Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư
-
Chương 59: Từ yêu thành hận 2
_Bịch...
Tịch Hạ Di phóng mạnh xuống đất từ độ cao của bức tường trước mặt, cô muốn gặp hắn một lần nữa, không phải để níu kéo cô chỉ muốn hỏi xem hắn có còn yêu cô không? Nếu hắn trả lời là không vậy cô cũng chẳng còn gì để luyến tiếc về hắn
_Thần! Anh mở cửa đi, em biết là anh có ở nhà...
_Thần...có nghe em nối không?
Tịch Hạ Di bất chấp dưới cái nắng 38 độ, khuôn mặt bị nắng háp ửng đỏ gay gắt, thân người mất nước sắp ngất đi
_Kett...
Cuối cùng cửa được mở nhưng người cô muốn gặp lại không gặp được, trước mặt cô là Dịch Khiết với vẻ mặt hài lòng đang cười trên đau khổ của cô
_Thần ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy...
_Bốp...
_Mày có tư cách hỏi Thần đang ở đâu à?
Dịch Khiết tát cho cô một cái rõ đau, ánh mắt gian xảo câm ghét, giờ thì ả nghĩ dù cho tát cô bao nhiêu cái cũng được vì chẳng có ai cứu cô được
_Mới có một cái tát đã ngã dài ra đất, thứ như mày sao giả tạo quá vậy?
Dịch Khiết liếc xéo nghiến ngầm, đôi mắt đỏ ngầu sôi sục như muốn dằng xé cô thành trăm mảnh. Hạ Di đáng thương đứng dậy không nổi dù ông cố gắng gượng dậy vì không muốn gục ngã trước ả ta
_Ui da...sao...sao bụng mình đau quá
Cô như sắp không thở được, hai tay ôm bụng mệt nhọc vuốt mồ hôi trên tráng
_Mày còn chưa chịu đứng dậy à???
Dịch Khiết hậm hực đến túm tóc cô kéo lê dưới đất buộc cô đứng dậy bằng cách đau đớn nhất
_Um...ọe..oe...
Hạ Di không màng, cơ thể yếu ớt lang truyền cơn đau bất thường, trong bụng cồn cào chỉ muốn nôn ói
_Bụng mình....đau quá
Cô mím môi nói thầm, sau đó thì ngất đi không còn biết gì nữa...
....
Bệnh viện
_Chúc mừng cô đã mang thai
Cái giọng chua chát mỉa mai vang lên, kho Hạ Di còn chưa kịp mở hết hàng mi nặng trĩu nhìn ra ánh nắng bên ngoài, vẫn là Dịch Khiết ở bênh cạnh, chính ả ta đưa cô vào viện, nhưng là có mục đích riêng không dễ gì tha cho cô
_Mang thai???
Tịch Hạ Di nặng lòng xúc động, cô nhỏm dậy, đôi bàn tay có kim ghim truyền nước run rẩy sờ xuống bụng thầm nghĩ...đứa bé này có phải đã xuất hiện không đúng lúc, thật quá ngang trái, lần đầu nghe tin mình mang thai mà không cười nổi, đau đớn nhất là người biết đầu tiên không phải cô và cũng chẳng phải hắn mà chính là người phụ nữ độc ác luôn muốn dìm chết cô
_Phải rồi, cô đã mang thai, nhưng mà tôi thấu hiểu được ngang trái giữa cô và Thần ca, nên đã cho bác sĩ giúp cô giải quyết giọt máu mới chớm trong bụng cô rồi, không cần cảm ơn đâu
Dịch Khiết nói ra những lời máu lạnh, kẻ gian ác thì tâm địa lúc nào cũng toan tính, tội nghiệp cho Tịch Hạ Di thất thế bị ức hiếp khủng khiếp
_Cô động đến cái thai, tôi liều mạng với cô
Tịch Hạ Di nghe xong không kìm được uất ức, cô giật chai nước biển treo trên giá gián mạnh vào tráng Dịch Khiết
_Mày...mày...
Dịch Khiết lùi ra xa hoảng sợ nhìn máu từ trên tráng loang đỏ tươi trên mặt cùng những mảnh vỡ dính vào
_Nói xem, cô đã làm gì? Cô dám cướp mầm sống của tôi?
Tịch Hạ Di chảy nước mắt cùng máu trong tim, đau đớn đến tê dại, đôi mắt chứa đầy lữa đỏ thêu đốt, cô lao đến bóp cổ Dịch Khiết gào lên
_Cứu...cứu...
Dịch Khiết muốn mở lời nhưng không thành, chưa bao giờ ả nhìn thấy Hạ Di hiền lành bỗng trở nên ma quỷ như lúc này, cũng may có bác sĩ và y tá vào can ngăn nếu không ả ta đã bị cô bóp cổ cho chết ngạt, nhục nhã ngã dưới sàn lếch ra ngoài với bộ dạng thê thảm
_Tịch tiểu thư, cô bình tĩnh lại, cô không sao rồi, cái thai cũng không sao, còn phát triển rất tốt, chỉ cần cô đi đứng nhẹ nhàng tránh xúc động
Nghe bác sĩ nói, cô mới yên tâm nằm xuống giường, khi không còn ai nữa và đã bình ổn trở lại cô mới từ từ ngẫm nghĩ những chuyện vừa rồi
_Tại sao mình lại có thai vào lúc này? Nhưng chắc chắn một điều mình không để cho Phàm Khiết Thần biết chuyện này...mãi mãi chôn chặt...đứa bé này chỉ cần mẹ là đủ
Tịch Hạ Di cố nhắm mắt đi vào giác ngủ, cô muốn quên hết mọi chuyện và điều nghẹn ngào nhất là không để hắn biết sự có mặt của cái thai, rồi cô sẽ bỏ đi vào đêm nay, một nơi thật xa mà không còn nhìn thấy hắn
Trời sập tối, trong phòng bệnh cao cấp tuy không thiếu thứ gì nhưng hiu quạnh, một tiếng động cũng không có, cô đớn đau tột cùng khi biết rằng mình mang thai nhưng lại không được người cô yêu đến quặng lòng ở bên cạnh, việc giấu đi giọt máu của hắn càng làm cô quặng thắt trong tim, trong lòng dâng trào cảm giác tuyệt vọng, cô hụt hẫng nhớ lại chuyện lúc còn yêu nhau ngọt ngào, giá như không có sóng gió ập đến...
_Mình phải đi khỏi đây, càng nhanh càng tốt
Mình phải tìm cách hủy hoại cô ta, trước khi Thần ca biết tin cô ta mang thai, lúc đó mọi cơ hội của mình sẽ bị dập tắt, phải lợi dụng chuyện quá khứ để Thần ca hận cô ta đến không muốn nhìn mặt
Dịch Khiết nhìn khuôn mặt có vết thương to xấu xí ấm ức, ả ta lại bắt đầu lên một kế hoạch mới
Tịch Hạ Di phóng mạnh xuống đất từ độ cao của bức tường trước mặt, cô muốn gặp hắn một lần nữa, không phải để níu kéo cô chỉ muốn hỏi xem hắn có còn yêu cô không? Nếu hắn trả lời là không vậy cô cũng chẳng còn gì để luyến tiếc về hắn
_Thần! Anh mở cửa đi, em biết là anh có ở nhà...
_Thần...có nghe em nối không?
Tịch Hạ Di bất chấp dưới cái nắng 38 độ, khuôn mặt bị nắng háp ửng đỏ gay gắt, thân người mất nước sắp ngất đi
_Kett...
Cuối cùng cửa được mở nhưng người cô muốn gặp lại không gặp được, trước mặt cô là Dịch Khiết với vẻ mặt hài lòng đang cười trên đau khổ của cô
_Thần ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy...
_Bốp...
_Mày có tư cách hỏi Thần đang ở đâu à?
Dịch Khiết tát cho cô một cái rõ đau, ánh mắt gian xảo câm ghét, giờ thì ả nghĩ dù cho tát cô bao nhiêu cái cũng được vì chẳng có ai cứu cô được
_Mới có một cái tát đã ngã dài ra đất, thứ như mày sao giả tạo quá vậy?
Dịch Khiết liếc xéo nghiến ngầm, đôi mắt đỏ ngầu sôi sục như muốn dằng xé cô thành trăm mảnh. Hạ Di đáng thương đứng dậy không nổi dù ông cố gắng gượng dậy vì không muốn gục ngã trước ả ta
_Ui da...sao...sao bụng mình đau quá
Cô như sắp không thở được, hai tay ôm bụng mệt nhọc vuốt mồ hôi trên tráng
_Mày còn chưa chịu đứng dậy à???
Dịch Khiết hậm hực đến túm tóc cô kéo lê dưới đất buộc cô đứng dậy bằng cách đau đớn nhất
_Um...ọe..oe...
Hạ Di không màng, cơ thể yếu ớt lang truyền cơn đau bất thường, trong bụng cồn cào chỉ muốn nôn ói
_Bụng mình....đau quá
Cô mím môi nói thầm, sau đó thì ngất đi không còn biết gì nữa...
....
Bệnh viện
_Chúc mừng cô đã mang thai
Cái giọng chua chát mỉa mai vang lên, kho Hạ Di còn chưa kịp mở hết hàng mi nặng trĩu nhìn ra ánh nắng bên ngoài, vẫn là Dịch Khiết ở bênh cạnh, chính ả ta đưa cô vào viện, nhưng là có mục đích riêng không dễ gì tha cho cô
_Mang thai???
Tịch Hạ Di nặng lòng xúc động, cô nhỏm dậy, đôi bàn tay có kim ghim truyền nước run rẩy sờ xuống bụng thầm nghĩ...đứa bé này có phải đã xuất hiện không đúng lúc, thật quá ngang trái, lần đầu nghe tin mình mang thai mà không cười nổi, đau đớn nhất là người biết đầu tiên không phải cô và cũng chẳng phải hắn mà chính là người phụ nữ độc ác luôn muốn dìm chết cô
_Phải rồi, cô đã mang thai, nhưng mà tôi thấu hiểu được ngang trái giữa cô và Thần ca, nên đã cho bác sĩ giúp cô giải quyết giọt máu mới chớm trong bụng cô rồi, không cần cảm ơn đâu
Dịch Khiết nói ra những lời máu lạnh, kẻ gian ác thì tâm địa lúc nào cũng toan tính, tội nghiệp cho Tịch Hạ Di thất thế bị ức hiếp khủng khiếp
_Cô động đến cái thai, tôi liều mạng với cô
Tịch Hạ Di nghe xong không kìm được uất ức, cô giật chai nước biển treo trên giá gián mạnh vào tráng Dịch Khiết
_Mày...mày...
Dịch Khiết lùi ra xa hoảng sợ nhìn máu từ trên tráng loang đỏ tươi trên mặt cùng những mảnh vỡ dính vào
_Nói xem, cô đã làm gì? Cô dám cướp mầm sống của tôi?
Tịch Hạ Di chảy nước mắt cùng máu trong tim, đau đớn đến tê dại, đôi mắt chứa đầy lữa đỏ thêu đốt, cô lao đến bóp cổ Dịch Khiết gào lên
_Cứu...cứu...
Dịch Khiết muốn mở lời nhưng không thành, chưa bao giờ ả nhìn thấy Hạ Di hiền lành bỗng trở nên ma quỷ như lúc này, cũng may có bác sĩ và y tá vào can ngăn nếu không ả ta đã bị cô bóp cổ cho chết ngạt, nhục nhã ngã dưới sàn lếch ra ngoài với bộ dạng thê thảm
_Tịch tiểu thư, cô bình tĩnh lại, cô không sao rồi, cái thai cũng không sao, còn phát triển rất tốt, chỉ cần cô đi đứng nhẹ nhàng tránh xúc động
Nghe bác sĩ nói, cô mới yên tâm nằm xuống giường, khi không còn ai nữa và đã bình ổn trở lại cô mới từ từ ngẫm nghĩ những chuyện vừa rồi
_Tại sao mình lại có thai vào lúc này? Nhưng chắc chắn một điều mình không để cho Phàm Khiết Thần biết chuyện này...mãi mãi chôn chặt...đứa bé này chỉ cần mẹ là đủ
Tịch Hạ Di cố nhắm mắt đi vào giác ngủ, cô muốn quên hết mọi chuyện và điều nghẹn ngào nhất là không để hắn biết sự có mặt của cái thai, rồi cô sẽ bỏ đi vào đêm nay, một nơi thật xa mà không còn nhìn thấy hắn
Trời sập tối, trong phòng bệnh cao cấp tuy không thiếu thứ gì nhưng hiu quạnh, một tiếng động cũng không có, cô đớn đau tột cùng khi biết rằng mình mang thai nhưng lại không được người cô yêu đến quặng lòng ở bên cạnh, việc giấu đi giọt máu của hắn càng làm cô quặng thắt trong tim, trong lòng dâng trào cảm giác tuyệt vọng, cô hụt hẫng nhớ lại chuyện lúc còn yêu nhau ngọt ngào, giá như không có sóng gió ập đến...
_Mình phải đi khỏi đây, càng nhanh càng tốt
Mình phải tìm cách hủy hoại cô ta, trước khi Thần ca biết tin cô ta mang thai, lúc đó mọi cơ hội của mình sẽ bị dập tắt, phải lợi dụng chuyện quá khứ để Thần ca hận cô ta đến không muốn nhìn mặt
Dịch Khiết nhìn khuôn mặt có vết thương to xấu xí ấm ức, ả ta lại bắt đầu lên một kế hoạch mới
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook