Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư
-
Chương 57: Mộng đẹp không thành 2
Phàm Khiết Thần uống rượu ở Bar, chỉ một mình, xung quanh không có ánh đèn, hắn cứ thế không quan tâm đến việc Hạ Di đến buổi tiệc, cô gọi cho hắn rất nhiều cuộc gọi nhỡ hắn không nghe, hắn đem điện thoại nhấn vào ly rượu, cái cảm giác nhìn cô về với gia đình thật khó tả, hắn đã nói không bận tâm thế mà tâm tư cứ bị dày xéo, điện thoại bị nhấn nước cứ reo liên tục trên màng hình hiện rõ tên cô, cô gọi mãi cô lo lắng, không bên hắn lòng cô dậy sóng lắm. Hắn lôi điện thoại ra đập mạnh vào tường, bây giờ thì chẳng ai làm phiền hết
_Đồ ngốc, xa em mới một chút đã muốn gặp em rồi
Vì hắn muốn để cô có không gian riêng với gia đình mới quyết tâm không gọi cho cô
Đêm hôm nay, Vỹ Nhân tổ chức tiệc, khách đến đông đủ, mọi thứ được chuẩn bị tươm tất
_Vỹ Nhân...hihi
Tịch Hạ Di đập vai Vỹ Nhân, cô nói lớn còn cười híp mí vui vẻ, cô nghĩ khi Vỹ Nhân thấy cô sẽ rất bất ngờ, khi anh xoay sang phía cô....
Hạ Di cười nói cô đâu biết cô về nhà thật rồi, ngày ngày bố trông ngống cô, chỉ có cô là không biết
_Tịch Hạ Di?!!
Người đàng ông xa lạ, tên Là Tịch Văn chạy về phía cô, ông ta khóc ôm cô không rời, ông nhìn đứa con gái nhỏ nhiều năm xa cách, hôm nay như một định mệnh sắp đặt. Cô giãy nảy cô đẩy người đàng ông đang ôm cô ra, cô cảm thấy ngột ngạc mọi ánh mắt cứ dồn về cô
_Bỏ...bỏ con ra, mọi người sao thế? thôi thôi...con muốn về, Thần đang đợi
Cô vùng chạy đi cô không cảm thấy nơi nào an toàn, cô muốn về tìm hắn
_Di nhi!!!
Vỹ Nhân giữ cô lại, anh cũng ôm đầu cô, cô không hiểu sao họ cứ làm ra hành động như cô là người thân quen thất lạc đã lâu
_Bỏ ra, em phải về
_Hạ Di, con là con của bố huhu..
_SAO?
Tịch Hạ Di nói lớn, ông làm sao để đứa con gái mình yêu thương đi mất lần nữa, cô khóc, mắt cô đỏ rất cay, cô lùi về sau mấy bước, chân cô vấp vào dây điện đèn chiếu sáng gần đó, cô ngã xuống đất
_A...
_Tiểu Di, cẩn thận...
Người đỡ cô đứng dậy là bố cô, ông thương cô lắm, bao năm xa cách giờ mới có cơ hội gặp lại
_Ông là...người...là...
Tịch Hạ Di khóc nấc, cô cười mà khoé mắt không ngừng khóc, ngày cô còn trong bụng mẹ, hai người đã ly hôn, nên mọi thông tin về bố cô đều mù tịt
_Là bố...
Cô ôm bố, cô vui mừng cảm giác nhẹ lòng, cô rất vui, thì ra ông là bố cô, từ hôm nay cô không còn một mình cô có gia đình
_Bố huhu...con nhớ bố đêm nào con cũng phải tưởng tượng ra bố con khao khát được có bố...huhu mẹ không sống cùng nhau nữa
Cô gọi lớn, cô tha thiết gọi hai từ này lâu lắm rồi, cô ôm bố, cô sợ ông đi mất bỏ cô lần nữa
_Tiểu Di, từ nay không ai đem con đi được nữa...con gái ngốc
Bố cô khóc, ông yêu cô nhiều lắm, 18 năm xa cô, người bố này cũng khổ sở lắm, sự yêu thương của ông dành cho cô là vô tận
_Con muốn nói với anh....
Cô đứng dậy, cô muốn tìm hắn, chắc hắn cũng vui lắm
_Hạ Di, em không được đi
Vỹ Nhân giữ cô lại, bàn tay siết mạnh tay cô, hai mắt anh giận dữ khi nghe cô nhắc đến người đó, cô hất mạnh tay anh ra, có ai động đến hắn cô nhất quyết không để yên, với cô hắn rất quan trọng
_Bỏ em ra, Thần đối với em....
_Câm miệng
Không để cô nói hết, Vỹ Nhân quát mắng cô, cô to mắt, đôi mắt ngập nước
_Bố em chính là người khiến mẹ của Phàm Khiết Thần bỏ đi theo, nói đến đây chắc em hiểu....
Vỹ Nhân dứt lời, cô thấy xung quanh nhòe đi, chân đứng không vững cô qụy xuống đất, tim cô đau lắm cứ như ai dùng vật nhọn đâm nhiều nhát vào đó, Phàm Khiết Thần mà cô hằng ngày bên cạnh thì ra là người bị chính gia đình cô cho một vết thương lòng khó xoá
_Anh...anh ấy...?
_Di nhi...
Người lớn tiếng gọi cô đó là Phàm Khiết Thần, hắn đột ngột xuất hiện, cô vừa xoay người nhìn thấy hắn đã vội chạy đến ôm chặt hắn như sợ hắn đi mất, gặp được hắn cảm giác tim như ngừng đập, cô rất sợ sẽ không còn gặp lại hắn nữa, cô đau khổ không muốn nhắc đến bất cứ điều gì hết, chỉ cần biết cô ở trong vòng tay hắn rất ấm áp,giữa đám đông có rất nhiều người hắn và cô cứ ngỡ như đang mơ chẳng ai là tin được sự thật quá khủng khiếp
_Di nhi, anh đến đưa em đi
Hắn không màn đến bất cứ chuyện gì nữa, hắn nắm tay cô, định sẽ đưa cô đi, đi đâu cũng được miễn sao rời khỏi cái nơi u ám này
_Thần! Anh quên là bố cô ta chính là người phá hủy hạnh phúc gia đình anh à? Anh có thể yêu cô ta nữa hả? Ở bên cô ta anh không thấy quá khứ hiện rõ hay sao?
Dịch Khiết chỉ thẳng vào mặt cô, hắn bừng tỉnh trước mặt vẫn là sự thật cần đối diện, một sự thật nghẹn lòng đau đớn
_Đồ ngốc, xa em mới một chút đã muốn gặp em rồi
Vì hắn muốn để cô có không gian riêng với gia đình mới quyết tâm không gọi cho cô
Đêm hôm nay, Vỹ Nhân tổ chức tiệc, khách đến đông đủ, mọi thứ được chuẩn bị tươm tất
_Vỹ Nhân...hihi
Tịch Hạ Di đập vai Vỹ Nhân, cô nói lớn còn cười híp mí vui vẻ, cô nghĩ khi Vỹ Nhân thấy cô sẽ rất bất ngờ, khi anh xoay sang phía cô....
Hạ Di cười nói cô đâu biết cô về nhà thật rồi, ngày ngày bố trông ngống cô, chỉ có cô là không biết
_Tịch Hạ Di?!!
Người đàng ông xa lạ, tên Là Tịch Văn chạy về phía cô, ông ta khóc ôm cô không rời, ông nhìn đứa con gái nhỏ nhiều năm xa cách, hôm nay như một định mệnh sắp đặt. Cô giãy nảy cô đẩy người đàng ông đang ôm cô ra, cô cảm thấy ngột ngạc mọi ánh mắt cứ dồn về cô
_Bỏ...bỏ con ra, mọi người sao thế? thôi thôi...con muốn về, Thần đang đợi
Cô vùng chạy đi cô không cảm thấy nơi nào an toàn, cô muốn về tìm hắn
_Di nhi!!!
Vỹ Nhân giữ cô lại, anh cũng ôm đầu cô, cô không hiểu sao họ cứ làm ra hành động như cô là người thân quen thất lạc đã lâu
_Bỏ ra, em phải về
_Hạ Di, con là con của bố huhu..
_SAO?
Tịch Hạ Di nói lớn, ông làm sao để đứa con gái mình yêu thương đi mất lần nữa, cô khóc, mắt cô đỏ rất cay, cô lùi về sau mấy bước, chân cô vấp vào dây điện đèn chiếu sáng gần đó, cô ngã xuống đất
_A...
_Tiểu Di, cẩn thận...
Người đỡ cô đứng dậy là bố cô, ông thương cô lắm, bao năm xa cách giờ mới có cơ hội gặp lại
_Ông là...người...là...
Tịch Hạ Di khóc nấc, cô cười mà khoé mắt không ngừng khóc, ngày cô còn trong bụng mẹ, hai người đã ly hôn, nên mọi thông tin về bố cô đều mù tịt
_Là bố...
Cô ôm bố, cô vui mừng cảm giác nhẹ lòng, cô rất vui, thì ra ông là bố cô, từ hôm nay cô không còn một mình cô có gia đình
_Bố huhu...con nhớ bố đêm nào con cũng phải tưởng tượng ra bố con khao khát được có bố...huhu mẹ không sống cùng nhau nữa
Cô gọi lớn, cô tha thiết gọi hai từ này lâu lắm rồi, cô ôm bố, cô sợ ông đi mất bỏ cô lần nữa
_Tiểu Di, từ nay không ai đem con đi được nữa...con gái ngốc
Bố cô khóc, ông yêu cô nhiều lắm, 18 năm xa cô, người bố này cũng khổ sở lắm, sự yêu thương của ông dành cho cô là vô tận
_Con muốn nói với anh....
Cô đứng dậy, cô muốn tìm hắn, chắc hắn cũng vui lắm
_Hạ Di, em không được đi
Vỹ Nhân giữ cô lại, bàn tay siết mạnh tay cô, hai mắt anh giận dữ khi nghe cô nhắc đến người đó, cô hất mạnh tay anh ra, có ai động đến hắn cô nhất quyết không để yên, với cô hắn rất quan trọng
_Bỏ em ra, Thần đối với em....
_Câm miệng
Không để cô nói hết, Vỹ Nhân quát mắng cô, cô to mắt, đôi mắt ngập nước
_Bố em chính là người khiến mẹ của Phàm Khiết Thần bỏ đi theo, nói đến đây chắc em hiểu....
Vỹ Nhân dứt lời, cô thấy xung quanh nhòe đi, chân đứng không vững cô qụy xuống đất, tim cô đau lắm cứ như ai dùng vật nhọn đâm nhiều nhát vào đó, Phàm Khiết Thần mà cô hằng ngày bên cạnh thì ra là người bị chính gia đình cô cho một vết thương lòng khó xoá
_Anh...anh ấy...?
_Di nhi...
Người lớn tiếng gọi cô đó là Phàm Khiết Thần, hắn đột ngột xuất hiện, cô vừa xoay người nhìn thấy hắn đã vội chạy đến ôm chặt hắn như sợ hắn đi mất, gặp được hắn cảm giác tim như ngừng đập, cô rất sợ sẽ không còn gặp lại hắn nữa, cô đau khổ không muốn nhắc đến bất cứ điều gì hết, chỉ cần biết cô ở trong vòng tay hắn rất ấm áp,giữa đám đông có rất nhiều người hắn và cô cứ ngỡ như đang mơ chẳng ai là tin được sự thật quá khủng khiếp
_Di nhi, anh đến đưa em đi
Hắn không màn đến bất cứ chuyện gì nữa, hắn nắm tay cô, định sẽ đưa cô đi, đi đâu cũng được miễn sao rời khỏi cái nơi u ám này
_Thần! Anh quên là bố cô ta chính là người phá hủy hạnh phúc gia đình anh à? Anh có thể yêu cô ta nữa hả? Ở bên cô ta anh không thấy quá khứ hiện rõ hay sao?
Dịch Khiết chỉ thẳng vào mặt cô, hắn bừng tỉnh trước mặt vẫn là sự thật cần đối diện, một sự thật nghẹn lòng đau đớn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook