Phải Làm Sao Với Cậu Đây!
-
Chương 12: Vì...cô ấy chưa hề nhìn về phía sau
3 tháng sau....
Nó dần cân bằng lại cuộc sống như lúc trước, tuy vậy những ngày đầu không có mẹ bên cạnh Nó cũng chật vật nhiều thứ lắm nhưng với nghị lực kiên cường mạnh mẽ nên từ từ mọi thứ cũng đi vào quỹ đạo.
Nó không có ý định học đại học nên buổi sáng ở trên lớp Nó tập trung học lấy kiến thức cơ bản chỉ để lấy được bằng tốt nghiệp. Buổi chiều Nó đăng kí 1 lớp làm bánh học dần để vững tay hơn sau khi có bằng tốt nghiệp cấp 3 thì tiếp tục đăng kí vào học 1 trường nghề để có bằng. Sau khi ra trường Nó sẽ được công nhận là 1 thợ làm bánh chuyên nghiệp thật sự. Còn buổi tối, Nó làm thêm ở quán cà phê, chủ yếu là Nó muốn tự lập từ bây giờ, tự trang trải phí sinh hoạt hằng ngày của mình mà không cần phải dùng đến tiền của Mẹ để lại cho Nó.
Một hôm đang làm thì Nó thấy Minh Hạo đứng trước mặt Nó cười tươi rói với bộ đồng phục giống Nó. Thấy lạ, Nó hỏi:
- Đi uống nước mà mặt đồ lạ vậy nhóc?
- Bắt đầu từ hôm nay, em chính thức làm thêm ở đây!
- Thiệt?
- Thiệt!
- Khó tin quá!
- Tại... em cần mua vài thứ nên muốn tự kiếm tiền mua ấy mà!
Nghe giọng Minh Hạo cũng chân thành lắm, Nó cười híp mắt như chào đón thành viên mới. Nó đâu biết là đằng sau đó, Minh Hạo phải mặt dày đủ kiểu để xin Bác chủ quán vào đây làm khi quán không nhận người chưa đủ 18 tuổi, nào là " nhà con khó khăn lắm" ; " con phải phụ gia đình kiếm tiền trả nợ",....... Minh Hạo thích Nó vì vậy hiện tại với Minh Hạo bây giờ muốn theo đuổi Nó, cậu đã đặt ra câu châm ngôn cho bản thân mình" nhất cự ly, nhì tốc độ". Ở bên Nó càng gần thì càng có nhiều cơ hội hơn.
Buổi tối hôm nay được biết Nó được nghỉ làm thêm 1 bửa nên Thiên Bình rủ Nó đi xem phim, tưởng được ở bên Nó 1 khoảng thời gian buổi tối, ai ngờ đâu lòi ra cái bóng đèn tên nhóc Minh Hạo mới đau chứ. Trong lúc Nó vào nhà vệ sinh, Minh Hạo đút tay vào túi quần bước lại gần Thiên Bình, ánh mắt cực kì nghiêm túc:
- Em thích chị Á Hân và em sẽ theo đuổi chị ấy!
Thiên Bình khẽ cười, đặt 1 tay lên vai Minh Hạo:
- Này nhóc!, có ý thức được mình đang nói gì không?
- Em rất nghiêm túc, em biết anh cũng thích chị! tuy thời gian em bên chị không dài như anh nhưng cái quyết định vẫn là cảm xúc. Với lại thích chị nhưng anh không hề tỏ tình, như vậy bây giờ coi như anh và em cạnh tranh công bằng.
Nụ cười Thiên Bình tự nhiên hóa đá tại chỗ bởi những lời của Minh Hạo và cậu đã bắt đầu nao núng trong lòng, rõ hơn là sợ, sợ mất Nó. Cứ tưởng sẽ không ai cướp mất Nó khỏi cậu, nhưng cục diện giờ lại khác. Thử nghĩ nếu 1 ai đó tỏ tình với Nó, Nó nhận lời thì chuyện rất bình thường vì giữa cậu và Nó chỉ là danh nghĩa bạn thân chứ không phải 1 mối quan hệ ràng buộc nào cả. Tuy chất xám có thừa nhưng cậu không hề suy nghĩ đến việc hôm nay sẽ xảy đến, Thiên Bình nghiêm túc đưa cánh tay ra:
- Được! tôi chấp nhận lời cạnh tranh từ cậu!
Minh Hạo bắt lấy tay Thiên Bình, 2 ánh mắt đầy vẻ định chạm vào nhau, bỗng nhiên Nó đi tới thấy 2 người có vẻ là lạ còn bắt tay nhau nữa chứ:
- Hai người làm sao vậy?
Thấy Nó 2 người liền bỏ tay ra, lắc đầu gượng cười tự nhiên hết sức có thể.
- Vậy thì vào trong thôi, phim sắp chiếu rồi.
Nói xong Nó đi vài bước quay lại thấy 2 người vẫn đứng chần chừ chưa chịu đi, Nó nheo mắt khó hiểu rồi 1 tay kéo Thiên Bình, 1 tay kéo Minh Hạo vào rạp phim.
Một bửa nọ, giờ ra chơi Nó xuống căn-tin mua bánh ăn thì có vài bạn nữ không xa gọi lớn tên Nó:
- Á Hân!
Nó lấy chỉ chỉ mình thấy mấy bạn nữ kia gật đầu, Nó nhanh chóng tiến lại bóng mát cây bàng gần đó nơi mấy bạn nữ đó đang đứng, Nó nhìn họ 1 lượt rồi tò mò hỏi:
- Mấy bạn gọi tớ có chuyện gì?
1 trong những bạn nữ đó khoanh tay hờ hững trước ngực, giọng õng ẹo:
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là phiền mày buông Minh Hạo của bọn này ra được không?
- Nếu Minh Hạo là của mấy người thì tự đến mà lấy, mắc mớ gì đến tôi, tôi không phải bạn gái cậu ấy nên không quản mấy chuyện này, không còn gì tôi đi trước đây.
Nó định xoay người đi thì nhỏ kia nói thêm:
- Vậy mày cũng nên tránh xa Thiên Bình ra chứ, mày cũng đâu phải bạn gái cậu ấy!
Nghe câu này tự nhiên Nó thấy tức tức hơn là mấy đứa kia đề cập đến Minh Hạo, Nó bức xúc nhìn bọn họ:
- Mấy người này lãng, Thiên Bình là bạn thân tôi, tại sao tôi phải nghe mấy người tránh xa bạn tôi.
- Trên đời này không có tình bạn giữa 2 người khác giới!
Nghe xong câu đó của nhỏ kia, Nó liếc nhỏ 1 cái rồi bỏ đi cho bỏ tức. Vừa đi lên cầu thang lên lớp, Nó vừa suy nghĩ lại câu của nhỏ đó, bắt đầu thấm từng từ, liên kết lại 1 số dữ kiện, tự hỏi trong lòng mình" Mình luôn cảm thấy thoải khi ở bên Thiên Bình, ở bên Minh Hạo chưa chắc gì như vậy, lúc khó khăn, nguy hiểm, sợ hãi điều nghĩ đến Thiên Bình đầu tiên,...không lẽ mình thích cậu ấy thật". Đang mãi mê suy nghĩ không may có bạn chạy ngang qua đụng trúng Nó khiến Nó ngã xuống trầy cả tay, Nó mỉm cười nói không sao rồi đi nhanh về lớp. Thấy nhỏ Trang đứng ngoài hành lang lớp, Nó tò mò lại gần nhỏ Trang hỏi nhỏ:
- Ê cho tao hỏi cái này nha!
- Ừ, hỏi đi!
- Nếu thích 1 người biểu hiện rõ nhất là gì?
- Ummm.. là tim tự nhiên lệch đi vài nhịp hoặc đập mạnh, mặt đỏ lên thẹn thùng, mà sao tự nhiên hỏi vậy?
- Ơ... không có gì, chủ yếu muốn thỉnh giáo mày 1 chút về tâm sinh lí á mà.
Nó vội vàng bỏ vào lớp, nhỏ Trang khó hiểu nhìn theo Nó. Thật sự nhỏ không còn ghét Nó nữa, từ vụ việc Nó dám 1 mình chọi với tên to cao vạm vỡ cứu Minh Hạo đã làm chấn động toàn thể quần hùng trong trường, từ đó nhỏ cảm thấy nể phục Nó hơn là ghét.
Nó ngồi vào bàn cầm viết gõ gõ xuống bàn lơ đãng suy nghĩ, Thiên Bình từ ngoài vào ngồi cạnh Nó bao giờ cũng không hay biết. Thấy tay Nó có vết trầy, cậu thở dài nhích nhẹ đến gần Nó:
- Từ ngày biết cậu, bông gòn, thuốc đỏ luôn là tình nhân ở bên tớ!
Vừa nói Thiên Bình vừa bôi thuốc cho Nó, vì bây giờ khoảng cách của 2 người rất gần cộng thêm động tác Thiên Bình thổi nhè nhẹ vào vết thương mà tim Nó bỗng khẽ đập nhanh hơn bình thường. Thiên Bình ngước lên nhìn Nó, ngó qua ngó lại:
- Sao mặt cậu đỏ vậy, bị sốt hả?
Nói là làm, Thiên Bình đặt tay lên trán Nó kiểm tra thử, Nó bỗng nhiên né tránh tay cậu rồi giật phắt tay mình ra khỏi tay cậu, ấp úng nói:
- Đâu..c..có..đâu, tớ đâu có sốt.
Vì quá lúng túng nên chẳng biết làm gì, Nó liền quơ đại 1 cuốn tập bảo là học bài, rồi châm châm nhìn cuốn tập. Thiên Bình chống cằm nhìn Nó, lấy tay xoay cuốn tập lại cho Nó, Nó quay qua nhìn Thiên Bình mỉm cười 3 giấy cảm ơn vì đã xoay cuốn tập ngược lại giùm Nó rồi tiếp tục cấm đầu vào cuốn tập tiếp.
Trên đường tan học về nhà, Nó vẫn cứ chìm đắm trong suy nghĩ " Mình thích cậu ấy thật rồi.... giờ sao ta?....hay là tỏ tình?.....mà thôi lỡ cậu ấy không thích mình thì làm sao.....lúc đó lỡ làm bạn lại như bây giờ không được luôn thì sao!..". Đột nhiên Thiên Bình thắng xe lại gấp khiến trán, mũi của Nó đụng vào lưng cậu cũng khá là hơi ê ê. Thiên Bình quay lại phía sau nhìn Nó:
- Cậu có nghe thấy nảy giờ tớ gọi cậu không?
- Hả...à..tớ xin lỗi....tớ bận suy nghĩ 1 vài thứ nên không để ý lắm....mà cậu gọi tớ chi vậy?
Thiên Bình nhìn Nó thở dài 1 cái rồi nói tiếp:
- Hôm bửa tớ gặp sư cô của ngôi chùa gần khu phố mình á!, sư cô bảo hồ sen ở chùa nở nhiều lắm, nếu muốn ăn thì lại chùa hái..mà chiều nay cậu học làm bánh 3h là ra rồi..hay mình tới chùa hái sen về nấu chè há!
Nó gật đầu vui vẻ cười tán thành. Đúng như hẹn, 3h Thiên Bình đã chờ Nó trước nơi Nó học làm bánh, 2 đứa đạp xe đến ngôi chùa gần khu phố nơi tụi Nó sống. Ngôi chùa này từ nhỏ tụi Nó thường hay đến chơi, có khi phụ các sư cô lựa đậu nấu chè mỗi khi có dịp lễ ở chùa, hoặc tưới hoa khu hoa viên của chùa, vì thế nên các sư cô ở đó rất thích 2 đứa Nó.
Chào các sư cô xong tụi Nó ra sau chùa. Hồ sen là nơi khi đến chùa tụi Nó nhất định phải ghé qua, quá trời búp sen và cả hoa nữa, rực rỡ cả 1 góc chùa. Tụi Nó lên 1 cái xuồng nhỏ rồi bắt đầu chèo ra giữa hồ, Thiên Bình nhận nhiệm vụ chèo, còn Nó thì hái búp sen.
Những hoa sen hồng hồng chen chút thêm những búp sen xanh xanh,thêm gió thổi nhè nhẹ kèm cái ánh nắng buổi chiều yếu ớt không quá gắt làm cho người nhìn cảm thấy thật dễ chịu và nhẹ nhàng, tất cả thật hài hòa quyện vào nhau, ngồi giữa hồ sen như thế này thì thật nao nao lòng người.
Tuy nhiên, ngay lúc này đối với Thiên Bình cái đẹp nhất chính là cô gái ngồi đối diện với cậu. Từng cử chỉ của Nó hái 1 bông hoa sen rồi đưa lên mũi ngửi cảm nhận mùi của hương hoa đến động tác nghịch nghịch nước,..tất cả đều thu nhỏ vào tầm mắt của cậu,vì Nó ngồi quay lưng lại phía mặt trời nên ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra lên người Nó cùng với chiếc váy trắng nhẹ nhàng tinh khôi khiến Nó trở nên rực rỡ hẳn. Đúng, lúc này Nó đẹp như 1 thiên sứ vậy, khiến người nhìn là Thiên Bình cảm thấy tim mình đập mạnh muốn nhảy khỏi lòng ngực luôn vậy, ngay lúc này cậu lại có ý nghĩ " muốn đem cô gái này cất giữ làm của riêng quá".
Hái cũng được kha khá sen, Nó với Thiên Bình chọn ra những bông đẹp nhất, rửa sạch cắm vào bình và dâng lên Phật, 1 phần búp sen biếu lại cho các sư cô nấu chè, phần còn lại tụi Nó đem về.
Nó và Thiên Bình về lại nhà Nó, khoảng gần 5h30 tụi nó cũng nấu xong nồi chè, múc ra chén 2 đứa ngồi nhâm nhi, Nó ngước mặt liếc nhẹ Thiên Bình 1 cái sau đó cúi mặt ăn, kèm 1 câu hỏi:
- Cậu đã từng thích ai chưa?
Nghe câu hỏi Nó, Thiên Bình sững người vài giây ngạc nhiên, sau đó cũng trả lời thật lòng" Có!"
Nó ngạc nhiên, à không phải gọi là bàng hoàng trước câu trả lời của Thiên Bình, Nó cố nuốt hết hạt sen trong miệng, hỏi tiếp:
- Thế cô ấy có biết không?
- Không
Muỗng hạt sen chưa đưa tới miệng Nó bỗng sựng lại, Nó bất ngờ khi giờ mới biết Thiên Bình thích đơn phương người nào đó, tự nhiên thấy xót cho cậu và cũng tự xót cho chính bản thân mình. Nó cố nặn ra lời nói nghe tự nhiên nhất có thể:
- Tại sao thế?
- Vì......cô ấy chưa hề nhìn về phía sau, nên sẽ không bao giờ thấy tớ được!
( Ngoài lề 1 xíu: Con người ta luôn tự hỏi,tự tìm kiếm 1 thứ gì đó ở phía trước mà không hề để ý rằng,
chỉ cần quay lưng lại sẽ có được thứ đó ở đằng sau chúng ta)
Chương này hơi dài quá đúng không nào! Cảm ơn các bạn đã đồng hành 1 nữa chặn đường cùng Bí Đỏ.
Nó dần cân bằng lại cuộc sống như lúc trước, tuy vậy những ngày đầu không có mẹ bên cạnh Nó cũng chật vật nhiều thứ lắm nhưng với nghị lực kiên cường mạnh mẽ nên từ từ mọi thứ cũng đi vào quỹ đạo.
Nó không có ý định học đại học nên buổi sáng ở trên lớp Nó tập trung học lấy kiến thức cơ bản chỉ để lấy được bằng tốt nghiệp. Buổi chiều Nó đăng kí 1 lớp làm bánh học dần để vững tay hơn sau khi có bằng tốt nghiệp cấp 3 thì tiếp tục đăng kí vào học 1 trường nghề để có bằng. Sau khi ra trường Nó sẽ được công nhận là 1 thợ làm bánh chuyên nghiệp thật sự. Còn buổi tối, Nó làm thêm ở quán cà phê, chủ yếu là Nó muốn tự lập từ bây giờ, tự trang trải phí sinh hoạt hằng ngày của mình mà không cần phải dùng đến tiền của Mẹ để lại cho Nó.
Một hôm đang làm thì Nó thấy Minh Hạo đứng trước mặt Nó cười tươi rói với bộ đồng phục giống Nó. Thấy lạ, Nó hỏi:
- Đi uống nước mà mặt đồ lạ vậy nhóc?
- Bắt đầu từ hôm nay, em chính thức làm thêm ở đây!
- Thiệt?
- Thiệt!
- Khó tin quá!
- Tại... em cần mua vài thứ nên muốn tự kiếm tiền mua ấy mà!
Nghe giọng Minh Hạo cũng chân thành lắm, Nó cười híp mắt như chào đón thành viên mới. Nó đâu biết là đằng sau đó, Minh Hạo phải mặt dày đủ kiểu để xin Bác chủ quán vào đây làm khi quán không nhận người chưa đủ 18 tuổi, nào là " nhà con khó khăn lắm" ; " con phải phụ gia đình kiếm tiền trả nợ",....... Minh Hạo thích Nó vì vậy hiện tại với Minh Hạo bây giờ muốn theo đuổi Nó, cậu đã đặt ra câu châm ngôn cho bản thân mình" nhất cự ly, nhì tốc độ". Ở bên Nó càng gần thì càng có nhiều cơ hội hơn.
Buổi tối hôm nay được biết Nó được nghỉ làm thêm 1 bửa nên Thiên Bình rủ Nó đi xem phim, tưởng được ở bên Nó 1 khoảng thời gian buổi tối, ai ngờ đâu lòi ra cái bóng đèn tên nhóc Minh Hạo mới đau chứ. Trong lúc Nó vào nhà vệ sinh, Minh Hạo đút tay vào túi quần bước lại gần Thiên Bình, ánh mắt cực kì nghiêm túc:
- Em thích chị Á Hân và em sẽ theo đuổi chị ấy!
Thiên Bình khẽ cười, đặt 1 tay lên vai Minh Hạo:
- Này nhóc!, có ý thức được mình đang nói gì không?
- Em rất nghiêm túc, em biết anh cũng thích chị! tuy thời gian em bên chị không dài như anh nhưng cái quyết định vẫn là cảm xúc. Với lại thích chị nhưng anh không hề tỏ tình, như vậy bây giờ coi như anh và em cạnh tranh công bằng.
Nụ cười Thiên Bình tự nhiên hóa đá tại chỗ bởi những lời của Minh Hạo và cậu đã bắt đầu nao núng trong lòng, rõ hơn là sợ, sợ mất Nó. Cứ tưởng sẽ không ai cướp mất Nó khỏi cậu, nhưng cục diện giờ lại khác. Thử nghĩ nếu 1 ai đó tỏ tình với Nó, Nó nhận lời thì chuyện rất bình thường vì giữa cậu và Nó chỉ là danh nghĩa bạn thân chứ không phải 1 mối quan hệ ràng buộc nào cả. Tuy chất xám có thừa nhưng cậu không hề suy nghĩ đến việc hôm nay sẽ xảy đến, Thiên Bình nghiêm túc đưa cánh tay ra:
- Được! tôi chấp nhận lời cạnh tranh từ cậu!
Minh Hạo bắt lấy tay Thiên Bình, 2 ánh mắt đầy vẻ định chạm vào nhau, bỗng nhiên Nó đi tới thấy 2 người có vẻ là lạ còn bắt tay nhau nữa chứ:
- Hai người làm sao vậy?
Thấy Nó 2 người liền bỏ tay ra, lắc đầu gượng cười tự nhiên hết sức có thể.
- Vậy thì vào trong thôi, phim sắp chiếu rồi.
Nói xong Nó đi vài bước quay lại thấy 2 người vẫn đứng chần chừ chưa chịu đi, Nó nheo mắt khó hiểu rồi 1 tay kéo Thiên Bình, 1 tay kéo Minh Hạo vào rạp phim.
Một bửa nọ, giờ ra chơi Nó xuống căn-tin mua bánh ăn thì có vài bạn nữ không xa gọi lớn tên Nó:
- Á Hân!
Nó lấy chỉ chỉ mình thấy mấy bạn nữ kia gật đầu, Nó nhanh chóng tiến lại bóng mát cây bàng gần đó nơi mấy bạn nữ đó đang đứng, Nó nhìn họ 1 lượt rồi tò mò hỏi:
- Mấy bạn gọi tớ có chuyện gì?
1 trong những bạn nữ đó khoanh tay hờ hững trước ngực, giọng õng ẹo:
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là phiền mày buông Minh Hạo của bọn này ra được không?
- Nếu Minh Hạo là của mấy người thì tự đến mà lấy, mắc mớ gì đến tôi, tôi không phải bạn gái cậu ấy nên không quản mấy chuyện này, không còn gì tôi đi trước đây.
Nó định xoay người đi thì nhỏ kia nói thêm:
- Vậy mày cũng nên tránh xa Thiên Bình ra chứ, mày cũng đâu phải bạn gái cậu ấy!
Nghe câu này tự nhiên Nó thấy tức tức hơn là mấy đứa kia đề cập đến Minh Hạo, Nó bức xúc nhìn bọn họ:
- Mấy người này lãng, Thiên Bình là bạn thân tôi, tại sao tôi phải nghe mấy người tránh xa bạn tôi.
- Trên đời này không có tình bạn giữa 2 người khác giới!
Nghe xong câu đó của nhỏ kia, Nó liếc nhỏ 1 cái rồi bỏ đi cho bỏ tức. Vừa đi lên cầu thang lên lớp, Nó vừa suy nghĩ lại câu của nhỏ đó, bắt đầu thấm từng từ, liên kết lại 1 số dữ kiện, tự hỏi trong lòng mình" Mình luôn cảm thấy thoải khi ở bên Thiên Bình, ở bên Minh Hạo chưa chắc gì như vậy, lúc khó khăn, nguy hiểm, sợ hãi điều nghĩ đến Thiên Bình đầu tiên,...không lẽ mình thích cậu ấy thật". Đang mãi mê suy nghĩ không may có bạn chạy ngang qua đụng trúng Nó khiến Nó ngã xuống trầy cả tay, Nó mỉm cười nói không sao rồi đi nhanh về lớp. Thấy nhỏ Trang đứng ngoài hành lang lớp, Nó tò mò lại gần nhỏ Trang hỏi nhỏ:
- Ê cho tao hỏi cái này nha!
- Ừ, hỏi đi!
- Nếu thích 1 người biểu hiện rõ nhất là gì?
- Ummm.. là tim tự nhiên lệch đi vài nhịp hoặc đập mạnh, mặt đỏ lên thẹn thùng, mà sao tự nhiên hỏi vậy?
- Ơ... không có gì, chủ yếu muốn thỉnh giáo mày 1 chút về tâm sinh lí á mà.
Nó vội vàng bỏ vào lớp, nhỏ Trang khó hiểu nhìn theo Nó. Thật sự nhỏ không còn ghét Nó nữa, từ vụ việc Nó dám 1 mình chọi với tên to cao vạm vỡ cứu Minh Hạo đã làm chấn động toàn thể quần hùng trong trường, từ đó nhỏ cảm thấy nể phục Nó hơn là ghét.
Nó ngồi vào bàn cầm viết gõ gõ xuống bàn lơ đãng suy nghĩ, Thiên Bình từ ngoài vào ngồi cạnh Nó bao giờ cũng không hay biết. Thấy tay Nó có vết trầy, cậu thở dài nhích nhẹ đến gần Nó:
- Từ ngày biết cậu, bông gòn, thuốc đỏ luôn là tình nhân ở bên tớ!
Vừa nói Thiên Bình vừa bôi thuốc cho Nó, vì bây giờ khoảng cách của 2 người rất gần cộng thêm động tác Thiên Bình thổi nhè nhẹ vào vết thương mà tim Nó bỗng khẽ đập nhanh hơn bình thường. Thiên Bình ngước lên nhìn Nó, ngó qua ngó lại:
- Sao mặt cậu đỏ vậy, bị sốt hả?
Nói là làm, Thiên Bình đặt tay lên trán Nó kiểm tra thử, Nó bỗng nhiên né tránh tay cậu rồi giật phắt tay mình ra khỏi tay cậu, ấp úng nói:
- Đâu..c..có..đâu, tớ đâu có sốt.
Vì quá lúng túng nên chẳng biết làm gì, Nó liền quơ đại 1 cuốn tập bảo là học bài, rồi châm châm nhìn cuốn tập. Thiên Bình chống cằm nhìn Nó, lấy tay xoay cuốn tập lại cho Nó, Nó quay qua nhìn Thiên Bình mỉm cười 3 giấy cảm ơn vì đã xoay cuốn tập ngược lại giùm Nó rồi tiếp tục cấm đầu vào cuốn tập tiếp.
Trên đường tan học về nhà, Nó vẫn cứ chìm đắm trong suy nghĩ " Mình thích cậu ấy thật rồi.... giờ sao ta?....hay là tỏ tình?.....mà thôi lỡ cậu ấy không thích mình thì làm sao.....lúc đó lỡ làm bạn lại như bây giờ không được luôn thì sao!..". Đột nhiên Thiên Bình thắng xe lại gấp khiến trán, mũi của Nó đụng vào lưng cậu cũng khá là hơi ê ê. Thiên Bình quay lại phía sau nhìn Nó:
- Cậu có nghe thấy nảy giờ tớ gọi cậu không?
- Hả...à..tớ xin lỗi....tớ bận suy nghĩ 1 vài thứ nên không để ý lắm....mà cậu gọi tớ chi vậy?
Thiên Bình nhìn Nó thở dài 1 cái rồi nói tiếp:
- Hôm bửa tớ gặp sư cô của ngôi chùa gần khu phố mình á!, sư cô bảo hồ sen ở chùa nở nhiều lắm, nếu muốn ăn thì lại chùa hái..mà chiều nay cậu học làm bánh 3h là ra rồi..hay mình tới chùa hái sen về nấu chè há!
Nó gật đầu vui vẻ cười tán thành. Đúng như hẹn, 3h Thiên Bình đã chờ Nó trước nơi Nó học làm bánh, 2 đứa đạp xe đến ngôi chùa gần khu phố nơi tụi Nó sống. Ngôi chùa này từ nhỏ tụi Nó thường hay đến chơi, có khi phụ các sư cô lựa đậu nấu chè mỗi khi có dịp lễ ở chùa, hoặc tưới hoa khu hoa viên của chùa, vì thế nên các sư cô ở đó rất thích 2 đứa Nó.
Chào các sư cô xong tụi Nó ra sau chùa. Hồ sen là nơi khi đến chùa tụi Nó nhất định phải ghé qua, quá trời búp sen và cả hoa nữa, rực rỡ cả 1 góc chùa. Tụi Nó lên 1 cái xuồng nhỏ rồi bắt đầu chèo ra giữa hồ, Thiên Bình nhận nhiệm vụ chèo, còn Nó thì hái búp sen.
Những hoa sen hồng hồng chen chút thêm những búp sen xanh xanh,thêm gió thổi nhè nhẹ kèm cái ánh nắng buổi chiều yếu ớt không quá gắt làm cho người nhìn cảm thấy thật dễ chịu và nhẹ nhàng, tất cả thật hài hòa quyện vào nhau, ngồi giữa hồ sen như thế này thì thật nao nao lòng người.
Tuy nhiên, ngay lúc này đối với Thiên Bình cái đẹp nhất chính là cô gái ngồi đối diện với cậu. Từng cử chỉ của Nó hái 1 bông hoa sen rồi đưa lên mũi ngửi cảm nhận mùi của hương hoa đến động tác nghịch nghịch nước,..tất cả đều thu nhỏ vào tầm mắt của cậu,vì Nó ngồi quay lưng lại phía mặt trời nên ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra lên người Nó cùng với chiếc váy trắng nhẹ nhàng tinh khôi khiến Nó trở nên rực rỡ hẳn. Đúng, lúc này Nó đẹp như 1 thiên sứ vậy, khiến người nhìn là Thiên Bình cảm thấy tim mình đập mạnh muốn nhảy khỏi lòng ngực luôn vậy, ngay lúc này cậu lại có ý nghĩ " muốn đem cô gái này cất giữ làm của riêng quá".
Hái cũng được kha khá sen, Nó với Thiên Bình chọn ra những bông đẹp nhất, rửa sạch cắm vào bình và dâng lên Phật, 1 phần búp sen biếu lại cho các sư cô nấu chè, phần còn lại tụi Nó đem về.
Nó và Thiên Bình về lại nhà Nó, khoảng gần 5h30 tụi nó cũng nấu xong nồi chè, múc ra chén 2 đứa ngồi nhâm nhi, Nó ngước mặt liếc nhẹ Thiên Bình 1 cái sau đó cúi mặt ăn, kèm 1 câu hỏi:
- Cậu đã từng thích ai chưa?
Nghe câu hỏi Nó, Thiên Bình sững người vài giây ngạc nhiên, sau đó cũng trả lời thật lòng" Có!"
Nó ngạc nhiên, à không phải gọi là bàng hoàng trước câu trả lời của Thiên Bình, Nó cố nuốt hết hạt sen trong miệng, hỏi tiếp:
- Thế cô ấy có biết không?
- Không
Muỗng hạt sen chưa đưa tới miệng Nó bỗng sựng lại, Nó bất ngờ khi giờ mới biết Thiên Bình thích đơn phương người nào đó, tự nhiên thấy xót cho cậu và cũng tự xót cho chính bản thân mình. Nó cố nặn ra lời nói nghe tự nhiên nhất có thể:
- Tại sao thế?
- Vì......cô ấy chưa hề nhìn về phía sau, nên sẽ không bao giờ thấy tớ được!
( Ngoài lề 1 xíu: Con người ta luôn tự hỏi,tự tìm kiếm 1 thứ gì đó ở phía trước mà không hề để ý rằng,
chỉ cần quay lưng lại sẽ có được thứ đó ở đằng sau chúng ta)
Chương này hơi dài quá đúng không nào! Cảm ơn các bạn đã đồng hành 1 nữa chặn đường cùng Bí Đỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook