Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu
-
Chương 1
Nguyễn Hạ bước vào toilet, nhìn bản thân mình ở trong gương, cô vẫn có chút không hoàn hồn được.
Bản thân là người mê gái đẹp, trước đây đều là cô quỳ liếm nhan sắc của người khác, lúc này, đối tượng được quỳ liếm lại biến thành chính cô.
Sự việc là thế này, một tuần trước, vì Quốc Khánh được nghỉ đến bảy ngày, cho nên cẩu độc thân không có đối tượng, Nguyễn Hạ lên mạng tìm vài bộ tiểu thuyết, chuẩn bị thức trắng đêm để đọc, còn ban ngày thì ngủ hết cả ngày, lúc nào tỉnh dậy thì gọi đồ ở bên ngoài, như thế chẳng phải quá mĩ mãn hay sao? Trong vòng bạn bè của cô, mọi người đều đi ra ngoài chơi các kiểu nhưng cô không hề hâm mộ, ngày nghỉ ai ra ngoài thì kệ người đó, trời đất trong thiên hạ có thế nào thì nhà này mới mà nơi thoải mái nhất.
Cô đọc một quyển tiểu thuyết, ước chừng khoảng một triệu chữ nhưng mà cô lại thấy rằng, có rất nhiều nội dung và đoạn miêu tả hoạt động tâm lí là cố tình kéo dài chữ, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô, có thể thấy được trên phương diện thiết kế nội dung truyện, tác giả quả thật rất giỏi.
Đợi đến khi cô chấn hưng tinh thần thì thấy đã đến hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, khi cô chuẩn bị đứng lên vào nhà vệ sinh, bỗng nhiên tụt huyết áp, trước mắt tối đen, cô trực tiếp ngã xuống đất.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã xuyên vào trong bộ tiểu thuyết này rồi, cô trở thành một nhân vật phụ trùng tên trùng họ với mình.
Từ nhỏ Nguyễn Hạ đã sống cùng với ông bà nội, tình cảm với ba mẹ cũng không phải sâu đậm gì lắm, sau đó thì ông nội, bà nội lần lượt qua đời, cô được ba mẹ đón về thành phố, khi đó cô đã học đến trung học phổ thông rồi, rất khó để lại gần gũi với ba mẹ nữa.
Có đôi khi cô cũng cảm thấy, trở thành người thân cận nhất, có duyên không nhất định sẽ có phận, giống như cô với ba mẹ mình vậy.
Cho dù là ba mẹ hay là chính cô, đều muốn cố gắng để hàn gắn quan hệ nhưng sự thật chứng mình, có khoảng cách nhất định sẽ hợp với bọn họ hơn.
Đại khái là vì như thế này, đối với Nguyễn Hạ mà nói, nếu như không thể quay về thế giới ban đầu của mình, cô cũng không cần quá lo lắng cho ba mẹ.
Ba mẹ cô đều có lương hưu, cô còn có một em trai nữa, vốn dĩ từ khi cô học đại học cũng rất ít khi ở nhà. Ngược lại Nguyễn Hạ cảm thấy may mắn khi năm đó ba mẹ cô vi phạm chính sách (một con), cố ý sinh thêm một em trái, nếu như ba mẹ chỉ có một cô con gái là cô, vậy thì ba mẹ tuyết đối không thể chấp nhận việc cô ra đi, dù sao thì chuyện người đầu bạc tiến người đầu xanh, có mấy gia đình có thể chấp nhận được?
Có em trai ở đó bọn họ vẫn sẽ đau lòng rất lâu nhưng sẽ không đến mức hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng trong nháy mắt khi cô tỉnh lại, cô liền tiếp thu được tất cả trí nhớ của nguyên chủ.
Nếu như bắt buộc phải dùng một từ để hình dung nguyên chủ, thì mỹ nhân rắn rết là thích hợp nhất.
Nguyên chủ thực sự là đẹp đến cùng cực, ít nhất là Nguyễn Hạ chưa từng gặp được một cô gái nào xinh đẹp hơn cô ấy, giơ tay nhấc chân đều rất lẳng lơ nhưng lại thanh thuần và gợi cảm.
Bình thường thì với kiểu phụ nữ như thế này, cuộc đời của cô ấy cũng sẽ rất đặc sắc.
Nguyên chủ là điển hình của đẹp nhưng nghèo, cô ấy sinh ra trong một gia đình đến miếng ăn cũng thành vấn đề, ba không có nghề nghiệp chính thức, thường xuyên ra công trường làm công nhận lao động đơn giản, kiếm một chút phí sinh hoạt, còn mẹ thì sao? Bởi vì mẹ cô ấy dáng vẻ xinh đẹp, ba của nguyên chủ không muốn bà ấy ra ngoài làm việc, sợ bà sẽ bị người khác nhòm ngó. Cho nên, từ khi bà kết hôn với ba của nguyên chủ, mẹ của nguyên chủ chưa đi làm một ngày nào.
Mặc dù bà không đi làm nhưng cùng không ở nhà làm việc nhà, làm một bà chủ gia đình trên ý nghĩa truyền thống. Cơm, là do ba của nguyên chủ nấu, việc nhà, cũng là ba của nguyên chủ ôm tất, mẹ của nguyên chủ chỉ cần phụ trách đẹp đẹp đẹp là đủ rồi.
Cuộc sống hằng ngày của mẹ nguyên chủ chính là đánh bài cùng với ăn vận trang điểm, ông xã của bà ở công trường khổ cực làm những công việc bốc vác đơn giản của công nhân lao động, còn bà vẫn sống cuộc sống thoải mái dễ chịu vô cùng. Không thể không nói, ở một mức độ nào đó thì ba của nguyên chủ là ông chồng tốt, một người đàn ông tốt.
Có thua có thắng, nói ngắn gọn lại, thì cuộc sống của một nhà ba người này cũng miễn cưỡng không có trở ngại, thỉnh thoảng cũng sẽ có thời điểm kinh tế khó khăn nhưng cũng đều đã qua rồi.
Nguyên chủ với giá trị nhan sắc gấp mười lần mẹ cô ấy, lớn lên trong gia đình như thế này, vì khí chất ngoại hình nên có rất nhiều ban học đều nghĩ cô ấy vừa xinh vừa giàu. Đại khái cũng là xuất phát từ lòng tham hư vinh nhưng cô thật sự đã giả mạo được sự vừa xinh vừa giàu của bản thân mình.
Cô ấy ghét gia đình nơi mà mình sinh ra nhưng lại cố gắng để áp bức ba của chính mình.
Sau này, cô đã ý thức được, mình có một khuôn mặt xinh đẹp, dựa vào khuôn mặt này, cô ấy hoàn toàn có thể trải qua cuộc sống mà cô ấy mơ ước.
Trong một lần tình cờ, cô quen được với người chồng hiện tại của mình.
Người chồng hiện tại của cô ấy họ Tống, rất nhiều người đều gọi anh là Tống tiên sinh. Khi nguyên chủ hai mươi tuổi, Tống tiên sinh đã ba mươi mốt tuổi rồi, độc thân chưa kết hôn.
Tống tiên sinh khởi nghiệp với hai bàn tay trắng, xây dựng nên công ty, trong vài năm ngắn ngủi đưa công ty ra thị trường, cũng có thể được tính là một người đàn ông độc thân hoàng kim.
Nguyên chủ nhìn trúng anh, trong khi nghỉ hè đến công ty anh làm việc rồi lên sân khấu, trong một bữa tiệc mừng công, nguyên chủ hao hết tâm tư để trải qua một đêm cùng với Tống tiên sinh.
Một tháng sau, nguyên chủ phát hiện bản thân mang thai, vậy nên cứ thế gả cho Tống tiên sinh.
Trên thực tế, tình cảm vợ chồng của nguyên chủ với Tống tiên sinh cũng không phải tốt lắm, Tống tiên sinh là một người như vậy, sao mà anh có thể không đoán ra mình bị người khác đặt bẫy. Cho nên mặc dù anh phụ trách cho cô ấy như mong muốn, lấy cô ấy, cho cô ấy làm phu nhân giám đốc nhưng thật ra cũng không thích cô ấy, thậm chí còn có thể gọi là ghét cô ấy.
Đương nhiên, nói nguyên chủ thích Tống tiên sinh đến mức nào, thì cũng chẳng thấy được bao nhiêu.
Đối với cô ấy mà nói, đàn ông chính là máy rút tiền.
Tống tiên sinh không thích cô ấy, cô ấy cũng không ép buộc, dù sao thì hiện tại cô ấy là phu nhân giàu có, chỉ cần có thể cho cô ấy hưởng thụ cuộc sống hiện tại là được rồi, về phần cái gì gọi là tình yêu, cô ấy cũng không ham.
Cho nên, mặc dù đã sắp kết hôn được bốn năm rồi, quan hệ của nguyên chủ với Tống tiên sinh chỉ cần dùng bốn chứ là có thể hình dung rất thỏa đáng – Tương kính như tân.
Sau khi thưởng thức đủ mỹ mạo đỉnh cao của nguyên chủ, Nguyễn Hạ đi ra khỏi toilet. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, cô gọi điện thoại cho mẹ của thân chủ.
“Mẹ, lát nữa con sẽ về nhà, mẹ sắp xếp hết quần áo của Vượng Tử, hôm nay con muốn dẫn thằng bé về.”
Bà Nguyễn sửng sốt: “Không phải nói là chờ con rể đi công tác về rồi mới đón hả?”
“Không ạ, con đã đặt vé máy bay đi thành phố A ngày mai rồi, ba của nó đi công tác ở đó, phỏng chừng còn khoảng vài ngày nữa, đúng lúc lâu rồi ba người nhà bọn con chưa được đi du lịch tử tế.”
Bà Nguyễn rất đỗi vui mừng: “Con đã nghĩ thông suốt rồi sao? Nên làm như vậy, có thể làm vợ chồng của nhau chính là duyên phận vô cùng lớn. Con xem xem, mẹ với ba con, tuy rằng đời này ba con vẫn chưa kiếm ra được bao nhiêu tiền nhưng mà ông ấy đối xử rất tốt với mẹ. Con với con rể đã kết hôn được vài năm rồi mà vẫn như người xa lạ. Mẹ nhìn thấy thật sự rất sốt ruột. Chuyện tình cảm vợ chồng có tốt hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến trẻ nhỏ. Nếu cứ giống như hai đứa lúc trước thì có khác nào ly hôn đâu?”
Có thể là do cách biệt một thế hệ, mẹ nguyên chủ trước kia không chịu chăm sóc con gái, hiện tại đã đến độ tuổi này, lại yêu thích cháu ngoại hơn.
Còn nguyên chủ trên thực tế lại là một người có tư tưởng ích kỷ. Cho dù có là cha mẹ, hay là chồng, cô ấy đều không có tình cảm. Thậm chí tình cảm với đứa con do bản thân sinh ra cũng rất bình thường.
Cho nên mỗi lần chồng cô ấy đi công tác, ngay ngày hôm sau nguyên chủ đã đóng gói đứa con gửi qua cho cha mẹ, để bọn họ chăm sóc đứa trẻ, còn cô ấy một mình tự nhiên phóng khoáng. Chờ đến lúc chồng quay lại, cô ấy lại đón đứa trẻ về. Quan hệ giữa nguyên chủ với chồng cũng không tốt, quan hệ với đứa trẻ cũng không tốt. Chẳng qua cô ấy cũng chẳng thèm để ý. Đối với cô ấy mà nói, quan trọng nhất vẫn là bản thân mình. Còn những người khác ấy, từ trước đến giờ cô ấy chưa từng để trong lòng. Vậy nên chẳng trách vài năm nay ông Nguyễn, bà Nguyễn khuyên nhủ biết bao nhiêu lần, nguyên chủ cũng không nghĩ đến việc điều chỉnh quan hệ với chống.
Nếu nói một cách tích cực, không quan tâm đến kết cục cuối cùng của nguyên chủ, thì cô ấy… sống thật sự rất thoải mái.
Bởi vì cô ấy không để ý đến bất cứ kẻ nào, cho nên mãi đến cuối cùng, nguyên chủ thật sự là không có bất cứ lúc nào cảm nhận được cảm giác đau thương.
Nguyễn Hạ ậm ừ một tiếng: “Con biết mà, cho nên lần này con mới đưa Vượng Tử đi thành phố A. Mẹ, chúng ta không nói chuyện nữa, nhớ chuẩn bị cơm trưa cho con nữa, con ăn ở nhà.”
Nghe xong lời này, bà Nguyễn lại càng vui vẻ.
Phải biết rằng đứa con gái này đã rất lâu rồi không ngồi xuống ăn bữa cơm tử tế với bọn họ, bà Nguyễn lập tức đáp ứng. Sau khi treo điện thoại, bà liền nói với chồng: “Ông mau ra ngoài mua đồ ăn đi. Hạ Hạ nói đợi lát nữa nó về ăn cơm đấy!”
Ông Nguyễn còn tưởng rằng tai bản thân vừa rồi nghe nhầm, mãi đến lúc vợ ông ra vẻ muốn đánh người, ông mới hồi phục lại tinh thần, nhếch môi nở nụ cười: “Được rồi, Hạ Hạ thích nhất là món thịt cá kho tàu do tôi làm, bây giờ tôi phải ra chợ mua đồ ăn luôn đây!”
Tuy rằng lúc trước Nguyễn Hạ lớn lên diện mạo bình thường nhưng cô là người thích gái đẹp, luôn theo đuổi cái đẹp. Cho nên cô nào sợ dáng vẻ của bản thân bình thường, cô vẫn luôn tận lực học trang điểm. Vài năm trở lại đây, kĩ năng trang điểm của cô cũng có thể nói là ngang hàng với người chuyên nghiệp.
Ngay cả khuôn mặt này của nguyên chủ, cho dù chúng vốn đã rất đẹp, Nguyễn Hạ ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy trên bàn toàn là mỹ phảm bảo vệ da, miễn cường định thần lại rồi từng bước từng bước bắt đầu trang điểm.
“Nhạt phấn nồng son” hết thảy tuyệt vời, lúc Nguyễn Hạ nhìn thấy gương mặt này của nguyên chủ thì nghĩ ngay đến câu thơ này.
Sau hơn mười phút, Nguyễn Hạ nhìn thấy bản thân trong gương, vô cùng hài lòng.
Nên biết rằng cho dù là mỹ nữ xinh đẹp đến mức nào, mặt mộc với đã trang điểm vẫn sẽ khác nhau. Sau khi đã trang điểm xong, ước chừng giá trị nhan sắc sẽ cao hơn vài phần.
Nguyễn Hạ đọc lướt một lượt nội dung tiểu thuyết, nguyên chủ không có bất cứ tình cảm gì với chồng và đứa con, càng không nói đến người ngoài như cô.
Hiện tại cho dù thay đổi hoàn toàn để trở thành một người mẹ tốt, hay là làm một người vợ tốt, cô đều không có hứng thú.
Chỉ có điều, nếu như hiện tại cô đã xuyên đến đây, biến thành Nguyễn Hạ trong thế giới tiểu thuyết này, dưới tiền đề là cô đã biết được nội dung câu chuyện này, cô đương nhiên phải theo cái lợi, tránh hại, lựa chọn thứ có lợi nhất với bản thân mình.
Ở trong nội dung tiểu thuyết, Tống tiên sinh sẽ gặp phải sự cố không may bên ngoài.
Nam nhân này còn chưa chính thức lên sân khấu, chưa xuất đầu lộ diện mà đã phải đi nhận cơm hộp (kết thúc vai diễn) rồi… Cái chết rất drama, cũng rất nghẹn khuất.
Cho dù như thế nào, hiện tại anh vẫn là chồng trên danh nghĩa của cô, hơn nữa theo như nội dung vở kịch, nếu như anh không chết thì người có lợi nhất là cô.
“Hầy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.” Nguyễn hạ tự lẩm nhẩm: “Tống tiên sinh, tôi sẽ giúp anh nhưng có thể sống sót hay không thì phải nhìn vào số mệnh của anh thôi.”
Tống tiên sinh ở nơi xa hắt xì một cái.
Trợ lí đứng một bên vội vàng nói: “Tống tổng, có cần chỉnh tăng nhiệt độ điều hòa không?”
Tống tiên sinh không thay đổi sắc mặt lật giở văn kiện, trầm giọng nói: “Không cần.”
Mặc dù Tống tiên sinh không hề có tình cảm gì với nguyên chủ, có điều thứ cần phải cho cô ấy thì anh cũng cho, từ trước đến nay anh đều không hề keo kiệt, ít nhất về phương diện vật chất, anh chưa từng bạc đãi cô ấy, anh cũng chưa từng có ý kiến gì về cách sống xa xỉ của nguyên chủ.
Trong lúc học đại học thì Nguyễn Hạ đã thi lấy giấy phép lái xe, sau đó lại mua một chiếc xe secondhand, vì vậy ở phương diện lái xe, cho dù cô không phải là tài xế già, thế nhưng lái ra ngoài cũng không hề có chút vấn đề nào. Xe của nguyên chủ là một chiếc BMW X5, Nguyễn Hạ ngồi xuống, cô suy đoán chắc hẳn đây là kiểu bố trí cao cấp nhất, giá của xe mới cũng như chiếc xe secondhand hơn mười vạn, quả thực nếu so sánh với chiếc xe này thì không hề giống nhau.
Trên đường lái xe về nhà mẹ, cô cũng thuận tiện sắp xếp lại quan hệ nhân vật cũng như cốt truyện một lát.
Trong tiểu thuyết cũng không miêu tả nhiều về Tống tiên sinh, thế nhưng vào lúc này thì anh cũng đã là một trong những người thành công. Ba mẹ của Tống tiên sinh mất sớm, trong nhà anh không còn họ hàng gì nữa, thật ra nếu theo lý mà nói, sau khi anh chết, chỉ tính tài sản mà anh để lại cũng đủ cho nguyên chủ tiêu xài cả đời. Có điều kỳ quái chính là sau khi anh chết, công ty lập tức bộc phát khủng hoảng, tài chính cũng xuất hiện tình trạng thiếu hụt, nguyên chủ căn bản không hiểu về chuyện làm ăn, sau khi dằn vặt nửa năm thì cũng chẳng thể cứu vãn được nữa, thứ để lại cho mẹ con hai người bọn họ chỉ có hai căn nhà và xe.
Dưới cách nhìn của một người còn đang giãy dụa trên ranh giới nghèo khó trước khi xuyên không, Nguyễn Hạ nghĩ có hai căn nhà, chỉ cần nguyên chủ không tiêu xài một cách mù quáng thì dựa vào hai căn nhà này, hoàn toàn có thể làm cho cuộc sống của cô ấy và con trai trôi qua không tệ. Dù sao thì giá nhà lúc này không hề thấp, cho thuê một căn nhà trong đó, tiền thuê mỗi tháng đểu đủ để sinh sống.
Thế nhưng nguyên chủ là ai cơ chứ, cô ấy chính là mỹ nhân rắn rết, dựa vào giá trị nhan sắc và dã tâm của cô ấy, căn bản không thể nào thỏa mãn với việc trông coi hai căn nhà, vì thế, cô ấy lại muốn tìm một cái máy ATM.
Bản thân là người mê gái đẹp, trước đây đều là cô quỳ liếm nhan sắc của người khác, lúc này, đối tượng được quỳ liếm lại biến thành chính cô.
Sự việc là thế này, một tuần trước, vì Quốc Khánh được nghỉ đến bảy ngày, cho nên cẩu độc thân không có đối tượng, Nguyễn Hạ lên mạng tìm vài bộ tiểu thuyết, chuẩn bị thức trắng đêm để đọc, còn ban ngày thì ngủ hết cả ngày, lúc nào tỉnh dậy thì gọi đồ ở bên ngoài, như thế chẳng phải quá mĩ mãn hay sao? Trong vòng bạn bè của cô, mọi người đều đi ra ngoài chơi các kiểu nhưng cô không hề hâm mộ, ngày nghỉ ai ra ngoài thì kệ người đó, trời đất trong thiên hạ có thế nào thì nhà này mới mà nơi thoải mái nhất.
Cô đọc một quyển tiểu thuyết, ước chừng khoảng một triệu chữ nhưng mà cô lại thấy rằng, có rất nhiều nội dung và đoạn miêu tả hoạt động tâm lí là cố tình kéo dài chữ, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô, có thể thấy được trên phương diện thiết kế nội dung truyện, tác giả quả thật rất giỏi.
Đợi đến khi cô chấn hưng tinh thần thì thấy đã đến hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, khi cô chuẩn bị đứng lên vào nhà vệ sinh, bỗng nhiên tụt huyết áp, trước mắt tối đen, cô trực tiếp ngã xuống đất.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã xuyên vào trong bộ tiểu thuyết này rồi, cô trở thành một nhân vật phụ trùng tên trùng họ với mình.
Từ nhỏ Nguyễn Hạ đã sống cùng với ông bà nội, tình cảm với ba mẹ cũng không phải sâu đậm gì lắm, sau đó thì ông nội, bà nội lần lượt qua đời, cô được ba mẹ đón về thành phố, khi đó cô đã học đến trung học phổ thông rồi, rất khó để lại gần gũi với ba mẹ nữa.
Có đôi khi cô cũng cảm thấy, trở thành người thân cận nhất, có duyên không nhất định sẽ có phận, giống như cô với ba mẹ mình vậy.
Cho dù là ba mẹ hay là chính cô, đều muốn cố gắng để hàn gắn quan hệ nhưng sự thật chứng mình, có khoảng cách nhất định sẽ hợp với bọn họ hơn.
Đại khái là vì như thế này, đối với Nguyễn Hạ mà nói, nếu như không thể quay về thế giới ban đầu của mình, cô cũng không cần quá lo lắng cho ba mẹ.
Ba mẹ cô đều có lương hưu, cô còn có một em trai nữa, vốn dĩ từ khi cô học đại học cũng rất ít khi ở nhà. Ngược lại Nguyễn Hạ cảm thấy may mắn khi năm đó ba mẹ cô vi phạm chính sách (một con), cố ý sinh thêm một em trái, nếu như ba mẹ chỉ có một cô con gái là cô, vậy thì ba mẹ tuyết đối không thể chấp nhận việc cô ra đi, dù sao thì chuyện người đầu bạc tiến người đầu xanh, có mấy gia đình có thể chấp nhận được?
Có em trai ở đó bọn họ vẫn sẽ đau lòng rất lâu nhưng sẽ không đến mức hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng trong nháy mắt khi cô tỉnh lại, cô liền tiếp thu được tất cả trí nhớ của nguyên chủ.
Nếu như bắt buộc phải dùng một từ để hình dung nguyên chủ, thì mỹ nhân rắn rết là thích hợp nhất.
Nguyên chủ thực sự là đẹp đến cùng cực, ít nhất là Nguyễn Hạ chưa từng gặp được một cô gái nào xinh đẹp hơn cô ấy, giơ tay nhấc chân đều rất lẳng lơ nhưng lại thanh thuần và gợi cảm.
Bình thường thì với kiểu phụ nữ như thế này, cuộc đời của cô ấy cũng sẽ rất đặc sắc.
Nguyên chủ là điển hình của đẹp nhưng nghèo, cô ấy sinh ra trong một gia đình đến miếng ăn cũng thành vấn đề, ba không có nghề nghiệp chính thức, thường xuyên ra công trường làm công nhận lao động đơn giản, kiếm một chút phí sinh hoạt, còn mẹ thì sao? Bởi vì mẹ cô ấy dáng vẻ xinh đẹp, ba của nguyên chủ không muốn bà ấy ra ngoài làm việc, sợ bà sẽ bị người khác nhòm ngó. Cho nên, từ khi bà kết hôn với ba của nguyên chủ, mẹ của nguyên chủ chưa đi làm một ngày nào.
Mặc dù bà không đi làm nhưng cùng không ở nhà làm việc nhà, làm một bà chủ gia đình trên ý nghĩa truyền thống. Cơm, là do ba của nguyên chủ nấu, việc nhà, cũng là ba của nguyên chủ ôm tất, mẹ của nguyên chủ chỉ cần phụ trách đẹp đẹp đẹp là đủ rồi.
Cuộc sống hằng ngày của mẹ nguyên chủ chính là đánh bài cùng với ăn vận trang điểm, ông xã của bà ở công trường khổ cực làm những công việc bốc vác đơn giản của công nhân lao động, còn bà vẫn sống cuộc sống thoải mái dễ chịu vô cùng. Không thể không nói, ở một mức độ nào đó thì ba của nguyên chủ là ông chồng tốt, một người đàn ông tốt.
Có thua có thắng, nói ngắn gọn lại, thì cuộc sống của một nhà ba người này cũng miễn cưỡng không có trở ngại, thỉnh thoảng cũng sẽ có thời điểm kinh tế khó khăn nhưng cũng đều đã qua rồi.
Nguyên chủ với giá trị nhan sắc gấp mười lần mẹ cô ấy, lớn lên trong gia đình như thế này, vì khí chất ngoại hình nên có rất nhiều ban học đều nghĩ cô ấy vừa xinh vừa giàu. Đại khái cũng là xuất phát từ lòng tham hư vinh nhưng cô thật sự đã giả mạo được sự vừa xinh vừa giàu của bản thân mình.
Cô ấy ghét gia đình nơi mà mình sinh ra nhưng lại cố gắng để áp bức ba của chính mình.
Sau này, cô đã ý thức được, mình có một khuôn mặt xinh đẹp, dựa vào khuôn mặt này, cô ấy hoàn toàn có thể trải qua cuộc sống mà cô ấy mơ ước.
Trong một lần tình cờ, cô quen được với người chồng hiện tại của mình.
Người chồng hiện tại của cô ấy họ Tống, rất nhiều người đều gọi anh là Tống tiên sinh. Khi nguyên chủ hai mươi tuổi, Tống tiên sinh đã ba mươi mốt tuổi rồi, độc thân chưa kết hôn.
Tống tiên sinh khởi nghiệp với hai bàn tay trắng, xây dựng nên công ty, trong vài năm ngắn ngủi đưa công ty ra thị trường, cũng có thể được tính là một người đàn ông độc thân hoàng kim.
Nguyên chủ nhìn trúng anh, trong khi nghỉ hè đến công ty anh làm việc rồi lên sân khấu, trong một bữa tiệc mừng công, nguyên chủ hao hết tâm tư để trải qua một đêm cùng với Tống tiên sinh.
Một tháng sau, nguyên chủ phát hiện bản thân mang thai, vậy nên cứ thế gả cho Tống tiên sinh.
Trên thực tế, tình cảm vợ chồng của nguyên chủ với Tống tiên sinh cũng không phải tốt lắm, Tống tiên sinh là một người như vậy, sao mà anh có thể không đoán ra mình bị người khác đặt bẫy. Cho nên mặc dù anh phụ trách cho cô ấy như mong muốn, lấy cô ấy, cho cô ấy làm phu nhân giám đốc nhưng thật ra cũng không thích cô ấy, thậm chí còn có thể gọi là ghét cô ấy.
Đương nhiên, nói nguyên chủ thích Tống tiên sinh đến mức nào, thì cũng chẳng thấy được bao nhiêu.
Đối với cô ấy mà nói, đàn ông chính là máy rút tiền.
Tống tiên sinh không thích cô ấy, cô ấy cũng không ép buộc, dù sao thì hiện tại cô ấy là phu nhân giàu có, chỉ cần có thể cho cô ấy hưởng thụ cuộc sống hiện tại là được rồi, về phần cái gì gọi là tình yêu, cô ấy cũng không ham.
Cho nên, mặc dù đã sắp kết hôn được bốn năm rồi, quan hệ của nguyên chủ với Tống tiên sinh chỉ cần dùng bốn chứ là có thể hình dung rất thỏa đáng – Tương kính như tân.
Sau khi thưởng thức đủ mỹ mạo đỉnh cao của nguyên chủ, Nguyễn Hạ đi ra khỏi toilet. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, cô gọi điện thoại cho mẹ của thân chủ.
“Mẹ, lát nữa con sẽ về nhà, mẹ sắp xếp hết quần áo của Vượng Tử, hôm nay con muốn dẫn thằng bé về.”
Bà Nguyễn sửng sốt: “Không phải nói là chờ con rể đi công tác về rồi mới đón hả?”
“Không ạ, con đã đặt vé máy bay đi thành phố A ngày mai rồi, ba của nó đi công tác ở đó, phỏng chừng còn khoảng vài ngày nữa, đúng lúc lâu rồi ba người nhà bọn con chưa được đi du lịch tử tế.”
Bà Nguyễn rất đỗi vui mừng: “Con đã nghĩ thông suốt rồi sao? Nên làm như vậy, có thể làm vợ chồng của nhau chính là duyên phận vô cùng lớn. Con xem xem, mẹ với ba con, tuy rằng đời này ba con vẫn chưa kiếm ra được bao nhiêu tiền nhưng mà ông ấy đối xử rất tốt với mẹ. Con với con rể đã kết hôn được vài năm rồi mà vẫn như người xa lạ. Mẹ nhìn thấy thật sự rất sốt ruột. Chuyện tình cảm vợ chồng có tốt hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến trẻ nhỏ. Nếu cứ giống như hai đứa lúc trước thì có khác nào ly hôn đâu?”
Có thể là do cách biệt một thế hệ, mẹ nguyên chủ trước kia không chịu chăm sóc con gái, hiện tại đã đến độ tuổi này, lại yêu thích cháu ngoại hơn.
Còn nguyên chủ trên thực tế lại là một người có tư tưởng ích kỷ. Cho dù có là cha mẹ, hay là chồng, cô ấy đều không có tình cảm. Thậm chí tình cảm với đứa con do bản thân sinh ra cũng rất bình thường.
Cho nên mỗi lần chồng cô ấy đi công tác, ngay ngày hôm sau nguyên chủ đã đóng gói đứa con gửi qua cho cha mẹ, để bọn họ chăm sóc đứa trẻ, còn cô ấy một mình tự nhiên phóng khoáng. Chờ đến lúc chồng quay lại, cô ấy lại đón đứa trẻ về. Quan hệ giữa nguyên chủ với chồng cũng không tốt, quan hệ với đứa trẻ cũng không tốt. Chẳng qua cô ấy cũng chẳng thèm để ý. Đối với cô ấy mà nói, quan trọng nhất vẫn là bản thân mình. Còn những người khác ấy, từ trước đến giờ cô ấy chưa từng để trong lòng. Vậy nên chẳng trách vài năm nay ông Nguyễn, bà Nguyễn khuyên nhủ biết bao nhiêu lần, nguyên chủ cũng không nghĩ đến việc điều chỉnh quan hệ với chống.
Nếu nói một cách tích cực, không quan tâm đến kết cục cuối cùng của nguyên chủ, thì cô ấy… sống thật sự rất thoải mái.
Bởi vì cô ấy không để ý đến bất cứ kẻ nào, cho nên mãi đến cuối cùng, nguyên chủ thật sự là không có bất cứ lúc nào cảm nhận được cảm giác đau thương.
Nguyễn Hạ ậm ừ một tiếng: “Con biết mà, cho nên lần này con mới đưa Vượng Tử đi thành phố A. Mẹ, chúng ta không nói chuyện nữa, nhớ chuẩn bị cơm trưa cho con nữa, con ăn ở nhà.”
Nghe xong lời này, bà Nguyễn lại càng vui vẻ.
Phải biết rằng đứa con gái này đã rất lâu rồi không ngồi xuống ăn bữa cơm tử tế với bọn họ, bà Nguyễn lập tức đáp ứng. Sau khi treo điện thoại, bà liền nói với chồng: “Ông mau ra ngoài mua đồ ăn đi. Hạ Hạ nói đợi lát nữa nó về ăn cơm đấy!”
Ông Nguyễn còn tưởng rằng tai bản thân vừa rồi nghe nhầm, mãi đến lúc vợ ông ra vẻ muốn đánh người, ông mới hồi phục lại tinh thần, nhếch môi nở nụ cười: “Được rồi, Hạ Hạ thích nhất là món thịt cá kho tàu do tôi làm, bây giờ tôi phải ra chợ mua đồ ăn luôn đây!”
Tuy rằng lúc trước Nguyễn Hạ lớn lên diện mạo bình thường nhưng cô là người thích gái đẹp, luôn theo đuổi cái đẹp. Cho nên cô nào sợ dáng vẻ của bản thân bình thường, cô vẫn luôn tận lực học trang điểm. Vài năm trở lại đây, kĩ năng trang điểm của cô cũng có thể nói là ngang hàng với người chuyên nghiệp.
Ngay cả khuôn mặt này của nguyên chủ, cho dù chúng vốn đã rất đẹp, Nguyễn Hạ ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy trên bàn toàn là mỹ phảm bảo vệ da, miễn cường định thần lại rồi từng bước từng bước bắt đầu trang điểm.
“Nhạt phấn nồng son” hết thảy tuyệt vời, lúc Nguyễn Hạ nhìn thấy gương mặt này của nguyên chủ thì nghĩ ngay đến câu thơ này.
Sau hơn mười phút, Nguyễn Hạ nhìn thấy bản thân trong gương, vô cùng hài lòng.
Nên biết rằng cho dù là mỹ nữ xinh đẹp đến mức nào, mặt mộc với đã trang điểm vẫn sẽ khác nhau. Sau khi đã trang điểm xong, ước chừng giá trị nhan sắc sẽ cao hơn vài phần.
Nguyễn Hạ đọc lướt một lượt nội dung tiểu thuyết, nguyên chủ không có bất cứ tình cảm gì với chồng và đứa con, càng không nói đến người ngoài như cô.
Hiện tại cho dù thay đổi hoàn toàn để trở thành một người mẹ tốt, hay là làm một người vợ tốt, cô đều không có hứng thú.
Chỉ có điều, nếu như hiện tại cô đã xuyên đến đây, biến thành Nguyễn Hạ trong thế giới tiểu thuyết này, dưới tiền đề là cô đã biết được nội dung câu chuyện này, cô đương nhiên phải theo cái lợi, tránh hại, lựa chọn thứ có lợi nhất với bản thân mình.
Ở trong nội dung tiểu thuyết, Tống tiên sinh sẽ gặp phải sự cố không may bên ngoài.
Nam nhân này còn chưa chính thức lên sân khấu, chưa xuất đầu lộ diện mà đã phải đi nhận cơm hộp (kết thúc vai diễn) rồi… Cái chết rất drama, cũng rất nghẹn khuất.
Cho dù như thế nào, hiện tại anh vẫn là chồng trên danh nghĩa của cô, hơn nữa theo như nội dung vở kịch, nếu như anh không chết thì người có lợi nhất là cô.
“Hầy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.” Nguyễn hạ tự lẩm nhẩm: “Tống tiên sinh, tôi sẽ giúp anh nhưng có thể sống sót hay không thì phải nhìn vào số mệnh của anh thôi.”
Tống tiên sinh ở nơi xa hắt xì một cái.
Trợ lí đứng một bên vội vàng nói: “Tống tổng, có cần chỉnh tăng nhiệt độ điều hòa không?”
Tống tiên sinh không thay đổi sắc mặt lật giở văn kiện, trầm giọng nói: “Không cần.”
Mặc dù Tống tiên sinh không hề có tình cảm gì với nguyên chủ, có điều thứ cần phải cho cô ấy thì anh cũng cho, từ trước đến nay anh đều không hề keo kiệt, ít nhất về phương diện vật chất, anh chưa từng bạc đãi cô ấy, anh cũng chưa từng có ý kiến gì về cách sống xa xỉ của nguyên chủ.
Trong lúc học đại học thì Nguyễn Hạ đã thi lấy giấy phép lái xe, sau đó lại mua một chiếc xe secondhand, vì vậy ở phương diện lái xe, cho dù cô không phải là tài xế già, thế nhưng lái ra ngoài cũng không hề có chút vấn đề nào. Xe của nguyên chủ là một chiếc BMW X5, Nguyễn Hạ ngồi xuống, cô suy đoán chắc hẳn đây là kiểu bố trí cao cấp nhất, giá của xe mới cũng như chiếc xe secondhand hơn mười vạn, quả thực nếu so sánh với chiếc xe này thì không hề giống nhau.
Trên đường lái xe về nhà mẹ, cô cũng thuận tiện sắp xếp lại quan hệ nhân vật cũng như cốt truyện một lát.
Trong tiểu thuyết cũng không miêu tả nhiều về Tống tiên sinh, thế nhưng vào lúc này thì anh cũng đã là một trong những người thành công. Ba mẹ của Tống tiên sinh mất sớm, trong nhà anh không còn họ hàng gì nữa, thật ra nếu theo lý mà nói, sau khi anh chết, chỉ tính tài sản mà anh để lại cũng đủ cho nguyên chủ tiêu xài cả đời. Có điều kỳ quái chính là sau khi anh chết, công ty lập tức bộc phát khủng hoảng, tài chính cũng xuất hiện tình trạng thiếu hụt, nguyên chủ căn bản không hiểu về chuyện làm ăn, sau khi dằn vặt nửa năm thì cũng chẳng thể cứu vãn được nữa, thứ để lại cho mẹ con hai người bọn họ chỉ có hai căn nhà và xe.
Dưới cách nhìn của một người còn đang giãy dụa trên ranh giới nghèo khó trước khi xuyên không, Nguyễn Hạ nghĩ có hai căn nhà, chỉ cần nguyên chủ không tiêu xài một cách mù quáng thì dựa vào hai căn nhà này, hoàn toàn có thể làm cho cuộc sống của cô ấy và con trai trôi qua không tệ. Dù sao thì giá nhà lúc này không hề thấp, cho thuê một căn nhà trong đó, tiền thuê mỗi tháng đểu đủ để sinh sống.
Thế nhưng nguyên chủ là ai cơ chứ, cô ấy chính là mỹ nhân rắn rết, dựa vào giá trị nhan sắc và dã tâm của cô ấy, căn bản không thể nào thỏa mãn với việc trông coi hai căn nhà, vì thế, cô ấy lại muốn tìm một cái máy ATM.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook