Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)
-
Chương 60: Thương lượng với thần y
Vị thánh dược trở về thì thần y cũng đi đâu đó cũng mới về thấy ông bạn của mình thì thần y cười hì hì bước tới hỏi
-Lão già!!.....Đi đâu mà mặt mày sảng khoái như vậy??..
Vị thánh dược nhìn thần y rồi nở nụ cười, mặt mày tươi tỉnh nói kèm ánh mắt đầy tính toán.
-Tôi vừa mới đi gặp Lãnh nhi!!...Nó nhờ tôi chữa trị cho một người nhưng tôi không bao giờ làm trái nguyên tắc của mình nên đã cùng với nó đấu cờ......
Thần y nghe đến đấu cờ cũng thích thú nóng lòng hỏi như con nít nghe kể chuyện. Cũng đúng thôi, ngời việc điều chế thuốc thì thần y và thánh dược đều chơi đấu cờ với nhau mà.
-Rồi sao nữa??......Ngươi thắng hay Lãnh nhi thắng hả??....Kết quả như thế nào mau mau kể ta nghe!!
Thánh y mặc cho thần y thúc giục mà cứ thong thả không nhanh không chậm kể
-Đâu qua đấu lại một hồi lâu thì kết cục là hòa, Lãnh nhi có vẻ không hài lòng kết quả này lắm nên muốn đậu lại.........
Ngừng một chút, thánh dược nói tiếp khiến mặt mũi thần y méo xệch rồi lại sáng rực kích động thích thủ
-Lãnh nhi muối tôi cứu một tiểu nữ thần tên là Lãnh Dạ Phấn Điệp, thằng bé nó yêu thích vị nữ thần này.!!.......Lão già!!..Ông nói xem, chúng ta có nên cứu giúp không??..
-Lãnh dạ Phấn Điệp là ai??.....Ở thần giới có tiều nữ thần tên đó à??....Sao ta chưa nghe bao giờ??..Mà tiểu nữ thần đó bị sao mà cần chữa trị??.....Ông đã đến xem chưa??...Tình hình thế nào??..
Thánh dược nhìn thần y với ánh mắt khinh bỉ nói
-Ông già rồi nên não bị nhũn hay do ông sinh ra não đã bị ngắn sẵn rồi??.....Tôi đã nói mới đi gặp Lãnh nhi về thì sao đã đến gặp xem người nhưng thế nào được??.
Thần y mặt xị ra trợn mặt nhìn thánh y nói
-Bạn bè với nhau bao năm mà coi thường nhau như vậy!!..Nói tóm lại là cái con bé nữ thần Điệp gi gì đó là ai??...Vào thẳng vấn đề chính cho tôi!!
Thánh dược khoanh tay đăm chiêu nói, vẻ mặt cực kì nghiêm túc khiến cho thần y nổi hết da gà.
-Tiểu nữ thần đó tên là Lãnh Dạ Phấn Điệp, là con gái bị trục xuất khỏi thần giới mới trở lại của nữ thần Phượng Hoàng và chiến thần Ánh Sáng. Tiểu nữ thần này không biết trên dưới mà đại náo Minh Lãnh thần điện một hồi làm kinh động đến Trật Tự thần điện khiến thần đế tức giận không thôi. Tiểu nữ thần này cũng bản lĩnh ghê gớm, làm trọng thương Lãnh nhi, rồi còn đánh nhau sòng phẳng với chiến thần Băng Giá làm cho chiến thần Băng Giá bị thương. Đương nhiên, đấu sòng phẳng nên tiểu nữ thần đó cũng bị thương đầy mình và đích thần nữ thần Phượng Hoàng đưa đến Trật Tự thần điện thỉnh tội với thần đế. Nói ra cũng phải công nhận con bé đó không hổ danh là con gái nữ thần, thà chịu phạt chứ không chịu cụi đầu cầu xin. Đã vậy, rất quật cưỡng và thông minh chấp nhận hủy dung để thần đế không lấy cớ này làm khó gia đình và bạn bè. Nghe nói, bạn bè của con bé đó cũng được thần đế chiếu cố trong Minh Lãnh thần điện, nó làm loạn thần điện cũng vì muốn thăm bạn nhưng không thể.........
Nói đến đây thánh dược liền dùng lại thở dài, không nói tiếp nữa. Thần y cũng biết được chuyện khó khăn này, làm bạn bè bao năm được nhiều hiểu nhau trong mọi việc. Hai lạo già bọn hắn cũng rất yêu thích và thương cho thằng bé Lãnh kia. Muối giúp đỡ nhưng phải muốn là giúp được, mà phải xem mặt mũi thần đế nữa, với kiểu này muốn giúp không phải chuyện dễ.
Trong thân tâm thần y đã định đoạt là giúp thành bé kia, vẫn để là thằng bé kia có thuận nước đẩy thuyền không thôi. Để qua mặt được thần đế nói dễ không đễ nói khó lại không khó, vấn đế là cách làm có đúng không và người thực hiện có cận thận không thôi.
-Tôi muốn xem con bé làm cho thánh bé Lãnh kia động tâm!!..
Thần y cười hi hi hướng mặt về phía thánh dược nói. Thánh dược thấy thần y biểu hiện như thế thì khoanh tay nhịu mày hỏi.
-Lão cáo già ông chắc nghĩ ra được trò gì vui à??
-Hưi!!....chúng ta sẽ giúp tháng bé Lãnh kia, nhưng tôi phải gặp thắng bé kia đã. Trong lúc đó, ông chuẩn bị thuốc để tôi mang đi đi. Việc này ông coi như là không biết việc còn lại cứ để tôi lo. Từ từ, ông cũng sẽ biết tôi làm gì thôi!!..
Thần y trả lời thánh dược. Nhận được câu trả lời thì thánh dược chỉ nở nụ cười trừ, lắc đầu và quay đi vào phân điện, còn thầy y thì hí ha hí hửng đến phân điện của chiến thần Minh Lãnh
Chiến thần Minh Lãnh đang ở trong phòng nghỉ ngời thì thấy Đỗ Thanh vào nói là thần y đến tìm gặp thì nhanh chóng trở ra. Thần y thấy chiến thần Minh Lãnh thì vẫn cái điệu bộ cười hì hì nói.
-Ta nghe nói người động tâm với một con bé nữ thần là thật hả??.......Sao người không cầu ta mà cầu thánh dược??.......Ngươi khinh thường lao già đúng không??
Chiến thần Minh Lãnh bộ dạng hờ hững không tỏ vẻ gì nói giọng thường thường. Ánh mặt một tia lóe lên rồi tắt đi nhưng không thoát khỏi đôi mắt của thần y.
-Thánh dược đã nói vời ông rồi hà cớ gì phải hỏi lại ta??......Vào thằng vấn đề, ông có giúp tôi hay không??..
Nhận được câu hỏi thầm thừa nhận của chiến thần Minh Lãnh, thần y kia mặt mày càng tươi tỉnh cười hi hì ra điều kiện.
-Ta đây sẽ chữa nhưng mà nguyện tặc của ta không thể thay đổi!!......Ngươi có làm được không??..
Chiến thần Minh Lãnh trầm thấp thở dài:
-Vậy thật tiếc, vây cá Hoàng Lưu Ngư ở đây, thì ra ông không muốn!!..
Hắn nhướng lông mày, Thụy Minh gật đầu, muốn ném hộp quý cầm trong tay vào ao cá, Thanh Phong tiên nhân nhảy qua gắt gao ôm vào trong ngực, kêu to:
-Khốn nạn!!.....đừng cho cá đáng ghét của ngươi đụng vây cá quý của ta!!
Chiến thần Minh Lãnh cười yêu ớt. Đây là lần đầu tiên thần y và Thụy Minh nhìn thấy hắn cười
-Vậy là ông đồng ý rồi
Thần y ngơ ngẩn, vừa nhìn ngắm vây cá vừa nhìn bầy cá ăn thịt người tranh nhau tháo chạy trong ao, hận đến hàm răng ngứa ngáy. Lão vừa đảo tròng mắt vừa cười hắc hắc nói:
-Cảnh cáo trước, quy củ của ta không thể đổi, vây cá quý này ta nhận, nhưng còn hai vật nữa!!..
Đỗ Thanh và Thụy Minh một bên nhìn bộ dạng của thần y mà thàm khinh bỉ. Lão già này là người vô xỉ nhất của thần giới rồi, thừa nước đục thả câu, bỏ đá xuống giếng làm khó người khác.
Chiến thần Minh Lãnh hiển nhiên không để trong lòng, nhàn nhạt một chữ.
-Nói!!..
Thanh Phong tiên nhân vẻ mặt cười gian nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
-Nghe nói, ngươi mới phái người đi hái Hàn Phương Minh Thảo ở thần núi Tất Phong??
Hàn Phương Minh Thảo chính là vật báu của thần giới, 500 năm mới có mọc lại 1 đợt trên núi thần Tất Phong, đài hoa chí âm chí nhu, cánh hoa chí cương chí liệt, có hiệu quả cải tử hồi sinh. Là thảo dược quý báu vô cùng, lão thần y định đến đó nhưng giờ không phải nhọc công sướng ghê luôn.
Chiến thần Minh Lãnh vân đạm phong khinh
-Cầm lấy đi!!
Đỗ Thanh nghe vậy thì bó cổ tay la lên phản đối, thực tâm thập phần uất ức.
-Chủ nhân!!...Ngươi sao lại đưa cho ông ta đơn giản như vậy, vì hái vật kia, thiếu chút nữa lấy mất mạng của ta!!
Bản lĩnh của Đỗ Thanh thì ít người địch lại, hắn đi thiếu chút nữa có đi không về, có thể thấy được tìm được vật ấy khó thế nào. Tuy vậy, thần y vẫn cười hì hì cầm lầy không chút áy náy nào. Đố Thanh biểu lộ không cam lòng không có kết quả, trừng mắt nhỏ hướng thẳng về phía thần y đang chăm chú lo lắng vật thứ ba.
Chiến thần Minh Lãnh đã tặng hai báu vật, con mắt chớp cũng không chớp, không khỏi nản chí, bỗng nảy ra ý hay, vỗ hai tay. Lão già ta phải mạo hiềm thì cũng phải xem ngươi có thực tâm không chứ.
-Có rồi!!......Lãnh nhi!!..Vật thứ ba này, ta muốn thịt của ngươi!!..
Đỗ Thanh nhất thời chết lặng, trợn mắt há hốc mồm chằm chằm vào thần y. Thụy Minh nghe vậy đúng là nhảy dựng lên, liền vỗ ma phát đánh về phía thần y. Ma pháp bay liên hồi, mỗi kích đều chín mạng. Thần y sợ tới mức vừa trốn, vừa né, vừa gọi
-Thằng bé hư!!.....Lãnh nhi!!......Ngươi mau kêu hắn dừng lại!!
Chiến thần Minh Lãnh nhàn rỗi nói.
-Máu thịt của ta, sợ là ông lấy không nổi
Thần y thiếu chút nữa khóc lên.
-Ta... Ta là có nguyên do, ngươi muốn ta chữa vết thương sâu, khó có thể khép lại, bởi vậy vết sẹo mới có. Bản thân ngươi khi nhỏ nếm khắp trăm loài cây cỏ, máu thịt bách độc bất xâm, chắc chắn lưu thông máu có hiệu quả trừ bỏ vết bầm, huống hồ từ xưa đã có tiền lệ lấy thịt người làm thuốc dẫn, ta... cũng không phải bịa đặt
Chiến thần Minh Lãnh nghe vậy thì nhíu mày đưa tay ra. Thụy Minh cuối cùng dừng thân hình lại, nhảy đến một bên, chỉ thấy thần y đặt mông ngồi trên mặt đất thở phì phò, vừa rồi tánh mạng cũng khó bảo vệ, ông vẫn còn gắt gao ôm lấy hộp quý kia. Đỗ Thanh trông thấy, chậc chậc ra tiếng:
-Thật sự là tham của!!..
Đỗ Thanh trầm giọng mở miệng:
-Nếu như lời ngài là thật, ngài cũng biết rõ, thân thể chủ nhân cao quý đáng ngàn vàng, không phải ngài nói cắt là có thể cắt. Chẳng hay, không còn cách nào sao??
Thần y không còn đâu cái uy của thần, trong thân y bây giờ không khác gì lão ăn xin nước mắt nước mũi tùm lum xin ăn:
-Ta ở đâu còn dám nói lung tung. Vây cá Hoàng Lưu Ngư và Hàn Phương Minh Thảo là lòng riêng của ta muốn, thịt người ta lấy để dùng.
Thụy Minh lập tức trầm mặc, sau nửa ngày mới nhíu mày nói:
-Chủ nhân!!...Người này, không cứu cũng được. Chủ nhân, thân thể tóc da là nhận của cha mẹ. Vì một nữ nhân, không đáng làm hư vậy.
Nghe câu nói này của Thụy Minh thì chiến thần Minh Lãnh càng trầm mặc, hình ảnh yếu ớt nhưng quật cưỡng của Phấn Điệp lại hiện ra khiến trái tim hắn lần nữ run lên.
Chiến thần Minh Lãnh liếc ông một cái, nhàn rỗi cầm chủy thủ, mạnh mẽ đâm một cái trên cổ tay gầy mà cắt thịt, một dòng máu đỏ thẫm ồ ạt chảy ra. Mắt hắn vẫn không hề chớp. Thủy Minh nhanh chóng vẫn ma pháp trị thương cho hắn. Chiến thần Minh Lãnh hỉ vung lưỡi đao lên, đường vòng cung khẽ cong xẹt qua không trung, vững vàng hạ xuống trên hộp quý mà thần y ôm, dòng máu ấm áp lập tức thấm vào hoa văn hộp gấm, đóa hoa như uốn lượn nở ra hút máu.Thầy y thấy sắc mặt trắng bệch, cũng không dám nói quanh co một tiếng nữa.
-Đi đi!!..
Hắn hờ hững một câu, nhẹ nhàng ném chủy thủ, lưỡi dao không tiếng động cắm vào thân cây gần đó trong sân, chỉ còn thấy cán dao
Thần y nhịn không được sờ cái cổ, chồm người lên, nhanh như chớp không thấy bóng dáng. Hắn mệt mỏi về phòng nghỉ ngơi, thân tâm hắn cũng yên ổn được một chút.
Hắn đã khiến chi thần y nhận lời cứu nàng rồi, việc còn lại là ở nàng mà thôi. Chiến thần Minh Lãnh mệt mỏi ngủ thiếp đi..............
Sorry mọi người vì sự chậm trễ này!!
Máy tính của ta bị hỏng mãi mới được bệnh viện chữa trị xong, mới trả về nhà hôm quà nên hôm nay poss chap mới =))
-Lão già!!.....Đi đâu mà mặt mày sảng khoái như vậy??..
Vị thánh dược nhìn thần y rồi nở nụ cười, mặt mày tươi tỉnh nói kèm ánh mắt đầy tính toán.
-Tôi vừa mới đi gặp Lãnh nhi!!...Nó nhờ tôi chữa trị cho một người nhưng tôi không bao giờ làm trái nguyên tắc của mình nên đã cùng với nó đấu cờ......
Thần y nghe đến đấu cờ cũng thích thú nóng lòng hỏi như con nít nghe kể chuyện. Cũng đúng thôi, ngời việc điều chế thuốc thì thần y và thánh dược đều chơi đấu cờ với nhau mà.
-Rồi sao nữa??......Ngươi thắng hay Lãnh nhi thắng hả??....Kết quả như thế nào mau mau kể ta nghe!!
Thánh y mặc cho thần y thúc giục mà cứ thong thả không nhanh không chậm kể
-Đâu qua đấu lại một hồi lâu thì kết cục là hòa, Lãnh nhi có vẻ không hài lòng kết quả này lắm nên muốn đậu lại.........
Ngừng một chút, thánh dược nói tiếp khiến mặt mũi thần y méo xệch rồi lại sáng rực kích động thích thủ
-Lãnh nhi muối tôi cứu một tiểu nữ thần tên là Lãnh Dạ Phấn Điệp, thằng bé nó yêu thích vị nữ thần này.!!.......Lão già!!..Ông nói xem, chúng ta có nên cứu giúp không??..
-Lãnh dạ Phấn Điệp là ai??.....Ở thần giới có tiều nữ thần tên đó à??....Sao ta chưa nghe bao giờ??..Mà tiểu nữ thần đó bị sao mà cần chữa trị??.....Ông đã đến xem chưa??...Tình hình thế nào??..
Thánh dược nhìn thần y với ánh mắt khinh bỉ nói
-Ông già rồi nên não bị nhũn hay do ông sinh ra não đã bị ngắn sẵn rồi??.....Tôi đã nói mới đi gặp Lãnh nhi về thì sao đã đến gặp xem người nhưng thế nào được??.
Thần y mặt xị ra trợn mặt nhìn thánh y nói
-Bạn bè với nhau bao năm mà coi thường nhau như vậy!!..Nói tóm lại là cái con bé nữ thần Điệp gi gì đó là ai??...Vào thẳng vấn đề chính cho tôi!!
Thánh dược khoanh tay đăm chiêu nói, vẻ mặt cực kì nghiêm túc khiến cho thần y nổi hết da gà.
-Tiểu nữ thần đó tên là Lãnh Dạ Phấn Điệp, là con gái bị trục xuất khỏi thần giới mới trở lại của nữ thần Phượng Hoàng và chiến thần Ánh Sáng. Tiểu nữ thần này không biết trên dưới mà đại náo Minh Lãnh thần điện một hồi làm kinh động đến Trật Tự thần điện khiến thần đế tức giận không thôi. Tiểu nữ thần này cũng bản lĩnh ghê gớm, làm trọng thương Lãnh nhi, rồi còn đánh nhau sòng phẳng với chiến thần Băng Giá làm cho chiến thần Băng Giá bị thương. Đương nhiên, đấu sòng phẳng nên tiểu nữ thần đó cũng bị thương đầy mình và đích thần nữ thần Phượng Hoàng đưa đến Trật Tự thần điện thỉnh tội với thần đế. Nói ra cũng phải công nhận con bé đó không hổ danh là con gái nữ thần, thà chịu phạt chứ không chịu cụi đầu cầu xin. Đã vậy, rất quật cưỡng và thông minh chấp nhận hủy dung để thần đế không lấy cớ này làm khó gia đình và bạn bè. Nghe nói, bạn bè của con bé đó cũng được thần đế chiếu cố trong Minh Lãnh thần điện, nó làm loạn thần điện cũng vì muốn thăm bạn nhưng không thể.........
Nói đến đây thánh dược liền dùng lại thở dài, không nói tiếp nữa. Thần y cũng biết được chuyện khó khăn này, làm bạn bè bao năm được nhiều hiểu nhau trong mọi việc. Hai lạo già bọn hắn cũng rất yêu thích và thương cho thằng bé Lãnh kia. Muối giúp đỡ nhưng phải muốn là giúp được, mà phải xem mặt mũi thần đế nữa, với kiểu này muốn giúp không phải chuyện dễ.
Trong thân tâm thần y đã định đoạt là giúp thành bé kia, vẫn để là thằng bé kia có thuận nước đẩy thuyền không thôi. Để qua mặt được thần đế nói dễ không đễ nói khó lại không khó, vấn đế là cách làm có đúng không và người thực hiện có cận thận không thôi.
-Tôi muốn xem con bé làm cho thánh bé Lãnh kia động tâm!!..
Thần y cười hi hi hướng mặt về phía thánh dược nói. Thánh dược thấy thần y biểu hiện như thế thì khoanh tay nhịu mày hỏi.
-Lão cáo già ông chắc nghĩ ra được trò gì vui à??
-Hưi!!....chúng ta sẽ giúp tháng bé Lãnh kia, nhưng tôi phải gặp thắng bé kia đã. Trong lúc đó, ông chuẩn bị thuốc để tôi mang đi đi. Việc này ông coi như là không biết việc còn lại cứ để tôi lo. Từ từ, ông cũng sẽ biết tôi làm gì thôi!!..
Thần y trả lời thánh dược. Nhận được câu trả lời thì thánh dược chỉ nở nụ cười trừ, lắc đầu và quay đi vào phân điện, còn thầy y thì hí ha hí hửng đến phân điện của chiến thần Minh Lãnh
Chiến thần Minh Lãnh đang ở trong phòng nghỉ ngời thì thấy Đỗ Thanh vào nói là thần y đến tìm gặp thì nhanh chóng trở ra. Thần y thấy chiến thần Minh Lãnh thì vẫn cái điệu bộ cười hì hì nói.
-Ta nghe nói người động tâm với một con bé nữ thần là thật hả??.......Sao người không cầu ta mà cầu thánh dược??.......Ngươi khinh thường lao già đúng không??
Chiến thần Minh Lãnh bộ dạng hờ hững không tỏ vẻ gì nói giọng thường thường. Ánh mặt một tia lóe lên rồi tắt đi nhưng không thoát khỏi đôi mắt của thần y.
-Thánh dược đã nói vời ông rồi hà cớ gì phải hỏi lại ta??......Vào thằng vấn đề, ông có giúp tôi hay không??..
Nhận được câu hỏi thầm thừa nhận của chiến thần Minh Lãnh, thần y kia mặt mày càng tươi tỉnh cười hi hì ra điều kiện.
-Ta đây sẽ chữa nhưng mà nguyện tặc của ta không thể thay đổi!!......Ngươi có làm được không??..
Chiến thần Minh Lãnh trầm thấp thở dài:
-Vậy thật tiếc, vây cá Hoàng Lưu Ngư ở đây, thì ra ông không muốn!!..
Hắn nhướng lông mày, Thụy Minh gật đầu, muốn ném hộp quý cầm trong tay vào ao cá, Thanh Phong tiên nhân nhảy qua gắt gao ôm vào trong ngực, kêu to:
-Khốn nạn!!.....đừng cho cá đáng ghét của ngươi đụng vây cá quý của ta!!
Chiến thần Minh Lãnh cười yêu ớt. Đây là lần đầu tiên thần y và Thụy Minh nhìn thấy hắn cười
-Vậy là ông đồng ý rồi
Thần y ngơ ngẩn, vừa nhìn ngắm vây cá vừa nhìn bầy cá ăn thịt người tranh nhau tháo chạy trong ao, hận đến hàm răng ngứa ngáy. Lão vừa đảo tròng mắt vừa cười hắc hắc nói:
-Cảnh cáo trước, quy củ của ta không thể đổi, vây cá quý này ta nhận, nhưng còn hai vật nữa!!..
Đỗ Thanh và Thụy Minh một bên nhìn bộ dạng của thần y mà thàm khinh bỉ. Lão già này là người vô xỉ nhất của thần giới rồi, thừa nước đục thả câu, bỏ đá xuống giếng làm khó người khác.
Chiến thần Minh Lãnh hiển nhiên không để trong lòng, nhàn nhạt một chữ.
-Nói!!..
Thanh Phong tiên nhân vẻ mặt cười gian nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
-Nghe nói, ngươi mới phái người đi hái Hàn Phương Minh Thảo ở thần núi Tất Phong??
Hàn Phương Minh Thảo chính là vật báu của thần giới, 500 năm mới có mọc lại 1 đợt trên núi thần Tất Phong, đài hoa chí âm chí nhu, cánh hoa chí cương chí liệt, có hiệu quả cải tử hồi sinh. Là thảo dược quý báu vô cùng, lão thần y định đến đó nhưng giờ không phải nhọc công sướng ghê luôn.
Chiến thần Minh Lãnh vân đạm phong khinh
-Cầm lấy đi!!
Đỗ Thanh nghe vậy thì bó cổ tay la lên phản đối, thực tâm thập phần uất ức.
-Chủ nhân!!...Ngươi sao lại đưa cho ông ta đơn giản như vậy, vì hái vật kia, thiếu chút nữa lấy mất mạng của ta!!
Bản lĩnh của Đỗ Thanh thì ít người địch lại, hắn đi thiếu chút nữa có đi không về, có thể thấy được tìm được vật ấy khó thế nào. Tuy vậy, thần y vẫn cười hì hì cầm lầy không chút áy náy nào. Đố Thanh biểu lộ không cam lòng không có kết quả, trừng mắt nhỏ hướng thẳng về phía thần y đang chăm chú lo lắng vật thứ ba.
Chiến thần Minh Lãnh đã tặng hai báu vật, con mắt chớp cũng không chớp, không khỏi nản chí, bỗng nảy ra ý hay, vỗ hai tay. Lão già ta phải mạo hiềm thì cũng phải xem ngươi có thực tâm không chứ.
-Có rồi!!......Lãnh nhi!!..Vật thứ ba này, ta muốn thịt của ngươi!!..
Đỗ Thanh nhất thời chết lặng, trợn mắt há hốc mồm chằm chằm vào thần y. Thụy Minh nghe vậy đúng là nhảy dựng lên, liền vỗ ma phát đánh về phía thần y. Ma pháp bay liên hồi, mỗi kích đều chín mạng. Thần y sợ tới mức vừa trốn, vừa né, vừa gọi
-Thằng bé hư!!.....Lãnh nhi!!......Ngươi mau kêu hắn dừng lại!!
Chiến thần Minh Lãnh nhàn rỗi nói.
-Máu thịt của ta, sợ là ông lấy không nổi
Thần y thiếu chút nữa khóc lên.
-Ta... Ta là có nguyên do, ngươi muốn ta chữa vết thương sâu, khó có thể khép lại, bởi vậy vết sẹo mới có. Bản thân ngươi khi nhỏ nếm khắp trăm loài cây cỏ, máu thịt bách độc bất xâm, chắc chắn lưu thông máu có hiệu quả trừ bỏ vết bầm, huống hồ từ xưa đã có tiền lệ lấy thịt người làm thuốc dẫn, ta... cũng không phải bịa đặt
Chiến thần Minh Lãnh nghe vậy thì nhíu mày đưa tay ra. Thụy Minh cuối cùng dừng thân hình lại, nhảy đến một bên, chỉ thấy thần y đặt mông ngồi trên mặt đất thở phì phò, vừa rồi tánh mạng cũng khó bảo vệ, ông vẫn còn gắt gao ôm lấy hộp quý kia. Đỗ Thanh trông thấy, chậc chậc ra tiếng:
-Thật sự là tham của!!..
Đỗ Thanh trầm giọng mở miệng:
-Nếu như lời ngài là thật, ngài cũng biết rõ, thân thể chủ nhân cao quý đáng ngàn vàng, không phải ngài nói cắt là có thể cắt. Chẳng hay, không còn cách nào sao??
Thần y không còn đâu cái uy của thần, trong thân y bây giờ không khác gì lão ăn xin nước mắt nước mũi tùm lum xin ăn:
-Ta ở đâu còn dám nói lung tung. Vây cá Hoàng Lưu Ngư và Hàn Phương Minh Thảo là lòng riêng của ta muốn, thịt người ta lấy để dùng.
Thụy Minh lập tức trầm mặc, sau nửa ngày mới nhíu mày nói:
-Chủ nhân!!...Người này, không cứu cũng được. Chủ nhân, thân thể tóc da là nhận của cha mẹ. Vì một nữ nhân, không đáng làm hư vậy.
Nghe câu nói này của Thụy Minh thì chiến thần Minh Lãnh càng trầm mặc, hình ảnh yếu ớt nhưng quật cưỡng của Phấn Điệp lại hiện ra khiến trái tim hắn lần nữ run lên.
Chiến thần Minh Lãnh liếc ông một cái, nhàn rỗi cầm chủy thủ, mạnh mẽ đâm một cái trên cổ tay gầy mà cắt thịt, một dòng máu đỏ thẫm ồ ạt chảy ra. Mắt hắn vẫn không hề chớp. Thủy Minh nhanh chóng vẫn ma pháp trị thương cho hắn. Chiến thần Minh Lãnh hỉ vung lưỡi đao lên, đường vòng cung khẽ cong xẹt qua không trung, vững vàng hạ xuống trên hộp quý mà thần y ôm, dòng máu ấm áp lập tức thấm vào hoa văn hộp gấm, đóa hoa như uốn lượn nở ra hút máu.Thầy y thấy sắc mặt trắng bệch, cũng không dám nói quanh co một tiếng nữa.
-Đi đi!!..
Hắn hờ hững một câu, nhẹ nhàng ném chủy thủ, lưỡi dao không tiếng động cắm vào thân cây gần đó trong sân, chỉ còn thấy cán dao
Thần y nhịn không được sờ cái cổ, chồm người lên, nhanh như chớp không thấy bóng dáng. Hắn mệt mỏi về phòng nghỉ ngơi, thân tâm hắn cũng yên ổn được một chút.
Hắn đã khiến chi thần y nhận lời cứu nàng rồi, việc còn lại là ở nàng mà thôi. Chiến thần Minh Lãnh mệt mỏi ngủ thiếp đi..............
Sorry mọi người vì sự chậm trễ này!!
Máy tính của ta bị hỏng mãi mới được bệnh viện chữa trị xong, mới trả về nhà hôm quà nên hôm nay poss chap mới =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook