Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
-
Chương 20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Sau khi Lạc Tiệm Thanh thu xếp xong mọi chuyện thì đã là đêm trước đại bỉ tông môn.
Sắp bắt đầu đại bỉ tông môn mà Tả Vân Mặc cũng vẫn chưa đột phá cảnh giới, y chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói với Lạc Tiệm Thanh: “Thật là đáng tiếc, sư huynh. Chỉ kém một chút thôi là ta có thể đột phá đến Kim Đan trung kỳ, đến lúc đó cùng ngươi so đấu, đó mới là tận hứng.”
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy lại cười khẽ: “Sư đệ, cho dù ngươi đạt tới Kim Đan trung kỳ cũng đừng hòng khiêu chiến uy nghiêm của sư huynh.”
Tả Vân Mặc nhíu mày: “Cũng không biết trước kia ai rất thích ngồi trên vai ta, mỗi ngày đều…”
“Sư đệ!”
Tả Vân Mặc mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi làm thành động tác “Suỵt”
Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn mất hết cảm xúc, chỉ có thể nghĩ: Đợi đến mai nhất định phải để vị Nhị sư đệ trong mắt không có tôn trưởng này biết ba chữ Đại sư huynh viết thế nào!
Vào ban đêm, Lạc Tiệm Thanh tóm tắt lại công việc ngày hôm sau cho Huyền Linh Tử, xác nhận Huyền Linh Tử sẽ không đến xem thi đấu, trong lòng y có chút mất mát nhưng cũng hiểu được. Đại bỉ tông môn chẳng qua là so đấu giữa các đệ tử, cho dù là y và Tả Vân Mặc so đấu cũng chỉ là trình độ tu sĩ Kim Đan kỳ, làm sao có thể lọt mắt Huyền Linh Tử.
Nhưng trước khi Lạc Tiệm Thanh đi, Huyền Linh Tử lại nhàn nhạt nói: “Không được làm mất thể diện Ngọc Tiêu phong.”
Lạc Tiệm Thanh đáp lời rồi rời đi.
Màn đêm buông xuống.
Cả Thái Hoa Sơn bao phủ trong bóng đêm hoàn toàn yên tĩnh, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng yêu thú trong núi rừng hí vang.
Ngày hôm sau chính là đại bỉ tông môn, rất nhiều đệ tử đều thức trắng đêm. Có người đả tọa tu luyện, muốn tranh thủ ổn định tu vi; Có người không ngừng huấn luyện Linh Thú của mình để đảm bảo sẽ không có sai sót gì; Mà có người thì khoa tay múa chân luận bàn với sư huynh đệ của mình, tăng năng lực thực chiến.
Trong đêm đen thanh vắng, một bóng người xuất hiện trên Ngọc Tiêu phong, xuyên qua tầng tầng cấm chế rời khỏi Ngọc Tiêu phong.
Lạc Tiệm Thanh vượt qua từng dãy núi, y mặc y phục dạ hành màu đen, ngoại trừ dùng vải đen che mặt còn cẩn thận ăn Phúc Dung đan nhị phẩm, tu sĩ dưới Xuất Khiếu kỳ sẽ không thể nhìn thấy diện mạo thật của y.
Lạc Tiệm Thanh cũng không lo Huyền Linh Tử hoài nghi, trước đây y thường xuyên lén lút ra ngoài chơi đùa với sáu người khác trong Thái Hoa Thất Tử. Lúc đầu Huyền Linh Tử còn phạt y quỳ, về sau có lần phạt rất nghiêm khắc, Lạc Tiệm Thanh quỳ gối ở Huấn Giới môn nhưng nhất quyết không chịu nhận sai, còn hôn mê bất tỉnh, từ đó Huyền Linh Tử sẽ không quản việc này nữa.
Từ nhỏ đã sống ở Thái Hoa Sơn, Lạc Tiệm Thanh đã sớm thông thạo nơi này. Y đi đường tắt tới Hạo Minh phong, nhưng không đi tới chỗ đệ tử nội môn mà đi tới chỗ ở của đệ tử ngoại môn.
Hiện tại có không ít người vẫn đang chăm chỉ tập luyện, Lạc Tiệm Thanh không để ý tới bọn họ, trong chốc lát đã tìm được người cần tìm.
Rõ ràng hôm sau sẽ bắt đầu đại bỉ tông môn, rõ ràng thực lực hoàn toàn không có khả năng vượt qua trận đầu, nhưng Lý Tu Thần vẫn phụng phịu ngồi trong đình viện. Một không tu luyện, hai không luận bàn, chỉ cổ quái cầm một thanh chủy thủ khua loạn, không biết đang nghĩ gì.
Đời trước, sau khi Lý Tu Thần vào Thái Hoa Sơn được Huyền Linh Tử dốc lòng chỉ đạo.
Tuy nói Lý Tu Thần không có căn cốt, nhưng Huyền Linh Tử lại có thể khiến Lý Tu Thần đạt tới Luyện Khí tầng sáu trong vòng một năm. Phải biết rằng, trong hai mươi bốn đệ tử mới, chỉ có hai người đạt được đến Luyện Khí tầng sáu, một người trong đó còn là căn cốt nhất phẩm.
Sự tận tâm của người nọ khiến Lạc Tiệm Thanh ghen tị, đời trước Lưu Diễm cốc cũng mở sớm, đệ tử Luyện Khí kỳ tổng cộng chia làm ba nhóm: sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ, lần lượt tiến hành so đấu, ba quán quân có thể vào Lưu Diễm cốc.
Đời này cũng không có gì khác, thay đổi duy nhất là: Lý Tu Thần chỉ có Luyện Khí tầng bốn.
Chính xác thì Luyện Khí tầng bốn này cũng quá khoa trương, Lý Tu Thần hoàn toàn không tu luyện, cũng không có sư phụ giỏi như Huyền Linh Tử, vậy mà vẫn có thể đạt tới tu vi Luyện Khí tầng bốn, dùng lời nói của Giải Tử Trạc chính là: Tiểu tử Lý Tu Thần tuyệt đối có mờ ám!
Lạc Tiệm Thanh cũng không biết Lý Tu Thần tu luyện thế nào, Giải Tử Trạc luôn phái người theo dõi Lý Tu Thần mà cũng không thấy bóng dáng khắc khổ tu luyện của hắn. Có điều Lạc Tiệm Thanh cũng không để ý chuyện này, thậm chí mục đích đêm nay y tới đây cũng không phải để điều tra Lý Tu Thần.
Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh ẩn thân, thu liễm khí tức.
Thời gian một chén trà sau, Lý Tu Thần cất chủy thủ vào bên hông, hắn vừa quay đầu lại đã thấy một người mặc đồ đen, bịt kín mặt đứng trước mặt mình.
Lý Tu Thần hoảng sợ trợn to mắt, vừa định mở miệng lại bị đối phương che thanh âm.
Chỉ nghe một giọng nói khàn khàn vang lên trong đình viện: “Tiểu tử ngươi nhìn rất thuận mắt, bổn tọa rất thích ngươi, ban cho ngươi pháp bảo này giúp ngươi thông qua đại bỉ tông môn Thái Hoa Sơn ngày mai. Ngươi cũng không cần cảm ơn bổn tọa, sau này hữu duyên gặp lại ngươi sẽ biết bổn tọa là ai.”
Qua hồi lâu, Lý Tu Thần kiệt sức ngã xuống, trên mặt đất nhiều thêm một thanh trường đao. Lý Tu Thần còn đang đắm chìm trong bầu không khí khủng bố vừa rồi, đừng nói người nọ che mặt, cho dù đối phương không che mặt thì tối thế này Lý Tu Thần cũng không nhìn rõ.
Chờ đến khi hết run rẩy vì sợ, Lý Tu Thần mới bò tới chỗ thanh trường đao kia, cầm nó lên.
“Trời cũng giúp ta! Đúng là trời cũng giúp ta! Ta đúng là nhân vật chính! Ha ha ha ha!!!”
Bên ngoài đình viện, Lạc Tiệm Thanh lột miếng vải đen xuống, cười nhạt một tiếng, sau đó rời đi.
Ngày hôm sau, đại bỉ tông môn bảy năm một lần của Thái Hoa Sơn chính thức mở ra.
Hiện giờ Thái Hoa Sơn có tổng cộng mấy trăm đệ tử Luyện Khí kỳ, hơn trăm đệ tử Trúc Cơ kỳ, mười đệ tử Kim Đan kỳ. Trong đó, Thái Hoa Thất Tử đều là Kim Đan kỳ, còn có ba vị sư đệ cũng luôn siêng năng khổ tu, đạt được tu vi Kim Đan kỳ.
Đài so đấu được xây ở trên quảng trường trước điện Lăng Vân của Thương Sương phong, mà các trưởng lão môn phái từ ngoài đến có thể ngồi trước điện Lăng Vân xem thế hệ trẻ so đấu. Lúc này, trong bảy phong chủ Thái Hoa thì có ba người đến, chưởng môn Hạo Tinh Tử ngồi chính giữa, chỉ đạo trận so đấu này.
Phụ trách đại bỉ tông môn chính là bốn vị trưởng lão Xuất Khiếu kỳ, còn có hơn hai mươi trưởng lão Nguyên Anh kỳ phân bố ở bốn phía tràng thi đấu, một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn là bọn họ có thể lập tức cứu người.
Người tu chân luận bàn từ trước đến nay đều gắn liền với nguy hiểm tính mạng, một khi quá chú trọng chiến đấu, dễ dẫn tới đối phương chết mới ngừng.
Cho nên trong đại bỉ tông môn phải có trưởng lão cảnh giới cao theo dõi, nếu không rất có thể xảy ra chuyện lớn.
So đấu trước tiên chính là Luyện Khí kỳ, chính là đệ tử Luyện Khí tầng một đến tầng ba. Loại so đấu này cũng không có gì đáng xem, đợi đến khi so đấu kết thúc, nhóm đệ tử liền ồn ào lên, không phải vì tiểu sư đệ đạt được thắng lợi, mà vì bảy người vừa xuất hiện ở xung quanh đài so đấu.
Thái Hoa Thất Tử, toàn bộ đều tới!
Tiểu sư tỷ Mộ Thiên Tâm y sam đỏ như lửa; Lục sư huynh Tu Ngân dáng người cao lớn uy mãnh; Ngũ sư huynh Hỏa Du tóc đỏ, tính cách hung dữ; Tứ sư huynh Giải Tử Trạc một thân hắc y phe phẩy quạt; Tam sư tỷ Vệ Quỳnh Âm ôm kiếm thờ ơ nhìn, vẻ mặt lạnh lùng; Nhị sư huynh Tả Vân Mặc mỉm cười dịu dàng, thân thiết hiền hoà.
Mà người đi đầu trong bảy người lại càng chói mắt, như vì sao chiếm hết mọi ánh sáng trong thiên hạ.
Trên trán y là kiếm văn hoa sen ba cánh màu xanh, mặc giáo phục màu trắng viền xanh, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết như từ trong tranh bước ra, từng cử động đều khiến người khác thưởng thức, trên mặt không có biểu cảm, khí chất thanh lãnh xuất trần khiến y trở nên cách biệt với người xung quanh, cũng khiến nhóm đại năng trước điện Lăng Vân chợt nhớ tới một cái tên.
Lạc Tiệm Thanh.
Thái Hoa Sơn, Ngọc Tiêu phong, Lạc Tiệm Thanh.
Cho dù là đại năng Hợp Thể kỳ cũng thấy cái tên này vang dội như sấm.
Đây là đệ tử duy nhất của Ngọc Tiêu phong Thái Hoa Sơn, cũng là đệ tử quan môn của Huyền Linh Tử tôn giả đệ nhất giới Tu Chân.
“Đây là Lạc Tiệm Thanh sao?”
“Thật không hổ là Thái Hoa Sơn, chỉ là một tiểu bối Kim Đan trung kỳ lại khiến ta cảm nhận được kiếm ý cao tận trời.”
“Chưởng môn Hạo Tinh Tử, hôm nay Huyền Linh Tử tôn giả không tới xem thi đấu sao?”
Tình huống này Hạo Tinh Tử đã sớm có chuẩn bị, cho dù tu vi của lão cao hơn những người này, nhưng hiện giờ lão đang lấy thân phận chưởng môn Thái Hoa Sơn để nói chuyện với đối phương. Hạo Tinh Tử bình thản nói: “Phải, đây chính là Lạc Tiệm Thanh. Đại sư huynh Thái Hoa Sơn chúng ta.”
Những người này lại cảm khái một hồi, cho dù là Tứ Tông, bát đại thế gia và trưởng lão Độ Kiếp kỳ của mười sáu môn phái đều chăm chú nhìn Lạc Tiệm Thanh không rời mắt.
Mà lúc này, trên đài so đấu, Lạc Tiệm Thanh nhìn các đệ tử Luyện Khí trung kỳ so đấu. Hơn mười người lên sân đấu tỷ thí, sóng to đào cát*, khi thiếu niên tướng mạo bình thường kia đạt được thắng lợi thì ngay cả trưởng lão phán định cũng phải sững sờ, đứng tại chỗ không nói gì.
*Sóng to đào cát: chỉ sự khảo nghiệm, sàng chọn sau tranh đấu kịch liệt.
Một lát sau, trưởng lão phán định cao giọng hô: “Người chiến thắng Luyện Khí trung kỳ, Lý Tu Thần, Luyện Khí tầng bốn!”
Lời này vừa rơi xuống, đám đệ tử lập tức xì xào bàn tán, Giải Tử Trạc lại càng không cần phải nói, khóe môi giật giật chạy tới chỗ Lạc Tiệm Thanh thì thầm: “Sư huynh, chuyện quái gì xảy ra vậy! Lại là hắn thắng, lại là hắn! Sáu lần may mắn luân không (bốc trúng thăm miễn đánh, vào thẳng vòng tiếp), chỉ đánh hai trận, vậy mà đánh bại một đệ tử Luyện Khí tầng sáu, ngươi tin được không? Ta không tin! Cái đao kia khẳng định có vấn đề, uy lực lớn như vậy!”
Nói xong, Giải Tử Trạc định tới xem tình huống cụ thể nhưng lại bị Lạc Tiệm Thanh kéo lại khuyên nhủ: “Tứ sư đệ, vị sư đệ kia cũng bị thương rất nặng, cây đao kia quả thật là thứ tốt, nhưng nếu trưởng lão phán định không kêu ngừng nghĩa là được cho phép.”
Giải Tử Trạc tức giận nói: “Thiên Đạo bất công!”
Lạc Tiệm Thanh cười khẽ: “Sư đệ, ngươi cũng không cần ghen tị với sự may mắn của người khác.”
Giải Tử Trạc tức tái mặt: “Ta ghen tị hắn?!”
Lạc Tiệm Thanh vỗ một cái lên gáy Giải Tử Trạc khiến gia hỏa tào lao này ủy khuất ngậm miệng lại, nhưng vẫn còn than thở: “Rõ ràng sư huynh ngươi cũng rất ghét hắn, hôm nay bị sao vậy?”.
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy cười nhạt không nói gì.
Bên kia, Lý Tu Thần kích động ăn mừng, lại chỉ có lác đác vài đệ tử đến chúc mừng hắn. Ngay cả tiểu nha đầu Liễu Tiêu Tiêu đứng trong hàng đệ tử Thanh Lam phong cũng chỉ nhìn Lý Tu Thần, không lên chúc mừng hắn.
Thấy thế, Lạc Tiệm Thanh híp mắt cười nhạt, tiếp tục xem trận so đấu tiếp theo.
Rất nhanh, trận so đấu của các đệ tử Luyện Khí kỳ kết thúc, nhân số đệ tử Trúc Cơ kỳ ít hơn nhiều, chỉ một lát sau đã kết thúc. Đến cuối cùng chỉ còn lại có mười đệ tử Kim Đan kỳ so đấu.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên năm tòa đài so đấu, Lạc Tiệm Thanh bay lên sân đấu nhìn nữ tử hồng y xinh đẹp kia, nhẹ nhàng phất tay áo cười nói: “Tiểu sư muội, hôm nay… ta sẽ không khách khí.”
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Sau khi Lạc Tiệm Thanh thu xếp xong mọi chuyện thì đã là đêm trước đại bỉ tông môn.
Sắp bắt đầu đại bỉ tông môn mà Tả Vân Mặc cũng vẫn chưa đột phá cảnh giới, y chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói với Lạc Tiệm Thanh: “Thật là đáng tiếc, sư huynh. Chỉ kém một chút thôi là ta có thể đột phá đến Kim Đan trung kỳ, đến lúc đó cùng ngươi so đấu, đó mới là tận hứng.”
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy lại cười khẽ: “Sư đệ, cho dù ngươi đạt tới Kim Đan trung kỳ cũng đừng hòng khiêu chiến uy nghiêm của sư huynh.”
Tả Vân Mặc nhíu mày: “Cũng không biết trước kia ai rất thích ngồi trên vai ta, mỗi ngày đều…”
“Sư đệ!”
Tả Vân Mặc mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi làm thành động tác “Suỵt”
Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn mất hết cảm xúc, chỉ có thể nghĩ: Đợi đến mai nhất định phải để vị Nhị sư đệ trong mắt không có tôn trưởng này biết ba chữ Đại sư huynh viết thế nào!
Vào ban đêm, Lạc Tiệm Thanh tóm tắt lại công việc ngày hôm sau cho Huyền Linh Tử, xác nhận Huyền Linh Tử sẽ không đến xem thi đấu, trong lòng y có chút mất mát nhưng cũng hiểu được. Đại bỉ tông môn chẳng qua là so đấu giữa các đệ tử, cho dù là y và Tả Vân Mặc so đấu cũng chỉ là trình độ tu sĩ Kim Đan kỳ, làm sao có thể lọt mắt Huyền Linh Tử.
Nhưng trước khi Lạc Tiệm Thanh đi, Huyền Linh Tử lại nhàn nhạt nói: “Không được làm mất thể diện Ngọc Tiêu phong.”
Lạc Tiệm Thanh đáp lời rồi rời đi.
Màn đêm buông xuống.
Cả Thái Hoa Sơn bao phủ trong bóng đêm hoàn toàn yên tĩnh, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng yêu thú trong núi rừng hí vang.
Ngày hôm sau chính là đại bỉ tông môn, rất nhiều đệ tử đều thức trắng đêm. Có người đả tọa tu luyện, muốn tranh thủ ổn định tu vi; Có người không ngừng huấn luyện Linh Thú của mình để đảm bảo sẽ không có sai sót gì; Mà có người thì khoa tay múa chân luận bàn với sư huynh đệ của mình, tăng năng lực thực chiến.
Trong đêm đen thanh vắng, một bóng người xuất hiện trên Ngọc Tiêu phong, xuyên qua tầng tầng cấm chế rời khỏi Ngọc Tiêu phong.
Lạc Tiệm Thanh vượt qua từng dãy núi, y mặc y phục dạ hành màu đen, ngoại trừ dùng vải đen che mặt còn cẩn thận ăn Phúc Dung đan nhị phẩm, tu sĩ dưới Xuất Khiếu kỳ sẽ không thể nhìn thấy diện mạo thật của y.
Lạc Tiệm Thanh cũng không lo Huyền Linh Tử hoài nghi, trước đây y thường xuyên lén lút ra ngoài chơi đùa với sáu người khác trong Thái Hoa Thất Tử. Lúc đầu Huyền Linh Tử còn phạt y quỳ, về sau có lần phạt rất nghiêm khắc, Lạc Tiệm Thanh quỳ gối ở Huấn Giới môn nhưng nhất quyết không chịu nhận sai, còn hôn mê bất tỉnh, từ đó Huyền Linh Tử sẽ không quản việc này nữa.
Từ nhỏ đã sống ở Thái Hoa Sơn, Lạc Tiệm Thanh đã sớm thông thạo nơi này. Y đi đường tắt tới Hạo Minh phong, nhưng không đi tới chỗ đệ tử nội môn mà đi tới chỗ ở của đệ tử ngoại môn.
Hiện tại có không ít người vẫn đang chăm chỉ tập luyện, Lạc Tiệm Thanh không để ý tới bọn họ, trong chốc lát đã tìm được người cần tìm.
Rõ ràng hôm sau sẽ bắt đầu đại bỉ tông môn, rõ ràng thực lực hoàn toàn không có khả năng vượt qua trận đầu, nhưng Lý Tu Thần vẫn phụng phịu ngồi trong đình viện. Một không tu luyện, hai không luận bàn, chỉ cổ quái cầm một thanh chủy thủ khua loạn, không biết đang nghĩ gì.
Đời trước, sau khi Lý Tu Thần vào Thái Hoa Sơn được Huyền Linh Tử dốc lòng chỉ đạo.
Tuy nói Lý Tu Thần không có căn cốt, nhưng Huyền Linh Tử lại có thể khiến Lý Tu Thần đạt tới Luyện Khí tầng sáu trong vòng một năm. Phải biết rằng, trong hai mươi bốn đệ tử mới, chỉ có hai người đạt được đến Luyện Khí tầng sáu, một người trong đó còn là căn cốt nhất phẩm.
Sự tận tâm của người nọ khiến Lạc Tiệm Thanh ghen tị, đời trước Lưu Diễm cốc cũng mở sớm, đệ tử Luyện Khí kỳ tổng cộng chia làm ba nhóm: sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ, lần lượt tiến hành so đấu, ba quán quân có thể vào Lưu Diễm cốc.
Đời này cũng không có gì khác, thay đổi duy nhất là: Lý Tu Thần chỉ có Luyện Khí tầng bốn.
Chính xác thì Luyện Khí tầng bốn này cũng quá khoa trương, Lý Tu Thần hoàn toàn không tu luyện, cũng không có sư phụ giỏi như Huyền Linh Tử, vậy mà vẫn có thể đạt tới tu vi Luyện Khí tầng bốn, dùng lời nói của Giải Tử Trạc chính là: Tiểu tử Lý Tu Thần tuyệt đối có mờ ám!
Lạc Tiệm Thanh cũng không biết Lý Tu Thần tu luyện thế nào, Giải Tử Trạc luôn phái người theo dõi Lý Tu Thần mà cũng không thấy bóng dáng khắc khổ tu luyện của hắn. Có điều Lạc Tiệm Thanh cũng không để ý chuyện này, thậm chí mục đích đêm nay y tới đây cũng không phải để điều tra Lý Tu Thần.
Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh ẩn thân, thu liễm khí tức.
Thời gian một chén trà sau, Lý Tu Thần cất chủy thủ vào bên hông, hắn vừa quay đầu lại đã thấy một người mặc đồ đen, bịt kín mặt đứng trước mặt mình.
Lý Tu Thần hoảng sợ trợn to mắt, vừa định mở miệng lại bị đối phương che thanh âm.
Chỉ nghe một giọng nói khàn khàn vang lên trong đình viện: “Tiểu tử ngươi nhìn rất thuận mắt, bổn tọa rất thích ngươi, ban cho ngươi pháp bảo này giúp ngươi thông qua đại bỉ tông môn Thái Hoa Sơn ngày mai. Ngươi cũng không cần cảm ơn bổn tọa, sau này hữu duyên gặp lại ngươi sẽ biết bổn tọa là ai.”
Qua hồi lâu, Lý Tu Thần kiệt sức ngã xuống, trên mặt đất nhiều thêm một thanh trường đao. Lý Tu Thần còn đang đắm chìm trong bầu không khí khủng bố vừa rồi, đừng nói người nọ che mặt, cho dù đối phương không che mặt thì tối thế này Lý Tu Thần cũng không nhìn rõ.
Chờ đến khi hết run rẩy vì sợ, Lý Tu Thần mới bò tới chỗ thanh trường đao kia, cầm nó lên.
“Trời cũng giúp ta! Đúng là trời cũng giúp ta! Ta đúng là nhân vật chính! Ha ha ha ha!!!”
Bên ngoài đình viện, Lạc Tiệm Thanh lột miếng vải đen xuống, cười nhạt một tiếng, sau đó rời đi.
Ngày hôm sau, đại bỉ tông môn bảy năm một lần của Thái Hoa Sơn chính thức mở ra.
Hiện giờ Thái Hoa Sơn có tổng cộng mấy trăm đệ tử Luyện Khí kỳ, hơn trăm đệ tử Trúc Cơ kỳ, mười đệ tử Kim Đan kỳ. Trong đó, Thái Hoa Thất Tử đều là Kim Đan kỳ, còn có ba vị sư đệ cũng luôn siêng năng khổ tu, đạt được tu vi Kim Đan kỳ.
Đài so đấu được xây ở trên quảng trường trước điện Lăng Vân của Thương Sương phong, mà các trưởng lão môn phái từ ngoài đến có thể ngồi trước điện Lăng Vân xem thế hệ trẻ so đấu. Lúc này, trong bảy phong chủ Thái Hoa thì có ba người đến, chưởng môn Hạo Tinh Tử ngồi chính giữa, chỉ đạo trận so đấu này.
Phụ trách đại bỉ tông môn chính là bốn vị trưởng lão Xuất Khiếu kỳ, còn có hơn hai mươi trưởng lão Nguyên Anh kỳ phân bố ở bốn phía tràng thi đấu, một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn là bọn họ có thể lập tức cứu người.
Người tu chân luận bàn từ trước đến nay đều gắn liền với nguy hiểm tính mạng, một khi quá chú trọng chiến đấu, dễ dẫn tới đối phương chết mới ngừng.
Cho nên trong đại bỉ tông môn phải có trưởng lão cảnh giới cao theo dõi, nếu không rất có thể xảy ra chuyện lớn.
So đấu trước tiên chính là Luyện Khí kỳ, chính là đệ tử Luyện Khí tầng một đến tầng ba. Loại so đấu này cũng không có gì đáng xem, đợi đến khi so đấu kết thúc, nhóm đệ tử liền ồn ào lên, không phải vì tiểu sư đệ đạt được thắng lợi, mà vì bảy người vừa xuất hiện ở xung quanh đài so đấu.
Thái Hoa Thất Tử, toàn bộ đều tới!
Tiểu sư tỷ Mộ Thiên Tâm y sam đỏ như lửa; Lục sư huynh Tu Ngân dáng người cao lớn uy mãnh; Ngũ sư huynh Hỏa Du tóc đỏ, tính cách hung dữ; Tứ sư huynh Giải Tử Trạc một thân hắc y phe phẩy quạt; Tam sư tỷ Vệ Quỳnh Âm ôm kiếm thờ ơ nhìn, vẻ mặt lạnh lùng; Nhị sư huynh Tả Vân Mặc mỉm cười dịu dàng, thân thiết hiền hoà.
Mà người đi đầu trong bảy người lại càng chói mắt, như vì sao chiếm hết mọi ánh sáng trong thiên hạ.
Trên trán y là kiếm văn hoa sen ba cánh màu xanh, mặc giáo phục màu trắng viền xanh, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết như từ trong tranh bước ra, từng cử động đều khiến người khác thưởng thức, trên mặt không có biểu cảm, khí chất thanh lãnh xuất trần khiến y trở nên cách biệt với người xung quanh, cũng khiến nhóm đại năng trước điện Lăng Vân chợt nhớ tới một cái tên.
Lạc Tiệm Thanh.
Thái Hoa Sơn, Ngọc Tiêu phong, Lạc Tiệm Thanh.
Cho dù là đại năng Hợp Thể kỳ cũng thấy cái tên này vang dội như sấm.
Đây là đệ tử duy nhất của Ngọc Tiêu phong Thái Hoa Sơn, cũng là đệ tử quan môn của Huyền Linh Tử tôn giả đệ nhất giới Tu Chân.
“Đây là Lạc Tiệm Thanh sao?”
“Thật không hổ là Thái Hoa Sơn, chỉ là một tiểu bối Kim Đan trung kỳ lại khiến ta cảm nhận được kiếm ý cao tận trời.”
“Chưởng môn Hạo Tinh Tử, hôm nay Huyền Linh Tử tôn giả không tới xem thi đấu sao?”
Tình huống này Hạo Tinh Tử đã sớm có chuẩn bị, cho dù tu vi của lão cao hơn những người này, nhưng hiện giờ lão đang lấy thân phận chưởng môn Thái Hoa Sơn để nói chuyện với đối phương. Hạo Tinh Tử bình thản nói: “Phải, đây chính là Lạc Tiệm Thanh. Đại sư huynh Thái Hoa Sơn chúng ta.”
Những người này lại cảm khái một hồi, cho dù là Tứ Tông, bát đại thế gia và trưởng lão Độ Kiếp kỳ của mười sáu môn phái đều chăm chú nhìn Lạc Tiệm Thanh không rời mắt.
Mà lúc này, trên đài so đấu, Lạc Tiệm Thanh nhìn các đệ tử Luyện Khí trung kỳ so đấu. Hơn mười người lên sân đấu tỷ thí, sóng to đào cát*, khi thiếu niên tướng mạo bình thường kia đạt được thắng lợi thì ngay cả trưởng lão phán định cũng phải sững sờ, đứng tại chỗ không nói gì.
*Sóng to đào cát: chỉ sự khảo nghiệm, sàng chọn sau tranh đấu kịch liệt.
Một lát sau, trưởng lão phán định cao giọng hô: “Người chiến thắng Luyện Khí trung kỳ, Lý Tu Thần, Luyện Khí tầng bốn!”
Lời này vừa rơi xuống, đám đệ tử lập tức xì xào bàn tán, Giải Tử Trạc lại càng không cần phải nói, khóe môi giật giật chạy tới chỗ Lạc Tiệm Thanh thì thầm: “Sư huynh, chuyện quái gì xảy ra vậy! Lại là hắn thắng, lại là hắn! Sáu lần may mắn luân không (bốc trúng thăm miễn đánh, vào thẳng vòng tiếp), chỉ đánh hai trận, vậy mà đánh bại một đệ tử Luyện Khí tầng sáu, ngươi tin được không? Ta không tin! Cái đao kia khẳng định có vấn đề, uy lực lớn như vậy!”
Nói xong, Giải Tử Trạc định tới xem tình huống cụ thể nhưng lại bị Lạc Tiệm Thanh kéo lại khuyên nhủ: “Tứ sư đệ, vị sư đệ kia cũng bị thương rất nặng, cây đao kia quả thật là thứ tốt, nhưng nếu trưởng lão phán định không kêu ngừng nghĩa là được cho phép.”
Giải Tử Trạc tức giận nói: “Thiên Đạo bất công!”
Lạc Tiệm Thanh cười khẽ: “Sư đệ, ngươi cũng không cần ghen tị với sự may mắn của người khác.”
Giải Tử Trạc tức tái mặt: “Ta ghen tị hắn?!”
Lạc Tiệm Thanh vỗ một cái lên gáy Giải Tử Trạc khiến gia hỏa tào lao này ủy khuất ngậm miệng lại, nhưng vẫn còn than thở: “Rõ ràng sư huynh ngươi cũng rất ghét hắn, hôm nay bị sao vậy?”.
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy cười nhạt không nói gì.
Bên kia, Lý Tu Thần kích động ăn mừng, lại chỉ có lác đác vài đệ tử đến chúc mừng hắn. Ngay cả tiểu nha đầu Liễu Tiêu Tiêu đứng trong hàng đệ tử Thanh Lam phong cũng chỉ nhìn Lý Tu Thần, không lên chúc mừng hắn.
Thấy thế, Lạc Tiệm Thanh híp mắt cười nhạt, tiếp tục xem trận so đấu tiếp theo.
Rất nhanh, trận so đấu của các đệ tử Luyện Khí kỳ kết thúc, nhân số đệ tử Trúc Cơ kỳ ít hơn nhiều, chỉ một lát sau đã kết thúc. Đến cuối cùng chỉ còn lại có mười đệ tử Kim Đan kỳ so đấu.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên năm tòa đài so đấu, Lạc Tiệm Thanh bay lên sân đấu nhìn nữ tử hồng y xinh đẹp kia, nhẹ nhàng phất tay áo cười nói: “Tiểu sư muội, hôm nay… ta sẽ không khách khí.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook