Phản Bội Chi Luyến
-
Chương 7
*********
Đi xuống lầu, ngồi vào trong xe, Lôi Nhất Minh liếc nhìn Thẩm Mông bên cạnh. Bộ dáng nó thực sự rất giống Thẩm Quần, ngũ quan khá tinh xảo, làn da trắng nõn mềm mại, đôi mắt vừa to vừa đen, hai mí mắt rõ ràng, cái mũi thẳng, môi hồng hồng; thằng bé hơi mập, khuôn mặt tròn tròn, cằm béo đến có ngấn. Diện mạo này khi trưởng thành nhất định sẽ là một người đẹp trai như ba ba nó. Nhưng mỹ nam tương lai này giờ lại đang buồn bực, khuôn mặt nhăn nhó như ăn phải hoàng liên.
(hoàng liên: một vị thuốc đông y, rất đắng. Ai có hứng thú tìm hiểu, xin mời gg nhé)
“Thắt dây an toàn vào.” Lôi Nhất Minh khom người xuống, giúp Thẩm Mông thắt dây an toàn rồi mới khởi động xe.
Đi một đoạn, Lôi Nhất Minh nhìn Thẩm Mông vẫn đang nhăn nhó, thanh thanh cổ họng, “Nhóc có biết chú bây giờ đang ở nhà nhóc không?”
“Ân!”
“Nhóc sợ chú?”
“Hơi hơi sợ!” Thẩm Mông nhỏ giọng trả lời.
Xem ra Thẩm Quần dạy nó rất tốt, không biết nói dối. Lôi Nhất Minh vừa lòng gật gật đầu.
“Vậy ba ba nhóc có nói với nhóc là phải ngoan ngoãn nghe lời chú không?”
“Có nói.”
Như vậy là tốt rồi. Lôi Nhất Minh hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng lại một chút, hắn hỏi, “Đạt Đạt là ai?”
“Ba ba không cho cháu nói.”
Cừ thật, không ngờ y lại phòng ngừa cẩn thận như vậy! Lôi Nhất Minh tức giận đến nheo mắt lại, “Nhóc không sợ nếu không nói cho chú biết, chú sẽ đánh nhóc sao?”
“Ba ba nói không thể nói là không thể nói, bị đánh cũng không thể nói!” Thẩm Mông bĩu môi thở phì phì trả lời, “Cháu đã phát lời thề nam tử hán với ba ba, không thể bội ước, bằng không sẽ không lớn được!”
Thật đúng là trẻ con. Nhưng Lôi Nhất Minh cũng hiểu được chính mình không có khả năng sử dụng bạo lực với con nít. Hắn không thể làm gì khác hơn là hung hắng liếc Thẩm Mông một cái rồi đổi đường. Hắn liếc mắt lên kính chiếu hậu, chỉ thấy cái cặp Doraemon màu xanh hiện ra trước mắt.
“Túi sách là ai mua cho nhóc?”
“Ba ba.”
“Nhóc thích con mèo béo kia sao?”
“Không phải mèo béo, là Doraemon!”
“Lắm chuyện, nhóc thích con mèo đó?”
“Ân!”
“Có đồ chơi khác không?”
“Còn có một cái gối ôm và một con Doraemon nhồi bông nữa.”
“Đều là do ba nhóc ba mua?”
“Gối ôm là ba ba mua. Doraemon bằng bông thì không phải.”
“Người đó tặng cho ngươi? Mẹ nhóc ở nước Mĩ tặng nhóc sao?” Rõ ràng biết Thẩm Quần sau khi ly hôn không hề liên lạc vói người vợ trước, nhưng Lôi Nhất Minh vẫn cố ý hỏi như vậy.
“Không phải, cháu chưa thấy mẹ bao giờ. Cháu có ba ba và Đạt Đạt là đủ rồi.” Luận tâm cơ thì nhóc con như nó sao có thể là đối thủ của người lớn được?!
“Đó là Đạt Đạt tặng sao?”
“Ân!”
Cư nhiên ngay cả một đứa nhóc cũng lấy lòng, thật đúng là chẳng biết xấu hổ. Lôi Nhất Minh nắm chặt tay lái, nheo mắt lại, không hỏi gì nữa.
Xe một đường chạy như bay, một lớn một nhỏ hai người cũng không nói nữa.
Đứng trước cửa nhà trẻ, Thẩm Mông mở cửa xe ra, lễ phép cúi người với Lôi Nhất Minh, “Cám ơn.”
Lôi Nhất Minh nhìn nó nắm tay cô giáo, biến mất ở cửa, lập tức lấy di động gọi cho trợ lý, dùng khẩu khí không cho thương lượng, “Mau tìm cho tôi đĩa DVD và những món đồ chơi có hình Doraemon. Tôi muốn đến công ty là phải thấy.”
Đi xuống lầu, ngồi vào trong xe, Lôi Nhất Minh liếc nhìn Thẩm Mông bên cạnh. Bộ dáng nó thực sự rất giống Thẩm Quần, ngũ quan khá tinh xảo, làn da trắng nõn mềm mại, đôi mắt vừa to vừa đen, hai mí mắt rõ ràng, cái mũi thẳng, môi hồng hồng; thằng bé hơi mập, khuôn mặt tròn tròn, cằm béo đến có ngấn. Diện mạo này khi trưởng thành nhất định sẽ là một người đẹp trai như ba ba nó. Nhưng mỹ nam tương lai này giờ lại đang buồn bực, khuôn mặt nhăn nhó như ăn phải hoàng liên.
(hoàng liên: một vị thuốc đông y, rất đắng. Ai có hứng thú tìm hiểu, xin mời gg nhé)
“Thắt dây an toàn vào.” Lôi Nhất Minh khom người xuống, giúp Thẩm Mông thắt dây an toàn rồi mới khởi động xe.
Đi một đoạn, Lôi Nhất Minh nhìn Thẩm Mông vẫn đang nhăn nhó, thanh thanh cổ họng, “Nhóc có biết chú bây giờ đang ở nhà nhóc không?”
“Ân!”
“Nhóc sợ chú?”
“Hơi hơi sợ!” Thẩm Mông nhỏ giọng trả lời.
Xem ra Thẩm Quần dạy nó rất tốt, không biết nói dối. Lôi Nhất Minh vừa lòng gật gật đầu.
“Vậy ba ba nhóc có nói với nhóc là phải ngoan ngoãn nghe lời chú không?”
“Có nói.”
Như vậy là tốt rồi. Lôi Nhất Minh hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng lại một chút, hắn hỏi, “Đạt Đạt là ai?”
“Ba ba không cho cháu nói.”
Cừ thật, không ngờ y lại phòng ngừa cẩn thận như vậy! Lôi Nhất Minh tức giận đến nheo mắt lại, “Nhóc không sợ nếu không nói cho chú biết, chú sẽ đánh nhóc sao?”
“Ba ba nói không thể nói là không thể nói, bị đánh cũng không thể nói!” Thẩm Mông bĩu môi thở phì phì trả lời, “Cháu đã phát lời thề nam tử hán với ba ba, không thể bội ước, bằng không sẽ không lớn được!”
Thật đúng là trẻ con. Nhưng Lôi Nhất Minh cũng hiểu được chính mình không có khả năng sử dụng bạo lực với con nít. Hắn không thể làm gì khác hơn là hung hắng liếc Thẩm Mông một cái rồi đổi đường. Hắn liếc mắt lên kính chiếu hậu, chỉ thấy cái cặp Doraemon màu xanh hiện ra trước mắt.
“Túi sách là ai mua cho nhóc?”
“Ba ba.”
“Nhóc thích con mèo béo kia sao?”
“Không phải mèo béo, là Doraemon!”
“Lắm chuyện, nhóc thích con mèo đó?”
“Ân!”
“Có đồ chơi khác không?”
“Còn có một cái gối ôm và một con Doraemon nhồi bông nữa.”
“Đều là do ba nhóc ba mua?”
“Gối ôm là ba ba mua. Doraemon bằng bông thì không phải.”
“Người đó tặng cho ngươi? Mẹ nhóc ở nước Mĩ tặng nhóc sao?” Rõ ràng biết Thẩm Quần sau khi ly hôn không hề liên lạc vói người vợ trước, nhưng Lôi Nhất Minh vẫn cố ý hỏi như vậy.
“Không phải, cháu chưa thấy mẹ bao giờ. Cháu có ba ba và Đạt Đạt là đủ rồi.” Luận tâm cơ thì nhóc con như nó sao có thể là đối thủ của người lớn được?!
“Đó là Đạt Đạt tặng sao?”
“Ân!”
Cư nhiên ngay cả một đứa nhóc cũng lấy lòng, thật đúng là chẳng biết xấu hổ. Lôi Nhất Minh nắm chặt tay lái, nheo mắt lại, không hỏi gì nữa.
Xe một đường chạy như bay, một lớn một nhỏ hai người cũng không nói nữa.
Đứng trước cửa nhà trẻ, Thẩm Mông mở cửa xe ra, lễ phép cúi người với Lôi Nhất Minh, “Cám ơn.”
Lôi Nhất Minh nhìn nó nắm tay cô giáo, biến mất ở cửa, lập tức lấy di động gọi cho trợ lý, dùng khẩu khí không cho thương lượng, “Mau tìm cho tôi đĩa DVD và những món đồ chơi có hình Doraemon. Tôi muốn đến công ty là phải thấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook