Phải Yêu Em Suốt Đời Anh Biết Chưa
-
C77: Lí do thích hoàng hôn
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại thì trời cũng ngả chiều tà,... bước chân ra khỏi nơi "phồn hoa", Tư Hạ nhắm mắt lại "hấp thụ" lại tinh hoa của trời đất... đối với cô thiên nhiên luôn là thứ gì đó thật ấm áp.
Ánh nắng chiều vàng nhạt hắt lên khuôn mặt xinh xắn của cô càng làm tăng thêm độ quyến rũ làm Vương Vũ Thần lọt hố.. càng ngắm càng nghiền...
Một lúc sau anh chầm chậm đi tới, vòng tay qua nhẹ nhàng đặt lên vòng eo con kiến của cô. Giọng nói trầm ấm của anh và ánh nắng chiều thật hợp nhau... cả hai đều rất ấm áp.
- " Hạ Hạ,... tại sao em lại thích hoàng hôn như vậy?... Không phải hoàng hôn rất buồn sao?."
Tư Hạ từ từ mở mắt ra, đôi mắt vẫn nhìn lên bầu trời vàng nhạt kia, đôi mắt của cô chan chứa đầy tình cảm... Tư Hạ khẽ cười.
- " Bởi vì... hoàng hôn chính là đoàn tụ... Lúc em còn nhỏ,... ba mẹ và anh trai sẽ rời khỏi nhà vào buổi sáng sớm.... ai cũng bận bịu cho công việc của mình.... nhưng khi tới chiều tối, khi em nhìn thấy hoàng hôn... tất cả họ đều trở về với em."
Tư Hạ quay lại nhìn anh, đôi mắt của cô long lanh nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười.
- " Còn bây giờ em có thêm anh nữa.... những buổi hoàng hôn sau này... anh cũng sẽ trở về với em chứ?."
Vương Vũ Thần xót xa nhìn cô,... thì ra từ nhỏ Hạ Hạ của anh lại cô đơn như vậy,... lần đầu gặp gỡ... anh cứ tưởng rằng cô là người luôn được gia đình bao bọc...
Vương Vũ Thần khom người xuống ôm lấy Tư Hạ, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của cô như đang cho đi sự an ủi.
- " Tất nhiên rồi,... sau này chúng ta đều sẽ cùng nhau ngắm hoàng hôn."
......................
Sau khi ngồi lên xe, Vương Vũ Thần một tay lái xe một tay chạm lên đùi của cô, thi thoảng bàn tay không yên vị chầm chậm mân mê vuốt nhẹ.
Tư Hạ thảnh thơi ngồi ngả đầu vào ghế chăm chú lướt điện thoại.
Trên đường đi, Vương Vũ Thần liếc nhìn cô vô số lần nhưng lần nào cũng bị Tư Hạ phớt lờ, cảm giác xa cách cứ dần tích tụ... Dường như giao thông hôm nay cũng ủng hộ anh.... Đèn đỏ bật sáng...
Vương Vũ Thần nhanh chóng chồm tới kéo chiếc điện thoại khỏi tầm mắt của cô, anh không chần chừ trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng. Tư Hạ ban đầu còn ngại ngùng né tránh nhưng sau đó lại nhanh chóng phối hợp, cô choàng tay lên cổ của anh, tạo ra tư thế thoải mái nhất.
Nụ hôn kéo dài cho tới khi tiếng còi xe phía sau giục giã inh ỏi, Tư Hạ đẩy nhẹ anh ra, Vương Vũ Thần đành lưu luyến rời khỏi môi của cô rồi trở về ghế lái,... lúc này anh chỉ hận không thể gi** ch** cái tên lái xe đã phá hỏng chuyện tốt của anh.
Anh đạp ga, bàn tay cũng nhanh chóng trở về vị trí cũ, lúc này cô mới chú ý tới... bàn tay ấm nóng của anh đột nhiên khiến trái tim của cô loạn nhịp, liếc nhìn thấy sự ngây ngô của cô, anh mỉm cười.
- " Đói không?... Anh dẫn em đi ăn."
Lúc này ánh mắt của cô mới thoát khỏi bàn tay "hư hỏng" kia.
- " Đói..."
- " Em muốn ăn gì?."
Tư Hạ đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi mới nói.
- " Lẩu..."
Vương Vũ Thần lạnh lùng đáp ngắn gọn.
- " Không tốt cho sức khỏe"
Tư Hạ chu mỏ ra phản kháng nhẹ nhàng.
- " Có gì mà không tốt chứ?."
- " Trong lẩu có nhiều loại gia vị, dầu mỡ, đạm và chất béo nên dễ khiến đầy bụng, khó tiêu, rối loạn tiêu hóa. Các loại lẩu phủ tạng có nhiều cholesterol và axit uric..."
Tư Hạ liền trở người, bàn tay của anh cũng rời khỏi đùi của cô, Tư Hạ cúi đầu xuống buồn bã nhỏ giọng giận dỗi.
- " Không ăn thì không ăn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook