Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)
-
Chương 5: Ngoại truyện phấn điệp và thiên nhi- trận đụng độ vữa hai người bạn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi tịnh lại,Phấn Điệp phải ở trong viện thêm 2 tuần nữa để theo dõi sự hồi phục của vết mổ sau khi phẫu thuật.Giờ gian này,nàng cảm thấy buồn vô cùng,vì ở trong bệnh viện này nàng không có bạn để chơi,ở lớp nàng cũng hay nói chuyện với các bạn nhưng không có ai thân cả.Cô cứ đi loan quay trong bệnh viện,bệnh viện này ở trung tâm thành phố,nên ở trên tầng thường sẽ nhìn thấy hết cả một vùng thành phố toàn nhà cao ốc.Ở trên tầng thường của bệnh viện,nàng cảm thấy rất thích thú,ở trên này có thể cảm thận được nhưng tia nắng đang nhảy nhót và cảm nhận được nhưng cơn gió đang hát ca.Nàng nghĩ lại những gì đã mơ thấy,tất cả tựa như thật,nàng còn nhớ tất cả,những gì đã thấy, đã nghe và đã cảm nhận được.Nàng còn nhớ như in cách đọc và cách viết các chữ ở thần giới,nếu bây giờ có gặp người của thần giới thì nàng cũng không lo lắng quá vì nàng cũng hiểu họ nói cái gì,mọi việc sẽ rất dễ ràng nếu tất cả không gặp phải trở ngại khi giao tiếp ngôn ngữ.Nàng đã từng ước khi đi học rằng là tất cả mọi người đều nói tiếng mẹ đẻ của nước để khỏi phải học tiếng anh,nhưng thế thì không chỉ nàng mà toàn bọ các trẻ em trên toàn thế giới đỡ mệt khi được bớt đi một môn học.
Nàng đứng nhìn một vùng thành phố nhộn nhịp,những người đi đường bé nhỏ như những chú kiến đi trên đường.Nàng đứng nhìn cảnh vật khá lâu nên mỏi chân ngồi xuống,càng cứ ngu ngơ nghĩ.Nàng nghĩ,từ khi phẫu thuật đến nay nàng vẫn chưa mở miệng nói câu nào với bố hoặc mẹ,nàng giận bố đã đánh mắng nàng bị tổn thương.Vẽ tranh là thứ mà nàng thích nhất,vậy mà bố đang tâm phá hủy đi thứ mà nàng yêu thích nhất.Cũng được!!!....Bố là người lớn tuổi nên bố có quyền cấm,bố mà cấm thì nàng cũng không vẽ tranh nữa,dù sao đi chăng nữa việc cấm không cho nàng vẽ cũng là một hành động giết chết nàng rồi!!!...Đúng!!!.....Đứa con gái của ông đã chết rồi!!!....Người bây giờ là con của nữ thần phương hoàng và chiến thần ánh sáng,chứ không phải đứa con của ông.....Nàng mỏi mệt ngất đi.
Kéttttt!!!!!.....tiếng của cánh cửu tầng thường mở ra,một cô bé chạc tuổi Phấn Điện,tay phải nàng bị bó bột,cằm cũng được băng lại cẩn thận,mặt mũi xinh đẹp không kém gì lén lút lên tầng thương,khóe miệng nàng nở nụ cười nhan hiểm:
-Thế này chắc không ai tìm được mình đâu!!!!.....Hi!!!!.Hì!!...Cả tuần này cú ở lì trong phòng mệt người ghê luôn!!!..Lên tầng thường không ai có thể tìm thấy mình,ở đậy cỏ thể nhìn thấy toàn thành phố thật đẹp
Hà Thiên Nhi cũng ở trong bệnh viện,cũng từng đối mặt với thần chết như Phấn Điệp,vì nàng bị ngã cầu thang gãy tay.Vì tay nàng đau chứ chân nàng không đau,mấy nay này bị bắt ở một chỗ nên nàng chán trốn đi chạy chơi.Khác với Phấn Điệp,nàng rất hiếu động,nàng sôi nổi,nhiệt tình và rất lạc quan,nên nàng luôn nhìn đợi với con mắt rất yêu đời.Nàng rất thích đọc truyện,từ truyện tranh đến truyện chữ,nhưng nàng thích nhất là những câu truyện về phép thuật.nàng có ước mơ là trở thành một nữ pháp sư vĩ đại.Nhưng quả thực ước mơ đó sẽ không bao giờ thành sự thật vì trên đời này đâu có phép thuật đâu chứ??nếu có thì tất cả mọi bệnh hiểm nghèo đã có thể chữa khỏi,tất cả những người nghèo khổ đều đã có cơm ăn.
Nàng rất thích thú,đi được vài bước thì thấy một cô bé trạc tuổi nàng đang ngủ,nàng bước đến gần rồi ngồi xuống cạnh nàng ta và quan sát quan sát.Dúng thật là xinh đẹp luôn nha,ủa!!!...Mà bạn ý cũng mặc áo bệnh nhân,sao không ngủ ở giường bệnh thoải mái mà lại lên tầng thương bênh viện ngủ??..Không phải ngủ trên này sướng hơn ngủ ở trên giường bệnh viện chứ??...Thiên Nhi đặt tay lên người Phấn Điệp lay nhẹ nàng dạy nhưng Phấn Điệp không có phản ứng gì.Sao không phản ứng gì??..Không lẽ chết rồi??...Tay của Thiên Nhi run run đưa lên mụi Phấn Điệp kiểm tra xem còn thở không,hơi thở đều đều,có vẻ ngủ rất ngon.Thiên Nhi nhìn nàng rồi mỉm cười,ngửa mặt lên nhìn bầu trời trong xanh,khé thì thào với chính mình nói tóm lại là nàng ấy đang tự kỉ một mình mà không biết rằng Phấn Điệp đã tỉnh,nàng cứ nằm yên đấy vừa lắng nghe vừa nhìn cô bé tầm tuổi mình đang tự kỉ một mình.Thiên nhi cứ bí ba bí bo kể về mình với Phấn Điệp vì nghĩ nàng đang ngủ nên không biết gì
-Haizzz!!!...Thiên Nhi ơi là Thiên nhi!!!...Sao mày không cần thận một chút để cho mà bị gãy tay rồi chán như con gián bị đập bẹ dí thế này??.......người thì có chục hộp sữa người thì không hộp nào,mọi người đều có ít nhất một đứa bạn thân,nhưng sao mày lại không có chứ??..Haizzzz!!!! chán chết mất.......Cậu có biết vì sao tôi lại ở bệnh viện không??....Vì tôi hâu đậu đi xe đạp trên được không cẩn thận bị vao vấp với chiếc xe máy....Người lái xe máy đáng chết mà!!!.......phóng nhanh vượt ẩu cho lắm vào rồi sẽ có ngày ta bắt được ta làm thịt.......Dám làm ta đau thế này!!!......Mình là Hà Thiên Nhi,7 tuổi,học trường ABCXYZ.Nói thất nhé,mình rất ghét môn tiếng anh,nó thật khó,mình học rất kém môn này.Mình đã cố hết sức nhung cũng không có ích gì,điểm tiếng anh cũng chỉ trên 6.5 thôi à!!!...............
-6.5 cũng là tốt rồi mà!!...Đến trường không chỉ học mà còn được vui chơi với bạn bè,đâu cần phải mệt mỏi nhưng vậy??...Nếu không thích thì chỉ cố đến đạt chuẩn là được rồi!!...Cố gắng mà bồi dưỡng môn mình học giọi,mình thích là được,công việc sau này cần chuyên môn kĩ thuật cao chứ không phải là giỏi hòi hợt.Tôi thấy bạn không thích chứ không phải thích,vì nếu bạn thích thì bạn sẽ tìm mọi cách để thực hiện điều mình thích làm dù có chuyện gì đi chăng nữa.Căm hận người ta như vậy sao lúc đấy không bắt đền người ta??....Đúng là ngu nghốc..
Giọng nói đó là của Phấn Điệp nói với Thiên Nhi.Dường như Thiên Nhi rất bất ngờ không biết Phấn Điệp tình từ khi nào,chỉ lắp lắp vài tiếng ở môi:
-Oa!!!!!.......Ngươi!!!!!.....Ngươi!!!!.....Ngươi tình khỉ khi nòa zơ??
-Ta tình từ khi người bắt đầu tự kỉ một mình thôi à!!!....Sao mà mặt người như kiểu nhìn thấy ma vậy??.......Ta giống ma lắm hả??..
Phấn Điệp vừa nói vừa không nhịn được cười lên thành tiếng,trong khi Thiên Nhi thì mặt mũi tối đen.Thẹn quá hóa giận,Thiên Nhi tiến lại thật gần Phấn Điệp mà hét lớn vào mặt nàng.Khuôn mặt Thiên Nhi khi tức giận nhăn lại như quả táo mèo phơi khô trông buồn cười vô cùng,Phấn Điệp cứ nhìn khuôn mặt tức giận gần trước mặt mình là cười lớn,mặc cho Thiên Nhi la lớn ấm ức không thôi:
-Ngươi là ai mà dám lên mặt dạy đời ta??.....Người ngu nghốc là ngươi với đúng!!!.....Nếu ta mà bắt đền được hắn lúc đó thì đã không phải ức chế đến mức độ này!!!....Mà người cũng vô duyện quá đi!!!....Nghe lén chuyện của người khác mà không thấy xấu hổ sao??
-Oh!!! hey!!!.......Ai là người nghe lẻn chứ??...Ta đâu có đâu!!!........ Đấy là người tử chuyện của người cho ta nghe mà??...Ngươi còn tự giới thiện mình tên Hà Thiên Nhi cho ta biết nữa chứ??......Ta là Lãnh Dạ Phấn Điệp,người cứ gọi ta là Phấn Điệp được rồi!!!.....Mà vô viết tắt của từ vô tư còn duyện là viết tắt của từ duyên dáng!!...Ta biết ta rất vô tư và duyên dáng rồi nên người không cần khen ta là vô duyên đâu.Nhưng dù sao ta cũng cảm ơn lời khen tặng của ngươi.
-Xiiiii!!!!.....Thế mà cũng nói được!!!...Người ở đâu mà mặt dày quá vậy không biết nữa!!...
-Ngươi hay thật đấy!!!!....Ngươi khen ta thì ta cảm ơn thôi!!!...Mắc mớ gì người mắng ta mặt dày??...
Thiên Nhi á khẩu,đứng hình không nói được gì nữa cứ thế vùng vằng rời khỏi tầng thượng.Điệp nhi nhìn theo bòng lưng của Thiên Nhi đi khuất rồi mỉm cười.Đã lâu rồi nàng mới cười sảng khoái như vậy,Cô nàng Hà Thiên Nhi này cũng đáng yêu và đơn thuần đấy chứ.Nàng ở trên tầng thượng thêm một lúc rồi đi khỏi tầng thượng.Dù sao để mọi người chạy đi tìm một cách lo lắng như vậy là nàng cũng không tốt.Nàng trở về phòng của mình,đặt người ngay ngắn trên giường nàng ngủ thiếp đi luôn.Quả thực vết thương của nàng tuy đã tiến triển tốt hơn nhưng vẫn chưa bình phục hoàn toàn,nàng thỉnh thoảng vẫn hơi choáng váng khi thay đổi tư thế hoặc rất nhức đầu khi suy nghĩ điều gì đó.Bố mẹ nàng đi tìm nàng mất tích giờ trở lại thấy nàng đang ngủ ngon lành trên giường thì thở phào.Hai người người thật rất lo lăng cho nàng.
Từ khi tỉnh dạy sau phẫu thuật, nàng cứ ngơ ngác nhìn xung quanh,dường như nàng không nhận biết được ràng thấy mình đang ở trong bệnh viện.Nàng nhìn bố mẹ nàng tựa nhưng không nhìn,có lẽ ánh mắt nàng không nhìn bố mẹ nàng mà nhìn vào khoảng không vô định.Đến khi mẹ nàng gọi tên nàng thì nàng mới hồi tỉnh mấp máy miệng gọi nhỏ một tiếng ''mẹ''.Bố nàng hốt hoảng gọi bác sĩ vào kiểm tra cho nàng,nói là nàng chỉ tạm thời không nhận thực được sự việc cần có thời gian để cho nàng thích nghi.Thoát cái,đã tròn một tháng kể thừ khi nàng nhập viện phẫu thuật,nàng tình lại nhưng chả nói chả ràng gì với bố mẹ...À!!!....Không!!!...Có nói!!!....Nàng có nói: ;''Dạ!!'',''vâng!!","mẹ",bố'.Ngoài ra thì không có nói gì cả,nàng dường như không thích nói chuyện với bố nữa,kể cả mẹ,nàng bây giờ cảm thấy như người xa lạ.Ngày xưa,khi ở bên bố mẹ nàng cảm thấy rất sung sướng và hạnh phúc.nàng cảm thấy ấm áp ở trong tim, nhưng giờ thì không thế nữa!!!Nàng không còn cảm giác thấy sung sướng rà hạnh phúc khi ở bên bó mẹ nữa rồi.Đúng!!!.. Nàng đã thay đổi!!..Vì đâu mà nàng thay đổi??......Vì đâu mà nàng phải thay đổi??....Dù có thế nào nữa nàng cũng đã thay đổi thành con người khác,một con người lạnh lùng có trái tim băng giá.
Ngày hôm sau ngày Phấn Điệp và Thiên Nhi gặp nhau,thì Phấn Điệp đi loan quanh trong bệnh viện cho khuây khỏa thì bắt gặp Thiên nhi đang chơi cờ vây với một cậu bạn ai thua thì sẽ bị sai vặt.Ván thứ nhất,Thiên Nhi bị thua,bị cậu bạn sai đi lấy nước uống,Thiên Nhi phải dâng cốc nước lên tận miệng cho câu bạn,nên Thiên Nhi cay cú thật.Ván tiếp theo,Thiên Nhi lại thua tiếp,cậu bạn sai nhổ mười cái tóc sâu cho hắn,khiếp!!!!....Đầu hắn như tổ quạ,nhưng Thiên Nhi vẫn cắn răng nhổ tóc sâu cho hắn.Ván thứ ba,Thiên Nhi thắng,nàng cười hi hi nói giọng nham hiểm:
-Này cho cậu hôn tớ!!!
-Hờ!!!..Hớ!!! (mắt cậu bạn sáng long lanh như tưởng bở)
-Hôn vào.....Mắt....
-Ui!!...Là!....Lá....( hắn nhảy cẫng lên vì vui sướng)
Hà Thiên Nhi thản nhiên như cô tiên đang tắm tiên trong khuôn viên của trại thương điên mà chỉ vào mắt cá chân mà nói:
-Hôn vào mắt....cá chân nè!!
Mặt cậu bạn như cái bị rách,túm chân Thiên Nhi lên,hôn vào...mắt cá chân.Công nhận cậu bạn này quân tử nhất ngôn ghê!!he he!!....Hứng chí Thiên Nhi thừa thắng xông lên chơi tiếp.Ván thứ tư,oạch!!..Thiên Nhi bị thua.Phạch!!!!... Hắn đứng lên phủi đít quần đắc chí:
-Bà hôn vào.....mông!!
- Oái!!!!..... Không!!!...Đồ mất lịch sự!!!
Thiên Nhi lăn đùng ra ăn vạ,nhìn nước mắt Thiên Nhi lăn lôc cộc,mặt cậu bạn xanh lè:
-Ấy ấy, thôi thôi,xin lỗi bà nín đi nào!!
-Cậu không biết tôn trọng phụ nữ! (Thiên Nhi khóc to hơn)
-Thôi bà nín đi tôi dắt bà đi ăn kem
-Không thèm ăn kem!!...Hứt!!.....Hứt!!!
-thế sữa chua nhé!!!
-Không thèm sữa chua.Grừ!!!! (Thiên Nhi sắp nín)
-Thế thì cả kem và sữa chua chịu không??!!
-Chịu!!! (Đài của Thiên Nhi tắt hẳn)
Phấn Điệp bật cười hi hi,khiến hai người quay ra nhìn đứng hình tại chỗ.Phá đi sự đứng hình Thiên Nhi kêu cậu bạn đai mua kem và sữa chua cho ba người.Cậu bạn nhanh nhẩu chạy đi mua kem và sữa chua rất nhanh trở lại.cả bà người cùng ăn kem và sữa chua với nhau vui vẻ.Dù Phấn Điệp không hiểu vì lí do gì mà cô bạn Thiên Nhi này lại mời nàng ăn cùng sứa chưa và kem nhưng nhìn vào ánh mắt hiền lành của nàng thì Phấn Điệp cự tự nhiên ăn cùng vì biết thế nào nàng ấy cũng sẽ mở miệng lí giải nghi vấn thì việc gì phải mở miệng ra hỏi trước chứ??
Lời của tác giả:Các bạn đọc xong thì like,share hoặc bình luận cảm nhận để mình có động lực viết bài tiếp nha,truyện có hơi lủng củng nên nếu có gì gì mới các bạc góp ý
Sau khi tịnh lại,Phấn Điệp phải ở trong viện thêm 2 tuần nữa để theo dõi sự hồi phục của vết mổ sau khi phẫu thuật.Giờ gian này,nàng cảm thấy buồn vô cùng,vì ở trong bệnh viện này nàng không có bạn để chơi,ở lớp nàng cũng hay nói chuyện với các bạn nhưng không có ai thân cả.Cô cứ đi loan quay trong bệnh viện,bệnh viện này ở trung tâm thành phố,nên ở trên tầng thường sẽ nhìn thấy hết cả một vùng thành phố toàn nhà cao ốc.Ở trên tầng thường của bệnh viện,nàng cảm thấy rất thích thú,ở trên này có thể cảm thận được nhưng tia nắng đang nhảy nhót và cảm nhận được nhưng cơn gió đang hát ca.Nàng nghĩ lại những gì đã mơ thấy,tất cả tựa như thật,nàng còn nhớ tất cả,những gì đã thấy, đã nghe và đã cảm nhận được.Nàng còn nhớ như in cách đọc và cách viết các chữ ở thần giới,nếu bây giờ có gặp người của thần giới thì nàng cũng không lo lắng quá vì nàng cũng hiểu họ nói cái gì,mọi việc sẽ rất dễ ràng nếu tất cả không gặp phải trở ngại khi giao tiếp ngôn ngữ.Nàng đã từng ước khi đi học rằng là tất cả mọi người đều nói tiếng mẹ đẻ của nước để khỏi phải học tiếng anh,nhưng thế thì không chỉ nàng mà toàn bọ các trẻ em trên toàn thế giới đỡ mệt khi được bớt đi một môn học.
Nàng đứng nhìn một vùng thành phố nhộn nhịp,những người đi đường bé nhỏ như những chú kiến đi trên đường.Nàng đứng nhìn cảnh vật khá lâu nên mỏi chân ngồi xuống,càng cứ ngu ngơ nghĩ.Nàng nghĩ,từ khi phẫu thuật đến nay nàng vẫn chưa mở miệng nói câu nào với bố hoặc mẹ,nàng giận bố đã đánh mắng nàng bị tổn thương.Vẽ tranh là thứ mà nàng thích nhất,vậy mà bố đang tâm phá hủy đi thứ mà nàng yêu thích nhất.Cũng được!!!....Bố là người lớn tuổi nên bố có quyền cấm,bố mà cấm thì nàng cũng không vẽ tranh nữa,dù sao đi chăng nữa việc cấm không cho nàng vẽ cũng là một hành động giết chết nàng rồi!!!...Đúng!!!.....Đứa con gái của ông đã chết rồi!!!....Người bây giờ là con của nữ thần phương hoàng và chiến thần ánh sáng,chứ không phải đứa con của ông.....Nàng mỏi mệt ngất đi.
Kéttttt!!!!!.....tiếng của cánh cửu tầng thường mở ra,một cô bé chạc tuổi Phấn Điện,tay phải nàng bị bó bột,cằm cũng được băng lại cẩn thận,mặt mũi xinh đẹp không kém gì lén lút lên tầng thương,khóe miệng nàng nở nụ cười nhan hiểm:
-Thế này chắc không ai tìm được mình đâu!!!!.....Hi!!!!.Hì!!...Cả tuần này cú ở lì trong phòng mệt người ghê luôn!!!..Lên tầng thường không ai có thể tìm thấy mình,ở đậy cỏ thể nhìn thấy toàn thành phố thật đẹp
Hà Thiên Nhi cũng ở trong bệnh viện,cũng từng đối mặt với thần chết như Phấn Điệp,vì nàng bị ngã cầu thang gãy tay.Vì tay nàng đau chứ chân nàng không đau,mấy nay này bị bắt ở một chỗ nên nàng chán trốn đi chạy chơi.Khác với Phấn Điệp,nàng rất hiếu động,nàng sôi nổi,nhiệt tình và rất lạc quan,nên nàng luôn nhìn đợi với con mắt rất yêu đời.Nàng rất thích đọc truyện,từ truyện tranh đến truyện chữ,nhưng nàng thích nhất là những câu truyện về phép thuật.nàng có ước mơ là trở thành một nữ pháp sư vĩ đại.Nhưng quả thực ước mơ đó sẽ không bao giờ thành sự thật vì trên đời này đâu có phép thuật đâu chứ??nếu có thì tất cả mọi bệnh hiểm nghèo đã có thể chữa khỏi,tất cả những người nghèo khổ đều đã có cơm ăn.
Nàng rất thích thú,đi được vài bước thì thấy một cô bé trạc tuổi nàng đang ngủ,nàng bước đến gần rồi ngồi xuống cạnh nàng ta và quan sát quan sát.Dúng thật là xinh đẹp luôn nha,ủa!!!...Mà bạn ý cũng mặc áo bệnh nhân,sao không ngủ ở giường bệnh thoải mái mà lại lên tầng thương bênh viện ngủ??..Không phải ngủ trên này sướng hơn ngủ ở trên giường bệnh viện chứ??...Thiên Nhi đặt tay lên người Phấn Điệp lay nhẹ nàng dạy nhưng Phấn Điệp không có phản ứng gì.Sao không phản ứng gì??..Không lẽ chết rồi??...Tay của Thiên Nhi run run đưa lên mụi Phấn Điệp kiểm tra xem còn thở không,hơi thở đều đều,có vẻ ngủ rất ngon.Thiên Nhi nhìn nàng rồi mỉm cười,ngửa mặt lên nhìn bầu trời trong xanh,khé thì thào với chính mình nói tóm lại là nàng ấy đang tự kỉ một mình mà không biết rằng Phấn Điệp đã tỉnh,nàng cứ nằm yên đấy vừa lắng nghe vừa nhìn cô bé tầm tuổi mình đang tự kỉ một mình.Thiên nhi cứ bí ba bí bo kể về mình với Phấn Điệp vì nghĩ nàng đang ngủ nên không biết gì
-Haizzz!!!...Thiên Nhi ơi là Thiên nhi!!!...Sao mày không cần thận một chút để cho mà bị gãy tay rồi chán như con gián bị đập bẹ dí thế này??.......người thì có chục hộp sữa người thì không hộp nào,mọi người đều có ít nhất một đứa bạn thân,nhưng sao mày lại không có chứ??..Haizzzz!!!! chán chết mất.......Cậu có biết vì sao tôi lại ở bệnh viện không??....Vì tôi hâu đậu đi xe đạp trên được không cẩn thận bị vao vấp với chiếc xe máy....Người lái xe máy đáng chết mà!!!.......phóng nhanh vượt ẩu cho lắm vào rồi sẽ có ngày ta bắt được ta làm thịt.......Dám làm ta đau thế này!!!......Mình là Hà Thiên Nhi,7 tuổi,học trường ABCXYZ.Nói thất nhé,mình rất ghét môn tiếng anh,nó thật khó,mình học rất kém môn này.Mình đã cố hết sức nhung cũng không có ích gì,điểm tiếng anh cũng chỉ trên 6.5 thôi à!!!...............
-6.5 cũng là tốt rồi mà!!...Đến trường không chỉ học mà còn được vui chơi với bạn bè,đâu cần phải mệt mỏi nhưng vậy??...Nếu không thích thì chỉ cố đến đạt chuẩn là được rồi!!...Cố gắng mà bồi dưỡng môn mình học giọi,mình thích là được,công việc sau này cần chuyên môn kĩ thuật cao chứ không phải là giỏi hòi hợt.Tôi thấy bạn không thích chứ không phải thích,vì nếu bạn thích thì bạn sẽ tìm mọi cách để thực hiện điều mình thích làm dù có chuyện gì đi chăng nữa.Căm hận người ta như vậy sao lúc đấy không bắt đền người ta??....Đúng là ngu nghốc..
Giọng nói đó là của Phấn Điệp nói với Thiên Nhi.Dường như Thiên Nhi rất bất ngờ không biết Phấn Điệp tình từ khi nào,chỉ lắp lắp vài tiếng ở môi:
-Oa!!!!!.......Ngươi!!!!!.....Ngươi!!!!.....Ngươi tình khỉ khi nòa zơ??
-Ta tình từ khi người bắt đầu tự kỉ một mình thôi à!!!....Sao mà mặt người như kiểu nhìn thấy ma vậy??.......Ta giống ma lắm hả??..
Phấn Điệp vừa nói vừa không nhịn được cười lên thành tiếng,trong khi Thiên Nhi thì mặt mũi tối đen.Thẹn quá hóa giận,Thiên Nhi tiến lại thật gần Phấn Điệp mà hét lớn vào mặt nàng.Khuôn mặt Thiên Nhi khi tức giận nhăn lại như quả táo mèo phơi khô trông buồn cười vô cùng,Phấn Điệp cứ nhìn khuôn mặt tức giận gần trước mặt mình là cười lớn,mặc cho Thiên Nhi la lớn ấm ức không thôi:
-Ngươi là ai mà dám lên mặt dạy đời ta??.....Người ngu nghốc là ngươi với đúng!!!.....Nếu ta mà bắt đền được hắn lúc đó thì đã không phải ức chế đến mức độ này!!!....Mà người cũng vô duyện quá đi!!!....Nghe lén chuyện của người khác mà không thấy xấu hổ sao??
-Oh!!! hey!!!.......Ai là người nghe lẻn chứ??...Ta đâu có đâu!!!........ Đấy là người tử chuyện của người cho ta nghe mà??...Ngươi còn tự giới thiện mình tên Hà Thiên Nhi cho ta biết nữa chứ??......Ta là Lãnh Dạ Phấn Điệp,người cứ gọi ta là Phấn Điệp được rồi!!!.....Mà vô viết tắt của từ vô tư còn duyện là viết tắt của từ duyên dáng!!...Ta biết ta rất vô tư và duyên dáng rồi nên người không cần khen ta là vô duyên đâu.Nhưng dù sao ta cũng cảm ơn lời khen tặng của ngươi.
-Xiiiii!!!!.....Thế mà cũng nói được!!!...Người ở đâu mà mặt dày quá vậy không biết nữa!!...
-Ngươi hay thật đấy!!!!....Ngươi khen ta thì ta cảm ơn thôi!!!...Mắc mớ gì người mắng ta mặt dày??...
Thiên Nhi á khẩu,đứng hình không nói được gì nữa cứ thế vùng vằng rời khỏi tầng thượng.Điệp nhi nhìn theo bòng lưng của Thiên Nhi đi khuất rồi mỉm cười.Đã lâu rồi nàng mới cười sảng khoái như vậy,Cô nàng Hà Thiên Nhi này cũng đáng yêu và đơn thuần đấy chứ.Nàng ở trên tầng thượng thêm một lúc rồi đi khỏi tầng thượng.Dù sao để mọi người chạy đi tìm một cách lo lắng như vậy là nàng cũng không tốt.Nàng trở về phòng của mình,đặt người ngay ngắn trên giường nàng ngủ thiếp đi luôn.Quả thực vết thương của nàng tuy đã tiến triển tốt hơn nhưng vẫn chưa bình phục hoàn toàn,nàng thỉnh thoảng vẫn hơi choáng váng khi thay đổi tư thế hoặc rất nhức đầu khi suy nghĩ điều gì đó.Bố mẹ nàng đi tìm nàng mất tích giờ trở lại thấy nàng đang ngủ ngon lành trên giường thì thở phào.Hai người người thật rất lo lăng cho nàng.
Từ khi tỉnh dạy sau phẫu thuật, nàng cứ ngơ ngác nhìn xung quanh,dường như nàng không nhận biết được ràng thấy mình đang ở trong bệnh viện.Nàng nhìn bố mẹ nàng tựa nhưng không nhìn,có lẽ ánh mắt nàng không nhìn bố mẹ nàng mà nhìn vào khoảng không vô định.Đến khi mẹ nàng gọi tên nàng thì nàng mới hồi tỉnh mấp máy miệng gọi nhỏ một tiếng ''mẹ''.Bố nàng hốt hoảng gọi bác sĩ vào kiểm tra cho nàng,nói là nàng chỉ tạm thời không nhận thực được sự việc cần có thời gian để cho nàng thích nghi.Thoát cái,đã tròn một tháng kể thừ khi nàng nhập viện phẫu thuật,nàng tình lại nhưng chả nói chả ràng gì với bố mẹ...À!!!....Không!!!...Có nói!!!....Nàng có nói: ;''Dạ!!'',''vâng!!","mẹ",bố'.Ngoài ra thì không có nói gì cả,nàng dường như không thích nói chuyện với bố nữa,kể cả mẹ,nàng bây giờ cảm thấy như người xa lạ.Ngày xưa,khi ở bên bố mẹ nàng cảm thấy rất sung sướng và hạnh phúc.nàng cảm thấy ấm áp ở trong tim, nhưng giờ thì không thế nữa!!!Nàng không còn cảm giác thấy sung sướng rà hạnh phúc khi ở bên bó mẹ nữa rồi.Đúng!!!.. Nàng đã thay đổi!!..Vì đâu mà nàng thay đổi??......Vì đâu mà nàng phải thay đổi??....Dù có thế nào nữa nàng cũng đã thay đổi thành con người khác,một con người lạnh lùng có trái tim băng giá.
Ngày hôm sau ngày Phấn Điệp và Thiên Nhi gặp nhau,thì Phấn Điệp đi loan quanh trong bệnh viện cho khuây khỏa thì bắt gặp Thiên nhi đang chơi cờ vây với một cậu bạn ai thua thì sẽ bị sai vặt.Ván thứ nhất,Thiên Nhi bị thua,bị cậu bạn sai đi lấy nước uống,Thiên Nhi phải dâng cốc nước lên tận miệng cho câu bạn,nên Thiên Nhi cay cú thật.Ván tiếp theo,Thiên Nhi lại thua tiếp,cậu bạn sai nhổ mười cái tóc sâu cho hắn,khiếp!!!!....Đầu hắn như tổ quạ,nhưng Thiên Nhi vẫn cắn răng nhổ tóc sâu cho hắn.Ván thứ ba,Thiên Nhi thắng,nàng cười hi hi nói giọng nham hiểm:
-Này cho cậu hôn tớ!!!
-Hờ!!!..Hớ!!! (mắt cậu bạn sáng long lanh như tưởng bở)
-Hôn vào.....Mắt....
-Ui!!...Là!....Lá....( hắn nhảy cẫng lên vì vui sướng)
Hà Thiên Nhi thản nhiên như cô tiên đang tắm tiên trong khuôn viên của trại thương điên mà chỉ vào mắt cá chân mà nói:
-Hôn vào mắt....cá chân nè!!
Mặt cậu bạn như cái bị rách,túm chân Thiên Nhi lên,hôn vào...mắt cá chân.Công nhận cậu bạn này quân tử nhất ngôn ghê!!he he!!....Hứng chí Thiên Nhi thừa thắng xông lên chơi tiếp.Ván thứ tư,oạch!!..Thiên Nhi bị thua.Phạch!!!!... Hắn đứng lên phủi đít quần đắc chí:
-Bà hôn vào.....mông!!
- Oái!!!!..... Không!!!...Đồ mất lịch sự!!!
Thiên Nhi lăn đùng ra ăn vạ,nhìn nước mắt Thiên Nhi lăn lôc cộc,mặt cậu bạn xanh lè:
-Ấy ấy, thôi thôi,xin lỗi bà nín đi nào!!
-Cậu không biết tôn trọng phụ nữ! (Thiên Nhi khóc to hơn)
-Thôi bà nín đi tôi dắt bà đi ăn kem
-Không thèm ăn kem!!...Hứt!!.....Hứt!!!
-thế sữa chua nhé!!!
-Không thèm sữa chua.Grừ!!!! (Thiên Nhi sắp nín)
-Thế thì cả kem và sữa chua chịu không??!!
-Chịu!!! (Đài của Thiên Nhi tắt hẳn)
Phấn Điệp bật cười hi hi,khiến hai người quay ra nhìn đứng hình tại chỗ.Phá đi sự đứng hình Thiên Nhi kêu cậu bạn đai mua kem và sữa chua cho ba người.Cậu bạn nhanh nhẩu chạy đi mua kem và sữa chua rất nhanh trở lại.cả bà người cùng ăn kem và sữa chua với nhau vui vẻ.Dù Phấn Điệp không hiểu vì lí do gì mà cô bạn Thiên Nhi này lại mời nàng ăn cùng sứa chưa và kem nhưng nhìn vào ánh mắt hiền lành của nàng thì Phấn Điệp cự tự nhiên ăn cùng vì biết thế nào nàng ấy cũng sẽ mở miệng lí giải nghi vấn thì việc gì phải mở miệng ra hỏi trước chứ??
Lời của tác giả:Các bạn đọc xong thì like,share hoặc bình luận cảm nhận để mình có động lực viết bài tiếp nha,truyện có hơi lủng củng nên nếu có gì gì mới các bạc góp ý
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook