Phàm Tâm Đại Động
-
Chương 11
Tay áo Diệp Thanh đã rách hơn phân nửa, vết cào trên vai dữ tợn, máu tươi đỏ thẫm chảy xuống theo cánh tay, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, thoạt nhìn nhìn vô cùng kinh người.
Trương Triệu Huyền cùng thiếu niên kia ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới bình tĩnh lại, một người vội vàng chạy qua băng bó vết thương cho y, một người lại liếm liếm vết máu trên tay, cau mày nói, “Yêu lực của ngươi bị đạo sĩ thối này chế trụ? Vì sao còn phải cứu hắn?”
Diệp Thanh tuy bị thương, lại như không hề đau đớn, vẫn bình tĩnh đứng thẳng, môi cười yếu ớt, nhàn nhạt đáp, “Không liên quan tới ngươi.”
“Ngươi…!”
“Ngươi khó có được một lần thắng ta, có vẻ rất đắc ý a!?” Diệp Thanh ánh mắt âm trầm, hoàn toàn không để thiếu niên kia vào mắt, “Đáng tiếc, hết lần này đến lần khác đều không được như ngươi mong muốn.”
Vừa nói vừa mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu, động lòng người.
Thiếu niên kia lập tức bị y chọc giận, trừng mắt, ra vẻ muốn công kích lần nữa.
Diệp Thanh chỉ cười cười, không né không tránh.
Trương Triệu Huyền lại càng hoảng sợ, cũng không thèm nhìn sách, trực tiếp đọc lên một câu chú ngữ, kêu lên, “Đừng đụng vào y!”
Kết quả, vừa chớp mắt, bên tai truyền đến tiếng nổ vang ầm ầm.
Băng kiếm, hỏa cầu, lôi điện từ trên trời giáng xuống, tất cả đều hướng tới thiếu niên cẩm y* mà chào hỏi.
*Dành cho những ai chưa biết, cẩm y = áo gấm.
Thiếu niên kia thất kinh, vội vàng lui về phía sau, động tác bén nhạy trở mình, né được một kiếp. Nhưng tuy hắn thân thủ nhanh nhẹn, vẫn bị pháp thuật này bức vào tình thế nguy hiểm, biểu tình trên mặt liên tục thay đổi, vẻ mặt ưu tư nhìn về phía Trương Triệu Huyền, cắn răng nói, “Ngươi căn bản không phải đạo sĩ thông thường! Ngươi là…”
Lời còn chưa nói xong, chợt nghe Diệp Thanh khẽ cười một tiếng.
Thiếu niên kia ngẩn ra, lập tức dời mắt đến chỗ Diệp Thanh, con ngươi xinh đẹp híp một cái, rồi như hiểu ra tất cả, “Thì ra là thế. Diệp Thanh, ngươi quả nhiên thật ngoan độc!”
Dứt lời, mở miệng cắn móng tay chính mình, tay áo vung lên, trong nháy mắt đã biến mất, không hề để lại dấu vết.
Trương Triệu Huyền kinh ngạc, mấy câu nói trước khi đi của thiếu niên khiến hắn khó hiểu, chỉ đành chuyển mắt nhìn Diệp Thanh, hỏi, “Diệp công tử, ngươi quen người vừa rồi sao?”
“Người qua đường thôi.”
“Vậy vì sao hắn đánh lén ngươi?”
“Hắn là Lưu Ngọc1, là một miêu yêu chín mạng.” Diệp Thanh chậm rãi rút cánh tay đang vòng bên hông Trương Triệu Huyền, hời hợt đáp, “Chỉ là, hắn bản lĩnh không cao, nhưng lại luôn muốn cướp yêu lực của ta, cho nên động một chút lại tìm ta đánh lộn. Bây giờ biết ta bị ngươi chế trụ, tự nhiên không thể làm gì khác hơn là giận cá chém thớt.”
Trương Triệu Huyền nghe y giải thích xong, trong lòng giật mình, bật thốt lên, “Không phải tình nhân sao?”
Nói xong mới phát hiện mình quá mức mạo muộn, vội vã cúi đầu ho khan.
Diệp Thanh cười rộ lên, hỏi ngược lại, “Vì sao ngươi lại nghĩ thế?”
Đôi mắt sáng lên, mơ hồ mang theo vài phần tiếu ý, hết sức đẹp mắt.
Trương Triệu Huyền nhìn thấy, mặt nóng lên, lại cúi đầu càng thấp, cuống quít đổi trọng tâm câu chuyện, “Thương thế của ngươi thế nào rồi? Có đau không?”
“Không có việc gì.” Diệp Thanh nhẹ nhàng đáp lại, nét mặt vẫn không thay đổi so với bình thường, thậm chí chân mày cũng chưa từng nhăn một cái.
Trương Triệu Huyền lại thấy ngực khó chịu, mắt nhìn cánh tay bị thương của Diệp Thanh, nói “Không bằng để ta tìm xem có pháp thuật trị thương hay không a!”
Nói xong, quả nhiên lại lật cuốn sách rách nát.
“Không cần.” Diệp Thanh nắm cổ tay hắn, nói, “Chỉ là một vết thương nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn.”
“Nhưng mà…”
“Ngươi quên ta là yêu quái sao?” Diệp Thanh vẫn mỉm cười, dung nhan vẫn tuấn mỹ, đôi mắt vẫn sâu thẳm như không đáy, nhẹ nhàng nói, “Ta không giống như người phàm vô dụng.”
Trương Triệu Huyền không nói một lời, chỉ duỗi tay, thận trọng xoa cánh tay Diệp Thanh, thấp giọng lẩm bẩm, “Cho dù là yêu quái, bị thương cũng biết đau.”
Nghe vậy, nhãn thần Diệp Thanh chợt đổi, ánh mắt dán vào người Trương Triệu Huyền, làm sao cũng không dời đi. Thẳng đến khi ánh mắt kia người gặp nhau, y mới chật vật quay đầu đi, buồn bực không nhắc lại.
Trương Triệu Huyền lại không hề phát hiện dị trạng của y, chỉ lui lại mấy bước, nhạt chiếc ô thanh sắc lên, nói, “Diệp công tử, đa tạ ngươi đã cứu mạng ta.”
Diệp Thanh hừ một tiếng, mắt vẫn nhìn đi nơi khác, làm như không có chuyện gì xảy ra, “Chỉ là tiện tay mà thôi.”
Giọng nói của y đạm mạc, nghe như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng Trương Triệu Huyền lại không tin.
Khi Diệp Thanh nhào tới cứu hắn, ngay cả ô cũng ném ra một bên, trực tiếp dùng thân thể chặn công kích của miêu yêu, có chỗ nào là giống tiện tay làm?
Hắn chỉ hồi tưởng lại biểu tình của Diệp Thanh lúc đó, đã cảm thấy tim đập thình thịch, nhìn cánh tay bị thương của Diệp Thanh, lại thấy trong lòng nhức nhối.
Cánh tay trước kia trắng nõn như ngọc, giờ đây lại nhuốm đầy tiên huyết, nhìn thấy mà phải đau lòng, năm cánh tay còn lành của Diệp Thanh lên, cắn một miếng.
Diệp Thanh giật mình không nhẹ, nói, “Ngươi làm cái gì vậy?”
Trương Triệu Huyền cũng không đáp lời, chỉ cắn nhẹ vài cái, lẩm bẩm, “Kỳ quái, không ngọt.”
Dứt lời, lại nhìn gương mặt tuấn mỹ của Diệp Thanh, sáp tới gần.
Diệp Thanh ngẩn ngơ, vì sự tình phát sinh quá bất ngờ, chốc lát không phản ứng kịp, đến khi bình tĩnh lại, Trương Triệu Huyền đã cắn lên môi y.
Mùi hoa quế nhàn nhạt tản trong không khí.
Trương Triệu Huyền chớp mắt một cái, cắn môi Diệp Thanh thêm lần nữa, sau đó lui ra, trên mặt lộ ra nụ cười, vui mừng reo lên, “Diệp công tử, ngươi quả nhiên là quế hoa cao biến thành!”
“A?”
Diệp Thanh vô cùng ngạc nhiên, vừa muốn mở miệng nói, Trương Triệu Huyền đã hôn lên môi y lần nữa.
Làm gặm cắn một hồi, sau đó Trương Triệu Huyền cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của Diệp Thanh, biểu tình hết hoang mang lại phiền não, cuối cùng bỗng nhiên vui vẻ cầm tay Diệp Thanh, cười nói, “Diệp công tử, mấy ngày trước, ngươi nói không sai.”
“Ân?”
Trương Triệu Huyền chuyển mắt, tựa như cánh đào bay lượn, nói từng chữ, “Ta thích ngươi.”
____________________________________
Trương Triệu Huyền cùng thiếu niên kia ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới bình tĩnh lại, một người vội vàng chạy qua băng bó vết thương cho y, một người lại liếm liếm vết máu trên tay, cau mày nói, “Yêu lực của ngươi bị đạo sĩ thối này chế trụ? Vì sao còn phải cứu hắn?”
Diệp Thanh tuy bị thương, lại như không hề đau đớn, vẫn bình tĩnh đứng thẳng, môi cười yếu ớt, nhàn nhạt đáp, “Không liên quan tới ngươi.”
“Ngươi…!”
“Ngươi khó có được một lần thắng ta, có vẻ rất đắc ý a!?” Diệp Thanh ánh mắt âm trầm, hoàn toàn không để thiếu niên kia vào mắt, “Đáng tiếc, hết lần này đến lần khác đều không được như ngươi mong muốn.”
Vừa nói vừa mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu, động lòng người.
Thiếu niên kia lập tức bị y chọc giận, trừng mắt, ra vẻ muốn công kích lần nữa.
Diệp Thanh chỉ cười cười, không né không tránh.
Trương Triệu Huyền lại càng hoảng sợ, cũng không thèm nhìn sách, trực tiếp đọc lên một câu chú ngữ, kêu lên, “Đừng đụng vào y!”
Kết quả, vừa chớp mắt, bên tai truyền đến tiếng nổ vang ầm ầm.
Băng kiếm, hỏa cầu, lôi điện từ trên trời giáng xuống, tất cả đều hướng tới thiếu niên cẩm y* mà chào hỏi.
*Dành cho những ai chưa biết, cẩm y = áo gấm.
Thiếu niên kia thất kinh, vội vàng lui về phía sau, động tác bén nhạy trở mình, né được một kiếp. Nhưng tuy hắn thân thủ nhanh nhẹn, vẫn bị pháp thuật này bức vào tình thế nguy hiểm, biểu tình trên mặt liên tục thay đổi, vẻ mặt ưu tư nhìn về phía Trương Triệu Huyền, cắn răng nói, “Ngươi căn bản không phải đạo sĩ thông thường! Ngươi là…”
Lời còn chưa nói xong, chợt nghe Diệp Thanh khẽ cười một tiếng.
Thiếu niên kia ngẩn ra, lập tức dời mắt đến chỗ Diệp Thanh, con ngươi xinh đẹp híp một cái, rồi như hiểu ra tất cả, “Thì ra là thế. Diệp Thanh, ngươi quả nhiên thật ngoan độc!”
Dứt lời, mở miệng cắn móng tay chính mình, tay áo vung lên, trong nháy mắt đã biến mất, không hề để lại dấu vết.
Trương Triệu Huyền kinh ngạc, mấy câu nói trước khi đi của thiếu niên khiến hắn khó hiểu, chỉ đành chuyển mắt nhìn Diệp Thanh, hỏi, “Diệp công tử, ngươi quen người vừa rồi sao?”
“Người qua đường thôi.”
“Vậy vì sao hắn đánh lén ngươi?”
“Hắn là Lưu Ngọc1, là một miêu yêu chín mạng.” Diệp Thanh chậm rãi rút cánh tay đang vòng bên hông Trương Triệu Huyền, hời hợt đáp, “Chỉ là, hắn bản lĩnh không cao, nhưng lại luôn muốn cướp yêu lực của ta, cho nên động một chút lại tìm ta đánh lộn. Bây giờ biết ta bị ngươi chế trụ, tự nhiên không thể làm gì khác hơn là giận cá chém thớt.”
Trương Triệu Huyền nghe y giải thích xong, trong lòng giật mình, bật thốt lên, “Không phải tình nhân sao?”
Nói xong mới phát hiện mình quá mức mạo muộn, vội vã cúi đầu ho khan.
Diệp Thanh cười rộ lên, hỏi ngược lại, “Vì sao ngươi lại nghĩ thế?”
Đôi mắt sáng lên, mơ hồ mang theo vài phần tiếu ý, hết sức đẹp mắt.
Trương Triệu Huyền nhìn thấy, mặt nóng lên, lại cúi đầu càng thấp, cuống quít đổi trọng tâm câu chuyện, “Thương thế của ngươi thế nào rồi? Có đau không?”
“Không có việc gì.” Diệp Thanh nhẹ nhàng đáp lại, nét mặt vẫn không thay đổi so với bình thường, thậm chí chân mày cũng chưa từng nhăn một cái.
Trương Triệu Huyền lại thấy ngực khó chịu, mắt nhìn cánh tay bị thương của Diệp Thanh, nói “Không bằng để ta tìm xem có pháp thuật trị thương hay không a!”
Nói xong, quả nhiên lại lật cuốn sách rách nát.
“Không cần.” Diệp Thanh nắm cổ tay hắn, nói, “Chỉ là một vết thương nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn.”
“Nhưng mà…”
“Ngươi quên ta là yêu quái sao?” Diệp Thanh vẫn mỉm cười, dung nhan vẫn tuấn mỹ, đôi mắt vẫn sâu thẳm như không đáy, nhẹ nhàng nói, “Ta không giống như người phàm vô dụng.”
Trương Triệu Huyền không nói một lời, chỉ duỗi tay, thận trọng xoa cánh tay Diệp Thanh, thấp giọng lẩm bẩm, “Cho dù là yêu quái, bị thương cũng biết đau.”
Nghe vậy, nhãn thần Diệp Thanh chợt đổi, ánh mắt dán vào người Trương Triệu Huyền, làm sao cũng không dời đi. Thẳng đến khi ánh mắt kia người gặp nhau, y mới chật vật quay đầu đi, buồn bực không nhắc lại.
Trương Triệu Huyền lại không hề phát hiện dị trạng của y, chỉ lui lại mấy bước, nhạt chiếc ô thanh sắc lên, nói, “Diệp công tử, đa tạ ngươi đã cứu mạng ta.”
Diệp Thanh hừ một tiếng, mắt vẫn nhìn đi nơi khác, làm như không có chuyện gì xảy ra, “Chỉ là tiện tay mà thôi.”
Giọng nói của y đạm mạc, nghe như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng Trương Triệu Huyền lại không tin.
Khi Diệp Thanh nhào tới cứu hắn, ngay cả ô cũng ném ra một bên, trực tiếp dùng thân thể chặn công kích của miêu yêu, có chỗ nào là giống tiện tay làm?
Hắn chỉ hồi tưởng lại biểu tình của Diệp Thanh lúc đó, đã cảm thấy tim đập thình thịch, nhìn cánh tay bị thương của Diệp Thanh, lại thấy trong lòng nhức nhối.
Cánh tay trước kia trắng nõn như ngọc, giờ đây lại nhuốm đầy tiên huyết, nhìn thấy mà phải đau lòng, năm cánh tay còn lành của Diệp Thanh lên, cắn một miếng.
Diệp Thanh giật mình không nhẹ, nói, “Ngươi làm cái gì vậy?”
Trương Triệu Huyền cũng không đáp lời, chỉ cắn nhẹ vài cái, lẩm bẩm, “Kỳ quái, không ngọt.”
Dứt lời, lại nhìn gương mặt tuấn mỹ của Diệp Thanh, sáp tới gần.
Diệp Thanh ngẩn ngơ, vì sự tình phát sinh quá bất ngờ, chốc lát không phản ứng kịp, đến khi bình tĩnh lại, Trương Triệu Huyền đã cắn lên môi y.
Mùi hoa quế nhàn nhạt tản trong không khí.
Trương Triệu Huyền chớp mắt một cái, cắn môi Diệp Thanh thêm lần nữa, sau đó lui ra, trên mặt lộ ra nụ cười, vui mừng reo lên, “Diệp công tử, ngươi quả nhiên là quế hoa cao biến thành!”
“A?”
Diệp Thanh vô cùng ngạc nhiên, vừa muốn mở miệng nói, Trương Triệu Huyền đã hôn lên môi y lần nữa.
Làm gặm cắn một hồi, sau đó Trương Triệu Huyền cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của Diệp Thanh, biểu tình hết hoang mang lại phiền não, cuối cùng bỗng nhiên vui vẻ cầm tay Diệp Thanh, cười nói, “Diệp công tử, mấy ngày trước, ngươi nói không sai.”
“Ân?”
Trương Triệu Huyền chuyển mắt, tựa như cánh đào bay lượn, nói từng chữ, “Ta thích ngươi.”
____________________________________
- Lưu Ngọc là nhân vật trong truyện Bàng môn tả đạo nhé. Muốn biết thêm về em ấy thì hãy đọc truyện này:>>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook