Phàm Nhân Tu Tiên
-
Chương 82: Kim Quang thượng nhân
Người nói chuyện dang đứng bên cạnh Cổ Thiên Long, là một người cao ba thước (chưa tới 1m) tên Chu Nho.
Chu Nho này mới hơn bốn mươi tuổi, trông tướng gầy ốm, hắn mặc hồng bào thêu chỉ vàng, ngón tay, trên cổ đeo đầy nhẫn và dây chuyền vàng, bên hông còn đeo mấy cái chuông vàng, trong khi nói chuyện trong miệng kim quang lập lòe, xem ra trong đó cũng không ít răng vàng, từ bề ngoài cho thấy, mười phần là khoe khoang.
Giờ phút này vẻ mặt của hắn không kiên nhẫn, hiển nhiên đối với sự sợ trước sợ sau của Cổ Thiên Long rất là bất mãn.
Chu Nho này trông có vẻ hèn mọn như vậy, trang phục lại như một gã chủ đất, mà lại đối với Cổ Thiên Long bất kính như thế, làm cho các thiết vệ xung quanh không khỏi trợn mắt nhìn người này.
Chu Nho này cũng thấy được sự bất mãn của thiết vệ, nhưng hắn hắc hắc cười lạnh một tiếng, căn bản không đáng để ý tới, ngược lại ngạo nghễ nói với Cổ Thiên Long:
"Cổ bang chủ, ngươi đem ba ngàn lượng hoàng kim, mời bổn thượng nhân từ xa đến đấy, không phải là chỉ để đi chơi một đêm chứ! Muốn ta ra tay đối phó với người nào, bây giờ có thể nói rõ ra. Không phải là nhờ ta đối phó với Môn chủ Thất huyền môn chứ, đối thủ yếu như vậy ngươi có thể tự giải quyết, cần gì phải đem hậu lễ mời ta ra tay?"
"Nếu chỉ một môn chủ Thất huyền môn thì cũng không nhọc tiên sư ra tay, ta mời tiên sư đối phó chính là ba vị sư thúc của Môn chủ Thất huyền môn. Ba người mặc dù đã sớm tuyên bố quy ẩn, nhưng kỳ thật vẫn ẩn cư trong mật thất của Lạc Nhật Phong, vượt qua sinh tử quan, bây giờ công lực sợ rằng sớm đã tiến vào hóa cảnh, không phải là cao thủ bình thường có thể ngăn cản được, chính là choõ dựa lứon nhất của Thất huyền môn lúc này, cũng là mời tiên sư đối phó với những người này" Cổ Thiên Long rất khiêm nhường, không có một chút sao lãng nào.
Phải biết rằng Chu Nho này, trong lúc vô ý hắn được người trong đạo quan giới thiệu, người này tự xưng Kim Quang thượng nhân, pháp lực vô cùng, cũng đã tự mình biểu diễn cho hắn xem thuật phi kiếm và kim cương bất hoại công.
Hắn đã chính mắt thấy uy lực của hai loại pháp thuật này làm cho chấn động, biết đối phương chính là người tu tiên trong truyền thuyết, trong lòng xuất hiện ý muốn làm quen.
Khi biết người này rất mê vàng, hắn lập tức cho người đem đến một lượng vàng lớn, cũng có ý nịnh nọt, rốt cục đã đánh động được đối phương, hứa là sẽ ra tay giúp đỡ hắn một lần.
Bởi vậy Cổ Thiên Long đối với Chu Nho này lúc nàu cũng giữ lễ vãn bối, đối với vẻ tự cao tự đại tuyệt không dám có ý chán ghét, hắn cũng rất rõ ràng, Kim Quang thượng nhân này cũng không phải một Dã Lang bang nho nhỏ của hắn có thể đối kháng được.
Kim Quang thượng nhân sau khi nghe xong, ha ha cười một trận, đợi tiếng cười ngừng lại, hắn mới ngạo mạn nói: "Mấy người tục nhân mà thôi, cứ giao cho ta đi! Cho dù bọn họ công lực cao tới đâu, võ nghệ tới mức nào, cũng không phải là đối thủ phi kiếm của ta, ngươi cứ việc yên tâm!"
"Đã có tiên sư người, thù lao của tiên sư ta cũng không dám thất lời, sau khi việc thành, ta tình nguyện đem hai ngàn lượng hoàng kim làm lễ" Cổ Thiên Long mừng rỡ, vội vàng tăng thù lao lên không ít, hắn cũng biết đối phương cũng không phải hạng người thiện lương gì, dùng vàng nói chuyện vào tốt nhất.
Kim Quang thượng nhân nghe xong, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, hắn hài lòng gật gật đầu, hiển nhiên đối với Cổ đại bang] chủ rất là hài lòng.
Đã có sự cam đoan của Kim Quang thượng nhân, Cổ Thiên Long cũng không chần chờ, lập tức ra lệnh người của Dã Lang bang tất cả đều tiến lên đỉnh Lạc Nhật Phong, chuẩn bị tấn công Tổng đường Thất huyền môn - Thất huyền điện.
Bởi vì có rất nhiều người xông lên núi, cho nên Cổ Thiên Long cùng với thiết vệ của hắn cũng phải mất một khoảng thời gian mới lên được tới đỉnh núi.
Cổ bang chủ lần đầu tiên thấy được tổng điện của kẻ đối đầu, nhưng vẫn bị sự to lứon của Thất huyền điện làm cho kinh hãi, hắn bây giờ cảm giác thấy Tổng đàn của Dã Lang bang so với Tổng đàn của người ta, quả thực như là một cái ổ chó, thật sự là thảm không chịu được.
Chỉ thấy trên đỉnh Lạc Nhật Phong có một khoảng đất rộng mấy mẫu, trên đó có mấy tòa thạch điện được dựng lên từ những phiến đá xanh cực lớn, một lớn sáu nhỏ.
Mặc dù đang đêm, bởi vì ánh đuốc nhìn không rõ toàn cảnh, nhưng cái khí thế thuần túy là cao lớn, hùng vĩ tráng lệ này, cũng làm người của Dã Lang bang cùng với các bang phái nhỏ mới tới cũng ngẩn người ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng không lập tức tiến công, mà chỉ vây quanh mấy tòa thạch điện này, đến một giọt nước cũng không thông.
"Đối phương dù sao cũng là môn phaá đã truyền thừa hơn hai trăm năm, tài lực cũng không phải một bang phái mới quật khởi hơn mười năm nay có thể so sánh được, thật sự là xa xỉ hào hoa!" Cổ Thiên Long không khỏi thầm nghĩ.
Hắn lập tức ra chủ ý, chỉ cần diệt được Thất huyền môn, hắn sẽ lập tức dời Tổng đàn đến đây, chỉ có kiến trúc hùng vĩ như vậy mới có thể phù hợp với thân phận bá chủ một phương như hắn.
Cổ Thiên Long nhìn một chút lối vào tối đen của chủ điện, rồi lại nhìn thuộc hạ ở bốn phía xung quanh, rốt cục tay phải cũng chậm rãi đưa lên.
Trong phút chốc, cả tòa Lạc Nhật Phong thượng trở nên im lặng không tiếng động, ánh mắt mọi người đều chăm chú vào tay của hắn, bọn họ đều biết, chỉ cần bàn tay này hạ xuống, cuộc chiến tiêu diệt phòng tuyến cuối cùng Tổng đường Thất huyền môn sẽ bắt đầu.
"Khoan đã".
Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ trong lối vào tối đen truyền đến một thanh âm lạnh như băng.
Sau đó có tiếng bước chân, từ bên trong truyền ra, càng ngày càng rõ ràng.
Cuối cùng, một trung niên quần áo màu trắng xuất hiện ở lối vào, trên đầu có cắm một thanh mộc trâm, toàn thân trên dưới chỉ có một thanh trường kiếm vỏ màu trắng, sắc mặt tái nhợt, song hai tròng mắt lại lấp lánh có thần, ánh mắt giống như lợi kiếm đâm thẳng vào lòng người khác, làm cho người ta không lạnh mà run.
Hắn đi ra chừng mười trượng, rồi ngừng lại, chậm rãi đánh giá đám người đang vây xung quanh, trên mặt không chút sợ hãi.
Cuối cùng tầm mắt của hắn, rơi vào cánh tay đang giơ lên cao của Cổ Thiên Long, sau đó ánh mắt lại từ bàn tay di chuyển sang mặt của Cổ Thiên Long.
"Cổ Thiên Long" Người trung niên này gọi thẳng ra tên của Cổ đại bang chủ.
"Vương Tuyệt Sở" Cổ Thiên Long cũng không yếu thế gọi ra thân phận của đối phương.
"Nói đến, hai người chúng ta thân là chúa tể một phương, nhưng thật ra lần đầu tiên mặt đối mặt gặp nhau, có phải hay không, Vương đại môn chủ!" Cổ Thiên Long dùng một loại giọng điệu đặc biệt, trên khóe miệng nổi lên vẻ trào phúng, sau đó từ từ đưa bàn tay phải rụt trở về.
Vương Tuyệt Sở không chút biểu tình nhìn Cổ Thiên Long, không nói lời nào, không khí tựa hồ bắt đầu khẩn trương.
"Vương môn chủ một mình ra đây, chẳng lẽ là định đầu hàng sao?" Cổ Thiên Long thanh âm có vẻ cười cợt, cười nói.
"Không sai, ta vốn định cùng ngươi thương lượng về việc đầu hàng" Thất huyền môn Môn chủ Vương Tuyệt Sở, giống như người băng lạnh lùng hồi đáp.
Chu Nho này mới hơn bốn mươi tuổi, trông tướng gầy ốm, hắn mặc hồng bào thêu chỉ vàng, ngón tay, trên cổ đeo đầy nhẫn và dây chuyền vàng, bên hông còn đeo mấy cái chuông vàng, trong khi nói chuyện trong miệng kim quang lập lòe, xem ra trong đó cũng không ít răng vàng, từ bề ngoài cho thấy, mười phần là khoe khoang.
Giờ phút này vẻ mặt của hắn không kiên nhẫn, hiển nhiên đối với sự sợ trước sợ sau của Cổ Thiên Long rất là bất mãn.
Chu Nho này trông có vẻ hèn mọn như vậy, trang phục lại như một gã chủ đất, mà lại đối với Cổ Thiên Long bất kính như thế, làm cho các thiết vệ xung quanh không khỏi trợn mắt nhìn người này.
Chu Nho này cũng thấy được sự bất mãn của thiết vệ, nhưng hắn hắc hắc cười lạnh một tiếng, căn bản không đáng để ý tới, ngược lại ngạo nghễ nói với Cổ Thiên Long:
"Cổ bang chủ, ngươi đem ba ngàn lượng hoàng kim, mời bổn thượng nhân từ xa đến đấy, không phải là chỉ để đi chơi một đêm chứ! Muốn ta ra tay đối phó với người nào, bây giờ có thể nói rõ ra. Không phải là nhờ ta đối phó với Môn chủ Thất huyền môn chứ, đối thủ yếu như vậy ngươi có thể tự giải quyết, cần gì phải đem hậu lễ mời ta ra tay?"
"Nếu chỉ một môn chủ Thất huyền môn thì cũng không nhọc tiên sư ra tay, ta mời tiên sư đối phó chính là ba vị sư thúc của Môn chủ Thất huyền môn. Ba người mặc dù đã sớm tuyên bố quy ẩn, nhưng kỳ thật vẫn ẩn cư trong mật thất của Lạc Nhật Phong, vượt qua sinh tử quan, bây giờ công lực sợ rằng sớm đã tiến vào hóa cảnh, không phải là cao thủ bình thường có thể ngăn cản được, chính là choõ dựa lứon nhất của Thất huyền môn lúc này, cũng là mời tiên sư đối phó với những người này" Cổ Thiên Long rất khiêm nhường, không có một chút sao lãng nào.
Phải biết rằng Chu Nho này, trong lúc vô ý hắn được người trong đạo quan giới thiệu, người này tự xưng Kim Quang thượng nhân, pháp lực vô cùng, cũng đã tự mình biểu diễn cho hắn xem thuật phi kiếm và kim cương bất hoại công.
Hắn đã chính mắt thấy uy lực của hai loại pháp thuật này làm cho chấn động, biết đối phương chính là người tu tiên trong truyền thuyết, trong lòng xuất hiện ý muốn làm quen.
Khi biết người này rất mê vàng, hắn lập tức cho người đem đến một lượng vàng lớn, cũng có ý nịnh nọt, rốt cục đã đánh động được đối phương, hứa là sẽ ra tay giúp đỡ hắn một lần.
Bởi vậy Cổ Thiên Long đối với Chu Nho này lúc nàu cũng giữ lễ vãn bối, đối với vẻ tự cao tự đại tuyệt không dám có ý chán ghét, hắn cũng rất rõ ràng, Kim Quang thượng nhân này cũng không phải một Dã Lang bang nho nhỏ của hắn có thể đối kháng được.
Kim Quang thượng nhân sau khi nghe xong, ha ha cười một trận, đợi tiếng cười ngừng lại, hắn mới ngạo mạn nói: "Mấy người tục nhân mà thôi, cứ giao cho ta đi! Cho dù bọn họ công lực cao tới đâu, võ nghệ tới mức nào, cũng không phải là đối thủ phi kiếm của ta, ngươi cứ việc yên tâm!"
"Đã có tiên sư người, thù lao của tiên sư ta cũng không dám thất lời, sau khi việc thành, ta tình nguyện đem hai ngàn lượng hoàng kim làm lễ" Cổ Thiên Long mừng rỡ, vội vàng tăng thù lao lên không ít, hắn cũng biết đối phương cũng không phải hạng người thiện lương gì, dùng vàng nói chuyện vào tốt nhất.
Kim Quang thượng nhân nghe xong, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, hắn hài lòng gật gật đầu, hiển nhiên đối với Cổ đại bang] chủ rất là hài lòng.
Đã có sự cam đoan của Kim Quang thượng nhân, Cổ Thiên Long cũng không chần chờ, lập tức ra lệnh người của Dã Lang bang tất cả đều tiến lên đỉnh Lạc Nhật Phong, chuẩn bị tấn công Tổng đường Thất huyền môn - Thất huyền điện.
Bởi vì có rất nhiều người xông lên núi, cho nên Cổ Thiên Long cùng với thiết vệ của hắn cũng phải mất một khoảng thời gian mới lên được tới đỉnh núi.
Cổ bang chủ lần đầu tiên thấy được tổng điện của kẻ đối đầu, nhưng vẫn bị sự to lứon của Thất huyền điện làm cho kinh hãi, hắn bây giờ cảm giác thấy Tổng đàn của Dã Lang bang so với Tổng đàn của người ta, quả thực như là một cái ổ chó, thật sự là thảm không chịu được.
Chỉ thấy trên đỉnh Lạc Nhật Phong có một khoảng đất rộng mấy mẫu, trên đó có mấy tòa thạch điện được dựng lên từ những phiến đá xanh cực lớn, một lớn sáu nhỏ.
Mặc dù đang đêm, bởi vì ánh đuốc nhìn không rõ toàn cảnh, nhưng cái khí thế thuần túy là cao lớn, hùng vĩ tráng lệ này, cũng làm người của Dã Lang bang cùng với các bang phái nhỏ mới tới cũng ngẩn người ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng không lập tức tiến công, mà chỉ vây quanh mấy tòa thạch điện này, đến một giọt nước cũng không thông.
"Đối phương dù sao cũng là môn phaá đã truyền thừa hơn hai trăm năm, tài lực cũng không phải một bang phái mới quật khởi hơn mười năm nay có thể so sánh được, thật sự là xa xỉ hào hoa!" Cổ Thiên Long không khỏi thầm nghĩ.
Hắn lập tức ra chủ ý, chỉ cần diệt được Thất huyền môn, hắn sẽ lập tức dời Tổng đàn đến đây, chỉ có kiến trúc hùng vĩ như vậy mới có thể phù hợp với thân phận bá chủ một phương như hắn.
Cổ Thiên Long nhìn một chút lối vào tối đen của chủ điện, rồi lại nhìn thuộc hạ ở bốn phía xung quanh, rốt cục tay phải cũng chậm rãi đưa lên.
Trong phút chốc, cả tòa Lạc Nhật Phong thượng trở nên im lặng không tiếng động, ánh mắt mọi người đều chăm chú vào tay của hắn, bọn họ đều biết, chỉ cần bàn tay này hạ xuống, cuộc chiến tiêu diệt phòng tuyến cuối cùng Tổng đường Thất huyền môn sẽ bắt đầu.
"Khoan đã".
Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ trong lối vào tối đen truyền đến một thanh âm lạnh như băng.
Sau đó có tiếng bước chân, từ bên trong truyền ra, càng ngày càng rõ ràng.
Cuối cùng, một trung niên quần áo màu trắng xuất hiện ở lối vào, trên đầu có cắm một thanh mộc trâm, toàn thân trên dưới chỉ có một thanh trường kiếm vỏ màu trắng, sắc mặt tái nhợt, song hai tròng mắt lại lấp lánh có thần, ánh mắt giống như lợi kiếm đâm thẳng vào lòng người khác, làm cho người ta không lạnh mà run.
Hắn đi ra chừng mười trượng, rồi ngừng lại, chậm rãi đánh giá đám người đang vây xung quanh, trên mặt không chút sợ hãi.
Cuối cùng tầm mắt của hắn, rơi vào cánh tay đang giơ lên cao của Cổ Thiên Long, sau đó ánh mắt lại từ bàn tay di chuyển sang mặt của Cổ Thiên Long.
"Cổ Thiên Long" Người trung niên này gọi thẳng ra tên của Cổ đại bang chủ.
"Vương Tuyệt Sở" Cổ Thiên Long cũng không yếu thế gọi ra thân phận của đối phương.
"Nói đến, hai người chúng ta thân là chúa tể một phương, nhưng thật ra lần đầu tiên mặt đối mặt gặp nhau, có phải hay không, Vương đại môn chủ!" Cổ Thiên Long dùng một loại giọng điệu đặc biệt, trên khóe miệng nổi lên vẻ trào phúng, sau đó từ từ đưa bàn tay phải rụt trở về.
Vương Tuyệt Sở không chút biểu tình nhìn Cổ Thiên Long, không nói lời nào, không khí tựa hồ bắt đầu khẩn trương.
"Vương môn chủ một mình ra đây, chẳng lẽ là định đầu hàng sao?" Cổ Thiên Long thanh âm có vẻ cười cợt, cười nói.
"Không sai, ta vốn định cùng ngươi thương lượng về việc đầu hàng" Thất huyền môn Môn chủ Vương Tuyệt Sở, giống như người băng lạnh lùng hồi đáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook