Phái Diễn Xuất
-
Chương 90: Em Là Kho Báu Vô Giá Của Anh
Lý Mộ cực kì không muốn về nước, về nước nghĩa là Trang Khâm lại phải làm việc, lại bận bịu, không có thời gian ở với mình, ngay cả tin nhắn cũng phải lén gửi.
Ngày cuối năm hôm ấy, Trang Khâm phải đi thảm đỏ, biết Lý Mộ đã mời một vị quản gia cho mình.
Lý do là cứ ăn cơm hộp và salad mãi thì không tốt cho sức khỏe, Lý Mộ bảo: “Chú Huy vẫn luôn chăm sóc cho ông bà ngoại anh, chăm sóc hơn ba mươi năm rồi.
Khi họ sang Mỹ sống chú Huy cũng đi theo, bà ngoại anh đi sớm, sau đó ông ngoại cũng đi theo.
Vì anh không cần quản gia tư nhân, chú Huy liền về nước trông coi nhà cũ của ông bà ngoại anh.
Ông ở một mình đã nhiều năm, giờ tới đây chăm sóc cho em, chúng ta còn có thể nói chuyện với ông ấy.”
Trang Khâm hỏi: “Vậy ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
Lý Mộ suy nghĩ: “Hơn 60 tuổi.”
Trang Khâm mới đầu còn tưởng tượng tới một vị quản gia già tới mức không đi nổi, nghĩ thầm như vậy sao tiện nói người ta làm việc này việc kia chứ, nhưng Lý Mộ đề nghị, nhà cũng là của Lý Mộ, vậy mời ông đến đây ở, không để người ta làm việc, cũng không phải là việc gì khó.
Ai ngờ ngày chú Huy tới đó, Trang Khâm nhìn thấy một người đàn ông trung niên tinh thần phấn chấn, mặc âu phục thẳng thớm sạch sẽ, bề ngoài nhìn cùng lắm chỉ mới hơn 50, nuôi hai chòm râu, người cao gầy, ngay cả tóc cũng chải vuốt rất gọn gàng.
Khi Lý Mộ mời ông đến đã nói thẳng Trang Khâm là ai, có quan hệ gì với mình.
Lần trước chú Huy gặp Lý Mộ đã là vài tháng trước, Lý Mộ tới nhà cũ của ông ngoại thăm ông một chút, mấy năm nay chú Huy vẫn luôn sống một mình, không có ai quan taâm ông, ngay cả con cái mình cũng không bằng Lý Mộ – người không hề có quan hệ thân thích, chỉ là con cháu của chủ nhân căn nhà, Lý Mộ thậm chí còn định kỳ hỏi thăm sức khỏe của ông, mua bảo hiểm giúp ông.
Thế nên Lý Mộ vừa đề nghị, ông gần như không suy xét đã đồng ý ngay.
Chú Huy đến vào buổi sáng, Trang Khâm vừa mới tới, Lý Mộ giới thiệu với ông.
Trang Khâm thấy ông thì lễ phép chào hỏi, bắt tay với chú Huy, chú Huy cúi người với cậu, dọa Trang Khâm giật mình, bản thân mình xuất thân chỉ là người tầm thường, nào đã được đãi ngộ như vậy bao giờ, Trang Khâm vội đỡ ông đứng thẳng lại: “Ngài đứng khách khí như vậy.”
Trang Khâm mời ông ngồi, dẫn ông đi xem phòng, chuông cửa nhà lại vang lên, lần này người tới chính là chị Mân người đại diện, trợ lý Tiểu Liên và stylist, stylist có hai người tới, tổng cộng là bốn người.
Hai stylist đều là người Trang Khâm có quen, hoạt động trước đó cũng là họ giúp cậu hóa trang, một người còn cầm trang phục đã mượn tới trong tay, rất cẩn thận.
Chị Mân vốn không cần phải tới, bản thân cô còn có nghệ sĩ khác phải để mắt, nhưng chiều qua khi Trang Khâm về nước lại xảy ra chuyện làm cô cảnh giác, đêm đó cô mang valy về nhà, nhắn tin cho Trang Khâm, Trang Khâm lại nói valy đó là quà cho cô.
Vừa mở ra, Tô Mân thấy một đống lớn quần áo trang sức của nhãn hiệu trước kia mình còn không dám mua.
Lý Mộ nói với Trang Khâm: “Em nói rõ với cô ta, em không thích, đừng cưỡng ép bản thân tiếp thu thứ mà mình không thích.”
Trước kia Trang Khâm tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Chỉ là lúc này lại nghe lời Lý Mộ, nhưng giọng điệu cậu uyển chuyển hơn nhiều, nói cho chị Mân, thực ra mình không thích những thiết kế này, cũng không muốn marketing như vậy.
Sau đó xin cô bớt giận, nói valy kia đều là cho cô hết.
Tô Mân vốn rất tức giận.
Vừa thấy cả một valy như vậy, valy còn là của hãng Rimowa, thì trong chớp mắt hết giận ngay.
Vừa nhớ tới chuyện Trang Khâm chuyển nhà bản thân mình cũng chưa có hơi sức quản, ngay cả cậu dọn tới đâu rồi cũng không biết, cô đây là lần đầu tiên đến, mới vừa đến khu dân cư đã bị kinh ngạc một phen.
Tòa nhà chỉ có mười mấy tầng, không thể côi là cao, sân vườn hoa viên rất lớn, còn có hồ nhân tạo.
Từ bên ngoài không thể thấy được những thứ này, phải vào trong mới thấy được những thiết kế đó.
Trong trung tâm Thủ đô lại có thể tạo được một vườn hoa rộng như vậy, có thể thấy được tòa nhà này đắt tiền tới mức nào.
Tiểu Liên thấp giọng bảo: “Chị Mân, em xem trên mạng có người rao bàn chỗ này, nói không bán cho người ngoài, phải có hình như là chứng minh tài sản mấy nghìn vạn mới có thể hẹn trước xem nhà, một căn phải hơn một trăm triệu…”
(~ 359 tỷ VNĐ)
Chị Mân: “…”
Tiểu Liên: “Anh Trang nói là thuê, hình như nhà là của…”
“Lý Mộ kia cho nó thuê?” Tô Mân hơi nhíu mày, “Đây còn không phải là cho thuê trên danh nghĩa…” Cô còn chưa nói hết lời.
Tiểu Liên gãi đầu, cũng không dám nói.
Cậu ta hơi sợ chị Mân, khó mà nói thực ra mình cảm thấy quan hệ giữa anh Trang và Lý Mộ hẳn không phải là minh tinh và kim chủ, mà giống đang yêu nhau thì hơn.
Anh Trang làm gì cậu ta cũng không thể nhúng ta, nhưng trái với quy định của công ty, Tiểu Liên chỉ có thể cố gắng giúp cậu lừa gạt, không để những người khác phát hiện ra.
Bên trái trong phòng khách, Trang Khâm ngồi xuống, stylist đắp mặt nạ lên mặt cậu, sau đó mang trang phục đã mượn tới ra, dùng bàn là tự mang đến là phẳng nếp gấp.
Stylist thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lén vị lão tiên sinh khí chất bất phàm đứng bên cạnh kia.
Lão tiên sinh tự xưng là quản gia, mặc rất ra dáng.
Trang Khâm hôm nay vốn cũng là ngày đầu gặp chú Huy, liền giới thiệu tên ông, chú Huy nhanh chóng bưng thức uống nóng lên cho các vị khách, trên khay là ấm tráng men, trên mặt ông là nụ cười khéo léo: “Chào buổi trưa, xin hỏi ngài muốn uống hồng trà hay cà phê?”
“Hồng, hồng trà…”
“Hồng trà tạm thời chỉ có Darjeeling, muốn thêm sữa không?”
“Thêm, thêm một chút đi…” Stylist hơi hoảng đến mức chân cào cào trên đất, đầu năm nay thực sự còn tồn tại quản gia kiểu Anh thế này sao!
Trang Khâm nằm trên ghế quý phi, trộm dùng tạp chí thời trang Tô Mân mang đến che mặt.
Cậu không ngờ chú Huy mới tới đã làm quen được với nơi này, chỉ trong vài phút là có thể chuẩn bị xong trà và cà phê ra đãi khách, làm gì giống người 60 tuổi, đúng là tràn ngập sức sống.
Trang Khâm không muốn để ông vất vả, liền lên tiếng trước: “Chú Huy, chú nghỉ ngơi đi, chúng cháu sắp hóa trang ra ngoài đây.”
Chú Huy hơi khom lưng: “Vâng tiểu thiếu gia.” Nói xong thì thu lại khay đặt trên khuỷu tay, bước chân ưu nhã xoay người rời khỏi.
Tiểu Liên không nhịn được, vì chưa gặp bao giờ, thế nên cậu ta vẫn luôn nhịn cười: “Anh Trang, anh tìm được quản gia thế này ở đâu đấy, chuyên nghiệp quá, đi đóng phim Tu viện Downton* luôn được rồi…”
*Tu viện Downton: Downton Abbey là một bộ phim truyền hình lịch sử của Anh lấy bối cảnh vào đầu thế kỷ 20, do Julian Fellowes sáng tác và đồng biên kịch.
Loạt phim, lấy bối cảnh trong điền trang Downton Abbey ở miền quê Yorkshire hư cấu từ năm 1912 đến năm 1926, mô tả cuộc sống của gia đình Crawley quý tộc và những người giúp việc gia đình của họ trong thời kỳ hậu Edward – với những sự kiện trọng đại của thời đó ảnh hưởng đến cuộc sống của họ và trên hệ thống phân cấp xã hội của Anh.
“Ông ấy hình như đã tới Anh huấn luyện hai năm… Tôi cũng không rõ lắm, không phải là tôi thuê tới.”
Stylist là quàn áo xong, cầm đưa cho Trang Khâm: “Thầy Trang, muốn mặc thử một chút không?”
Tô Mân ôm tay đứng một bên, thấy Trang Khâm đứng dậy, nói với stylist: “Tôi suýt nữa thì quên, thảm đỏ tôi không mặc bộ này.”
Tô Mân nói: “Cậu khôn mặt bộ này thì mặc bộ nào? Vất vả lắm mới mượn được bộ mới!”
Đối mặt với cưỡng bách của chị Mân, đa phần Trang Khâm đều tốt tình đáp lời, phối hợp.
Lúc này cậu lại bảo: “Chị Mân, em có một bộ có thể mặc, là đồ may từ Paris về, thế nên rất vừa người, hiệu quả mặc lên người hẳn là tốt hơn bộ này.”
Cậu đắp mặt nạ, cũng không thấy được vẻ mặt.
Tô Mân đứng một bên, nhìn cậu trong chốc lát, nói: “Vậy cậu đưa quần áo đây chị xem có được không.”
Dưới tay cô có nhiều người mới, Trang Khâm cũng là người mới, không giống với những người mới khác chính là, vị này từ khi ra mắt vận khí đã cực tốt mà hot bỏng tay, Tô Mân vốn uốn nắn cậu vào khuôn, cũng không biết từ lúc nào mà Trang Khâm đã không còn nghe chỉ đạo, gần đây thậm chí còn không nghe mình nói.
Trang Khâm về phòng, lấy quần áo ra cho cô xem, sau cổ áo không có mác, nhưng vật liệu đều là tốt nhất, Tô Mân kiểm tra một hồi, cuối cùng cũng thấy được mác quần áo rất nhỏ bên trong.
Khi cậu hóa trang, toàn bộ quá trình Lý Mộ đều đọc sách trong thư phòng, vừa rồi Trang Khâm hóa trang, cả quá trình bị người nhìn, trong lúc đó có lén vào phòng để anh xem tạo hình, Lý Mộ không ra ngoài, lý do là không muốn gặp người ngoài.
Nhưng trên thực tế là không muốn tạo ra tai tiếng cho Trang Khâm —— ở chung và bị bao dưỡng đều không phải là tin gì tốt lành.
Chú Huy có lúc mang cơm trưa vào cho anh, Lý Mộ hỏi ông nơi này thế nào, chú Huy ăn ngay nói thật bảo là các thức trang hoàng thật cũ, phẩm vị khuôn sáo, phòng bếp quá nhỏ, không đủ thanh tịnh, không có hoa viên, một đống lớn khuyết điểm.
Nhưng lại trên đoạn đường trung tâm, giao thông và đi làm đều rất tiện.
Lần thứ hai chú Huy vào, Lý Mộ đang ngồi trên ghế Windsor*, ánh mặt trời ngày đông xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên sườn mặt anh, ánh mắt anh buông xuống trên quyển sách: “Đi rồi?”
*Ghế Winsor:
Lý Mộ gật đầu, chú Huy cảm thấy tâm tình anh không tốt lắm, im lặng đi ra ngoài, bản thân mình vừa tới, chuyện khác chưa hiểu nhưng với Lý Mộ lại là lâu rồi không gặp, chuyện gì cũng khó nói.
“Đều đi cả rồi.”
Hai bên cửa bên khép bên mở, Lý Mộ ném sách: “Bé vô lương tâm.”
Trang Khâm vào thang máy, đi cùng họ xuống tầng một, bỗng nói bụng hơi đau, muốn về đi WC, bảo họ lên xe chờ mình mười lăm phút, liền lên tầng.
Cậu cảm thấy Lý Mộ không chịu ra ngoài, có phải là đang giận dỗi gì đó không.
Vì buổi sáng khi mấy người chị Mân tới, bảo vệ ở cửa liên hệ với cậu, Trang Khâm bảo: “Làm sao bây giờ, chị Mân và mấy stylist đến nơi rồi, không thể để cho họ thấy anh được…”
Lý Mộ nói: “Anh cũng chẳng muốn thấy họ, anh vào thư phòng đọc sách.”
Trang Khâm vốn còn cảm thấy hình như anh hơi có ý cáu kỉnh, nhưng cả xúc của Lý Mộ thực sự là dao động quá nhỏ, vẻ mặt thì vẫn như thường, gần như phải đoán mới thấy được.
Trang Khâm ấn mật khẩu vào nhà, cởi giày đi xuyên qua hành lang, thiết kế thư phòng ở vị trí rất khuất, nhà rộng 500m2, tuy không giống mê cung nhưng cũng không nhỏ.
Cậu gõ cửa, vặn nắm đấm, thò vào trong thăm dò.
Lý Mộ nghe thấy tiếng, ngước mắt lên nhìn.
Trang Khâm: “Em phải tới hội trường chuẩn bị.”
“Không phải đã xuống tầng rồi sao,” Thần sắc Lý Mộ không gợn sóng, chỉ có ánh mắt là hơi dao động: “Sao lại quay lại?”
“Em nói là đau bụng, lên xem anh, nói với anh một tiếng, tối muộn em sẽ về, xong lễ thảm đỏ còn có tiệc rượu phải tham gia…”
Lý Mộ “ừm” một tiếng, thấy cậu mặc trang phục xanh đen may riêng, tóc cũng đã tạo hình, cuốn hơi xoăn, định hình trên đỉnh đầu, kiểu tóc mang theo khí chất cổ điển này rất hợp với diện mạo ôn hòa thanh tú của Trang Khâm, trên mặt là lớp trang điểm nhẹ, gần như không thể nhìn ra được, nhưng lên màn hình sẽ càng rõ ràng hơn.
“Vậy… em đi nhé?” Trang Khâm đứng ở cửa.
Lý Mộ gọi cậu lại: “Em vào đây.”
Trang Khâm đẩy cửa đi vào, Lý Mộ kéo tay cậu, kéo cậu tới trước người, nhìn đồng hồ trên cổ tay cậu.
“Em đeo cái này của anh.” Lý Mộ tháo đồng hồ của cậu xuống, Trang Khâm bảo: “Đây là nhãn hàng bên kia tài trợ…”
Cậu có nhãn hiệu đồng hồ làm đại diện, theo lý thuyết, trong một vài trường hợp trọng đại đều nên đeo đồng hồ nhãn hiệu này.
Nhưng vấn đề là, nhãn hiệu này của cậu chỉ là hàng phổ thông, đắt lắm cùng lắm là mấy nghìn tệ, đồng hồ rẻ bảy tám trăm cũng có, người thường đều có thể mua được.
Dưới tình huống các nam minh tinh khác đi thảm đỏ đều đeo đồng hồ trăm vạn với đồng hồ nghìn vạn, khó tránh khỏi sẽ lộ vẻ keo kiệt, thậm chí còn bị lôi ra để đánh giá.
Trang Khâm đeo cái này, cũng là vì lần này chị Mân không mượn được cái đồng hồ nào đắt tiền mà phù hợp, liền dứt khoát đeo đồ do nhãn hiệu tài trợ cho, tuy là hơi keo kiệt nhưng ít ra cũng có lý do chính đáng, tuyên truyền giúp nhãn hiệu, thế nên cũng không đến mức xấu hổ.
Lý Mộ tháo đồng hồ của mình xuống, thông thả ung dung đeo lên cổ tay cậu.
Trang Khâm đưa mắt nhìn, mơ hồ nhớ lại giá, hình như phải mấy trăm vạn, cậu cũng không biết có phải mình nhớ nhầm không, nhưng đồ của Lý Mộ, chắc chắn là không rẻ.
“Anh Mộ, cái này của anh… đắt* quá, em sợ làm hỏng của anh, em không nên đeo thì hơn…”
*Đắt (贵 – gùi) cũng có thể hiểu là quý giá.
“Đeo đi, đừng từ chối.”
“Vâng… Vậy em cẩn thận một chút.”
Lý Mộ đang ngồi, Trang Khâm thì đứng trước mặt anh.
“Đây không phải là vật quý giá nhất của anh, em không cần phải cẩn thận.” Lý Mộ cầm lấy tay cậu, vuốt ve mu bàn tay, ngẩng đầu nhìn thật sâu vào đôi mắt cậu, “Em mới là quý giá nhất.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook