Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)
-
Chương 56: Kế hoạch được che giấu - chiến thần minh lãnh bận tâm
Thiên Nhi với Thiên Diệp và Minh Quân cùng nhau quay về thần điện Minh Lãnh. Ba người ngồi trên tấm thảm bay mà trước kia bốn người khó khăn lắm mới giết được bọn sơn tắc khét tiếng để chiếm được chiến lợi phẩm này. Lâu rồi mới lôi cái này ra dùng, công nhân tìm lại cảm giác êm đềm trước kia thật thích.
Chỉ tiếc là bây giờ nàng không Hà Thiên Nhi trước kia vô lo vô nghỉ chỉ biết cố gắng làm sao để có thành tích tốt ở trường trong mọi mặt nữa rồi, mà là một Hà Thiên Nhi biết lo lắng cho người khác, biết chiến đấu để bảo vệ những người thương yêu nhất đang có chứ không phải hèn nhát được bao bọc dưới vòng tay của cha mẹ trước kia.
Phấn Điệp....Người bạn tốt mà trước kia nàng đã rất ngưỡng mộ vì Phấn Điệp rất mạnh mẽ, luôn bảo vệ nàng khỏi những người bạn xấu bắt nạt. Giúp đợ nàng học tốt hơn, còn cho nàng hiểu cái thế giới này hoàn toàn không phải mầu hồng mà đâu đó còn những góc khuất và đen tối trong thế giới này........Quá nhiều!!....Phấn Điệp làm cho Thiên Nhi nàng quá nhiều nên bây giờ là lúc nàng làm gì đó cho Phấn Điệp. Lần trước nàng muốn làm gì đó nhưng lại thất bại nhưng lần này sẽ không thế đâu.
Phấn Điệp!!
Mày hãy đợi tao, nhất định lần này tao sẽ cứu được mày!!..
Chẳng mấy chốc, ba người đã đứng trước cửa thần điện. Cả ba người choáng váng, tòa lâu đài to lớn, hùng vĩ, nguy nga giờ chỗ thì đổ nát, chỗ thì nứt sắp đổ. Các vị tiểu thần thì đang dốc sức khôi khục lại tòa lâu đài. Dù sao tòa lâu đài này cũng được xây dựng bằng ma thuật cao cấp nên không phải dễ gì mà làm được
Cả ba người thầm kinh ngạc vì sức công phá khủng khiếp của trận đấu giữa Phấn Điệp và hai cha con chiến thần kia Minh Lãnh và chiến thần Băng Giá kia. Tuy trận chiến kia diễn ra ở nơi khác nhưng sức công phá của nó thật là kinh hoàng, không những phá hủy được kết giới bằng nước mà còn hủy diệt cả lâu đài đến tan thương thế này. Nếu trận chiến diễn ra ở đây chắc nơi đây đã bị san bằng.
-Cho hỏi chiến thần Minh Lãnh đang ở đâu??......Chúng tôi có thể gặp anh ta được không??..
Thiên Nhi hỏi một vị tiểu thần nhỏ đang cặn cụi làm việc của mình. Tiểu thần đó ngẩn mặt nhìn Thiên Nhi một cái rồi nói nột câu xong lại làm tiếp.
-Hướng 10h từ chỗ các ngươi đứng đi thẳng sẽ thấy phân điện của chiến thần.
Thiên Nhi gật đầu với tiểu thần rồi theo hướng mà vị tiểu thần đó chỉ mà đi.
-Tí nữa hai người đợi em ở ngoài, em vào xong cầu xin là được rồi.
Thiên Nhi hờ hững nói, Minh Quân và Thiên Diệp ngơ ngác.
-Tại sao chúng ta không cùng vào cầu xin??....Anh thực không yên tâm khi để em vào đó một mình.........
-Anh nghĩ chiến thần Minh Lãnh và chiến thần Băng Giá sẽ làm gì em??....Không phải ai cũng bừa bãi như anh, tôi căm ghét nhất những người lăng nhăng đứng núi này trông núi nọ. Uh!!...Thì con trai đương nhiên phải lăng nhăng một lần đi nhưng ít nhất cũng phải thủy chung với người mình yêu chứ??...Anh tệ hại như vậy mà còn nói với tôi sao??....Tôi kinh tởm anh, làm ơn tránh xa tôi với Phấn Điệp ra nếu anh còn có chút tính người.........
Minh Quân vừa mở miệng thì bị Thiên Nhi trách mắng một tràng. Thiên Diệp tuy thấy thấy tội nghiệp thằng bạn thân nhưng thôi cũng kệ vậy.
Haizz!!....Thiên Diệp hắn thừa nhận lúc trước hắn rất lăng nhăng thay bạn gái như thay áo, một tháng ít nhất cũng thay hơn 50 cô gái là ít. Nhưng từ khi hắn rung động yêu thương Thiên Nhi thì hắn không dám lăng nhăng nữa, có lẽ hắn sợ làm Thiên Nhi buồn. Thực sự hắn không làm sao để dỗ Thiên Nhi hết khóc, nên hắn tự nhủ với mình là phải cho Thiên Nhi hạnh phúc.
Minh Quân bị Thiên Nhi nói cho một hồi như vậy thì rũ mi mắt xuống không dám nhìn thẳng, đành xuồng bên cạnh trầm tư. Thiên Diệp biết Thiên Nhi rất coi trọng Phấn Điệp thậm chí vị trí của Phấn Điệp có khi còn chiếm nhiều hơn vị trí Thiên Nhi dành cho hắn nên không tỏ ý gì về việc Thiên Nhi đay nghiến Minh Quân vì hắn biết Thiên Nhi cần được giải tỏa cảm xúc.
-Thiên Nhi!!.....Em vào đó cẩn thận, đừng có hạ mình quá.....Anh không muốn em bị tổn thương.
Thiên Diệp nới với Thiên Nhi băng cái giọng trầm trầm, buồn buồn quan tâm tới Thiên Nhi. Thiên Nhi nghe được lời này thì cũng nở nụ cười với Thiên Diệp. Lâu rồi Thiên Diệp mới thấy Thiên Nhi cười như vậy nên gật đâu.
-Hai người đợi em ngoài này đi em biết phải làm sao mà!!.....Hai người chỉ giỏi đảm phán kinh doanh thôi chứ đàm phán hòa ước thì sao bằng em được đúng không??.
Nói rồi Thiên Nhi bước vào trong phân điện của cha con chiến thần Băng Giá và chiến thần Minh Lãnh để lại hai người đàn ông với nhau.
-Mày với Thiên Nhi quan hệ thật là tốt không giống tao và Phấn Điệp. Có lẽ tình yêu của tao với Phấn Điệp chỉ đến đây thôi. Thiên Diệp à!!......Thiên Nhi với Phấn Điệp đều là hai người con gái tốt, mày nên trân trọng Thiên Nhi....
Minh Quân nhìn ra xa xăn mà nói với Thiên Diệp, giọng chất chứa nỗi buồn. Ánh mắt của Minh Quân hắn sâu thẳm chất chứa nỗi đau đớn và nuối tiếc tận cùng. Thiên Diệp lặng người, từ khi chuyện không hay đó xảy ra thằng bạn thân của hắn như thành ông già. Cả ngày chả có sức sống gì cả, cứ ủ rũ bị gà trống bị bệnh, trông rất tội nghiệp nên Thiên Diệp đành phải an ủi.
Đã rất lâu rồi Thiên Diệp mới thấy Minh Quân ủ rũ thế này sau ngày mẹ hắn mất. Thiên Diệp biết rõ Minh Quân hắn đã sống được đến bây giờ đã phải gắng gượng rất nhiều từ nỗi đau quá khứ. Thiên Diệp hắn có thể khẳng định một điều là Minh Quân bạn hắn bị con đàn bà xấu xa La Diêu Dương đó hại làm cho Phấn Điệp người Minh Quân yêu hiểu nhầm khiến quan hệ tình yêu tốt đẹp của hai người tan vỡ.
-Minh Quân à!!......Tao biết bây giờ mày cảm thấy gì, nhưng mà mày phải lấy lại tinh thần để còn cầu xin Phấn Điệp tha thứ. Chẳng lẽ mày đĩnh buông tay Phấn Điệp sao??...Tao tin Phấn Điệp thông minh sẽ hiểu được là mày bị La Diêu Dương hại mà quan lại với mày, vì ngoài mày ra không ai người nào đối xử tốt với Phấn Điệp bằng mày, huống chi Phấn Điệp cũng thích mày. Mày đừng có nhục chí như vậy.
-Tao thật nghốc khi mắc bẫy La Diêu Dương, tao với Phấn Điệp không thể đến với nhau được rồi, vì La Diêu Dương sau hôm đó đã thai. Tuy La Diêu Dương tồi tệ nhưng mình không thể là kẻ vô trách nghiệm, đứa bé không có lỗi, lỗi ở tại tôi.
Minh Quân nhàn nhạt nói, giọng đầy đau khổ, những lời nói này khiến Thiên Diệp nghe xong tròn mắt kinh ngạc nhìn Minh Quân thối lên như thể không tin được.
-Cái gì??........La Diêu Dương mới có thế đã có thai rồi sao??.....Cô ta là lợn nái sao mà mới có một lần đã có thai??.....Đừng nói với tao là mày tin đó là đứa con của mày đó nha, tao chắc chắn đó không phải con của mày.
Thiên Diệp nói ra điều nghi vấn trong lòng mình. Một phần vì căm ghét La Diêu Dương vì làm cho đứa bạn thân hắn đau khổ, phần vì hắn còn món nợ phải trả với cô ta chuyện bắt cóc và giết Thiên Nhi. Đã vậy còn phá đám hạnh phúc người khác, thật không thể tha thứ được
-Tao đương nhiêu biết La Diêu Dương dở trò nhưng Phấn Điệp đã tận mắt chứng kiến tao với cô ta làm việc đó nên dù có giải thích với Phấn Điệp như thế nào thì cũng không thể thay đổi việc tao làm cho Phấn Điệp bị tổn thương. Tao bây giờ, đúng nhu mày nói tao rất nhục chí nhưng tao sẽ không bỏ cuộc với Phấn Điệp. Đợi khi La Diêu Dương sinh ra đứa bé thì màn kịch của cô ta sẽ kết thúc, tao và mày sẽ cùng với Thiên Nhi hợp sức đối phó với thần đế. Còn bây giờ e là không được, La Diêu Dương cô ta cứ gán cái thai trong bụng cô ta là của tao và cứ bám tao không ngừng vì thế hành động với bọn mày sẽ bất tiện nên từ này đến lúc đó mày với Thiên Nhi phải hành động cùng nhau rồi.
Thiên Diệp nghe những lời này của Minh Quân thì nở nụ cười hài lòng.
Không hổ danh là bằng hữu tốt, anh em tốt của hắn. Thì ra Minh Quân đã có tính toán của hắn nên Thiên Diệp hắn lo lắng thừa rồi, xem ra mọi chuyện của hai người bọn họ tuy xấu đi nhưng Minh Quân không buông tay và lại Phấn Điệp còn yêu hắn nên chuyện hai người bọn họ quay lại với nhau là chuyện sớm hay muộn. Thiên Diệp hắn cứ tranh thủ ở bên Thiên Nhi không phải lo nghĩ có người phá đám và lại mọi chuyện đang xảy ra theo kế hoạch của mọi người định sẵn. Chuyện thần đế bị lật đổ là sớm hay muộn. Dù trời có sập thì cũng có lồ chui tránh nạn mà, sao phải lo lắng vớ vẩn chứ??....Cứ mỉm cười nham nhở với đời mà sống vui sống khỏe, đó mới gọi là sống chứ.
-Mày cũng tính toán rồi nhỉ!!....Nhưng tao cũng phải cảnh báo mày trước, Thiên Nhi của tao rất yêu thương Phấn Điệp của mày nên nếu cô ấy mà quá đáng quá thì mày đừng có làm cho Thiên Nhi yêu dấu của tao bị tổn thương, mày mà làm cô ấy bị làm sao tao..... không tha mày đâu!!..
Minh Quân nghe nói vậy thì cười sảng khoái, nhưng cũng không quên chọc tên bạn thân.
-Hơ!!....Thấy sắc quên bạn, tao đây đã có Phấn Điệp xinh đẹp không thèm Thiên Nhi của mày!!!..Lo mà giữ gìn cô ấy, không mày sẽ phải hối hận.
Thiên Diệp bị Minh Quân đá xoáy lập tức đá lại luôn. Trong lòng hắn thầm cảm ơn đời, sau bao nhiêu truyện hắn cũng không mất đi Thiên Nhi và Minh Quân.
-Mày thì có ấy!!....Mày phải giữ thân đừng có manh động, liệu mà nhĩ cách quay về với Phấn Điệp sớm đi, tao và Thiên Nhi ủng hộ hai ngươi......
-Uh!!...Ta dã biết!!......
Trong khi đó, ở trong phân điện của chiến thần Băng Giá và chiến thần Minh Lãnh.
Thiên Nhi được hai vị tiểu thần trong phân điện dẫn đi gặp chiến thần Minh Lãnh đang ở trong phòng tự chữa thương cho mình.
Lúc này, Thiên Nhi mới biết sau trận đấu đó với Phấn Điệp chiến thần Băng Giá cũng bị trọng thương nặng chứ không riêng gì Phấn Điệp bị thương. Thiên Nhi nàng đang lo người bạn thần tốt của nàng bị người ta ức hiếp bắt nạt nhưng xem xét tình hình hiện tại thì Phấn Điệp bạn của nàng cũng không dễ bắt nạt. Nàng có thể yên tâm một chút rồi, nàng rất muốn nhanh chóng đẩy nhanh kế hoạch nhưng thần đế tuy đã tin tương ba người bọn nàng nhưng vẫn đề phòng nên không thể nhanh chóng đẩy nhanh kể hoạch được.
Nhưng trước hết vẫn phải thuyết phục tên chiến thần Minh Lãnh này cứu Phấn Điệp đã, nếu việc này mà cũng có thể khiến chiến thần Minh Lãng đứng về phía nàng mà trợ giúp nàng lật đổ thần đế thì càng tốt. Chuyện gì chứ, chứ đáng từ trong ra không ai có thể phòng bị. Nàng có thể bị thần đế đề phòng nhưng chiến thần Minh Lãnh thì không nên nếu hắn theo phe nàng thì thật tốt.
Thiên Nhi mải suy nghĩ đến nỗi bản thân mình đứng trước mặt chiến thần Minh Lãnh khi nào cũng không biết. Mà chiến bản thần Thiên Nhi cũng không biết mình cứ đứng đực ra đó bao lâu cho đến khi chiến thần Minh lãnh vẫn dùng cái giọng lành lạnh nói khiến người ta dùng mình.
-Cô Hà Thiên Nhi!!....Nếu cô không có gì để nói thì làm ơn về cho tôi còn phải nghỉ ngơi.....
Thiên Nhi bị chiến thần Minh lãnh nói cho làm lúng túng một chút rồi thong thả đáp.
-Ai bảo tôi không có việc??....Tôi đến đây muốn cầu anh giúp Phấn Điệp một lần, vì trong chuyện này cô ấy không hoàn toàn cố lỗi. Vì Phấn Điệp quan tâm tôi và muốn đến nới tôi sông ở đây thế nào thôi, cô ấy cư xử nhưng vậy cũng vì cô ấy mới về thần giới chưa được bao lâu nên không biết rõ quy định của thần giới. Chuyện cũng đã thế rồi thì thôi, anh cũng làm đàn ông nên ga năng rộng rãi một chút chứ. Tuy là Phấn Điệp không tốt làm anh và cha anh bị trọng thương nhưng cô ấy cũng là tự vệ chứ không cố ý mà chính cha con anh có ý giết cô ấy chứ bộ.
Thiên Nhi nói một tràng không biết trời đất là gì, chiến thần Minh Lãnh thì sắc mặt biến đổi không ngừng. Thiên Nhi nói câu trước lọt tai chiến thần Minh Lãnh khiến hắn vui vẻ thì câu sau đã chối tai làm chiến thần hắn không vui. cứ thế mắt mũi chiến thần Minh lãnh như con tắc kè đổi hết mầu này sang mầu khác.
Nhưng rốt cục hắn cũng chốt lại một câu khiến cho Thiên Nhi cảm thấy như bị dội gáo nước lạnh.
-Nếu tôi không cứu cô ta thì sao?........Để tôi nói cho cô biết, tôi nhớ lâu thù dai nên sẽ không bao giờ tha thứ cho những kể khiến tôi căm ghét. Vì thế cô không cần phải nói nhiều làm gì, thần đế có khiển trách, dùng hình phạt gì với cô ta thì tôi cũng không quan tâm cô nghe hiểu chứ??........Ngoài việc này ra chắc cô đã hết truyện để nói rồi thì mời cô về cho, tôi muốn đi nghỉ!!
Thiên Nhi bất giác cắn môi, nàng biết được chuyện sẽ thành ra như vậy mà nhưng không thể không thuyết phục được hắn. Hết cách rồi!!.....Nói ngọt không được thì đành nói lớn tiếng vậy.
Thiên Nhi chợt hung hăng tức giận, hét to vào mặt chiến thần Minh lãnh.
-Khốn nạn nhà anh!!.....Trái tim anh là gì??......Lương tâm anh ở đâu mà anh làm vậy??.......Trái tim anh và lương tâm của anh bị chó mà ở đâu nó tha rồi à mà làm thế??....Đường đường là một chiến thần được người người ngưỡng mộ tôn trọng nhưng thực chật thì còn không bằng một con chó. Con chó còn biết yêu thương đồng loạn nhưng con anh thì sao??........Đến cả cái mà người ta gọi là thương hại anh cũng không xứng đáng, một người không biết gì về tình yêu thương như anh thì sống trên đời này gì??....Sao không chết luôn đi??.....Anh là thằng khôn nạn,cả cha anh cũng vậy!!.....Cùng một ruột với nhau cả, âm mưu giết chết Phấn Điệp nhưng không được nên giờ giở trò ăn vạ, ngậm máu phun người. Tôi thật sai lầm khi đến đây cầu xin anh, tôi đến đây vì nghĩ anh là người tốt nhưng thực tế anh chỉ là kẻ bỏ đi không đáng giả bằng giẻ rách. Anh nhớ đấy!!...Phấn Điệp bị cha con anh am hại bị trọng thương, bị thần đế ép hủy dung cả người đều bị thương hết cả mà bị phạt quỳ 12 tiếng ở thần đên, tôi sẽ tính sổ từng người một, anh chờ đi.
Nói rồi, Thiên Nhi bỏ đi. Chiến thần Minh Lạnh bị cô nói cho một tràng trung tim đen thì nín thít dù có tức giận. Nhưng không hiểu sao khi nghe Phấn Điệp bị thương khắp mình mẩy còn phải quỳ phạt ở cửa thần điện còn bị hủy mặt thì đáy lòng tự nhiên đau xót không tả.
Hắn nhớ lại lần gặp đầu tiên giữa hắn với Phấn Điệp, hắn đã bị vẻ đẹp mỏng manh thuần khiết nhưng đôi mắt lạnh lùng đáng sợ khiến người ta ám ảnh mê hoặc. Sau lần đó, không hiểu sao từ trong trái tim có cái gì đó thôi thúc rung động khi nghĩ về Phấn Điệp. Hắn không biết bản thân hắn bị sao nữa, hắn chưa từng trải quan cảm giác lạ đó, đây là lần đâu hắn trải quan cảm giác kì lạ đó. Cảm giác lâng lâng khi gặp lại Phấn Điệp, cảm giác bồn chồn khi suy tư nghĩ về Phấn Điệp, hay cảm giác không đành lòng thật chí là đau đớn khi phải giết Phấn Điệp, và cả cảm giác vui mừng sung sướng nghi thấy Phấn Điệp bình an trước cái chết hắn mang đến. Tất cả cảm giác này hắn chưa trải qua bao giờ chứ chưa nói cảm giác này là một cô gái mới gặp mang đến.
Thật sự chiến thần Minh Lãnh lanh lùng như hắn bị sao vậy??..
Không lẽ người vô tình lạnh lùng như hắn lại rung động với một cô gái mới gặp đã thế lại là phế vật của thần giới??
Từ bao giờ một người phụ nữ trở thành người khiến hắn bận tâm thế này??.....
Hắn chưa bao giờ để tâm đến phụ nữ chứ đừng nói đến bận tâm bận lòng và phụ nữ, vậy mà bây giờ hắn lại bận tâm ư??
Hắn có nên giúp cô gái đó thoát tội??
Hắn nằm trên giường mà không thể nhắm mắt nghỉ ngơi vì khi nhắm mắt lại hình ảnh của Phấn Điệp lại hiện ra khiến hắn không muốn đối mặt.............
Chỉ tiếc là bây giờ nàng không Hà Thiên Nhi trước kia vô lo vô nghỉ chỉ biết cố gắng làm sao để có thành tích tốt ở trường trong mọi mặt nữa rồi, mà là một Hà Thiên Nhi biết lo lắng cho người khác, biết chiến đấu để bảo vệ những người thương yêu nhất đang có chứ không phải hèn nhát được bao bọc dưới vòng tay của cha mẹ trước kia.
Phấn Điệp....Người bạn tốt mà trước kia nàng đã rất ngưỡng mộ vì Phấn Điệp rất mạnh mẽ, luôn bảo vệ nàng khỏi những người bạn xấu bắt nạt. Giúp đợ nàng học tốt hơn, còn cho nàng hiểu cái thế giới này hoàn toàn không phải mầu hồng mà đâu đó còn những góc khuất và đen tối trong thế giới này........Quá nhiều!!....Phấn Điệp làm cho Thiên Nhi nàng quá nhiều nên bây giờ là lúc nàng làm gì đó cho Phấn Điệp. Lần trước nàng muốn làm gì đó nhưng lại thất bại nhưng lần này sẽ không thế đâu.
Phấn Điệp!!
Mày hãy đợi tao, nhất định lần này tao sẽ cứu được mày!!..
Chẳng mấy chốc, ba người đã đứng trước cửa thần điện. Cả ba người choáng váng, tòa lâu đài to lớn, hùng vĩ, nguy nga giờ chỗ thì đổ nát, chỗ thì nứt sắp đổ. Các vị tiểu thần thì đang dốc sức khôi khục lại tòa lâu đài. Dù sao tòa lâu đài này cũng được xây dựng bằng ma thuật cao cấp nên không phải dễ gì mà làm được
Cả ba người thầm kinh ngạc vì sức công phá khủng khiếp của trận đấu giữa Phấn Điệp và hai cha con chiến thần kia Minh Lãnh và chiến thần Băng Giá kia. Tuy trận chiến kia diễn ra ở nơi khác nhưng sức công phá của nó thật là kinh hoàng, không những phá hủy được kết giới bằng nước mà còn hủy diệt cả lâu đài đến tan thương thế này. Nếu trận chiến diễn ra ở đây chắc nơi đây đã bị san bằng.
-Cho hỏi chiến thần Minh Lãnh đang ở đâu??......Chúng tôi có thể gặp anh ta được không??..
Thiên Nhi hỏi một vị tiểu thần nhỏ đang cặn cụi làm việc của mình. Tiểu thần đó ngẩn mặt nhìn Thiên Nhi một cái rồi nói nột câu xong lại làm tiếp.
-Hướng 10h từ chỗ các ngươi đứng đi thẳng sẽ thấy phân điện của chiến thần.
Thiên Nhi gật đầu với tiểu thần rồi theo hướng mà vị tiểu thần đó chỉ mà đi.
-Tí nữa hai người đợi em ở ngoài, em vào xong cầu xin là được rồi.
Thiên Nhi hờ hững nói, Minh Quân và Thiên Diệp ngơ ngác.
-Tại sao chúng ta không cùng vào cầu xin??....Anh thực không yên tâm khi để em vào đó một mình.........
-Anh nghĩ chiến thần Minh Lãnh và chiến thần Băng Giá sẽ làm gì em??....Không phải ai cũng bừa bãi như anh, tôi căm ghét nhất những người lăng nhăng đứng núi này trông núi nọ. Uh!!...Thì con trai đương nhiên phải lăng nhăng một lần đi nhưng ít nhất cũng phải thủy chung với người mình yêu chứ??...Anh tệ hại như vậy mà còn nói với tôi sao??....Tôi kinh tởm anh, làm ơn tránh xa tôi với Phấn Điệp ra nếu anh còn có chút tính người.........
Minh Quân vừa mở miệng thì bị Thiên Nhi trách mắng một tràng. Thiên Diệp tuy thấy thấy tội nghiệp thằng bạn thân nhưng thôi cũng kệ vậy.
Haizz!!....Thiên Diệp hắn thừa nhận lúc trước hắn rất lăng nhăng thay bạn gái như thay áo, một tháng ít nhất cũng thay hơn 50 cô gái là ít. Nhưng từ khi hắn rung động yêu thương Thiên Nhi thì hắn không dám lăng nhăng nữa, có lẽ hắn sợ làm Thiên Nhi buồn. Thực sự hắn không làm sao để dỗ Thiên Nhi hết khóc, nên hắn tự nhủ với mình là phải cho Thiên Nhi hạnh phúc.
Minh Quân bị Thiên Nhi nói cho một hồi như vậy thì rũ mi mắt xuống không dám nhìn thẳng, đành xuồng bên cạnh trầm tư. Thiên Diệp biết Thiên Nhi rất coi trọng Phấn Điệp thậm chí vị trí của Phấn Điệp có khi còn chiếm nhiều hơn vị trí Thiên Nhi dành cho hắn nên không tỏ ý gì về việc Thiên Nhi đay nghiến Minh Quân vì hắn biết Thiên Nhi cần được giải tỏa cảm xúc.
-Thiên Nhi!!.....Em vào đó cẩn thận, đừng có hạ mình quá.....Anh không muốn em bị tổn thương.
Thiên Diệp nới với Thiên Nhi băng cái giọng trầm trầm, buồn buồn quan tâm tới Thiên Nhi. Thiên Nhi nghe được lời này thì cũng nở nụ cười với Thiên Diệp. Lâu rồi Thiên Diệp mới thấy Thiên Nhi cười như vậy nên gật đâu.
-Hai người đợi em ngoài này đi em biết phải làm sao mà!!.....Hai người chỉ giỏi đảm phán kinh doanh thôi chứ đàm phán hòa ước thì sao bằng em được đúng không??.
Nói rồi Thiên Nhi bước vào trong phân điện của cha con chiến thần Băng Giá và chiến thần Minh Lãnh để lại hai người đàn ông với nhau.
-Mày với Thiên Nhi quan hệ thật là tốt không giống tao và Phấn Điệp. Có lẽ tình yêu của tao với Phấn Điệp chỉ đến đây thôi. Thiên Diệp à!!......Thiên Nhi với Phấn Điệp đều là hai người con gái tốt, mày nên trân trọng Thiên Nhi....
Minh Quân nhìn ra xa xăn mà nói với Thiên Diệp, giọng chất chứa nỗi buồn. Ánh mắt của Minh Quân hắn sâu thẳm chất chứa nỗi đau đớn và nuối tiếc tận cùng. Thiên Diệp lặng người, từ khi chuyện không hay đó xảy ra thằng bạn thân của hắn như thành ông già. Cả ngày chả có sức sống gì cả, cứ ủ rũ bị gà trống bị bệnh, trông rất tội nghiệp nên Thiên Diệp đành phải an ủi.
Đã rất lâu rồi Thiên Diệp mới thấy Minh Quân ủ rũ thế này sau ngày mẹ hắn mất. Thiên Diệp biết rõ Minh Quân hắn đã sống được đến bây giờ đã phải gắng gượng rất nhiều từ nỗi đau quá khứ. Thiên Diệp hắn có thể khẳng định một điều là Minh Quân bạn hắn bị con đàn bà xấu xa La Diêu Dương đó hại làm cho Phấn Điệp người Minh Quân yêu hiểu nhầm khiến quan hệ tình yêu tốt đẹp của hai người tan vỡ.
-Minh Quân à!!......Tao biết bây giờ mày cảm thấy gì, nhưng mà mày phải lấy lại tinh thần để còn cầu xin Phấn Điệp tha thứ. Chẳng lẽ mày đĩnh buông tay Phấn Điệp sao??...Tao tin Phấn Điệp thông minh sẽ hiểu được là mày bị La Diêu Dương hại mà quan lại với mày, vì ngoài mày ra không ai người nào đối xử tốt với Phấn Điệp bằng mày, huống chi Phấn Điệp cũng thích mày. Mày đừng có nhục chí như vậy.
-Tao thật nghốc khi mắc bẫy La Diêu Dương, tao với Phấn Điệp không thể đến với nhau được rồi, vì La Diêu Dương sau hôm đó đã thai. Tuy La Diêu Dương tồi tệ nhưng mình không thể là kẻ vô trách nghiệm, đứa bé không có lỗi, lỗi ở tại tôi.
Minh Quân nhàn nhạt nói, giọng đầy đau khổ, những lời nói này khiến Thiên Diệp nghe xong tròn mắt kinh ngạc nhìn Minh Quân thối lên như thể không tin được.
-Cái gì??........La Diêu Dương mới có thế đã có thai rồi sao??.....Cô ta là lợn nái sao mà mới có một lần đã có thai??.....Đừng nói với tao là mày tin đó là đứa con của mày đó nha, tao chắc chắn đó không phải con của mày.
Thiên Diệp nói ra điều nghi vấn trong lòng mình. Một phần vì căm ghét La Diêu Dương vì làm cho đứa bạn thân hắn đau khổ, phần vì hắn còn món nợ phải trả với cô ta chuyện bắt cóc và giết Thiên Nhi. Đã vậy còn phá đám hạnh phúc người khác, thật không thể tha thứ được
-Tao đương nhiêu biết La Diêu Dương dở trò nhưng Phấn Điệp đã tận mắt chứng kiến tao với cô ta làm việc đó nên dù có giải thích với Phấn Điệp như thế nào thì cũng không thể thay đổi việc tao làm cho Phấn Điệp bị tổn thương. Tao bây giờ, đúng nhu mày nói tao rất nhục chí nhưng tao sẽ không bỏ cuộc với Phấn Điệp. Đợi khi La Diêu Dương sinh ra đứa bé thì màn kịch của cô ta sẽ kết thúc, tao và mày sẽ cùng với Thiên Nhi hợp sức đối phó với thần đế. Còn bây giờ e là không được, La Diêu Dương cô ta cứ gán cái thai trong bụng cô ta là của tao và cứ bám tao không ngừng vì thế hành động với bọn mày sẽ bất tiện nên từ này đến lúc đó mày với Thiên Nhi phải hành động cùng nhau rồi.
Thiên Diệp nghe những lời này của Minh Quân thì nở nụ cười hài lòng.
Không hổ danh là bằng hữu tốt, anh em tốt của hắn. Thì ra Minh Quân đã có tính toán của hắn nên Thiên Diệp hắn lo lắng thừa rồi, xem ra mọi chuyện của hai người bọn họ tuy xấu đi nhưng Minh Quân không buông tay và lại Phấn Điệp còn yêu hắn nên chuyện hai người bọn họ quay lại với nhau là chuyện sớm hay muộn. Thiên Diệp hắn cứ tranh thủ ở bên Thiên Nhi không phải lo nghĩ có người phá đám và lại mọi chuyện đang xảy ra theo kế hoạch của mọi người định sẵn. Chuyện thần đế bị lật đổ là sớm hay muộn. Dù trời có sập thì cũng có lồ chui tránh nạn mà, sao phải lo lắng vớ vẩn chứ??....Cứ mỉm cười nham nhở với đời mà sống vui sống khỏe, đó mới gọi là sống chứ.
-Mày cũng tính toán rồi nhỉ!!....Nhưng tao cũng phải cảnh báo mày trước, Thiên Nhi của tao rất yêu thương Phấn Điệp của mày nên nếu cô ấy mà quá đáng quá thì mày đừng có làm cho Thiên Nhi yêu dấu của tao bị tổn thương, mày mà làm cô ấy bị làm sao tao..... không tha mày đâu!!..
Minh Quân nghe nói vậy thì cười sảng khoái, nhưng cũng không quên chọc tên bạn thân.
-Hơ!!....Thấy sắc quên bạn, tao đây đã có Phấn Điệp xinh đẹp không thèm Thiên Nhi của mày!!!..Lo mà giữ gìn cô ấy, không mày sẽ phải hối hận.
Thiên Diệp bị Minh Quân đá xoáy lập tức đá lại luôn. Trong lòng hắn thầm cảm ơn đời, sau bao nhiêu truyện hắn cũng không mất đi Thiên Nhi và Minh Quân.
-Mày thì có ấy!!....Mày phải giữ thân đừng có manh động, liệu mà nhĩ cách quay về với Phấn Điệp sớm đi, tao và Thiên Nhi ủng hộ hai ngươi......
-Uh!!...Ta dã biết!!......
Trong khi đó, ở trong phân điện của chiến thần Băng Giá và chiến thần Minh Lãnh.
Thiên Nhi được hai vị tiểu thần trong phân điện dẫn đi gặp chiến thần Minh Lãnh đang ở trong phòng tự chữa thương cho mình.
Lúc này, Thiên Nhi mới biết sau trận đấu đó với Phấn Điệp chiến thần Băng Giá cũng bị trọng thương nặng chứ không riêng gì Phấn Điệp bị thương. Thiên Nhi nàng đang lo người bạn thần tốt của nàng bị người ta ức hiếp bắt nạt nhưng xem xét tình hình hiện tại thì Phấn Điệp bạn của nàng cũng không dễ bắt nạt. Nàng có thể yên tâm một chút rồi, nàng rất muốn nhanh chóng đẩy nhanh kế hoạch nhưng thần đế tuy đã tin tương ba người bọn nàng nhưng vẫn đề phòng nên không thể nhanh chóng đẩy nhanh kể hoạch được.
Nhưng trước hết vẫn phải thuyết phục tên chiến thần Minh Lãnh này cứu Phấn Điệp đã, nếu việc này mà cũng có thể khiến chiến thần Minh Lãng đứng về phía nàng mà trợ giúp nàng lật đổ thần đế thì càng tốt. Chuyện gì chứ, chứ đáng từ trong ra không ai có thể phòng bị. Nàng có thể bị thần đế đề phòng nhưng chiến thần Minh Lãnh thì không nên nếu hắn theo phe nàng thì thật tốt.
Thiên Nhi mải suy nghĩ đến nỗi bản thân mình đứng trước mặt chiến thần Minh Lãnh khi nào cũng không biết. Mà chiến bản thần Thiên Nhi cũng không biết mình cứ đứng đực ra đó bao lâu cho đến khi chiến thần Minh lãnh vẫn dùng cái giọng lành lạnh nói khiến người ta dùng mình.
-Cô Hà Thiên Nhi!!....Nếu cô không có gì để nói thì làm ơn về cho tôi còn phải nghỉ ngơi.....
Thiên Nhi bị chiến thần Minh lãnh nói cho làm lúng túng một chút rồi thong thả đáp.
-Ai bảo tôi không có việc??....Tôi đến đây muốn cầu anh giúp Phấn Điệp một lần, vì trong chuyện này cô ấy không hoàn toàn cố lỗi. Vì Phấn Điệp quan tâm tôi và muốn đến nới tôi sông ở đây thế nào thôi, cô ấy cư xử nhưng vậy cũng vì cô ấy mới về thần giới chưa được bao lâu nên không biết rõ quy định của thần giới. Chuyện cũng đã thế rồi thì thôi, anh cũng làm đàn ông nên ga năng rộng rãi một chút chứ. Tuy là Phấn Điệp không tốt làm anh và cha anh bị trọng thương nhưng cô ấy cũng là tự vệ chứ không cố ý mà chính cha con anh có ý giết cô ấy chứ bộ.
Thiên Nhi nói một tràng không biết trời đất là gì, chiến thần Minh Lãnh thì sắc mặt biến đổi không ngừng. Thiên Nhi nói câu trước lọt tai chiến thần Minh Lãnh khiến hắn vui vẻ thì câu sau đã chối tai làm chiến thần hắn không vui. cứ thế mắt mũi chiến thần Minh lãnh như con tắc kè đổi hết mầu này sang mầu khác.
Nhưng rốt cục hắn cũng chốt lại một câu khiến cho Thiên Nhi cảm thấy như bị dội gáo nước lạnh.
-Nếu tôi không cứu cô ta thì sao?........Để tôi nói cho cô biết, tôi nhớ lâu thù dai nên sẽ không bao giờ tha thứ cho những kể khiến tôi căm ghét. Vì thế cô không cần phải nói nhiều làm gì, thần đế có khiển trách, dùng hình phạt gì với cô ta thì tôi cũng không quan tâm cô nghe hiểu chứ??........Ngoài việc này ra chắc cô đã hết truyện để nói rồi thì mời cô về cho, tôi muốn đi nghỉ!!
Thiên Nhi bất giác cắn môi, nàng biết được chuyện sẽ thành ra như vậy mà nhưng không thể không thuyết phục được hắn. Hết cách rồi!!.....Nói ngọt không được thì đành nói lớn tiếng vậy.
Thiên Nhi chợt hung hăng tức giận, hét to vào mặt chiến thần Minh lãnh.
-Khốn nạn nhà anh!!.....Trái tim anh là gì??......Lương tâm anh ở đâu mà anh làm vậy??.......Trái tim anh và lương tâm của anh bị chó mà ở đâu nó tha rồi à mà làm thế??....Đường đường là một chiến thần được người người ngưỡng mộ tôn trọng nhưng thực chật thì còn không bằng một con chó. Con chó còn biết yêu thương đồng loạn nhưng con anh thì sao??........Đến cả cái mà người ta gọi là thương hại anh cũng không xứng đáng, một người không biết gì về tình yêu thương như anh thì sống trên đời này gì??....Sao không chết luôn đi??.....Anh là thằng khôn nạn,cả cha anh cũng vậy!!.....Cùng một ruột với nhau cả, âm mưu giết chết Phấn Điệp nhưng không được nên giờ giở trò ăn vạ, ngậm máu phun người. Tôi thật sai lầm khi đến đây cầu xin anh, tôi đến đây vì nghĩ anh là người tốt nhưng thực tế anh chỉ là kẻ bỏ đi không đáng giả bằng giẻ rách. Anh nhớ đấy!!...Phấn Điệp bị cha con anh am hại bị trọng thương, bị thần đế ép hủy dung cả người đều bị thương hết cả mà bị phạt quỳ 12 tiếng ở thần đên, tôi sẽ tính sổ từng người một, anh chờ đi.
Nói rồi, Thiên Nhi bỏ đi. Chiến thần Minh Lạnh bị cô nói cho một tràng trung tim đen thì nín thít dù có tức giận. Nhưng không hiểu sao khi nghe Phấn Điệp bị thương khắp mình mẩy còn phải quỳ phạt ở cửa thần điện còn bị hủy mặt thì đáy lòng tự nhiên đau xót không tả.
Hắn nhớ lại lần gặp đầu tiên giữa hắn với Phấn Điệp, hắn đã bị vẻ đẹp mỏng manh thuần khiết nhưng đôi mắt lạnh lùng đáng sợ khiến người ta ám ảnh mê hoặc. Sau lần đó, không hiểu sao từ trong trái tim có cái gì đó thôi thúc rung động khi nghĩ về Phấn Điệp. Hắn không biết bản thân hắn bị sao nữa, hắn chưa từng trải quan cảm giác lạ đó, đây là lần đâu hắn trải quan cảm giác kì lạ đó. Cảm giác lâng lâng khi gặp lại Phấn Điệp, cảm giác bồn chồn khi suy tư nghĩ về Phấn Điệp, hay cảm giác không đành lòng thật chí là đau đớn khi phải giết Phấn Điệp, và cả cảm giác vui mừng sung sướng nghi thấy Phấn Điệp bình an trước cái chết hắn mang đến. Tất cả cảm giác này hắn chưa trải qua bao giờ chứ chưa nói cảm giác này là một cô gái mới gặp mang đến.
Thật sự chiến thần Minh Lãnh lanh lùng như hắn bị sao vậy??..
Không lẽ người vô tình lạnh lùng như hắn lại rung động với một cô gái mới gặp đã thế lại là phế vật của thần giới??
Từ bao giờ một người phụ nữ trở thành người khiến hắn bận tâm thế này??.....
Hắn chưa bao giờ để tâm đến phụ nữ chứ đừng nói đến bận tâm bận lòng và phụ nữ, vậy mà bây giờ hắn lại bận tâm ư??
Hắn có nên giúp cô gái đó thoát tội??
Hắn nằm trên giường mà không thể nhắm mắt nghỉ ngơi vì khi nhắm mắt lại hình ảnh của Phấn Điệp lại hiện ra khiến hắn không muốn đối mặt.............
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook