Phái Diễn Xuất
-
Chương 46
Cánh tay Lý Mộ vẫn còn đang khoác trên eo cậu, Trang Khâm bị anh kéo đứng lên, hai người dán sát vào nhau.
Lúc này cậu mới nhận ra vấn đề, cảm xúc uể oải tiêu tán, thay vào đó là cảm xúc ngượng ngùng xấu hổ: “Cảm ơn, người tôi ướt làm quần áo anh bị bẩn theo rồi.”
“Không bẩn.” Lý Mộ cúi đầu, hai mắt sâu thẳm.
Quần áo lạnh lẽo dán sát da, vừa ôm một cái bộ phận nào cũng chạm vào được.
“Vậy…” Trang Khâm cảm thấy không được tự nhiên, nếu người này không phải là Lý Mộ tối qua ở bên bầu bạn với cậu mà là người khác, nói không chừng cậu đã đá cho một cái khiến cho người ta đoạn tử tuyệt tôn.
Cũng may hai người ngoài cảnh trong phim ra thì bình thường cũng từng ôm nhau, không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Làm cậu ngượng ngùng chính là tình cảnh lúc này.
Trang Khâm thử đầy ra, không dùng quá nhiều lực, nhưng dù sao vẫn là đẩy, hai cánh tay kia của Lý Mộ như thể được đúc bằng kim loại, rất có sức mạnh.
Ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý Mộ, cậu khẽ nói: “Anh buông tôi ra được không, tôi hơi lạnh, muốn về thay quần áo.”
Nghe vào tai Lý Mộ, lại thành đứa trẻ này muốn làm nũng.
Làn da lòng bàn tay, cánh tay dán vào anh, đều đang nóng lên, mơ hồ có điện nhồn nhột bò qua.
Lý Mộ sửa từ ôm thành nắm tay, kéo cậu đi về phía nhà hàng: “Đợi lát nữa tới kia, cậu đứng trong góc chờ tôi, tôi lấy quần áo cho cậu.”
Trang Khâm cũng không muốn bị mọi người hỏi sao lại bị ướt người, cậu gật đầu, Lý Mộ nương theo ánh sáng nhìn cậu: “Áp lực công việc lớn lắm có phải không?”
Trang Khâm chỉ nghĩ anh hỏi chuyện đóng phim, thả lỏng đáp: “Nếu là quay thứ tôi thích diễn, thì không có áp lực gì cả.”
Lý Mộ cảm nhân được, cậu thực sự thích làm diễn viên.
Nhưng nhiệt tình yêu đương một khi biến thành công việc, nhiệt tình sẽ giảm xuống.
Thay quần áo xong quay lại, ăn thêm một chút, Trang Khâm theo đoàn phim lên xe cùng về.
Khâu Minh lái xe, hơi buồn bực: “Cậu ta về bên khách sạn kia? Sao không đi cùng với anh?”
Lý Mộ: “Ừ.”
Ừ cái gì mà ừ?
Là có ý gì?
Khâu Minh: “Tôi khá là thích cậu ta đấy, nếu là tôi mỗi ngày đều muốn ôm cậu ta ngủ.
Cho dù không ngủ được thì ngắm cũng tốt, người đâu mà đẹp.”
Lý Mộ liếc hắn: “Lo xong chuyện của cậu đi đã.”
“Tôi chỉ là ví dụ thế, không thực sự có ý với cậu ta mà…”
“Cút.” Lý Mộ biết hắn đang nói đùa nhưng lại không thích trò đùa này.
Hình như đã thực sự coi Trang Khâm là người một nhà rồi.
“Mèo của anh tôi hết lòng chăm, tôi cũng đâu dễ dàng gì, anh lại còn bảo tôi cút.” Khâu Minh lại hỏi anh, “Vừa rồi lúc anh về quần áo bị ướt, nghịch nước à?”
Lý Mộ không đáp.
Trang Khâm ngồi trên xe đọc kịch bản, về khách sạn tắm xong đi ra, trong đầu lại tua lại lời thoại của mình một lần, sức tưởng tượng của cậu rất phong phú, có thể rõ ràng nhớ ra mặt của Lý Mộ, giọng nói của Lý Mộ, Lý Mộ đang đọc thoại, hình ảnh bản thân đối thoại với anh.
Lời thoại của hai nhân vật cậu đều nhớ xong rồi, bản thân tự đọc xong cảm thấy không có vấn đề gì thì tắt đèn đi ngủ.
Lý Mộ quay vid mèo lại gửi cho Trang Khâm xem, Trang Khâm chưa rep.
Anh vào phòng tắm đi tắm, điện thoại có tiếng thông báo, Lý Mộ lại phải đi ra ngoài xem một cái.
Lại là thông báo của apps.
Trước khi ngủ anh xem lại tin nhắn, vẫn chưa nhắn lại.
Cảm giác chờ mong được hồi đáp, điện thoại reo lên một chút cũng vui vẻ, thấy không phải tin nhắn của cậu lại không vui, Lý Mộ từ khi sinh ra lần đầu được trải nghiệm.
Cảm giác này cũng không tệ.
Ở trong đoàn phim vài ngày, sau khi vào trạng thái, Trang Khâm đã thấy tốt hơn nhiều, cậu suy nghĩ vài ngày, còn nặc danh tìm luật sư tư vấn, cuối cùng nói chuyện qua điện thoại với chị Mân, từ chối hợp đồng, nói bản thân định chuyên tâm đóng phim, tạm không tiếp nhận show truyền hình thực tế.
Cậu không rõ lắm bên trong có khúc quanh đoạn vòng gì, cũng không biết có điều khoản dây mơ rễ má, Tô Mân rất cẩn thận, sẽ không nói thẳng qua điện thoại.
Nhưng Trang Khâm biết sau lưng chắc chắn có chuyện mình không hiểu, đây chính là kết quả ủy quyền của công ty —— nếu ủy quyền là mình, theo hợp đồng đánh cược với công ty, công ty không thể nào can thiệp vào việc mình lén ký hợp đồng.
Hai bản hợp đồng mà cậu ký có sự mâu thuẫn, đáng ra, điều khoản của hợp đồng thứ hai cao hơn hợp đồng thứ nhất, cậu muốn làm như vậy, cấp cao công ty không còn cách nào với cậu, nhưng một khi làm như vậy, chẳng khác nào xé toạc da mặt.
Còn chưa biết Duyệt Động có thủ đoạn gì khác để đối phó với cậu không.
Về phần đối phó thế nào, Trang Khâm cũng có thể tưởng tượng ra được —— cậu đã từng trải qua việc bị đóng băng.
Trang Khâm một mặt sử dụng quan hệ bạn bè, nhận một vài công việc đơn giản, một mặt đầu tư vào đóng phim, nửa tháng trôi qua, Trang Khâm gầy sọp đi.
“Cut!” Đạo diễn Quách ngẩng đầu từ sau máy theo dõi, đúng lúc kêu lên một tiếng, “Cảnh này qua, nghỉ một lát rồi quay cảnh tiếp theo.”
Trang Khâm đứng lên khỏi người Lý Mộ, nói xin lỗi liên tục.
“Mặc vào.” Lý Mộ đưa quần áo cho cậu.
Trang Khâm nhận lấy, nói lời cảm ơn.
Trong lòng cậu vẫn lưu lại một chút dịu dàng trong phim, nhưng một khi ánh đèn tắt đi, rất nhanh cậu đã quay về với hiện thực.
Cảnh vừa rồi hai người không mặc quá nhiều quần áo, Trang Khâm nằm trên người Lý Mộ, diễn cảnh “xong việc”, lưng cậu tựa vào ngực Lý Mộ đọc một đoạn lời thoại.
Ánh đèn chiếu lên người, trên màn hình hoàn hảo tái hiện lại vệt nắng sớm, trên thực tế đã là buổi tối.
Hai cảnh quay ban ngày đã quay cả ngày, vọt qua cảnh giường chiếu, cảnh thứ ba đã kéo dài tới tận khuya, mà cảnh thứ tư được sắp xếp vẫn chưa được quay.
“Đạo diễn Quách.” Phim trường bị thanh tràng, Trang Khâm xuống khỏi giường đạo cụ, xem máy theo dõi của Quách Bảo Châm.
Là hình ảnh vừa rồi mới quay lại.
“Cậu đến đúng lúc lắm, trạng thái gần đây của cả hai đều không tệ lắm.” Quách Bảo Châm nói, “Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sức giãn.”
Trang Khâm nghiêm túc xem màn hình.
Thực ra cậu không thường xem lại cách biểu diễn của mình, trừ phi đạo diễn bảo mình tới sau máy xem đoạn cắt.
Lúc này đột nhiên nhìn, tự dưng lại có chút không được tự nhiên, rõ ràng chỉ là một cảnh lõa thể, nhưng để bản thân tự xem, không khỏi thấy đỏ mặt: “Đạo diễn Quách, hình như có gì đó hơi quá mức…”
“Quá mức?” Quách Bảo Châm tua lại cảnh này, còn tưởng bản thân nhìn sai cái gì đó, “Ngay cả hôn cũng chưa diễn, chỉ có mỗi đối thoại, sao lại quá được?”
“Không phải, ý tôi là…” Trang Khâm thực ra chú ý tới một chi tiết nhỏ.
Khi đóng phim cậu thậm chí còn không cảm nhận được, đóng xong thậm chí sẽ quên mất chi tiết này, chăn trùm lên hai người, thoạt nhìn như không mặc quần áo, trên thực tế cả hai mặc quần đùi.
Cậu chảy ra một lượng lớn mồ hôi trên người Lý Mộ, cánh tay Lý Mộ vòng trên eo cậu.
Trang Khâm thấy bàn tay anh vuốt ve trên eo mình, chỉ là chi tiết nhỏ với đối thoại, lại làm cho cậu cực kì chú ý, cảm nhận lúc xem lại còn rõ ràng hơn cả lúc diễn..
Trang Khâm chỉ ra động tác này, làm cho Quách Bảo Châm nói không nên lời: “Ngại cái gì? Lúc quay cũng chưa thấy cậu ngại, sao giờ lại ngại?”
“Đương nhiên sẽ ngại… tôi chỉ thuận miệng nói thôi, ngài quay rất khá.”
Thực ra trong lòng cậu cho rằng động tác này của Lý Mộ đúng là rất tốt, diễn phim chính là như thế, là diễn cho người ta xem, người xem không ở bên cạnh, không biết được tâm lý của bạn, chỉ có thể nghe được giọng điệu, nhìn được động tác của bạn, sử dụng thị giác và thính giác để lập tức cảm nhận được nội tâm nhân vật.
Quách Bảo Châm cảm thấy diễn viên nhỏ này thật quá thú vị, rõ ràng lúc quay không hề hấn gì, vậy mà diễn xong xem lại, chỉ một động tác vuốt ve thôi cũng đỏ mặt được.
Anh ta nhịn không được trêu ghẹo: “Thầy Trang, cậu xem mà còn không chịu nổi, mai còn có cảnh diễn trong bồn tắm, quay xong cậu dám xem không?”
“Không xem không xem,” Trang Khâm nào không biết ngượng tới thế, cậu lúc đóng phim nhập vai mặc kệ rất nhiều thứ, bảo cậu thực sự xem cậu đã hơi không chịu nổi, “Chờ quay xong hết, ngài muốn cắt nối biên tập đưa tôi xem cũng được, tôi có thể cắt nối biên tập giúp ngài.”
“Cậu còn biết cả cắt ghép?”
“Cắt ít video ngắn gì đó, giúp editor một chút cũng không có vấn đề gì.”
“Thôi thôi, tôi không mời nổi cậu đâu.”
Trang Khâm đang định nói gì đó, Lý Mộ lại khô ráo đi từ phòng hóa trang ra, có thể nhìn ra anh đã tắm rửa qua loa, quần áo cũng đã đổi bộ khác.
“Đang xem gì vậy?” Lý Mộ để ý hai người đứng trước máy theo dõi, cách đó không xa là các nhân viên công tác trong đoàn phim đang bố trí đạo cụ.
“Cảnh vừa rồi sao?” Lý Mộ đi lên trước.
“Phải.” Quách Bảo Châm nói, “Thầy Trang xem lại thấy ngượng, nói tôi quay hơi quá mức, Lý tổng ngài xem xem thế nào?”
Trang Khâm đang muốn nói cái gì đó, Lý Mộ từ phòng hóa trang khô mát mà ra tới, nhìn ra được hắn đã đơn độc mà xử lý quá chính mình, quần áo cũng thay đổi một thân.
“Đang xem cái gì?” Lý Mộ chú ý tới hai người ở máy theo dõi trước mặt liêu, cách đó không xa đoàn phim nhân viên công tác đang ở bố trí đạo cụ.
“Vừa rồi kia tràng diễn sao?” Lý Mộ đi lên trước.
“Đúng vậy.” Quách Bảo Châm nói, “Trang lão sư xem đến ngượng ngùng, nói ta chụp đến quá mức, Lý tổng ngài xem xem qua bất quá?”
“Tôi không…” Trang Khâm bất lực phản bác.
Lý Mộ nghiêng đầu nhìn cậu một cái, dưới ánh đèn, mái tóc đen bị hong thành nâu, hai tai đã ửng hồng lên thấy rõ.
“Tôi nhìn xem.”
Máy theo dõi xếp theo độ cao lúc ngồi của Quách Bảo Châm, Lý Mộ phải khom lưng.
Quách Bảo Châm tua lại từ đầu.
Lý Mộ nhìn chăm chú toàn bộ hình ảnh, cả cảnh quay chỉ có hơn một phút, toàn bộ là đối thoại.
Đối thoại cũng không có gì mờ ám, che cũng kín mít, dưới eo bị che khuất hoàn toàn, bản thân anh tuy cũng không mặc áo trên, nhưng lộ cũng không nhiều, vì Trang Khâm dựa sát vào ngực anh, gần như che kín cơ thể anh rồi.
Anh không rõ Trang Khâm cảm thấy có chỗ nào quá, đúng lúc này, Lý Mộ chú ý tới ngực Trang Khâm trên máy.
Ánh mắt bị hấp dẫn, Lý Mộ nhìn chăm chú vào điểm hồng phấn trên làn da trắng nõn kia, Quách Bảo Châm ấn tạm dừng, đúng lúc đoạn này khá rõ, tay Lý Mộ đặt trên eo cậu.
“Quá mức không?”
Ánh mắt Lý Mộ dừng lại ở một nơi nào đó.
Khi đóng phim, anh lấy góc độ không thể nhìn thấy được.
Lần trước quay cảnh thân thiết kia, lòng bàn tay anh đã có lúc chà xát nơi đó không hề nhẹ, Lý Mộ nhớ lại, hít thở dừng lại vài giây, tầm mắt dừng lại ở một bên không dám xem lại cảnh kia, thẹn thùng tới không nhìn Trang Khâm, trầm giọng nói: “Quá mức.”
Xem ra đến lúc cắt ghép phải yêu cầu mạnh mẽ Quách Bảo Châm xóa hết những thứ anh nhìn không được này đi.
Quách Bảo Châm vẫn chưa hiểu suy nghĩ của nhà tư bản: “…”
Luôn cảm thấy lúc quay cậu muốn sờ người ta, kịch bản của tôi cũng đâu viết tới một đoạn vuốt ve này.
“Thôi, hai người đừng xem nữa, đi chuẩn bị trạng thái chút đi, quay một cảnh mới.”
Cảnh thứ tư bắt đầu quay, đã là rạng sáng.
Một giờ hơn, kết thúc.
“Kết thúc công việc, hôm nay mọi người vất vả rồi.”
“Ngày mai lại là một ngày vất vả, ngày kia thì nhẹ nhàng hơn nhiều.” Quách Bảo Châm cả ngày đều cầm bộ đàm chỉ đạo trên tay, như thể dùng không hết sức lực.
Phim trường có tiếng nhân viên công tác thưa thớt đáp lại.
Từ sáu bảy giờ sáng đến một giờ đêm, ai nấy đều đã rất mệt.
Lý Mộ và Trang Khâm vào phòng hóa trang thay quần áo, khi đi ra, Quách Bảo Châm thấy Trang Khâm, hỏi: “Đúng rồi, thầy Trang, cậu không hút thuốc nhỉ?”
“Không hút.”
“Vậy ngày mai có thể sẽ hơi…”
“Tôi hiểu.” Anh ta còn chưa nói xong, Trang Khâm đã đáp lời.
Ngày mai là cảnh thân thiết trong bồn tắm, cảnh này chỉ mới xem kịch bản đã biết là rất khó quay rồi.
Trong bồn tắm hẹp, hai người ngồi đối diện, tứ chi dính sát nhau, Lý Mộ diễn nhân vật sát thủ ở cảnh này có đoạn hút thuốc, mà Trang Khâm diễn An Khả lúc này sẽ tự nhiên nhận lấy thuốc trong tay hắn, thành thạo rít một hơi.
Chỗ này còn có một cảnh hơi trao đổi hơi thở toàn mùi thuốc lá.
Lời thoại cả màn không nhiều lắm, nhưng diễn mà ít lời thoại mới là khó quay nhất, Quách Bảo Châm vừa lúc lại rất am hiểu kiểu quay này.
“Vậy ngày mai chúng ta quay thử một lần xem, hút thuốc thực sự không tốt, một lần đã qua là tốt nhất, nếu không qua được… lại suy xét dùng thuốc lá đạo cụ.”
“Tôi sẽ cố gắng một lần là qua.” Trang Khâm nói xong, cùng Quách Bảo Châm đã kết thúc công việc đi ra khỏi phim trường.
Lý Mộ mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, dựa vào chiếc SUV màu đen cao lớn, lúc trên mặt không có biểu cảm, nhìn qua lạnh nhạt muốn chết, trong miệng anh đúng lúc cắn một điếu thuốc còn đang ánh lên đốm lửa đỏ, một tay anh đút trong túi quần.
Thấy Trang Khâm đi tới, Lý Mộ dập thuốc, anh rất ít khi hút thuốc trước mặt người khác, đang định tìm một chỗ vứt, Trang Khâm lại nói từ từ.
“Anh còn thuốc không?”
“Cậu muốn?” Lý Mộ nhíu mày, “Đừng hút thừ này.”
“Tôi không hút.” Trang Khâm không hề có hứng thú, vì Trang Học Cửu hút quá nhiều thuốc nên phổi mới xấu đi, “Tôi chỉ muốn thử xem, tìm cảm giác.”
Lý Mộ mở cửa, bảo cậu lên xe.
Trang Khâm chào Tiểu Liên, bảo Tiểu Liên đi cùng với đạo diễn Quách, cậu ngồi lên ghế phụ lái.
Lý Mộ lấy một bao thuốc lá ra, rút một điếu đưa cho cậu, đồng thời khởi động máy ô tô nhưng chưa lái đi.
Đời này Trang Khâm cũng chưa từng chạm vào mấy thứ này, cậu đầu tiên là ngửi một chút, sau đó ngậm vào, cắn trong miệng, đôi môi nhấp vào điếu thuốc, gần như có thể ngửi được mùi thuốc lá cực nồng, là mùi hương có thể ngửi thấy thường xuyên trên người Trang Học Cửu.
Ngày thường vẫn luôn thấy người ta hút thuốc, nhưng thực sự đến lúc mình phải diễn, cậu lại không biết làm thế nào, hai ngón tay cậu kẹp điếu thuốc, dùng mắt dò hỏi Lý Mộ.
“Thói quen của mỗi người đều không giống nhau,” Lý Mộ cũng không thực sự muốn cậu học thứ này, thế nên giơ tay ra nói, “Tôi làm mẫu cho cậu, cậu đừng châm lửa.”
“Anh muốn điếu này á?” Trang Khâm lấy thuốc ra khỏi miệng, “Điếu này tôi ngậm rồi, có dính nước miếng.”
“Mai cũng quay như vậy, cứ đưa tôi đi.” Lý Mộ cũng không để ý.
Trang Khâm thấy anh thực sự không để ý, dùng tay vân vê, lại đưa cho anh.
Lý Mộ không phải người giỏi dạy cho người khác, anh chỉ làm mẫu, Trang Khâm quan sát cẩn thận, lại nói: “Tôi châm thuốc cho anh.”
Lý Mộ nhìn cậu.
“Kịch bản viết như vậy, cứ vậy đi, thử trước xem.”
Lý Mộ: “Vậy đây là đối diễn?”
“Ừm, cũng có thể nói là như vậy, hoặc giao lưu kinh nghiệm cũng được.”
Trang Khâm thuận lợi tìm được bật lửa trên xe anh, Lý Mộ ngậm thuốc lá trong miệng thò đầu qua, Trang Khâm châm lửa, ngọn lửa bốc cháy lên, đốt cháy đầu thuốc.
Lý Mộ hít sâu một hơi, rụt người lại.
Ngón tay anh kẹp thuốc đặt lên tay lái, khói phiêu đãng phủ kín trong xe, Lý Mộ sợ hun đến cậu, thì mở cửa sổ ra: “Chúng ta chỉ đối một đoạn này? Trong kịch bản sau khi cậu lấy thuốc lá xong còn có một cảnh hôn nữa, bây giờ chúng ta vẫn đang đối diễn, hay là giao lưu kinh nghiệm?”
“Coi như là dạy học cho tôi đi?”
“Dạy học à.”
Lý Mộ bày ra trạng thái thả lỏng nói chuyện phiếm thường ngày, mặt mày cũng mang theo vẻ biếng nhác gợi cảm: “Chúng ta còn phải ngồi trong bồn tắm tắm chung, trước đó cậu đã có kinh nghiệm tắm chung với ai khác chưa?”
Trang Khâm vẫn đang chú ý tỉ mẩn tới nét mặt anh, coi như đây là dạy học.
“Chưa từng.” Cậu thuận miệng đáp.
“Tôi cũng chưa.” Lý Mộ đưa thuốc cho cậu, “Ngậm thôi, đừng có hít vào.”
Như đối diễn mà cũng không giống đối diễn, bởi kịch bản có động tác này lại không có đoạn đối thoại kia.
Trang Khâm nhận lấy, thực sự nghe lời, chỉ ngậm lấy, mùi thuốc lá quá nặng, độ ấm này cậu không thích.
Cậu ngậm lấy không hút, lại nhịn không được nghĩ, phải tỏ ra thành thạo, lúc này cậu nên rít một hơi một đúng.
Cậu liền hỏi Lý Mộ: “Tôi không có kinh nghiệm thì phải làm sao bây giờ?”
Lý Mộ cho rằng cậu đang hỏi vấn đề không có kinh nghiệm tắm chung với người khác thì phải làm sao.
“Bồn tắm nhà tôi lớn.” Lý Mộ khởi động ô tô, thò tay lấy điếu thuốc của cậu lại dập đi, “Đừng hút thật, sẽ nghiện đấy… Đi tới chỗ tôi thử xem, sẽ không chậm trễ việc.” Anh lặng lẽ đổi đề tài, dù sao buổi tối ai cũng phải tắm rửa
Tắm chung tiết kiệm nước, tiết kiệm tinh dầu và huân hương.
Học hút thuốc lá thôi mà còn phải đến tận chỗ đó của anh để học sao?
Trang Khâm buồn bực, một lúc lâu sau cũng không biết là dây thần kinh nào chập, cậu đáp: “Được.”
Sáng sớm mai lại phải đóng phim, nói không chừng không có thời gian đối diễn, mình học bây giờ, sẽ ít NG đi nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook