Cả người cậu chỉ mặc mỗi chiếc quần tam giác có hình hoạt hình, đôi chân ngắn chậm rãi di chuyển, đi từng bước từng bước một, rồi dừng trước cửa phòng: "Mẹ, ban đêm mẹ thật sự không muốn ngủ với con hay sao? Mẹ không sợ sao?"

Nguyễn Hạ tỏ vẻ nghiêm túc lắc đầu: "Không, mẹ không sợ, nhanh nhanh sang phòng với ba con đi."

Vượng Tử thở dài giống như một ông cụ non: "Mẹ cũng không luyến tiếc con, được rồi, con đi."

Nói xong cậu đi luôn. Nguyễn Hạ bị cậu chọc cười.

Lúc trước khi Nguyễn Hạ xuyên đến đây, tình cảm giữa Vượng Tử và Tống Đình Thâm rất tốt, đó chỉ là trong mối quan hệ cha con, còn thật ra người cha không có cách nào thay thế được người mẹ, trẻ con ỷ lại và nhớ nhung mẹ đã là bẩm sinh, cho nên sau khi Nguyễn Hạ thay đổi mong muốn gần gũi với Vượng Tử, thì địa vị của Tống Đình Thâm trong lòng Vượng Tử cũng bị lùi xuống một bậc.

Tất nhiên rồi, ở trong lòng Vượng Tử, nếu có thể cùng ba mẹ ngủ chung thì càng tốt.

Vượng Tử nằm ở trên giường, dựa lưng vào gối đầu, nghĩ tới hôn lễ ngày hôm nay, lập tức hỏi: "Ba ơi, ba và mẹ cũng tổ chức hôn lễ sao?"

Tống Đình Thâm đang thu dọn mặt bàn, nghe thấy vậy thì gật đầu nhẹ: "Có."

Chẳng qua chỉ là hôn lễ của anh và Nguyễn Hạ không có sự ấm áp, lãng mạn như hôn lễ của Lê Viễn Hàng, hai người đều không yêu nhau, ngay cả lời tuyên thệ cũng giống như đọc một bài văn, không có một chút tình cảm nào cả, bây giờ nhớ lại, thật đúng là chẳng có ấn tượng gì để lại cả.

"Vậy tại sao không dẫn con đến?" Vượng Tử tiếp tục đặt câu hỏi.

Tống Đình Thâm bị chọc cười, trả lời: "Đó là bởi vì con chưa ra đời, tất nhiên sẽ không nhìn thấy cũng không có cách nào dẫn con đến được."

"Vậy lúc đó con ở đâu?" Trẻ con lúc ba tuổi là thời điểm rất là tò mò và cảm thấy thú vị với mọi thứ xung quanh, mà thường thường là sẽ đặt câu hỏi, khiến người lớn không biết trả lời như thế nào.

Tống Đình Thâm cũng không muốn lừa gạt Vượng Tử, cho dù cậu mới hơn ba tuổi, muốn biến đổi quá khứ rất đơn giản.

Anh nghiêm túc nghĩ rồi trả lời: "Khi đó con còn đang ở trong bụng mẹ."

Mặc dù bụng chửa mới kết hôn ở xã hội hiện nay cũng không còn là chuyện mới mẻ, rất nhiều cặp đôi kết hôn, thân thích hai bên có thể sẽ thử dò hòi một câu, có phải là mang thai rồi hay không, đây cũng không phải là chuyện gì xấu cả, ngược lại đối với nhiều gia đình mà nói, đó là vui mừng gấp bội. Mặc dù là như thế nhưng thừa nhận trước mặt con trai chưa đến bốn tuổi còn đang vô tư trong sáng là anh ăn cơm trước kẻng, đối với Tống Đình Thâm mà nói, vẫn có chút khó xử.

Vượng Tử lại hỏi: "Vậy trong bụng cô dâu của chú Lê cũng có một đứa bé sao?"

Tống Đình Thâm: "Không có."

Vượng Tử ồ lên một tiếng: "Vậy tại sao trong bụng mẹ lúc đó lại có con?"

Thì ra không phải trong bụng của tất cả cô dâu đều sẽ có em bé sao?

Tống Đình Thâm: "Đó là bởi vì..." Anh dừng một chút, nhìn vẻ mặt ngây thơ, hồn nhiên của con trai, chậm rãi nói: "Con bơi lội rất nhanh, sức sống vô cùng mạnh mẽ. Ừ, rất giỏi, rất lợi hại."

Sự thật đã chứng minh, giải thích vấn đề này với con trai đúng là rất xấu hổ, cũng may Vượng Tử không tiếp tục luôn miệng đặt câu hỏi về vấn đề này nữa, khiến Tống Đình Thâm thở phào nhẹ nhõm.

"Ba, ba và mẹ có thể lại sinh một em trai hoặc một em gái cho con hay không?" Sau khi Vượng Tử nằm lên giường cũng không ngủ ngay lập tức, mà là hỏi một vấn đề như thế, hiển nhiên lời nói đùa của người khác trong hôn lễ ngày hôm nay, Vượng Tử vẫn để trong lòng.

Tống Đình Thâm giúp cậu chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa: "Con không phải đã nói là không thích em trai hoặc em gái hay sao?"

Vượng Tử lắc đầu, nói ra lời thật lòng của mình: "Không phải không thích, ba, mẹ hiện tại thường xuyên ôm con hôn con nhưng mà nếu có em trai hoặc em gái, có phải mẹ sẽ giống như trước kia không ôm con cũng không hôn con sao?"

Tống Đình Thâm ngẩn ra, anh không nghĩ tới con trai mình sẽ nói ra mấy câu như vậy nhưng nhìn ở góc độ của Vượng Tử thì có thể lý giải được ý nghĩ của con, Nguyễn Hạ sau khi sinh Vượng Tử, thì không hề gần gũi với con, mà anh là một người cha, nhất là sau khi có cái hiệp định kia với Nguyễn Hạ, cũng không có cách nào yêu cầu Nguyễn Hạ làm một người mẹ tốt, dù sao thì cô cũng chẳng yêu thương con của mình, anh cũng không thể cố ép cô đóng vai người mẹ tốt. Cho nên, lúc ở bên ngoài anh làm việc nhưng tâm tư đều đặt trên người Vượng Tử, muốn cho con nhiều tình thương hơn để lấp đầy khoảng trống.

Thế nhưng, anh lại quên mất, trẻ con trong quá trình trưởng thành, cần cha nhưng cũng phải cần mẹ, không bên nào có thể thay thế hoàn toàn cho bên nào cả, ở trong lòng Vượng Tử, càng khao khát tình thương của mẹ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương