Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)
-
Chương 21: Giao chiến trận đầu
Cả bốn người đang vui vẻ nói chuyện bạn luận xem nên sử dụng nhưng trang bị quý giá và sực mạnh mà mẹ của Phấn Điệp ban cho như thế nào mới là sử dụng tốt. Cả bốn người nói chuyện rôm rả đến nỗi Phấn Điệp đang buồn bực vì không điều khiển được sực mạnh của mình cũng phải nở nụ cười xinh đẹp một cái. Bạn bè là thế, khi mình cảm thấy cô đơn, buồn đau hay vui vẻ thì những người bạn thật sự sẽ đến bên bạn để chia sẻ, an ủi hay làm cho sự vui vẻ đó tăng lên nhiều lần. Còn những người đến bên bạn vì có mục đích thì đó không phải bạn bè thực sự mà đó là sự lợi dụng, những người đó không đáng ghét mà đăng thương nhiều hơn vì bọn họ không biết thế nào là bạn bè thực sự.
Trong thân tâm lúc này của Phấn Điệp chỉ cảm thấy hạnh phúc và nàng cảm thấy may mắn vì mình đã có ba người này ở bên dù có chuyện gì xảy ra nàng sẽ không bao giờ quên ba người này, quên giây phút này. Nàng cảm thấy mình là người giầu có nhất, người hạnh phúc nhất, người may mắn nhất, vì nàng có những người bạn thật tốt, nàng có một người rất yêu thương nàng, nàng có một gia đình bình thường và một gia đình ở thần tộc luôn chào đón nàng trở về. Thế nên nàng sẽ trân trọng và bảo vệ nó. Ở cái thế giới hỗn độn nguy hiển này, lợi ích và nguy hiểm cùng tồi tại, ánh sáng và bóng tối cùng tồi tại, chỉ cần người mạnh nhất thì sẽ sống và có thể ức hiếp kẻ khác yếu hơn, người yếu thì sẽ phải chết hoặc là bị người mạnh hơn ức hiệp. Nàng phải mau chóng điểu khiển được sức mạnh của mình, vì chừng nào bốn người bọn hắn còn ở đây thì phải tìm mọi cách để mạnh hơn. Đúng!!!.....Chỉ có cách là nàng thật cường đại để không ai có thể địch lại nàng thì lúc đó nàng mới có thể bảo vệ người người yêu quý này và hoàn thành sứ mệnh của mình.
Phấn Điệp đang miên man suy nghĩ trong lòng của Minh Quân, hắn thì cứ ôm Phấn Điệp vào trong lòng mà nói chuyện với hai người Thiên Nhi và Thiên Diệp kia. Chỉ đến khi có tiếng cười ha hả lớn truyền đến thì thì cả bốn người mới im bặt và đưa ánh mắt đề phòng về phía tiếng cười đó phát ra. Có bốn người hai nam hai nữ tiến về phía bồn người với ánh mắt chứa đầy sát khí. Một người trong số bọn họ với với bốn người cái gì đó bằng một thứ tiếng lạ hoắc, Thiên Nhi, thiên Diệp, và Minh Quân nhìn nhau ngơ ngác không hiểu, trừ Phấn Điệp hiểu những người trước mặt đang nói gì nên nàng liền nói cho ba người còn lại
-Bọn họ nói là chúng ta hay ngoan ngoãn giao toàn bộ những gì chung ta có cho bọn họ hay chung ta sẽ bị họ giết chết để lấy tài sản.
- Cái gì??!!
Cả ba người sửng sốt nhìn Phấn Điệp rồi chuyển ánh mắt nhìn mấy người đang đứng khoanh tay nhìn bọn họ. Thiên nhi sau phút sửng sốt thì nghi hoặc nhìn Phấn Điệp mà hỏi nhỏ và Phấn điệp trả lời ngày không chút do dự
-Phấn Điệp!!!....Không lẽ chúng ta gặp phải sơn tặc sao??......Chúng ta phải làm sao bây giờ???
-Chúng ta có hai lựa chọn là một, giao ra toàn bộ tài sản chúng ta có rồi chấp nhận để bọn họ giết hay chịu nhục nhã làm thuộc hạ của bọn họ và thứ hai, là liều một phe nếu chết thì thôi còn nếu thắng thì đước tất cả những gì bọn họ có trên người bao gồm cả mạng sống của bốn người. Mấy người thấy sao???.....Một phút huy hoàng rồi chợt tắt hay là chọn le lói suốt trăm năm. Thế giới này không giống nơi mà chúng ta sống là giết người sẽ phải đi tù hay bị tử hình, thế giới này có thể tự do giết người tương tự như chơi game ý chỉ khác là trong game là chết rồi còn hồi sinh được còn ở nới này chết là hết. Bọn họ là nhóm sơn tặc khét tiếng ở đây, nên nếu may mắn giết được bọn họ thì chúng ta sẽ được chiếm lợi phẩm rất giá trị còn không cũng phải giá đắt khi đặt cược
- Gì chứ??....Phải giết người à??
Thiên Diệp nghe là phải giết người thì nhảy cẫng lên. Bốn người của nhóm sơn tặc kia nghe bốn người Phấn Điệp nói tiếng gì đó kì lạ thì nhìn nhau rồi quyết định xem mấy người Phấn Điệp định làm gì.
-Xem tình hình này thì chắc chắn phải làm như Phấn Điệp nói, một phút huy hoàng rồi chợt tắt còn hơn le lói suốt trăm năm. (Minh Quân nói rồi nhìn Phấn Điệp đầy ấm áp)
-Đánh làm sao thắng khi bọn họ nhìn qua đã biết thức lực mạnh hơn chúng ta??......Khả năng chúng ta thắng chỉ là 0.5% trên 1000, có thể thấy là cơ hội thắng của chúng ta rất mỏng manh đó tiểu nữ thần Phấn Điệp (Thiên Nhi tỏ vẻ lo lắng nhưng giọng nói có chút chán nản vì mới đến thế giới này không bao lâu đa phải chiến đấu thế này, đã thể lại có là trận chiến sinh tứ nữa chứ)
-Vậy là mọi người định đặt cuộc!!!....Được!!!......Quy tắc rất đơn giản như trong trò chơi game mà chúng ta chơi pk thắng thì sống còn pk thua thì chết. Yên tâm là thế giới này không có ai trừng trị chúng ta việc giết người đâu vì ở đây....... được tự do pk giết người. Chúng ta sẽ pk 1 vs 1 nên không ai có thể giúp ai nên mọi người cứ tung toàn sức ra đánh, Minh Quân và tao sẽ đánh với hai đấu sĩ bên hộ còn mày và Thiên Diệp sẽ oánh với hai pháp sư
-Nhất định phải oánh nhau sao?? ( Thiên Diệp tỏ vẻ không muốn)
-Mày là chúa tể pk cơ mà!!!....Hôm nay có dịp để pk chân thật sao không dám thể hiên??....Oh!!!.....Thì ra là anh hùng rơm!!.......... (Minh Quân bìu môi khiêu khích)
-Mày!!!....(Thiên Diệp cả giận không nói lên lời, mặt đỏ lên như trái ớt)
Thiên Nhi và Phấn Điệp định ngăn cản hai người này đấu khẩu với nhau thì một tên nam trong nhóm sơn tặc kia vung đao, toàn thân phát ra đấu khí mầu xanh dương của đấu hoàng thoát cái đã sau lưng Thiên Diệp định chém hắn thành hai nữa. Minh Quân không hổ là võ sư kiếm đạo phản ứng rất nhanh đẩy Thiên Diệp ra chỗ khác rồi phẩy tay một cái thanh đại đao ở trên tay mà vận đấu khỉ của của cấp đấu sĩ đỡ được đòn công kích đó của một người đấu hoàng. Đợ được công kích không có nghĩa là không sao cả, sau khi đỡ được công kích đó cho Thiên Diệp thì Diêm Minh Quân phun ra một hụm máu vào mặt tên sơn tặc kia.
-Minh Quân!!!....(Phấn Điệp không tự chủ mà lo lắng cho hắn mà hét lên)
-Không sao!!!!....Em không cần phải lo lắng, anh sẽ thắng được người này!!....(Minh Quân nhìn Phấn Điệp nở nụ cười nói với nàng chắc nịch)
Thiên Diệp nhìn thấy toàn bộ việc đó như bị động vào lòng tự trọng, như động vào lòng kiêu hanh của một người đàn ông, như bị ai đó vô hình tát vào mặt mà như điên như dai hét lên
-Mày dám động vào bạn tao, mày phải chết!!!!!!!!....
Thiên Nhi và Phấn Điệp đứng chôn chân ở đó nhìn mấy người đấu với nhau, bên nhón sơn tặc kia hai nữ kia có vẻ không muốn ra tay thì phải??....Họ tin tương hai người này thế sao??.....Thiên Diệp vung tay cây đàn lưỡi hái hiện ra, cả người Thiên Diệp phát ra luồng ma pháp mầu trắng nó từ từ chuyển sang mầu xanh lục. Thiên Diệp trong lúc tức giận đã đổi phá từ sơ cấp ma pháp sư thành trung cập ma pháp sư trong khoảng thời gian ngắn. Một tên trong nhóm kia thấy tình hình không ổn liền vận ma pháp mầu tím tấn công Minh Quân, cả ba người Thiên Nhi Phấn Điệp định ra tay ngăn đòn công kích thì hai nữ bên nhóm sơn tặc cũng ra tay ngăn Phấn Điệp và Thiên Nhi cứu Minh Quân. Thiên Diệp như con thú hoàng bị thương mà hung hăng hơn, hắn vung cái cây vĩ ở trên tay, vừa đặt cây vĩ lên đàn rồi kéo một cái có hàng ngàn nốt nhạc lớn phát sáng mầu xanh lục xuất hiện bay nhanh về tên phát ra ma pháp mầu tím. Tên sơn tặc đó cười khinh thương rồi đưa tay ra tạo ra một kết giới chặn hoàn toàn công kích của Thiên Diệp rồi đáng trả lại Thiên Diệp những Thiên Diệp cũng không phải dạng vừa. Hắn vừa chạy tránh né đòn tần công vừa kéo đàn tạo ra rất nhiều nốt nhạc tấn công tên pháp sư đó. Hắn có vẻ bực bội vì bị một tên mới là trung cấp ma pháp sư đáng ngang tay với đại ma đạo sĩ như mình.
Không ở thế cần sức như Thiên Diệp là Minh Quân. Minh Quân tuy bị thương do đỡ đòn công kích vừa rồi của tên ở cấp đấu hoàng nhưng Minh Quân không hề tỏ vẻ là yếu thế hơn mà ngược lại hắn làm cho tên đấu hoàng phải mệt mỏi đỡ và tránh công kích của Minh Quân. Mọi đòn phản công của tên đấu hoàng được Minh Quân dùng khiên chạn lại rồi dùng đao công kích vào chỗ hiểm yếu, khiến hắn phải thu đao về đỡ chữ không tránh kịp vì cơ thể hắn rất nặng nề. Tên sơn tặc tuy ở đẳng cấp đầu hoàng những trước sự ứng phó linh hoạt của Minh Quân hắn phải vất vả ứng phó, chỉ cần sơ sẩy là hắn sễ mất mạng dưới tay của Minh Quân.
Cùng ở thế thương phong như Minh Quân là Phấn Điệp, nàng phải chiến đấu với một nữ kiến sĩ. Người nữ nhi này phát động chiến với Phấn Điệp nàng trước không ứng chiến lại thì thật là không phải tính cách của nàng. Nữ kiếm sĩ kia vận đấu khí mầu nâu vàng của đại đấu sư mà xông tới định cho Phấn Điệp nàng một kích chín mạng, nữ kiếm sĩ này tin Phấn Điệp không thể tiếp nổi một kiếm mười phần bá đạo của nàng như thế, chắc chắn Phấn Điệp sẽ ngã qụy xuống đất mà chết dưới tay cô. Nhưng không, Phấn Điệp lạnh lùng tiên lên ứng chiến, nàng nhẹ nhàng lắc mình một cái, biết mất đầy quỳ dị trước mặt nàng ta, con người của nữ kiếm sĩ phóng đại. Ngay sau đó, một tiếng xé gió lạnh lẽo khiến nữ kiếm sĩ lấy lại tình thần, nàng vung kiếm vế sau ngay lập tức. Tiếng leng keng kích liệt khiến cho cả Phấn điệp và nữ kiếm sĩ bên nhòm sơn tặc đổi hồ hôi lạnh. Nếu một kiếm này một kích trúng nàng thì.........Nhưng kinh hãi của nữ kiếm sĩ cấp đại đấu sĩ chỉ mới bắt đầu. Phấn Điệp công kích xảo trá, độc ác không theo lẽ thường khiến nữ kiếm sĩ kia khổ không thể tả. Chiến đấu thế này là sao?? Có phải chiến sĩ đang chiến đấu hay không?? Nữ kiếm sĩ bên nhóm sơn tắc kia không thể ngỡ Phấn Điệp là công kích độc ác vậy. Mỗi một kiếm đều công kích vào góc chết hay chỗ chí mạng, khiến nàng ta ứng phó rất mệt mỏi. Nữ kiếm sĩ nghĩ, nếu còn đánh nữa thì nàng ta chỉ còn sức chống đợ chứ không đánh lại Phấn Điệp nàng. Nếu sơ ý một chút, kiếm của Phấn Điệp liền đâm vào chỗ yếu hại của nàng ta. Kiếm thuật của Phấn Điệp cương hãn đến không tưởng, lấy như thắng cương mượn lực dùng sức, lấy tính chế động, đó là thái cức kiếm mà Phấn Điệp học được qua việc đọc một quyển sách bàn luận về võ thuật vì thấy quyển sách đó hay. Thật không ngờ hôm này lại dùng đến.
Trong khi Thiên Diệp ngang tài ngang sức, Phấn Điệp và Minh Quân ở thế thương phong thì Thiên Nhi lại yếu thế trước nữ ma vũ song tư như nàng. Nữ ma vũ song tu bên sơn tắc công kích Thiên Nhi liên tục không cho nàng thời gian để thở, Thiên Nhi tuy yếu thế nhưng vẫn bình tĩnh ứng phó và trả đòn công kích lại nữ ma vũ song tu kia. Nàng ta vừa đọc thần chú vừa dùng kiếm công kích Thiên Nhi, khiến Thiên Nhi nàng vừa phải đỡ đòn tấn công ma pháp vừa phải tránh công kích bằng kiếm từ tay nữ ma vũ song tu kia vừa tung đòn công kích lại. Điều này khiến mệt mọi kiệt sức để vận đấu khí hay ma pháp hỗ trợ nữa. Đấu khí mầu trắng của Thiên Nhi mơ hồ dần dần biết mất, quyền trượng trong tay Thiên Nhi phát ra ma pháp cũng yếu đi nhanh chóng......
Trong thân tâm lúc này của Phấn Điệp chỉ cảm thấy hạnh phúc và nàng cảm thấy may mắn vì mình đã có ba người này ở bên dù có chuyện gì xảy ra nàng sẽ không bao giờ quên ba người này, quên giây phút này. Nàng cảm thấy mình là người giầu có nhất, người hạnh phúc nhất, người may mắn nhất, vì nàng có những người bạn thật tốt, nàng có một người rất yêu thương nàng, nàng có một gia đình bình thường và một gia đình ở thần tộc luôn chào đón nàng trở về. Thế nên nàng sẽ trân trọng và bảo vệ nó. Ở cái thế giới hỗn độn nguy hiển này, lợi ích và nguy hiểm cùng tồi tại, ánh sáng và bóng tối cùng tồi tại, chỉ cần người mạnh nhất thì sẽ sống và có thể ức hiếp kẻ khác yếu hơn, người yếu thì sẽ phải chết hoặc là bị người mạnh hơn ức hiệp. Nàng phải mau chóng điểu khiển được sức mạnh của mình, vì chừng nào bốn người bọn hắn còn ở đây thì phải tìm mọi cách để mạnh hơn. Đúng!!!.....Chỉ có cách là nàng thật cường đại để không ai có thể địch lại nàng thì lúc đó nàng mới có thể bảo vệ người người yêu quý này và hoàn thành sứ mệnh của mình.
Phấn Điệp đang miên man suy nghĩ trong lòng của Minh Quân, hắn thì cứ ôm Phấn Điệp vào trong lòng mà nói chuyện với hai người Thiên Nhi và Thiên Diệp kia. Chỉ đến khi có tiếng cười ha hả lớn truyền đến thì thì cả bốn người mới im bặt và đưa ánh mắt đề phòng về phía tiếng cười đó phát ra. Có bốn người hai nam hai nữ tiến về phía bồn người với ánh mắt chứa đầy sát khí. Một người trong số bọn họ với với bốn người cái gì đó bằng một thứ tiếng lạ hoắc, Thiên Nhi, thiên Diệp, và Minh Quân nhìn nhau ngơ ngác không hiểu, trừ Phấn Điệp hiểu những người trước mặt đang nói gì nên nàng liền nói cho ba người còn lại
-Bọn họ nói là chúng ta hay ngoan ngoãn giao toàn bộ những gì chung ta có cho bọn họ hay chung ta sẽ bị họ giết chết để lấy tài sản.
- Cái gì??!!
Cả ba người sửng sốt nhìn Phấn Điệp rồi chuyển ánh mắt nhìn mấy người đang đứng khoanh tay nhìn bọn họ. Thiên nhi sau phút sửng sốt thì nghi hoặc nhìn Phấn Điệp mà hỏi nhỏ và Phấn điệp trả lời ngày không chút do dự
-Phấn Điệp!!!....Không lẽ chúng ta gặp phải sơn tặc sao??......Chúng ta phải làm sao bây giờ???
-Chúng ta có hai lựa chọn là một, giao ra toàn bộ tài sản chúng ta có rồi chấp nhận để bọn họ giết hay chịu nhục nhã làm thuộc hạ của bọn họ và thứ hai, là liều một phe nếu chết thì thôi còn nếu thắng thì đước tất cả những gì bọn họ có trên người bao gồm cả mạng sống của bốn người. Mấy người thấy sao???.....Một phút huy hoàng rồi chợt tắt hay là chọn le lói suốt trăm năm. Thế giới này không giống nơi mà chúng ta sống là giết người sẽ phải đi tù hay bị tử hình, thế giới này có thể tự do giết người tương tự như chơi game ý chỉ khác là trong game là chết rồi còn hồi sinh được còn ở nới này chết là hết. Bọn họ là nhóm sơn tặc khét tiếng ở đây, nên nếu may mắn giết được bọn họ thì chúng ta sẽ được chiếm lợi phẩm rất giá trị còn không cũng phải giá đắt khi đặt cược
- Gì chứ??....Phải giết người à??
Thiên Diệp nghe là phải giết người thì nhảy cẫng lên. Bốn người của nhóm sơn tặc kia nghe bốn người Phấn Điệp nói tiếng gì đó kì lạ thì nhìn nhau rồi quyết định xem mấy người Phấn Điệp định làm gì.
-Xem tình hình này thì chắc chắn phải làm như Phấn Điệp nói, một phút huy hoàng rồi chợt tắt còn hơn le lói suốt trăm năm. (Minh Quân nói rồi nhìn Phấn Điệp đầy ấm áp)
-Đánh làm sao thắng khi bọn họ nhìn qua đã biết thức lực mạnh hơn chúng ta??......Khả năng chúng ta thắng chỉ là 0.5% trên 1000, có thể thấy là cơ hội thắng của chúng ta rất mỏng manh đó tiểu nữ thần Phấn Điệp (Thiên Nhi tỏ vẻ lo lắng nhưng giọng nói có chút chán nản vì mới đến thế giới này không bao lâu đa phải chiến đấu thế này, đã thể lại có là trận chiến sinh tứ nữa chứ)
-Vậy là mọi người định đặt cuộc!!!....Được!!!......Quy tắc rất đơn giản như trong trò chơi game mà chúng ta chơi pk thắng thì sống còn pk thua thì chết. Yên tâm là thế giới này không có ai trừng trị chúng ta việc giết người đâu vì ở đây....... được tự do pk giết người. Chúng ta sẽ pk 1 vs 1 nên không ai có thể giúp ai nên mọi người cứ tung toàn sức ra đánh, Minh Quân và tao sẽ đánh với hai đấu sĩ bên hộ còn mày và Thiên Diệp sẽ oánh với hai pháp sư
-Nhất định phải oánh nhau sao?? ( Thiên Diệp tỏ vẻ không muốn)
-Mày là chúa tể pk cơ mà!!!....Hôm nay có dịp để pk chân thật sao không dám thể hiên??....Oh!!!.....Thì ra là anh hùng rơm!!.......... (Minh Quân bìu môi khiêu khích)
-Mày!!!....(Thiên Diệp cả giận không nói lên lời, mặt đỏ lên như trái ớt)
Thiên Nhi và Phấn Điệp định ngăn cản hai người này đấu khẩu với nhau thì một tên nam trong nhóm sơn tặc kia vung đao, toàn thân phát ra đấu khí mầu xanh dương của đấu hoàng thoát cái đã sau lưng Thiên Diệp định chém hắn thành hai nữa. Minh Quân không hổ là võ sư kiếm đạo phản ứng rất nhanh đẩy Thiên Diệp ra chỗ khác rồi phẩy tay một cái thanh đại đao ở trên tay mà vận đấu khỉ của của cấp đấu sĩ đỡ được đòn công kích đó của một người đấu hoàng. Đợ được công kích không có nghĩa là không sao cả, sau khi đỡ được công kích đó cho Thiên Diệp thì Diêm Minh Quân phun ra một hụm máu vào mặt tên sơn tặc kia.
-Minh Quân!!!....(Phấn Điệp không tự chủ mà lo lắng cho hắn mà hét lên)
-Không sao!!!!....Em không cần phải lo lắng, anh sẽ thắng được người này!!....(Minh Quân nhìn Phấn Điệp nở nụ cười nói với nàng chắc nịch)
Thiên Diệp nhìn thấy toàn bộ việc đó như bị động vào lòng tự trọng, như động vào lòng kiêu hanh của một người đàn ông, như bị ai đó vô hình tát vào mặt mà như điên như dai hét lên
-Mày dám động vào bạn tao, mày phải chết!!!!!!!!....
Thiên Nhi và Phấn Điệp đứng chôn chân ở đó nhìn mấy người đấu với nhau, bên nhón sơn tặc kia hai nữ kia có vẻ không muốn ra tay thì phải??....Họ tin tương hai người này thế sao??.....Thiên Diệp vung tay cây đàn lưỡi hái hiện ra, cả người Thiên Diệp phát ra luồng ma pháp mầu trắng nó từ từ chuyển sang mầu xanh lục. Thiên Diệp trong lúc tức giận đã đổi phá từ sơ cấp ma pháp sư thành trung cập ma pháp sư trong khoảng thời gian ngắn. Một tên trong nhóm kia thấy tình hình không ổn liền vận ma pháp mầu tím tấn công Minh Quân, cả ba người Thiên Nhi Phấn Điệp định ra tay ngăn đòn công kích thì hai nữ bên nhóm sơn tặc cũng ra tay ngăn Phấn Điệp và Thiên Nhi cứu Minh Quân. Thiên Diệp như con thú hoàng bị thương mà hung hăng hơn, hắn vung cái cây vĩ ở trên tay, vừa đặt cây vĩ lên đàn rồi kéo một cái có hàng ngàn nốt nhạc lớn phát sáng mầu xanh lục xuất hiện bay nhanh về tên phát ra ma pháp mầu tím. Tên sơn tặc đó cười khinh thương rồi đưa tay ra tạo ra một kết giới chặn hoàn toàn công kích của Thiên Diệp rồi đáng trả lại Thiên Diệp những Thiên Diệp cũng không phải dạng vừa. Hắn vừa chạy tránh né đòn tần công vừa kéo đàn tạo ra rất nhiều nốt nhạc tấn công tên pháp sư đó. Hắn có vẻ bực bội vì bị một tên mới là trung cấp ma pháp sư đáng ngang tay với đại ma đạo sĩ như mình.
Không ở thế cần sức như Thiên Diệp là Minh Quân. Minh Quân tuy bị thương do đỡ đòn công kích vừa rồi của tên ở cấp đấu hoàng nhưng Minh Quân không hề tỏ vẻ là yếu thế hơn mà ngược lại hắn làm cho tên đấu hoàng phải mệt mỏi đỡ và tránh công kích của Minh Quân. Mọi đòn phản công của tên đấu hoàng được Minh Quân dùng khiên chạn lại rồi dùng đao công kích vào chỗ hiểm yếu, khiến hắn phải thu đao về đỡ chữ không tránh kịp vì cơ thể hắn rất nặng nề. Tên sơn tặc tuy ở đẳng cấp đầu hoàng những trước sự ứng phó linh hoạt của Minh Quân hắn phải vất vả ứng phó, chỉ cần sơ sẩy là hắn sễ mất mạng dưới tay của Minh Quân.
Cùng ở thế thương phong như Minh Quân là Phấn Điệp, nàng phải chiến đấu với một nữ kiến sĩ. Người nữ nhi này phát động chiến với Phấn Điệp nàng trước không ứng chiến lại thì thật là không phải tính cách của nàng. Nữ kiếm sĩ kia vận đấu khí mầu nâu vàng của đại đấu sư mà xông tới định cho Phấn Điệp nàng một kích chín mạng, nữ kiếm sĩ này tin Phấn Điệp không thể tiếp nổi một kiếm mười phần bá đạo của nàng như thế, chắc chắn Phấn Điệp sẽ ngã qụy xuống đất mà chết dưới tay cô. Nhưng không, Phấn Điệp lạnh lùng tiên lên ứng chiến, nàng nhẹ nhàng lắc mình một cái, biết mất đầy quỳ dị trước mặt nàng ta, con người của nữ kiếm sĩ phóng đại. Ngay sau đó, một tiếng xé gió lạnh lẽo khiến nữ kiếm sĩ lấy lại tình thần, nàng vung kiếm vế sau ngay lập tức. Tiếng leng keng kích liệt khiến cho cả Phấn điệp và nữ kiếm sĩ bên nhòm sơn tặc đổi hồ hôi lạnh. Nếu một kiếm này một kích trúng nàng thì.........Nhưng kinh hãi của nữ kiếm sĩ cấp đại đấu sĩ chỉ mới bắt đầu. Phấn Điệp công kích xảo trá, độc ác không theo lẽ thường khiến nữ kiếm sĩ kia khổ không thể tả. Chiến đấu thế này là sao?? Có phải chiến sĩ đang chiến đấu hay không?? Nữ kiếm sĩ bên nhóm sơn tắc kia không thể ngỡ Phấn Điệp là công kích độc ác vậy. Mỗi một kiếm đều công kích vào góc chết hay chỗ chí mạng, khiến nàng ta ứng phó rất mệt mỏi. Nữ kiếm sĩ nghĩ, nếu còn đánh nữa thì nàng ta chỉ còn sức chống đợ chứ không đánh lại Phấn Điệp nàng. Nếu sơ ý một chút, kiếm của Phấn Điệp liền đâm vào chỗ yếu hại của nàng ta. Kiếm thuật của Phấn Điệp cương hãn đến không tưởng, lấy như thắng cương mượn lực dùng sức, lấy tính chế động, đó là thái cức kiếm mà Phấn Điệp học được qua việc đọc một quyển sách bàn luận về võ thuật vì thấy quyển sách đó hay. Thật không ngờ hôm này lại dùng đến.
Trong khi Thiên Diệp ngang tài ngang sức, Phấn Điệp và Minh Quân ở thế thương phong thì Thiên Nhi lại yếu thế trước nữ ma vũ song tư như nàng. Nữ ma vũ song tu bên sơn tắc công kích Thiên Nhi liên tục không cho nàng thời gian để thở, Thiên Nhi tuy yếu thế nhưng vẫn bình tĩnh ứng phó và trả đòn công kích lại nữ ma vũ song tu kia. Nàng ta vừa đọc thần chú vừa dùng kiếm công kích Thiên Nhi, khiến Thiên Nhi nàng vừa phải đỡ đòn tấn công ma pháp vừa phải tránh công kích bằng kiếm từ tay nữ ma vũ song tu kia vừa tung đòn công kích lại. Điều này khiến mệt mọi kiệt sức để vận đấu khí hay ma pháp hỗ trợ nữa. Đấu khí mầu trắng của Thiên Nhi mơ hồ dần dần biết mất, quyền trượng trong tay Thiên Nhi phát ra ma pháp cũng yếu đi nhanh chóng......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook