Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
-
Chương 143
Độc Tuyệt Thiên lão vừa dứt lời đã giơ Long Đầu Quải trượng, dùng yêu lực hùng hồn tấn công Tấn Ly.
Tấn Ly điểm mũi chân phải nhanh chóng bay ngược về sau, nhưng chênh lệch một đại cảnh giới khiến hắn không thể tránh được công kích của Độc Tuyệt Thiên lão trong một khoảng cách ngắn như vậy, chỉ có thể lĩnh trọn đạo công kích. Máu từ tay trái hắn nhỏ giọt chảy xuống, tay áo trái rách một đường, máu thịt lẫn lộn lộ ra xương trắng.
Bất kể là Yêu tôn gần trong gang tấc vẫn là Nhân tộc cách xa vài dặm đều không ngờ tới chuyện này.
Độc Tuyệt Thiên lão giận dữ hét lên: “Tấn Ly, sao ngươi lại đưa sừng Kỳ Lân cho người khác! Không phải ngươi nói cần sừng Kỳ Lân để đột phá, ta mới giao bảo vật trân quý này cho ngươi sao!”
Sáu năm trước sau khi trở về từ Cực Bắc Chi Địa, Tấn Ly đã tới yêu cảnh tìm Độc Tuyệt Thiên lão. Hắn đến chỉ có một mục đích, chính là mượn sừng Kỳ Lân để thử đột phá lên Hóa Thần kỳ.
Độc Tuyệt Thiên lão vốn mang lòng áy náy với Tấn Ly, năm đó Thương Nhược Yêu tôn có ân chỉ điểm cho lão, thế nhưng lão lại trơ mắt nhìn con của Thương Nhược Yêu tôn phải chịu khuất nhục mà không ra tay cứu giúp. Nếu Tấn Ly đã mở lời, tuy có chút do dự nhưng Độc Tuyệt Thiên lão vẫn đưa sừng Kỳ Lân cho hắn, cũng dặn dò Tấn Ly phải bảo vệ cẩn thận.
Trên thực tế, Độc Tuyệt Thiên lão cũng lập một vài cấm chế trên sừng Kỳ Lân, lão cho Tấn Ly để lại một chút khí tức trên sừng Kỳ Lân, khiến Tấn Ly có thể sử dụng sừng Kỳ Lân, cũng chỉ có hắn có thể điều khiển sừng Kỳ Lân.
Chuyện này rất bí mật, cả đại lục Huyền Thiên biết “sừng Kỳ Lân ở trong tay Tấn Ly” chỉ có hai người Độc Tuyệt Thiên lão và Tấn Ly.
Nhưng giờ sừng Kỳ Lân lại đang tỏa sáng rạng rỡ trong đại trận dưới chân mọi người,!
Độc Tuyệt Thiên lão phẫn nộ bộc phát ra yêu lực vô tận, Tấn Ly vẫn rất trấn tĩnh, hắn hóa thành nguyên hình một con rồng bạc bay thẳng lên trời. Độc Tuyệt Thiên lão lập tức đuổi theo, hai người truy đuổi ẩn hiện trong mây mù.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tuy là thần thú nhưng Tấn Ly cũng chỉ có tu vi Đại Thừa hậu kỳ, Độc Tuyệt Thiên lão thì đã đạt tới Hóa Thần trung kỳ.
Bằng vào thân thể mạnh mẽ của thần thú, Tấn Ly lần lượt tránh thoát công kích trí mạng, nhưng từng chiêu của Độc Tuyệt Thiên lão đều muốn lấy mạng hắn, hiển nhiên đã coi Tấn Ly như kẻ địch. Một tiếng rồng ngâm trong trẻo vang lên, Tấn Ly bị đánh trúng bụng, máu chảy đầm đìa.
Thấy vậy, trên Khô Sơn hoang tàn, Ma Tôn hồng y bỗng siết chặt ngón tay, giận dữ quát to, nắm trường tiên nói: “Độc Tuyệt Thiên lão, lăn xuống cho bản tôn!”
Vừa dứt lời, một bóng đỏ đã bay vút lên trời tranh đấu với Độc Tuyệt Thiên lão, ngăn cản công kích đang hướng tới Tấn Ly.
Thực lực ma tu vốn cao hơn tu sĩ cùng cấp, tuy vẫn chưa thể tạo thành thương tổn gì tới Độc Tuyệt Thiên lão, nhưng Ma Thiên Thu vẫn có thể đôi co một hai. Trận chiến này đánh ước chừng nửa canh giờ, Ma Thiên Thu bị Độc Tuyệt Thiên lão đánh bay, nện xuống đất vỡ ra một cái hố sâu mười trượng.
Một giây sau, Ma Thiên Thu lại bay lên không trung, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nâng tay lau máu bên khóe môi, cười lạnh nói: “Tiếp tục!”
Khi hai người đánh nhau, Tấn Ly đã khôi phục thành hình người. Hắn nâng cánh tay phải không bị thương ôm lấy phần bụng đang đổ máu, lảo đảo đứng giữa hai tộc, không hướng trái cũng không hướng phải. Bên trái là Yêu tộc đang không biết phải làm sao, bên phải là Nhân tộc đang mờ mịt, Tấn Ly lau mau trên môi, lạnh lùng đứng ở chính giữa.
Thấy vậy, không biết Ngọc Thanh Tử nghĩ gì lại ném một bình ngọc tới: “Đây là Thiên Tuyền Hồi Khí đan cấp bảy, ăn một viên rồi nghiền nát một viên rắc lên vết thương, thương thế của ngươi có thể khép lại.”
Tấn Ly nhận lấy bình ngọc trị thương cho mình.
Lúc này ở Cực Bắc Chi Địa đã chia làm năm phe.
Đầu tiên là thế lực Nhân tộc do Thái Hoa Sơn cầm đầu, bọn họ tới đây nhưng không biết mình muốn làm gì, còn chưa biết phương hướng.
Thứ hai là thế lực do Đoạn Hồn tông, Bạch gia, Thần Kiếm tông cầm đầu, bọn họ muốn tìm Lạc Tiệm Thanh báo thù, dù cho tan xương nát thịt cũng muốn đồng quy vu tận với Lạc Tiệm Thanh.
Thứ ba là thế lực Yêu tộc do Độc Tuyệt Thiên lão cầm đầu, mục tiêu của bọn họ giống đám người Đoạn Hồn tông: đánh chết Lạc Tiệm Thanh.
Thứ tư là Ma Đạo cung do Ma Thiên Thu cầm đầu, mục đích của bọn họ rất rõ ràng, bảo vệ Lạc Tiệm Thanh, đi ngược với thiên hạ!
Mà cuối cùng chính là người vừa mới bị Độc Tuyệt Thiên lão đánh trọng thương, ngầm mang theo lòng phản bội với Yêu tộc – Yêu tôn Tấn Ly.
Theo lời của Độc Tuyệt Thiên lão, lão giao trân bảo sừng Kỳ Lân cho Tấn Ly, Tấn Ly lại đưa nó cho Lạc Tiệm Thanh. Tấn Ly mới trở lại đại lục Huyền Thiên bảy năm, sao lại quen biết Lạc Tiệm Thanh, còn đưa đồ cho Lạc Tiệm Thanh?
Bằng vào thái độ của Độc Tuyệt Thiên lão, xem chừng sừng Kỳ Lân này tuyệt đối không thể bị Lạc Tiệm Thanh cướp đi, chỉ có thể là Tấn Ly chủ động đưa. Nếu đã như vậy, tại sao Tấn Ly lại làm thế, chẳng lẽ… hắn và Lạc Tiệm Thanh cùng một giuộc?!
Xuất phát từ nguyên nhân này nên Ngọc Thanh Tử mới đưa Thiên Tuyền Hồi Khí Đan cho Tấn Ly chữa thương.
Nhìn Tấn Ly vẫn khó có thể cầm máu, Ngọc Thanh Tử tôn giả suy tư hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Thân thể thần thú từ trước đến nay vốn rất mạnh, năng lực khôi phục vượt xa người thường. Theo lý thuyết, dù không có Thiên Tuyền Hồi Khí Đan thì Tấn Ly cũng phải ngừng chảy máu trong thời gian uống một chén trà chứ, tại sao dùng Thiên Tuyền Hồi Khí Đan rồi mà hắn vẫn mất một khắc…”
Giọng Ngọc Thanh Tử đè xuống cực nhỏ, chỉ có Mộ Thiên Tâm nghe được. Thân là đan tu, Mộ Thiên Tâm phân tích nói: “Hay là Yêu tôn Tấn Ly bị thương?”
Ngọc Thanh Tử lắc đầu: “Không đúng. Tâm nhi, tu vi ngươi còn thấp nên không nhìn ra, thực lực Tấn Ly hiện tại đã giảm xuống so với mấy chục năm trước.”
Rất nhiều câu hỏi không có lời giải đáp.
Tòa đại trận lấy tam đại thần thú làm mắt trận vắt ngang cả dãy núi non Khô Sơn, Độc Tuyệt Thiên lão vốn định dừng chiến để cẩn thận quan sát đại trận này, nhưng Ma Thiên Thu vẫn bám riết đánh đấu không chịu buông tha.
Độc Tuyệt Thiên lão giận dữ hét lên: “Mau phá đại trận!”
Nhóm Yêu Tộc đồng loạt phục hồi tinh thần, nhanh chóng tấn công.
Thấy thế, đám người Đoạn Hồn tông và Bạch gia cũng liếc nhìn nhau, lập tức công kích tới.
Tuy không ai biết đại trận này là gì, nhưng lực lượng cổ xưa từ hoa văn tản ra vô cùng mạnh mẽ. Lực lượng này xa lạ lại cổ xưa, giống như đã vượt qua lịch sử, lấy áp lực vô hình đè lên từng người ở đây.
Quỷ tu Đoạn Hồn tông rống lớn: “Trận pháp này không ổn, chúng ta nhanh chóng phá trận!”
Đây là trận pháp gì? Không ai biết. Làm sao để phá trận? Cũng không ai biết.
Từng đạo công kích đánh lên đường vân đại trận, muốn ngăn cản dòng chảy linh lực. Nhưng mọi người dần phát hiện công kích của bọn họ như đá chìm đáy biển, không tác động gì tới đại trận.
Một Yêu tôn nói: “Chúng ta cùng công kích một mắt trận có lẽ có thể phá trận!”
“Được!”
Mọi người tập trung lực lượng điên cuồng công kích sừng Kỳ Lân cách đó gần nhất. Sừng Kỳ Lân đã biến thành một con Kỳ Lân trắng hung mãnh, nhưng nó chỉ vững vàng bảo vệ mắt trận, không ngừng gào thét với những người tấn công chứ không hề công kích bọn họ.
Thấy vậy, những người công kích lại càng yên tâm.
Trong đội ngũ Thái Hoa Sơn, Nghiễm Lăng Tử tôn giả do dự nhìn, Giải Tử Trạc đứng bên cạnh nghiêm túc nói: “Sư phụ, không thể để bọn họ phá trận pháp của Đại sư huynh. Đại sư huynh bày ra trận pháp này ắt có tác dụng.”
Nghiễm Lăng Tử tôn giả chần chờ một lát: “Nhưng mà…”
Giải Tử Trạc siết chặt ngón tay: “Sư phụ!”
Đúng lúc này mọi người đều nghe thấy tiếng cười khinh miệt vang tận mây xanh, một đao ảnh khổng lồ bổ xuống, đánh bay mấy tu sĩ đứng gần ảo ảnh Kỳ Lân. Một bóng người mặc đồ trắng nhanh chóng bay đến cạnh đại trận, y khiêng thanh đao lớn, cười lạnh nói: “Muốn phá trận thì phải hỏi Tần Quy Hạc ta đã!”
Chỉ trong nháy mắt, Thích Lạc, Tần Tư Di, Vân Hương… toàn bộ người Ma Đạo cung đều đứng trước đại trận, lạnh lùng nhìn những tu sĩ và yêu thú này.
Hai bên đối mặt một hồi, sau đó một tiếng gầm giận dữ vang lên.
“Lên!!!”
Đao quang kiếm ảnh loá mắt, yêu khí và linh lực lẫn lộn tại nơi Cực Bắc Chi Địa. Ma Đạo cung có được ba tuyệt thế tôn giả Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, cho dù số lượng kém xa yêu thú và nhân tu nhưng bọn họ lại có thể lấy một địch trăm.
Máu tươi bắn ra như mưa đỏ nhuộm cả mặt đất.
Trên tầng mây, Độc Tuyệt Thiên lão đang đánh với Ma Thiên Thu vô cùng căng thẳng; dưới tầng mây, hơn trăm ngàn yêu thú và nhân tu lao vào đánh nhau.
Mà ở dưới chân bọn họ là một trận pháp đang tỏa sáng. Ở góc Đông Bắc, Kim Long bay lên trời hòa vào từng tầng mây; ở góc Tây Bắc, một con Kỳ Lân giẫm mặt đất, đạp vỡ quần sơn; ở góc Đông Nam, một con Phượng Hoàng hót vang, bay lượn trên chín tầng trời!
Trên người chúng đều có một cột linh lực xuyên thấu mặt đất, đan xen vào nhau. Chúng nhập vào, hình thành đồ hình cổ quái, lan ra cuối cùng lại hội tụ đến cùng một điểm, ngưng tụ thành một đóa sen chín cánh ngay trung tâm hình tam giác!
Nghiễm Lăng Tử kinh ngạc nói: “… Lý Tu Thần?!”
Không sai, có một người đang đứng ngay dưới đồ hình sen chín cánh, chính là Lý Tu Thần!
Lý Tu Thần giống như bị nhốt trong một chiếc hộp hình tam giác, hắn không ngừng đập lên vách tường, tìm mọi cách công kích nhưng vách tường này vẫn không chút sứt mẻ, vẫn nhốt chặt hắn lại.
Trên bầu trời, Độc Tuyệt Thiên lão rít gào quát: “Ma Thiên Thu, vì sao ngươi cứ luôn đối chọi với bản tôn!”
Ma Thiên Thu một thân đồ đỏ phần phật bay múa dưới ánh mặt trời, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Y thu lại trường tiên, càn rỡ cong môi, chỉ thẳng trường tiên tới trước, cười lạnh nói: “Đối chọi với ngươi? Ai thèm đối chọi với ngươi! Bản tôn là muốn che chở Lạc Tiệm Thanh kia, nếu ngươi muốn bắt y thì phải qua được cửa ải này của bản tôn!”
Những lời này vang vọng chín tầng mây, Yêu tôn áo lam đứng ngoài chiến trường nghe vậy thì hơi buông con ngươi, trầm mặc không nói gì.
Sự càn rỡ của Ma Thiên Thu hoàn toàn chọc giận Độc Tuyệt Thiên lão, lão phẫn nộ gầm lên, chỉ tay lên trời, lập tức có một ngọn núi lớn che trời đập thẳng xuống Ma Thiên Thu.
Thấy vậy, con ngươi Tấn Ly co lại, Ma Thiên Thu cũng mím môi sẵn sàng đón địch.
Trường tiên màu máu nắm trong tay, từng luồng ma khí đỏ như máu bay quanh thân roi. Ma Thiên Thu quát dài một tiếng, chuẩn bị đánh lên ngọn núi lớn kia thì bỗng “Uỳnh ——” một tiếng, một đạo kiếm quang màu xanh bay lướt qua người Ma Thiên Thu, va thẳng vào ngọn núi.
Ngọn núi kia vậy mà vỡ vụn!
Độc Tuyệt Thiên lão phun ra một ngụm tiên huyết, mở to mắt nhìn phía sau Ma Thiên Thu. Ma Thiên Thu cũng cứng người lại, y chậm rãi xoay người, cách mình trăm mét, một tu sĩ áo xanh trẻ tuổi đang cầm một thanh kiếm, lạnh lẽo nhìn bọn họ.
Ma Thiên Thu mấp máy môi, thật lâu sau mới nói ra tên: “Lạc…”
Nhưng y chỉ mới nói được một chữ đã bị đối phương cắt đứt. Lạc Tiệm Thanh trợn mắt kinh ngạc nhìn lồng ngực y, bỗng nhiên quỷ dị nói một câu: “Tim của ngươi sao lại…”
Ma Thiên Thu biến sắc.
Tấn Ly cách đó không xa cũng đổi sắc mặt.
Lạc Tiệm Thanh còn chưa kịp nói hết đã nghe Độc Tuyệt Thiên lão nổi giận gầm lên một tiếng “Lạc Tiệm Thanh”, sau đó lập tức điều khiển núi lớn tấn công Lạc Tiệm Thanh. Nếu Độc Tuyệt Thiên lão đấu với Ma Thiên Thu thì người sau miễn cưỡng đối kháng được với người trước; nhưng khi lão đấu với Lạc Tiệm Thanh thì lại bị người sau nghiền áp.
Độc Tuyệt Thiên lão kinh hãi nói: “Sao ngươi lại tiến bộ lớn đến thế!”
Ngay sau đó, núi lớn đã bị kiếm khí Thanh Liên đánh nát, hóa thành đá vụn.
Một đạo kiếm quang của Lạc Tiệm Thanh đánh lên ngực Độc Tuyệt Thiên lão, lồng ngực lão lập tức thủng một lỗ lớn. Độc Tuyệt Thiên lão bị đánh bay ra xa, mà lúc này Lạc Tiệm Thanh lại không đuổi theo.
Khi mặt trời lên tới đỉnh, tay phải Lạc Tiệm Thanh cầm kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng Độc Tuyệt Thiên lão đã ngã lún xuống mặt đất, tay trái bấm thủ quyết hình thành từng tầng hư ảnh, sau đó lại bỗng chỉ về Lý Tu Thần.
Uỳnh!
Lý Tu Thần hoảng sợ hét toáng lên, nhà giam hình tam giác bỗng bay lên, chậm rãi lên tới giữa không trung rồi vững vàng dừng lại. Lúc này hắn vừa vặn đứng ở trung tâm Kim Long, Phượng Hoàng và Kỳ Lân trắng, tạo thành một mặt phẳng với chúng nó.
Lý Tu Thần khiếp sợ nhìn quanh, hắn vừa ngẩng đầu đã thấy người Thái Hoa Sơn.
Lý Tu Thần nện ầm ầm lên vách, hét ầm ĩ: “Sư phụ! Giải sư huynh! Ngọc Thanh Tử sư bá! Văn Long Tử sư bá! Các ngươi mau tới cứu ta đi! Y điên rồi, y là kẻ điên! Y không phải người! Các ngươi mau tới cứu ta! Y nhất định sẽ giết ta, y thật sự sẽ giết ta!”
Nghiễm Lăng Tử do dự nhìn Lý Tu Thần, nghe Lý Tu Thần đau khổ gào thét thì gã quyết định ra tay, nhưng Giải Tử Trạc lại ngăn lại. Tu sĩ trẻ một thân hắc y cắn răng nhìn sư phụ mình, lạnh lùng nói: “Sư phụ, chẳng lẽ ngươi đã quên năm mươi năm trước cột sét kia đánh lên người ta thế nào sao!”
Nghiễm Lăng Tử chợt khựng lại.
Nhìn thấy Nghiễm Lăng Tử không có ý định cứu mình, trên mặt Lý Tu Thần vặn vẹo sự tức giận, hắn như một con dã thú bị nhốt trong lồng sắt, mặc dù không nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại không ngừng giãy dụa. Hắn bắt đầu điên cuồng nhục mạ Lạc Tiệm Thanh, nhục mạ Giải Tử Trạc, thậm chí bắt đầu nhục mạ sư phụ Nghiễm Lăng Tử của mình, nhục mạ Thái Hoa Sơn.
Ở trong miệng hắn, Thái Hoa Sơn trở thành một nơi giả dối, Nghiễm Lăng Tử là một lão súc sinh vô dụng, ngay cả đồ đệ của mình cũng không bảo vệ. Quyết định sai lầm nhất đời hắn là bái lão già Nghiễm Lăng Tử này làm sư phụ.
Nghiễm Lăng Tử sống nhiều năm như vậy, tự cho là mình đã rất phóng khoáng thô lỗ, không ngờ tới sẽ có một ngày bị đồ đệ của mình mắng thành như vậy. Những từ ngữ dơ bẩn này khiến Nghiễm Lăng Tử tức đến đỏ bừng cả mặt mũi, trước mặt mọi người thật sự là mất hết mặt mũi.
Không chỉ gã, những người khác trong Thái Hoa Sơn cũng xấu hổ đến không muốn nhận Lý Tu Thần thô tục này là đệ tử Thái Hoa Sơn.
Trong số những người bị Lý Tu Thần nhục mạ thì chỉ có Lạc Tiệm Thanh đã quá quen với việc này. Y bình tĩnh đảo ánh nhìn tới đám người Nghiễm Lăng Tử, giống như không nghe thấy tiếng chửi rủa của Lý Tu Thần, thản nhiên điều khiển linh lực, vẽ từng đạo bùa lên vách giam hình tam giác.
Một lúc sau, Nghiễm Lăng Tử một kiếm vỗ xuống, tức giận nói: “Nghiệt đồ, câm mồm!”
Đạo kiếm quang này bị đại trận chặn lại không thể đánh trúng Lý Tu Thần. Thật ra thì Nghiễm Lăng Tử tôn giả cũng biết, ngay cả Độc Tuyệt Thiên lão cũng không thể phá trận pháp này, vậy thì gã càng không thể phá vỡ nó, nói gì tới giải cứu Lý Tu Thần, ngay cả tới gần Lý Tu Thần gã cũng không thể làm được.
Lý Tu Thần thấy thế càng hăng say mắng chửi, hắn nín quá lâu rồi, lúc này xả hết một bụng tức. Nhưng hắn không phát hiện, lúc này, bất kể là Nhân tộc hay là Yêu tộc đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hắn, giống như đang nhìn một tên quái thai.
Mà đám người Nghiễm Lăng Tử cũng không hiểu vì sao Lý Tu Thần lại nhục mạ tông môn mình trước mặt toàn đại năng trong thiên hạ. Lý do là trong năm mươi năm qua, Lạc Tiệm Thanh luôn dùng Khốn Tiên Tác trói Lý Tu Thần, không giết hắn, chỉ liên tục cắt miệng hắn, sau đó dẫn hắn tới các hiểm cảnh nguy hiểm tìm bảo vật.
Lạc Tiệm Thanh tuy chiếm được năm bản “Cầu Tiên”, nhưng nội dung y biết đến thì không nhiều.
Vào năm thứ nhất, y dùng hết thủ đoạn tra tấn Lý Tu Thần, để Lý Tu Thần bị giày vò đến sợ, thành thành thật thật nói hết những gì mình biết, Lạc Tiệm Thanh vì vậy mới biết Lý Tu Thần này là từ thế giới khác xuyên tới.
Về vấn đề này, Lạc Tiệm Thanh cũng không quá để ý. Y dẫn Lý Tu Thần tới các hiểm địa, lấy Lý Tu Thần làm mồi để tìm kiếm vô số bảo vật.
Cảnh giới Lạc Tiệm Thanh tăng lên nhanh chóng, hai mươi năm trước ở Mão Già chi địa, Lạc Tiệm Thanh thành công từ Đại Thừa hậu kỳ vượt tới Hóa Thần kỳ. Khi đó trên bầu trời hạ xuống vô số thiên lôi muốn đánh chết Lạc Tiệm Thanh, mà y chỉ làm một việc ——
Giơ Lý Tu Thần lên chắn phía trước mình.
Từ đó, đám thần lôi kia không dám làm càn nữa.
Trong năm mươi năm, Lý Tu Thần luôn rất may mắn trốn đi được. Lạc Tiệm Thanh có cẩn thận thế nào thì Lý Tu Thần cũng có thể tìm được cơ hội chạy trốn, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại quyết không buông bỏ. Bằng vào “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, dù cách hơn trăm dặm thì Lạc Tiệm Thanh vẫn có thể nhìn thấy đường nhân quả dày đặc trên người Lý Tu Thần, vì thế y đều có thể bắt lại Lý Tu Thần.
Lý Tu Thần bị giam dưới Cực Bắc Chi Địa suốt mười năm, hiện giờ hắn không bị chém nát miệng, có thể thỏa thích mà nói. Bị nhốt trong bóng tối lâu, Lý Tu Thần ngột ngạt muốn chết, tinh thần cũng sụp đổ.
Cho dù là Yêu tôn Tấn Ly – thần thú có ý chí kiên định, thì khi bị giam trong bóng tối một triệu năm cũng sẽ sợ bóng tối. Lại càng không cần phải nhắc tới Lý Tu Thần, mười năm với hắn đã rất dài rồi, hắn không phát điên cũng coi là may mắn.
Lạc Tiệm Thanh vẽ một đạo bùa cuối cùng lên phòng giam Lý Tu Thần, ầm một tiếng, phòng giam lập tức vỡ vụn. Lý Tu Thần sung sướng muốn chạy trốn, ai ngờ ba thần thú lại nhìn chằm chằm hắn.
Lý Tu Thần bước một bước, Kim Long rít gào bắn ra sấm sét.
Lý Tu Thần bước thêm bước nữa, hỏa phượng hót vang bay múa phun lửa đầy trời.
Lý Tu Thần bước tới bước thứ ba, Kỳ Lân trắng giậm đất, gió lốc cuồn cuộn lao tới Lý Tu Thần.
Lý Tu Thần sợ hãi ngồi bệt luôn giữa không trung, đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng sấm sét đì đùng.
Hình ảnh tiếp theo cả đời này các vị đại năng ở đây đều không thể quên!
Vừa rồi bầu trời còn xanh trong, hiện tại đã sầm tối mắt thường cũng có thể thấy được!
Mặt trời bị mây đen che phủ không còn chút ánh sáng nào, tia chớp bạc vờn quanh mây đen, mỗi cột sét đều to như vại nước, so với lôi kiếp mà Độ Kiếp kỳ đại năng gặp phải còn đáng sợ hơn nhiều!
Độc Tuyệt Thiên lão bay tới, kinh hãi hô: “Lạc Tiệm Thanh, yêu vật ngươi quả nhiên sẽ hủy diệt đất trời… A!!!”
“Câm miệng!”
Ầm!
Một đạo kiếm quang màu xanh đánh xuống, cắt mất một miếng thịt trên cánh tay Độc Tuyệt Thiên lão, Độc Tuyệt Thiên lão bất ngờ kêu thảm.
Dưới mảnh trời tối đen, tu sĩ tuấn mỹ cầm trường kiếm vàng kim, tay trái cầm ngọc đèn Thanh Liên, y không thèm liếc nhìn Độc Tuyệt Thiên lão lấy một cái, hóa thành một luồng sáng bay thẳng lên trời.
Khi sắp bay vào mây đen thì Lạc Tiệm Thanh chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn Ma Tôn quần áo dính máu.
Ma Thiên Thu cũng không nghĩ tới Lạc Tiệm Thanh lại đột nhiên quay đầu nhìn mình, người kia dùng ánh mắt phức tạp nhìn, thật lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: “Ma Thiên Thu, ngươi…rốt cuộc là ai?”
Nghe vậy, Ma Thiên Thu chấn động, sau đó y vung trường tiên, môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười ngạo mạn. Trong đôi mắt hoa đào phản chiếu đủ mọi sắc màu, y bật cười, như châm chọc lại mang theo dịu dàng và hoài niệm: “Lạc Tiệm Thanh Thái Hoa Sơn, bản tôn là ai đến phiên ngươi hỏi sao?”
Lạc Tiệm Thanh sửng sốt, sau đó y nở nụ cười hiếm hoi, cuối cùng không chút do dự bay thẳng vào mây đen, chỉ để lại một câu khiến cả Cực Bắc Chi Địa rung động.
“Hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết, trời này thuộc về ai, đất này thuộc về ai! Đại lục Huyền Thiên chỉ thuộc về đại lục Huyền Thiên! Chúng ta không cần nhân vật chính, chúng ta không cần tồn tại vì những người khác!”
“Cửu Liên, hôm nay, Lạc Tiệm Thanh ta đến đoạt Thiên!”
Tấn Ly điểm mũi chân phải nhanh chóng bay ngược về sau, nhưng chênh lệch một đại cảnh giới khiến hắn không thể tránh được công kích của Độc Tuyệt Thiên lão trong một khoảng cách ngắn như vậy, chỉ có thể lĩnh trọn đạo công kích. Máu từ tay trái hắn nhỏ giọt chảy xuống, tay áo trái rách một đường, máu thịt lẫn lộn lộ ra xương trắng.
Bất kể là Yêu tôn gần trong gang tấc vẫn là Nhân tộc cách xa vài dặm đều không ngờ tới chuyện này.
Độc Tuyệt Thiên lão giận dữ hét lên: “Tấn Ly, sao ngươi lại đưa sừng Kỳ Lân cho người khác! Không phải ngươi nói cần sừng Kỳ Lân để đột phá, ta mới giao bảo vật trân quý này cho ngươi sao!”
Sáu năm trước sau khi trở về từ Cực Bắc Chi Địa, Tấn Ly đã tới yêu cảnh tìm Độc Tuyệt Thiên lão. Hắn đến chỉ có một mục đích, chính là mượn sừng Kỳ Lân để thử đột phá lên Hóa Thần kỳ.
Độc Tuyệt Thiên lão vốn mang lòng áy náy với Tấn Ly, năm đó Thương Nhược Yêu tôn có ân chỉ điểm cho lão, thế nhưng lão lại trơ mắt nhìn con của Thương Nhược Yêu tôn phải chịu khuất nhục mà không ra tay cứu giúp. Nếu Tấn Ly đã mở lời, tuy có chút do dự nhưng Độc Tuyệt Thiên lão vẫn đưa sừng Kỳ Lân cho hắn, cũng dặn dò Tấn Ly phải bảo vệ cẩn thận.
Trên thực tế, Độc Tuyệt Thiên lão cũng lập một vài cấm chế trên sừng Kỳ Lân, lão cho Tấn Ly để lại một chút khí tức trên sừng Kỳ Lân, khiến Tấn Ly có thể sử dụng sừng Kỳ Lân, cũng chỉ có hắn có thể điều khiển sừng Kỳ Lân.
Chuyện này rất bí mật, cả đại lục Huyền Thiên biết “sừng Kỳ Lân ở trong tay Tấn Ly” chỉ có hai người Độc Tuyệt Thiên lão và Tấn Ly.
Nhưng giờ sừng Kỳ Lân lại đang tỏa sáng rạng rỡ trong đại trận dưới chân mọi người,!
Độc Tuyệt Thiên lão phẫn nộ bộc phát ra yêu lực vô tận, Tấn Ly vẫn rất trấn tĩnh, hắn hóa thành nguyên hình một con rồng bạc bay thẳng lên trời. Độc Tuyệt Thiên lão lập tức đuổi theo, hai người truy đuổi ẩn hiện trong mây mù.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tuy là thần thú nhưng Tấn Ly cũng chỉ có tu vi Đại Thừa hậu kỳ, Độc Tuyệt Thiên lão thì đã đạt tới Hóa Thần trung kỳ.
Bằng vào thân thể mạnh mẽ của thần thú, Tấn Ly lần lượt tránh thoát công kích trí mạng, nhưng từng chiêu của Độc Tuyệt Thiên lão đều muốn lấy mạng hắn, hiển nhiên đã coi Tấn Ly như kẻ địch. Một tiếng rồng ngâm trong trẻo vang lên, Tấn Ly bị đánh trúng bụng, máu chảy đầm đìa.
Thấy vậy, trên Khô Sơn hoang tàn, Ma Tôn hồng y bỗng siết chặt ngón tay, giận dữ quát to, nắm trường tiên nói: “Độc Tuyệt Thiên lão, lăn xuống cho bản tôn!”
Vừa dứt lời, một bóng đỏ đã bay vút lên trời tranh đấu với Độc Tuyệt Thiên lão, ngăn cản công kích đang hướng tới Tấn Ly.
Thực lực ma tu vốn cao hơn tu sĩ cùng cấp, tuy vẫn chưa thể tạo thành thương tổn gì tới Độc Tuyệt Thiên lão, nhưng Ma Thiên Thu vẫn có thể đôi co một hai. Trận chiến này đánh ước chừng nửa canh giờ, Ma Thiên Thu bị Độc Tuyệt Thiên lão đánh bay, nện xuống đất vỡ ra một cái hố sâu mười trượng.
Một giây sau, Ma Thiên Thu lại bay lên không trung, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nâng tay lau máu bên khóe môi, cười lạnh nói: “Tiếp tục!”
Khi hai người đánh nhau, Tấn Ly đã khôi phục thành hình người. Hắn nâng cánh tay phải không bị thương ôm lấy phần bụng đang đổ máu, lảo đảo đứng giữa hai tộc, không hướng trái cũng không hướng phải. Bên trái là Yêu tộc đang không biết phải làm sao, bên phải là Nhân tộc đang mờ mịt, Tấn Ly lau mau trên môi, lạnh lùng đứng ở chính giữa.
Thấy vậy, không biết Ngọc Thanh Tử nghĩ gì lại ném một bình ngọc tới: “Đây là Thiên Tuyền Hồi Khí đan cấp bảy, ăn một viên rồi nghiền nát một viên rắc lên vết thương, thương thế của ngươi có thể khép lại.”
Tấn Ly nhận lấy bình ngọc trị thương cho mình.
Lúc này ở Cực Bắc Chi Địa đã chia làm năm phe.
Đầu tiên là thế lực Nhân tộc do Thái Hoa Sơn cầm đầu, bọn họ tới đây nhưng không biết mình muốn làm gì, còn chưa biết phương hướng.
Thứ hai là thế lực do Đoạn Hồn tông, Bạch gia, Thần Kiếm tông cầm đầu, bọn họ muốn tìm Lạc Tiệm Thanh báo thù, dù cho tan xương nát thịt cũng muốn đồng quy vu tận với Lạc Tiệm Thanh.
Thứ ba là thế lực Yêu tộc do Độc Tuyệt Thiên lão cầm đầu, mục tiêu của bọn họ giống đám người Đoạn Hồn tông: đánh chết Lạc Tiệm Thanh.
Thứ tư là Ma Đạo cung do Ma Thiên Thu cầm đầu, mục đích của bọn họ rất rõ ràng, bảo vệ Lạc Tiệm Thanh, đi ngược với thiên hạ!
Mà cuối cùng chính là người vừa mới bị Độc Tuyệt Thiên lão đánh trọng thương, ngầm mang theo lòng phản bội với Yêu tộc – Yêu tôn Tấn Ly.
Theo lời của Độc Tuyệt Thiên lão, lão giao trân bảo sừng Kỳ Lân cho Tấn Ly, Tấn Ly lại đưa nó cho Lạc Tiệm Thanh. Tấn Ly mới trở lại đại lục Huyền Thiên bảy năm, sao lại quen biết Lạc Tiệm Thanh, còn đưa đồ cho Lạc Tiệm Thanh?
Bằng vào thái độ của Độc Tuyệt Thiên lão, xem chừng sừng Kỳ Lân này tuyệt đối không thể bị Lạc Tiệm Thanh cướp đi, chỉ có thể là Tấn Ly chủ động đưa. Nếu đã như vậy, tại sao Tấn Ly lại làm thế, chẳng lẽ… hắn và Lạc Tiệm Thanh cùng một giuộc?!
Xuất phát từ nguyên nhân này nên Ngọc Thanh Tử mới đưa Thiên Tuyền Hồi Khí Đan cho Tấn Ly chữa thương.
Nhìn Tấn Ly vẫn khó có thể cầm máu, Ngọc Thanh Tử tôn giả suy tư hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Thân thể thần thú từ trước đến nay vốn rất mạnh, năng lực khôi phục vượt xa người thường. Theo lý thuyết, dù không có Thiên Tuyền Hồi Khí Đan thì Tấn Ly cũng phải ngừng chảy máu trong thời gian uống một chén trà chứ, tại sao dùng Thiên Tuyền Hồi Khí Đan rồi mà hắn vẫn mất một khắc…”
Giọng Ngọc Thanh Tử đè xuống cực nhỏ, chỉ có Mộ Thiên Tâm nghe được. Thân là đan tu, Mộ Thiên Tâm phân tích nói: “Hay là Yêu tôn Tấn Ly bị thương?”
Ngọc Thanh Tử lắc đầu: “Không đúng. Tâm nhi, tu vi ngươi còn thấp nên không nhìn ra, thực lực Tấn Ly hiện tại đã giảm xuống so với mấy chục năm trước.”
Rất nhiều câu hỏi không có lời giải đáp.
Tòa đại trận lấy tam đại thần thú làm mắt trận vắt ngang cả dãy núi non Khô Sơn, Độc Tuyệt Thiên lão vốn định dừng chiến để cẩn thận quan sát đại trận này, nhưng Ma Thiên Thu vẫn bám riết đánh đấu không chịu buông tha.
Độc Tuyệt Thiên lão giận dữ hét lên: “Mau phá đại trận!”
Nhóm Yêu Tộc đồng loạt phục hồi tinh thần, nhanh chóng tấn công.
Thấy thế, đám người Đoạn Hồn tông và Bạch gia cũng liếc nhìn nhau, lập tức công kích tới.
Tuy không ai biết đại trận này là gì, nhưng lực lượng cổ xưa từ hoa văn tản ra vô cùng mạnh mẽ. Lực lượng này xa lạ lại cổ xưa, giống như đã vượt qua lịch sử, lấy áp lực vô hình đè lên từng người ở đây.
Quỷ tu Đoạn Hồn tông rống lớn: “Trận pháp này không ổn, chúng ta nhanh chóng phá trận!”
Đây là trận pháp gì? Không ai biết. Làm sao để phá trận? Cũng không ai biết.
Từng đạo công kích đánh lên đường vân đại trận, muốn ngăn cản dòng chảy linh lực. Nhưng mọi người dần phát hiện công kích của bọn họ như đá chìm đáy biển, không tác động gì tới đại trận.
Một Yêu tôn nói: “Chúng ta cùng công kích một mắt trận có lẽ có thể phá trận!”
“Được!”
Mọi người tập trung lực lượng điên cuồng công kích sừng Kỳ Lân cách đó gần nhất. Sừng Kỳ Lân đã biến thành một con Kỳ Lân trắng hung mãnh, nhưng nó chỉ vững vàng bảo vệ mắt trận, không ngừng gào thét với những người tấn công chứ không hề công kích bọn họ.
Thấy vậy, những người công kích lại càng yên tâm.
Trong đội ngũ Thái Hoa Sơn, Nghiễm Lăng Tử tôn giả do dự nhìn, Giải Tử Trạc đứng bên cạnh nghiêm túc nói: “Sư phụ, không thể để bọn họ phá trận pháp của Đại sư huynh. Đại sư huynh bày ra trận pháp này ắt có tác dụng.”
Nghiễm Lăng Tử tôn giả chần chờ một lát: “Nhưng mà…”
Giải Tử Trạc siết chặt ngón tay: “Sư phụ!”
Đúng lúc này mọi người đều nghe thấy tiếng cười khinh miệt vang tận mây xanh, một đao ảnh khổng lồ bổ xuống, đánh bay mấy tu sĩ đứng gần ảo ảnh Kỳ Lân. Một bóng người mặc đồ trắng nhanh chóng bay đến cạnh đại trận, y khiêng thanh đao lớn, cười lạnh nói: “Muốn phá trận thì phải hỏi Tần Quy Hạc ta đã!”
Chỉ trong nháy mắt, Thích Lạc, Tần Tư Di, Vân Hương… toàn bộ người Ma Đạo cung đều đứng trước đại trận, lạnh lùng nhìn những tu sĩ và yêu thú này.
Hai bên đối mặt một hồi, sau đó một tiếng gầm giận dữ vang lên.
“Lên!!!”
Đao quang kiếm ảnh loá mắt, yêu khí và linh lực lẫn lộn tại nơi Cực Bắc Chi Địa. Ma Đạo cung có được ba tuyệt thế tôn giả Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, cho dù số lượng kém xa yêu thú và nhân tu nhưng bọn họ lại có thể lấy một địch trăm.
Máu tươi bắn ra như mưa đỏ nhuộm cả mặt đất.
Trên tầng mây, Độc Tuyệt Thiên lão đang đánh với Ma Thiên Thu vô cùng căng thẳng; dưới tầng mây, hơn trăm ngàn yêu thú và nhân tu lao vào đánh nhau.
Mà ở dưới chân bọn họ là một trận pháp đang tỏa sáng. Ở góc Đông Bắc, Kim Long bay lên trời hòa vào từng tầng mây; ở góc Tây Bắc, một con Kỳ Lân giẫm mặt đất, đạp vỡ quần sơn; ở góc Đông Nam, một con Phượng Hoàng hót vang, bay lượn trên chín tầng trời!
Trên người chúng đều có một cột linh lực xuyên thấu mặt đất, đan xen vào nhau. Chúng nhập vào, hình thành đồ hình cổ quái, lan ra cuối cùng lại hội tụ đến cùng một điểm, ngưng tụ thành một đóa sen chín cánh ngay trung tâm hình tam giác!
Nghiễm Lăng Tử kinh ngạc nói: “… Lý Tu Thần?!”
Không sai, có một người đang đứng ngay dưới đồ hình sen chín cánh, chính là Lý Tu Thần!
Lý Tu Thần giống như bị nhốt trong một chiếc hộp hình tam giác, hắn không ngừng đập lên vách tường, tìm mọi cách công kích nhưng vách tường này vẫn không chút sứt mẻ, vẫn nhốt chặt hắn lại.
Trên bầu trời, Độc Tuyệt Thiên lão rít gào quát: “Ma Thiên Thu, vì sao ngươi cứ luôn đối chọi với bản tôn!”
Ma Thiên Thu một thân đồ đỏ phần phật bay múa dưới ánh mặt trời, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Y thu lại trường tiên, càn rỡ cong môi, chỉ thẳng trường tiên tới trước, cười lạnh nói: “Đối chọi với ngươi? Ai thèm đối chọi với ngươi! Bản tôn là muốn che chở Lạc Tiệm Thanh kia, nếu ngươi muốn bắt y thì phải qua được cửa ải này của bản tôn!”
Những lời này vang vọng chín tầng mây, Yêu tôn áo lam đứng ngoài chiến trường nghe vậy thì hơi buông con ngươi, trầm mặc không nói gì.
Sự càn rỡ của Ma Thiên Thu hoàn toàn chọc giận Độc Tuyệt Thiên lão, lão phẫn nộ gầm lên, chỉ tay lên trời, lập tức có một ngọn núi lớn che trời đập thẳng xuống Ma Thiên Thu.
Thấy vậy, con ngươi Tấn Ly co lại, Ma Thiên Thu cũng mím môi sẵn sàng đón địch.
Trường tiên màu máu nắm trong tay, từng luồng ma khí đỏ như máu bay quanh thân roi. Ma Thiên Thu quát dài một tiếng, chuẩn bị đánh lên ngọn núi lớn kia thì bỗng “Uỳnh ——” một tiếng, một đạo kiếm quang màu xanh bay lướt qua người Ma Thiên Thu, va thẳng vào ngọn núi.
Ngọn núi kia vậy mà vỡ vụn!
Độc Tuyệt Thiên lão phun ra một ngụm tiên huyết, mở to mắt nhìn phía sau Ma Thiên Thu. Ma Thiên Thu cũng cứng người lại, y chậm rãi xoay người, cách mình trăm mét, một tu sĩ áo xanh trẻ tuổi đang cầm một thanh kiếm, lạnh lẽo nhìn bọn họ.
Ma Thiên Thu mấp máy môi, thật lâu sau mới nói ra tên: “Lạc…”
Nhưng y chỉ mới nói được một chữ đã bị đối phương cắt đứt. Lạc Tiệm Thanh trợn mắt kinh ngạc nhìn lồng ngực y, bỗng nhiên quỷ dị nói một câu: “Tim của ngươi sao lại…”
Ma Thiên Thu biến sắc.
Tấn Ly cách đó không xa cũng đổi sắc mặt.
Lạc Tiệm Thanh còn chưa kịp nói hết đã nghe Độc Tuyệt Thiên lão nổi giận gầm lên một tiếng “Lạc Tiệm Thanh”, sau đó lập tức điều khiển núi lớn tấn công Lạc Tiệm Thanh. Nếu Độc Tuyệt Thiên lão đấu với Ma Thiên Thu thì người sau miễn cưỡng đối kháng được với người trước; nhưng khi lão đấu với Lạc Tiệm Thanh thì lại bị người sau nghiền áp.
Độc Tuyệt Thiên lão kinh hãi nói: “Sao ngươi lại tiến bộ lớn đến thế!”
Ngay sau đó, núi lớn đã bị kiếm khí Thanh Liên đánh nát, hóa thành đá vụn.
Một đạo kiếm quang của Lạc Tiệm Thanh đánh lên ngực Độc Tuyệt Thiên lão, lồng ngực lão lập tức thủng một lỗ lớn. Độc Tuyệt Thiên lão bị đánh bay ra xa, mà lúc này Lạc Tiệm Thanh lại không đuổi theo.
Khi mặt trời lên tới đỉnh, tay phải Lạc Tiệm Thanh cầm kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng Độc Tuyệt Thiên lão đã ngã lún xuống mặt đất, tay trái bấm thủ quyết hình thành từng tầng hư ảnh, sau đó lại bỗng chỉ về Lý Tu Thần.
Uỳnh!
Lý Tu Thần hoảng sợ hét toáng lên, nhà giam hình tam giác bỗng bay lên, chậm rãi lên tới giữa không trung rồi vững vàng dừng lại. Lúc này hắn vừa vặn đứng ở trung tâm Kim Long, Phượng Hoàng và Kỳ Lân trắng, tạo thành một mặt phẳng với chúng nó.
Lý Tu Thần khiếp sợ nhìn quanh, hắn vừa ngẩng đầu đã thấy người Thái Hoa Sơn.
Lý Tu Thần nện ầm ầm lên vách, hét ầm ĩ: “Sư phụ! Giải sư huynh! Ngọc Thanh Tử sư bá! Văn Long Tử sư bá! Các ngươi mau tới cứu ta đi! Y điên rồi, y là kẻ điên! Y không phải người! Các ngươi mau tới cứu ta! Y nhất định sẽ giết ta, y thật sự sẽ giết ta!”
Nghiễm Lăng Tử do dự nhìn Lý Tu Thần, nghe Lý Tu Thần đau khổ gào thét thì gã quyết định ra tay, nhưng Giải Tử Trạc lại ngăn lại. Tu sĩ trẻ một thân hắc y cắn răng nhìn sư phụ mình, lạnh lùng nói: “Sư phụ, chẳng lẽ ngươi đã quên năm mươi năm trước cột sét kia đánh lên người ta thế nào sao!”
Nghiễm Lăng Tử chợt khựng lại.
Nhìn thấy Nghiễm Lăng Tử không có ý định cứu mình, trên mặt Lý Tu Thần vặn vẹo sự tức giận, hắn như một con dã thú bị nhốt trong lồng sắt, mặc dù không nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại không ngừng giãy dụa. Hắn bắt đầu điên cuồng nhục mạ Lạc Tiệm Thanh, nhục mạ Giải Tử Trạc, thậm chí bắt đầu nhục mạ sư phụ Nghiễm Lăng Tử của mình, nhục mạ Thái Hoa Sơn.
Ở trong miệng hắn, Thái Hoa Sơn trở thành một nơi giả dối, Nghiễm Lăng Tử là một lão súc sinh vô dụng, ngay cả đồ đệ của mình cũng không bảo vệ. Quyết định sai lầm nhất đời hắn là bái lão già Nghiễm Lăng Tử này làm sư phụ.
Nghiễm Lăng Tử sống nhiều năm như vậy, tự cho là mình đã rất phóng khoáng thô lỗ, không ngờ tới sẽ có một ngày bị đồ đệ của mình mắng thành như vậy. Những từ ngữ dơ bẩn này khiến Nghiễm Lăng Tử tức đến đỏ bừng cả mặt mũi, trước mặt mọi người thật sự là mất hết mặt mũi.
Không chỉ gã, những người khác trong Thái Hoa Sơn cũng xấu hổ đến không muốn nhận Lý Tu Thần thô tục này là đệ tử Thái Hoa Sơn.
Trong số những người bị Lý Tu Thần nhục mạ thì chỉ có Lạc Tiệm Thanh đã quá quen với việc này. Y bình tĩnh đảo ánh nhìn tới đám người Nghiễm Lăng Tử, giống như không nghe thấy tiếng chửi rủa của Lý Tu Thần, thản nhiên điều khiển linh lực, vẽ từng đạo bùa lên vách giam hình tam giác.
Một lúc sau, Nghiễm Lăng Tử một kiếm vỗ xuống, tức giận nói: “Nghiệt đồ, câm mồm!”
Đạo kiếm quang này bị đại trận chặn lại không thể đánh trúng Lý Tu Thần. Thật ra thì Nghiễm Lăng Tử tôn giả cũng biết, ngay cả Độc Tuyệt Thiên lão cũng không thể phá trận pháp này, vậy thì gã càng không thể phá vỡ nó, nói gì tới giải cứu Lý Tu Thần, ngay cả tới gần Lý Tu Thần gã cũng không thể làm được.
Lý Tu Thần thấy thế càng hăng say mắng chửi, hắn nín quá lâu rồi, lúc này xả hết một bụng tức. Nhưng hắn không phát hiện, lúc này, bất kể là Nhân tộc hay là Yêu tộc đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hắn, giống như đang nhìn một tên quái thai.
Mà đám người Nghiễm Lăng Tử cũng không hiểu vì sao Lý Tu Thần lại nhục mạ tông môn mình trước mặt toàn đại năng trong thiên hạ. Lý do là trong năm mươi năm qua, Lạc Tiệm Thanh luôn dùng Khốn Tiên Tác trói Lý Tu Thần, không giết hắn, chỉ liên tục cắt miệng hắn, sau đó dẫn hắn tới các hiểm cảnh nguy hiểm tìm bảo vật.
Lạc Tiệm Thanh tuy chiếm được năm bản “Cầu Tiên”, nhưng nội dung y biết đến thì không nhiều.
Vào năm thứ nhất, y dùng hết thủ đoạn tra tấn Lý Tu Thần, để Lý Tu Thần bị giày vò đến sợ, thành thành thật thật nói hết những gì mình biết, Lạc Tiệm Thanh vì vậy mới biết Lý Tu Thần này là từ thế giới khác xuyên tới.
Về vấn đề này, Lạc Tiệm Thanh cũng không quá để ý. Y dẫn Lý Tu Thần tới các hiểm địa, lấy Lý Tu Thần làm mồi để tìm kiếm vô số bảo vật.
Cảnh giới Lạc Tiệm Thanh tăng lên nhanh chóng, hai mươi năm trước ở Mão Già chi địa, Lạc Tiệm Thanh thành công từ Đại Thừa hậu kỳ vượt tới Hóa Thần kỳ. Khi đó trên bầu trời hạ xuống vô số thiên lôi muốn đánh chết Lạc Tiệm Thanh, mà y chỉ làm một việc ——
Giơ Lý Tu Thần lên chắn phía trước mình.
Từ đó, đám thần lôi kia không dám làm càn nữa.
Trong năm mươi năm, Lý Tu Thần luôn rất may mắn trốn đi được. Lạc Tiệm Thanh có cẩn thận thế nào thì Lý Tu Thần cũng có thể tìm được cơ hội chạy trốn, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại quyết không buông bỏ. Bằng vào “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, dù cách hơn trăm dặm thì Lạc Tiệm Thanh vẫn có thể nhìn thấy đường nhân quả dày đặc trên người Lý Tu Thần, vì thế y đều có thể bắt lại Lý Tu Thần.
Lý Tu Thần bị giam dưới Cực Bắc Chi Địa suốt mười năm, hiện giờ hắn không bị chém nát miệng, có thể thỏa thích mà nói. Bị nhốt trong bóng tối lâu, Lý Tu Thần ngột ngạt muốn chết, tinh thần cũng sụp đổ.
Cho dù là Yêu tôn Tấn Ly – thần thú có ý chí kiên định, thì khi bị giam trong bóng tối một triệu năm cũng sẽ sợ bóng tối. Lại càng không cần phải nhắc tới Lý Tu Thần, mười năm với hắn đã rất dài rồi, hắn không phát điên cũng coi là may mắn.
Lạc Tiệm Thanh vẽ một đạo bùa cuối cùng lên phòng giam Lý Tu Thần, ầm một tiếng, phòng giam lập tức vỡ vụn. Lý Tu Thần sung sướng muốn chạy trốn, ai ngờ ba thần thú lại nhìn chằm chằm hắn.
Lý Tu Thần bước một bước, Kim Long rít gào bắn ra sấm sét.
Lý Tu Thần bước thêm bước nữa, hỏa phượng hót vang bay múa phun lửa đầy trời.
Lý Tu Thần bước tới bước thứ ba, Kỳ Lân trắng giậm đất, gió lốc cuồn cuộn lao tới Lý Tu Thần.
Lý Tu Thần sợ hãi ngồi bệt luôn giữa không trung, đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng sấm sét đì đùng.
Hình ảnh tiếp theo cả đời này các vị đại năng ở đây đều không thể quên!
Vừa rồi bầu trời còn xanh trong, hiện tại đã sầm tối mắt thường cũng có thể thấy được!
Mặt trời bị mây đen che phủ không còn chút ánh sáng nào, tia chớp bạc vờn quanh mây đen, mỗi cột sét đều to như vại nước, so với lôi kiếp mà Độ Kiếp kỳ đại năng gặp phải còn đáng sợ hơn nhiều!
Độc Tuyệt Thiên lão bay tới, kinh hãi hô: “Lạc Tiệm Thanh, yêu vật ngươi quả nhiên sẽ hủy diệt đất trời… A!!!”
“Câm miệng!”
Ầm!
Một đạo kiếm quang màu xanh đánh xuống, cắt mất một miếng thịt trên cánh tay Độc Tuyệt Thiên lão, Độc Tuyệt Thiên lão bất ngờ kêu thảm.
Dưới mảnh trời tối đen, tu sĩ tuấn mỹ cầm trường kiếm vàng kim, tay trái cầm ngọc đèn Thanh Liên, y không thèm liếc nhìn Độc Tuyệt Thiên lão lấy một cái, hóa thành một luồng sáng bay thẳng lên trời.
Khi sắp bay vào mây đen thì Lạc Tiệm Thanh chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn Ma Tôn quần áo dính máu.
Ma Thiên Thu cũng không nghĩ tới Lạc Tiệm Thanh lại đột nhiên quay đầu nhìn mình, người kia dùng ánh mắt phức tạp nhìn, thật lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: “Ma Thiên Thu, ngươi…rốt cuộc là ai?”
Nghe vậy, Ma Thiên Thu chấn động, sau đó y vung trường tiên, môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười ngạo mạn. Trong đôi mắt hoa đào phản chiếu đủ mọi sắc màu, y bật cười, như châm chọc lại mang theo dịu dàng và hoài niệm: “Lạc Tiệm Thanh Thái Hoa Sơn, bản tôn là ai đến phiên ngươi hỏi sao?”
Lạc Tiệm Thanh sửng sốt, sau đó y nở nụ cười hiếm hoi, cuối cùng không chút do dự bay thẳng vào mây đen, chỉ để lại một câu khiến cả Cực Bắc Chi Địa rung động.
“Hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết, trời này thuộc về ai, đất này thuộc về ai! Đại lục Huyền Thiên chỉ thuộc về đại lục Huyền Thiên! Chúng ta không cần nhân vật chính, chúng ta không cần tồn tại vì những người khác!”
“Cửu Liên, hôm nay, Lạc Tiệm Thanh ta đến đoạt Thiên!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook