Phản Diện Vất Vả Nuôi Dưỡng Đều Bị Lật Xe Rồi
-
2: Phản Diện Là Thiếu Gia Hàng Thật Giá Thật
Đan Ngọc Thành.
Cậu nhai nuốt cái tên này sâu trong đầu.
Thay đổi của một người, có thể tiến đến trạng thái hoàn toàn đối cực với trước đây như vậy sao ?
Nói cách khác, một tên phế vật dựa vào việc phụ huynh phá sản mới tiếp quản được sản nghiệp, lại gặp được dịp may nào, mới có thể thay da đổi thịt, nâng cấp lên dáng dấp hiện giờ.
Rồi xuất phát từ mục đích gì, muốn có được cái gì từ cậu.
Nghĩ đến đây, đầu ngón tay đang xoa bóp của Lương Khiêm khựng lại.
— — Một trận run rẩy như có như không từ đáy lòng dâng lên, dần khuếch tán lan rộng.
Cậu mong đợi câu trả lời cho câu chuyện.
Nói không chừng lại là kết màn cậu muốn xem nhất.
Lương Khiêm nâng mí mắt, nhìn mặt mũi của bọn người xung quanh, chất chồng ác ý, tức tối khó chịu nhưng không dám hé răng nửa lời.
Quy tắc luôn là như vậy.
Giẫm đạp người yếu, tôn thờ kẻ mạnh chính là bản chất của đám cặn bã.
Thư ký lúc này cất tiếng xin chỉ thị: “Đan tổng, theo ngài, những người này……”
Hệ thống cập nhật thông tin cho ký chủ đến giờ này vẫn không có động tĩnh, cũng không có ý định giới thiệu thân phận của nhóm người này.
Nó biết rõ nhất, với tư cách là một cường giả đỉnh cấp tỉ lệ thành công 100%, ký chủ luôn ưu tiên hiệu suất sẽ không lãng phí dù chỉ một giây vào bất cứ thứ gì không liên quan đến nhiệm vụ.
Những nhân sự tạp nham không liên quan đến cốt truyện chính này, tương đương với việc không có giá trị gì trong mắt ký chủ.
Quả nhiên, ký chủ chả thèm quay người, chỉ nói: “Mọi người ra ngoài hết đi.
Từ hôm nay trở đi, trừ Lương Khiêm, không ai được phép vào phòng.”
Thư ký gật đầu rồi gọi nhân viên bảo vệ đứng ngơ ngác ở cửa cùng rời khỏi phòng.
Sau một hồi ồn ào, cả phòng bệnh chìm vào tĩnh lặng.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, tay Lương Khiêm ấn nhẹ vào bên chân.
Cậu không ngờ tới việc Đan Ngọc Thành sẽ làm tới bước này để giúp cậu.
Đến khi nhìn qua giường bệnh bên cạnh, cậu mới lên tiếng: “Đan — — tổng, tôi có thể rời đi, nhưng mẹ tôi và chú Đan là vợ chồng hợp pháp, mong ngài châm chước, đừng tạm dừng điều trị cho bà ấy.
Viện phí tôi nhất định sẽ trả lại cho ngài.”
Lời vừa nói xong, tiếng bước chân dừng lại.
Tim Lương Khiêm đập loạn xạ, quyết định hành động trước.
Nếu là Đan Ngọc Thành trong lời người khác vẫn nói, cậu không chắc sẽ đánh động được lương tâm của tên phế vật đó.
Nhưng mà người đàn ông trước mắt nếu đã nhận định cậu còn có giá trị, ít nhất sẽ không tiếc rẻ đầu tư.
Huống hồ viện phí trên trời, cậu hiện giờ chưa có khả năng chi trả.
“Đan tổng — —”
Lời đang nói của Lương Khiêm bị giọng nói hờ hững lúc nãy cắt ngang:
“Đan tổng ? Chưa có ai nói cho em biết à ?”
Lương Khiêm mặt mày mờ mịt, vô thức quay lại nhìn Tiêu Trầm.
Đối phương cũng đang nhìn cậu, mắt không chút dao động, nhìn không ra nông sâu, nét mặt vẫn bình thản, một vẻ ung dung thong dong.
Hắn nói với cậu: “Anh là anh kế của em.”
Nghe được sáu chữ này, mí mắt vốn bình tĩnh của Lương Khiêm run lên.
Tiêu Thần nói xong, liền đi tới bên giường, nhìn người phụ nữ trung niên mặt tái nhợt trên đó: “Yên tâm, anh đã xem máy quay hành trình, khi tai nạn xe xảy ra, phu nhân Lương bất chấp hiểm nguy bảo vệ bố anh, giữ được tính mạng cho ông ấy.
Bà ấy vì thế mà bị thương tích nặng, chi trả tất cả chi phí chữa bệnh đương nhiên là việc anh nên làm.”
Trong cốt truyện cũ, sau khi nguyên chủ về nước, biết tin bố Đan tạm thời không bị nguy hiểm tính mạng liền vội vàng để lại tiền rồi quay lại nước ngoài.
Không ngờ họ hàng Đan gia thấy tiền sáng mắt, phát hiện nguyên chủ không để ý nhiều, bố Đan cũng hôn mê không tỉnh, liền kiếm cớ gây rối, tìm mọi cách đuổi mẹ con Lương Khiêm ra khỏi bệnh viện, mưu đồ chia chác số tiền viện phí.
Lương Khiêm rốt cuộc vì chuyện này ăn bao nhiêu quả đắng, chẳng ai quan tâm.
Suy cho cùng, thế giới mỗi nhiệm vụ khác nhau, dù công nghệ sinh học của thế giới này khá phát triển, nhưng luật pháp tương đối lỏng lẻo, chỉ cần không liên quan đến trực tiếp làm hại thân thể, rất nhiều chuyện không truy cứu, mới dẫn đến xảy ra vô số những hành động đạo đức thấp kém như vậy.
Có điều, nếu giờ nhiệm vụ đã bắt đầu, để người trong tầm mắt vẫn là an toàn hơn.
Công nghệ sinh học ở đây phát triển thần tốc, y học tất nhiên là không tụt lại, đối với hầu hết những căn bệnh khó trị của người bình thường, chữa khỏi hay không chỉ là vấn đề tiền bạc.
Tiêu Trầm nói tiếp: “Không chỉ thế, bệnh của bà ấy anh cũng có thể lo liệu.
Còn về em, em trai của anh.”
Lương Khiêm ngẩng đầu, phát hiện không biết từ lúc nào đối phương đã nhìn mình, cặp mắt đen như mực, như nhìn thấu được mọi thứ.
“Anh sẽ chăm sóc em cho đến khi cô Lương khỏi bệnh.
Thời gian này em có thể đề xuất với anh bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần trong phạm vi năng lực của mình, anh đều sẽ đáp ứng em.”
Thư ký quay lại liền nghe thấy câu nói này, bất giác nhìn Lương Khiêm.
Lương Khiêm hơi khựng lại: “Tôi không có yêu cầu gì.” Vấn đề đã được giải quyết, không nên để tâm chút lợi ích cỏn con.
Nếu chưa phải đến mức đường cùng, cậu sẽ không ngu ngốc đến mức gửi gắm hy vọng vào một kẻ lạ mặt đáng nghi.
Còn một đạo lý đơn giản vô cùng quan trọng.
So với những con thú hung dữ đang chờ đợi cơ hội trong bóng tối, những kẻ được gọi là thợ săn tự cho mình siêu phàm sẽ dễ dàng buông lỏng cảnh giác hơn trước những con mồi vô hại.
“Anh giúp tôi ứng tạm viện phí là đủ rồi, cảm ơn anh.” Lương Khiêm rũ mắt, ứng đối lưu loát, ai cũng không nhìn ra cậu đang qua loa lấy lệ.
Ứng tạm.
Tiêu Trầm nghe được từ này.
Đến tình cảnh này rồi, vẫn không chịu cúi đầu tiếp nhận sự giúp đỡ với lý do chính đáng.
Đằng sau hai chữ này là lòng tự trọng mạnh mẽ đầy kiêu ngạo.
Hắn nhìn hàng lông mi hơi rũ xuống của cậu.
Bóng mờ che đi sắc bén trong đôi mắt, khiến chúng trông có vẻ ngoan ngoãn.
Nhưng cả hai ai cũng biết rõ, đây là ảo giác đánh lừa.
Thư ký làm khán giả nãy giờ nhìn ra được ý tứ của sếp, liền cất tiếng nói: “Nghiêm túc mà nói, cháu với mẹ cháu cùng Đan tổng đều là người một nhà, chăm sóc người trong nhà không phải là đạo lý hiển nhiên sao ? Lại nói, mẹ cháu còn là cứu Đan tiên sinh một mạng, ơn cứu mạng, báo đáp thế nào cũng không quá — —”
Nói đến đây, thư ký giật mình, không biết nói thế này có chọc sếp không vui không, liền quay sang Tiêu Trầm cười cầu tài, yếu ớt hỏi: “Đúng không Đan tổng…?”
Tiêu Trầm đáp: “Ừ”
Mắt Lương Khiêm hơi chớp động.
Báo đáp ?
Chỉ gặp mặt một lần cậu cũng nhìn ra được, Đan Ngọc Thành không phải là kiểu người sẽ đối với người khác mang ơn đội nghĩa.
Nhưng cậu chỉ đáp: “Cảm ơn Đan tổng.”
Tiêu Trầm cùng cậu đối mắt: “Em nên gọi anh là gì ?”
“......!Cảm ơn anh.” Lương Khiêm im lặng một lát mới đáp.
Thư ký ngập ngừng tiến lên một bước, giơ điện thoại trong tay lên: “Đan tổng, cuộc họp thường kỳ sắp bắt đầu.”
“Ừm.”
Tiêu Trầm nhìn thời gian trên màn hình, quay lại phía Lương Khiêm, “Trong nhà không người, thời gian này ở nhà anh đi.”
Lương Khiêm hơi chau mày: “Không cần — —”
“Quyết vậy đi.”
Tiêu Trầm không để cậu nói xong, dặn dò thư ký: “Quét dọn một căn phòng đi, sau đó bảo tài xế đưa cậu ấy về.”
Thư ký không tránh khỏi kinh ngạc, vô thức hỏi: “Đan tổng, gần đây ngài dự định nán lại trong nước sao ?”
Tiêu Trầm quay sang nhìn thư ký.
Thư ký rùng mình, lùi lại nửa bước.
Nhìn mặt đoán ý luôn là sở trường của hắn, nhưng sếp lần này trở về biến đổi tính nết, cái khí thế khó tả này làm hắn khó mà ứng phó, như thể nói gì cũng là phạm thượng.
Có điều việc đã đến nước này rồi, chỉ có thể thích ứng, thận trọng đáp: “Vâng, tôi sẽ làm ngay.”
Hai người đối mặt, Lương Khiêm im lặng.
Cậu nghe ra được, đối phương không phải đang cho mình lựa chọn, mà là thông báo.
Tiêu Trầm quả thật không có ý định thương lượng, nói xong liền quay người ra ngoài.
Người nên gặp đã gặp được rồi, việc nên làm cũng đã làm xong, cốt truyện đã được chỉnh về hướng cần thiết, tiến trình sau này không cần gấp.
Theo thường lệ, vào thời điểm này hệ thống sẽ đưa ra tổng kết ban đầu và kiến nghị sơ bộ.
【Ký chủ, nhiệm vụ lần này với trước đây không giống, nhiệm vụ chính là chinh phục nhân vật, giành được giá trị hảo cảm của mục tiêu.
Trước mắt biết được, giá trị cảm xúc của mục tiêu thấp hơn người bình thường, rất khó thiết lập quan hệ tình cảm.
Theo kết quả đánh giá dữ liệu, dịu dàng lương thiện, bao dung yêu thương,...!loại tính cách giàu lòng bác ái sẽ dễ hoàn thành nhiệm vụ hơn, kiến nghị ký chủ điều chỉnh trạng thái, bám sát các hình mẫu.
Kế hoạch khả thi I: Cách tiếp cận cung cấp giúp đỡ hiện tại của ký chủ rất đúng đắn, kiến nghị tiếp tục.
Kiến nghị tạo nhiều cơ hội ở cùng nhau, cung cấp quan tâm, tăng cường mức tin tưởng của mục tiêu, tạo điều kiện thuận lợi thực hiện nhiệm vụ.】
Tiêu Trầm: 【Kế hoạch II.】
【.......】 Hệ thống trả lời: 【Xin lỗi, dữ liệu hiển thị rằng nhiệm vụ thiếu tham số cho kế hoạch II.】
Tiêu Trầm hỏi: 【Cách thời điểm đổi lại thân phận còn bao lâu ?】
Câu trả lời được hiển thị trên một màn hình bán trong suốt.
【35 ngày.】
Tiêu Trầm nhướn mày:【Thực hiện kế hoạch I, sau 35 ngày, nếu tiến độ chậm hoặc không thể hoàn thành nhiệm vụ, hãy chuyển mục tiêu sang một đứa trẻ khác.】
【Nhưng mà — —】 Hệ thống định phản bác nhưng đột nhiên im bặt.
Đúng thế, nhiệm vụ chính là khiến phản diện và nhân vật chính hình thành quan hệ đối đầu, không phải chỉ đơn thuần là công lược giá trị hảo cảm.
Không hổ là ký chủ coi hiệu suất là nhất, để tránh lãng phí thời gian, khía cạnh phức tạp như vậy cũng có thể nghĩ ra một cách nhanh chóng.
【Vạch ra kế hoạch II, tính toán xác suất.】
【Đã rõ.】Hệ thống nói xong, nhanh chóng đưa ra kết quả【Tỉ lệ thành công là 39.1%】
Tiêu Trầm nhìn trị số trên màn hình:【Không tồi.】
Hệ thống do dự:【Ký chủ, kế hoạch này thiếu tham số, hơn nửa khả năng sẽ dẫn đến thất bại.】
Thất bại ?
Tiêu Trầm vẫn tiếp tục bước đi, không hề dừng lại.
Đối với cái thứ xác suất xa rời thực tế này, từ trước đến nay hắn chưa hề để tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook