Phàm Tình Tục Ái
-
Chương 1
Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại....., die,n; da.nlze.qu;ydonn..
"Mỗi ngày vui vẻ một chút." Tần Thanh mở mắt ngái ngủ, theo thói quen khẽ hát lên một câu.
Tuy giọng cô không lớn nhưng ba cô gái cùng phòng vẫn nghe thấy được.
Các cô đang nằm trên giường, nghe thấy Tần Thanh hát cũng hát theo, nhái lại lời bài hát lần nữa.
Tần Thanh mặc quần áo chỉnh tề, cầm ca rửa mặt và bàn chải đánh răng trên tay. Sau đó cô đi dép lẹp xẹp bước vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào vang vọng trong phòng tắm như báo hiệu bắt đầu một ngày mới.
Buổi sáng, mọi người ai bận việc nấy, đến trưa mới tụ họp ở phòng ngủ.
Tần Thanh đang ngồi gắp thức ăn trên bàn, đột nhiên chuông điện thoại từ trên giường cô bất chợt vang lên.
"Phải..... Được...... Cám ơn." Tần Thanh một tay nghe điện thoại, một tay vội vã lấy giấy bút ghi chép.
Vừa mới cúp điện thoại, Phô Đại Lưu nghiêng mình qua nhìn vào tờ giấy trên bàn, cười cười hỏi: "Có người gọi điện hẹn cậu phỏng vấn sao? Lại là công ty nào thế?" Cô nhấn mạnh chữ “lại” có ý mỉa mai Tần Thanh.
Tần Thanh cũng biết người này ngoài miệng có ý xấu chứ trong lòng không như vậy. Cô suy nghĩ một lát, sau đó thì thầm: "Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Tập đoàn Đỉnh Thành."
Phô Đại Lưu lên giọng: "Tập đoàn Đỉnh Thành sao? Chính là tập đoàn Đỉnh Thành đã quyên góp giúp đỡ trường chúng ta xây dựng thư viện mới sao?"
Tần Thanh chớp mắt: "Thư viện mới trường chúng ta là do tập đoàn này quyên góp à?"
Đại Lưu liếc mắt, miễn cưỡng hỏi: "Cậu làm cán bộ lớp mà không biết sao?"
Tần Thanh cầm tờ giấy ghi chép địa chỉ nhét vào túi, nói: "Không biết, có rất nhiều CV thì sao có thể nhớ hết."
"A, không phải cậu đấy chứ?" Đại Lưu nói xong, gắp miếng thịt kho cho vào miệng.
Tần Thanh thở dài: "Người phụ đạo lớp tớ luôn xem thành tích là quan trọng nhất, cho nên tất cả sinh viên trong khoá, ai cũng phân thành từng nhóm học tập. Bên cạnh đó, năm nào trường cũng tuyển sinh rất nhiều sinh viên vào đây, đầy ắp người. Nếu ai tớ cũng để ý thì lúc đó tớ giống như cưỡi lừa tìm ngựa vậy."
Băng Tả vẫn đang xem truyền hình, nghe vậy cô đột nhiên tức giận nói: "Người phụ đạo cũng chỉ vì công việc của cô ấy thôi chứ còn lâu cô ấy mới quan tâm đến chúng ta."
Giọng Đại Lưu nhẹ nhàng: "Một công việc tại thành phố lớn sao cậu có thể dễ tìm thế?"
Những người khác cũng lười nói chuyện với cô, ai làm việc nấy. Lúc này trong phòng ngủ chỉ còn âm thanh phát ra từ chiếc ti vi trên tường. Hình ảnh của thần tượng Nhuế Thành Cương đang nổi tiếng trong làng giải trí đang được chiếu trên màn hình với bộ phim mới nhất của anh.
Một lát sau, Tần Thanh nói: "Cuối cùng tớ cũng được mời đi dự phỏng vấn. Nếu tớ được nhận vào làm việc ở tập đoàn đó thì dù là chân chạy vặt hay nhân viên tiếp thị thì tớ cũng nhận, chỉ cần họ trả lương cao cho tớ là được."
Băng Tả nhìn chằm chằm vào màn hình TV, lắc đầu: "Cậu cũng đừng mơ tưởng quá nhiều, người ta thường nói phụ nữ đứng nên làm nhân viên tiếp thị vì việc đó rất cực khổ." Sau đó cô quay đầu lại, quan sát Tần Thanh từ trên xuống dưới, cuối cùng cô tổng kết lại nói: "Nhìn cậu ngây thơ lại chân thật, tớ chắc chắn cậu sẽ gặp nhiều thua thiệt."
Tần Thanh cố làm ra vẻ nhục chí: "Vậy tớ phải làm sao bây giờ?"
Băng Tả dứt khoát đáp: "Tốt nhất cậu nên đi tìm một người đàn ông giàu có để nuôi mình. Tớ thấy ở đây có hai người không những giàu có lại đẹp trai phi thường. Tớ nghĩ dù ngoại hình cậu không đẹp nhưng chắc chắn họ cũng chấp nhận. Cậu có thể thử một chút."
Tần Thanh cười: "Vậy cậu giới thiệu cho tớ thử đi, để tớ xem họ có nuôi nổi tớ hay không?"
Băng Tả hăng hái: "Nuôi cậu thì có khó gì đâu?"
Tần Thanh châm chọc cười nói: "Rất khó nuôi đấy."
Đại Lưu ngồi bên cạnh chen vào nói: "Nuôi mấy năm thì dễ, nhưng nuôi cả đời mới khó."
Tần Thanh cười nhạt không nói gì.
A Lệ đột nhiên đẩy cửa bước vào, vừa khóc lóc rối rít vừa ngồi trên giường mình.
Trong phòng ngủ, theo bản năng ba người đưa mắt nhìn nhau, Đại Lưu vội mở miệng: "Cậu cũng đừng khóc, khóc có thể giải quyết vấn đề sao? Lúc trước nếu cậu không đến nhà anh ta, nếu cậu cố gắng cự tuyệt anh ta thì bây giờ đã không có chuyện gì xảy ra rồi. Rõ ràng là......"
"Hãy chia tay đi, tớ thấy tên đó không có điểm nào xứng với cậu." Băng Tả tức giận và bất bình nói: "Trường chúng ta vốn nam nhiều nữ ít, cậu cũng nên tìm một người tốt, xứng với cậu để cậu yên tâm tìm việc làm chứ."
Tần Thanh gật đầu đồng ý: "Không sai, quản lý công trình vốn cần nam không cần nữ. Có khi có đến hai ba công ty mà chỉ giành một người đàn ông, còn phụ nữ lại bị lạnh nhạt. Thậm chí có công ty chỉ tuyển một nam mà không tuyển bất cứ một người phụ nữ nào."
A Lệ không để ý tới, cô vẫn cứ khóc, lẩm bẩm một mình. Tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Tần Thanh lấy thức ăn từ trong hộp ra, đứng dậy cầm bát đũa đi đến phòng tắm.
Từ phòng ngủ tới phòng tắm cách một quãng đường khá xa, nó nằm ở gần cuối hành lang. Lúc này trong phòng còn có mấy cô gái đang ngồi giặt quần áo, người này một câu, người kia một câu, cười nói rôm rả, đề tài câu chuyện cũng đa dạng phong phú.
Cô gái đầu tiên nói: "Hôm nay tớ trang điểm, ăn mặc chỉnh tề đi phỏng vấn, không ngờ lại gặp một tên sắc lang, nói chưa được mấy câu thì anh ta liền táy máy tay chân." Cô gái kia vừa nói vừa giơ một chân lên làm động tác như muốn đá ai đó, "Tớ thật sự muốn đạp cho tên đó mấy cái.."
Cô gái tóc ngắn liền nói tiếp: "Tớ nghe nói còn có mấy nam sinh đi phỏng vấn, bị người khác dẫn đến phòng hạng sang. Họ cho mấy cậu ấy ăn uống no say, sau đó bắt các cậu ấy vào khách sạn làm chuyện đồi bại, sau đó bỏ trốn mất dạng. Còn khách sạn nhất quyết không chịu thả người. Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm và người phụ đạo đến trả tiền thì họ mới cho các cậu ấy về."
Tần Thanh nghe xong, trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi. Cô nhanh chóng rửa xong mớ bát đũa và vội vã quay trở về phòng mình. Trong hành lang cũng không còn tiếng cười nói rộn ràng và những cuộc chơi đùa truy đuổi cũng nhanh chóng biến mất, quang cảnh vắng vẻ, đìu hiu không một bóng người.
Tần Thanh vừa vào phòng ngủ liền than thở: "Bây giờ có nhiều phòng trống không, ở hành lang cũng không có mấy người, thật khác xa với cảnh cười nói ồn ào lúc trước."
Băng Tả chậm rãi nói: "Cậu cũng có thể làm nhiều việc khác được mà ví dụ như cậu có thể đi nhà cầu vào nửa đêm lạnh cóng mà không cần phải chờ đợi đến lượt mình."
Rốt cuộc A Lệ cũng ngừng khóc, cô nức nở nói: "Đúng vậy, cuộc sống chỉ có vậy thôi nhưng mới được một tháng đã chia tay."
Trong lòng Tần Thanh đang buồn phiền cũng không rảnh để lo chuyện của người khác nữa. Cô ngồi trên giường, mở máy tính và truy cập vào những trang web đang tuyển dụng. Theo thói quen, cô truy cập vào baidu và đánh vào mục tìm kiếm hai chữ “Đỉnh Thành".
Cô hồi hộp truy cập Baidu để tìm ít tư liệu và cô dễ dàng tìm được những thông tin mình muốn biết.
Tập đoàn địa ốc Đỉnh Thành chủ yếu kinh doanh về địa ốc, đặc biệt có những sáng tạo về kiến trúc. Ngoài ra họ còn kinh doanh khách sạn, trang trí nhà cửa, xây dựng biệt thự, xây dựng các kết cấu hạ tầng. những hạng mục hợp tác trải dài đến 15 tỉnh thành, 21 trung tâm thành phố. Tồng cộng có 97 hạng mục ….
Trên web, còn có bài giới thiệu cụ thể về những công ty con thuộc tập đoàn này, khắp nơi đều là địa ốc, bao gồm vị trí, tên, tổng giá trị nguồn vốn, các diện tích sở hữu đất đai và các kế hoạch xây dựng cơ sở hạ tầng của nó. Tần Thanh chưa bao giờ biết những nội dung này.
Trong lòng Tần Thanh âm thầm cảm thấy vui vẻ, thật là một công ty tài giỏi. Cô cũng không biết mình sẽ được vào vị trí nào?
Dù có ra sao thì cô cũng muốn thử một chuyến, Tần Thanh đang suy nghĩ nhập tâm, không tự chủ nắm tay thành quyền, ngồi trước máy vi tính.
Cả một buổi chiều, Tần Thanh cứ lặng yên xem tài liệu vắn tắt về tập đoàn Đỉnh Thành để chuẩn bị những tư liệu cần thiết cho buổi phỏng vấn.
Sáng hôm sau, Tần Thanh dậy thật sớm để chuẩn bị quần áo chỉnh tề. Cô trang điểm một chút, sau đó mặc áo sơ mi và quần bó trông cô thật xinh đẹp.
Sáng sớm, cô dậy sớm trước ba tiếng, đi bộ từ trường học, đi qua ba nút giao thông công cộng, rồi mới tìm đến toà cao ốc tập đoàn Đỉnh Thành. Cô ngước mắt nhìn bầu trời, trái tim căng thẳng, lồng ngực đập mãnh liệt. Cô hít sâu một hơi để động viên chính mình.
Điện thoại reo chuông 10 tiếng, Tần Thanh nâng tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ mới 9 giờ 30 phút.
Tuy có chút do dự nhưng Tần Thanh vẫn quyết định đi vào trong.
Cô bị nhân viên bảo vệ ngăn ở cửa, kiểm tra ghi danh, cô phải giải thích rất nhiều thì họ mới cho cô vào.
Bên trong đại sảnh được trang trí với màu chủ đạo là màu vàng kim óng ánh, mặt đất lót đá cẩm thạch có thể soi rõ bóng người đang đứng trên nó.
Tần Thanh thận trọng đi vào, cô sợ gót giày sẽ phát ra âm thanh lớn làm phiền người khác.
Giữa đại sảnh, có một chiếc bàn tư vấn hình tròn, có hai nhân viên xinh đẹp lễ phép đứng bên trong, trên mặt các cô luôn mỉm cười vui vẻ.
Cạnh cửa chính là chiếc bàn cà phê, qua cánh cửa kính cô có thể thấy ghế salon sang trọng khiến người ngồi cũng cảm thấy thoải mái,trang nhã và quý phái.
Bên phải chính là thang máy, không có cấp trên chỉ có những nhân viên vừa nói chuyện vừa đứng chờ thang máy ở đó.
Lúc Tần Thanh đi tới cũng vừa đúng lúc thang máy mở ra, cô không nghĩ ngợi bước vào. Khi thang máy khởi động, cô mới phát hiện đây là chuyến đi xuống tầng hầm. Dù vậy cô cũng không vội, cô thầm nghĩ đi xuống cũng không sao.
Cửa thang máy lại mở ra, dừng ở tầng để xe.
Tần Thanh giương mắt nhìn, thấy một người đàn ông trẻ tuổiDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, cao lớn đang đứng trước cửa thang máy.
Người đàn ông nhìn vào trong thang máy không có vẻ gì giận dữ.
Theo bản năng, Tần Thanh nhích sát vào trong góc.
Người đàn ông bước vào, nhấn tầng lầu cao nhất, tầng 26.
Tần Thanh đứng sau lưng người đàn ông kia, cẩn thận quan sát anh ta.
Anh mang giày Tây, dáng vẻ tinh anh khác thường.
Thang máy đi lên lầu một, một nam nhân đi lên có vẻ hơi kinh ngạc, hỏi: "Tổng giám đốc Tống, ngài đã về"
"Tôi vừa trở về vào sáng sớm hôm nay." Giọng nói trầm ổn hùng hậu, thái độ lễ độ khiêm tốn.
"Tổng giám đốc Tống, tôi phải đi đến cục thuế để báo cáo tình hình tài chính nên bây giờ tôi mới đến công ty.” Người đàn ông cung kính nói.
Tổng giám đốc Tống hơi gật đầu, không nói gì nữa.
Tần Thanh đứng ở một góc thang máy, nhìn cảnh họ nói chuyện thân mật như vậy khiến cô cảm thấy khẩn trương chút ít. Cô đang suy nghĩ ra những tình huống sẽ được hỏi trong buổi phỏng vấn và cô cũng đang tự trả lời những câu hỏi đó.
Cửa thang máy từ từ mở ra, mọi người lần lượt bước ra ngoài.
Trong thang máy chỉ còn hai người bọn họ, đột nhiên Tổng giám đốc Tống quay lại nhìn cô.
Tần Thanh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt anh đang chiếu thẳng vào người mình, dường như trong ánh mắt ấy có một chút chán ghét. Tần Thanh có chút sửng sốt.
Tổng giám đốc Tống nhìn vào thang máy đang từ từ chuyển động lên tầng trên.
Tần Thanh theo tầm mắt của anh ta nhìn lên, thang máy đã lên tới tầng 17, nhưng nó vẫn còn tiếp tục lên. Đến lúc này cô mới phát hiện mình chưa nhấn nút thang máy. Theo bản năng cô bước nhanh tới nhấn nút số 12 nhưng vô dụng.
Tần Thanh cảm thấy lúng túng, cô quay đầu liếc nhìn người đàn ông trong thang máy mà người đàn ông cũng cất bước dời đi khỏi thang máy, sắc mặt lạnh lùng pha lẫn chán ghét.
Tần Thanh lại càng cảm thấy khó chịu, nhắm mắt lùi về một góc.
Không gian nhỏ hẹp yên ắng, khoảng cách không gần cũng không xa, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp vô hình toả ra từ người đàn ông kia.
Nhịp tim Tần Thanh đập càng lúc càng nhanh, cô cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương đến thế, khẩn trương đến nỗi có chút run rẩy. Dường như thời gian ngưng đọng một chút, cô cũng không dám thở mạnh. Cuối cùng thang máy cũng đến tầng 26, nhìn thấy đôi giày đen bóng bước ra khỏi thang máy, Tần Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không dám chần chờ, vội vàng bấm số 12 để thang máy đi xuống.
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại....., die,n; da.nlze.qu;ydonn..
"Mỗi ngày vui vẻ một chút." Tần Thanh mở mắt ngái ngủ, theo thói quen khẽ hát lên một câu.
Tuy giọng cô không lớn nhưng ba cô gái cùng phòng vẫn nghe thấy được.
Các cô đang nằm trên giường, nghe thấy Tần Thanh hát cũng hát theo, nhái lại lời bài hát lần nữa.
Tần Thanh mặc quần áo chỉnh tề, cầm ca rửa mặt và bàn chải đánh răng trên tay. Sau đó cô đi dép lẹp xẹp bước vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào vang vọng trong phòng tắm như báo hiệu bắt đầu một ngày mới.
Buổi sáng, mọi người ai bận việc nấy, đến trưa mới tụ họp ở phòng ngủ.
Tần Thanh đang ngồi gắp thức ăn trên bàn, đột nhiên chuông điện thoại từ trên giường cô bất chợt vang lên.
"Phải..... Được...... Cám ơn." Tần Thanh một tay nghe điện thoại, một tay vội vã lấy giấy bút ghi chép.
Vừa mới cúp điện thoại, Phô Đại Lưu nghiêng mình qua nhìn vào tờ giấy trên bàn, cười cười hỏi: "Có người gọi điện hẹn cậu phỏng vấn sao? Lại là công ty nào thế?" Cô nhấn mạnh chữ “lại” có ý mỉa mai Tần Thanh.
Tần Thanh cũng biết người này ngoài miệng có ý xấu chứ trong lòng không như vậy. Cô suy nghĩ một lát, sau đó thì thầm: "Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Tập đoàn Đỉnh Thành."
Phô Đại Lưu lên giọng: "Tập đoàn Đỉnh Thành sao? Chính là tập đoàn Đỉnh Thành đã quyên góp giúp đỡ trường chúng ta xây dựng thư viện mới sao?"
Tần Thanh chớp mắt: "Thư viện mới trường chúng ta là do tập đoàn này quyên góp à?"
Đại Lưu liếc mắt, miễn cưỡng hỏi: "Cậu làm cán bộ lớp mà không biết sao?"
Tần Thanh cầm tờ giấy ghi chép địa chỉ nhét vào túi, nói: "Không biết, có rất nhiều CV thì sao có thể nhớ hết."
"A, không phải cậu đấy chứ?" Đại Lưu nói xong, gắp miếng thịt kho cho vào miệng.
Tần Thanh thở dài: "Người phụ đạo lớp tớ luôn xem thành tích là quan trọng nhất, cho nên tất cả sinh viên trong khoá, ai cũng phân thành từng nhóm học tập. Bên cạnh đó, năm nào trường cũng tuyển sinh rất nhiều sinh viên vào đây, đầy ắp người. Nếu ai tớ cũng để ý thì lúc đó tớ giống như cưỡi lừa tìm ngựa vậy."
Băng Tả vẫn đang xem truyền hình, nghe vậy cô đột nhiên tức giận nói: "Người phụ đạo cũng chỉ vì công việc của cô ấy thôi chứ còn lâu cô ấy mới quan tâm đến chúng ta."
Giọng Đại Lưu nhẹ nhàng: "Một công việc tại thành phố lớn sao cậu có thể dễ tìm thế?"
Những người khác cũng lười nói chuyện với cô, ai làm việc nấy. Lúc này trong phòng ngủ chỉ còn âm thanh phát ra từ chiếc ti vi trên tường. Hình ảnh của thần tượng Nhuế Thành Cương đang nổi tiếng trong làng giải trí đang được chiếu trên màn hình với bộ phim mới nhất của anh.
Một lát sau, Tần Thanh nói: "Cuối cùng tớ cũng được mời đi dự phỏng vấn. Nếu tớ được nhận vào làm việc ở tập đoàn đó thì dù là chân chạy vặt hay nhân viên tiếp thị thì tớ cũng nhận, chỉ cần họ trả lương cao cho tớ là được."
Băng Tả nhìn chằm chằm vào màn hình TV, lắc đầu: "Cậu cũng đừng mơ tưởng quá nhiều, người ta thường nói phụ nữ đứng nên làm nhân viên tiếp thị vì việc đó rất cực khổ." Sau đó cô quay đầu lại, quan sát Tần Thanh từ trên xuống dưới, cuối cùng cô tổng kết lại nói: "Nhìn cậu ngây thơ lại chân thật, tớ chắc chắn cậu sẽ gặp nhiều thua thiệt."
Tần Thanh cố làm ra vẻ nhục chí: "Vậy tớ phải làm sao bây giờ?"
Băng Tả dứt khoát đáp: "Tốt nhất cậu nên đi tìm một người đàn ông giàu có để nuôi mình. Tớ thấy ở đây có hai người không những giàu có lại đẹp trai phi thường. Tớ nghĩ dù ngoại hình cậu không đẹp nhưng chắc chắn họ cũng chấp nhận. Cậu có thể thử một chút."
Tần Thanh cười: "Vậy cậu giới thiệu cho tớ thử đi, để tớ xem họ có nuôi nổi tớ hay không?"
Băng Tả hăng hái: "Nuôi cậu thì có khó gì đâu?"
Tần Thanh châm chọc cười nói: "Rất khó nuôi đấy."
Đại Lưu ngồi bên cạnh chen vào nói: "Nuôi mấy năm thì dễ, nhưng nuôi cả đời mới khó."
Tần Thanh cười nhạt không nói gì.
A Lệ đột nhiên đẩy cửa bước vào, vừa khóc lóc rối rít vừa ngồi trên giường mình.
Trong phòng ngủ, theo bản năng ba người đưa mắt nhìn nhau, Đại Lưu vội mở miệng: "Cậu cũng đừng khóc, khóc có thể giải quyết vấn đề sao? Lúc trước nếu cậu không đến nhà anh ta, nếu cậu cố gắng cự tuyệt anh ta thì bây giờ đã không có chuyện gì xảy ra rồi. Rõ ràng là......"
"Hãy chia tay đi, tớ thấy tên đó không có điểm nào xứng với cậu." Băng Tả tức giận và bất bình nói: "Trường chúng ta vốn nam nhiều nữ ít, cậu cũng nên tìm một người tốt, xứng với cậu để cậu yên tâm tìm việc làm chứ."
Tần Thanh gật đầu đồng ý: "Không sai, quản lý công trình vốn cần nam không cần nữ. Có khi có đến hai ba công ty mà chỉ giành một người đàn ông, còn phụ nữ lại bị lạnh nhạt. Thậm chí có công ty chỉ tuyển một nam mà không tuyển bất cứ một người phụ nữ nào."
A Lệ không để ý tới, cô vẫn cứ khóc, lẩm bẩm một mình. Tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Tần Thanh lấy thức ăn từ trong hộp ra, đứng dậy cầm bát đũa đi đến phòng tắm.
Từ phòng ngủ tới phòng tắm cách một quãng đường khá xa, nó nằm ở gần cuối hành lang. Lúc này trong phòng còn có mấy cô gái đang ngồi giặt quần áo, người này một câu, người kia một câu, cười nói rôm rả, đề tài câu chuyện cũng đa dạng phong phú.
Cô gái đầu tiên nói: "Hôm nay tớ trang điểm, ăn mặc chỉnh tề đi phỏng vấn, không ngờ lại gặp một tên sắc lang, nói chưa được mấy câu thì anh ta liền táy máy tay chân." Cô gái kia vừa nói vừa giơ một chân lên làm động tác như muốn đá ai đó, "Tớ thật sự muốn đạp cho tên đó mấy cái.."
Cô gái tóc ngắn liền nói tiếp: "Tớ nghe nói còn có mấy nam sinh đi phỏng vấn, bị người khác dẫn đến phòng hạng sang. Họ cho mấy cậu ấy ăn uống no say, sau đó bắt các cậu ấy vào khách sạn làm chuyện đồi bại, sau đó bỏ trốn mất dạng. Còn khách sạn nhất quyết không chịu thả người. Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm và người phụ đạo đến trả tiền thì họ mới cho các cậu ấy về."
Tần Thanh nghe xong, trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi. Cô nhanh chóng rửa xong mớ bát đũa và vội vã quay trở về phòng mình. Trong hành lang cũng không còn tiếng cười nói rộn ràng và những cuộc chơi đùa truy đuổi cũng nhanh chóng biến mất, quang cảnh vắng vẻ, đìu hiu không một bóng người.
Tần Thanh vừa vào phòng ngủ liền than thở: "Bây giờ có nhiều phòng trống không, ở hành lang cũng không có mấy người, thật khác xa với cảnh cười nói ồn ào lúc trước."
Băng Tả chậm rãi nói: "Cậu cũng có thể làm nhiều việc khác được mà ví dụ như cậu có thể đi nhà cầu vào nửa đêm lạnh cóng mà không cần phải chờ đợi đến lượt mình."
Rốt cuộc A Lệ cũng ngừng khóc, cô nức nở nói: "Đúng vậy, cuộc sống chỉ có vậy thôi nhưng mới được một tháng đã chia tay."
Trong lòng Tần Thanh đang buồn phiền cũng không rảnh để lo chuyện của người khác nữa. Cô ngồi trên giường, mở máy tính và truy cập vào những trang web đang tuyển dụng. Theo thói quen, cô truy cập vào baidu và đánh vào mục tìm kiếm hai chữ “Đỉnh Thành".
Cô hồi hộp truy cập Baidu để tìm ít tư liệu và cô dễ dàng tìm được những thông tin mình muốn biết.
Tập đoàn địa ốc Đỉnh Thành chủ yếu kinh doanh về địa ốc, đặc biệt có những sáng tạo về kiến trúc. Ngoài ra họ còn kinh doanh khách sạn, trang trí nhà cửa, xây dựng biệt thự, xây dựng các kết cấu hạ tầng. những hạng mục hợp tác trải dài đến 15 tỉnh thành, 21 trung tâm thành phố. Tồng cộng có 97 hạng mục ….
Trên web, còn có bài giới thiệu cụ thể về những công ty con thuộc tập đoàn này, khắp nơi đều là địa ốc, bao gồm vị trí, tên, tổng giá trị nguồn vốn, các diện tích sở hữu đất đai và các kế hoạch xây dựng cơ sở hạ tầng của nó. Tần Thanh chưa bao giờ biết những nội dung này.
Trong lòng Tần Thanh âm thầm cảm thấy vui vẻ, thật là một công ty tài giỏi. Cô cũng không biết mình sẽ được vào vị trí nào?
Dù có ra sao thì cô cũng muốn thử một chuyến, Tần Thanh đang suy nghĩ nhập tâm, không tự chủ nắm tay thành quyền, ngồi trước máy vi tính.
Cả một buổi chiều, Tần Thanh cứ lặng yên xem tài liệu vắn tắt về tập đoàn Đỉnh Thành để chuẩn bị những tư liệu cần thiết cho buổi phỏng vấn.
Sáng hôm sau, Tần Thanh dậy thật sớm để chuẩn bị quần áo chỉnh tề. Cô trang điểm một chút, sau đó mặc áo sơ mi và quần bó trông cô thật xinh đẹp.
Sáng sớm, cô dậy sớm trước ba tiếng, đi bộ từ trường học, đi qua ba nút giao thông công cộng, rồi mới tìm đến toà cao ốc tập đoàn Đỉnh Thành. Cô ngước mắt nhìn bầu trời, trái tim căng thẳng, lồng ngực đập mãnh liệt. Cô hít sâu một hơi để động viên chính mình.
Điện thoại reo chuông 10 tiếng, Tần Thanh nâng tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ mới 9 giờ 30 phút.
Tuy có chút do dự nhưng Tần Thanh vẫn quyết định đi vào trong.
Cô bị nhân viên bảo vệ ngăn ở cửa, kiểm tra ghi danh, cô phải giải thích rất nhiều thì họ mới cho cô vào.
Bên trong đại sảnh được trang trí với màu chủ đạo là màu vàng kim óng ánh, mặt đất lót đá cẩm thạch có thể soi rõ bóng người đang đứng trên nó.
Tần Thanh thận trọng đi vào, cô sợ gót giày sẽ phát ra âm thanh lớn làm phiền người khác.
Giữa đại sảnh, có một chiếc bàn tư vấn hình tròn, có hai nhân viên xinh đẹp lễ phép đứng bên trong, trên mặt các cô luôn mỉm cười vui vẻ.
Cạnh cửa chính là chiếc bàn cà phê, qua cánh cửa kính cô có thể thấy ghế salon sang trọng khiến người ngồi cũng cảm thấy thoải mái,trang nhã và quý phái.
Bên phải chính là thang máy, không có cấp trên chỉ có những nhân viên vừa nói chuyện vừa đứng chờ thang máy ở đó.
Lúc Tần Thanh đi tới cũng vừa đúng lúc thang máy mở ra, cô không nghĩ ngợi bước vào. Khi thang máy khởi động, cô mới phát hiện đây là chuyến đi xuống tầng hầm. Dù vậy cô cũng không vội, cô thầm nghĩ đi xuống cũng không sao.
Cửa thang máy lại mở ra, dừng ở tầng để xe.
Tần Thanh giương mắt nhìn, thấy một người đàn ông trẻ tuổiDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, cao lớn đang đứng trước cửa thang máy.
Người đàn ông nhìn vào trong thang máy không có vẻ gì giận dữ.
Theo bản năng, Tần Thanh nhích sát vào trong góc.
Người đàn ông bước vào, nhấn tầng lầu cao nhất, tầng 26.
Tần Thanh đứng sau lưng người đàn ông kia, cẩn thận quan sát anh ta.
Anh mang giày Tây, dáng vẻ tinh anh khác thường.
Thang máy đi lên lầu một, một nam nhân đi lên có vẻ hơi kinh ngạc, hỏi: "Tổng giám đốc Tống, ngài đã về"
"Tôi vừa trở về vào sáng sớm hôm nay." Giọng nói trầm ổn hùng hậu, thái độ lễ độ khiêm tốn.
"Tổng giám đốc Tống, tôi phải đi đến cục thuế để báo cáo tình hình tài chính nên bây giờ tôi mới đến công ty.” Người đàn ông cung kính nói.
Tổng giám đốc Tống hơi gật đầu, không nói gì nữa.
Tần Thanh đứng ở một góc thang máy, nhìn cảnh họ nói chuyện thân mật như vậy khiến cô cảm thấy khẩn trương chút ít. Cô đang suy nghĩ ra những tình huống sẽ được hỏi trong buổi phỏng vấn và cô cũng đang tự trả lời những câu hỏi đó.
Cửa thang máy từ từ mở ra, mọi người lần lượt bước ra ngoài.
Trong thang máy chỉ còn hai người bọn họ, đột nhiên Tổng giám đốc Tống quay lại nhìn cô.
Tần Thanh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt anh đang chiếu thẳng vào người mình, dường như trong ánh mắt ấy có một chút chán ghét. Tần Thanh có chút sửng sốt.
Tổng giám đốc Tống nhìn vào thang máy đang từ từ chuyển động lên tầng trên.
Tần Thanh theo tầm mắt của anh ta nhìn lên, thang máy đã lên tới tầng 17, nhưng nó vẫn còn tiếp tục lên. Đến lúc này cô mới phát hiện mình chưa nhấn nút thang máy. Theo bản năng cô bước nhanh tới nhấn nút số 12 nhưng vô dụng.
Tần Thanh cảm thấy lúng túng, cô quay đầu liếc nhìn người đàn ông trong thang máy mà người đàn ông cũng cất bước dời đi khỏi thang máy, sắc mặt lạnh lùng pha lẫn chán ghét.
Tần Thanh lại càng cảm thấy khó chịu, nhắm mắt lùi về một góc.
Không gian nhỏ hẹp yên ắng, khoảng cách không gần cũng không xa, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp vô hình toả ra từ người đàn ông kia.
Nhịp tim Tần Thanh đập càng lúc càng nhanh, cô cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương đến thế, khẩn trương đến nỗi có chút run rẩy. Dường như thời gian ngưng đọng một chút, cô cũng không dám thở mạnh. Cuối cùng thang máy cũng đến tầng 26, nhìn thấy đôi giày đen bóng bước ra khỏi thang máy, Tần Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không dám chần chờ, vội vàng bấm số 12 để thang máy đi xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook