[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh
-
Chương 234
Edit + beta: Iris
Ô Nhược bị nàng làm cho dở khóc dở cười, thấy phía trước có một đám phu nhân tiểu thư vây quanh một cái lồng sắt, liền mượn chuyện này, dời lực chú ý của Ô Hi: "Tiểu Hi, muội mau xem phía trước có rất nhiều người vây quanh lồng sắt kia, hẳn là sủng vật trong lồng sắt rất xinh đẹp."
Ô Hi nghe vậy, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn.
Ô Nhược vỗ nhẹ vai nàng: "Đi, chúng ta qua đó nhìn xem."
Ô Hi đến chỗ lồng sắt mà các phụ nhân vây quanh, lập tức bị tiểu yêu thú xinh đẹp trong lồng sắt hấp dẫn, nàng kinh ngạc cảm thán nói: "Thật xinh đẹp."
Tiểu yêu thú trông như một con tiểu miêu hồng nhạt, bốn chân ngắn nhỏ, đôi mắt đen nhánh vô tội, đỉnh đầu mọc thêm cái sừng nhỏ hồng nhạt, phía sau là ba cái đuôi mềm mại, dường như đây là lần đầu tiên nó thấy nhiều người như vậy nên sinh sợ hãi, khiến tâm mọi người mềm nhũn, hận không thể bế nó lên hôn vài cái.
Nhiều phu nhân tiểu thư nghe là một trăm vạn lượng, đều lưu luyến rời đi, các nàng cực kỳ muốn mua, nhưng tốn một trăm vạn lượng chỉ để mua sủng vật thì không đáng chút nào.
Ô Hi muốn mua nhưng lại bị con số này dọa sợ, xoay người câu lấy tay Ô Nhược: "Nhị ca, chúng ta đi thôi."
Ô Nhược nghi hoặc: "Muội không thích sao?"
"Thích a, nhưng mà đắt quá, còn đắt hơn ở chợ đen nữa, nhị ca, chúng ta đi dạo đi, nói không chừng sẽ kiếm được con khác giá cả phù hợp hơn."
Ô Nhược nhìn xung quanh, chỉ có ở đây là khá nhiều người vây xem, chứng tỏ tam vĩ miêu là sủng vật tốt nhất ở đây.
Mọi người vừa kinh ngạc vừa hâm mộ nhìn cậu.
Ô Hi sốt ruột đè thấp giọng: "Nhị ca, một trăm lượng thật sự quá đắt."
"Có tiền cũng khó mua được thứ mình thích, chỉ cần muội thích là được."
Người bán hỏi: "Công tử, ngài thật sự muốn mua tiểu yêu thú này sao?"
"Đúng vậy."
Người bán vui vẻ nói, nhấc lồng sắt lên: "Công tử, tiểu thư, hai người đi với ta."
Ô Nhược và Ô Hi đi cùng người bán đến chỗ lúc nãy đã gặp Thâm Tụng.
Người bán hô lên với người bán hàng lúc nãy đòi tiền thuốc men của Ô Nhược: "Tứ chưởng quầy, có người muốn mua tiểu yêu thú."
Tứ chưởng quầy vừa thấy Ô Nhược, tức khắc đen mặt: "Các ngươi chắc sẽ không nói tiểu yêu thú này là của các ngươi nữa chứ?"
Ô Hi trừng hắn một cái: "Ngươi không nghe người bán này nói sao? Chúng ta là muốn mua tiểu yêu thú."
Ô Nhược lấy ngân phiếu mà Hắc Tuyển Dực cho cậu, đưa cho Tứ chưởng quầy.
Đáy mắt Tứ chưởng quầy hiện lên tia kinh ngạc, hắn tưởng hai người kia sẽ trả giá. Hắn nhận ngân phiếu đếm lại, thấy đúng là một trăm vạn lượng liền gật đầu.
Lúc này bỗng có người nói: "Tiểu yêu thú này, bổn quận chúa muốn mua."
Ô Nhược và Ô Hi quay đầu liền thấy ba tiểu thư ăn mặc quý phái dẫn theo một đám tỳ nữ, hộ vệ đi tới.
Tiểu thư trẻ tuổi đi đầu chỉ vào tiểu yêu thú, nói lại lần nữa: "Con yêu thú này bao nhiêu, bổn quận chúa muốn mua."
Ô Nhược mặc kệ nàng, cầm lồng sắt tam vĩ miêu lên rồi rời đi.
Quận chúa tức giận dậm chân: "Ngươi không nghe thấy bổn quận chúa nói sao? Người tới, ngăn hắn lại cho bổn quận chúa."
Hộ vệ của nàng lập tức đi đến ngăn Ô Nhược lại.
Tiểu thư lam y đứng bên tay trái quận chúa nói: "Vị công tử này, ta khuyên ngươi tốt nhất nên để lồng sắt tiểu yêu thú lại rồi hẵng đi."
Ô Hi tức giận nói: "Các ngươi không biết thứ tự trước sau sao? Huống chi chúng ta đã bỏ ngân phiếu để mua, mắc gì phải đưa cho các ngươi."
Tiểu thư hoàng y đứng bên phải quận chúa nói: "Chỉ bằng nàng là Thiên Diêu quận chúa, ngoại tôn nữ của Đế Hậu."
Ô Hi hơi biến sắc, do dự nhìn thoáng qua Ô Nhược, lo chuyện này sẽ làm Ô Nhược khó xử, khiến Ô Nhược sống không tốt trong cung.
Ô Nhược dùng ánh mắt trấn an nàng, đang định mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy lồng sắt phát ra tiếng leng keng leng keng.
Mọi người ngẩng đầu thì thấy, phía trên lồng sắt bỗng dưng phát nổ.
Thiên Diêu quận chúa và hai vị tiểu thư tức khắc hoa dung thất sắc, các hộ vệ vội chạy đến bảo hộ các nàng.
Ô Nhược nhanh chóng kéo Ô Hi lui ra sau vài bước.
Ngay sau đó, có người giữ chặt cánh tay Ô Nhược: "Đi theo ta."
Ô Nhược ngơ ngác nhìn người tới: "Tuyển Hành đại nhân!?"
Đôi mắt nghiêm nghị của Tuyển Hành hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Chúng ta có duyên thật."
Ô Nhược cười nói: "Là Thâm Tụng đại nhân nói cho ngươi biết chúng ta ở đây sao."
"Đúng vậy." Bọn họ rời khỏi chỗ mua bán yêu thú: "Ta tìm ngươi lâu lắm rồi."
Hên là hắn đá chết tọa kỵ của Thâm Tụng, nếu không thì không biết đến bao giờ mới gặp được người này.
Ô Nhược hỏi: "Ngươi tìm ta làm gì?"
Tuyển Hành định mở miệng nói chuyện, lại thấy Ô Hi đứng bên cạnh, sắc mặt hơi đổi, đạm thanh hỏi: "Nàng là phu nhân của ngươi?"
"Không phải." Ô Nhược đưa tiểu yêu thú cho Ô Hi.
Ô Hi vừa chơi đùa với tiểu yêu thú trong lồng sắt, vừa lén nhìn Tuyển Hành. Nam nhân này đã đẹp lại còn mang theo cảm giác cực kỳ nguy hiểm, giống như trước mặt nàng có một con yêu thú đỉnh cấp cao to, làm cho nàng cảm thấy áp bách sợ hãi, hơn nữa khí thế trên người hắn không thua gì Dực ca.
Tuyển Hành không hỏi nhiều về chuyện này nữa: "Ngươi còn nhớ tôn tử bên người Bàng thái gia không?"
"Có."
"Cơ thể tôn tử hắn đã khôi phục lại bình thường."
"Vậy thì tốt rồi."
Tuyển Hành thấy cậu không có hứng thú với chuyện này, đoán có lẽ cậu không muốn nhớ lại chuyện của Đại Bàng, liền nói: "Thật ra ta tìm ngươi là vì muốn hỏi ngươi có thể đưa phương thuốc trị chứng Khuyết Dương cho ta hay không, thuận tiện hỏi xem ngươi có thể trị dứt điểm chứng Khuyết Dương hay không."
Ô Nhược gật đầu: "Đương nhiên có thể đưa phương thuốc cho ngươi, nhưng muốn trị khỏi hoàn toàn cũng không phải chỉ một hai ngày là xong."
"Vậy..." Tuyển Hành còn muốn nói gì đó, Thâm Tụng liền thở hồng hộc chạy đến chỗ bọn họ: "Con mẹ nó, người hoàng thất toàn thích ỷ thế hiếp người."
Ô Nhược hơi cau mày, nhận ra Thâm Tụng không thích người hoàng thất.
Thâm Tụng hỏi: "Sắp trưa rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện không?"
Ô Nhược nói xin lỗi: "Ta còn phải đi hiệu thuốc mua chút dược liệu."
"Chẳng lẽ ngay cả bữa cơm cũng không có thời gian ăn cùng sao?"
Ô Nhược cười nói: "Quả thật không có thời gian, bởi vì ta muốn mua rất nhiều dược liệu."
"Vậy..." Thâm Tụng nhìn Tuyển Hành, Tuyển Hành nói: "Chúng ta đi hiệu thuốc cùng ngươi, thuận tiện nhờ ngươi viết phương thuốc luôn."
"Được." Ô Nhược cùng bọn họ đến hiệu thuốc lớn nhất hoàng đô, Ô Hi dẫn Giác Giác đi dạo nơi khác.
Sau khi lấy được phương thuốc, Tuyển Hành và Thâm Tụng đứng ở một bên nhìn Ô Nhược chọn dược liệu.
Thâm Tụng thấy Ô Nhược mua mỗi loại một trăm cân, không khỏi trừng mắt: "Hắn mua nhiều dược vậy làm gì, coi dược thành cơm mà ăn chắc?"
Tuyển Hành đạm thanh nói: "Hẳn là muốn nghiên cứu trị liệu chứng Khuyết Dương."
Thâm Tụng lại trừng to mắt hơn: "Trị liệu chứng Khuyết..."
Tuyển Hành nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Thâm Tụng vội ngừng nói.
Tuyển Hành thấy nếu cứ đi theo Ô Nhược mãi cũng không hay, nên chỉ nhìn chằm chằm cậu một lúc liền cáo từ.
Ô Nhược lấy được dược liệu mình cần, nhờ người trong tiệm mang đến Vọng Nguyệt Cư, sau đó thì đi tìm Ô Hi.
Ô Hi lập tức hỏi: "Nhị ca, cái nam nhân tên Tuyển Hành kia là ai?"
"Một bằng hữu quen biết ở tầng mười tám."
"Hắn trông không giống người bình thường, khí thế rất mạnh."
Ô Nhược chọc ghẹo nàng: "Chẳng lẽ Tiểu Hi coi trọng hắn?"
Nếu là vậy thật thì hơi khó khăn rồi đây.
Người giống Tuyển Hành quá mức cường thế, không phải là dạng nam nhân dễ giao tâm của mình cho người khác, nên căn bản không hợp với Ô Hi.
Ô Hi đỏ bừng mặt: "Nhị ca nói gì vậy? Muội chỉ cảm thấy hắn rất giống Dực ca thôi."
Ô Nhược kỳ quái nói: "Giống chỗ nào? Tuyển Dực nhà ta đẹp hơn hắn nhiều."
Ô Hi bị chọc cười: "Dạ, dạ, dạ, Dực ca đẹp nhất, nhưng muội không có nói diện mạo, mà là khí thế và những mặt khác cơ."
"Vậy hả?" Trong mắt Ô Nhược, nam nhân nhà cậu là tốt nhất, nam nhân khác không có cửa để so.
Ô Hi vừa nhìn đã biết cậu nghĩ gì, không khỏi trợn trắng mắt: "Chúng ta về thôi."
Hai người về vương phủ, Ô Hi nhìn thấy U Diệp đi đến đây, bỗng nhớ đến mấy lời Ô Nhược nói ở chỗ mua bán yêu thú, tức khắc mặt nóng lên, vội chào một tiếng đại tẩu liền bỏ chạy về phòng.
U Diệp đầu đầy mồ hôi: "Muội ấy bị sao vậy?"
Lúc trước mỗi lần thấy hắn, Ô Hi đều kêu đại tẩu rất thân thiết, sao bây giờ lại chạy trốn nhanh dữ vậy.
Ô Nhược nhịn cười: "Không có gì, không có gì."
Ăn cơm chiều xong, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc mẹ cậu và tiểu muội tắm rửa Ô Nhược lén trốn ở chỗ tối, đến khi thấy mẹ cậu và tiểu muội tắm xong mới trở về phòng Ô Trúc, sau đó thấy Quỷ Bà đi tới đi lui trong sân.
Cậu nhướng mày, đi qua: "Quỷ Bà."
Dường như Quỷ Bà đang suy nghĩ chuyện gì đó, nghe thấy có người gọi mình thì giật mình hoảng sợ, nhảy dựng lên.
"Xin lỗi, dọa đến bà rồi sao?" Ô Nhược đi đến trước mặt bà: "Bà ở đây làm gì thế?"
Quỷ Bà xua xua tay, tỏ vẻ không có gì.
"Ta dẫn bà về phòng nha."
Quỷ Bà hơi do dự, vẫn gật đầu, ánh mắt nhìn ngó xung quanh.
Ô Nhược dẫn người vào phòng, sau đó quan sát nhất cử nhất động của Quỷ Bà, thấy bà đã khôi phục lại bình thường, liền nhân cơ hội hỏi: "Quỷ Bà, bà tắm rửa thay y phục chưa?"
Quỷ Bà lắc đầu.
"Vậy đợi lát nữa ta kêu người múc nước vào, được không?"
Quỷ Bà gật đầu.
"Quỷ Bà, bà ở đây quen chưa?"
Quỷ Bà lại gật đầu.
Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm: "Vậy sau này bà cứ ở lại đây nhé, thế nào?"
Quỷ Bà tiếp tục gật đầu.
Ô Nhược lại thử hỏi bà: "Nhưng sau này ta sẽ không ở chỗ này nữa, bà cũng muốn ở nơi này sao?"
Quỷ Bà sửng sốt: "A a a a?"
Dường như đang hỏi Ô Nhược định đi đâu.
"Sau này ta sẽ ở nơi khác, bà có muốn đi cùng ta không?"
Quỷ Bà nhíu chặt mày, lắc đầu.
Ô Nhược có chút cao hứng, lại có chút kỳ quái: "Bà muốn ở nơi này?"
Quỷ Bà trông như khá thích mẹ cậu.
Quỷ Bà gật đầu.
"Bà thật sự không đi theo ta?"
Quỷ Bà lại gật đầu.
"Vậy bà ở đây, không thể náo loạn."
Quỷ Bà phát ra ừm một tiếng.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Bé đang tới tháng, bụng không đau nhưng lưng nó rã hết rồi, ngồi ăn ngồi học như cực hình, cũng may hk này đk nhiều môn chung với bạn thân, nó ngồi đấm lưng giùm suốt cũng đỡ ( ;∀;)
Đăng: 22/3/2022
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook