Phải Thêm Tiền
-
Chương 2
Ứng Hoài Thành không nhận, Thời Dập vẫn tiếp tục gửi, sau đó muốn tập kϊƈɦ bất ngờ Ứng Hoài Thành. Không phải Ứng Hoài Thành không còn cách nào khác, có đôi khi hắn lạnh mặt, Thời Dập liền sợ tới mức không dám nghịch ngợm nữa, rúc vào trong lòng hắn như cún con, cắn cắn nút áo ngủ của hắn.
Khoảng thời gian đó Thời Dập có tới kỳ phát tình một lần, cả người đều ẩm ướt mồ hôi, lúc Ứng Hoài Thành giúp cậu tắm rửa, cậu cố tình vẩy nước vào người Ứng Hoài Thành, bắt hắn cởi quần áo, mắt còn nhìn chăm chăm vào cổ Ứng Hoài Thành, muốn thừa cơ xé miếng dán ức chế sau cổ hắn ra.
Ý đồ gây rối.
Ở trước mặt Thời Dập, Ứng Hoài Thành luôn rất ung dung, điều này khiến Thời Dập bất mãn, cậu muốn biết khi Ứng Hoài Thành hoàn toàn thuần phục bản năng sẽ như thế nào.
Ứng Hoài thành cởi quần áo ra thật, còn ngồi vào trong bồn tắm lớn, kéo Thời Dập vào lòng, Thời Dập mễm nhũn nằm sấp trêи ngực Ứng Hoài Thành, cứ nghĩ đến mình sắp nghênh đón lần đánh dấu tạm thời đầu tiên trong đời là tim cậu lại đập như đánh trống, Ứng Hoài Thành buồn cười, với tay xoa xoa phía sau của Thời Dập.
Giọng nói dịu dàng đến thế mà lời nói ra lại làm lòng Thời Dập lạnh run, hắn nói: "Cục cưng, kỳ phát tình còn muốn giải quyết bằng việc đánh dấu, có phải em rất không tin kỹ thuật của tôi đúng không?"
Thoải mái thì một lời khó nói hết, mà đau lòng cũng là một lời khó nói hết.
Một tháng rất nhanh liền trôi qua, Thời Dập càng ngày càng bất an, thậm chí bắt đầu kháng cự việc thân mật với Ứng Hoài Thành, thường xuyên ăn không ngon ngủ không yên, hấp dẫn sự chú ý của Ứng Hoài Thành.
Ứng Hoài Thành liếc mắt đã biết suy nghĩ của cậu, vẫn dịu dàng dỗ dành cậu như cũ, không chịu ăn thì hắn đút, không chịu ngủ thì hắn trông.
Thời Dập trằn trọc không ngủ được, đỏ mắt hỏi Ứng Hoài Thành: Anh đối xử với ai cũng tốt như thế à?
Ứng Hoài Thành cong khóe miệng: Em muốn tôi trả lời thế nào?
Nước mắt Thời Dập rơi lã chã, ra vẻ thờ ơ nói: Nói cái mà em muốn nghe ấy.
Ứng Hoài Thành hôn lên tai cậu, "Không phải, tôi chỉ tốt với một mình em thôi."
Cái ngày vừa tròn một tháng ấy, Thời Dập lấy hết sổ tiết kiệm tiền bạc hợp đồng của mình ra, tỏ vẻ ta đây lắm tiền, cố lấy dũng khí nói: "Em phải gia hạn, em muốn mua anh thêm một năm nữa."
Nhưng Ứng Hoài Thành lại lấy vali hành lý ra, nhanh chóng thu dọn quần áo của mình, hắn cũng không nhìn mấy thứ trêи bàn, cười với Thời Dập: "Rất xin lỗi, tôi không gia hạn, tôi với ai cũng đều chỉ có một tháng."
Thời Dập sững sờ, bất lực hỏi: "Vậy phải làm sao đây anh?"
Ứng Hoài Thành không gọi cậu là cục cưng nữa, giấu đi nét cười, giọng điệu vẫn dịu dàng như thói quen: "Em vốn không nên làm chuyện khác người như vậy, quên khoảng thời gian ấy đi, sống một cuộc sống đơn thuần như trước kia, được không?"
Vậy mà hắn lại dùng hai từ "khác người" để nói về quan hệ của bọn họ lúc đó.
Thời Dập kiềm nén nước mắt chực trào ra, nói: "Em không bao giờ... muốn gặp anh nữa."
Cậu không ngẩng đầu, cũng sẽ không nhìn biểu cảm của Ứng Hoài Thành. Chỉ nghe thấy tiếng cửa bị mở ra rồi đóng lại, căn phòng lại sạch sẽ như trước đây, giống như người đó chưa từng tồn tại vậy.
Khoảng thời gian đó Thời Dập có tới kỳ phát tình một lần, cả người đều ẩm ướt mồ hôi, lúc Ứng Hoài Thành giúp cậu tắm rửa, cậu cố tình vẩy nước vào người Ứng Hoài Thành, bắt hắn cởi quần áo, mắt còn nhìn chăm chăm vào cổ Ứng Hoài Thành, muốn thừa cơ xé miếng dán ức chế sau cổ hắn ra.
Ý đồ gây rối.
Ở trước mặt Thời Dập, Ứng Hoài Thành luôn rất ung dung, điều này khiến Thời Dập bất mãn, cậu muốn biết khi Ứng Hoài Thành hoàn toàn thuần phục bản năng sẽ như thế nào.
Ứng Hoài thành cởi quần áo ra thật, còn ngồi vào trong bồn tắm lớn, kéo Thời Dập vào lòng, Thời Dập mễm nhũn nằm sấp trêи ngực Ứng Hoài Thành, cứ nghĩ đến mình sắp nghênh đón lần đánh dấu tạm thời đầu tiên trong đời là tim cậu lại đập như đánh trống, Ứng Hoài Thành buồn cười, với tay xoa xoa phía sau của Thời Dập.
Giọng nói dịu dàng đến thế mà lời nói ra lại làm lòng Thời Dập lạnh run, hắn nói: "Cục cưng, kỳ phát tình còn muốn giải quyết bằng việc đánh dấu, có phải em rất không tin kỹ thuật của tôi đúng không?"
Thoải mái thì một lời khó nói hết, mà đau lòng cũng là một lời khó nói hết.
Một tháng rất nhanh liền trôi qua, Thời Dập càng ngày càng bất an, thậm chí bắt đầu kháng cự việc thân mật với Ứng Hoài Thành, thường xuyên ăn không ngon ngủ không yên, hấp dẫn sự chú ý của Ứng Hoài Thành.
Ứng Hoài Thành liếc mắt đã biết suy nghĩ của cậu, vẫn dịu dàng dỗ dành cậu như cũ, không chịu ăn thì hắn đút, không chịu ngủ thì hắn trông.
Thời Dập trằn trọc không ngủ được, đỏ mắt hỏi Ứng Hoài Thành: Anh đối xử với ai cũng tốt như thế à?
Ứng Hoài Thành cong khóe miệng: Em muốn tôi trả lời thế nào?
Nước mắt Thời Dập rơi lã chã, ra vẻ thờ ơ nói: Nói cái mà em muốn nghe ấy.
Ứng Hoài Thành hôn lên tai cậu, "Không phải, tôi chỉ tốt với một mình em thôi."
Cái ngày vừa tròn một tháng ấy, Thời Dập lấy hết sổ tiết kiệm tiền bạc hợp đồng của mình ra, tỏ vẻ ta đây lắm tiền, cố lấy dũng khí nói: "Em phải gia hạn, em muốn mua anh thêm một năm nữa."
Nhưng Ứng Hoài Thành lại lấy vali hành lý ra, nhanh chóng thu dọn quần áo của mình, hắn cũng không nhìn mấy thứ trêи bàn, cười với Thời Dập: "Rất xin lỗi, tôi không gia hạn, tôi với ai cũng đều chỉ có một tháng."
Thời Dập sững sờ, bất lực hỏi: "Vậy phải làm sao đây anh?"
Ứng Hoài Thành không gọi cậu là cục cưng nữa, giấu đi nét cười, giọng điệu vẫn dịu dàng như thói quen: "Em vốn không nên làm chuyện khác người như vậy, quên khoảng thời gian ấy đi, sống một cuộc sống đơn thuần như trước kia, được không?"
Vậy mà hắn lại dùng hai từ "khác người" để nói về quan hệ của bọn họ lúc đó.
Thời Dập kiềm nén nước mắt chực trào ra, nói: "Em không bao giờ... muốn gặp anh nữa."
Cậu không ngẩng đầu, cũng sẽ không nhìn biểu cảm của Ứng Hoài Thành. Chỉ nghe thấy tiếng cửa bị mở ra rồi đóng lại, căn phòng lại sạch sẽ như trước đây, giống như người đó chưa từng tồn tại vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook