Phàm Nhân Lộ
-
Chương 15: Những bước chuẩn bị cuối cùng
Bên trong tửu quán, Lạc Phi đang cầm đũa chọc chọc miếng thịt, tưởng tượng là khuôn mặt Lạc Vũ:
- Con mẹ nó, chọc chết ngươi.
Như Hoa phì cười:
- Sau này đệ nhanh mạnh lên, thì huynh ấy sẽ không trộm tiền của đệ được nữa.
Lạc Phi cúi đầu ủ rũ:
- Biết bao giờ đệ mới mạnh hơn huynh ấy chứ. Giờ đệ còn chưa đột phá Nhất Trọng Thiên.
- Đệ chuẩn bị đi, lát nữa về ta sẽ thực hiện huấn luyện địa ngục với đệ và Đại Hắc, lần này nó sẽ đi cùng đệ. - Như Hoa nói - Kỳ Tuyển Chọn được phép mang vật cưỡi hoặc thú nuôi, vì có một số Công Pháp đặc biệt cần chủ và thú kết hợp mới có sức mạnh lớn nhất.
- Huấn luyện địa ngục - Lạc Phi tò mò - Nghe cũng hay đấy Hoa Tỷ, huấn luyện kiểu gì cũng được, đệ muốn đánh ngã Vũ ca.
- Rồi đệ sẽ biết. – Như Hoa mỉm cười thần bí.
***
Một tháng sau, phía trước Âu Gia Thiên Loa Thành xuất hiện một con trâu đen sì, cao lớn, các cơ bắp nổi cuồn cuộn, đôi mắt đỏ bừng trợn to như muốn húc đổ toàn bộ thứ nó nhìn thấy, làm thị dân xung quanh sợ hãi né ra xa. Trên lưng nó là một tiểu tử quần áo lam lũ, khuôn mặt đã không còn vẻ ngây ngô của một đứa nhỏ, thay vào đó là sự thâm trầm không hợp tuổi tác. Nó rít qua kẽ răng:
- Con trâu chết bầm, đừng có húc đổ tường đấy, ngươi muốn quay lại huấn luyện địa ngục chứ ta không muốn a.
Đại Hắc tự nhiên run lên, bốn chân vốn đang vững chãi đi tới biến thành lảo đảo như say rượu. Đôi con mắt đỏ hồng rơm rớm nước mắt: “Con bà nó là con trâu, trâu đại gia ta nhất định sẽ báo thù, hu hu, tên khốn Lạc Vũ, tên khốn Lạc Phi, Như Hoa…” tiếp theo đó là một tràng rủa xả bằng tất cả từ ngữ mà trâu đại gia Đại Hắc có thể nghĩ ra, tiếc rằng không ai có thể nghe nó nói.
Trên lưng nó Lạc Phi cũng suýt khóc khi nghĩ lại quá trình huấn luyện của Như Hoa, tâm hồn bé bỏng ngây thơ của nó đã bị Như Hoa giày vò suốt một tháng trời. Chưa bao giờ nó mong Lạc Vũ về nhà đến như vậy, ít ra có Lạc Vũ Như Hoa sẽ bớt chú ý đến nó với Đại Hắc hơn.
- Tiểu Phi, đệ đi chậm một chút - Như Hoa xuất hiện phía sau nó - Ta mới mua vài bộ quần áo đã thấy đệ đi mất rồi.
Lạc Phi chỉ chỉ cái túi to nó đeo sau lưng:
- Tỷ tỷ, đệ đi tham gia tuyển chọn chứ không phải đi chơi xa, tỷ đã chuẩn bị rất nhiều quần áo cho đệ rồi.
Như Hoa đỏ mặt:
- Đệ không biết mua sắm là sở thích của các cô nương à, nhớ lấy, sau này có vừa mắt cô nương nhà ai thì nhất định phải đi dạo phố, mua đồ với người ta.
Lạc Phi trợn mắt:
- Hoa Tỷ, Đại tỷ tỷ của đệ, đệ năm nay mới có 9 tuổi thôi. Í, bóng ai quen quen. - Nó lác mắt nhìn phía sau căn nhà đằng xa, thấy bóng người lấp ló nhìn về phía nó.
- Đại Hắc, nhìn kia, húc cho ta, xông lên.
Đột nhiên nó đỏ bừng mặt, hét lên với Đại Hắc, tên này chả hiểu mô tê gì nhưng vì một tháng trời bị Như Hoa chèn ép, đàn áp nên cũng cần phát tiết. Nó rống ầm lên rồi lao thẳng vào tòa nhà trước mặt, húc đổ hai cái vách tường, một người bị nó đâm trúng bắn lên dính vào tường thành Âu Gia gần đó thành hình chữ Đại.
“Hừ hừ, trộm tiền của đệ, xem huynh sau này có còn trộm tiền của đệ không, trả tiền đây.”
Lạc đại thôn trưởng tuột xuống, phủi phủi quần áo, điềm nhiên như không có việc gì, giả vờ bất ngờ, mặt không đỏ tim không nhảy:
- Thật trùng hợp quá, Tiểu Phi Phi, Hoa Hoa, chúng ta lại gặp mặt rồi. - Vẫn khuôn mặt đáng khinh, hắn xoa xoa tay - Hề hề, Tiểu Phi Phi, có tiền không?
Lạc Phi đen mặt:
- Con mẹ nó, tức chết ta.
Đại Hắc nhìn Lạc Vũ, nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên, mũi thở phì phì: “Con bà nó là con trâu, trâu đại gia ta khinh bỉ ngươi, khinh bỉ ngươi một trăm lần.”
Như Hoa hớt hải chạy đến:
- Vũ Ca, muội đang định đi tìm huynh đây, chúng ta cần vào Âu Gia Thành hội họp, chuẩn bị đến Tử Địa Chi Thành. - Rồi nàng quay sang xách tai Lạc Phi - Đệ đệ, đệ với con trâu chết bầm này húc đổ tường nhà người ta rồi, có tiền đền không?
- Ái ui, tỷ tỷ nhẹ tay, đệ chỉ nói vậy thôi mà, là do đầu trâu này phi vào đấy chứ.
“Ta…” Trâu đại gia há mồm trợn mắt ngó Lạc Phi, nó cũng trợn mắt ngó lại, một người một trâu lại lao vào đánh nhau.
Như Hoa thở dài, nói với Lạc Vũ:
- Vũ ca, huynh trông chừng hai tên này, muội đi tìm chủ nhà nói chuyện chút.
- Đánh vào mũi, đúng rồi, đánh vào mũi nó, Tiểu Phi cố lên. Đại Hắc, ngươi không ăn cơm à, đạp vào mông nó, đạp mạnh vào - Lạc Vũ đang thích thú cổ vũ một người một trâu quần nhau, cười ha hả - Dễ nói, dễ nói, tiểu Hoa Hoa đi nhanh về nhanh.
***
- Xin hỏi đây có phải phủ Âu Gia không?
Hai tên canh cửa lé mắt nhìn tổ hợp kì quái đang đứng chắn trước phủ. Một nam một nữ, một tiểu tử nhỏ tuổi và một con trâu. Đôi nam nữ thì không nói, nhưng đứa nhỏ thì quần áo rách khắp nơi, mắt bị tím một bên, đầu trâu thì hình như mũi còn đang chảy máu. Tên canh cửa Ất nói:
- Đúng vậy, xin hỏi các vị tìm ai.
Đứa nhỏ nhanh nhảu đáp:
- Ta tìm một tiểu cô nương rất xinh đẹp, tên là gì nhỉ? Tiểu Cơ Nhi, đúng, là Tiểu Cơ Nhi.
Như Hoa che mặt thở dài, dạo gần đây nàng thở dài ngày càng nhiều, nhất là từ khi biết được trình độ cua gái của Lạc Phi, nàng đã kèm thêm cho nó một khóa “Nữ Nhi Chi Tâm - Tán gái đại pháp” nhưng cũng không ăn thua.
Lạc Vũ bật cười:
- Ha hả, hai vị, chớ nghe tiểu tử nói bừa, chúng ta đến tìm Âu Dạ trưởng lão, hai vị chỉ cần thông báo người cuối cùng tham gia tuyển chọn đã đến là được.
Hai tên canh cửa liếc nhau, tên canh cửa Giáp:
- Vậy xin các vị chờ một chút. - Nói xong hắn liền chạy vào phủ.
Như Hoa vẫn đang răn dạy Lạc Phi:
- Tiểu Phi Phi, tiểu đệ đệ của ta, tán gái không phải tán như thế, đệ càng thể hiện đệ quan tâm người ta thì người ta sẽ càng không chú ý đến đệ, phải lạnh lùng một chút, khi gần khi xa mới là biện pháp hữu hiệu, hiểu chưa hả?
Lạc Phi rối rắm:
- Phức tạp quá Hoa tỷ, đệ thích ai thì đệ nói thôi, như thế nào là lạnh lùng, như thế nào là như gần như xa?
Như Hoa vẫn rất kiên nhẫn:
- Như thế nào là lạnh lùng, nghĩa là tuy đệ quan tâm người ta, nhưng phải giả vờ như không quan tâm, để ý nhưng phải làm như không để ý, lúc thì tiếp xúc gần nói chuyện thân mật, khi thì như khối băng vạn năm không nói một lời, như thế mới tạo được hứng thú cho người kia…
Lạc Phi cúi đầu ngẫm nghĩ. Lạc Vũ khều khều tay Như Hoa nói nhỏ vào tai nàng:
- Tiểu Hoa Hoa, muội đã từng cua trai hay cua gái bao giờ chưa?
Như Hoa đỏ mặt:
- Chưa.
Lạc Vũ trợn mắt nhìn nàng, than thở: “Khổ thân Tiểu Phi Phi, nghe theo nàng mà tán được ai thì Đại Hắc nhà ta cũng biết leo cây, à đâu, heo cũng biết leo cây.”
Đại Hắc hắt xì một cái, một ít nước mũi với máu mũi văng trúng Lạc Vũ làm hắn kêu lên oai oái: “Con bà nó là con trâu, tên nào lại nói xấu trâu đại gia ta. Ta khinh bỉ hắn một trăm lần.”
- Ca ca xấu đến rồi - Người chưa đến mà tiếng nói trong trẻo của cô bé đã vọng ra ngoài - Trưởng lão gia gia, Bộ Lĩnh ca ca, Vân ca ca, mọi người nhanh nhanh a.
- Con mẹ nó, chọc chết ngươi.
Như Hoa phì cười:
- Sau này đệ nhanh mạnh lên, thì huynh ấy sẽ không trộm tiền của đệ được nữa.
Lạc Phi cúi đầu ủ rũ:
- Biết bao giờ đệ mới mạnh hơn huynh ấy chứ. Giờ đệ còn chưa đột phá Nhất Trọng Thiên.
- Đệ chuẩn bị đi, lát nữa về ta sẽ thực hiện huấn luyện địa ngục với đệ và Đại Hắc, lần này nó sẽ đi cùng đệ. - Như Hoa nói - Kỳ Tuyển Chọn được phép mang vật cưỡi hoặc thú nuôi, vì có một số Công Pháp đặc biệt cần chủ và thú kết hợp mới có sức mạnh lớn nhất.
- Huấn luyện địa ngục - Lạc Phi tò mò - Nghe cũng hay đấy Hoa Tỷ, huấn luyện kiểu gì cũng được, đệ muốn đánh ngã Vũ ca.
- Rồi đệ sẽ biết. – Như Hoa mỉm cười thần bí.
***
Một tháng sau, phía trước Âu Gia Thiên Loa Thành xuất hiện một con trâu đen sì, cao lớn, các cơ bắp nổi cuồn cuộn, đôi mắt đỏ bừng trợn to như muốn húc đổ toàn bộ thứ nó nhìn thấy, làm thị dân xung quanh sợ hãi né ra xa. Trên lưng nó là một tiểu tử quần áo lam lũ, khuôn mặt đã không còn vẻ ngây ngô của một đứa nhỏ, thay vào đó là sự thâm trầm không hợp tuổi tác. Nó rít qua kẽ răng:
- Con trâu chết bầm, đừng có húc đổ tường đấy, ngươi muốn quay lại huấn luyện địa ngục chứ ta không muốn a.
Đại Hắc tự nhiên run lên, bốn chân vốn đang vững chãi đi tới biến thành lảo đảo như say rượu. Đôi con mắt đỏ hồng rơm rớm nước mắt: “Con bà nó là con trâu, trâu đại gia ta nhất định sẽ báo thù, hu hu, tên khốn Lạc Vũ, tên khốn Lạc Phi, Như Hoa…” tiếp theo đó là một tràng rủa xả bằng tất cả từ ngữ mà trâu đại gia Đại Hắc có thể nghĩ ra, tiếc rằng không ai có thể nghe nó nói.
Trên lưng nó Lạc Phi cũng suýt khóc khi nghĩ lại quá trình huấn luyện của Như Hoa, tâm hồn bé bỏng ngây thơ của nó đã bị Như Hoa giày vò suốt một tháng trời. Chưa bao giờ nó mong Lạc Vũ về nhà đến như vậy, ít ra có Lạc Vũ Như Hoa sẽ bớt chú ý đến nó với Đại Hắc hơn.
- Tiểu Phi, đệ đi chậm một chút - Như Hoa xuất hiện phía sau nó - Ta mới mua vài bộ quần áo đã thấy đệ đi mất rồi.
Lạc Phi chỉ chỉ cái túi to nó đeo sau lưng:
- Tỷ tỷ, đệ đi tham gia tuyển chọn chứ không phải đi chơi xa, tỷ đã chuẩn bị rất nhiều quần áo cho đệ rồi.
Như Hoa đỏ mặt:
- Đệ không biết mua sắm là sở thích của các cô nương à, nhớ lấy, sau này có vừa mắt cô nương nhà ai thì nhất định phải đi dạo phố, mua đồ với người ta.
Lạc Phi trợn mắt:
- Hoa Tỷ, Đại tỷ tỷ của đệ, đệ năm nay mới có 9 tuổi thôi. Í, bóng ai quen quen. - Nó lác mắt nhìn phía sau căn nhà đằng xa, thấy bóng người lấp ló nhìn về phía nó.
- Đại Hắc, nhìn kia, húc cho ta, xông lên.
Đột nhiên nó đỏ bừng mặt, hét lên với Đại Hắc, tên này chả hiểu mô tê gì nhưng vì một tháng trời bị Như Hoa chèn ép, đàn áp nên cũng cần phát tiết. Nó rống ầm lên rồi lao thẳng vào tòa nhà trước mặt, húc đổ hai cái vách tường, một người bị nó đâm trúng bắn lên dính vào tường thành Âu Gia gần đó thành hình chữ Đại.
“Hừ hừ, trộm tiền của đệ, xem huynh sau này có còn trộm tiền của đệ không, trả tiền đây.”
Lạc đại thôn trưởng tuột xuống, phủi phủi quần áo, điềm nhiên như không có việc gì, giả vờ bất ngờ, mặt không đỏ tim không nhảy:
- Thật trùng hợp quá, Tiểu Phi Phi, Hoa Hoa, chúng ta lại gặp mặt rồi. - Vẫn khuôn mặt đáng khinh, hắn xoa xoa tay - Hề hề, Tiểu Phi Phi, có tiền không?
Lạc Phi đen mặt:
- Con mẹ nó, tức chết ta.
Đại Hắc nhìn Lạc Vũ, nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên, mũi thở phì phì: “Con bà nó là con trâu, trâu đại gia ta khinh bỉ ngươi, khinh bỉ ngươi một trăm lần.”
Như Hoa hớt hải chạy đến:
- Vũ Ca, muội đang định đi tìm huynh đây, chúng ta cần vào Âu Gia Thành hội họp, chuẩn bị đến Tử Địa Chi Thành. - Rồi nàng quay sang xách tai Lạc Phi - Đệ đệ, đệ với con trâu chết bầm này húc đổ tường nhà người ta rồi, có tiền đền không?
- Ái ui, tỷ tỷ nhẹ tay, đệ chỉ nói vậy thôi mà, là do đầu trâu này phi vào đấy chứ.
“Ta…” Trâu đại gia há mồm trợn mắt ngó Lạc Phi, nó cũng trợn mắt ngó lại, một người một trâu lại lao vào đánh nhau.
Như Hoa thở dài, nói với Lạc Vũ:
- Vũ ca, huynh trông chừng hai tên này, muội đi tìm chủ nhà nói chuyện chút.
- Đánh vào mũi, đúng rồi, đánh vào mũi nó, Tiểu Phi cố lên. Đại Hắc, ngươi không ăn cơm à, đạp vào mông nó, đạp mạnh vào - Lạc Vũ đang thích thú cổ vũ một người một trâu quần nhau, cười ha hả - Dễ nói, dễ nói, tiểu Hoa Hoa đi nhanh về nhanh.
***
- Xin hỏi đây có phải phủ Âu Gia không?
Hai tên canh cửa lé mắt nhìn tổ hợp kì quái đang đứng chắn trước phủ. Một nam một nữ, một tiểu tử nhỏ tuổi và một con trâu. Đôi nam nữ thì không nói, nhưng đứa nhỏ thì quần áo rách khắp nơi, mắt bị tím một bên, đầu trâu thì hình như mũi còn đang chảy máu. Tên canh cửa Ất nói:
- Đúng vậy, xin hỏi các vị tìm ai.
Đứa nhỏ nhanh nhảu đáp:
- Ta tìm một tiểu cô nương rất xinh đẹp, tên là gì nhỉ? Tiểu Cơ Nhi, đúng, là Tiểu Cơ Nhi.
Như Hoa che mặt thở dài, dạo gần đây nàng thở dài ngày càng nhiều, nhất là từ khi biết được trình độ cua gái của Lạc Phi, nàng đã kèm thêm cho nó một khóa “Nữ Nhi Chi Tâm - Tán gái đại pháp” nhưng cũng không ăn thua.
Lạc Vũ bật cười:
- Ha hả, hai vị, chớ nghe tiểu tử nói bừa, chúng ta đến tìm Âu Dạ trưởng lão, hai vị chỉ cần thông báo người cuối cùng tham gia tuyển chọn đã đến là được.
Hai tên canh cửa liếc nhau, tên canh cửa Giáp:
- Vậy xin các vị chờ một chút. - Nói xong hắn liền chạy vào phủ.
Như Hoa vẫn đang răn dạy Lạc Phi:
- Tiểu Phi Phi, tiểu đệ đệ của ta, tán gái không phải tán như thế, đệ càng thể hiện đệ quan tâm người ta thì người ta sẽ càng không chú ý đến đệ, phải lạnh lùng một chút, khi gần khi xa mới là biện pháp hữu hiệu, hiểu chưa hả?
Lạc Phi rối rắm:
- Phức tạp quá Hoa tỷ, đệ thích ai thì đệ nói thôi, như thế nào là lạnh lùng, như thế nào là như gần như xa?
Như Hoa vẫn rất kiên nhẫn:
- Như thế nào là lạnh lùng, nghĩa là tuy đệ quan tâm người ta, nhưng phải giả vờ như không quan tâm, để ý nhưng phải làm như không để ý, lúc thì tiếp xúc gần nói chuyện thân mật, khi thì như khối băng vạn năm không nói một lời, như thế mới tạo được hứng thú cho người kia…
Lạc Phi cúi đầu ngẫm nghĩ. Lạc Vũ khều khều tay Như Hoa nói nhỏ vào tai nàng:
- Tiểu Hoa Hoa, muội đã từng cua trai hay cua gái bao giờ chưa?
Như Hoa đỏ mặt:
- Chưa.
Lạc Vũ trợn mắt nhìn nàng, than thở: “Khổ thân Tiểu Phi Phi, nghe theo nàng mà tán được ai thì Đại Hắc nhà ta cũng biết leo cây, à đâu, heo cũng biết leo cây.”
Đại Hắc hắt xì một cái, một ít nước mũi với máu mũi văng trúng Lạc Vũ làm hắn kêu lên oai oái: “Con bà nó là con trâu, tên nào lại nói xấu trâu đại gia ta. Ta khinh bỉ hắn một trăm lần.”
- Ca ca xấu đến rồi - Người chưa đến mà tiếng nói trong trẻo của cô bé đã vọng ra ngoài - Trưởng lão gia gia, Bộ Lĩnh ca ca, Vân ca ca, mọi người nhanh nhanh a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook