" Đa Tạ…" hai đứa nhóc nhìn Ngụy Đồ Thanh ấp úng nói ra lời cảm ơn chân thành

" Không có gì…mà hai đứa cứ ở đây mãi sao? "

" Chúng cháu không có nhà nên chỉ đành ở đây mà xin tiền của người dân thôi, cuối ngày cũng là lúc chợ tan cháu mới dám đi tìm thức ăn mà mọi người không mua nữa mà ăn tạm qua ngày thôi…" cậu bé đáp

" Ca ca cháu là người tốt, huynh ấy luôn chăm sóc cho cháu và con dạy cháu những điều hay ho và tốt đẹp nữa nhưng cháu muốn học hỏi nhiều hơn cơ mà huynh ấy lại hết kiến thức để chỉ cho cháu rồi…cũng đơn giản thôi dù gì chúng cháu cũng không được đi học… cũng không có cha mẹ…" cô bé buồn bã nói

Thấy hoàn cảnh đáng thương như vậy Ly Đàm khuyên Ngụy Đồ Thanh " Ngươi nhận nuôi hai đứa trẻ này đi, ta không nỡ nhìn chúng lớn lên như vậy…" Ngụy Đồ Thanh thầm nghĩ " thân mình còn lo chưa xong… nhưng mà giờ bỏ đi thì thấy tội cho hai đứa nhóc này quá…thôi thì làm việc thiện sẽ được quả báo xứng đáng mà… "

" Vị đại ca này có thể nhận tụi cháu làm người hầu kẻ hạ cho huynh được không? Chúng cháu chỉ cần có chỗ ăn chỗ ở là tốt lắm rồi…" cô bé lên tiếng. Nghe vậy Ngụy Đồ Thanh càng thêm xót thương cho những đứa trẻ hiểu chuyện này

" Không được! "

Nghe vậy hai đứa trẻ buồn bã thầm nghĩ bản thân chúng chỉ là những đứa trẻ bị vứt bỏ bị mọi người bàn tán về cha mẹ là người vô tâm…thì không ai dám nhận


" Ta không thể nhận hai đứa vào làm kẻ hầu người hạ ta được…hay là ta sẽ nhận nuôi hai đứa nhé " Ngụy Đồ Thanh nhìn hai đứa trẻ trước mặt mà nói. Khi nghe chàng nói vậy hai đứa trẻ không kìm được cảm xúc mà lao đến ôm chầm lấy chàng

" đa tạ…đa tạ…" chúng không biết nói gì ngoài những câu cảm ơn

" Vậy bọn cháu gọi người là CHA nhé " hai đứa nhóc hào hứng nhìn Ngụy Đồ Thanh mong chờ câu trả lời từ chàng, Ngụy Đồ Thanh nghe vậy có chút bất ngờ " Hả!! Vậy…cũng được…" nhưng chàng vẫn đồng ý để những mong đợi của chúng không bị chàng phá vỡ

" Cha có con ruột không? " cô bé hỏi với vẻ mặt thấp thỏm lo lắng

" Nếu cha có xon ruột thì sao? Chúng ta được cha nhận nuôi đã tốt lắm rồi nếu bị đối xử tệ cũng đâu có sao " cậu bé thản nhiên trả lời câu hỏi của cô bé nhằm trấn an sự lo lắng của cô

" Ta không có vợ con gì hết, hai đứa không lo hị đối xử phân biệt đâu " Ngụy Đồ Thanh ngoài mặt thì mỉm cười nhưng trong nội tâm gào thét " Mình mà đã đến tuổi có con rồi á? Vợ còn chưa có nỗi nữa là… giờ lại lo cho mấy đứa nhóc này nữa quả nhiên mình…THẬT TỐT BỤNG LÀM SAOOOO…"

Ngụy Đồ Thanh gặng hỏi về tên hai đứa nhóc này


" Hai đứa tên gì? "

" Chúng con không có tên, cha đặt tên cho chúng con theo họ của cha đi " hai đứa háo hức ngóng chờ, Ngụy Đồ Thanh suy nghĩ một hồi thì nói

" Ta họ Ngụy…tên Ngụy Đồ Thanh. Con là Ngụy Cát Nhi. Ngụy Trì tên này là tên của con - ca ca của Ngụy Cát Nhi "

Hai đứa trẻ nghe xong thì khóc oà lên

" Cuối cùng chúng ta cũng đã có tên rồi vậy là từ giờ không ai gọi chúng ta là những đứa trẻ ăn xin nữa…" Ngụy Đồ Thanh mỉm cười trìu mến mà xoa đầu hai đứa trẻ " Không sao nữa rồi… từ giờ các con sẽ là con của Ngụy Đồ Thanh ta, không ai dám đụng vào các con nữa"

Ly Đàm đứng bên cạnh nhìn khung cảnh cảm động trước mắt mà phán " lại gà trống nuôi con à? Chúc ngươi may mắn trong cuộc sống nhé "

Về đến phủ hai đứa trẻ cảm thấy xa lạ mà núp đằng sau Ngụy Đồ Thanh,Tiêu Tần chạy ra thì thắc mắc không biết con ai lại đi lạc vào phủ vương gia của mình

" Hai đứa con ai thế? Có biết đây là đâu không? "

Hai đứa trẻ chỉ tay vào Ngụy Đồ Thanh ý chỉ rằng Ngụy Đồ Thanh là cha chúng Tiêu Tần không hiểu chúng đang nói gì cho đến khi Ngụy Đồ Thanh phản ứng lại “Là con ta” nghe vậy Tiêu Tần nhỉ chết lặng " CÁI GÌ LẠI XẢY RA NỮA VẬY?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương