Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
-
Chương 22
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Lời Huyền Linh Tử nói như một chậu nước lạnh tưới xuống đầu Lạc Tiệm Thanh.
Cả Thái Hoa Sơn, cho dù là chưởng môn Hạo Tinh Tử tôn giả cũng không biết gì về “Cửu Liên Bản Tâm Lục”, mà Huyền Linh Tử thì luôn bế quan, vậy nên Lạc Tiệm Thanh mới yên tâm lớn mật sử dụng “Cửu Đoạt Thiên Lục”. Nhưng lúc này Huyền Linh Tử lại hỏi y thắng thế nào.
Lạc Tiệm Thanh cứng ngắc đứng tại chỗ không biết trả lời thế nào.
Chờ một lúc lâu sau, Huyền Linh Tử lại hờ hững lên tiếng: “Nghe chưởng môn sư huynh nói ngươi dùng Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên. Đó là kiếm chiêu tới Nguyên Anh kỳ mới có thể sử dụng, ngươi đã thuần thục nó? Triển khai cho vi sư nhìn xem.”
Lạc Tiệm Thanh thả lỏng người, sau lưng đã phủ kín mồ hôi lạnh. Y lấy Sương Phù kiếm ra, thuần thục sử dụng Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên. Chỉ thấy Sương Phù kiếm hóa thành chín kiếm quang xanh đánh về phía ngọn núi đối diện Ngọc Tiêu phong, khiến đất đá rơi ào ào xuống.
Lúc ở di tích Bắc Đẩu chân quân, Lạc Tiệm Thanh vẫn chưa sử dụng thuần thục kiếm chiêu này. Nhưng trong nửa năm nghiên cứu “Cửu Đoạt Thiên Lục”, y phát hiện linh lực trong thân thể đã khác so với hơn ba mươi năm trước.
Dựa theo lẽ thường, Lạc Tiệm Thanh bị Thiên Đạo phủ nhận, vốn đã không thể hấp thu linh lực trong đất trời. Nhưng sau khi tu luyện “Cửu Đoạt Thiên Lục”, trong kinh mạch của y lại nhiều thêm một lực lượng kỳ diệu, lực lượng này quét khắp ngõ ngách, đoạt xuân thu của cỏ cây, đoạt những quy tắc hạn chế của Thiên Đạo với đám cỏ cây này!
Nhờ vào những quy tắc cướp đoạt được này, Lạc Tiệm Thanh có thể cướp đoạt linh lực với Thiên Đạo.
Phải! Không cần lấy từ chỗ ngươi, mà trực tiếp đoạt đi!
“Cửu Đoạt Thiên Lục” đối lập với Thiên Đạo, là đang đoạt trời!
Thời gian nửa năm đủ để Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn nắm chắc đoạt thứ nhất trong “Cửu Đoạt Thiên Lục”, nhưng đoạt thứ hai y vẫn chưa thể hiểu thấu, mỗi lần vận chuyển công pháp đến cuối đều khựng lại. Có điều đoạt thứ nhất đã khiến Lạc Tiệm Thanh có thể sử dụng sát chiêu Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên của cảnh giới Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn bách phát bách trúng.
Huyền Linh Tử thấy thế gật đầu vừa lòng, chỉ điểm vài câu rồi lại quay về nhà trúc bế quan.
Lạc Tiệm Thanh cầm kiếm đứng dưới ánh trăng, phức tạp nhìn cánh cửa trúc đóng chặt kia. Trong con ngươi dần tối lại, Lạc Tiệm Thanh nhíu mày, nâng bước đi về nhà trúc của mình tiếp tục bế quan.
Bảy ngày sau, Lạc Tiệm Thanh nhận được truyền âm từ chưởng môn tôn giả, chuẩn bị xuất phát đi Lưu Diễm cốc.
Lần này Tả Vân Mặc không thể cùng đi, linh lực đã cạn kiệt còn sử dụng Thanh Vân kiếm hai lần, lại còn bị Lạc Tiệm Thanh đánh trọng thương, tuy nói thân thể Tả Vân Mặc đã tốt hơn nhiều, nhưng để bảo toàn thì Hạo Tinh Tử không cho phép đệ tử nhà mình tới Lưu Diễm cốc mạo hiểm.
Sáng sớm hôm đó, Lạc Tiệm Thanh thu thập hành lý rồi chuyển vào trong nạp giới; Khi y đi ra, còn chưa đóng cửa đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước phòng mình. Lạc Tiệm Thanh khựng lại, nhìn Huyền Linh Tử chẳng biết đã xuất quan từ lúc nào.
Hai thầy trò đứng trước nhà trúc, không ai mở miệng.
Gió nhẹ vuốt ve từng phiến lá trúc phát ra tiếng xào xạc như đang tấu lên một khúc nhạc.
Một lúc sau, Lạc Tiệm Thanh không nhịn được tiến lên một bước nói: “Sư phụ, chưởng môn sư bá đã truyền âm, ta và các sư đệ sư muội khác sẽ đi theo Đan trưởng lão tới Xương Châu, vào Lưu Diễm cốc trước.”
Huyền Linh Tử giống như không nghe thấy, đến khi Lạc Tiệm Thanh lặp lại một lần nữa hắn mới nhẹ giọng hỏi: “Tiệm Thanh, “Cửu Liên Bản Tâm Lục” của ngươi tu luyện thế nào rồi?”
Lạc Tiệm Thanh hơi giật mình.
Huyền Linh Tử quay đầu nhìn y, con ngươi đen thanh lãnh lóe ra ánh sáng. Huyền Linh Tử điềm tĩnh nói: “Đối với Tu Chân giả, kiếm chiêu là thứ yếu, quan trọng nhất là công pháp của ngươi và ngươi có tâm ý tương thông với kiếm của ngươi không. Lưu Diễm cốc không phải nơi tầm thường, nếu ngươi phải đi, vi sư hôm nay sẽ tặng ngươi một lễ vật, coi như là cho ngươi một pháp bảo vượt qua nguy hiểm.”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc: “Sư phụ?”
Huyền Linh Tử bỗng nhiên vung tay áo ôm lấy eo Lạc Tiệm Thanh, hóa thành một dòng sáng bay khỏi Ngọc Tiêu phong. Hắn nhẹ nhàng đặt Lạc Tiệm Thanh lên đỉnh núi cạnh Ngọc Tiêu phong, còn hắn vẫn đứng ở giữa sườn núi đó và Ngọc Tiêu phong.
Tôn giả bạch y đạp lên không khí đi đến vị trí chính giữa hai ngọn núi.
Lạc Tiệm Thanh mờ mịt nhìn cử động của Huyền Linh Tử, y tất nhiên biết rõ cái gì là “pháp bảo vượt qua nguy hiểm”, lúc trước mỗi khi Tiểu sư muội ra ngoài rèn luyện thì Ngọc Thanh Tử tôn giả đều sẽ rất quan tâm mà cho nàng một núi pháp bảo và đan dược cấp cao, chỉ mong vị tiểu tổ tông này bình an trở về.
Nhưng ngần ấy năm trôi qua, Lạc Tiệm Thanh vô số lần đi rèn luyện nguy hiểm, chưa từng nhận được pháp bảo gì.
Cho dù Huyền Linh Tử không nói, Lạc Tiệm Thanh cũng hiểu được, sư phụ của y chú trọng tu vi bản thân tu luyện được, không thích dựa vào vật bên ngoài.
Nhưng bây giờ Huyền Linh Tử nói muốn đưa y pháp bảo?
Trong lúc Lạc Tiệm Thanh đang khó hiểu không thôi thì Huyền Linh Tử đã đi tới giữa hai ngọn núi. Cơn gió cuồng bạo gào thét thổi qua hai núi, thổi bay mái tóc dài đen nhánh của Huyền Linh Tử, trường bào hắn cũng bay múa trên không trung, chỉ thấy Huyền Linh Tử bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh, trên khuôn mặt lãnh đạm lộ ra tươi cười vô cùng thanh nhã.
Huyền Linh Tử truyền âm qua: “Vi sư tấu một khúc cho ngươi, giúp ngươi sớm đột phá.”
Vừa dứt lời, tiếng đàn hoa mĩ bỗng vang lên.
Choang!
Lạc Tiệm Thanh kinh hãi trợn to hai mắt, không dám tin nhìn một màn này.
Huyền Linh Tử gảy đàn, linh lực cuồn cuộn lao ra rong ruổi giữa sườn núi và Ngọc Tiêu phong, giống như đang đánh lên dây đàn cầm vô hình. Lạc Tiệm Thanh lập tức đi đến vách đá, cúi đầu nhìn, chỉ thấy giữa hai ngọn núi, từng dòng linh lực màu vàng hóa thành dây đàn cầm, lấp lánh ánh sáng vàng dưới ánh mặt trời!
—— lấy núi làm đàn, linh lực làm dây!
Huyền Linh Tử đứng trên cao, tiếng đàn kia tuyệt vời động lòng người như vọng từ trời xuống.
Mỗi lần hắn vung tay áo đánh đàn, động tác đều đẹp mắt vẽ một vòng cung trên không, mây bay nước chảy. Thủ khúc này Lạc Tiệm Thanh chưa từng nghe, nhưng mỗi tiếng nhạc vang lên đều như nện thẳng vào tim y, theo sau đó là cảnh giới huyền diệu đáng sợ, gột rửa kinh mạch cho Lạc Tiệm Thanh, cũng thanh lọc tâm tư của y.
Tiếng nhạc như hóa thành thực thể, có tiên hạc bay lên, có dải lụa màu tung bay, có tường mây bao phủ.
Tiếng đàn kì diệu nhẹ nhàng quanh quẩn trong Thái Hoa Sơn, các đệ tử đều ngừng tay cẩn thận lắng nghe âm luật xa lạ này. Tu sĩ đang đột phá cảnh giới bỗng tỉnh ngộ, thậm chí có người trực tiếp thăng cấp; Ngay cả Ngọc Thanh Tử tôn giả thích bế quan luyện đan nhất Thái Hoa Sơn cũng rời khỏi động phủ của mình, kinh ngạc bay về phía Ngọc Tiêu phong.
“Ai có phúc khí lớn như vậy, có thể khiến Huyền Linh Tử sư đệ tấu vang Ngọc Tiêu cầm?”
Giờ khắc này, Lạc Tiệm Thanh nhắm hai mắt cảm nhận cảnh giới huyền diệu này.
Y nghe thấy tiếng hoa cỏ cả một vùng đất nở rồi lại tàn, y nghe được tiếng cá tôm vui đùa trong khe nước, y nghe được từng tiếng xào xạc khi gió luồn qua kẽ lá, y cũng nghe được từng tiếng ngâm nga khi sinh linh trưởng thành nảy nở.
Úc úc hoàng hoa vô phi bàn nhược, thúy thúy thanh trúc giai thị pháp thân. (liên quan tới phật giáo, t xin bỏ qua)
“Cửu Đoạt Thiên Lục” đoạt thứ hai, đoạt sinh linh pháp nghĩa!
Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, rốt cuộc đã nhìn được cảnh giới thuộc về đoạt thứ hai kia!
Ngay sau đó, tiếng nhạc thanh nhã đến hồi cuối, vươn thẳng trời xanh, vô số ánh sáng vàng rải rác xung quanh Thái Hoa Sơn. Rất nhiều yêu thú hưng phấn chạy ra ngoài động phủ, tắm mình trong ánh sáng vàng này; Rất nhiều tiên thảo cũng vui sướng đong đưa thân thể, sau khi ánh sáng nhập vào cơ thể, linh lực quanh chúng càng thêm dồi dào.
Mà Lạc Tiệm Thanh ngồi ở trung tâm ánh sáng lại càng cảm nhận được sự thoải mái, linh lực dịu dàng tràn vào từ mọi ngóc ngách, nhẹ nhàng vuốt ve kinh mạch của y, khiến y thư thái hài lòng.
Sau khi thủ khúc kết thúc, Lạc Tiệm Thanh mở hai mắt nhìn Huyền Linh Tử đang lơ lửng trên không trung. Người kia phẩy tay áo một cái, đàn cầm tạo nên từ linh lực giữa hai ngọn núi lập tức biến mất.
Huyền Linh Tử bước tới chỗ Lạc Tiệm Thanh, nhìn chỉ thấy bước vài bước, vậy mà lại trực tiếp đi tới trước mặt Lạc Tiệm Thanh. Cho dù là Huyền Linh Tử cũng có vẻ mệt mỏi, trong con ngươi hiện ánh sáng vàng, sắc mặt hơi trắng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Lạc Tiệm Thanh nâng mắt nhìn hắn, hắn liền cúi đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh.
Một lát sau, tay Huyền Linh Tử nhẹ nhàng chạm lên mi tâm Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh chỉ cảm thấy ấn đường nóng như bỏng, y còn chưa kịp phản ứng, Huyền Linh Tử đã xoay người, chắp tay sau lưng thản nhiên nói: “Luồng ý niệm này sẽ theo ngươi tiến vào Lưu Diễm cốc, Tiệm Thanh, nếu ngươi không chăm chỉ tu luyện, vi sư sẽ biết.”
Lạc Tiệm Thanh cảm thấy tim mình như run lên, y mấp máy môi, rất nhiều lời nói quanh quẩn trong cổ họng, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Lạc Tiệm Thanh cúi người thi lễ cúi người thi lễ, sau đó phi thân rời đi.
Sau khi y rời đi không lâu, Huyền Linh Tử vẫn luôn đưa lưng về phía y bỗng lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống vách núi. Một dòng sáng xẹt qua, Ngọc Thanh Tử tôn giả cười nói: “Sư đệ, hôm nay sao lại có nhã hứng đánh đàn… Sư đệ, ngươi làm sao vậy?!”
Huyền Linh Tử xua tay, Ngọc Thanh Tử lại trực tiếp dùng nghìn vạn sợi linh lực kiểm tra thân thể Huyền Linh Tử.
Một giây sau, Ngọc Thanh Tử trợn to hai mắt: “Một nửa nguyên thần! Đã sớm nghe Hạo Tinh Tử sư huynh nói, lần trước Tiệm Thanh đi lịch hiểm ngươi cũng tách nửa nguyên thần ra đi theo y rồi bị trọng thương. Sư đệ, chưa qua một năm ngươi lại phân tách nguyên thần của mình, ngươi này…”
“Sư tỷ, ngươi không cần nói nữa.”
Ngọc Thanh Tử tức đến khó thở: “Nơi đó là Lưu Diễm cốc, không còn là một di tích tu sĩ Nguyên Anh nho nhỏ nữa. Một nửa nguyên thần của ngươi không có thực thể, thực lực giảm mạnh, chỉ có Đại Thừa sơ kỳ, thậm chí Độ Kiếp kỳ. Nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm ở trong đó thì trốn cũng không thoát. Sư đệ, mất đi một nửa nguyên thần, cho dù là ngươi cũng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng!”
Tuy sắc mặt Huyền Linh Tử đã tái nhợt lại nhưng cũng không trả lời, chờ Ngọc Thanh Tử kêu lên: “Thừa dịp Tiệm Thanh chưa đi tới đó, thu lại nửa nguyên thần” thì Huyền Linh Tử mới rút kiếm ngăn trước mặt Ngọc Thanh Tử.
Tôn giả tuấn nhã lạnh nhạt nói: “Sư tỷ, đó là đồ nhi của ta, nếu ngươi làm ra chuyện ta không cho phép với y, ta sẽ đòi lại trên người đồ nhi Mộ Thiên Tâm của ngươi.”
Ngọc Thanh Tử khiếp sợ trợn to hai mắt, nhất thời không biết nói gì.
Một khắc sau, một hàng đệ tử theo sau trưởng lão rời khỏi kết giới Thái Hoa Sơn.
Đường từ Thái Hoa Sơn đến Lưu Diễm cốc khá xa, mặc dù có pháp bảo phi hành của trưởng lão thì mọi người cũng mất tròn mười ngày để tới thành Lưu Diễm ở Xương Châu. Lúc này trong thành Lưu Diễm đã tụ tập không ít tu sĩ, có rất nhiều nhân sĩ của các môn phái, nhưng phần lớn vẫn là tán tu.
Sau khi Lưu Diễm cốc mở ra, chỉ cần tu vi dưới Nguyên Anh là có thể đi vào. Có điều tán tu phần lớn đều sẽ cửu tử nhất sinh, không đạt được bảo vật gì, còn nhân sĩ môn phái thường đi theo đội, dẫn đến thu hoạch được nhiều.
Khi đoàn người Lạc Tiệm Thanh đi vào thành Lưu Diễm thì Đan trưởng lão rất quen thuộc đi vào một khách điếm duy nhất trong thành, lấy đi môn bài thuộc về Thái Hoa Sơn.
Gian khách điếm này là thành chủ thành Lưu Diễm đặc biệt mở ra để chiêu đãi tu sĩ từ bên ngoài đến, khách điếm năm mươi năm không khai trương, một khi khai trương thì ăn đủ năm mươi năm. Mỗi lần đều cẩn thận giữ lại phòng cho “Nhất sơn Tứ Tông bát đại thế gia mười sáu môn phái”, tu sĩ còn lại thì cạnh tranh bằng thực lực.
Sau khi đoàn người Thái Hoa Sơn tiến vào khách điếm, trưởng lão Tứ Tông liền đi lên nói chuyện với Đan trưởng lão. Năm người trò chuyện sôi nổi, Lạc Tiệm Thanh liền bắt tay vào việc sắp xếp phòng cho các đệ tử. Y cẩn thận xếp nữ đệ tử mỗi người một phòng, nam đệ tử thì hai – ba người chen chúc cùng một phòng, ngay cả y cũng cùng phòng với Giải Tử Trạc, không dư ra được phòng nào.
Đối với việc này, Giải Tử Trạc nhanh chóng xua tay: “Sư huynh, ngươi ở một mình một phòng đi, vừa lúc ta có việc muốn nói với tiểu thập cửu, ta với hắn và thập bát sư đệ ở cùng là được. Đúng không, tiểu thập cửu, hắc hắc hắc.”
Thập Cửu sư đệ cười thầm: “Phải đó Đại sư huynh, ta và Giải sư huynh có rất nhiều rất nhiều… chuyện muốn nói.”
Nhìn thấy điệu cười đáng khinh của hai người, Lạc Tiệm Thanh nhíu mày nói: “Vậy cũng được, có điều buổi tối các ngươi không được đi đâu.”
Giải Tử Trạc lập tức xụ mặt: “Sư huynh! Mãi mới có cơ hội xuống núi một lần, sao ngươi có thể cấm túc!”
Lạc Tiệm Thanh cười lạnh nói: “Các ngươi muốn đi đâu ta còn không biết sao? Cẩn thận ta nói chuyện này cho sư tôn của các ngươi, xem khi trở về hắn chỉnh đốn các ngươi thế nào.”
Đám người Giải Tử Trạc lập tức ỉu xìu.
Bên kia, Đan trưởng lão và bốn vị trưởng lão Hợp Thể kỳ của tông môn khác vẫn còn đang nói chuyện với nhau. Y giao công việc kế tiếp cho Lạc Tiệm Thanh, mình thì vào nhã gian trên lầu trao đổi tình hình Lưu Diễm cốc với các trường lão khác, thương lượng xem sau khi các đệ tử vào Lưu Diễm cốc thì bọn họ nên tìm Ma tu Nguyên Anh Kỳ kia thế nào, rồi diệt ra sao.
Lạc Tiệm Thanh để các đệ tử ngồi xuống, gọi mấy món đồ ăn cho mọi người lấp đầy bụng. Tuy nói người tu chân sau khi đạt tới Trúc Cơ kỳ là có thể ích cốc, nhưng nguyên liệu nấu ăn ở khách điếm này đều là linh thực tốt nhất.
Đắt cũng có cái giá của đắt, hơn nữa đồ ăn còn làm rất ngon, đến Lạc Tiệm Thanh cũng phải ăn nhiều thêm vài miếng.
Có điều đồ ăn còn chưa ăn hết, mọi người lại nghe thấy tiếng kim loại va chạm nhau ở trong hành lang khách điếm. Lạc Tiệm Thanh vẫn cứ cúi đầu gắp thức ăn, Giải Tử Trạc và các đệ tử còn lại đều tò mò nhìn qua, chỉ nghe một giọng nói trầm thấp mềm mại vang lên: “Vậy là không còn phòng sao?”
Thanh âm kia nhẹ nhàng dụ hoặc, âm giọng hơi cao, âm cuối lại hơi nâng cao, giống như lông chim đảo qua trái tim mọi người.
Giải Tử Trạc ngạc nhiên thầm thì: “Sư huynh, trên đời này còn có nam tử đẹp như vậy, giống như cô nương vậy!”
Ngay sau đó, một tiếng xé gió lao đến, phóng thẳng về phía Giải Tử Trạc.
Giải Tử Trạc bị bất ngờ, kinh ngạc không có phản ứng, Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng nâng đũa lên kẹp được một cây châm nhỏ. Chỉ nghe đối phương cúi đầu cười hai tiếng hỏi ngược lại: “Tiểu tử không thức thời này, người bên cạnh ngươi so với ta càng đẹp hơn, sao ngươi chỉ nói ta giống nữ mà không nói y?”
Lạc Tiệm Thanh ngẩng đầu nhìn đối phương.
Một thân trường bào đỏ như máu thêu hoa văn chìm sẫm màu, đối phương dùng một cây trâm ngọc màu trắng gài lên mái tóc dài, mắt hoa đào xinh đẹp khi cười sẽ cong lên, ánh mắt ám muội nhìn chằm chằm Lạc Tiệm Thanh. Khuôn mặt tươi cười, môi đỏ mọng, thân hình mảnh khảnh, nhìn kiểu gì cũng giống nữ, nhưng người tu chân sẽ không nhìn nhầm thứ cơ bản như giới tính.
Đây là một nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân có bộ dáng rất giống nữ nhân.
Giải Tử Trạc rốt cục kịp phản ứng, là một trùm trên Thái Hoa Sơn, gã đâu thể nhẫn nhịn, gã vỗ bàn nói: “Ngươi đây là có ý gì? Bộ dáng sư huynh ta tất nhiên dễ nhìn hơn ngươi, nhưng sư huynh ta không ẻo lả như ngươi.”
Người nọ híp mắt, còn chưa mở miệng đã nghe Lạc Tiệm Thanh nhàn nhạt nói: “Việc này đúng thật là do sư đệ ta nói năng lỗ mãng trước, nhưng các hạ lại dùng tới độc châm, cũng không khỏi chuyện bé xé ra to.”
Nam tử hồng y cười lạnh: “Vị tiểu mỹ nhân này, sư đệ ngươi nói ta ẻo lả.”
Giải Tử Trạc vừa định mở miệng quát mắng tiếp, mà gã mới chỉ nói một chữ “Ẻo” đã bị Lạc Tiệm Thanh chặn âm thanh.
Ngón tay Lạc Tiệm Thanh vừa động, độc châm kia đã hóa thành một bóng đen bay ngược trở về. Nam nhân hồng y nâng tay áo thu lại độc châm. Chỉ nghe Lạc Tiệm Thanh chắp tay nói: “Ta thay mặt sư đệ nhận lỗi với ngươi, có điều các hạ ngươi cũng nên giải thích về chuyện độc châm này. Tuy nói ngươi đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ nhưng Thái Hoa Sơn ta cũng không có chuyện để mặc người khi dễ.”
Người nọ cổ quái hỏi: “Người Thái Hoa Sơn?”
Lạc Tiệm Thanh hạ mi mắt: “Các hạ có cao kiến gì?”
Nghe xong lời này, đối phương không giận ngược lại bật cười, y hắn dùng một đôi con ngươi yêu mị nhìn Lạc Tiệm Thanh từ trên xuống dưới. Lạc Tiệm Thanh không quá để ý nhưng đám người Giải Tử Trạc lại rất tức giận, ngay cả Vệ Quỳnh Âm cũng đã rút kiếm ra, nguy hiểm nhìn đối phương.
Nam tử hồng y cười ha hả nói: “Nhìn diện mạo này, ngươi chính là Đại sư huynh của Thái Hoa Sơn, đệ tử quan môn của Huyền Linh Tử… tôn giả, Lạc Tiệm Thanh trong truyền thuyết sao?”
Lạc Tiệm Thanh cũng không để ý đến y, hỏi ngược lại: “Xin hỏi tính danh các hạ?”
“Mặc Thu.”
Lạc Tiệm Thanh sửng sốt, nam nhân hồng y tựa người lên bàn nói: “Mặc gia, Mặc Thu.”
Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn về phía Vệ Quỳnh Âm, Vệ Quỳnh Âm lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Vệ gia chúng ta và Mặc gia không có liên hệ, sư huynh, ta cũng không quen người bên Mặc gia.”
Bát đại thế gia xếp sau nhất sơn, Tứ Tông, theo thứ tự là Bạch Vân Thương Mặc, Khước Ngu Vệ Canh.
Thực lực Bạch gia rất mạnh, có hai vị lão tổ Đại Thừa kỳ, mà Mặc gia cũng thuộc Tứ Tông, có một vị lão tổ Đại Thừa trung kỳ. Lạc Tiệm Thanh mặc dù biết thông tin về những người đứng đầu trẻ tuổi của bát đại thế gia, nhưng lại chưa từng nghe tới tên Mặc Thu, càng khiến người ta kinh ngạc là, người nọ là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ!
Mặc Thu này nhìn căn cốt không quá năm mươi tuổi, đặt ở giới Tu Chân tuyệt đối là thiên tài số một.
Vệ Quỳnh Âm giống như xem thấu tâm tư Lạc Tiệm Thanh, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, Mặc gia bọn họ chia nhiều phe phái, ta nghe nói có một mạch Mặc gia từng phạm lỗi, bị người trong tộc trục xuất tới Hàn Mạc hoang nguyên, không tới Nguyên Anh kỳ không thể trở về gia tộc. Có lẽ Mặc Thu này chính là người của mạch đó.”
Lạc Tiệm Thanh hơi gật đầu không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn về phía Mặc Thu lạnh nhạt nói: “Các hạ giải thích sao đây?”
Mặc Thu hơi sững sờ, theo bản năng nói: “Ta phải xin lỗi?”
Lạc Tiệm Thanh lạnh lùng nói: “Nếu động sát chiêu trước, thì tất nhiên phải giải thích rõ ràng với Thái Hoa Sơn chúng ta. Nếu không xin lỗi thì chiến.”
Mặc Thu nhếch môi cười: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đánh với ta? Ngươi là Kim Đan trung kỳ.”
Lạc Tiệm Thanh nhíu mày: “Các hạ không muốn giải thích sao?”
Mặc Thu cười lạnh: “Nói đùa. Người dám bình luận vẻ ngoài của ta đều nên róc xương lóc thịt. Hôm nay nể mặt Thái Hoa Sơn ngươi ta sẽ tha cho tiểu tử đó một lần, nếu lần sau gặp mặt, ta nhất định phải lột da tiểu tử đó, để cho gã…”
Một đạo kiếm quang xanh đột ngột từ mặt đất mọc lên!
Tiếng Mặc Thu khựng lại, trong tay y nhiều hơn một trường tiên màu máu, nâng tay chặn thế công của Lạc Tiệm Thanh.
Kiếm quang và tiên không ngừng chớp lóe trong khách điếm nho nhỏ, linh lực cuồn cuộn va chạm tạo ra từng đợt dao động.
Từ lúc Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu tranh chấp, một vài tán tu thức thời đứng sang bên cạnh. Còn lại đệ tử của Tứ Tông vẫn ngồi xem, có bốn tu sĩ Kim Đan hậu kỳ còn dùng ánh mắt đánh giá quét qua lại giữa Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu, hiện giờ thấy bọn họ đánh nhau, bốn người lại càng híp mắt quan sát.
Thế hệ đệ tử Thái Hoa Sơn đang trong thời kì giáp hạt, nhưng ở Tứ Tông và môn phái thế gia, những người đứng đầu thế hệ trẻ của bọn họ đều là tu vi Kim Đan hậu kỳ, bốn vị này đều là đại sư huynh, đại sư tỷ Tứ Tông.
Kiếm quang màu xanh mang theo khí tức lạnh lẽo, trường tiên màu máu lại từng roi trí mạng.
Hai người tranh đấu khó phân thắng bại, Giải Tử Trạc lại rất yên tâm, bởi vì gã biết sư huynh nhà mình mặc dù là Kim Đan trung kỳ nhưng lại có thể đánh thắng người dưới Nguyên Anh! Tu vi rất quan trọng, nhưng thực lực mới là gốc rễ của một tu sĩ, Hạo Tinh Tử tôn giả đã từng nói, trong thiên hạ chỉ có hai căn cốt siêu phẩm, thực lực của Lạc Tiệm Thanh người thường không thể sánh bằng, y có thể đánh vượt cấp!
Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, bốn người đang thờ ơ nhìn đều phải nhíu chặt lông mày, đề phòng nhìn Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu. Giải Tử Trạc lại càng kinh ngạc không thôi, gã chưa bao giờ nghĩ tới người Mặc gia này lại có thể đánh với Lạc Tiệm Thanh đến mức ấy!
Pặc!
Rầm!
Lạc Tiệm Thanh chấn động ngừng lại, trên mặt nhiều thêm một vết roi.
Mặc Thu hồng y cũng thở hổn hển, trên cánh tay trái nhiều thêm một miệng vết thương.
Hai người đều lạnh mặt nhìn đối phương, qua hồi lâu, lại nghe Mặc Thu cúi đầu cười nói: “Ta sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người muốn bắt ta giải thích.”
Lạc Tiệm Thanh giơ Sương Phù kiếm lên, chỉ lên mi tâm đối phương: “Ngươi còn muốn đánh tiếp?”
Mặc Thu nguy hiểm híp mắt lại nhìn thanh niên áo trắng trước mắt. Sau một lúc lâu, y cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Giải Tử Trạc nói: “Lần này phóng độc châm là ta không đúng, nhưng tiểu bằng hữu này nếu sau có gặp ta thì nên đi đường vòng. Rơi vào tay Mặc Thu ta không có người sống, đừng để ta động thủ lần thứ hai.”
Giải Tử Trạc bị che miệng chỉ có thể phẫn nộ mắng trong lòng, ngươi vốn không đánh thắng sư huynh ta!
Vừa dứt lời Mặc Thu đã xoay người rời đi, lại nghe Lạc Tiệm Thanh nhàn nhạt nói: “Mặc đạo hữu, nếu đã giải trừ hiểu lầm, không bằng bắt tay làm hòa. Vừa rồi nghe nói có vẻ ngươi chưa tìm được phòng, Thái Hoa Sơn ta còn có một gian phòng trống có thể cho ngươi.”
Thập Cửu sư đệ kinh ngạc nói: “Sư huynh, không phải đã hết phòng trống sao, ngươi…”
Lạc Tiệm Thanh nói: “Ta ở cùng một gian với người khác là được.”
Thấy thế, Mặc Thu cũng buồn cười, nhìn Lạc Tiệm Thanh không nói lời nào.
Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh hỏi: “Mặc đạo hữu cảm thấy thế nào?”
Mặc Thu hỏi ngược lại: “Ngươi đây là đang lôi kéo ta?”
Lạc Tiệm Thanh không trả lời.
Mặc Thu cười ha hả: “Thái Hoa Sơn thật là thú vị, người Thái Hoa Sơn cũng thật thú vị, ha ha ha ha. Được, ta đồng ý lời mời của ngươi. Có điều ngươi cũng không cần ở phòng người khác, ta và ngươi ở cùng một phòng là được.”
Nghe vậy, trong mắt Lạc Tiệm Thanh hiện lên vẻ u ám, không lên tiếng.
Sau khi kết thúc bữa cơm, Lạc Tiệm Thanh gọi Vệ Quỳnh Âm tới nơi khác, cẩn thận hỏi về chuyện Mặc gia. Nghe Vệ Quỳnh Âm nói xong, con ngươi Lạc Tiệm Thanh dần tối lại, cuối cùng cười nói một câu: “Thì ra là thế, ta cũng không biết Mặc gia thời thượng cổ lại đứng đầu bát đại thế gia” sau đó trở về khách điếm.
Vào ban đêm, Lạc Tiệm Thanh lấy chăn đệm ngủ trên mặt đất, Mặc Thu kia thấy thế cười cổ quái: “Tiểu mỹ nhân, sợ tư thế ngủ của ta không tốt hay là sợ ta nửa đêm quấy rối ngươi?”
Lạc Tiệm Thanh thản nhiên lạnh lùng nói: “Là tư thế ngủ của tại hạ không tốt.”
Mặc Thu cười một tiếng.
Nửa đêm, Lạc Tiệm Thanh cũng không có ngủ, nằm trên mặt đất trợn tròn mắt nhìn trần nhà, nhớ lại chuyện trước kia.
Đời trước, sau khi Lạc Tiệm Thanh biết được tin hai vị sư đệ chết thảm đã không để ý nguy hiểm quay lại Cực Bắc Chi Địa tìm người, chỉ tìm được kiếm tuệ của Tả Vân Mặc thì không nói, còn bị rất nhiều nhân sĩ chính đạo tập kích. Lạc Tiệm Thanh vốn đã bị thương, khi đó lại càng không phải đối thủ của những người này, vì thế y thảm bại trốn đi, trốn vào một sơn cốc.
Vào sơn cốc thì dễ mà ra thì khó.
Lạc Tiệm Thanh cũng không có vận khí tốt như Lý Tu Thần, sau khi ngã vào sơn cốc không được pháp bảo linh dược gì, chỉ thấy một bộ hài cốt và một phong thư viết bằng máu. Trên phong thư kia có nói, bộ hài cốt này là tu sĩ Mặc gia, y biết lần này mình thất bại sẽ khiến tộc nhân của mạch mình bị các tộc nhân khác cô lập, thậm chí giết hại.
Trong thư không nói vị tiền bối này làm gì khiến tộc nhân khác giận chó đánh mèo những người trong tộc mình. Nhưng oán hận trong phong thư này lại đủ để lay trời, cho dù vượt qua vạn năm cũng khiến Lạc Tiệm Thanh rung động.
[ Tội của ngô không liên quan tới thế hệ sau. Mong quân trợ giúp cho hậu nhân ngô, pháp bảo linh dược và mọi thứ ở đây đều tặng cho quân. ] (Cách xưng hô là ngô – quân, không phải tên người)
Lạc Tiệm Thanh không thấy bóng dáng linh dược hay pháp bảo nào, trước mặt y chỉ có một bộ xương khô. Nhưng Lạc Tiệm Thanh vẫn nhớ phải trả ơn, bởi vì đến cuối cùng, y đã dầu hết đèn tắt, rơi vào đường cùng, y chỉ có thể sử dụng công pháp Ma tu hấp thu linh lực còn sót lại trong bộ xương khô này để khôi phục thực lực.
Vị tiền bối này là một đại năng Hóa Thần kỳ, trong hài cốt của y cũng chứa rất nhiều linh lực, nhưng sau khi linh lực bị lấy hết thì xương khô sẽ hóa thành tro bụi bay đi theo gió.
Trước khi đi, Lạc Tiệm Thanh quỳ gối trước phong thư dập đầu ba cái, còn âm thầm thề: “Hôm nay Lạc Tiệm Thanh ta khiến tiền bối không còn hài cốt, nhưng nếu ta có cơ hội nhất định sẽ giúp tiền bối tìm được hậu nhân của ngài, trợ giúp bọn họ.”
Vị tiền bối kia họ Mặc, mà Mặc gia có một chi bị trục xuất tới Hàn Mạc hoang nguyên, theo lời Vệ Quỳnh Âm là bị trục xuất mấy vạn năm.
Nếu đúng như vậy thì Mặc Thu e là hậu nhân của vị tiền bối kia.
Tuy rằng tất cả đều là chuyện đời trước, nhưng Lạc Tiệm Thanh đến nay vẫn không thể quên mình phải nhờ vào hài cốt của tiền bối mới đạt được cơ hội sống, là đối phương cho mình cơ hội thoát ra sơn cốc. Bắt Mặc Thu xin lỗi Giải Tử Trạc, cho Thái Hoa Sơn là một chuyện, nhưng y cũng phải trả ơn tiền bối.
“Chỉ là… không biết pháp bảo và linh dược viết trong huyết thư bị ai lấy đi…”
“Tiểu mỹ nhân, ngươi nói cái gì vậy?”
Lạc Tiệm Thanh hơi ngẩn ra, y vừa nâng mắt đã thấy Mặc Thu nằm nghiêng trên giường cười híp mắt nhìn mình. Trên khuôn mặt xinh đẹp đều là ý cười, nhưng nụ cười kia nhìn sao cũng thấy quái quái, cảm giác ánh mắt đối phương nhìn mình không giống đang nhìn người cùng thế hệ, ngược lại giống đang nhìn vãn bối.
Có điều nếu dựa theo cách tính của phàm nhân, Lạc Tiệm Thanh nhỏ hơn Mặc Thu mười mấy tuổi, cũng coi là kém vai vế.
Lạc Tiệm Thanh vẫn chưa trả lời, y nhắm mắt lại nói: “Mặc đạo hữu, ngươi muốn vào Lưu Diễm cốc sao?”
Mặc Thu cười hì hì nói: “Sao, ngươi cũng muốn vào? Cũng phải, Lưu Diễm cốc mở ra, Thái Hoa Sơn sao có thể không vào.”
Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Sao ngươi không vào cùng người Mặc gia, ta nghe nói lần này Tam công tử Mặc Phong dòng chính Mặc gia cũng tới, gã sẽ dẫn dắt rất nhiều người Mặc gia cùng đi vào.”
Mặc Thu không trả lời.
Nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng đã biết câu trả lời.
Người mạch Mặc Thu đã bị trục xuất hơn vạn năm, e là lần này y lén tới thành Lưu Diễm. Người Mặc gia sẽ không nhận y nên y muốn lấy thân phận tán tu để đi vào.
Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh nói: “Mặc đạo hữu, không bằng ngươi cùng vào với đội ngũ Thái Hoa Sơn chúng ta đi? Cho dù không được nhiều pháp bảo nhưng tỷ lệ sống còn sẽ lớn hơn một chút.”
Mặc Thu cười nhẹ, đột nhiên hỏi: “Thái Hoa Sơn Lạc Tiệm Thanh, ngươi tốt với ta như vậy để làm gì?”
Lạc Tiệm Thanh nghẹn lại, y mở mắt, chỉ thấy Mặc Thu đã cúi nửa người xuống giường, đang cong mắt nhìn mình, khoảng cách giữa hai người không đủ ba tấc!
Giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh lóe ánh sáng xanh, một lát sau y mới nói: “Nếu ngươi không muốn thì bỏ đi.”
Mặc Thu không trả lời ngay, y cẩn thận đánh giá kiếm văn giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh, cuối cùng dừng tầm mắt trên nốt chu sa nho nhỏ. Mặc Thu hỏi: “Chỗ mi tâm của ngươi có một nốt chu sa?”
Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng không giải thích gì thêm.
Mặc Thu rất hứng thú nhìn thêm vài lần rồi mới rời tầm mắt nói: “Ta làm tán tu tự do quen rồi, không nhọc ngươi lo lắng. Ta nghĩ lấy tu vi Kim Đan hậu kỳ của ta, vẫn có thể tự bảo mệnh trong Lưu Diễm cốc.”
Lạc Tiệm Thanh không khuyên nữa, di chuyển thật sự khá vất vả, y chậm rãi ngủ thiếp đi.
Đợi đến ngày hôm sau, Lạc Tiệm Thanh vừa mở mắt ra đã phát hiện trong phòng không có bóng dáng Mặc Thu. Lạc Tiệm Thanh cầm mấy khối linh thạch trên bàn, cười bất đắc dĩ nhìn tờ giấy đặt phía dưới.
Cho là mấy khối linh thạch có thể khiến Lạc Tiệm Thanh y ngủ dưới đất suốt đêm sao?
Nếu không phải vì nợ ân tình vị tiền bối kia, y đã sớm để tên Mặc Thu này chịu trách nhiệm về lời nói và hành động ngày hôm qua rồi.
Ngày hôm sau, lúc mọi người chuẩn bị đi vào Lưu Diễm cốc, Vệ Quỳnh Âm tới tìm Lạc Tiệm Thanh nói cho y biết một ít tin tức hôm qua mình tra được.
Mặc gia quả thật có một vị đệ tử thiên tài tên là Mặc Thu, đúng là nhân mạch bị trục xuất tới Hàn Mạc hoang nguyên. Mặc Thu kia chỉ cần tu luyện tới Nguyên Anh kỳ là có thể được người trong tộc thu nhận, trong thế hệ trẻ Mặc gia cũng có chút danh tiếng, chỉ là vẫn luôn sinh sống ở Hàn Mạc hoang nguyên, chưa từng xuất hiện ở ba mươi sáu châu.
Lạc Tiệm Thanh nghĩ nghĩ nói: “Mặc Thu sắp đột phá Kim Đan kỳ, chắc là y tới Lưu Diễm cốc tìm cơ hội đột phá, chỉ cần y thăng cấp Nguyên Anh là có thể ở lại Mặc gia, không cần quay về Hàn Mạc hoang nguyên hoang vắng kia.”
Vệ Quỳnh Âm gật đầu đồng ý.
Các đệ tử Thái Hoa Sơn chuẩn bị xong xuôi chờ xuất phát, sáng sớm sẽ theo Đan trưởng lão tới vùng bình địa ngoài Lưu Diễm cốc.
Lúc này, hàng nghìn tán tu đã tập hợp, rất nhiều môn phái nhỏ cũng phái đệ tử tinh nhuệ nhất tới, không mong có được pháp bảo, chỉ mong đạt được một chút cơ duyên.
Lạc Tiệm Thanh dưới sự dẫn dắt của Đan trưởng lão, tụ hội với Tứ Tông, bát đại thế gia và mười sáu môn phái. Khi nhìn thấy Mặc Phong kia, Lạc Tiệm Thanh cẩn thận đánh giá đối phương vài lần rồi hỏi: “Mặc đạo hữu, ngươi có biết Mặc Thu không?”
Mặc Phong cơ thể cường tráng, nhíu mi nói: “Mặc Thu là con cháu của một mạch Mặc gia ở Hàn Mạc hoang nguyên. Lúc trước ta cũng nghe nói chuyện y phát sinh xung đột với Lạc đạo hữu, ta thay y xin lỗi Thái Hoa Sơn. Có điều ta cũng không biết Mặc Thu, trước đây y luôn sinh hoạt ở Hàn Mạc hoang nguyên, đây e rằng là lần đầu tiên tới ba mươi sáu châu.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu.
Một lúc sau, cửa chính Lưu Diễm cốc mở ra một khe hở đủ cho một người đi vào, Lạc Tiệm Thanh thản nhiên liếc nhìn Lý Tu Thần trong hàng đệ tử Thái Hoa Sơn một cái, sao đó híp mắt bay tới cánh cửa kia.
Cùng lúc đó, toàn bộ tu sĩ ở đây đều dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía cửa, ai cũng muốn là người đầu tiên đi vào Lưu Diễm cốc.
Tốc độ của Lạc Tiệm Thanh nhanh nhất, “Vèo ——” một cái đã bay vào trong, khiến Đan trưởng lão đắc ý vuốt chòm râu. Trưởng lão Đoạn Hồn tông đứng cạnh bất mãn nói: “Vừa rồi Thái Hoa Sơn các ngươi đứng gần hơn, cho nên mới vào đầu tiên. Cứ chờ đó, người thứ hai đi vào nhất định là Đoạn Hồn tông chúng ta…”
Còn chưa dứt câu, một bóng dáng đỏ rực bay vào trong.
Trưởng lão Đoạn Hồn tông há hốc miệng.
Đan trưởng lão Thái Hoa Sơn cũng hơi sững sờ, sau đó cười ha hả: “Đại lục Huyền Thiên đúng là có nhiều người thâm tàng bất lộ (không để lộ tài năng). Lưu lão đầu, người vừa rồi ta cũng biết, là người bại dưới tay thủ đồ Lạc Tiệm Thanh Thái Hoa Sơn chúng ta, hôm qua vừa phải giải thích với Thái Hoa Sơn ở khách điếm, Mặc Thu! Ngươi nhìn đi, Đoạn Hồn tông các ngươi còn không bằng một tán tu.”
Trưởng lão Đoạn Hồn tông giật giật khóe miệng, suýt chút nữa ngất vì tức.
Lưu Diễm cốc chính thức mở ra, hàng vạn hàng nghìn tu sĩ ganh đua đi vào chỉ để tìm kiếm cơ duyên!
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Lời Huyền Linh Tử nói như một chậu nước lạnh tưới xuống đầu Lạc Tiệm Thanh.
Cả Thái Hoa Sơn, cho dù là chưởng môn Hạo Tinh Tử tôn giả cũng không biết gì về “Cửu Liên Bản Tâm Lục”, mà Huyền Linh Tử thì luôn bế quan, vậy nên Lạc Tiệm Thanh mới yên tâm lớn mật sử dụng “Cửu Đoạt Thiên Lục”. Nhưng lúc này Huyền Linh Tử lại hỏi y thắng thế nào.
Lạc Tiệm Thanh cứng ngắc đứng tại chỗ không biết trả lời thế nào.
Chờ một lúc lâu sau, Huyền Linh Tử lại hờ hững lên tiếng: “Nghe chưởng môn sư huynh nói ngươi dùng Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên. Đó là kiếm chiêu tới Nguyên Anh kỳ mới có thể sử dụng, ngươi đã thuần thục nó? Triển khai cho vi sư nhìn xem.”
Lạc Tiệm Thanh thả lỏng người, sau lưng đã phủ kín mồ hôi lạnh. Y lấy Sương Phù kiếm ra, thuần thục sử dụng Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên. Chỉ thấy Sương Phù kiếm hóa thành chín kiếm quang xanh đánh về phía ngọn núi đối diện Ngọc Tiêu phong, khiến đất đá rơi ào ào xuống.
Lúc ở di tích Bắc Đẩu chân quân, Lạc Tiệm Thanh vẫn chưa sử dụng thuần thục kiếm chiêu này. Nhưng trong nửa năm nghiên cứu “Cửu Đoạt Thiên Lục”, y phát hiện linh lực trong thân thể đã khác so với hơn ba mươi năm trước.
Dựa theo lẽ thường, Lạc Tiệm Thanh bị Thiên Đạo phủ nhận, vốn đã không thể hấp thu linh lực trong đất trời. Nhưng sau khi tu luyện “Cửu Đoạt Thiên Lục”, trong kinh mạch của y lại nhiều thêm một lực lượng kỳ diệu, lực lượng này quét khắp ngõ ngách, đoạt xuân thu của cỏ cây, đoạt những quy tắc hạn chế của Thiên Đạo với đám cỏ cây này!
Nhờ vào những quy tắc cướp đoạt được này, Lạc Tiệm Thanh có thể cướp đoạt linh lực với Thiên Đạo.
Phải! Không cần lấy từ chỗ ngươi, mà trực tiếp đoạt đi!
“Cửu Đoạt Thiên Lục” đối lập với Thiên Đạo, là đang đoạt trời!
Thời gian nửa năm đủ để Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn nắm chắc đoạt thứ nhất trong “Cửu Đoạt Thiên Lục”, nhưng đoạt thứ hai y vẫn chưa thể hiểu thấu, mỗi lần vận chuyển công pháp đến cuối đều khựng lại. Có điều đoạt thứ nhất đã khiến Lạc Tiệm Thanh có thể sử dụng sát chiêu Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên của cảnh giới Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn bách phát bách trúng.
Huyền Linh Tử thấy thế gật đầu vừa lòng, chỉ điểm vài câu rồi lại quay về nhà trúc bế quan.
Lạc Tiệm Thanh cầm kiếm đứng dưới ánh trăng, phức tạp nhìn cánh cửa trúc đóng chặt kia. Trong con ngươi dần tối lại, Lạc Tiệm Thanh nhíu mày, nâng bước đi về nhà trúc của mình tiếp tục bế quan.
Bảy ngày sau, Lạc Tiệm Thanh nhận được truyền âm từ chưởng môn tôn giả, chuẩn bị xuất phát đi Lưu Diễm cốc.
Lần này Tả Vân Mặc không thể cùng đi, linh lực đã cạn kiệt còn sử dụng Thanh Vân kiếm hai lần, lại còn bị Lạc Tiệm Thanh đánh trọng thương, tuy nói thân thể Tả Vân Mặc đã tốt hơn nhiều, nhưng để bảo toàn thì Hạo Tinh Tử không cho phép đệ tử nhà mình tới Lưu Diễm cốc mạo hiểm.
Sáng sớm hôm đó, Lạc Tiệm Thanh thu thập hành lý rồi chuyển vào trong nạp giới; Khi y đi ra, còn chưa đóng cửa đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước phòng mình. Lạc Tiệm Thanh khựng lại, nhìn Huyền Linh Tử chẳng biết đã xuất quan từ lúc nào.
Hai thầy trò đứng trước nhà trúc, không ai mở miệng.
Gió nhẹ vuốt ve từng phiến lá trúc phát ra tiếng xào xạc như đang tấu lên một khúc nhạc.
Một lúc sau, Lạc Tiệm Thanh không nhịn được tiến lên một bước nói: “Sư phụ, chưởng môn sư bá đã truyền âm, ta và các sư đệ sư muội khác sẽ đi theo Đan trưởng lão tới Xương Châu, vào Lưu Diễm cốc trước.”
Huyền Linh Tử giống như không nghe thấy, đến khi Lạc Tiệm Thanh lặp lại một lần nữa hắn mới nhẹ giọng hỏi: “Tiệm Thanh, “Cửu Liên Bản Tâm Lục” của ngươi tu luyện thế nào rồi?”
Lạc Tiệm Thanh hơi giật mình.
Huyền Linh Tử quay đầu nhìn y, con ngươi đen thanh lãnh lóe ra ánh sáng. Huyền Linh Tử điềm tĩnh nói: “Đối với Tu Chân giả, kiếm chiêu là thứ yếu, quan trọng nhất là công pháp của ngươi và ngươi có tâm ý tương thông với kiếm của ngươi không. Lưu Diễm cốc không phải nơi tầm thường, nếu ngươi phải đi, vi sư hôm nay sẽ tặng ngươi một lễ vật, coi như là cho ngươi một pháp bảo vượt qua nguy hiểm.”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc: “Sư phụ?”
Huyền Linh Tử bỗng nhiên vung tay áo ôm lấy eo Lạc Tiệm Thanh, hóa thành một dòng sáng bay khỏi Ngọc Tiêu phong. Hắn nhẹ nhàng đặt Lạc Tiệm Thanh lên đỉnh núi cạnh Ngọc Tiêu phong, còn hắn vẫn đứng ở giữa sườn núi đó và Ngọc Tiêu phong.
Tôn giả bạch y đạp lên không khí đi đến vị trí chính giữa hai ngọn núi.
Lạc Tiệm Thanh mờ mịt nhìn cử động của Huyền Linh Tử, y tất nhiên biết rõ cái gì là “pháp bảo vượt qua nguy hiểm”, lúc trước mỗi khi Tiểu sư muội ra ngoài rèn luyện thì Ngọc Thanh Tử tôn giả đều sẽ rất quan tâm mà cho nàng một núi pháp bảo và đan dược cấp cao, chỉ mong vị tiểu tổ tông này bình an trở về.
Nhưng ngần ấy năm trôi qua, Lạc Tiệm Thanh vô số lần đi rèn luyện nguy hiểm, chưa từng nhận được pháp bảo gì.
Cho dù Huyền Linh Tử không nói, Lạc Tiệm Thanh cũng hiểu được, sư phụ của y chú trọng tu vi bản thân tu luyện được, không thích dựa vào vật bên ngoài.
Nhưng bây giờ Huyền Linh Tử nói muốn đưa y pháp bảo?
Trong lúc Lạc Tiệm Thanh đang khó hiểu không thôi thì Huyền Linh Tử đã đi tới giữa hai ngọn núi. Cơn gió cuồng bạo gào thét thổi qua hai núi, thổi bay mái tóc dài đen nhánh của Huyền Linh Tử, trường bào hắn cũng bay múa trên không trung, chỉ thấy Huyền Linh Tử bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh, trên khuôn mặt lãnh đạm lộ ra tươi cười vô cùng thanh nhã.
Huyền Linh Tử truyền âm qua: “Vi sư tấu một khúc cho ngươi, giúp ngươi sớm đột phá.”
Vừa dứt lời, tiếng đàn hoa mĩ bỗng vang lên.
Choang!
Lạc Tiệm Thanh kinh hãi trợn to hai mắt, không dám tin nhìn một màn này.
Huyền Linh Tử gảy đàn, linh lực cuồn cuộn lao ra rong ruổi giữa sườn núi và Ngọc Tiêu phong, giống như đang đánh lên dây đàn cầm vô hình. Lạc Tiệm Thanh lập tức đi đến vách đá, cúi đầu nhìn, chỉ thấy giữa hai ngọn núi, từng dòng linh lực màu vàng hóa thành dây đàn cầm, lấp lánh ánh sáng vàng dưới ánh mặt trời!
—— lấy núi làm đàn, linh lực làm dây!
Huyền Linh Tử đứng trên cao, tiếng đàn kia tuyệt vời động lòng người như vọng từ trời xuống.
Mỗi lần hắn vung tay áo đánh đàn, động tác đều đẹp mắt vẽ một vòng cung trên không, mây bay nước chảy. Thủ khúc này Lạc Tiệm Thanh chưa từng nghe, nhưng mỗi tiếng nhạc vang lên đều như nện thẳng vào tim y, theo sau đó là cảnh giới huyền diệu đáng sợ, gột rửa kinh mạch cho Lạc Tiệm Thanh, cũng thanh lọc tâm tư của y.
Tiếng nhạc như hóa thành thực thể, có tiên hạc bay lên, có dải lụa màu tung bay, có tường mây bao phủ.
Tiếng đàn kì diệu nhẹ nhàng quanh quẩn trong Thái Hoa Sơn, các đệ tử đều ngừng tay cẩn thận lắng nghe âm luật xa lạ này. Tu sĩ đang đột phá cảnh giới bỗng tỉnh ngộ, thậm chí có người trực tiếp thăng cấp; Ngay cả Ngọc Thanh Tử tôn giả thích bế quan luyện đan nhất Thái Hoa Sơn cũng rời khỏi động phủ của mình, kinh ngạc bay về phía Ngọc Tiêu phong.
“Ai có phúc khí lớn như vậy, có thể khiến Huyền Linh Tử sư đệ tấu vang Ngọc Tiêu cầm?”
Giờ khắc này, Lạc Tiệm Thanh nhắm hai mắt cảm nhận cảnh giới huyền diệu này.
Y nghe thấy tiếng hoa cỏ cả một vùng đất nở rồi lại tàn, y nghe được tiếng cá tôm vui đùa trong khe nước, y nghe được từng tiếng xào xạc khi gió luồn qua kẽ lá, y cũng nghe được từng tiếng ngâm nga khi sinh linh trưởng thành nảy nở.
Úc úc hoàng hoa vô phi bàn nhược, thúy thúy thanh trúc giai thị pháp thân. (liên quan tới phật giáo, t xin bỏ qua)
“Cửu Đoạt Thiên Lục” đoạt thứ hai, đoạt sinh linh pháp nghĩa!
Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, rốt cuộc đã nhìn được cảnh giới thuộc về đoạt thứ hai kia!
Ngay sau đó, tiếng nhạc thanh nhã đến hồi cuối, vươn thẳng trời xanh, vô số ánh sáng vàng rải rác xung quanh Thái Hoa Sơn. Rất nhiều yêu thú hưng phấn chạy ra ngoài động phủ, tắm mình trong ánh sáng vàng này; Rất nhiều tiên thảo cũng vui sướng đong đưa thân thể, sau khi ánh sáng nhập vào cơ thể, linh lực quanh chúng càng thêm dồi dào.
Mà Lạc Tiệm Thanh ngồi ở trung tâm ánh sáng lại càng cảm nhận được sự thoải mái, linh lực dịu dàng tràn vào từ mọi ngóc ngách, nhẹ nhàng vuốt ve kinh mạch của y, khiến y thư thái hài lòng.
Sau khi thủ khúc kết thúc, Lạc Tiệm Thanh mở hai mắt nhìn Huyền Linh Tử đang lơ lửng trên không trung. Người kia phẩy tay áo một cái, đàn cầm tạo nên từ linh lực giữa hai ngọn núi lập tức biến mất.
Huyền Linh Tử bước tới chỗ Lạc Tiệm Thanh, nhìn chỉ thấy bước vài bước, vậy mà lại trực tiếp đi tới trước mặt Lạc Tiệm Thanh. Cho dù là Huyền Linh Tử cũng có vẻ mệt mỏi, trong con ngươi hiện ánh sáng vàng, sắc mặt hơi trắng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Lạc Tiệm Thanh nâng mắt nhìn hắn, hắn liền cúi đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh.
Một lát sau, tay Huyền Linh Tử nhẹ nhàng chạm lên mi tâm Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh chỉ cảm thấy ấn đường nóng như bỏng, y còn chưa kịp phản ứng, Huyền Linh Tử đã xoay người, chắp tay sau lưng thản nhiên nói: “Luồng ý niệm này sẽ theo ngươi tiến vào Lưu Diễm cốc, Tiệm Thanh, nếu ngươi không chăm chỉ tu luyện, vi sư sẽ biết.”
Lạc Tiệm Thanh cảm thấy tim mình như run lên, y mấp máy môi, rất nhiều lời nói quanh quẩn trong cổ họng, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Lạc Tiệm Thanh cúi người thi lễ cúi người thi lễ, sau đó phi thân rời đi.
Sau khi y rời đi không lâu, Huyền Linh Tử vẫn luôn đưa lưng về phía y bỗng lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống vách núi. Một dòng sáng xẹt qua, Ngọc Thanh Tử tôn giả cười nói: “Sư đệ, hôm nay sao lại có nhã hứng đánh đàn… Sư đệ, ngươi làm sao vậy?!”
Huyền Linh Tử xua tay, Ngọc Thanh Tử lại trực tiếp dùng nghìn vạn sợi linh lực kiểm tra thân thể Huyền Linh Tử.
Một giây sau, Ngọc Thanh Tử trợn to hai mắt: “Một nửa nguyên thần! Đã sớm nghe Hạo Tinh Tử sư huynh nói, lần trước Tiệm Thanh đi lịch hiểm ngươi cũng tách nửa nguyên thần ra đi theo y rồi bị trọng thương. Sư đệ, chưa qua một năm ngươi lại phân tách nguyên thần của mình, ngươi này…”
“Sư tỷ, ngươi không cần nói nữa.”
Ngọc Thanh Tử tức đến khó thở: “Nơi đó là Lưu Diễm cốc, không còn là một di tích tu sĩ Nguyên Anh nho nhỏ nữa. Một nửa nguyên thần của ngươi không có thực thể, thực lực giảm mạnh, chỉ có Đại Thừa sơ kỳ, thậm chí Độ Kiếp kỳ. Nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm ở trong đó thì trốn cũng không thoát. Sư đệ, mất đi một nửa nguyên thần, cho dù là ngươi cũng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng!”
Tuy sắc mặt Huyền Linh Tử đã tái nhợt lại nhưng cũng không trả lời, chờ Ngọc Thanh Tử kêu lên: “Thừa dịp Tiệm Thanh chưa đi tới đó, thu lại nửa nguyên thần” thì Huyền Linh Tử mới rút kiếm ngăn trước mặt Ngọc Thanh Tử.
Tôn giả tuấn nhã lạnh nhạt nói: “Sư tỷ, đó là đồ nhi của ta, nếu ngươi làm ra chuyện ta không cho phép với y, ta sẽ đòi lại trên người đồ nhi Mộ Thiên Tâm của ngươi.”
Ngọc Thanh Tử khiếp sợ trợn to hai mắt, nhất thời không biết nói gì.
Một khắc sau, một hàng đệ tử theo sau trưởng lão rời khỏi kết giới Thái Hoa Sơn.
Đường từ Thái Hoa Sơn đến Lưu Diễm cốc khá xa, mặc dù có pháp bảo phi hành của trưởng lão thì mọi người cũng mất tròn mười ngày để tới thành Lưu Diễm ở Xương Châu. Lúc này trong thành Lưu Diễm đã tụ tập không ít tu sĩ, có rất nhiều nhân sĩ của các môn phái, nhưng phần lớn vẫn là tán tu.
Sau khi Lưu Diễm cốc mở ra, chỉ cần tu vi dưới Nguyên Anh là có thể đi vào. Có điều tán tu phần lớn đều sẽ cửu tử nhất sinh, không đạt được bảo vật gì, còn nhân sĩ môn phái thường đi theo đội, dẫn đến thu hoạch được nhiều.
Khi đoàn người Lạc Tiệm Thanh đi vào thành Lưu Diễm thì Đan trưởng lão rất quen thuộc đi vào một khách điếm duy nhất trong thành, lấy đi môn bài thuộc về Thái Hoa Sơn.
Gian khách điếm này là thành chủ thành Lưu Diễm đặc biệt mở ra để chiêu đãi tu sĩ từ bên ngoài đến, khách điếm năm mươi năm không khai trương, một khi khai trương thì ăn đủ năm mươi năm. Mỗi lần đều cẩn thận giữ lại phòng cho “Nhất sơn Tứ Tông bát đại thế gia mười sáu môn phái”, tu sĩ còn lại thì cạnh tranh bằng thực lực.
Sau khi đoàn người Thái Hoa Sơn tiến vào khách điếm, trưởng lão Tứ Tông liền đi lên nói chuyện với Đan trưởng lão. Năm người trò chuyện sôi nổi, Lạc Tiệm Thanh liền bắt tay vào việc sắp xếp phòng cho các đệ tử. Y cẩn thận xếp nữ đệ tử mỗi người một phòng, nam đệ tử thì hai – ba người chen chúc cùng một phòng, ngay cả y cũng cùng phòng với Giải Tử Trạc, không dư ra được phòng nào.
Đối với việc này, Giải Tử Trạc nhanh chóng xua tay: “Sư huynh, ngươi ở một mình một phòng đi, vừa lúc ta có việc muốn nói với tiểu thập cửu, ta với hắn và thập bát sư đệ ở cùng là được. Đúng không, tiểu thập cửu, hắc hắc hắc.”
Thập Cửu sư đệ cười thầm: “Phải đó Đại sư huynh, ta và Giải sư huynh có rất nhiều rất nhiều… chuyện muốn nói.”
Nhìn thấy điệu cười đáng khinh của hai người, Lạc Tiệm Thanh nhíu mày nói: “Vậy cũng được, có điều buổi tối các ngươi không được đi đâu.”
Giải Tử Trạc lập tức xụ mặt: “Sư huynh! Mãi mới có cơ hội xuống núi một lần, sao ngươi có thể cấm túc!”
Lạc Tiệm Thanh cười lạnh nói: “Các ngươi muốn đi đâu ta còn không biết sao? Cẩn thận ta nói chuyện này cho sư tôn của các ngươi, xem khi trở về hắn chỉnh đốn các ngươi thế nào.”
Đám người Giải Tử Trạc lập tức ỉu xìu.
Bên kia, Đan trưởng lão và bốn vị trưởng lão Hợp Thể kỳ của tông môn khác vẫn còn đang nói chuyện với nhau. Y giao công việc kế tiếp cho Lạc Tiệm Thanh, mình thì vào nhã gian trên lầu trao đổi tình hình Lưu Diễm cốc với các trường lão khác, thương lượng xem sau khi các đệ tử vào Lưu Diễm cốc thì bọn họ nên tìm Ma tu Nguyên Anh Kỳ kia thế nào, rồi diệt ra sao.
Lạc Tiệm Thanh để các đệ tử ngồi xuống, gọi mấy món đồ ăn cho mọi người lấp đầy bụng. Tuy nói người tu chân sau khi đạt tới Trúc Cơ kỳ là có thể ích cốc, nhưng nguyên liệu nấu ăn ở khách điếm này đều là linh thực tốt nhất.
Đắt cũng có cái giá của đắt, hơn nữa đồ ăn còn làm rất ngon, đến Lạc Tiệm Thanh cũng phải ăn nhiều thêm vài miếng.
Có điều đồ ăn còn chưa ăn hết, mọi người lại nghe thấy tiếng kim loại va chạm nhau ở trong hành lang khách điếm. Lạc Tiệm Thanh vẫn cứ cúi đầu gắp thức ăn, Giải Tử Trạc và các đệ tử còn lại đều tò mò nhìn qua, chỉ nghe một giọng nói trầm thấp mềm mại vang lên: “Vậy là không còn phòng sao?”
Thanh âm kia nhẹ nhàng dụ hoặc, âm giọng hơi cao, âm cuối lại hơi nâng cao, giống như lông chim đảo qua trái tim mọi người.
Giải Tử Trạc ngạc nhiên thầm thì: “Sư huynh, trên đời này còn có nam tử đẹp như vậy, giống như cô nương vậy!”
Ngay sau đó, một tiếng xé gió lao đến, phóng thẳng về phía Giải Tử Trạc.
Giải Tử Trạc bị bất ngờ, kinh ngạc không có phản ứng, Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng nâng đũa lên kẹp được một cây châm nhỏ. Chỉ nghe đối phương cúi đầu cười hai tiếng hỏi ngược lại: “Tiểu tử không thức thời này, người bên cạnh ngươi so với ta càng đẹp hơn, sao ngươi chỉ nói ta giống nữ mà không nói y?”
Lạc Tiệm Thanh ngẩng đầu nhìn đối phương.
Một thân trường bào đỏ như máu thêu hoa văn chìm sẫm màu, đối phương dùng một cây trâm ngọc màu trắng gài lên mái tóc dài, mắt hoa đào xinh đẹp khi cười sẽ cong lên, ánh mắt ám muội nhìn chằm chằm Lạc Tiệm Thanh. Khuôn mặt tươi cười, môi đỏ mọng, thân hình mảnh khảnh, nhìn kiểu gì cũng giống nữ, nhưng người tu chân sẽ không nhìn nhầm thứ cơ bản như giới tính.
Đây là một nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân có bộ dáng rất giống nữ nhân.
Giải Tử Trạc rốt cục kịp phản ứng, là một trùm trên Thái Hoa Sơn, gã đâu thể nhẫn nhịn, gã vỗ bàn nói: “Ngươi đây là có ý gì? Bộ dáng sư huynh ta tất nhiên dễ nhìn hơn ngươi, nhưng sư huynh ta không ẻo lả như ngươi.”
Người nọ híp mắt, còn chưa mở miệng đã nghe Lạc Tiệm Thanh nhàn nhạt nói: “Việc này đúng thật là do sư đệ ta nói năng lỗ mãng trước, nhưng các hạ lại dùng tới độc châm, cũng không khỏi chuyện bé xé ra to.”
Nam tử hồng y cười lạnh: “Vị tiểu mỹ nhân này, sư đệ ngươi nói ta ẻo lả.”
Giải Tử Trạc vừa định mở miệng quát mắng tiếp, mà gã mới chỉ nói một chữ “Ẻo” đã bị Lạc Tiệm Thanh chặn âm thanh.
Ngón tay Lạc Tiệm Thanh vừa động, độc châm kia đã hóa thành một bóng đen bay ngược trở về. Nam nhân hồng y nâng tay áo thu lại độc châm. Chỉ nghe Lạc Tiệm Thanh chắp tay nói: “Ta thay mặt sư đệ nhận lỗi với ngươi, có điều các hạ ngươi cũng nên giải thích về chuyện độc châm này. Tuy nói ngươi đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ nhưng Thái Hoa Sơn ta cũng không có chuyện để mặc người khi dễ.”
Người nọ cổ quái hỏi: “Người Thái Hoa Sơn?”
Lạc Tiệm Thanh hạ mi mắt: “Các hạ có cao kiến gì?”
Nghe xong lời này, đối phương không giận ngược lại bật cười, y hắn dùng một đôi con ngươi yêu mị nhìn Lạc Tiệm Thanh từ trên xuống dưới. Lạc Tiệm Thanh không quá để ý nhưng đám người Giải Tử Trạc lại rất tức giận, ngay cả Vệ Quỳnh Âm cũng đã rút kiếm ra, nguy hiểm nhìn đối phương.
Nam tử hồng y cười ha hả nói: “Nhìn diện mạo này, ngươi chính là Đại sư huynh của Thái Hoa Sơn, đệ tử quan môn của Huyền Linh Tử… tôn giả, Lạc Tiệm Thanh trong truyền thuyết sao?”
Lạc Tiệm Thanh cũng không để ý đến y, hỏi ngược lại: “Xin hỏi tính danh các hạ?”
“Mặc Thu.”
Lạc Tiệm Thanh sửng sốt, nam nhân hồng y tựa người lên bàn nói: “Mặc gia, Mặc Thu.”
Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn về phía Vệ Quỳnh Âm, Vệ Quỳnh Âm lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Vệ gia chúng ta và Mặc gia không có liên hệ, sư huynh, ta cũng không quen người bên Mặc gia.”
Bát đại thế gia xếp sau nhất sơn, Tứ Tông, theo thứ tự là Bạch Vân Thương Mặc, Khước Ngu Vệ Canh.
Thực lực Bạch gia rất mạnh, có hai vị lão tổ Đại Thừa kỳ, mà Mặc gia cũng thuộc Tứ Tông, có một vị lão tổ Đại Thừa trung kỳ. Lạc Tiệm Thanh mặc dù biết thông tin về những người đứng đầu trẻ tuổi của bát đại thế gia, nhưng lại chưa từng nghe tới tên Mặc Thu, càng khiến người ta kinh ngạc là, người nọ là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ!
Mặc Thu này nhìn căn cốt không quá năm mươi tuổi, đặt ở giới Tu Chân tuyệt đối là thiên tài số một.
Vệ Quỳnh Âm giống như xem thấu tâm tư Lạc Tiệm Thanh, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, Mặc gia bọn họ chia nhiều phe phái, ta nghe nói có một mạch Mặc gia từng phạm lỗi, bị người trong tộc trục xuất tới Hàn Mạc hoang nguyên, không tới Nguyên Anh kỳ không thể trở về gia tộc. Có lẽ Mặc Thu này chính là người của mạch đó.”
Lạc Tiệm Thanh hơi gật đầu không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn về phía Mặc Thu lạnh nhạt nói: “Các hạ giải thích sao đây?”
Mặc Thu hơi sững sờ, theo bản năng nói: “Ta phải xin lỗi?”
Lạc Tiệm Thanh lạnh lùng nói: “Nếu động sát chiêu trước, thì tất nhiên phải giải thích rõ ràng với Thái Hoa Sơn chúng ta. Nếu không xin lỗi thì chiến.”
Mặc Thu nhếch môi cười: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đánh với ta? Ngươi là Kim Đan trung kỳ.”
Lạc Tiệm Thanh nhíu mày: “Các hạ không muốn giải thích sao?”
Mặc Thu cười lạnh: “Nói đùa. Người dám bình luận vẻ ngoài của ta đều nên róc xương lóc thịt. Hôm nay nể mặt Thái Hoa Sơn ngươi ta sẽ tha cho tiểu tử đó một lần, nếu lần sau gặp mặt, ta nhất định phải lột da tiểu tử đó, để cho gã…”
Một đạo kiếm quang xanh đột ngột từ mặt đất mọc lên!
Tiếng Mặc Thu khựng lại, trong tay y nhiều hơn một trường tiên màu máu, nâng tay chặn thế công của Lạc Tiệm Thanh.
Kiếm quang và tiên không ngừng chớp lóe trong khách điếm nho nhỏ, linh lực cuồn cuộn va chạm tạo ra từng đợt dao động.
Từ lúc Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu tranh chấp, một vài tán tu thức thời đứng sang bên cạnh. Còn lại đệ tử của Tứ Tông vẫn ngồi xem, có bốn tu sĩ Kim Đan hậu kỳ còn dùng ánh mắt đánh giá quét qua lại giữa Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu, hiện giờ thấy bọn họ đánh nhau, bốn người lại càng híp mắt quan sát.
Thế hệ đệ tử Thái Hoa Sơn đang trong thời kì giáp hạt, nhưng ở Tứ Tông và môn phái thế gia, những người đứng đầu thế hệ trẻ của bọn họ đều là tu vi Kim Đan hậu kỳ, bốn vị này đều là đại sư huynh, đại sư tỷ Tứ Tông.
Kiếm quang màu xanh mang theo khí tức lạnh lẽo, trường tiên màu máu lại từng roi trí mạng.
Hai người tranh đấu khó phân thắng bại, Giải Tử Trạc lại rất yên tâm, bởi vì gã biết sư huynh nhà mình mặc dù là Kim Đan trung kỳ nhưng lại có thể đánh thắng người dưới Nguyên Anh! Tu vi rất quan trọng, nhưng thực lực mới là gốc rễ của một tu sĩ, Hạo Tinh Tử tôn giả đã từng nói, trong thiên hạ chỉ có hai căn cốt siêu phẩm, thực lực của Lạc Tiệm Thanh người thường không thể sánh bằng, y có thể đánh vượt cấp!
Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, bốn người đang thờ ơ nhìn đều phải nhíu chặt lông mày, đề phòng nhìn Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu. Giải Tử Trạc lại càng kinh ngạc không thôi, gã chưa bao giờ nghĩ tới người Mặc gia này lại có thể đánh với Lạc Tiệm Thanh đến mức ấy!
Pặc!
Rầm!
Lạc Tiệm Thanh chấn động ngừng lại, trên mặt nhiều thêm một vết roi.
Mặc Thu hồng y cũng thở hổn hển, trên cánh tay trái nhiều thêm một miệng vết thương.
Hai người đều lạnh mặt nhìn đối phương, qua hồi lâu, lại nghe Mặc Thu cúi đầu cười nói: “Ta sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người muốn bắt ta giải thích.”
Lạc Tiệm Thanh giơ Sương Phù kiếm lên, chỉ lên mi tâm đối phương: “Ngươi còn muốn đánh tiếp?”
Mặc Thu nguy hiểm híp mắt lại nhìn thanh niên áo trắng trước mắt. Sau một lúc lâu, y cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Giải Tử Trạc nói: “Lần này phóng độc châm là ta không đúng, nhưng tiểu bằng hữu này nếu sau có gặp ta thì nên đi đường vòng. Rơi vào tay Mặc Thu ta không có người sống, đừng để ta động thủ lần thứ hai.”
Giải Tử Trạc bị che miệng chỉ có thể phẫn nộ mắng trong lòng, ngươi vốn không đánh thắng sư huynh ta!
Vừa dứt lời Mặc Thu đã xoay người rời đi, lại nghe Lạc Tiệm Thanh nhàn nhạt nói: “Mặc đạo hữu, nếu đã giải trừ hiểu lầm, không bằng bắt tay làm hòa. Vừa rồi nghe nói có vẻ ngươi chưa tìm được phòng, Thái Hoa Sơn ta còn có một gian phòng trống có thể cho ngươi.”
Thập Cửu sư đệ kinh ngạc nói: “Sư huynh, không phải đã hết phòng trống sao, ngươi…”
Lạc Tiệm Thanh nói: “Ta ở cùng một gian với người khác là được.”
Thấy thế, Mặc Thu cũng buồn cười, nhìn Lạc Tiệm Thanh không nói lời nào.
Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh hỏi: “Mặc đạo hữu cảm thấy thế nào?”
Mặc Thu hỏi ngược lại: “Ngươi đây là đang lôi kéo ta?”
Lạc Tiệm Thanh không trả lời.
Mặc Thu cười ha hả: “Thái Hoa Sơn thật là thú vị, người Thái Hoa Sơn cũng thật thú vị, ha ha ha ha. Được, ta đồng ý lời mời của ngươi. Có điều ngươi cũng không cần ở phòng người khác, ta và ngươi ở cùng một phòng là được.”
Nghe vậy, trong mắt Lạc Tiệm Thanh hiện lên vẻ u ám, không lên tiếng.
Sau khi kết thúc bữa cơm, Lạc Tiệm Thanh gọi Vệ Quỳnh Âm tới nơi khác, cẩn thận hỏi về chuyện Mặc gia. Nghe Vệ Quỳnh Âm nói xong, con ngươi Lạc Tiệm Thanh dần tối lại, cuối cùng cười nói một câu: “Thì ra là thế, ta cũng không biết Mặc gia thời thượng cổ lại đứng đầu bát đại thế gia” sau đó trở về khách điếm.
Vào ban đêm, Lạc Tiệm Thanh lấy chăn đệm ngủ trên mặt đất, Mặc Thu kia thấy thế cười cổ quái: “Tiểu mỹ nhân, sợ tư thế ngủ của ta không tốt hay là sợ ta nửa đêm quấy rối ngươi?”
Lạc Tiệm Thanh thản nhiên lạnh lùng nói: “Là tư thế ngủ của tại hạ không tốt.”
Mặc Thu cười một tiếng.
Nửa đêm, Lạc Tiệm Thanh cũng không có ngủ, nằm trên mặt đất trợn tròn mắt nhìn trần nhà, nhớ lại chuyện trước kia.
Đời trước, sau khi Lạc Tiệm Thanh biết được tin hai vị sư đệ chết thảm đã không để ý nguy hiểm quay lại Cực Bắc Chi Địa tìm người, chỉ tìm được kiếm tuệ của Tả Vân Mặc thì không nói, còn bị rất nhiều nhân sĩ chính đạo tập kích. Lạc Tiệm Thanh vốn đã bị thương, khi đó lại càng không phải đối thủ của những người này, vì thế y thảm bại trốn đi, trốn vào một sơn cốc.
Vào sơn cốc thì dễ mà ra thì khó.
Lạc Tiệm Thanh cũng không có vận khí tốt như Lý Tu Thần, sau khi ngã vào sơn cốc không được pháp bảo linh dược gì, chỉ thấy một bộ hài cốt và một phong thư viết bằng máu. Trên phong thư kia có nói, bộ hài cốt này là tu sĩ Mặc gia, y biết lần này mình thất bại sẽ khiến tộc nhân của mạch mình bị các tộc nhân khác cô lập, thậm chí giết hại.
Trong thư không nói vị tiền bối này làm gì khiến tộc nhân khác giận chó đánh mèo những người trong tộc mình. Nhưng oán hận trong phong thư này lại đủ để lay trời, cho dù vượt qua vạn năm cũng khiến Lạc Tiệm Thanh rung động.
[ Tội của ngô không liên quan tới thế hệ sau. Mong quân trợ giúp cho hậu nhân ngô, pháp bảo linh dược và mọi thứ ở đây đều tặng cho quân. ] (Cách xưng hô là ngô – quân, không phải tên người)
Lạc Tiệm Thanh không thấy bóng dáng linh dược hay pháp bảo nào, trước mặt y chỉ có một bộ xương khô. Nhưng Lạc Tiệm Thanh vẫn nhớ phải trả ơn, bởi vì đến cuối cùng, y đã dầu hết đèn tắt, rơi vào đường cùng, y chỉ có thể sử dụng công pháp Ma tu hấp thu linh lực còn sót lại trong bộ xương khô này để khôi phục thực lực.
Vị tiền bối này là một đại năng Hóa Thần kỳ, trong hài cốt của y cũng chứa rất nhiều linh lực, nhưng sau khi linh lực bị lấy hết thì xương khô sẽ hóa thành tro bụi bay đi theo gió.
Trước khi đi, Lạc Tiệm Thanh quỳ gối trước phong thư dập đầu ba cái, còn âm thầm thề: “Hôm nay Lạc Tiệm Thanh ta khiến tiền bối không còn hài cốt, nhưng nếu ta có cơ hội nhất định sẽ giúp tiền bối tìm được hậu nhân của ngài, trợ giúp bọn họ.”
Vị tiền bối kia họ Mặc, mà Mặc gia có một chi bị trục xuất tới Hàn Mạc hoang nguyên, theo lời Vệ Quỳnh Âm là bị trục xuất mấy vạn năm.
Nếu đúng như vậy thì Mặc Thu e là hậu nhân của vị tiền bối kia.
Tuy rằng tất cả đều là chuyện đời trước, nhưng Lạc Tiệm Thanh đến nay vẫn không thể quên mình phải nhờ vào hài cốt của tiền bối mới đạt được cơ hội sống, là đối phương cho mình cơ hội thoát ra sơn cốc. Bắt Mặc Thu xin lỗi Giải Tử Trạc, cho Thái Hoa Sơn là một chuyện, nhưng y cũng phải trả ơn tiền bối.
“Chỉ là… không biết pháp bảo và linh dược viết trong huyết thư bị ai lấy đi…”
“Tiểu mỹ nhân, ngươi nói cái gì vậy?”
Lạc Tiệm Thanh hơi ngẩn ra, y vừa nâng mắt đã thấy Mặc Thu nằm nghiêng trên giường cười híp mắt nhìn mình. Trên khuôn mặt xinh đẹp đều là ý cười, nhưng nụ cười kia nhìn sao cũng thấy quái quái, cảm giác ánh mắt đối phương nhìn mình không giống đang nhìn người cùng thế hệ, ngược lại giống đang nhìn vãn bối.
Có điều nếu dựa theo cách tính của phàm nhân, Lạc Tiệm Thanh nhỏ hơn Mặc Thu mười mấy tuổi, cũng coi là kém vai vế.
Lạc Tiệm Thanh vẫn chưa trả lời, y nhắm mắt lại nói: “Mặc đạo hữu, ngươi muốn vào Lưu Diễm cốc sao?”
Mặc Thu cười hì hì nói: “Sao, ngươi cũng muốn vào? Cũng phải, Lưu Diễm cốc mở ra, Thái Hoa Sơn sao có thể không vào.”
Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Sao ngươi không vào cùng người Mặc gia, ta nghe nói lần này Tam công tử Mặc Phong dòng chính Mặc gia cũng tới, gã sẽ dẫn dắt rất nhiều người Mặc gia cùng đi vào.”
Mặc Thu không trả lời.
Nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng đã biết câu trả lời.
Người mạch Mặc Thu đã bị trục xuất hơn vạn năm, e là lần này y lén tới thành Lưu Diễm. Người Mặc gia sẽ không nhận y nên y muốn lấy thân phận tán tu để đi vào.
Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh nói: “Mặc đạo hữu, không bằng ngươi cùng vào với đội ngũ Thái Hoa Sơn chúng ta đi? Cho dù không được nhiều pháp bảo nhưng tỷ lệ sống còn sẽ lớn hơn một chút.”
Mặc Thu cười nhẹ, đột nhiên hỏi: “Thái Hoa Sơn Lạc Tiệm Thanh, ngươi tốt với ta như vậy để làm gì?”
Lạc Tiệm Thanh nghẹn lại, y mở mắt, chỉ thấy Mặc Thu đã cúi nửa người xuống giường, đang cong mắt nhìn mình, khoảng cách giữa hai người không đủ ba tấc!
Giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh lóe ánh sáng xanh, một lát sau y mới nói: “Nếu ngươi không muốn thì bỏ đi.”
Mặc Thu không trả lời ngay, y cẩn thận đánh giá kiếm văn giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh, cuối cùng dừng tầm mắt trên nốt chu sa nho nhỏ. Mặc Thu hỏi: “Chỗ mi tâm của ngươi có một nốt chu sa?”
Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng không giải thích gì thêm.
Mặc Thu rất hứng thú nhìn thêm vài lần rồi mới rời tầm mắt nói: “Ta làm tán tu tự do quen rồi, không nhọc ngươi lo lắng. Ta nghĩ lấy tu vi Kim Đan hậu kỳ của ta, vẫn có thể tự bảo mệnh trong Lưu Diễm cốc.”
Lạc Tiệm Thanh không khuyên nữa, di chuyển thật sự khá vất vả, y chậm rãi ngủ thiếp đi.
Đợi đến ngày hôm sau, Lạc Tiệm Thanh vừa mở mắt ra đã phát hiện trong phòng không có bóng dáng Mặc Thu. Lạc Tiệm Thanh cầm mấy khối linh thạch trên bàn, cười bất đắc dĩ nhìn tờ giấy đặt phía dưới.
Cho là mấy khối linh thạch có thể khiến Lạc Tiệm Thanh y ngủ dưới đất suốt đêm sao?
Nếu không phải vì nợ ân tình vị tiền bối kia, y đã sớm để tên Mặc Thu này chịu trách nhiệm về lời nói và hành động ngày hôm qua rồi.
Ngày hôm sau, lúc mọi người chuẩn bị đi vào Lưu Diễm cốc, Vệ Quỳnh Âm tới tìm Lạc Tiệm Thanh nói cho y biết một ít tin tức hôm qua mình tra được.
Mặc gia quả thật có một vị đệ tử thiên tài tên là Mặc Thu, đúng là nhân mạch bị trục xuất tới Hàn Mạc hoang nguyên. Mặc Thu kia chỉ cần tu luyện tới Nguyên Anh kỳ là có thể được người trong tộc thu nhận, trong thế hệ trẻ Mặc gia cũng có chút danh tiếng, chỉ là vẫn luôn sinh sống ở Hàn Mạc hoang nguyên, chưa từng xuất hiện ở ba mươi sáu châu.
Lạc Tiệm Thanh nghĩ nghĩ nói: “Mặc Thu sắp đột phá Kim Đan kỳ, chắc là y tới Lưu Diễm cốc tìm cơ hội đột phá, chỉ cần y thăng cấp Nguyên Anh là có thể ở lại Mặc gia, không cần quay về Hàn Mạc hoang nguyên hoang vắng kia.”
Vệ Quỳnh Âm gật đầu đồng ý.
Các đệ tử Thái Hoa Sơn chuẩn bị xong xuôi chờ xuất phát, sáng sớm sẽ theo Đan trưởng lão tới vùng bình địa ngoài Lưu Diễm cốc.
Lúc này, hàng nghìn tán tu đã tập hợp, rất nhiều môn phái nhỏ cũng phái đệ tử tinh nhuệ nhất tới, không mong có được pháp bảo, chỉ mong đạt được một chút cơ duyên.
Lạc Tiệm Thanh dưới sự dẫn dắt của Đan trưởng lão, tụ hội với Tứ Tông, bát đại thế gia và mười sáu môn phái. Khi nhìn thấy Mặc Phong kia, Lạc Tiệm Thanh cẩn thận đánh giá đối phương vài lần rồi hỏi: “Mặc đạo hữu, ngươi có biết Mặc Thu không?”
Mặc Phong cơ thể cường tráng, nhíu mi nói: “Mặc Thu là con cháu của một mạch Mặc gia ở Hàn Mạc hoang nguyên. Lúc trước ta cũng nghe nói chuyện y phát sinh xung đột với Lạc đạo hữu, ta thay y xin lỗi Thái Hoa Sơn. Có điều ta cũng không biết Mặc Thu, trước đây y luôn sinh hoạt ở Hàn Mạc hoang nguyên, đây e rằng là lần đầu tiên tới ba mươi sáu châu.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu.
Một lúc sau, cửa chính Lưu Diễm cốc mở ra một khe hở đủ cho một người đi vào, Lạc Tiệm Thanh thản nhiên liếc nhìn Lý Tu Thần trong hàng đệ tử Thái Hoa Sơn một cái, sao đó híp mắt bay tới cánh cửa kia.
Cùng lúc đó, toàn bộ tu sĩ ở đây đều dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía cửa, ai cũng muốn là người đầu tiên đi vào Lưu Diễm cốc.
Tốc độ của Lạc Tiệm Thanh nhanh nhất, “Vèo ——” một cái đã bay vào trong, khiến Đan trưởng lão đắc ý vuốt chòm râu. Trưởng lão Đoạn Hồn tông đứng cạnh bất mãn nói: “Vừa rồi Thái Hoa Sơn các ngươi đứng gần hơn, cho nên mới vào đầu tiên. Cứ chờ đó, người thứ hai đi vào nhất định là Đoạn Hồn tông chúng ta…”
Còn chưa dứt câu, một bóng dáng đỏ rực bay vào trong.
Trưởng lão Đoạn Hồn tông há hốc miệng.
Đan trưởng lão Thái Hoa Sơn cũng hơi sững sờ, sau đó cười ha hả: “Đại lục Huyền Thiên đúng là có nhiều người thâm tàng bất lộ (không để lộ tài năng). Lưu lão đầu, người vừa rồi ta cũng biết, là người bại dưới tay thủ đồ Lạc Tiệm Thanh Thái Hoa Sơn chúng ta, hôm qua vừa phải giải thích với Thái Hoa Sơn ở khách điếm, Mặc Thu! Ngươi nhìn đi, Đoạn Hồn tông các ngươi còn không bằng một tán tu.”
Trưởng lão Đoạn Hồn tông giật giật khóe miệng, suýt chút nữa ngất vì tức.
Lưu Diễm cốc chính thức mở ra, hàng vạn hàng nghìn tu sĩ ganh đua đi vào chỉ để tìm kiếm cơ duyên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook