Phàm Tình Tục Ái
-
Chương 47
"Chỉ cần ở cùng anh thì em sẽ không cảm thấy quá muộn.” Tần Thanh thật lòng nói.
"Em cũng không cần tự ép mình, em có thể tỏ vẻ nũng nịu với bạn trai mình như những cô gái khác mà." Tống Vũ Thành dịu dàng nói.
Tần Thanh giơ tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt anh, đắm đuối nhìn vào hàng lông mày nồng đậm mê luyến của anh. Khuôn mặt anh tuấn cương nghị khiến cô không nhịn được muốn hôn lên môi anh.
Cô cố gắng đè nén kích động trong lòng mình, nghiêng đầu sang một bên.
"Đó là gì vậy?" Tần Thanh nhìn văn kiện trên bàn hỏi.
"Tài liệu đầu tư."
"Đầu tư cái gì?"
"Vào mỏ vàng ở châu úc."
"Anh muốn đầu tư sao?" Tần Thanh thuận miệng hỏi.
Tống Vũ Thành không hề trả lời.
"Rủi ro rất lớn."
"Kế hoạch đã tiến hành đến bước cuối cùng." Tống Vũ Thành đứng lên đi tới phía trước cửa sổ, dùng ngón tay tùy ý gõ nhẹ bệ cửa sổ: "Còn có hai anh em nhà họ Lục hợp tác."
"Anh nói chính là hai anh em nhà Lục Kiếm Thăng sao?" Tần Thanh hỏi.
"Đúng vậy." Tống Vũ Thành quay đầu lại nhìn cô.
"Bọn họ không muốn sao?" Tần Thanh tiếp tục phân tích nói.
"Nhà họ Lục có tổng gia sản hơn phân nửa tập đoàn tài chính, bọn họ chần chờ là chuyện rất bình thường." Tống Vũ Thành bình tĩnh đáp.
"Nếu bọn họ không tham dự thì anh sẽ gặp vấn đề lớn sao?" Tần Thanh truy hỏi.
Tống Vũ Thành trầm mặc một hồi lâu mới đáp: "Cũng không có ảnh hưởng gì." Anh xoay người lại, có chút nghiêm túc nhìn Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,Tần Thanh nói: "Tất cả tài sản của nhà họ Tống, không chỉ là của anh mà cũng là của em nữa."
Tần Thanh nghe xong sững sờ, lòng lập tức tràn đầy vui mừng. Cô bước tới ôm eo Tống Vũ Thành, anh nói vậy khiến trong lòng cô bắt đầu mơ mộng.
Nhưng Tống Vũ Thành chỉ ôm cô, không nói gì nữa.
Đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy anh mở miệng, Tần Thanh ngửa đầu nhẹ giọng hỏi: "Vũ Thành, anh thích loại phụ nữ như thế nào? Ví dụ như …" Cô suy nghĩ một lát "Một người phụ nữ mạnh mẽ như Hi Lạp Lý hoặc là loại phụ nữ lương thiện dịu dàng như Audrey Hepburn hay là loại phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ gợi cảm như Marylyn Monroe hoặc là..."
Tống Vũ Thành cười vò tóc cô nói: "Anh chỉ yêu em."
Ban đêm Tần Thanh thường ngủ không yên, cô choàng tỉnh sau đó hoảng hốt đưa tay tìm kiếm Tống Vũ Thành. Chỉ khi tay chạm được thân thể của anh, cô mới có thể an tâm ngủ lại.
Từ thư phòng trở về đêm hôm ấy, Tần Thanh nửa đêm tỉnh lại, không tìm thấy anh nên cô kinh hoảng mở mắt, lập tức ngồi dậy.
Tống Vũ Thành thực sự không có ở trên giường, trong bóng tối trong lòng Tần Thanh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, trong nháy mắt rơi lệ.
Lúc này, cô mơ hồ nghe được từ phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy.
Tần Thanh vội vàng mở đèn ngủ lên.
Tống Vũ Thành đi ra, thấy cô ngồi dậy nên áy náy hỏi: "Có phải anh làm em thức giấc?"
Tần Thanh chỉ nhìn anh nhưng không có trả lời.
Tống Vũ Thành đến gần nhìn thấy nước mắt đầy mặt cô nên nhanh chóng nâng mặt cô lên, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Gặp ác mộng sao?"
Tần Thanh dùng sức gật đầu.
"Mơ thấy gì mà sợ đến nỗi như vậy?" Tống Vũ Thành vừa lau nước mắt cho cô vừa nói.
"Mơ thấy anh bỏ em, anh không cần em nữa." Tần Thanh lắp bắp nói.
Tống Vũ Thành cười lớn ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô nói: "Anh chỉ sợ em sẽ rời bỏ anh đấy, hai chúng ta thật xứng, một đôi ngốc nghếch."
Tần Thanh đẩy anh ra, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt hỏi: "Có thật không?"
"Anh khiến em không có cảm giác an toàn sao? Anh không đáng tin sao?" Tống Vũ Thành thật lòng hỏi.
Tần Thanh không đáp, cúi đầu không nói lời nào.
Tống Vũ Thành lại chân thành nói: "Bất kỳ là về phương diện tình cảm hay thân thể, anh đều sẽ rất kiềm chế. Anh không tùy tiện như vậy với bất kỳ người nào nên em có thể yên tâm." Anh lại lần nữa kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói tiếp: "Trước kia anh cũng đã từng có bạn gái. Khoảng sáu bảy năm trước, lúc anh còn học đại học, anh cũng quen một người nhưng anh cũng rất ít khi thể hiện tình cảm, mà đến giờ anh cũng không nhớ cô ấy rõ lắm."
"Cô ấy chết rồi đúng không?" Tần Thanh đột nhiên hỏi.
Tống Vũ Thành kinh ngạc nhìn cô: "Sao em biết?"
Tần Thanh không trả lời anh, chỉ hỏi: "Cô ấy chết như thế nào?"
Tống Vũ Thành buông cô ra, đắp kín mền, nằm thẳng bên cạnh cô. Anh còn để cánh tay mình dưới đầu cô, bình tĩnh đáp: "Chết cũng đã lâu rồi."
"Cô ấy bị tai nạn xe cộ chết, đúng không?" Tần Thanh truy hỏi.
"Vạn Triển Đình nói với em?" Giọng Tống Vũ Thành trở nên âm trầm, "Cô ấy còn nói với em chuyện gì nữa?"
Tần Thanh cũng không muốn nhắc đến nên nói: "Không có."
"Cô ấy nói là do anh hại chết?"
Tần Thanh ngước đầu lên nhìn vẻ mặt anh, sợ hãi hỏi: "Đó là sự thật à?"
"Không phải, không có liên quan gì đến anh." Tống Vũ Thành xoa đầu cô, nhàn nhạt đáp.
Tần Thanh muốn biết rõ, cô suy nghĩ hỏi: "Cô ấy chết rồi thì anh có đau khổ hay không?"
Tống Vũ Thành cười: "Cô ấy chết cùng người đàn ông khác thì vì cớ gì anh phải đau khổ?"
Tần Thanh cảm thấy sau lưng mình lạnh cóng, trầm thấp gọi: "Vũ Thành…"
"Thực ra, anh biết cô ấy sẽ chết nhưng anh không có ý ngăn cản." Tống Vũ Thành nhớ lại nói: "Cô ấy chính là vì tiền nên mới tiếp cận anh, lại vụng trộm cùng người đàn ông khác sau lưng anh. Người đàn ông kia vì đắc tội với giới hắc đạo nên bị bọn chúng đánh chết sau đó ném anh ta vào trong xe đẩy xuống vực. Khi cô ấy gọi điện thoại cho anh, anh biết cô ấy cũng có mặt trong chiếc xe đó, cô ấy còn hỏi anh rằng có thật là khi cô ấy chết thì anh sẽ không sao không? Cuối cùng cô ấy đã chết thật."
Tần Thanh nghe anh bình tĩnh tự thuật xong, nhẹ giọng hỏi: "Anh có yêu cô ấy không?"
"Không yêu." Tống Vũ Thành không nhanh không chậm đáp: "Bởi vì cô ấy nên anh mới chán ghét những phụ nữ chủ động đến gần mình."
Trầm mặc một lát sau, Tần Thanh lại hỏi: "Vậy bây giờ anh có còn như thế nữa không?"
Tống Vũ Thành nằm đè lên người cô, nhìn cô hỏi: "Em sẽ cắm sừng cho anh giống cô ấy từng làm sao?"
"Anh cho rằng em sẽ làm như vậy sao?" Tần Thanh nhìn vào mắt anh hỏi ngược lại.
"Anh không biết." Tống Vũ Thành cười, sau đó hôn lên môi cô.
Ngày mùng 1 tháng 2, có một chuyện xảy ra mà có lẽ cả đời này Tần Thanh sẽ không cách nào quên được.
Buổi sáng, cô vừa vào đến văn phòng liền có cảm giác các đồng nghiệp chung quanh đang dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.
Lòng tràn đầy nghi hoặc, cô ngồi vào bàn chuẩn bị tài liệu. Bỗng Lữ Đan bước lại gần cô, dùng giọng điệu trách cứ nói: "Cậu thật không có suy nghĩ, chuyện kết hôn lớn như vậy mà lại giấu tớ, cuối cùng lại để cho báo chí rình rang như vậy."
"Cậu nói gì?" Tần Thanh kinh ngạc hỏi.
Lữ Đan cầm tờ báo ném lên bàn Tần Thanh, thở dài nói: "Lên ngay trang nhất, thật có phong cách nhỉ."
Tần Thanh lập tức cầm tờ báo lên xem, sau một hồi lâu đầu óc cô cũng lơ mơ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lữ Đan vẫn ngồi bên cạnh, nói: "Lại chọn đúng vào ngày lễ tình nhân này mà kết hôn, các cậu thật quá lãng mạn."
Lúc này, điện thoại di động của Tần Thanh vang lên khiến cô chợt tỉnh táo.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn tên trên màn hình, bỗng nhiên đứng lên chạy nhanh ra khỏi văn phòng.
"Lục Kiếm Thăng, anh bị bệnh à?" Tần Thanh quát trong điện thoại mắng.
"Anh đang đứng trước cửa công ty em, em xuống đây đi.” Lục Kiếm Thăng bình tĩnh nói.
Tần Thanh chạy ra khỏi công ty, nhìn thấy Lục Kiếm Thăng liền tàn nhẫn mạnh mẽ đẩy anh ta một cái, tức đến nổ phổi quát: "Anh muốn làm gì? Rốt cuộc anh đang muốn làm gì?" Cô cầm tờ báo ném lên người Lục Kiếm Thăng nói: "Những hình ảnh này là từ đâu tới? Do anh ghép đúng không?"
"Nếu không muốn tin tức ngày mai lên trang nhất thì mau chóng lên xe trước." Lục Kiếm Thăng cười cười, lịch sự mở cửa bên hông cho cô.
Tần Thanh tức giận run rẩy cả người, cô lại nhìn chung quanh thấy mọi người đang nhìn mình liền mở cửa sau xe ngồi vào.
Lục Kiếm Thăng lái xe chạy đến một công viên cách đó không xa mà dọc đường đi Tần Thanh cũng liên tục hỏi anh ta về những hình ảnh trên báo chí kia.
Mãi đến tận khi Tần Thanh tức giận khóc lên, anh ta mới mở miệng nói: "Em không đồng ý sao? Tại sao? Em không yêu anh một chút nào sao?"
"Anh mau làm sáng tỏ vụ việc trên báo chí sáng nay đi, hãy nói tin tức này chỉ là đùa giỡn, hai chúng ta sẽ không kết hôn." Tần Thanh đưa điện thoại di động của chính mình đưa về phía Lục Kiếm Thăng, gần như thỉnh cầu nói: "Nhanh lên, tôi biết anh sẽ làm được mà."
"Đây không phải chuyện đùa, anh nói thật." Lục Kiếm Thăng vẫn bình tĩnh nói: "Ngày mười bốn tháng này em chuẩn bị làm cô dâu đi thôi, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,anh nói sẽ dẫn em đến Prague kết hôn. Anh nói được sẽ làm được." Anh ta còn vui vẻ bổ sung thêm: "Hôn lễ của chúng ta nhất định sẽ náo nhiệt lắm đây."
"Lục Kiếm Thăng!" Tần Thanh lớn tiếng nói: "Tôi có bạn trai rồi, tôi vẫn đang ở cùng anh ấy."
"Ai?" Lục Kiếm Thăng kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
"Anh cũng biết người đó." Tần Thanh ổn định tâm tình đáp: "Là Tống Vũ Thành."
"Là ai?" Lục Kiếm Thăng giống như đang bị dọa sợ, trợn to hai mắt truy hỏi: "Em nói ai?"
"Tống Vũ Thành." Tần Thanh lại đáp rõ ràng.
Lục Kiếm Thăng ngồi thẳng trên ghế không nhúc nhích, ngây ngốc giống như người đang bị điểm huyệt.
"Em nói em và anh ta đang có mối quan hệ người yêu?" Lục Kiếm Thăng như muốn xác nhận lại hỏi.
"Phải!" Tần Thanh khẳng định đáp.
"Hai người đã... lên giường?" Lục Kiếm Thăng hỏi với vẻ mặt quái dị.
"Phải!" Tần Thanh cũng không ngượng ngùng, không chậm trễ chút nào đáp.
Lục Kiếm Thăng sửng sốt vài giây, đột nhiên cười to lên, cười rất lớn khiến Tần Thanh không hiểu ra sao.
Cười xong, sắc mặt của Lục Kiếm Thăng dần dần chìm xuống, anh ta mở cửa bước xuống xe, đứng dựa vào xe rút một điếu thuốc ra, hút từng ngụm từng ngụm thuốc.
Tần Thanh cũng bước ra, đứng bên cạnh anh ta nói: "Hai anh là thân thích, vì con nhà giàu luôn tụ tập ăn uống vui chơi ở những nơi sang trọng nên tôi không muốn..."
"Quan hệ của hai người có ai biết chưa?" Lục Kiếm Thăng đột nhiên cắt ngang lời cô hỏi.
Tần Thanh suy tư lại: "Chắc không ai biết."
"Tống Viễn Hưng có biết không?" Lục Kiếm Thăng có biểu hiện mờ ám hỏi.
"Chuyện biết hay không cũng chỉ là sớm muộn thôi, anh hỏi việc đó làm gì?" Tần Thanh thiếu kiên nhẫn nói.
Lục Kiếm Thăng bỗng nhiên bỏ điếu thuốc trong tay mình xuống, anh nắm cổ áo Tần Thanh, mạnh mẽ ấn cô trên xe, hung dữ oán hận thét lên: "Anh hỏi em Tống Viễn Hưng có biết hay không? Rốt cuộc anh ta có biết hay không?"
Tần Thanh sợ hãi nên liều mạng giãy dụa: "Anh buông tôi ra, tên khốn kiếp này. Nếu anh dám làm tổn thương tôi, Vũ Thành sẽ không bỏ qua."
Lục Kiếm Thăng đè ép trên người cô, lấy tay che miệng cô lại, hai mắt long lên nhìn chằm chằm vào cô: "Người phụ nữ ngu xuẩn này, em biết Tống Vũ Thành là ai hay không?"
Tần Thanh cực kỳ hoang mang, hai tay giãy dụa liên tục, không thể làm gì khác hơn là dùng chân đá anh ta.
Lúc này trong công viên có một số ít người cũng đang đi ngang qua, nhìn thấy một màn ám muội này cũng không đến ngăn cản mà chỉ cười xấu xa, sau đó bỏ đi.
Lục Kiếm Thăng bị đá đau, trợn mắt nói: "Anh vẫn nghĩ Tống Vũ Thành không gần phụ nữ thế mà không ngờ khẩu vị anh ta nặng như vậy." Lục Kiếm Thăng nói tiếp: "Không biết anh ta cùng em gái ruột lên giường có cảm giác gì? Anh ta có biết em và anh ta chính là anh em cùng cha khác mẹ hay không? Nếu biết thì anh ta sẽ đối xử với em ra sao? Em bây giờ… chậc… chậc…”
"Em cũng không cần tự ép mình, em có thể tỏ vẻ nũng nịu với bạn trai mình như những cô gái khác mà." Tống Vũ Thành dịu dàng nói.
Tần Thanh giơ tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt anh, đắm đuối nhìn vào hàng lông mày nồng đậm mê luyến của anh. Khuôn mặt anh tuấn cương nghị khiến cô không nhịn được muốn hôn lên môi anh.
Cô cố gắng đè nén kích động trong lòng mình, nghiêng đầu sang một bên.
"Đó là gì vậy?" Tần Thanh nhìn văn kiện trên bàn hỏi.
"Tài liệu đầu tư."
"Đầu tư cái gì?"
"Vào mỏ vàng ở châu úc."
"Anh muốn đầu tư sao?" Tần Thanh thuận miệng hỏi.
Tống Vũ Thành không hề trả lời.
"Rủi ro rất lớn."
"Kế hoạch đã tiến hành đến bước cuối cùng." Tống Vũ Thành đứng lên đi tới phía trước cửa sổ, dùng ngón tay tùy ý gõ nhẹ bệ cửa sổ: "Còn có hai anh em nhà họ Lục hợp tác."
"Anh nói chính là hai anh em nhà Lục Kiếm Thăng sao?" Tần Thanh hỏi.
"Đúng vậy." Tống Vũ Thành quay đầu lại nhìn cô.
"Bọn họ không muốn sao?" Tần Thanh tiếp tục phân tích nói.
"Nhà họ Lục có tổng gia sản hơn phân nửa tập đoàn tài chính, bọn họ chần chờ là chuyện rất bình thường." Tống Vũ Thành bình tĩnh đáp.
"Nếu bọn họ không tham dự thì anh sẽ gặp vấn đề lớn sao?" Tần Thanh truy hỏi.
Tống Vũ Thành trầm mặc một hồi lâu mới đáp: "Cũng không có ảnh hưởng gì." Anh xoay người lại, có chút nghiêm túc nhìn Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,Tần Thanh nói: "Tất cả tài sản của nhà họ Tống, không chỉ là của anh mà cũng là của em nữa."
Tần Thanh nghe xong sững sờ, lòng lập tức tràn đầy vui mừng. Cô bước tới ôm eo Tống Vũ Thành, anh nói vậy khiến trong lòng cô bắt đầu mơ mộng.
Nhưng Tống Vũ Thành chỉ ôm cô, không nói gì nữa.
Đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy anh mở miệng, Tần Thanh ngửa đầu nhẹ giọng hỏi: "Vũ Thành, anh thích loại phụ nữ như thế nào? Ví dụ như …" Cô suy nghĩ một lát "Một người phụ nữ mạnh mẽ như Hi Lạp Lý hoặc là loại phụ nữ lương thiện dịu dàng như Audrey Hepburn hay là loại phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ gợi cảm như Marylyn Monroe hoặc là..."
Tống Vũ Thành cười vò tóc cô nói: "Anh chỉ yêu em."
Ban đêm Tần Thanh thường ngủ không yên, cô choàng tỉnh sau đó hoảng hốt đưa tay tìm kiếm Tống Vũ Thành. Chỉ khi tay chạm được thân thể của anh, cô mới có thể an tâm ngủ lại.
Từ thư phòng trở về đêm hôm ấy, Tần Thanh nửa đêm tỉnh lại, không tìm thấy anh nên cô kinh hoảng mở mắt, lập tức ngồi dậy.
Tống Vũ Thành thực sự không có ở trên giường, trong bóng tối trong lòng Tần Thanh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, trong nháy mắt rơi lệ.
Lúc này, cô mơ hồ nghe được từ phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy.
Tần Thanh vội vàng mở đèn ngủ lên.
Tống Vũ Thành đi ra, thấy cô ngồi dậy nên áy náy hỏi: "Có phải anh làm em thức giấc?"
Tần Thanh chỉ nhìn anh nhưng không có trả lời.
Tống Vũ Thành đến gần nhìn thấy nước mắt đầy mặt cô nên nhanh chóng nâng mặt cô lên, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Gặp ác mộng sao?"
Tần Thanh dùng sức gật đầu.
"Mơ thấy gì mà sợ đến nỗi như vậy?" Tống Vũ Thành vừa lau nước mắt cho cô vừa nói.
"Mơ thấy anh bỏ em, anh không cần em nữa." Tần Thanh lắp bắp nói.
Tống Vũ Thành cười lớn ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô nói: "Anh chỉ sợ em sẽ rời bỏ anh đấy, hai chúng ta thật xứng, một đôi ngốc nghếch."
Tần Thanh đẩy anh ra, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt hỏi: "Có thật không?"
"Anh khiến em không có cảm giác an toàn sao? Anh không đáng tin sao?" Tống Vũ Thành thật lòng hỏi.
Tần Thanh không đáp, cúi đầu không nói lời nào.
Tống Vũ Thành lại chân thành nói: "Bất kỳ là về phương diện tình cảm hay thân thể, anh đều sẽ rất kiềm chế. Anh không tùy tiện như vậy với bất kỳ người nào nên em có thể yên tâm." Anh lại lần nữa kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói tiếp: "Trước kia anh cũng đã từng có bạn gái. Khoảng sáu bảy năm trước, lúc anh còn học đại học, anh cũng quen một người nhưng anh cũng rất ít khi thể hiện tình cảm, mà đến giờ anh cũng không nhớ cô ấy rõ lắm."
"Cô ấy chết rồi đúng không?" Tần Thanh đột nhiên hỏi.
Tống Vũ Thành kinh ngạc nhìn cô: "Sao em biết?"
Tần Thanh không trả lời anh, chỉ hỏi: "Cô ấy chết như thế nào?"
Tống Vũ Thành buông cô ra, đắp kín mền, nằm thẳng bên cạnh cô. Anh còn để cánh tay mình dưới đầu cô, bình tĩnh đáp: "Chết cũng đã lâu rồi."
"Cô ấy bị tai nạn xe cộ chết, đúng không?" Tần Thanh truy hỏi.
"Vạn Triển Đình nói với em?" Giọng Tống Vũ Thành trở nên âm trầm, "Cô ấy còn nói với em chuyện gì nữa?"
Tần Thanh cũng không muốn nhắc đến nên nói: "Không có."
"Cô ấy nói là do anh hại chết?"
Tần Thanh ngước đầu lên nhìn vẻ mặt anh, sợ hãi hỏi: "Đó là sự thật à?"
"Không phải, không có liên quan gì đến anh." Tống Vũ Thành xoa đầu cô, nhàn nhạt đáp.
Tần Thanh muốn biết rõ, cô suy nghĩ hỏi: "Cô ấy chết rồi thì anh có đau khổ hay không?"
Tống Vũ Thành cười: "Cô ấy chết cùng người đàn ông khác thì vì cớ gì anh phải đau khổ?"
Tần Thanh cảm thấy sau lưng mình lạnh cóng, trầm thấp gọi: "Vũ Thành…"
"Thực ra, anh biết cô ấy sẽ chết nhưng anh không có ý ngăn cản." Tống Vũ Thành nhớ lại nói: "Cô ấy chính là vì tiền nên mới tiếp cận anh, lại vụng trộm cùng người đàn ông khác sau lưng anh. Người đàn ông kia vì đắc tội với giới hắc đạo nên bị bọn chúng đánh chết sau đó ném anh ta vào trong xe đẩy xuống vực. Khi cô ấy gọi điện thoại cho anh, anh biết cô ấy cũng có mặt trong chiếc xe đó, cô ấy còn hỏi anh rằng có thật là khi cô ấy chết thì anh sẽ không sao không? Cuối cùng cô ấy đã chết thật."
Tần Thanh nghe anh bình tĩnh tự thuật xong, nhẹ giọng hỏi: "Anh có yêu cô ấy không?"
"Không yêu." Tống Vũ Thành không nhanh không chậm đáp: "Bởi vì cô ấy nên anh mới chán ghét những phụ nữ chủ động đến gần mình."
Trầm mặc một lát sau, Tần Thanh lại hỏi: "Vậy bây giờ anh có còn như thế nữa không?"
Tống Vũ Thành nằm đè lên người cô, nhìn cô hỏi: "Em sẽ cắm sừng cho anh giống cô ấy từng làm sao?"
"Anh cho rằng em sẽ làm như vậy sao?" Tần Thanh nhìn vào mắt anh hỏi ngược lại.
"Anh không biết." Tống Vũ Thành cười, sau đó hôn lên môi cô.
Ngày mùng 1 tháng 2, có một chuyện xảy ra mà có lẽ cả đời này Tần Thanh sẽ không cách nào quên được.
Buổi sáng, cô vừa vào đến văn phòng liền có cảm giác các đồng nghiệp chung quanh đang dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.
Lòng tràn đầy nghi hoặc, cô ngồi vào bàn chuẩn bị tài liệu. Bỗng Lữ Đan bước lại gần cô, dùng giọng điệu trách cứ nói: "Cậu thật không có suy nghĩ, chuyện kết hôn lớn như vậy mà lại giấu tớ, cuối cùng lại để cho báo chí rình rang như vậy."
"Cậu nói gì?" Tần Thanh kinh ngạc hỏi.
Lữ Đan cầm tờ báo ném lên bàn Tần Thanh, thở dài nói: "Lên ngay trang nhất, thật có phong cách nhỉ."
Tần Thanh lập tức cầm tờ báo lên xem, sau một hồi lâu đầu óc cô cũng lơ mơ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lữ Đan vẫn ngồi bên cạnh, nói: "Lại chọn đúng vào ngày lễ tình nhân này mà kết hôn, các cậu thật quá lãng mạn."
Lúc này, điện thoại di động của Tần Thanh vang lên khiến cô chợt tỉnh táo.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn tên trên màn hình, bỗng nhiên đứng lên chạy nhanh ra khỏi văn phòng.
"Lục Kiếm Thăng, anh bị bệnh à?" Tần Thanh quát trong điện thoại mắng.
"Anh đang đứng trước cửa công ty em, em xuống đây đi.” Lục Kiếm Thăng bình tĩnh nói.
Tần Thanh chạy ra khỏi công ty, nhìn thấy Lục Kiếm Thăng liền tàn nhẫn mạnh mẽ đẩy anh ta một cái, tức đến nổ phổi quát: "Anh muốn làm gì? Rốt cuộc anh đang muốn làm gì?" Cô cầm tờ báo ném lên người Lục Kiếm Thăng nói: "Những hình ảnh này là từ đâu tới? Do anh ghép đúng không?"
"Nếu không muốn tin tức ngày mai lên trang nhất thì mau chóng lên xe trước." Lục Kiếm Thăng cười cười, lịch sự mở cửa bên hông cho cô.
Tần Thanh tức giận run rẩy cả người, cô lại nhìn chung quanh thấy mọi người đang nhìn mình liền mở cửa sau xe ngồi vào.
Lục Kiếm Thăng lái xe chạy đến một công viên cách đó không xa mà dọc đường đi Tần Thanh cũng liên tục hỏi anh ta về những hình ảnh trên báo chí kia.
Mãi đến tận khi Tần Thanh tức giận khóc lên, anh ta mới mở miệng nói: "Em không đồng ý sao? Tại sao? Em không yêu anh một chút nào sao?"
"Anh mau làm sáng tỏ vụ việc trên báo chí sáng nay đi, hãy nói tin tức này chỉ là đùa giỡn, hai chúng ta sẽ không kết hôn." Tần Thanh đưa điện thoại di động của chính mình đưa về phía Lục Kiếm Thăng, gần như thỉnh cầu nói: "Nhanh lên, tôi biết anh sẽ làm được mà."
"Đây không phải chuyện đùa, anh nói thật." Lục Kiếm Thăng vẫn bình tĩnh nói: "Ngày mười bốn tháng này em chuẩn bị làm cô dâu đi thôi, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,anh nói sẽ dẫn em đến Prague kết hôn. Anh nói được sẽ làm được." Anh ta còn vui vẻ bổ sung thêm: "Hôn lễ của chúng ta nhất định sẽ náo nhiệt lắm đây."
"Lục Kiếm Thăng!" Tần Thanh lớn tiếng nói: "Tôi có bạn trai rồi, tôi vẫn đang ở cùng anh ấy."
"Ai?" Lục Kiếm Thăng kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
"Anh cũng biết người đó." Tần Thanh ổn định tâm tình đáp: "Là Tống Vũ Thành."
"Là ai?" Lục Kiếm Thăng giống như đang bị dọa sợ, trợn to hai mắt truy hỏi: "Em nói ai?"
"Tống Vũ Thành." Tần Thanh lại đáp rõ ràng.
Lục Kiếm Thăng ngồi thẳng trên ghế không nhúc nhích, ngây ngốc giống như người đang bị điểm huyệt.
"Em nói em và anh ta đang có mối quan hệ người yêu?" Lục Kiếm Thăng như muốn xác nhận lại hỏi.
"Phải!" Tần Thanh khẳng định đáp.
"Hai người đã... lên giường?" Lục Kiếm Thăng hỏi với vẻ mặt quái dị.
"Phải!" Tần Thanh cũng không ngượng ngùng, không chậm trễ chút nào đáp.
Lục Kiếm Thăng sửng sốt vài giây, đột nhiên cười to lên, cười rất lớn khiến Tần Thanh không hiểu ra sao.
Cười xong, sắc mặt của Lục Kiếm Thăng dần dần chìm xuống, anh ta mở cửa bước xuống xe, đứng dựa vào xe rút một điếu thuốc ra, hút từng ngụm từng ngụm thuốc.
Tần Thanh cũng bước ra, đứng bên cạnh anh ta nói: "Hai anh là thân thích, vì con nhà giàu luôn tụ tập ăn uống vui chơi ở những nơi sang trọng nên tôi không muốn..."
"Quan hệ của hai người có ai biết chưa?" Lục Kiếm Thăng đột nhiên cắt ngang lời cô hỏi.
Tần Thanh suy tư lại: "Chắc không ai biết."
"Tống Viễn Hưng có biết không?" Lục Kiếm Thăng có biểu hiện mờ ám hỏi.
"Chuyện biết hay không cũng chỉ là sớm muộn thôi, anh hỏi việc đó làm gì?" Tần Thanh thiếu kiên nhẫn nói.
Lục Kiếm Thăng bỗng nhiên bỏ điếu thuốc trong tay mình xuống, anh nắm cổ áo Tần Thanh, mạnh mẽ ấn cô trên xe, hung dữ oán hận thét lên: "Anh hỏi em Tống Viễn Hưng có biết hay không? Rốt cuộc anh ta có biết hay không?"
Tần Thanh sợ hãi nên liều mạng giãy dụa: "Anh buông tôi ra, tên khốn kiếp này. Nếu anh dám làm tổn thương tôi, Vũ Thành sẽ không bỏ qua."
Lục Kiếm Thăng đè ép trên người cô, lấy tay che miệng cô lại, hai mắt long lên nhìn chằm chằm vào cô: "Người phụ nữ ngu xuẩn này, em biết Tống Vũ Thành là ai hay không?"
Tần Thanh cực kỳ hoang mang, hai tay giãy dụa liên tục, không thể làm gì khác hơn là dùng chân đá anh ta.
Lúc này trong công viên có một số ít người cũng đang đi ngang qua, nhìn thấy một màn ám muội này cũng không đến ngăn cản mà chỉ cười xấu xa, sau đó bỏ đi.
Lục Kiếm Thăng bị đá đau, trợn mắt nói: "Anh vẫn nghĩ Tống Vũ Thành không gần phụ nữ thế mà không ngờ khẩu vị anh ta nặng như vậy." Lục Kiếm Thăng nói tiếp: "Không biết anh ta cùng em gái ruột lên giường có cảm giác gì? Anh ta có biết em và anh ta chính là anh em cùng cha khác mẹ hay không? Nếu biết thì anh ta sẽ đối xử với em ra sao? Em bây giờ… chậc… chậc…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook