Phản Nghịch
-
Chương 8
Đám cháy trong một thời gian mới khống chế được.
Toàn bộ xe cứu hoả đều được huy động tới mới dập được ngọn lửa trên núi.
Những người bị thương đều được đưa tới bệnh viện, nhân vân chăm sóc và chữa bệnh bận rộn tối mặt, xử lý vết bỏng cùng bị thương, người trong trấn đều đến bệnh viện để thăm người thân bị thường làm phòng cấp cứu trở nên chật chội.
Hướng Nhu ngồi ở góc bị cha mẹ cùng anh trai và chị dâu vây quanh.
Nàng chẳng những bị cháy xém mà người còn đầy tro bụi, ngay cả quần áo cũng bị vô số đốm lửa nhỏ làm thủng, xem ra là vô cùng chật vật. May mà nàng chỉ bị thương nhẹ, sát trùng rồi thì không có vấn đề gì nữa.
“Tiểu Nhu con có làm sao không? Có muốn gọi bác sĩ đến không để cẩn thận kiểm tra?” Hướng mẹ khẩn trương hỏi, hai tay run run nắm tay con gái, khoé mắt vẫn còn nước mắt.
“Không cần, con không sao.” Nàng lắc đầu, ôm mẹ đã bị doạ làm cho hoảng sợ, trong lòng có chút tự trách mình.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Hướng mẹ nói thẳng, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Lửa cháy lớn trên núi, ở trên trấn có thể nhìn thấy, ngọn lửa lớn bao nhiêu, chỉ nghĩ đến nhà ấm trồng hoa bị lửa vây quanh, nàng gấp đến độ khóc ra, chỉ sợ con gái bảo bối chạy không kịp.
“May mắn là Đại Nghiệp, nếu không ta thật sợ ─” Hướng mụ nói không hết câu lại bắt đầu chảy nước mắt.
“Đội cứu hoả đuổi đến nơi thì nhà ấm đã bị ngọn lửa lớn bao vây nhưng là hắn kiên trì muốn đi vào cứu người.” Hướng Vinh trầm mặc cũng mở miệng, hắn thuỷ chung nắm bàn tay vợ nhỏ bé lạnh như băng. Hân Hân cũng bị làm cho sợ hãi.
“Chờ hắn trở về thì tuyệt đối phải cám ơn hắn mới được.” Hướng mẹ lau lau nước măt, còn ngẩng đầu nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
“Đại Nghiệp còn đang ở trên núi chỉ huy dập lửa đám cháy, không thể thiếu hắn được.” Hướng ba biết lòng của vợ liền vội vàng cung cấp đáp án.
Lời vừa nói ra thì tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía ngọn núi.
Hướng Nhu cũng thế.
Ngọn lửa đã được khống chế, gần như dập tắt chỉ còn làn khói dày nấn ná không chịu đi. Nàng nhìn vùng núi đã đen thành một mảng, trong lòng lộn xộn, môi cũng đau, nàng lại nghĩ tới cái hôn bá đạo đó
Hắn tại sao lại hôn nàng?
Vì cái gì mà dùng phương pháp này hôn nàng?
Nụ hôn kia không có sự trêu tức, thậm chí so với lửa còn kiên định hơn. Trong mắt hắn thật sự có vẻ hoang mang làm cho nàng không tự chủ được hốt hoảng ─
Tiếng xe cứu thương rít gào từ xa đến làm cho mỗi người đều cảm thấy rùng mình, bác sĩ cùng y tá đều lao ra nghênh đón người bị thương.
Khi cửa xe mở ra thì máu sắc màu cam chói mắt thu hút sự chú ý của mọi người, phòng cấp cứu vang lên tiếng kêu, ánh mắt không dám tin trừng lớn.
Ngồi ở xe cứu thương, người bị thương được đưa tới bệnh viện cư nhiên là Thành Đại Nghiệp!
Ngồi ở trên cáng, tóc bị cháy xém không ít, hai cánh tay bị bỏng, trên vai còn có một cái khăn mặt ướt, khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt, bẩn như những người thợ làm ở mỏ than, lông mày nhíu chặt trong mắt phát ra sự tức giận.
“Mẹ nó, đem xe cứu thương quay trở về!” Thành Đại Nghiệp lớn tiếng rít gào, ý đồ bước ra khỏi cáng nhưng là chân trái vừa chạm đất liền đau khiến gân xanh đều nổi lên, biểu tình xem ra càng dữ tợn.
“Lão Đại, chân anh đã gãy, cần được băng bó ngay!” Tiểu Vương dùng hết sức lực mới đem Thành Đại Nghiệp quay về cáng. “Lửa chỉ còn lại một đám nhỏ, giao cho anh em xử lý là được.
Bác sĩ cùng y tá sợ hãi không dám đến gần, chỉ đứng quanh bên cạnh không biết làm sao, đối với người hung bạo thật sự là không có cách – bó tay không có biện pháp, không thể bắt đầu chữa trị.
Tiểu Vương bị đánh mấy cái, trong đầu hiện ra ánh sáng hiện ra, đột nhiên quay đầu hướng tới bên trong phòng cấp cứu.
“Hướng Nhu! Hướng Nhu có ở trong này không?”
Những cái đầu liền xoay chuyển, vô số ánh mắt giống như đèn bàn tất cả đều dừng trên người Hướng Nhu làm cho nàng không kịp chạy trốn. Nàng chưa kịp phản ứng thì sau lưng đã có một bàn tay vội vàng kéo nàng ra phía trước.
“Ở đây, ở đây này!” Hướng mẹ vội vàng hô to, đem con gái đến bên cạng cáng, nhìn Thành Đại Nghiệp bị thương nàng có thể tăng thêm sức lực đem Hướng Nhu vào trong lòng của hắn.
Tiểu Vương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Học sinh gương mẫu, Please, ngươi hỗ trợ giúp với, chỉ có ngươi là khuyên được Lão Đại!” Hắn nói giống như đang báo cáo. “Lão Đại xông vào đám cháy cứu một đứa trẻ nhỏ rồi bị ngã xuống gãy chân.”
Trên núi có mấy hộ dân, toàn bộ đều không có nhà, chỉ có đứa trẻ nhỏ ở nhà một mình, nếu Thành Đại Nghiệp không tìm theo tiếng khóc lớn thì khẳng định sẽ bị chết cháy.
Hăn đang rít gào giãy dụa, nhìn thấy Hướng Nhu xuất hiện liền á khẩu, con ngươi đen đang lo lắng biến đổi thành mềm mại, giống như nhìn bảo bối quan trọng nhất bình yên vô sự.
Nàng bình tĩnh không bị ánh mắt nóng rực kia làm ảnh hưởng, cố gắng làm bộ như không có việc gì, ánh mắt trong suốt nhìn thấy hắn, phát hiện sắc mặt của hắn càng lúc càng tái nhợt.
“Ngươi phải chữa trị đi.” Nàng thốt ra.
Thành Đại Nghiệp ương bướng lắc đầu, kiên trị phải về chỗ đám cháy.
“Đó là trách nhiệm của anh.”
“Trách nhiệm của ngươi, lên núi để liên luỵ tới những người khác?” Nàng cố ý cúi đầu, nhìn chân trái được băng tạm thời lại.
Ánh mắt sắc bén làm cho tiểu Vương thở dốc vì kinh ngạc, nhanh chóng ôm đầu ngổi xổm tại chỗ, chỉ sợ bị vạ lây, bị Thành Đại Nghiệp lửa giận lan tới.
Chính là hắn nằm trên cáng hồi lâu không hề có động tĩnh. Hắn cố lấy hết dũng khí trộm ngắm, nhìn thấy Thành Đại Nghiệp tuy rằng tức giận đến xanh mặt nhưng không như trước, như ngọn núi lửa bùng nổ.
Oa, Lão Đại không rống giận a!
Tiểu Vương đang vỗ ngực, may mắn thoát khỏi kiếp banh, con ngươi đen lại đảo qua khiến hắn sợ tới mức hai vai đều co lại, lùi lại vài bước.
“Ngươi trở về trên núi giúp đỡ đi, có tình huống gì thì lập tức cho ta biết.” Thành Đại Nghiệp cắn răng nói, cho dù không tình nguyện cũng không thể không thừa nhận hắn bị thương đã không có sức lực.
“Vâng!” Tiểu Vương lớn tiếng trả lời, liếc nhìn Hướng Nhu một cái, xoay người chạy ra ngoài lại vội vàng lên núi giúp đỡ.
Nhóm y tá vây đến, đem Thành Đại Nghiệp đến giường bênh, đẩy mạh vào phòng cấp cứu. Hướng Nhu bị cũng bị mẹ kéo đi, cùng nhau vào phòng cấp cứu, đứng cách hắn vị trí gần nhất.
Bác sĩ cẩn thận lấy ra lớp băng bó ẩm ướt, phòng cấp cứu lần thứ hai vang lên một trận kinh hô.
Chỉ thấy Thành Đại Nghiệp từ bả vai đến thắt lưng tất cả đều sưng đỏ làm cho người ta không khỏi sợ hãi, vô số bọt nước sưng tấy đủ biết nghiêm trọng tới mức nào làm cho người ta chỉ nhìn thôi thì da đầu bắt đầu run lên, khó có thể tưởng tượng hắn đau tới mức nào.
Trong ngực Hướng Nhu như bị một trận gõ thật mạnh, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt đã biến mất không còn một mảnh.
Nàng trừng mắt nhìn vết bỏng kia, tầm mắt không thể di dời, như có ai đó bóp chặt ngực của nàng, sơ với đám cháy đặc khói thì càng làm nàng hô hấp khó hơn, thân hình mảnh khảnh như sắp đổ xuống, gần như ngã xuống ─
Bàn tay ngưam đen đột nhiên cầm tay nàng, nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn truyền đến, nàng theo bản năng nắm lại, tiếp theo nháy mắt rồi tỉnh giấc, vội vàng rút tay về.
Thành Đại Nghiệp cũng không buông tay, đem nàng nắm lại.
Bác sĩ cùng ý ta đều là người lớn lên trong trấn, tự nhiên đều hiểu được tính tình của hắn, thấy hắn kiên quyết như vậy lời khuyên bảo cũng nuốt trở lại, làm cho nàng bị giam lại bên giờng, tiếp tục “gây trở ngại” cấp cứu.
“Trước sát trùng bết thương cho hắn, xử lý miệng vết thương sau đó đưa đi chụp X quang.” Bác sĩ nhanh chóng ra lệnh.
Bác sĩ đem hai ống tay áo xắn lên, đem từng mũi kim đâm vào cánh tay hắn. Mặt khác hai người y tá khác lấy bông cùng cồn sát trùng vết thương.
Cồn đổ xuống xát trùng miệng vết thương bị bỏng, máu nhỏ xuống. Thân hình to lớn căng ra, một tay nắm chặt mép giường, hắn cắn răng chịu đau nhức.
Từ đầu tới cuối Hướng Nhu ở bên cạnh thấy hết, gương mặt thanh tú so với Thành Đại Nghiệp bị đau lại càng tái nhợt, thân hình mảnh khảnh cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Giống như nàng mới là người biết rõ thể nào là đau.
. . . . . .
Bóng đem dần dần bao phủ.
Lửa trên núi cuối cũng đã được dập tắt, cây cối bốc ra mùi khét thay thế mùi hoa thơm thoang thoảng hàng ngày, ấm áp tràn ngập ban đêm.
Người bệnh ở phòng cấp cứu cùng người nhà rời đi, chỉ có mấy người bị thương tương đối nặng vẫn phải ở lại để quan sát, bênh viện khôi phục im lặng.
Hướng Nhu vẫn ở lại bệnh viện. Kỳ thật nàng cũng muốn về nhà nhưng lại không theo ý mình được.
Nàng ngồi trên ghế bên giường bệnh, âm thầm thở dài một hơi, tầm mắt nhìn nam nhân đang nằm trên giường bênh, như chính mình bị “bắt cóc”.
Thành Đại Nghiệp phi thường kiên trì phải lưu nàng lại.
Trừ bỏ thời gian ngắn ngủi bị đẩy vào chụp X quang thì bàn tay hắn thuỷ chung đều nắm tay nàng, như là bạn của nàng, hắn nguyện ý nhận sự chữa trị đương nhiên nên được phần thưởng.
Lưng bị tổn thương, gãy xương đau đớn cùng lúc dập lửa cứu người đã làm cạn kiệt sức lực của hắn, bác sĩ tiêm thuốc an thần, bắt hắn nghỉ ngơi nhưng hắn lại muốn được đội viên báo cáo, xác định lửa đã tắt mới nguyện ý nhắm mắt lại, lầm vào giấc ngủ nặng nề.
Đôi mắt trong suốt nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, hô hấp nhẹ đi mới xác định hắn đã ngủ.
Sau đó nàng lặng lẽ đứng lên, dùng động tác nhẹ nhất rút tay về ─
Chỉ vài giây sau cặp mắt kia đột nhiên mở, mới chớp mắt một cái đã không nhìn nàng, thân hình thả lỏng trở nên siết chặt.
Thân thể cường tráng bởi vì bị thương mà không có lực, trở nên suy yếu nhưng là cặp mắt đen vẫn mạnh mẹ, làm cho nàng không thể giãy dụa, không thể bỏ tay hắn ra, quay đầu rời đi như vậy ─
Ngoài cửa số tiếng côn trùng kêu vang vọng, bầu trời với những ngôi sao sáng.
Cơ lẽ bởi vì hắn cứu nàng, có lẽ bởi vì hắn bị thương doạ nàng, có lẽ bởi vì, nàng đều không muốn thừa nhận lí do, chăm chú nhìn, Hướng Nhu lại một lần nữa trở lại ghê ngồi.
Chí thấy Thành Đại Nghiệp như trút được gánh nặng, sự căng thẳng đã hạ xuống. Hắn an tâm nhẹ nhàng thở ra, nắm thật chặt tay nàng, lúc này mới từ từ nhắm mắt, rơi vào giấc ngủ.
Hướng Nhu căng thẳng lúc lâu, bị ánh mắt của hắn nắm giữ, trống ngực khẽ đập.
Lúc sau nàng không còn thả tay, chính là lẳng lặng ngồi ở bên giường, bàn tay bé nhỏ tuỳ ý hắn bao phủ, từ đêm khuya đến sáng sớm.
. . . . .
Tiếng côn trùng kêu vang, sắc màu rực rỡ ở bên trong vườn Thành gia, kiến trúc vẫn hoa lệ như thế.
Thành Đại Nghiệp rửa mặt xong liền kéo chân đang băng thạch cao nhảy đến phòng khách, nhìn trái nhìn phải.
“Hướng Nhu chưa đến sao?”
Thành ba ngồi ở ghế sô pha, lật báo xem tình hình chính trị.
“Chưa”
“Ừ.” Hắn lê chân thong thả về phòng.
Năm phút sau
“Hướng Nhu đến chưa?”
“Chưa.” Thành ba cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tin kinh tế.
“Ừ.” Hắn lại kéo cái chân bị thương, lần thứ hai trở về phòng.
Một lát sau.
“Hướng Nhu đến chưa?” Thành Đại Nghiệp từ phòng đi ra, lặp lại câu hỏi, còn thong thả bước đến phòng khách, trực tiếp mở cửa lớn, nhìn ra bên ngoài không chút nào che dấu vẻ mong chờ.
Thành ba xem tin tức địa phương, chậm rãi mở miệng.
“Nàng vừa đến, đang ở phòng bếp.”
Thành Đại Nghiệp lập tức quay đầu, hai mắt sáng lên hướng phòng bếp đi tới, hưng phấn nói. “Nàng làm bữa sáng cho ta?”
Thành ba rốt cục đặt báo xuống, nhìn thấy đoá hoa nở trên mặt con trai liền tạt cho hắn một gáo nước lạnh.
“Ngươi nghĩ là vì mình. Là bà nội muốn hầm gà bồi bổ cho ngươi, Hướng Nhu sợ bà bị mết mới có thể chủ động giúp đỡ.” Cô gái tâm tính vẫn tốt như vậy.
May mà có Hướng Nhu, Thành Đại Nghiệp bá vương bị làm hư mới thay đổi tính tình. Mấy năm qua không khí Thành gia thay đổi không ít, không khí hoà thuận vui vẻ làm mọi người đều đề phòng, sợ tình hình xấu xảy ra, không bao giờ. . . muốn phát sinh nữa.
Ánh mắt Thành Đại Nghiệp vẫn là nhìn chằm chằm vào phòng bếp, khoé miệng mỉm cười.
Hắn mặc kệ Hướng Nhu ở trong bếp có động cơ gì, chỉ cần nàng nguyện ý bước vào Thành gia, chiếu cố hắn mấy ngày gần đây khiến hắn mừng rỡ mà bay lên trời. Hắn thậm chí cảm giác được khoảng cách của hai người rút ngắn hắn, bị thương cũng đáng.
Sau trận hoả hoạn trên núi thì thái độ của Hướng Nhu cũng có chút thay đổi.
Ở bệnh viện nàng một bước cũng không rời để chiếu cố hắn, sau khi xuất viện bởi vì hắn bị thương ở chân thì mấy ngày nghỉ mỗi ngày nàng đều đến Thành gia điểm danh, thay hắn bôi thuốc. Thái độ lạnh lùng có chút mềm đi, ít nhất không hề giống người xa lạ, giống như trước vậy, vừa thấy hắn không phải là châm chọc khiêu khích thì chính là quay đầu chạy đi.
Xem ra ông trời không phụ lòng hắn, hắn dùng chiêu anh hung cứu mĩ nhân, cuối cùng cũng làm cho nàng trong lúc đó có chút chuyển biến.
Nhìn thái độ của Hướng Nhu xem ra hắn không đoán nhầm, trong lòng nàng thật ra là có hắn.
Tuy rằng hắn rất muốn hỏi chính mình rốt cuộc làm sai cái gì có thể khiến nàng ghi hận tám năm. Nhưng lại cảm thấy thời cơ chưa tới, mở miệng lúc này chỉ sợ nhận lấy sự buồn bực của nàng ─
Tại phòng bếp không có động tĩnh gì, hắn chăm chú nhìn Hướng Nhu đang giúp bà nội trở lại phòng khách, sau đó lại đi vào bê chén canh gà nóng hổi đi ra.
“tiểu Nhua, không vội, cháu cũng đến uống một chén đi.” Bà nội mỉm cười, cùng cháu trai bảo bối tầm mắt đều nhìn vào thân hình mảnh khảnh.
“Cháu không đói bụng.” Hướng Nhu nhẹ nhàng từ chối, đem canh gà đặt lên bàn.
Hắn cẩn thận tiếp nhận, mừng rỡ hô ra tiếng, tay cầm thìa múc canh gà mới miệng, ánh mắt vẫn đang nhìn nàng.
“Ngon lắm.”
Hướng Nhu mặt không chút thay đổi, thản nhiên mở miệng.
“Là chủ ý của bà nội”.
“Nhưng là em múc cho anh.” Hắn cười càng vui vẻ, cho dù nàng có bưng một chén thuốc độc đến thì hắn cũng can tâm tình nguyện, uống sạch sẽ thì thôi.
Vì nhiệt độ tăng nên hai gò má hơi hồng, nàng không cố ý tránh ánh mắt nóng rực kia, mở ba lô ra, lấy một tập tài liệu sửa sang lại rồi đứng lên.
Nhìn thấy tập tài liệu, Thành Đại Nghiệp cười mỉm lại, tâm tình tốt bị phá hỏng một chút.
Hắn ban đầu nghĩ rằng thừa dịp nghỉ bệnh sẽ tìm cơ hội cùng Hướng Nhu một chỗ, kiếm thêm chút “phúc lợi”. Làm sao mà biết được rằng nàng sớm có đề phòng, nhìn hắn cho dù có bị cắt đứt chân cũng không thấy sao cho nên đặc biệt tìm đến một đoàn “chướng ngại vật” ngăn chặn hành động thiếu suy nghĩ của hắn.
Leng keng!
Chuông cửa vang lên, “chướng ngại vật” lại tới giờ rồi!
Bác Trần nhanh chóng ra mở cửa, năm, sáu học sinh tiểu học chạy vào, lớn tiếng chào hỏi.
“Sớm ạ”
“Đến phòng sách trước đi, đem bài tập hôm qua xem lại một lần.” Hướng Nhu chỉ thị, thu dọn bát cùng Trần tẩu vào phòng bếp.
Kì nghỉ hè nàng xung phong nhận việc với hiệu trưởng trường tiểu học, mong muốn những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn có thể đi học, học phụ đạo hè còn mang theo các đồ dùng, bàn ghế đến Thành gia.
Túi sách sau lưng, từng người đến phòng sách. Hướng Nhu thu dọn tài liệu, dùng chút thời gian mới từ phòng khách đi vào phòng sách. Chính là vừa mở cửa phòng ra đã gặp một hình ảnh làm cho nàng ngạc nhiên, mắt trợn to lên.
Chỉ thấy nhóm học sinh tiểu học ngồi bên cạnh bàn, ngoan ngoãn ngồi ôn tập, một người cao lớn ngồi bên cạnh, hai tay khoanh trước mứat, ngẫu nhiên mở miệng hướng dẫn.
“Chú Thành, đề này cháu không hiểu!” Có học sinh nhấc tay cầu cứu.
“Đại ca!” Hắn thực kiên trì nói. “Ta mới hai mươi tám tuổi.” Hắn lấy bút mực liền giúp giải bài tập. Học sinh tiểu học làm bài tập toán, có gì không hiểu thì hỏi hắn.
“Thành đại ca” học sinh biết nghe lời, sửa miệng. “Cha mẹ em muốn nói lời cám ơn với anh, cám ơn anh lúc trước đã cứu con chó nhỏ của gia đình em.” Mấy tuần trước, con chó khi đang đi dạo thì chân trước trượt xuống mương, đau đến không thể kêu, rất may là Thành Đại Nghiệp đi tới mới thuận tiện giúp đỡ.
“Chân nó đã đỡ chưa?”
“Bác sĩ thú y nói không có việc gì.”
“Lần tới mang chó đi dạo thì nhớ rõ phải chú ý cẩn thận, tránh những chỗ nguy hiểm, đừng làm cho nó rời khỏi tầm mắt, miễn cho ─” Hắn đột nhiên dừng tay lại, bàn tay to đặt trên đầu học sinh lắc lắc. “Ha, không cần nói chuyện phiếm, nhanh làm bài đi, bằng không cô giáo trở về thì sẽ thưởng cho mỗi người một cái đánh.”
Mọi người mở to mắt ra.
“Cô giáo Hướng đánh?”
“Không thể nào!”
“Anh gạt người!”
Bọn nhỏ lớn tiếng phản đối, hắn rung đùi cười đắc ý không ngừng. “Trước đây ta đã bị nàng đánh ngã.” Đây chính là kinh nghiệm cũng như lời tuyên bố.
Trong mắt học trò đều tràn ngập sự sùng bái vô hạn, tò mò Hướng Nhu mảnh khảnh làm thế nào quật ngã người đàn ông lực lưỡng này.
“Vì sao cô giáo Hướng lại đãnh ngã anh?”
“Bởi vì anh rất không ngoan phải không?”
“Anh đã làm chuyện gì à?” Cho dù bọn họ có nghịch ngợm nhưng cô giáo Hướng chưa từng tức giânh, chú Thành ─ a, Thành đại ca là làm “chuyện xấu” gì mới có thể khiến cô giáo Hướng động thủ?
Tiếng hỏi, thảo luận tràn ngập bên trong phòng sách, cửa bị mở ra cũng không ai để ý.
Hướng Nhu đứng ngoài trầm mặc, đôi mắt trong suốt nhìn Thành Đại Nghiệp cùng bọn nhỏ, tất cả đều ở trong mắt, tiếng cười quanh quẩn ở trong phòng sách, thỉnh thoảng lại chấn động tai của nàng.
Người kia đã thay đổi.
Đổi lại là vài năm trước nàng mới không thể tin được người tính thô bạo trời sinh cùng tính xấu xa tồi tệ có thể cùng bọn nhỏ hoà bình ở chung, còn thoải mái nói chuyện trên trời dưới đất. Năm đó Thành Đại Nghiệp chính là người khiến người khác đau đầu nhất, quỷ gặp quỷ phát khóc, trở thành nhân vật đáng sợ. Thấy bọn nhỏ huyên náo, khẳng định hắn đã làm bọn nhỏ rỗng lên.
Ban đầu nàng còn tưởng rằng tuy hắn nhận được đủ lời khen ngợi chính là khi hắn trở về sẽ không cố duy trì biểu hiện giả dối. Nhưng là mấy ngày gần đây chính mắt nàng trông thấy, phát hiện hắn thật sự ─
Môi đột nhiên hồng lên, Hướng Nhu nắm chặt tay đem ý nghĩ đấy ra khỏi đầu.
Không, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có đánh chết hắn cũng không chừa! Nàng mới không tin trong vài năm trở lại đây hắn đã từ ác chuyển thiện. Huống hồ dù hắn thật sự thay đổi cũng không liên quan đến nàng!
Suy nghĩ trong đầu làm cho khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng như cũ. Nàng bước vào trong phòng, nghe thấy tiếng nói chuyện lập tức dừng bước.
Học sinh lập tức cúi đầu, mỗi người đều chăm chú, nhìn thẳng vào sách, làm điệu bộ đang học, chỉ sợ nhất thời lười biếng thì làm cô giáo mất hứng, thật giống như chú Thành ─ a, không, Thành đại ca như lời nói kia, sợ sẽ bị thưởng cho một cái đánh.
Bọn nhỏ thật khẩn trương nghe Thành Đại Nghiệp nói, dựa vào bên cạnh bàn cười với nàng.
“Ta theo bọn họ học.” Hắn đương nhiên nói.
“Dạy bọn họ? Ngươi không cần nhận nhầm học trò.” Nàng cũng không thèm liếc nhìn một cái, ngồi xuống cầm tài liệu đưa cho các học sinh, bắt đầu chương trình học.
Vai hắn thẳng lên, vừa không cãi lại cũng không có rời đi, ngược lại ngồi xuống ghế kiên trì làm “học sinh dự thính”, cùng bọn nhỏ chia sẽ thanh âm dễ nghe của nàng. Cặp con ngươi đen từ đầu tới cuối đều nhìn vào nàng, đem từng động tác của nàng lưu lại trong mắt.
Hướng Nhu không được tự nhiên, chỉ cảm thấy thật sự chướng mắt, có lúc muốn mở miệng bảo hắn trở về phòng không cần gây trở ngại nàng dạy học.
Nhưng là như vậy không phải là chủ động mềm yếu? Thành Đại Nghiệp sẽ nghĩ nàng để ý đến hắn, hắn thật sự làm nàng ảnh hưởng ─
Tính cách hiểu thắng làm cho nàng không chịu đựng được không mở miệng, đem “lệnh đuổi khách” nuốt vào trong bụng, chỉ có thể để hắn tiếp tục nhìn bừa bãi, nàng không có chút chăm chú dạy học trò.
Ánh nắng từ từ chiếu vào, chiếu lên bàn học rồi lại đến tủ sách, trong phòng ánh sắng biến hoá. Không thay đổi chính là cặp con ngươi đen kia vẫn thuỷ chung đuổi theo nàng.
Hắn nhìn chăm chú ánh mắt của nàng, so với nắng còn ấm hơn ─
Đám học sinh kia đợi cho mặt trời xuống núi, ăn xong bữa cơm chiều mới về.
Bà nội biết mấy đứa nhỏ gia cảnh không tốt, cha mẹ bận rộn làm việc, cho dù bọn nhỏ có về đến nhà cũng phải tự mình lo bữa tối, không bằng ở lại Thành gia để bác Trần làm vài món ăn, dọn thêm mấy cái bát, đôi đũa, ép bọn nhỏ ăn no mới cho về nhà.
Mấy đứa nhỏ rời đi, Hướng Nhu đang thu dọn tài liệu chuẩn bị về nhà. Chính là trước khi về nhà nàng còn có “công tác” phải làm.
Nàng rửa sạch hai tay, cầm thuốc bước vào phòng của Thành Đại Nghiệp.
Hắn sớm đã ở trong phòng, hai chân đặt ở trên giờng, thân trên trần trụi cường tráng, tóc đen ngứan, hai bàn tay còn có một cái khăn thoạt nhìn như vừa tắm xong, nhưng thật ra vết thương trên lưng vẫn khô ráo, không có động gì đến nước.
Hướng Nhu đi thẳng đến giường, mở thuốc mỡ, dùng bông thấm một chút rồi hướng lưng Thành Đại Nghiệp bôi loạn.
Thân thể cường tráng của hắn khôi phục rất nhanh, trải qua mấy tuần dốc sức chăm dõ thì toàn bộ bọt nước đã biến mất, chỉ đợi lớp da mới phát triển, mấy ngày gần đây đã không cần băng gạc lại.
“Vết thương của ngươi tốt lắm, không sao đâu.” Nàng nhẹ nhàng miêu tả- bang quơ tuyên bố, động tác tay không dừng lại, bông lớn theo tay tiến vào chỗ da thịt ngăm đen. “Lần sau hẳn là không cần bôi thuốc.”
Tuy rằng không nói rõ nhưng Thành Đại Nghiệp lập tức hiểu được nàng căn bản là tuyên bố vết thương của hắn đã khỏi, không cần nàng tiếp tục chăm sóc. Nói không chừng ngày mai nàng sẽ không đến nữa, trong phòng Thành gia không bao giờ. . . .nữa xuất hiện hình bóng nhẹ nhàng của nàng ─
Thời gian hạnh phúc của hắn đã hết!
Con ngươi đen hiện lên một tia sáng, phức tạp mà sôi nổi.
Thành Đại Nghiệp xoay người, đột nhiên vươn tay cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng. Động tác bất thình lình làm cho nàng không kịp phản ứng, nhất thời không thể tránh bị hắn nắm lại.
“Cám ơn.” Hắn trầm giọng nói, giương mắt nhìn nàng.
“Ta chỉ là không muốn thiếu nợ ngươi.” Nàng lạnh lùng trả lời, khắc chế không cần biểu hiện, hắn tới gần, nhiệt độ cơ thể hắn chạm đến có ảnh hưởng gì đến nàng.
Nàng không ngừng nói với chính mình là bởi vì Thành Đại Nghiệp cứu một mạng nàng mới nguyện ý mỗi ngày đến Thành gia điểm danh, chăm sóc đến khi hắn khỏi hắn mới đem phần ân tình trả hết. Đúng vậy, chính bởi vậy nên nàng tuyệt đối. . . .
Hắn nở nụ cười như là đang nghe thấy tiếng hò hét trong lòng nàng.
“chính là như vậy?”
Hướng Nhu thản nhiên trả lời. “Đương nhiên”.
“Chẳng lẽ không vì cái gì khác?” Hắn lại truy hỏi, cặp mắt kia như có thể nhìn thấy nàng đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bối rối trong lòng làm nàng muốn thoát ra ngoài nhưng lại bị hắn kéo lại ngã vào trong ngực hắn.
“Thành Đại Nghiệp ─”
Nàng cảnh cáo, thở nhẹ ra, cảm giác được hắn đã cúi xuống, hơi thở lướt qua nàng, khàn khàn nói nhỏ bên tai nàng.
“Có lẽ anh chỉ có thể phục em.” Dứt lời môi nàng bị hắn chiếm lĩnh.
Trực tiếp đột kích như vậy, bởi vì rung động, vui thích mà ngọn lửa đồng thời bùng cháy với hai người. Hắn hôn càng sâu lại càng mãnh liệt, hai tay thu lai đem nàng ép chặt vào trước ngực, trong ngực rắn chứac cảm nhận được bộ ngực đẫy đà của nàng.
Từng đợt khoái cảm đi tới, nụ hôn bởi vậy lần thứ hai làm nàng như đang say trong men rượu. Hắn hôn nàng, hắn làm cho nàng khó có thể từ chối, thậm chí không tự chủ được hôn lại hắn.
Làn môi ấm áp của nàng làm hắn gầm nhẹ, bờ môi trượt dọc xuống cổ, càng lúc càng xuống thấp.
Khoái cảm càng nhiều hơn, khi hắn mở áo nàng thì nàng không nhịn được mà thở dốc. . .
Không, không được!
Lý trí còn sót lại trong đầu thét chót tái, Hướng Nhu hoảng loạn trợn tròn mắt nhìn người nào đó.
Nàng đẩy hắn ra ─
Suýt nữa.
Nếu Thành Đại Nghiệp không đột nhiên nói ra câu đó, nếu trên mặt hắn không có biểu tình như vậy thì nàng đã muốn chạy ra ôm hắn.
“Thật xin lỗi.” hắn ôm lấy da thịt trắng hồng còn lưu lại vết thương, giọng nói chân thành, ánh mắt chứa đầy tình ý sâu đậm như là không bảo vệ tốt nàng, làm cho nàng bị thương, đó là sai lầm lớn nhất đời này của hắn.
Sự cứng rắn đó lặng lẽ hoà tan cùng vẻ mặt và lời nói của hắn, thật sự khiến nàng cảm động.
Ý nghĩ chống cự trong đầu đã bị nụ hôn của hắn làm phai nhạt đi, một tiếng thở gấp bất lực hoà tan trong không khí.
Càng xuống dưới, càng vui đùa, câu dẫn nàng làm cho nàng mở miệng nói ra dục vọng. Làm nôi nhiệt liệt hôn toàn thân nàng, hai tay ngăm đen thô ráp tháo quần áo trở ngại hỗn độn, ngay cả chỗ bị thương của nàng cũng không tha.
Hai bàn tay cầm lấy mắt cá chân của nàng, nóng rực từ từ hôn lên. . . . .
Ngọn lửa từ hắn lặng lẽ tiến vào huyết mạch của nàng, kích thích làm cho nàng như mất hồn, làm cho nàng chật vật không thôi, ở trên giường lớn dùng sức lắc đầu, mái tóc hỗn độn của hai người, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.
Xác định nàng cũng đã ướt, Thành Đại Nghiệp chậm rãi đứng dậy, dùng thân hình xâm nhập vào giữa hai chân nàng, dục vọng bị áp chế như bàn ủi xông thẳng vào chỗ mềm mại của nàng.
Lúc này không hề có bất kì đau đớn nào.
Hắn càng xâm nhập sâu hơn, tràn ngập bên trong nàng, thẳng đến chỗ sâu nhất, phù hợp giống như nàng vốn dĩ thuộc về hắn.
Hướng Nhu khẽ kêu lên, thắt lưng khẽ cử động nhẹ, ngọn lửa bốc cháy cùng với hắn, cọ sát nàng làm cho nàng bị mê hoặc, làm cho nàng thoải mái. . .
Hắn đầu tiên là cẩn thận, tiếp theo lại làm càn, phóng đãng chiếm lình nàng, bừa bãi yêu cầu sự mềm mại của nàng, bù lại cơn khát mấy năm qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook