Hashi không đáp ứng Yuku, nàng hiện tại chưa thể ngủ.

Nhưng nhẹ nhàng xoay đầu qua, đôi mắt tin cẩn nhìn Yuku: "Yuku, cám ơn cô nhiều lắm!"
Yuku nhất thời không theo kịp nàng: "Hashi đang nói gì vậy?"
Hashi cười nhẹ, lắc đầu: "Không có gì, chỉ là ta rất cảm kích cô".

Nàng thở dài một hơi: "Ta không có người thân thích, nhưng có cô bên cạnh cũng tốt hơn nhiều lắm.

Trên đời này cũng chưa có ai có thể đồng hành cùng người như ta, có thể bất chấp bảo vệ ta, lại chu toàn chăm sóc cho ta..."
Yuku nhìn nàng.

Hashi nở nụ cười dịu dàng: "Không biết vì sao gặp được cô, nhưng cô chính là may mắn lớn nhất của ta!"
Nghe những lời này, Yuku chợt thấy lòng mình như mềm ra, dòng nước thanh khiết chảy qua trái tim, khiến nàng như sống lại từ cằn cỗi.

Chỉ im lặng ngắm nhìn nụ cười của Hashi, đắm mình trong sự ôn nhu của nàng..

Yuku đã cảm thấy đủ đầy.
"Mau ngủ đi, Hashi! Mọi chuyện đều ổn!".


Yuku nói ra câu này, ngồi lên dặm lại chăn cho Hashi, đưa bàn tay ấm nóng của mình che mắt nàng lại.

"Thánh nữ ngoan, mau ngủ!"
Hashi không đáp lại Yuku.

Nàng chỉ im lặng nằm đó để Yuku che mắt mình.

Trong đầu lại quay cuồng vô vàn suy nghĩ.

Tại sao nàng lại quá bất an như vậy? Người gọi là thành chủ kia rốt cuộc là ai? Luồng khí khó chịu mà nàng không thể phân rõ kia là gì? Tại sao người kia không giết các nàng mà còn gọi vào "đàm đạo"? Chỉ là tình cờ hay hắn nhắm vào các nàng? Nhưng nếu là có chủ ý, làm sao hắn biết được các nàng ở trước thành của hắn? Còn có mảnh ngọc kia....và câu chuyện mà Midojin đã kể...
Hashi bị dòng suy nghĩ đẩy đưa, hơi ấm của Yuku cùng sự mệt mỏi ban ngày khiến nàng chìm vào giấc ngủ nặng nề tự lúc nào không biết.
Yuku lặng ngắm Hashi mệt mỏi thiếp đi, mãi một lúc sau mới giúp nàng đắp lại chăn, rồi nhẹ nhàng về chỗ nằm xuống.

Hashi, sẽ ổn, ta luôn bên nàng!
______________o___________o____________
Hashi mệt nhọc ngủ, chợt cảm thấy toàn thân nặng nề.

Không khí như bị cô đọng khiến nàng không thể hô hấp, mà cố giãy giụa thế nào cũng không cảm thấy khá hơn.
Hàng lông mày Hashi nhíu chặt, cuối cùng là mở bừng mắt ra.

Đập vào mắt nàng lại là cảnh tượng kì lạ.

Là Yuku, nhưng...!cô ấy làm gì mà lại đè lên người nàng như vậy? Thảo nào nàng thấy khó thở.
Nương theo ánh đèn leo lét chiếu vào trong phòng, Hashi cố gắng nhìn rõ mặt Yuku...!Không đúng, có gì đó quá kì lạ ở đây.
Mà Yuku hiện tại lại hướng nàng mỉm cười, nụ cười kì dị khó tả, không có chút ấm áp như thường ngày: "Đã tỉnh? Như vậy mới thú vị".
Nói đoạn Yuku cúi thấp người, khuôn miệng nhỏ nhắn vươn tới bên cổ nàng, hơi thở phả vào cổ nàng ấm nóng: "Rất thơm, rất thanh khiết".
Ngay khi chiếc răng nanh sắc bén của Yuku vươn tới cổ nàng, Hashi mạnh mẽ nghiêng người một cái, chân đồng thời co lên, đạp thẳng người trên thân mình xuống.

Sau đó còn chưa kịp đứng lên đã lết ra xa Yuku.
Người này căn bản không phải là Yuku!
"Ngươi là ai? Nói!".

Hashi biểu cảm lạnh lùng quát, nhưng nội tâm lại run rẩy tột cùng.
Người duy nhất bên nàng, như thế nào hiện tại ra tay với nàng?

Không, không đúng, là do bị người khác thao túng.
Mà lúc này Yuku vẫn như cũ hướng nàng cười, nụ cười quỷ dị mà chết chóc: "Ta là ai? Là ai sao? Haha"
Hashi da đầu bỗng chốc tê dại: "Ngươi là thành chủ Shitafui?".

Đôi mắt vô hồn cùng oán hận từng ám ảnh nàng, hiện tại đang hiện diện trong tròng mắt của Yuku.
"Tốt lắm, chính là ta!".

"Yuku" vẫn cười, rút kiếm bên hông mình ra.

"Ngươi dám từ chối lời mời của một thành chủ? Không sao, ta cũng đã tìm đến đây rồi!"
Hashi âm thầm niệm quyết, bí mật rút ra một lá bùa: "Làm sao ngươi biết bọn ta ở đây?"
"Yuku" cười man rợ: "Ngươi đang cầm mảnh ngọc đó..mảnh ngọc mang oán khí của ta".

Giọng hắn gào rú "Chỉ cần ngươi cầm nó, ta đều có thể tìm ra"
"Nếu vậy, trước tiên biến ra khỏi người của Yuku đi".

Hashi hét lên, phóng lá bùa cháy rực về phía hắn.

"Yuku" nhanh chóng gạt một kiếm, lá bùa lập tức bị xé thành hai mảnh, nhưng vẫn không ngừng bay tới phía hắn.

Hashi trong lòng cười lạnh.

Bùa này có rách cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhất định sẽ tới đích.
Nhưng mọi chuyện lại trái với dự đoán của Hashi.


Lá bùa bay thẳng đến gần "Yuku", rồi biến mất hoàn toàn.
Mà "Yuku" kia nhìn nàng, cười rú lên: "Vô dụng thôi"
Hashi bắt đầu hoảng hốt.

Bùa thanh tẩy của nàng, đừng nói yêu lực, ma lực của Tsuri còn có thể làm rung chuyển.

Nhưng sao không thể làm cho tên này lộ mặt?
Ý nghĩ trong đầu xoay chuyển cực nhanh, Hashi sầu não vô cùng.

Hắn nhập vào Yuku, đương nhiên thân thể là của Yuku, khí tức của hắn có lẽ cũng bị thần khí của Yuku che lấp.

Bùa của nàng dù có cao cường, nhưng tuyệt không đả thương người cùng thần tiên.
Mà hắn tay cầm kiếm, bước từng bước lại phía nàng.

Mỗi bước đi của hắn đều nện từng nhát thật mạnh vào tâm can nàng.
Yuku, tỉnh táo lại đi, đừng để hắn thao túng!
Thâm tâm Hashi khẩn thiết van cầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương