Phàm Nhân Tu Tiên
-
Chương 91: Thưởng bảo
Trong lúc Chu Nho đang đắc ý dương dương, thì Hàn Lập trong lòng đã có kế hoạch.
Bên phía Thất huyền môn phi thân nhảy ra hai người, bọn họ sau khi nhảy ra khỏi đám người, không nói hai lời, nhanh như điện chớp vọt thẳng tới Chu Nho, đúng là hai vị sư thúc còn lại của Vương Tuyệt Sở.
Hai người trên mặt đầy vẻ bi thống, hiển nhiên đối với việc hán tử khôi ngô chết, cực kỳ khổ sở. Mà đối với Kim quang thượng nhân càng thống hận không thôi, cũng không để ý tới Chu Nho là kiếm tiên gì đó, một lòng nhất định phải giết chết đối phương, để báo thù tuyết hận cho hán tử kia.
Vương môn chủ vốn muốn ngăn cản hành vi lỗ mãng của hai người, nhưng sau khi nghĩ lại, đằng nào cũng phải đối mặt với yêu pháp của Chu Nho, mà hai vị sư thúc của hắn lại là người duy nhất có thể tạo nên sự uy hiếp. Thay vì ngăn cản, chi bằng thừa dịp các sư thúc đang hừng hức khí thế báo thù, để cho bọn họ một trận phân thắng bại.
Nghĩ tới đây, Vương Tuyệt Sở vốn cất tiếng muốn gọi trở về, lại đem tiếng nói đang ở ngang cổ nuốt vào bụng.
Kim quang thượng nhân đã trải qua sự giáo huấn trước đó không lâu, lần này cũng không dám coi thường đối phương. Hắn điều động luồng sáng lờ mờ, ngón tay hướng về phía hai người, luồng sáng lờ mờ kia liền lập tức hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng tới.
Một trong hai người là nho sinh đang xông tới, mắt thấy luồng sáng lờ mờ như là phi kiếm bay tới. Hắn cau mày lại, vung tay lên, một luồng dây bạc từ trong tay áo phóng ra ngoài, nghênh tiếp luồng sáng lờ mờ, làm cho luồng sáng lờ mờ kia hơi dừng một chút, nhưng lập tức luồng sáng lờ mờ kia vẫn như không có chuyện gì vẫn tiếp tục vọt tới, xem ra luồng dây bạc nọ không có tác dụng gì.
Người khác không thấy rõ luồng dây bạc là cái gì, nhưng Hàn Lập bằng siêu cấp nhãn lực của Trường xuân công, lại có thể thấy rất rõ ràng. Vật kia là do hơn chục cây ngân châm hợp lại thành, cũng không biết nho sinh dùng thủ đoạn gì, có thể đem ngân châm nhẹ như thế, lại có thể bắn ra một cách mạnh mẽ như vậy, điều này làm cho Hàn Lập cảm thấy rất hứng thú.
Nho sinh thấy dây bạc không có tác dụng, cũng không có kinh hoảng. Hắn co thân thể lại như một cây cung, đột nhiên phóng vọt tới, theo chuyển động là từ trong thân thể bắn ra vô số luồng sáng lớn nhỏ, được chia làm hai đường, một đường hóa thành hóa thành một luồng sáng bạc đánh vào luồng sáng lờ mờ để ngăn cản, phát ra những tiếng leng keng liên tục, đem luồng sáng lờ mờ ngăn lại ở không trung; còn một đường khác thì bay thẳng tới Chu Nho, đánh vào trên kim tráo, phát ra những tiếng đinh đinh đang đang liên tục.
Luồng sáng lờ mờ đối kháng với luồng sáng bạc, không ngừng bắn ra những mảnh vụn không toàn vẹn nên không thể thấy rõ đợc hình dáng ban đầu. Nhưng những luồng sáng bạc đánh vào kim tráo bị dội ngược về, đều không tổn hao gì, đều là phi đao, bồ đề tử, thiết liên tử, kim tiễn,… đủ các dạng các loại ám khí, thậm chí có một số trông rất lạ không biết gọi là gì.
Kim quang thượng nhân thoáng sửng sốt, nhưng lập tức bĩu môi, hắn căn bản không cho rằng mớ sắt vụn này, có thể ngăn được bảo bối của hắn.
"Đùng" một tiếng như tiếng sấm sét, vang vọng cả toàn trường, làm tất cả mọi người giật mình.
Lúc này mọi người mới phát hiện, người áo xám lúc đầu xông lên cùng với người nho sinh, không biết từ khi nào đã rút bảo kiếm từ sau lưng ra, bước từng bước một thấy rõ dấu chân xông đến luồng sáng lờ mờ kia, mà trên mũi kiếm của bảo kiếm hắn đang cầm, toát ra một luồng sáng trắng dài cỡ hai tấc, luồng sáng trắng không ngừng chớp lóe, hàn khí bức người.
"Kiếm quang", không biết là ai đầu tiên hô lên tên của chiêu kiếm này, là vô thượng kiếm kỹ mà người ta mong muốn đạt đến.
Tiếng nổ vang lên, toàn bộ khu vực đều sôi trào!
Nếu như nói phi kiếm chỉ là truyền thuyết nghe đồn đãi, thì kiếm quang lại là thần thoại trong chốn giang hồ, là mục tiêu của những người sử dụng kiếm hướng tới.
Bây giờ, chẳng những phi kiếm và kiếm quang liên tiếp xuất hiện, mà lại còn đối đầu nhau, cái này làm cho người nhiệt huyết không thể không sôi trào, có cảm giác cuộc đời này cũng không uổng công!
Cổ Thiên Long lúc này, chẳng những không có sôi trào, ngược lại cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn hôm nay mới biết được, cái gì gọi là biết sau người ta, cảm thấy sợ hãi không thôi!
Hắn trước kia mặc dù biết, Thất huyền môn có ẩn nấp ba đại cao thủ. Nhưng vạn lần chưa nghĩ đến, cao thủ này lại có thể có trình độ xuất ra kiếm mang. Hắn lần này nếu không mời Kim quang thượng nhân ra tay, sợ rằng chỉ với một mình người áo xám đang xuất kiếm kia, cũng có thể giết sạch người của hắn.
Trong khi Cổ Thiên Long bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, người áo xám đã vọt tới phía dưới luồng sáng lờ mờ nọ.
Lúc này, cũng không biết là do nho sinh cố ý, hay là ám khí trên người thật sự đã phóng ra hết, thân hình nho sinh đột nhiên đình chỉ chuyển động, luồng sáng bạc đang ngăn trở luồng sáng lờ mờ cũng bị ngưng đi, không có lực ngăn cản luồng sáng lờ mờ kia tự nhiên không chút khách khí hướng về đỉnh đầu người áo xám mà hạ xuống.
Người áo xám hai tay cầm kiếm, mặt không biến sắc tung người vọt lên. Hắn vung kiếm quang, hung hăng hướng về phía luồng sáng lờ mờ mà đánh xuống.
"Cảng" một thanh âm vang lên, người áo xám từ giữa không trung ngã xuống mặt đất, cũng không đứng thẳng được mà liên tiếp lui mấy bước, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc trở nên xám xịt lại. Mà trường kiếm trong tay, mũi kiếm chừng ba tấc đã không cánh mà bay, trở nên không còn bén nhọn nữa.
Luồng sáng lờ mờ đã trúng một kích, cũng giống như chim bị trúng tên, từ không trung rớt xuống đất. Nhưng cho dù vậy, luồng sáng lờ mờ vãn không bị ảm đạm đi, trên mặt đất vẫn nảy lên liên tục không thôi, có vẻ mười phần linh tính.
Thấy một màn như vậy, Cổ Thiên Long bên này và người của Thất huyền môn, đồng thời giật mình hô hoán lên. Bất quá người của Thất huyền môn, tiếng hô tràn đầy sự vui sướng, mà bên phía Cổ Thiên Long lại tràn ngập sự lo lắng.
Nho sinh cũng đang vui mừng, hắn quan sát người áo xám một chút, rồi lại nhìn Chu Nho, sau một chút do dự, thì tung người lên, bay vọt về phía Chu Nho, hắn chuẩn bị giải quyết đại địch trước rồi tính sau.
Nhưng nho sinh mới vọt tới được mấy bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu lớn của người áo xám "Tránh mau".
Nho sinh trong lòng cả kinh, muốn có hành động, nhưng đột nhiên cảm thấy sau gáy lành lạnh, luồng sáng lờ mờ bay vọt qua trước mắt, sau đó lại thấy một thân thể không có đầu đang chạy về phía trước mấy bước, sau đó ngã lăn ra trên mặt đất, tấm lưng kia thoạt nhìn rất là quen thuộc. Nho sinh mới vừa nghĩ vậy, đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Kim quang thượng nhân lúc này mười phần ngạo khí, hắn chỉ huy luồng sáng lờ mờ một lần nữa từ trên mặt đất vọt lên, hướng tới người áo xám còn lại trong ba người mà bay tới. Hắn vừa thi triển một kế nhỏ, đã giết chết nho sinh mà đắc ý dương dương.
Hắn đang tính sau khi kết liễu người áo xám thì sẽ lập tức giết sạch người của Thất huyền môn, đột nhiên nghe được trong đám người đối diện truyền đến một câu nói: "Cái đồ đang bay tới bay lui của ngươi, ta rất thích. Tặng cho ta nhé, được không?" Lời còn chưa dứt, hắn đã cảm thấy một cổ linh lực cường đại áp lên trên luồng sáng lờ mờ, mạnh mẽ cắt đứt sự liên hệ của hắn cùng với vật ấy, cướp đi đi quyền khống chế.
Mà luồng sáng lờ mờ vốn đang bay về phía người áo xám, lại trên không trung xoay chuyển, bay xéo về phía đám người đang đứng đối diện.
Luồng sáng lờ mờ bay đến đó, mọi người đều kinh hoảng thất thố, tản ra tránh né, chỉ có một thanh niên bình thường, trông cỡ mười bảy mười tám tuổi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thanh niên này hướng về phía Kim quang thượng nhân cười một cái, lộ ra hàm răng trắng bóc trái ngược hoàn toàn với da tay đen thui, tiếp theo hắn hướng ngón tay về phía luồng sáng lờ mờ nọ, luồng sáng lờ mờ liền hạ xuống tay của hắn.
"Người tu tiên!" Chu Nho trong lòng phát lạnh, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt.
Bên phía Thất huyền môn phi thân nhảy ra hai người, bọn họ sau khi nhảy ra khỏi đám người, không nói hai lời, nhanh như điện chớp vọt thẳng tới Chu Nho, đúng là hai vị sư thúc còn lại của Vương Tuyệt Sở.
Hai người trên mặt đầy vẻ bi thống, hiển nhiên đối với việc hán tử khôi ngô chết, cực kỳ khổ sở. Mà đối với Kim quang thượng nhân càng thống hận không thôi, cũng không để ý tới Chu Nho là kiếm tiên gì đó, một lòng nhất định phải giết chết đối phương, để báo thù tuyết hận cho hán tử kia.
Vương môn chủ vốn muốn ngăn cản hành vi lỗ mãng của hai người, nhưng sau khi nghĩ lại, đằng nào cũng phải đối mặt với yêu pháp của Chu Nho, mà hai vị sư thúc của hắn lại là người duy nhất có thể tạo nên sự uy hiếp. Thay vì ngăn cản, chi bằng thừa dịp các sư thúc đang hừng hức khí thế báo thù, để cho bọn họ một trận phân thắng bại.
Nghĩ tới đây, Vương Tuyệt Sở vốn cất tiếng muốn gọi trở về, lại đem tiếng nói đang ở ngang cổ nuốt vào bụng.
Kim quang thượng nhân đã trải qua sự giáo huấn trước đó không lâu, lần này cũng không dám coi thường đối phương. Hắn điều động luồng sáng lờ mờ, ngón tay hướng về phía hai người, luồng sáng lờ mờ kia liền lập tức hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng tới.
Một trong hai người là nho sinh đang xông tới, mắt thấy luồng sáng lờ mờ như là phi kiếm bay tới. Hắn cau mày lại, vung tay lên, một luồng dây bạc từ trong tay áo phóng ra ngoài, nghênh tiếp luồng sáng lờ mờ, làm cho luồng sáng lờ mờ kia hơi dừng một chút, nhưng lập tức luồng sáng lờ mờ kia vẫn như không có chuyện gì vẫn tiếp tục vọt tới, xem ra luồng dây bạc nọ không có tác dụng gì.
Người khác không thấy rõ luồng dây bạc là cái gì, nhưng Hàn Lập bằng siêu cấp nhãn lực của Trường xuân công, lại có thể thấy rất rõ ràng. Vật kia là do hơn chục cây ngân châm hợp lại thành, cũng không biết nho sinh dùng thủ đoạn gì, có thể đem ngân châm nhẹ như thế, lại có thể bắn ra một cách mạnh mẽ như vậy, điều này làm cho Hàn Lập cảm thấy rất hứng thú.
Nho sinh thấy dây bạc không có tác dụng, cũng không có kinh hoảng. Hắn co thân thể lại như một cây cung, đột nhiên phóng vọt tới, theo chuyển động là từ trong thân thể bắn ra vô số luồng sáng lớn nhỏ, được chia làm hai đường, một đường hóa thành hóa thành một luồng sáng bạc đánh vào luồng sáng lờ mờ để ngăn cản, phát ra những tiếng leng keng liên tục, đem luồng sáng lờ mờ ngăn lại ở không trung; còn một đường khác thì bay thẳng tới Chu Nho, đánh vào trên kim tráo, phát ra những tiếng đinh đinh đang đang liên tục.
Luồng sáng lờ mờ đối kháng với luồng sáng bạc, không ngừng bắn ra những mảnh vụn không toàn vẹn nên không thể thấy rõ đợc hình dáng ban đầu. Nhưng những luồng sáng bạc đánh vào kim tráo bị dội ngược về, đều không tổn hao gì, đều là phi đao, bồ đề tử, thiết liên tử, kim tiễn,… đủ các dạng các loại ám khí, thậm chí có một số trông rất lạ không biết gọi là gì.
Kim quang thượng nhân thoáng sửng sốt, nhưng lập tức bĩu môi, hắn căn bản không cho rằng mớ sắt vụn này, có thể ngăn được bảo bối của hắn.
"Đùng" một tiếng như tiếng sấm sét, vang vọng cả toàn trường, làm tất cả mọi người giật mình.
Lúc này mọi người mới phát hiện, người áo xám lúc đầu xông lên cùng với người nho sinh, không biết từ khi nào đã rút bảo kiếm từ sau lưng ra, bước từng bước một thấy rõ dấu chân xông đến luồng sáng lờ mờ kia, mà trên mũi kiếm của bảo kiếm hắn đang cầm, toát ra một luồng sáng trắng dài cỡ hai tấc, luồng sáng trắng không ngừng chớp lóe, hàn khí bức người.
"Kiếm quang", không biết là ai đầu tiên hô lên tên của chiêu kiếm này, là vô thượng kiếm kỹ mà người ta mong muốn đạt đến.
Tiếng nổ vang lên, toàn bộ khu vực đều sôi trào!
Nếu như nói phi kiếm chỉ là truyền thuyết nghe đồn đãi, thì kiếm quang lại là thần thoại trong chốn giang hồ, là mục tiêu của những người sử dụng kiếm hướng tới.
Bây giờ, chẳng những phi kiếm và kiếm quang liên tiếp xuất hiện, mà lại còn đối đầu nhau, cái này làm cho người nhiệt huyết không thể không sôi trào, có cảm giác cuộc đời này cũng không uổng công!
Cổ Thiên Long lúc này, chẳng những không có sôi trào, ngược lại cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn hôm nay mới biết được, cái gì gọi là biết sau người ta, cảm thấy sợ hãi không thôi!
Hắn trước kia mặc dù biết, Thất huyền môn có ẩn nấp ba đại cao thủ. Nhưng vạn lần chưa nghĩ đến, cao thủ này lại có thể có trình độ xuất ra kiếm mang. Hắn lần này nếu không mời Kim quang thượng nhân ra tay, sợ rằng chỉ với một mình người áo xám đang xuất kiếm kia, cũng có thể giết sạch người của hắn.
Trong khi Cổ Thiên Long bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, người áo xám đã vọt tới phía dưới luồng sáng lờ mờ nọ.
Lúc này, cũng không biết là do nho sinh cố ý, hay là ám khí trên người thật sự đã phóng ra hết, thân hình nho sinh đột nhiên đình chỉ chuyển động, luồng sáng bạc đang ngăn trở luồng sáng lờ mờ cũng bị ngưng đi, không có lực ngăn cản luồng sáng lờ mờ kia tự nhiên không chút khách khí hướng về đỉnh đầu người áo xám mà hạ xuống.
Người áo xám hai tay cầm kiếm, mặt không biến sắc tung người vọt lên. Hắn vung kiếm quang, hung hăng hướng về phía luồng sáng lờ mờ mà đánh xuống.
"Cảng" một thanh âm vang lên, người áo xám từ giữa không trung ngã xuống mặt đất, cũng không đứng thẳng được mà liên tiếp lui mấy bước, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc trở nên xám xịt lại. Mà trường kiếm trong tay, mũi kiếm chừng ba tấc đã không cánh mà bay, trở nên không còn bén nhọn nữa.
Luồng sáng lờ mờ đã trúng một kích, cũng giống như chim bị trúng tên, từ không trung rớt xuống đất. Nhưng cho dù vậy, luồng sáng lờ mờ vãn không bị ảm đạm đi, trên mặt đất vẫn nảy lên liên tục không thôi, có vẻ mười phần linh tính.
Thấy một màn như vậy, Cổ Thiên Long bên này và người của Thất huyền môn, đồng thời giật mình hô hoán lên. Bất quá người của Thất huyền môn, tiếng hô tràn đầy sự vui sướng, mà bên phía Cổ Thiên Long lại tràn ngập sự lo lắng.
Nho sinh cũng đang vui mừng, hắn quan sát người áo xám một chút, rồi lại nhìn Chu Nho, sau một chút do dự, thì tung người lên, bay vọt về phía Chu Nho, hắn chuẩn bị giải quyết đại địch trước rồi tính sau.
Nhưng nho sinh mới vọt tới được mấy bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu lớn của người áo xám "Tránh mau".
Nho sinh trong lòng cả kinh, muốn có hành động, nhưng đột nhiên cảm thấy sau gáy lành lạnh, luồng sáng lờ mờ bay vọt qua trước mắt, sau đó lại thấy một thân thể không có đầu đang chạy về phía trước mấy bước, sau đó ngã lăn ra trên mặt đất, tấm lưng kia thoạt nhìn rất là quen thuộc. Nho sinh mới vừa nghĩ vậy, đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Kim quang thượng nhân lúc này mười phần ngạo khí, hắn chỉ huy luồng sáng lờ mờ một lần nữa từ trên mặt đất vọt lên, hướng tới người áo xám còn lại trong ba người mà bay tới. Hắn vừa thi triển một kế nhỏ, đã giết chết nho sinh mà đắc ý dương dương.
Hắn đang tính sau khi kết liễu người áo xám thì sẽ lập tức giết sạch người của Thất huyền môn, đột nhiên nghe được trong đám người đối diện truyền đến một câu nói: "Cái đồ đang bay tới bay lui của ngươi, ta rất thích. Tặng cho ta nhé, được không?" Lời còn chưa dứt, hắn đã cảm thấy một cổ linh lực cường đại áp lên trên luồng sáng lờ mờ, mạnh mẽ cắt đứt sự liên hệ của hắn cùng với vật ấy, cướp đi đi quyền khống chế.
Mà luồng sáng lờ mờ vốn đang bay về phía người áo xám, lại trên không trung xoay chuyển, bay xéo về phía đám người đang đứng đối diện.
Luồng sáng lờ mờ bay đến đó, mọi người đều kinh hoảng thất thố, tản ra tránh né, chỉ có một thanh niên bình thường, trông cỡ mười bảy mười tám tuổi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thanh niên này hướng về phía Kim quang thượng nhân cười một cái, lộ ra hàm răng trắng bóc trái ngược hoàn toàn với da tay đen thui, tiếp theo hắn hướng ngón tay về phía luồng sáng lờ mờ nọ, luồng sáng lờ mờ liền hạ xuống tay của hắn.
"Người tu tiên!" Chu Nho trong lòng phát lạnh, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook