợ chưa?”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Ta đã thích một người.”

Cố nãi nãi lập tức cười cong hai mắt: “Vậy là tốt rồi… vậy là tốt rồi.”

Ánh nến nhẹ nhàng đung đưa, ngoài phòng vẫn tiếp tục mưa gió nhưng không thể quấy nhiễu bầu không khí ấm áp trong phòng. Cố nãi nãi cười tươi, nói rất nhiều, phảng phất như có rất nhiều lời không thể nói hết với Lạc Tiệm Thanh, nói đến khi phía Đông dần hửng sáng thì giọng nói của bà mới chậm rãi nhỏ yếu dần.

Đến cuối cùng, Cố nãi nãi tựa lên ngực Lạc Tiệm Thanh, thì thào nói: “Ngày đó, là ta quyết định bỏ rơi ngươi, không phải cha ngươi, thật đấy… không phải cha ngươi. Sau khi thả ngươi đi, chúng ta còn chưa về nhà đã hối hận, ta và cha ngươi chèo thuyền dọc sông Lạc Thủy tìm ngươi, nhưng chúng ta tìm mãi, tìm mãi cũng không thấy, thật đấy… chúng ta thật sự không tìm được ngươi. Lúc chúng ta về nhà lại phát hiện rất nhiều bạc, tất cả bạc đều được giấu dưới giường, ngươi cầm đi đi, đó đều là bạc của ngươi, ngay cả A Mai chúng ta cũng không nói…”

Lạc Tiệm Thanh không ngừng gật đầu.

Cố nãi nãi cười ngẩng đầu chăm chú nhìn thanh niên phong thần tuấn lãng trước mắt. Bà nhìn mãi, nhìn không rời mắt, sau đó chậm rãi mỉm cười nói: “Sư phụ của ngươi, nhất định đối xử với ngươi rất tốt. Niệm Sinh, mỗi khi nhắc tới tên ngươi, trong ánh mắt của hắn cũng không giấu nổi ý cười…”

Lạc Tiệm Thanh bỗng cứng đờ cả người.

Cố nãi nãi vẫn còn nói tiếp: “Lúc sư phụ ngươi rời đi, nôn ra rất nhiều máu. Thân thể hắn không tốt, ngươi phải hiếu thuận lão nhân gia.”

Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt, run rẩy không dám tin.

Cố nãi nãi dần nhắm mắt lại, bà dùng hết sức lực cuối cùng nhìn Lạc Tiệm Thanh tha thiết, lời nói mỏng manh, ngón tay cầm lấy ống tay áo Lạc Tiệm Thanh cũng chầm chậm buông lỏng. Trên môi bà hiện lên nụ cười thoải mái, nụ cười này phảng phất như cô gái thôn Cố Gia mấy chục năm trước, khiến mọi người ái mộ.

Bà nói: “Niệm Sinh, cả đời này… duyên phận cha mẹ giữa chúng ta, cắt đứt đi…”

“Cạch —— ”

Vừa dứt lời, cánh tay cũng rơi xuống.

Lạc Tiệm Thanh si ngốc ôm lấy bà lão đã nhắm chặt hai mắt, một lúc sau, nước mắt mới trào ra.

Khi câu nói kia vừa chấm dứt, Lạc Tiệm Thanh cảm thấy trong thân thể mình như có gì đó biến mất. Thứ đó luôn trói buộc lấy y, trói buộc bốn mươi mốt năm, vậy mà y hoàn toàn không biết gì hết. Đó là duyên phận cha mẹ, đó là thứ ẩn sâu trong huyết mạch, một câu của Cố nãi nãi, hoàn toàn cắt đứt.

Làm sao để chặt đứt trần căn?

Phải tuyệt tình tuyệt ái, mới có thể giành lấy đại đạo?

Mây đen quay cuồng trên bầu trời, vô số sấm sét uốn lượn đánh xuống như những con rắn bạc, mưa to như trút nước.

Trong mưa sấm đáng sợ như vậy, Lạc Tiệm Thanh ôm lấy thi thể lạnh lẽo của Cố nãi nãi, chôn vào huyệt mộ của Cố gia gia, đồng táng hai người. Y quỳ gối trước bia mộ kia, dập đầu bốn mươi mốt cái, cuối cùng khép hai ngón tay lại ngưng tụ thành kiếm khí, viết lên bia mộ kia ——

“Con Cố Niệm Sinh ghi lại”

Chữ cuối cùng hoàn thành, dây duyên phận cha mẹ kia hoàn toàn đứt. Lúc này, Lạc Tiệm Thanh lại ngẩng đầu nhìn trời, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, y hét to.

“Vì sao thành tiên phải vô tình vô nghĩa?”

“Vì sao thành tiên phải cắt đứt trần duyên?”

“Lạc Tiệm Thanh ta thề không cắt đứt trần căn, nhất định sẽ đạt đại đạo!”

“Đùng đoàng —— ”

Một khí tức cổ xưa đột ngột từ mặt đất mọc lên, lực lượng vô hình ngưng tụ bên cạnh Lạc Tiệm Thanh.

Đây cũng là đoạt thứ ba trong “Cửu Đoạt Thiên Lục”! Đoạt đúng sai thị phi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương