Phản Diện Vất Vả Nuôi Dưỡng Đều Bị Lật Xe Rồi
1: Phản Diện Là Thiếu Gia Hàng Thật Giá Thật


【Tải thông tin hoàn tất】
【Thân phận hiện giờ của ký chủ được xác nhận: Anh kế mục tiêu - Đan Ngọc Thành】
【Cấu trúc cơ thể Đan Ngọc Thành đã được sao chép —— tạo dựng hoàn tất, mời ký chủ kích hoạt sử dụng】
Tiêu Trầm mở mắt, bên tai truyền tới tiếng mở cửa xe.

Ánh mặt trời hừng hực chói mắt đổ xuống, xiên vào trong xe, lại bị che khuất hoàn toàn bởi một thân ảnh hơi cúi người đang nói chuyện: “Đan tổng ? Ngài cuối cùng cũng đến rồi !”
Người đàn ông nói xong đứng thẳng người, tiếp tục mở cửa xe, động tác có chút nịnh nọt.
Tiêu Trầm nhìn anh ta.

Theo như nhắc nhở của hệ thống, người đang nói là thư ký ở trong nước của nguyên chủ.
Nhìn thấy Tiêu Trầm xoay chân bước xuống xe, thư ký vội vàng lên trước hỏi: “Đan tổng, có cần thông báo cho người nhà ngài không ?”
Tiêu Trầm tùy ý nới lỏng cà vạt, nhàn nhạt đáp: “Không cần”
Thư ký nhìn động tác của sếp, lại nhìn sắc mặt sếp, chớp chớp mắt, cứ cảm giác lão bản so với năm ngoái gặp mặt như biến thành một người khác vậy, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, dẫn sếp đi đến phòng bệnh tầng ba: “Bố của ngài đang trong phòng thứ 3 trước mặt đây ạ.”
Chỉ là chưa đến phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng ồn ào từ trong phòng bệnh bên cạnh.
“—— Quả nhiên là con mụ sao chổi ! Hại con trai tao không đủ, giờ còn muốn ườn ra trong bệnh viện lãng phí tiền bạc, mau cút ra ngoài !”
“Đúng thế ! Phòng bệnh cao cấp thế này một ngày tốn cả nghìn tệ, mấy người ở nổi không! Suýt chút nữa hại mất mạng của con trai tao mà vẫn mặt dày tiêu tiền cháu tao, đúng là trơ ra không biết nhục !”
“Lương Khiêm, lời khó nghe hơn nữa tao cũng lười nói rồi, cút ngay đi, đừng ở đây làm ngứa mắt tao !”
Thư ký nghe xong mặt đầy lúng túng, giải thích với Tiêu Trầm: “Đây là phòng bệnh của người thân bố ngài — phu nhân Lương… Ngài còn nhớ không, bố ngài nửa năm trước tái hôn, đối tượng tái hôn chính là vị phu nhân trong phòng bệnh này.

Lương Khiêm là đứa bé phu nhân Lương đem theo.”
Tiêu Trầm “ừm” một tiếng.

Thư ký liền tiếp tục nói: “Bố ngài cùng Lương phu nhân gặp tai nạn xe, đều đang ở trạng thái hôn mê.


Người đang nói bên trong, hình như là người thân của ngài…”
Nói xong thì hai người đến nơi, Tiêu Trầm thuận thế bước sải bước về trước một bước, đang định đẩy cửa thì một người mở cửa bước ra.
Người ra nhìn thấy Tiêu Trầm liền ngẩn người, buột miệng nói: “Anh, anh đến rồi !”
Âm thanh bên trong phòng liền im bặt.

Tầm mắt Tiêu Trầm quét qua người vừa rồi và những khuôn mặt lúng túng đằng sau anh ta, rơi tại trên người chàng trai đang bị đám người bao xung quanh.
Chàng trai thân hình cao gầy, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng nhìn kĩ thì thấy vai rộng chân dài, rắn rỏi mạnh mẽ.

Một mình đối mặt với nhóm khách không mời nhưng vẻ mặt người này lại không hề tỏ ra nửa phần yếu thế, ngược lại vô cùng điềm tĩnh bình thản.
Thư ký vội vàng mở to cửa phòng.

Nghe thấy tiếng động, chàng trai nhìn theo hướng âm thanh.
Tiêu Trầm giờ mới phát hiện cậu nhóc này hình như cũng chưa lớn lắm, cỡ 17 18 tuổi, khuôn mặt lộ chút non nớt nhưng vẫn có vẻ trầm tĩnh, lớn trước tuổi.
Giá trị nhan sắc không tồi.

Mày rậm mắt sâu, ngũ quan lập thể, đường nét rõ ràng, cộng thêm ánh mắt sắc bén khó giấu, là kiểu sắc đẹp lạnh lẽo.
Thư ký lựa thời gian thích hợp, từ sau lưng Tiêu Trầm nhỏ giọng giới thiệu: “Đan tổng, cậu nhóc đó chính là Lương Khiêm.”
Tiêu Trầm vẫy tay chào Lương Khiêm, ý tứ sâu xa nói: “Lương Khiêm, sao vẫn chưa chào thế ?”
Nghe thế, Lương Khiêm chỉ quay người đối mặt với Tiêu Trầm.

Tấm lưng tưởng chừng gầy gò của cậu thẳng tắp, cứng rắn, không di chuyển khỏi giường bệnh nửa bước.
Tiêu Trầm xem xét cậu, động tác không nhanh không chậm, nhưng nhìn ra được chân trái cử động khó khăn, lúc đứng yên, vẻ ngoài xuất sắc đã che lấp đi khuyết điểm, đứng ở tại chỗ còn có vài phần sắc sảo, đôi mắt đen thẳm sắc bén nhìn qua, ánh mắt dò xét không hề che giấu, đáy mắt hàm chứa sự lạnh lùng u ám từ sâu trong bản năng.
Tiêu Trầm với cậu nhóc nhìn nhau, hệ thống lúc này cũng phát ra chỉ thị:
【Phát hiện mục tiêu nhiệm vụ: Lương Khiêm, 17 tuổi, tính cách cô độc, khó lại gần.】
【Nội dung nhiệm vụ: Sửa chữa và thúc đẩy mục tiêu nhiệm vụ xác lập quan hệ đối nghịch với nhân vật chính.】

【Chú ý: Nhân vật mục tiêu cực kì nhạy bén ! Theo lịch sử ghi chép, tỉ lệ thực hiện thất bại cao tới 100%, kiến nghị ký chủ cẩn thận tiếp xúc, tránh gây ác cảm.】
Tỉ lệ thực hiện thất bại 100% ?
Điều Tiêu Trầm quan tâm không chỉ có thế: 【17 tuổi ?】
Hệ thống của hắn thuộc về nhóm cứu hộ khẩn cấp, nhiệm vụ chủ yếu là chỉnh sửa tuyến chính và cứu vớt thế giới, không được với bất kỳ người nào có quan hệ quá mức cần thiết.
Nhưng hắn cũng đại khái hiểu được, phương pháp đơn giản hiệu quả nhất của loại nhiệm vụ công lược này, chính là cùng nhân vật mục tiêu xây đắp tình cảm từ bé.
Thời gian đi vào thế giới càng sớm, tính cách mục tiêu càng đơn thuần, càng dễ khống chế tư tưởng.

Không giống với thiếu niên 17 tuổi trước mặt, tâm tư thâm trầm có thể thấy rõ.
【Xin lỗi, vì hoàn cảnh của mục tiêu nhiệm vụ đặc biệt, không thể tiến vào thời điểm sớm hơn.】
【Được biết, danh tính của mục tiêu nhiệm vụ là thiếu gia chân chính bị mang đi nhầm, tình tiết quan trọng trong cốt truyện là nhân vật mục tiêu cùng nhân vật chính hoán đổi trở lại thân phận.

Trước tình tiết đó, ký chủ phải thu thập được giá trị hảo cảm của mục tiêu, lấy được sự tin tưởng của mục tiêu.】
Nghe xong câu trả lời, mắt Tiêu Trầm khẽ động.
Thực ra theo quy tắc, trước khi hắn đến thế giới này, đã hoàn thành các nhiệm vụ cần thiết để được đổi quyền hạn Sinh mệnh vĩnh hằng, có thể tùy ý qua lại các tiểu thế giới.
Tuy nhiên, ngay trước khi hắn kết toán phần thưởng, sếp lớn đột nhiên phá lệ, trực tiếp giao cho hắn “nhiệm vụ nghỉ hưu” khẩn cấp, thông báo là chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ này mới có thể hoàn toàn mở khóa quyền lợi và cộng thêm điều kiện không giới hạn khác.
Đây là nhiệm vụ bắt buộc, hắn vừa mới tiếp nhận đã bắt đầu được truyền tiến vào thế giới.
Nhưng mà cái được gọi là “Nhiệm vụ nghỉ hưu”, trong lời giới thiệu của sếp lớn, chỉ là một nhiệm vụ qua loa mang tính chất hình thức.

Hiện giờ xem ra chẳng đơn giản như vậy.
Đầu tiên, dù mới chỉ là lần đầu gặp mặt cậu nhóc, thêm hoàn cảnh đặc biệt gì đó, thêm khả năng thất bại là 100%, độ khó nhiệm vụ này nhìn là biết, không khó hình dung.

Một nhiệm vụ bất khả thi, giúp sếp lớn cùng lúc học được trò lừa lọc với cách hối lộ.


Ép được sếp đến mức đó, cái cậu Lương Khiêm này, đúng là không tầm thường.
— — Cuộc nói chuyện với hệ thống ở trong đầu chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Mạch suy nghĩ của Tiêu Trầm bị gián đoạn bởi tiếng kêu ca không dứt.
“Ngọc Thành, cháu tận mắt chứng kiến nhé, một chút gia giáo cũng không có, cháu lúc trước luôn ở ngoài nước, làm sao biết được thằng nhóc này căn bản là một con sói mắt trắng ăn tươi nuốt sống.”
*白眼狼[bai2yan3lang2]: bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ người vô ơn, lấy oán trả ân*
“Bố cháu cùng người phụ nữ này kết hôn mới chưa đầy 1 năm thôi đấy, Ngọc Thành à, cháu nhất định phải cảnh giác, người phụ nữ này mang theo đứa con ghẻ dụ dỗ bố cháu, rốt cuộc có mục đích gì, ai mà không rõ chứ !”
“......”
Lương Khiêm đứng trước giường, nhìn người được gọi là “Đan tổng” bước lại gần.
Đối phương vẫn như lúc đến, vẻ mặt bình thản, nghe đến mấy lời nói khó nghe này, hắn dường như cau mày một chút, sau đó trầm giọng nói, giọng điệu vẫn nhàn nhạt nhưng không một ai dám coi nhẹ.
“Đủ rồi.”
Phòng bệnh lại rơi vào im lặng.
Lương Khiêm mặt không đổi sắc.

Người đàn ông này diện mạo thường thường, lần đầu gặp, trừ vóc dáng coi như cao lớn, thoạt đầu nhìn trông như một người qua đường không đáng để mắt.
Nhưng mà một người đi đường tầm thường sẽ không sở hữu đôi mắt như vậy.
Lương Khiêm nheo mắt.

Hình ảnh hiện ra trong đầu ấn tượng sâu sắc, cậu sẽ không cần quan sát thêm lần nữa.
Đôi mắt sâu hút không thấy đáy đó đặc biệt không hợp với chủ nhân của nó, không thể nhìn thấu được bên trong.

Nó hờ hững nhìn, không chút gợn sóng quét qua đối phương, là một loại hờ hững đã ăn sâu vào xương tủy, khó mà giả tạo, hoặc là không thèm giả tạo.

Chỉ có thể chắc chắn một điều duy nhất, cậu trước giờ chưa từng thấy.
Không phải lạnh nhạt, không phải khinh thường, không có quan tâm, cũng không có chút để ý nào.

Có thể nói, không nhìn ra được bước chuyển động của cảm xúc bên trong, nó bình đẳng không để ai vào mắt một cách công bằng.

Không hề có chút hơi ấm nào trong đôi mắt ấy, nhìn cậu chỉ như nhìn một thứ đồ vật.

Tay trái Lương Khiêm buông thõng bên cạnh người, từ từ xoa xoa cái chân phế.

Tầm quan trọng của một thứ đồ vật chỉ có thể được đánh giá bởi giá trị của nó.

Vậy thì, trên người cậu thì có gì giá trị, đáng để đối phương đặc biệt để ý.
Nhưng điều mâu thuẫn ở người này, không chỉ ở mỗi mắt.
Mắt Lương Khiêm không chút dấu vết quét toàn thân Tiêu Trầm từ dưới lên trên.

Giữa tháng 9 thời tiết oi bức, đi thăm người bị thương nguy hiểm đến tính mạng nhưng tóc ngắn chải chuốt tỉ mỉ, áo vest giày da, ăn mặc vô cùng cầu kỳ, chăm chút đến mức quê mùa.

Lúc di chuyển, dưới lớp quần tây còn ẩn hiện dấu vết kẹp áo sơ mi.
*衬衫夹[chen4shan1jia1]: kẹp áo sơ mi, để khi di chuyển phần áo được sơ vin không bị đùn ra hay xô lệch, thường đặt ở phần đùi dưới quần để cố định áo, tra google để nhìn hình ảnh ha, nên xem *
Nếu bộ trang phục này được mặc gọn gàng chỉnh tề, rất phù hợp với Đan Ngọc Thành mà cậu vô tình nghe được, hào nhoáng ra vẻ.

Nhưng mà người đàn ông này lúc bước vào, áo khoác ngoài cởi ra vắt trên phần tay đã xắn áo lên, áo gile cởi một nửa, hai chiếc cúc dưới nút cà vạt đã nới lỏng cũng được cởi ra, lộ ra một phần ngực dưới chiếc áo sơ mi trắng.
Từ cầu kỳ đến tùy tiện, hành động cử chỉ tự nhiên thoải mái đến khó tả.

Mặc dù tướng mạo bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng thực ra nhìn cũng vui mắt lắm.
Hơn nữa, từ lúc hắn xuất hiện, không hề có lời lẽ gay gắt hay áp đặt o ép nào, chỉ dùng một hai chữ, thậm chí chỉ một ánh mắt cũng khiến người khác phải phục tùng hắn một cách khó hiểu.
Đây là loại khả năng mà ngay cả cậu cũng không thể điều khiển theo ý muốn.

Dường như ở trong mọi hoàn cảnh, hắn ta luôn có thể dễ dàng trở thành trung tâm, nhờ sự áp đảo toàn diện từ thực lực đến tâm lý.
Lần đầu tiên gặp được người dùng sự tự tin tuyệt đối thế này để kiểm soát toàn cục, Lương Khiêm cảm thấy một thứ cảm xúc chưa từng có trước đây.

Không phải khó chịu, thậm chí không hề ghét bỏ, mà thuần túy là mong đợi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương