Phân Cửu Tất Hợp
-
Chương 182: Ngoại Truyện Trường Học
Ngư Hi không thích học, thích xem phim đọc tiểu thuyết, thỉnh thoảng còn đu thần tượng, đi học một tháng rưỡi, vợ đã đổi mấy người, Hàn Nghi Tư nghe cô nói tình yêu sét đánh cũng chỉ dửng dưng hỏi: "Lại là nhân vật giả tưởng nào?"
Ngư Hi e thẹn ngượng ngùng: "Không phải, người thật."
Hàn Nghi Tư vừa cúi đầu làm bài vừa hỏi: "Ngôi sao nào?"
Ngư Hi giấu giấu giếm giếm: "Không phải ngôi sao."
Hàn Nghi Tư ngạc nhiên: "Trong nhóm nhạc?"
Ngư Hi bực bội quát: "Nhóm em gái cậu!"
Cô nói hơi lớn, bị Trình Thụ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn qua.
Ngư Hi khẽ cắn môi cúi đầu, dùng ngón tay bóp Hàn Nghi Tư.
Hàn Nghi Tư đỏ mặt, buột miệng: "Phắc! Đau!"
Động tác của hai cô không nhỏ, Trình Thụ hắng giọng một tiếng: "Làm bài tử tế, không được châu đầu ghé tai."
Ngư Hi bị thầy nhắc nhở như vậy cũng mất hứng, không tiếp tục nói chuyện cùng Hàn Nghi Tư.
Thỉnh thoảng Hàn Nghi Tư vẫn hỏi: "Làm xong chưa? Nhanh nhanh, mượn chép."
"Chép chép chép." Ngư Hi lẩm bẩm: "Tôi mới không thèm chép, về sau tôi sẽ nghiêm túc học bài!"
Hàn Nghi Tư khó hiểu nhìn Ngư Hi: "Cậu đổi tính à?"
Ngư Hi nhìn cô một cách sâu kín: "Linh hồn của tôi thăng cấp."
Hàn Nghi Tư:...!
Bài kiểm tra không chép của Ngư Hi nhanh chóng được trả về, điểm thảm không nỡ nhìn, vẫn còn kém một khoảng mới đạt yêu cầu, cô lại vô cùng vui vẻ cầm bài kiểm tra vừa được trả đi đến chỗ Giang Tĩnh Bạch, còn chưa kịp hỏi liền nghe được tiếng của Lư Tiểu Vĩ: "Bạn học Giang, tôi vẫn chưa hiểu câu này, cậu có thể giảng cho tôi được không?"
Bạn cùng bàn của Giang Tĩnh Bạch ồ ồ thốt lên, Ngư Hi nhìn Lư Tiểu Vĩ, gấp bài kiểm tra lại, nghe được giọng nói lạnh nhạt của cô: "Sách giáo khoa trang 32 có lời giải chi tiết của câu này, cậu có thể đọc."
Ngư Hi nghe thấy câu trả lời này liền cười, cảm thấy rất vui.
Lư Tiểu Vĩ vốn chỉ tùy tiện tìm một lí do để tiếp cận Giang Tĩnh Bạch, lâu như vậy từ khi khai giảng, cậu ta đều lắc lư trước mặt Giang Tĩnh Bạch cả ngày, mong chờ được làm quen, nhưng chưa một lần đạt được gì.
Cậu ta vẫn chưa bỏ cuộc: "Vậy câu này thì sao? Câu này không có ở trong sách."
Giang Tĩnh Bạch lấy bài kiểm tra, còn chưa lên tiếng, phía sau đã có tiếng nói.
"Không có trong sách thì có trên Baidu." Ngư Hi không nhịn được giễu cợt: "Không có nữa thì tìm thầy hỏi.
Người ta không cần học à, làm lỡ thời giờ của người ta, Lư Tiểu Vĩ cậu có biết xấu hổ không?"
Lư Tiểu Vĩ bực bội quay đầu, nhìn thấy Ngư Hi đứng sau, đầy bụng tức giận liền vơi một nửa.
Ai bảo đẹp nên có đặc quyền, nhìn thấy gương mặt này muốn phát cáu cũng không phát được.
Ngư Hi lách qua Lư Tiểu Vĩ ngồi xuống bên cạnh Giang Tĩnh Bạch, lôi phần phật bài kiểm tra, Giang Tĩnh Bạch khó hiểu: "Sao thế?"
"Tôi không hiểu bài, muốn hỏi cậu."
Dư âm cô vừa mắng Lư Tiểu Vĩ vẫn chưa tan, Giang Tĩnh Bạch hé môi, còn chưa kịp lên tiếng, Ngư Hi đã chủ động nói: "Tôi không biết xấu hổ."
Giang Tĩnh Bạch:...!
Ngư Hi không biết xấu hổ rất thành công, vừa hết giờ liền đi tìm Giang Tĩnh Bạch hỏi bài, cuối cùng cái gì cũng không nghe vào, chỉ chăm chú nhìn gương mặt của người ta.
Lông mi dài ghê, còn vừa dày vừa cong, quá xinh.
Da trắng ghê, trắng như phấn, quá đẹp.
Mặt mũi cân đối ghê, mắt ra mắt, mũi ra mũi, miệng ra miệng, quá hoàn hảo.
Ngư Hi chống cằm mê mẩn, Giang Tĩnh Bạch cúi đầu giải công thức: "Hiểu chưa?"
"Ngư Hi?"
Ngư Hi vội bừng tỉnh, nuốt nước bọt: "Gì cơ?"
Giang Tĩnh Bạch tốt bụng hỏi lại: "Cậu đã hiểu chưa?"
Vừa rồi cậu ấy có nói ư? Ngư Hi nhíu mày: "Vẫn chưa."
Giang Tĩnh Bạch nhẹ nhàng thở dài: "Tôi nói lại lần nữa."
Ngư Hi cứ thế chiếm Giang Tĩnh Bạch làm của riêng sau giờ học.
Suốt một tuần, trên diễn đàn có một chủ đề lặng lẽ ngoi lên: 【 Quan hệ giữa Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch đã được chữa lành? 】
--- Không phải chứ? Mấy hôm trước Ngư Hi còn dỗi Giang Tĩnh Bạch, nói cậu ấy chỉ biết đọc sách là con mọt sách mà!
--- Hình như dạo này hai cậu ấy hơi bị thân nhau?
--- Lẽ nào hai hoa khôi hòa giải rồi?
--- Không phải một núi không chứa hai hổ ư?
--- Trẻ con, vừa đọc liền thấy các cậu không hiểu gì, chiêu này của Ngư Hi là lấy lui làm tiến, sau khi hết giờ cậu ấy đều tìm Giang Tĩnh Bạch hỏi bài, bề ngoài là chuyện tốt, thực tế thì sao, thật ra cậu ấy đang muốn kéo chân Giang Tĩnh Bạch lại!
--- Phắc, có lý! Cậu ta học không giỏi, cũng làm Giang Tĩnh Bạch không học được!
--- Chiêu này của Ngư Hi quá lợi hại, quá tàn nhẫn!
Ngư Hi vui vẻ ôm sách về chỗ ngồi liền nhìn thấy Hàn Nghi Tư bí ẩn nói: "Hi Hi à, cậu tha cho Giang Tĩnh Bạch đi."
???
Trên mặt Ngư Hi hiện lên dấu chấm hỏi: "Cái gì?"
Hàn Nghi Tư nắm tay kéo cô ngồi xuống, hỏi: "Có phải cậu muốn làm liên lụy Giang Tĩnh Bạch?"
Ngư Hi sửng sốt: "Ai nói!"
Thái độ của cô rõ ràng tích cực như vậy mà Hàn Nghi Tư không nhìn ra sao?
Đúng là Hàn Nghi Tư không nhìn ra, cô chỉ đọc chuyện bịa như thật những người kia nói trên diễn đàn.
Ngư Hi vốn không có chút hứng thú nào đối với học tập, giờ đây lại đột nhiên có hứng, nói không kỳ quặc thì là giả.
Thấy Ngư Hi còn muốn giả ngốc, cô liền lấy điện thoại nói: "Này, tự xem đi."
Ngư Hi nhận điện thoại, nhìn thấy thuyết âm mưu đầy màn hình, nói cô thành đồ đê tiện chết tiệt, cả ngày đều chiếm lấy thời gian của Giang Tĩnh Bạch chính là để không cho người ta học.
Ngư Hi đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Đều là vớ vẩn!"
Hàn Nghi Tư lấy điện thoại của mình về: "Trên diễn đàn nói có thật không?"
"Thật cái gì mà thật!" Ngư Hi tức giận trừng cô ấy: "Tôi là loại người này à?"
Hàn Nghi Tư nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: "Đúng."
Ngư Hi giận đến tiết tự học buổi tối cũng không nói gì, lấy sách Ngữ Văn ngồi một bên nghịch, cuối cùng nằm xuống bàn nhìn về phía Giang Tĩnh Bạch.
Giang Tĩnh Bạch đang nghiêm túc làm bài, chồng sách bên cạnh hơi cao, lúc cúi đầu chỉ có thể nhìn được phần gáy.
Bạn học xung quanh thỉnh thoảng đặt câu hỏi, cô ấy sẽ ngẩng lên từ sách vở, trả lời một cách nghiêm túc.
Ngư Hi nhìn chăm chú góc mặt của cô ấy, nhìn chỗ nào thỏa mãn chỗ ấy.
Tiết học thứ hai, Hàn Nghi Tư chọc chọc cô, nhỏ nhẹ nói: "Xin lỗi mà."
Ngư Hi không để ý đến cô ấy, kéo tay áo mình về tiếp tục ngắm Giang Tĩnh Bạch.
Hàn Nghi Tư nhét đồ uống qua: "Xin bớt giận."
Lúc này Ngư Hi mới miễn cưỡng cho cô ấy chút sắc mặt tốt: "Sao?"
Hàn Nghi Tư hớn hở: "Lúc đó tôi nói đùa với cậu thôi mà, cậu là người thế nào tôi còn không biết sao, sao có thể làm việc thiếu đạo đức như vậy!"
"Trên mạng đều là mấy tên ngu nói bậy, lát nữa rảnh tôi mắng bọn họ giúp cậu!"
Ngư Hi rất thoải mái, gật đầu: "Tạm được."
Sau khi thấy cô hết giận, Hàn Nghi Tư không nhịn được hỏi: "Cơ mà Hi Hi à, dạo này cậu khang khác."
Ngư Hi quay đầu: "Rõ lắm à?"
Hàn Nghi Tư gật đầu, đâu chỉ rõ, chỉ thiếu viết ở trên mặt.
Trước kia Ngư Hi đọc sách nửa tiếng là có thể ngủ, thường xuyên đến muộn tiết tự học buổi sáng, hiện tại không chỉ đến đúng giờ, còn rất tích cực học bài, nhất là khi giáo viên yêu cầu làm văn, cô có thể hào hứng cả buổi chiều.
Ngư Hi thích học như vậy từ khi nào? Còn đặc biệt thích môn văn? Hàn Nghi Tư khó hiểu.
Ngư Hi bí bí ẩn ẩn kéo tai Hàn Nghi Tư: "Cậu còn nhớ lần trước tôi nói tình yêu sét đánh không?"
Hàn Nghi Tư gật đầu: "Nhớ."
Ngư Hi ngượng ngà ngượng ngùng: "Vậy đó, tôi chính là..."
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng bẽn lẽn của cô, Hàn Nghi Tư đột nhiên thông minh, giật mình hỏi: "Không phải cậu bị tình yêu sét đánh với thầy giáo Ngữ Văn chứ?"
Vẻ mặt Ngư Hi nứt ra, cô nghiến răng nghiến lợi: "Phắn!"
Hàn Nghi Tư bị mắng mà ngây ngốc, gãi gãi đầu.
Ngư Hi không tiếp tục nói chuyện tình cảm cùng Hàn Nghi Tư, dù sao cái đồ đầu gỗ này chắc chắn cũng không hiểu.
Cô ôm đề văn giáo viên vừa giao nghiên cứu, cuối cùng không viết chữ nào.
Hết tiết tự học buổi tối, Hàn Nghi Tư hỏi cô có muốn đi cùng nhau không, cô uyển chuyển từ chối.
Đợi các bạn đi gần hết, cô mới cầm vở đi đến bên cạnh Giang Tĩnh Bạch, nói: "Đại biểu môn, vẫn chưa đi à."
Giang Tĩnh Bạch đã quen với việc cả tuần nay Ngư Hi đều đến đây thảo luận vấn đề vào mỗi tối, có lúc là bài tập toán, có lúc là sách văn, có lúc là từ vựng tiếng Anh, hễ là vấn đề có đáp án trong sách, cô ấy đều có thể hỏi, nhưng Giang Tĩnh Bạch cũng không mất kiên nhẫn với Ngư Hi như với những bạn học khác, có lẽ lần đầu gặp gỡ đã khắc sâu ấn tượng, cô cảm thấy Ngư Hi rất đáng yêu, vì thế vẫn luôn giúp đỡ nếu có thể, đôi khi giải đáp cho cô ấy cũng tương đương với ôn tập lại một lần, nên cô không bài xích.
Ngư Hi ngồi xuống ghế bên cạnh cô: "Viết văn xong chưa."
Giang Tĩnh Bạch đóng sách lại: "Viết xong."
"Tôi vẫn chưa viết xong, cậu giảng cho tôi được không?" Cô đan hai tay vào nhau, giống như bé thỏ tội nghiệp, hai mắt trong veo, hoàn toàn không thấy tư thế kiêu căng của lần đầu gặp gỡ.
Nhìn cô như vậy, Giang Tĩnh Bạch không khỏi mềm giọng: "Không hiểu chỗ nào?"
Ngư Hi không hề xấu hổ chút nào: "Chỗ nào cũng không hiểu."
Giang Tĩnh Bạch:...!
Đề bài rất đơn giản, tám trăm chữ rất đơn giản, dưới ngòi bút của Ngư Hi lại như vạn dặm trường chinh, mỗi khi viết một câu cô đều phải hỏi Giang Tĩnh Bạch thế này có được không.
Ban đầu Giang Tĩnh Bạch còn muốn hướng dẫn cho cô, cuối cùng dứt khoát cầm sách vở ngồi bên cạnh, một người viết văn, một người cúi đầu đọc sách.
Không khí yên tĩnh, phòng học đã không còn ai, chỉ còn lại hai cô.
Ngư Hi viết xong câu cuối cùng, nghiêng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch.
Giang Tĩnh Bạch đang xem từ vựng tiếng Anh, hàng mi hơi rũ xuống, làm thành cái bóng nho nhỏ dưới mắt, mũi cao thanh tú, môi hồng răng trắng.
Ngư Hi nhìn chăm chú, bỗng nhiên tim đập thoáng nhanh hơn, cô gọi: "Đại biểu môn."
Giang Tĩnh Bạch quay đầu: "Viết xong chưa?
Ngư Hi tiến lên nhìn, hỏi: "Đang xem gì đấy?"
Giang Tĩnh Bạch mở sách: "Học từ vựng."
Trong mắt đều là những từ tiếng Anh, Ngư Hi có thể nhận biết từng từ riêng lẻ, nhưng không hiểu khi được ghép lại.
Cô gật đầu: "Đã học xong chưa?
Giang Tĩnh Bạch thấp giọng: "Tương đối."
Ngư Hi cười, nảy ra ý hay: "Vậy tôi kiểm tra cậu nhé?"
Giang Tĩnh Bạch buông sách: "Cũng được."
Ngư Hi nhận lấy rồi kiểm tra theo thứ tự trên sách, cuối cùng khép lại nói: "Người con gái."
Giang Tĩnh Bạch không cần suy nghĩ: "Girl."
Nụ cười của Ngư Hi cứng lại: "Người con gái của tôi."
Giang Tĩnh Bạch tỏ ra như thường: "My girl."
Giọng nói của Ngư Hi lộ ra ý cười thấp thoáng: "Cậu là người con gái của tôi."
"Youre my girl."
Ánh mắt trong veo, nét mặt thản nhiên, sau khi nói xong, Giang Tĩnh Bạch nhìn Ngư Hi một cách nghiêm túc.
Ngư Hi nuốt nước bọt, rõ ràng đang đặt hố Giang Tĩnh Bạch, nhưng ngược lại cô mới là người bị trêu chọc, trong lòng tê dại, nhịp tim chợt nhanh hơn, màng nhĩ đều có thể nghe được tiếng tim thình thịch thình thịch hỗn loạn!
Cô cảm thấy, mình hoàn toàn xong rồi.
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngư Hi: Xong rồi xong rồi, tôi thật sự thích cậu ấy!
Hàn Nghi Tư: Vậy mà là thích cậu ta à? Cậu thế là thèm muốn cơ thể cậu ta!
Ngư Hi:....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook