Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)
-
Chương 46: Dập tắt hi vọng
Thiên nhi thấy tình hình càng tệ hơn, nhưng hoàn toàn bất lực không thể nhúng tay. Vì Phấn Điệp trước mặt nàng dám chắc là không còn là Phấn Điệp người bạn thân mà nàng quen biết nữa mà là người hoàn toàn khác.
Phấn Điệp ngày trước đâu có thể hiện hiếu thắng như vậy!!!...Ngày trước, Thiên Nhi nàng vẫn còn nhớ như in ngày hai lớp của nàng và anh Diệp mâu thuẫn đến nỗi đánh nhau nhưng vì sự tài giỏi, khéo léo trần hòa như nước của Phấn Điệp mà hai lớp đã làm hòa nhau. Sau đó, hai lớp còn đi cắm trại rồi ăn mừng các kiểu rất vui. Nhưng giờ thì Phấn Điệp đó không còn nữa mà là một người sắc lạnh, đáng sợ và háo thắng như thế này. Trước kia, Phấn Điệp luôn dùng vũ lực để bảo vệ bạn sau khi nói chuyện nhẹ nhàng mà không được. Minh chứng điển hình chính là lúc Thiên Nhi nàng gặp nguy hiểm, bị bọn bắt cóc của La Diêu Dương phái đến.
-Quả nhiên là con gái của nữ thần Phương Hoàng và chiến thần Ánh Sáng!!.....Tiểu thần!!........Xin Lỗi đã đắc tội, mới tiểu thư vào!!
Thiên Nhi nghe được những lời này của chiến thần Minh Lãnh thì nàng thả lỏng cơ thể một chút. Hôm này, cơ thể nàng căng cứng rất nhiều lần, cứ tiếp tục thì nàng thật không chịu nổi dù giờ bản thân nàng đã khác xưa rất nhiều. Không còn là Hà Thiên Nhi yêu đuối không thể tự bảo vệ bản thần nữa nhưng nàng cũng không thể không lo lắng nếu người mà nàng quan tâm bị gì đó.
Phấn Điệp hừ lạnh một tiếng rồi bước vào trong, Thiên Nhi cũng vội vàng chạy theo Phấn Điệp vào trong. Tất cả các vị tiểu thần đều tránh đường cho hai người đi vào trong Minh Lãnh Thần Điện.
-Mau đi báo với thần đế!!..
Phấn Điệp và Thiên Nhi vừa rời khỏi, chiến thần Minh Lãnh nhẹ giọng ra lệnh phân phó tiều thần dưới trướng đi bảo cấp với thần đế. Bản thân hắn cũng phải kinh ngạc với khả năng của Phấn Điệp. Ai cũng nói là phế vật nhưng xem xét kĩ thì không như vậy. Vừa rồi có thể thấy thực lực của con gái nữ thần Phượng Hoàng không phải tầm thường mà lực lượng cực kì cường đại có thể san bằng đây một cách dễ dàng.
-Phấn Điệp!!
Thiên Nhi đi ngang bằng Phấn Điệp gọi. Phấn Điệp mặt vẫn không biểu hiện gì mà đáp một tiếng. Thiên Nhi nghi hoặc hỏi thằng vào vấn để nàng đang thắc mặc với Phấn Điệp luôn không vòng vo nữa.
-Mày có phải là Phấn Điệp bạn tao trước kia không??......Làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà mày thực lực lên nhanh như vậy??.....Mày thay đổi tới mức tao không nhận ra nữa. Phấn Điệp trước kia tao biết là một người hiền lành, trầm ổn, trong khiết, thanh mát như dòng suối, chứ không phải một Phấn Điệp háo thắng, băng lạnh, cao sâu không thấy đáy như biển đen không đáy như vậy.
Thiên Nhi nhìn thẳng Phấn Điệp nói ra hết những lời trong lòng nên thấy nhẹ nhàng hơn. Phấn Điệp nghe Thiên Nhi nói xong thì chân dừng bước, nở nụ cười. Đúng!!..Là nụ cười băng lạnh, xa cách, chứ không phải là nụ cười hiền lành, thân thiện mà ám ảnh Thiên Nhi khi nàng với tiếp xúc với Phấn Điệp.
-Nếu nói dối thì là có phải người bạn thằng của mày trước kia, còn nếu nói thật thì tao không phải đứa bạn thân của mày!!..
Phấn Điệp không nhanh, không chậm, không thật, không đùa mà nói với Thiên Nhi. Thiên Nhi nghe không sót một chữ, nhưng trong thân tâm cũng đã cố chấp không muốn chấp nhận điều mình nghe.
-Cái gì??......Mày nói như vậy có ý gì??......Tao không hiểu!!...Mày nói thẳng vấn đề đi!!!.....Phấn Điệp bạn thân của tao bây giờ đang ở đâu hả??
Thiên Nhi như phát điên hét lên với Phấn Điệp. Phấn Điệp không có phản ứng cứ đứng im, nhìn thật sâu vào mắt của Thiên Nhi rồi giải thích với Thiên Nhi.
-Con người dù là gì đi nữa thì sinh ra phải thay đổi. Trước khi sinh ra con người là một bào thai sau đó phát triển thành con người thì cũng phải thay đổi, lới lên một chút thì con người cũng thay đổi cả về tâm sinh lí và nhận thức. Tao cũng giống như mày thôi, khi mày ở nhân giới với gia đình kia của mày thì mày là người lúc nào cũng nhìn thế giới này theo chiều tích cực và là một người yếu đuối hậu đậu nhưng khi ở đây mày đã thay đổi dù vẫn là theo hường tích cực nhưng mày đã thay đổi không còn là Hà Thiên Nhi yếu đuối, hậu đậu trước kia. Mày hãy suy nghĩ kĩ đi, cả tao và mày thay đội như này vì lí do gì??....Không phải vì chúng ta thay đổi để thích nghi với môi trường hiện tại vì mục đích tồn tại sao??....Tao thay đổi nhiều như vậy thì tao mới có thể chấp nhận được cuộc sống không lối thoát hiện tại và thay đổi nó mày hiểu không??
Thiên Nhi nghe những lời nói này của Phấn Điệp thì sắc mặt thay đổi, cúi đầu tránh ánh mắt của Phấn Điệp. Phấn Điệp biết ý là Thiên Nhi đang tránh ánh mắt của mình nên cũng nhìn sang chỗ khác.
Quả thật mình và Phấn Điệp thay đổi thế sao??.....Thiên Nhi suy xét lại tất cả, đúng là bản thân nàng thay đổi quá nhiều. Nhưng Thiên Nhi nàng rất hài lòng với nó, vì để có nhưng thứ này nàng đã đánh đổi rất nhiều, kể cả gia đình. Nàng giờ không còn nhớ nổi khuôn mặt người thân trong gia đình nữa rồi, dù trước kia chỉ cần đi tham quan hay cắm trại với lớp một ngày thôi nàng cũng rất nhớ cha, mẹ, và em trai thân yêu. Nhưng giờ thì sao??..đến cả gương mặt của người thân còn không nhớ, nàng theo đuổi thứ trước giờ thương mơ, tưởng tượng ra. Kết cục thì giờ có nhưng gì, Thiên Nhi nàng là người trong cuộc hiểu rõ nhất.
Không khí trầm mặc bao trùm lấy hai người, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Hai người cứ im lặng như thế đế khi tiếng quen thuộc vang tới.
-Oh!!.. Nha!!..Có người mới đến sao??....Thiên Nhi có cái........
Tiếng Thiên Diệp tiến lại gần thì trông thấy Phấn Điệp thì trợn tròn mắt. Á khẩu không nói được gì luôn.
Người này rất quen, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải!!....Thiên Diệp nhủ thầm trong lòng, đầu óc đào bớ kí ức xem là đã gặp Phấn Điệp ở đâu??.....Đơn giản vì Thiên Diệp hắn không nhận ra Phấn Điệp nữa.
Một Hồi lâu như hắn nhớ ra điều gì đó, miệng hắn hơi lắp bắp.
-Là...Phấn Điệp phải không??....Phải Phấn Điệp không???..
Trong lòng hắn nghi hoặc đây có phải Phấn Điệp bạn thân của Thiên Nhi mà mình từng quen không??...Ánh mắt hắn nhìn thất thần Phấn Điệp, Phấn Điệp ánh mặt nóng bỏng của hắn làm cho chấn động nổi cả da gà, Thiên Nhi thì Thấy ánh mắt đó của Thiên Diệp thì cũng phát khùng, ai đời trước mặt bạn gái nhìn người con gái khác say đắm như vậy. Đã thế lại là Phấn Điệp đứa bạn thân nhất của Thiên Nhi nàng nữa chứ!!
Thiên Nhi không chút lưu tình cho Thiên Diệp một cú vô lê giữa mặt. Thiên Diệp bị ăn nguyên cái giày vào mặt thì choáng váng, ôm mặt, ngã ngồi xuống. Ánh mắt không tin được nhìn Thiên Nhi.
Phấn Điệp như biết trước được đứa bạn thân của mình sẽ phản ứng như vậy nên không nó gì, nhưng khóe miệng nâng lên một đường cong mê hoặc.
Thiên Diệp vừa đau vừa ngượng, mắt long sòng sọc nhìn Thiên Nhi tỏ vẻ đáng thương.
-Á!!!.....Em!!!....Em sao đánh anh??....Anh đâu làm gì em đâu chứa??..
Thiên Nhi đỏ mặt, thủng thẳng.
-Anh đó!!...Đúng là đồ nghốc!!!....Đây mà Phấn Điệp chứ là ai??......Là con của thần thì đường nhiên phải đẹp rồi, nhưng đầu cần nhìn người ta ghê như vậy??....Anh thu lại ngay ánh mắt hóa sắc lại ngay, không thì em sẽ cho anh thành ngôi sao sáng nhất hôm nay!!..
Thiên Nhi này rốt cuộc cũng đã thể hiện chủ quyền của mình với bạn trai rồi, hai người này quả thực rất hợp đôi. Nghĩ đến đây Phấn Điệp thở dài, đến bây giờ nàng vẫn không thể nào rõ được bản thân thích và yêu ai.
Anh Quân ư??...Ngày trước nàng có chút tình cảm. Khi không cảm thấy có ánh mắt cảu anh thì Phấn Điệp nàng lại thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng mà sau khi trở lại thần giới nàng không còn thấy như vậy nữa. Không hiểu vì lí do gì mà nàng lại như vậy, đến bản thân nàng còn không hiểu được. Chẳng lẽ, bản thân nàng thay đổi thì tình cảm của nàng cũng thay đôi luôn sao??....Tại sao ngày trước nàng không cảm thấy rằng nàng dễ thay đổi như vậy??...
-Ủa là thật sao??...Thật là Phấn Điệp sao??....Phấn Điệp sao em trông khác thế??....Mắt của em??....Em đeo lens à??...
Thiên Nhi đính mở miệng nói gì đó nhưng Phấn Điệp cắt ngang. Lời nói ngàn vãn lần lạnh lùng, kèm theo ánh mắt sắc lãnh khiến cho Thiên Nhi và Thiên Diệp nhất thời rùng mình.
-Bây giờ anh Quân đang ở đâu vậy??.....Em muốn gặp anh ấy!!!..
-À!!..À!!.....Phấn Điệp muốn gặp nó hả??...Thằng đó đang ở trong phòng với Diêu Dương, để anh..........Ái!!
Thiên Diệp chưa nói hết câu liên bị thiên Nhi nhéo một cái thật đau vào hông, khiến hắn tức thì im lặng không dám mở miệng. Phấn Điệp nghe những lời này thì lập tức nhíu mày thật sâu, trong lòng dâng lên cỗ mất mát và nghi hoặc.
Tiền bạc sòng phẳng, tình yêu dứt khoát!!
Có lẽ tình yêu này sớm nên cắt đứt mới tốt!!
-Anh Diệp, dẫn em đi gắp anh Quân!!...
Phấn Điệp nói ra, ngoài mặt thì không biểu hiện gì nhưng bên trong đã hạ quyết tâm.
Thiên Diệp định nói gì đó thêm nữa nhưng Thiên Nhi cầm tay ngăn lại. Thiên Diệp nhìn Thiên Nhi, Thiên Nhi chỉ lắc đầu ý bảo Thiên Diệp nên làm ngơ chuyện này. Thiên Nhi dẫn Phấn Điệp đến phòng của Minh Quân.
Đang đì Thiên Nhi dừng lại nói, giọng lo lắng.
-Phấn Điệp à!!........Anh Quân trước sau đều chỉ yêu có mình mày nên mày tuyệt đối không được hiểu lầm anh Quân đâu đó!!...
Thiên Nhi nói lời này vì biết Phấn Điệp rất nhạy cảm và thông mình. Vì thông mình nên rất đa nghi, cống thêm với sự nhạy cảm thì sẽ suy diên lung tung. Thiên Nhi nàng thực thất tiếc nếu Phấn Điệp và anh Quân không đến được với nhau vì cả hai rất rất xứng đôi.
-Hiểu lầm hay không thì đó là chuyện riêng của tao, chính bây giờ tao cũng không rõ tình cảm của mình như thế nào vì thế tao muốn hôm này làm rõ ràng. Để tao và anh Quân không đau buồn hay nuối tiếc vì nhau nữa, dùng rằng mái từ trước tất cả vì tao tránh né không đối diện với nó. Giờ tao muốn giải quyết tại đây, để tao có thể toàn lực làm việc mà tao cần phải làm ở thế giới này.
Cả hai người đi dọc một hành lang mầu trắng dài, toàn bộ được xây bằng khoáng thạch quý mầu trắng, tòa sáng dưới ánh sáng vốn có của thần giới. Xung quanh rực rỡ sắc mầu, đủ mọi loại hoa nở theo các mùa cùng nhau khoe sắc, ganh đua sắc đẹp, tại nơi đây đã có thể ngửi thấy mùi thơm.
-Rồi đó!!...Đi đến phía trước nữa là phòng của anh Quân. Mày và anh Quân cứ nói chuyện tao ở đây đợi mày. Mày!!....Đừng có làm việc khiến mày hối tiếc!!
Thiên Nhi nói Phấn Điệp, nhưng đạp lại chỉ là cái gật đâu im lặng của Phấn Điệp.
Phấn Điệp đứng trước cửa phòng của Diêm Minh Quân.
Phấn Điệp đính đưa tay lên gõ cửa thì có tiếng trong phòng vọng ra làm tay Phấn Điệp dừng lại dừng không trung.
-Đau!!… em… đau quá!!… anh…Ưuuu… Ư….Anh Quân!!....Đừng tiên vào sâu nữa!!.....Ah!!...Hơi!!....Em chịu hết nồi.....Anh nhẹ nhàng!!....
Phấn Điệp đầu óc quay cuồng, nhưng âm thanh phát ra trong phòng tiếp theo lại càng khiến cho Phấn Điệp chết lặng.
-aaa....ah.....ah.....uhm!....aah!!!....đau ah!!!...đừng mà!!!.......không!!!....không muốn!!!.....a....ah!!!....aaah!!....sâu quá!!...bên....trong....không được à!!..aaaaah!!.......
Tiếng rên rỉ của Diêu Dương với ai!!..
Hi vọng, niềm tin tất cả đều đã qua!!
Sự sung sương khoái cảm kia với sự thất vọng tràng trề này chỉ cách nhau một cánh cửa!!..
Là ai đã đổi thay
Là ai đã đã bội tình.
Là ai từng nói mãi mãi yêu thương
Là ai từng nói mãi mãi bảo vệ
Là ai từng nói mãi mãi ở bên
Mọi thứ đã qua, chỉ là dĩ vãng
Giờ phút này mọi thứ chấm dứt
Tình yêu này vốn không nên có thì tốt hơn.
Phấn Điệp cảm thấy có cái gì đó đau nhói từ tim tràn ra, rồi nhanh chóng biến mất. Phấn Điệp nàng muốn nói chuyện làm rõ tình cảm của nàng với hắn mà lại như vậy, xem ra không cần phải nói gì thêm nữa rồi.
Phấn Điệp định quay bước đi thì trong đầu nàng là vang lên lời nói của Thiên Nhi khuyên nàng đừng làm chuyện mà nàng phải hối hận khiến nàng dừng bước. Phấn Điệp quay lại đối diện với cánh cửa đang liên tục phát ra âm thanh hoan ái, rên rỉ của cả hai người kia.
Có lẽ đập tan hi vọng, đập tan nuối tiếc của tinh yêu này. Bóp chết ảo tưởng tinh yêu mà Phấn Điệp nàng từng nghĩ đến cũng có lẽ là tốt.
Phấn Điệp đặt tay lên cái nắm cửa.........
Phấn Điệp ngày trước đâu có thể hiện hiếu thắng như vậy!!!...Ngày trước, Thiên Nhi nàng vẫn còn nhớ như in ngày hai lớp của nàng và anh Diệp mâu thuẫn đến nỗi đánh nhau nhưng vì sự tài giỏi, khéo léo trần hòa như nước của Phấn Điệp mà hai lớp đã làm hòa nhau. Sau đó, hai lớp còn đi cắm trại rồi ăn mừng các kiểu rất vui. Nhưng giờ thì Phấn Điệp đó không còn nữa mà là một người sắc lạnh, đáng sợ và háo thắng như thế này. Trước kia, Phấn Điệp luôn dùng vũ lực để bảo vệ bạn sau khi nói chuyện nhẹ nhàng mà không được. Minh chứng điển hình chính là lúc Thiên Nhi nàng gặp nguy hiểm, bị bọn bắt cóc của La Diêu Dương phái đến.
-Quả nhiên là con gái của nữ thần Phương Hoàng và chiến thần Ánh Sáng!!.....Tiểu thần!!........Xin Lỗi đã đắc tội, mới tiểu thư vào!!
Thiên Nhi nghe được những lời này của chiến thần Minh Lãnh thì nàng thả lỏng cơ thể một chút. Hôm này, cơ thể nàng căng cứng rất nhiều lần, cứ tiếp tục thì nàng thật không chịu nổi dù giờ bản thân nàng đã khác xưa rất nhiều. Không còn là Hà Thiên Nhi yêu đuối không thể tự bảo vệ bản thần nữa nhưng nàng cũng không thể không lo lắng nếu người mà nàng quan tâm bị gì đó.
Phấn Điệp hừ lạnh một tiếng rồi bước vào trong, Thiên Nhi cũng vội vàng chạy theo Phấn Điệp vào trong. Tất cả các vị tiểu thần đều tránh đường cho hai người đi vào trong Minh Lãnh Thần Điện.
-Mau đi báo với thần đế!!..
Phấn Điệp và Thiên Nhi vừa rời khỏi, chiến thần Minh Lãnh nhẹ giọng ra lệnh phân phó tiều thần dưới trướng đi bảo cấp với thần đế. Bản thân hắn cũng phải kinh ngạc với khả năng của Phấn Điệp. Ai cũng nói là phế vật nhưng xem xét kĩ thì không như vậy. Vừa rồi có thể thấy thực lực của con gái nữ thần Phượng Hoàng không phải tầm thường mà lực lượng cực kì cường đại có thể san bằng đây một cách dễ dàng.
-Phấn Điệp!!
Thiên Nhi đi ngang bằng Phấn Điệp gọi. Phấn Điệp mặt vẫn không biểu hiện gì mà đáp một tiếng. Thiên Nhi nghi hoặc hỏi thằng vào vấn để nàng đang thắc mặc với Phấn Điệp luôn không vòng vo nữa.
-Mày có phải là Phấn Điệp bạn tao trước kia không??......Làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà mày thực lực lên nhanh như vậy??.....Mày thay đổi tới mức tao không nhận ra nữa. Phấn Điệp trước kia tao biết là một người hiền lành, trầm ổn, trong khiết, thanh mát như dòng suối, chứ không phải một Phấn Điệp háo thắng, băng lạnh, cao sâu không thấy đáy như biển đen không đáy như vậy.
Thiên Nhi nhìn thẳng Phấn Điệp nói ra hết những lời trong lòng nên thấy nhẹ nhàng hơn. Phấn Điệp nghe Thiên Nhi nói xong thì chân dừng bước, nở nụ cười. Đúng!!..Là nụ cười băng lạnh, xa cách, chứ không phải là nụ cười hiền lành, thân thiện mà ám ảnh Thiên Nhi khi nàng với tiếp xúc với Phấn Điệp.
-Nếu nói dối thì là có phải người bạn thằng của mày trước kia, còn nếu nói thật thì tao không phải đứa bạn thân của mày!!..
Phấn Điệp không nhanh, không chậm, không thật, không đùa mà nói với Thiên Nhi. Thiên Nhi nghe không sót một chữ, nhưng trong thân tâm cũng đã cố chấp không muốn chấp nhận điều mình nghe.
-Cái gì??......Mày nói như vậy có ý gì??......Tao không hiểu!!...Mày nói thẳng vấn đề đi!!!.....Phấn Điệp bạn thân của tao bây giờ đang ở đâu hả??
Thiên Nhi như phát điên hét lên với Phấn Điệp. Phấn Điệp không có phản ứng cứ đứng im, nhìn thật sâu vào mắt của Thiên Nhi rồi giải thích với Thiên Nhi.
-Con người dù là gì đi nữa thì sinh ra phải thay đổi. Trước khi sinh ra con người là một bào thai sau đó phát triển thành con người thì cũng phải thay đổi, lới lên một chút thì con người cũng thay đổi cả về tâm sinh lí và nhận thức. Tao cũng giống như mày thôi, khi mày ở nhân giới với gia đình kia của mày thì mày là người lúc nào cũng nhìn thế giới này theo chiều tích cực và là một người yếu đuối hậu đậu nhưng khi ở đây mày đã thay đổi dù vẫn là theo hường tích cực nhưng mày đã thay đổi không còn là Hà Thiên Nhi yếu đuối, hậu đậu trước kia. Mày hãy suy nghĩ kĩ đi, cả tao và mày thay đội như này vì lí do gì??....Không phải vì chúng ta thay đổi để thích nghi với môi trường hiện tại vì mục đích tồn tại sao??....Tao thay đổi nhiều như vậy thì tao mới có thể chấp nhận được cuộc sống không lối thoát hiện tại và thay đổi nó mày hiểu không??
Thiên Nhi nghe những lời nói này của Phấn Điệp thì sắc mặt thay đổi, cúi đầu tránh ánh mắt của Phấn Điệp. Phấn Điệp biết ý là Thiên Nhi đang tránh ánh mắt của mình nên cũng nhìn sang chỗ khác.
Quả thật mình và Phấn Điệp thay đổi thế sao??.....Thiên Nhi suy xét lại tất cả, đúng là bản thân nàng thay đổi quá nhiều. Nhưng Thiên Nhi nàng rất hài lòng với nó, vì để có nhưng thứ này nàng đã đánh đổi rất nhiều, kể cả gia đình. Nàng giờ không còn nhớ nổi khuôn mặt người thân trong gia đình nữa rồi, dù trước kia chỉ cần đi tham quan hay cắm trại với lớp một ngày thôi nàng cũng rất nhớ cha, mẹ, và em trai thân yêu. Nhưng giờ thì sao??..đến cả gương mặt của người thân còn không nhớ, nàng theo đuổi thứ trước giờ thương mơ, tưởng tượng ra. Kết cục thì giờ có nhưng gì, Thiên Nhi nàng là người trong cuộc hiểu rõ nhất.
Không khí trầm mặc bao trùm lấy hai người, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Hai người cứ im lặng như thế đế khi tiếng quen thuộc vang tới.
-Oh!!.. Nha!!..Có người mới đến sao??....Thiên Nhi có cái........
Tiếng Thiên Diệp tiến lại gần thì trông thấy Phấn Điệp thì trợn tròn mắt. Á khẩu không nói được gì luôn.
Người này rất quen, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải!!....Thiên Diệp nhủ thầm trong lòng, đầu óc đào bớ kí ức xem là đã gặp Phấn Điệp ở đâu??.....Đơn giản vì Thiên Diệp hắn không nhận ra Phấn Điệp nữa.
Một Hồi lâu như hắn nhớ ra điều gì đó, miệng hắn hơi lắp bắp.
-Là...Phấn Điệp phải không??....Phải Phấn Điệp không???..
Trong lòng hắn nghi hoặc đây có phải Phấn Điệp bạn thân của Thiên Nhi mà mình từng quen không??...Ánh mắt hắn nhìn thất thần Phấn Điệp, Phấn Điệp ánh mặt nóng bỏng của hắn làm cho chấn động nổi cả da gà, Thiên Nhi thì Thấy ánh mắt đó của Thiên Diệp thì cũng phát khùng, ai đời trước mặt bạn gái nhìn người con gái khác say đắm như vậy. Đã thế lại là Phấn Điệp đứa bạn thân nhất của Thiên Nhi nàng nữa chứ!!
Thiên Nhi không chút lưu tình cho Thiên Diệp một cú vô lê giữa mặt. Thiên Diệp bị ăn nguyên cái giày vào mặt thì choáng váng, ôm mặt, ngã ngồi xuống. Ánh mắt không tin được nhìn Thiên Nhi.
Phấn Điệp như biết trước được đứa bạn thân của mình sẽ phản ứng như vậy nên không nó gì, nhưng khóe miệng nâng lên một đường cong mê hoặc.
Thiên Diệp vừa đau vừa ngượng, mắt long sòng sọc nhìn Thiên Nhi tỏ vẻ đáng thương.
-Á!!!.....Em!!!....Em sao đánh anh??....Anh đâu làm gì em đâu chứa??..
Thiên Nhi đỏ mặt, thủng thẳng.
-Anh đó!!...Đúng là đồ nghốc!!!....Đây mà Phấn Điệp chứ là ai??......Là con của thần thì đường nhiên phải đẹp rồi, nhưng đầu cần nhìn người ta ghê như vậy??....Anh thu lại ngay ánh mắt hóa sắc lại ngay, không thì em sẽ cho anh thành ngôi sao sáng nhất hôm nay!!..
Thiên Nhi này rốt cuộc cũng đã thể hiện chủ quyền của mình với bạn trai rồi, hai người này quả thực rất hợp đôi. Nghĩ đến đây Phấn Điệp thở dài, đến bây giờ nàng vẫn không thể nào rõ được bản thân thích và yêu ai.
Anh Quân ư??...Ngày trước nàng có chút tình cảm. Khi không cảm thấy có ánh mắt cảu anh thì Phấn Điệp nàng lại thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng mà sau khi trở lại thần giới nàng không còn thấy như vậy nữa. Không hiểu vì lí do gì mà nàng lại như vậy, đến bản thân nàng còn không hiểu được. Chẳng lẽ, bản thân nàng thay đổi thì tình cảm của nàng cũng thay đôi luôn sao??....Tại sao ngày trước nàng không cảm thấy rằng nàng dễ thay đổi như vậy??...
-Ủa là thật sao??...Thật là Phấn Điệp sao??....Phấn Điệp sao em trông khác thế??....Mắt của em??....Em đeo lens à??...
Thiên Nhi đính mở miệng nói gì đó nhưng Phấn Điệp cắt ngang. Lời nói ngàn vãn lần lạnh lùng, kèm theo ánh mắt sắc lãnh khiến cho Thiên Nhi và Thiên Diệp nhất thời rùng mình.
-Bây giờ anh Quân đang ở đâu vậy??.....Em muốn gặp anh ấy!!!..
-À!!..À!!.....Phấn Điệp muốn gặp nó hả??...Thằng đó đang ở trong phòng với Diêu Dương, để anh..........Ái!!
Thiên Diệp chưa nói hết câu liên bị thiên Nhi nhéo một cái thật đau vào hông, khiến hắn tức thì im lặng không dám mở miệng. Phấn Điệp nghe những lời này thì lập tức nhíu mày thật sâu, trong lòng dâng lên cỗ mất mát và nghi hoặc.
Tiền bạc sòng phẳng, tình yêu dứt khoát!!
Có lẽ tình yêu này sớm nên cắt đứt mới tốt!!
-Anh Diệp, dẫn em đi gắp anh Quân!!...
Phấn Điệp nói ra, ngoài mặt thì không biểu hiện gì nhưng bên trong đã hạ quyết tâm.
Thiên Diệp định nói gì đó thêm nữa nhưng Thiên Nhi cầm tay ngăn lại. Thiên Diệp nhìn Thiên Nhi, Thiên Nhi chỉ lắc đầu ý bảo Thiên Diệp nên làm ngơ chuyện này. Thiên Nhi dẫn Phấn Điệp đến phòng của Minh Quân.
Đang đì Thiên Nhi dừng lại nói, giọng lo lắng.
-Phấn Điệp à!!........Anh Quân trước sau đều chỉ yêu có mình mày nên mày tuyệt đối không được hiểu lầm anh Quân đâu đó!!...
Thiên Nhi nói lời này vì biết Phấn Điệp rất nhạy cảm và thông mình. Vì thông mình nên rất đa nghi, cống thêm với sự nhạy cảm thì sẽ suy diên lung tung. Thiên Nhi nàng thực thất tiếc nếu Phấn Điệp và anh Quân không đến được với nhau vì cả hai rất rất xứng đôi.
-Hiểu lầm hay không thì đó là chuyện riêng của tao, chính bây giờ tao cũng không rõ tình cảm của mình như thế nào vì thế tao muốn hôm này làm rõ ràng. Để tao và anh Quân không đau buồn hay nuối tiếc vì nhau nữa, dùng rằng mái từ trước tất cả vì tao tránh né không đối diện với nó. Giờ tao muốn giải quyết tại đây, để tao có thể toàn lực làm việc mà tao cần phải làm ở thế giới này.
Cả hai người đi dọc một hành lang mầu trắng dài, toàn bộ được xây bằng khoáng thạch quý mầu trắng, tòa sáng dưới ánh sáng vốn có của thần giới. Xung quanh rực rỡ sắc mầu, đủ mọi loại hoa nở theo các mùa cùng nhau khoe sắc, ganh đua sắc đẹp, tại nơi đây đã có thể ngửi thấy mùi thơm.
-Rồi đó!!...Đi đến phía trước nữa là phòng của anh Quân. Mày và anh Quân cứ nói chuyện tao ở đây đợi mày. Mày!!....Đừng có làm việc khiến mày hối tiếc!!
Thiên Nhi nói Phấn Điệp, nhưng đạp lại chỉ là cái gật đâu im lặng của Phấn Điệp.
Phấn Điệp đứng trước cửa phòng của Diêm Minh Quân.
Phấn Điệp đính đưa tay lên gõ cửa thì có tiếng trong phòng vọng ra làm tay Phấn Điệp dừng lại dừng không trung.
-Đau!!… em… đau quá!!… anh…Ưuuu… Ư….Anh Quân!!....Đừng tiên vào sâu nữa!!.....Ah!!...Hơi!!....Em chịu hết nồi.....Anh nhẹ nhàng!!....
Phấn Điệp đầu óc quay cuồng, nhưng âm thanh phát ra trong phòng tiếp theo lại càng khiến cho Phấn Điệp chết lặng.
-aaa....ah.....ah.....uhm!....aah!!!....đau ah!!!...đừng mà!!!.......không!!!....không muốn!!!.....a....ah!!!....aaah!!....sâu quá!!...bên....trong....không được à!!..aaaaah!!.......
Tiếng rên rỉ của Diêu Dương với ai!!..
Hi vọng, niềm tin tất cả đều đã qua!!
Sự sung sương khoái cảm kia với sự thất vọng tràng trề này chỉ cách nhau một cánh cửa!!..
Là ai đã đổi thay
Là ai đã đã bội tình.
Là ai từng nói mãi mãi yêu thương
Là ai từng nói mãi mãi bảo vệ
Là ai từng nói mãi mãi ở bên
Mọi thứ đã qua, chỉ là dĩ vãng
Giờ phút này mọi thứ chấm dứt
Tình yêu này vốn không nên có thì tốt hơn.
Phấn Điệp cảm thấy có cái gì đó đau nhói từ tim tràn ra, rồi nhanh chóng biến mất. Phấn Điệp nàng muốn nói chuyện làm rõ tình cảm của nàng với hắn mà lại như vậy, xem ra không cần phải nói gì thêm nữa rồi.
Phấn Điệp định quay bước đi thì trong đầu nàng là vang lên lời nói của Thiên Nhi khuyên nàng đừng làm chuyện mà nàng phải hối hận khiến nàng dừng bước. Phấn Điệp quay lại đối diện với cánh cửa đang liên tục phát ra âm thanh hoan ái, rên rỉ của cả hai người kia.
Có lẽ đập tan hi vọng, đập tan nuối tiếc của tinh yêu này. Bóp chết ảo tưởng tinh yêu mà Phấn Điệp nàng từng nghĩ đến cũng có lẽ là tốt.
Phấn Điệp đặt tay lên cái nắm cửa.........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook