Phá Vỡ Nguyên Tác
1: Bắt Đầu Cốt Truyện


Trong một nhà hàng sang trọng, mọi người đều mặc trên mình bộ quần áo lộng lẫy cười nói rộn ràng.

Hôm nay là ngày diễn ra buổi tiệc chào mừng con gái độc nhất nhà họ Ninh về nước nhưng ở một góc nào đó có một cô gái lại chán nản đứng một mình.
Cô tên là Ninh Phàn, là một thành phần tri thức, một nữ tổng tài toàn năng.

Chỉ là không ngờ lúc đang xem một cuốn tiểu thuyết có tên là “Cô vợ nhỏ đau lòng của tổng tài bá đạo” mắng một câu thì đã xuyên không vào tiểu thuyết hơn nữa còn xuyên đúng vào nữ phụ thế thân bên cạch nam chính mà kết thúc của nữ phụ này rất thê thảm.

May mắn là lúc cô xuyên không đến thì cô chỉ mới ở bên cạnh nam chính 2 năm.

Nắm lấy cơ hội cô nhanh chóng chia tay với nam chính cầm lấy tiền bồi thường bay ra nước ngoài tránh qua lại với nam nữ chính thì cô có thể được sống an toàn.
Tóm tắt tiểu thuyết một chút, nam chính của tiểu thuyết là Mục Bắc Thần, tổng tài của công ty giải trí Bắc Thần có tiếng ở thành phố B yêu sâu đậm một người con gái tên là Ninh Vũ Mai cũng chính là nữ chính của tiểu thuyết này.

Nhưng Ninh Vũ Mai đã ra nước ngoài du học, Mục Bắc Thần liền bắt Ninh Phàn có gương mặt khá giống với người anh ta yêu ở bên anh ta làm thế thân cho đến khi nữ chính trở về.

Ngày nữ chính trở về, Mục Bắc Thần liền chia tay với thế thân là Ninh Phàn để ở bên người con gái anh ta ngày nhớ đêm mong.

Đương nhiên nếu chuyện theo đuổi quá dễ dàng thì tiểu thuyết chẳng có gì để xem, con đường theo đuổi nữ chính của nam chính luôn đầy khó khăn nhưng kết thúc sẽ luôn là happy ending.

Mà trong quá trình đó Ninh Phàn, thế thân của nữ chính cũng chính là đứa con gái thất lạc hơn 20 năm của Ninh gia đã quay trở lại gây trở ngại cho nam nữ chính và kết cục của nữ phụ đương nhiên là 1 cái chết cô đơn không ai quan tâm đến.
Ninh Phàn chính là muốn thoát khỏi kết cục bi thảm đó nên mới nhanh chóng chia tay với Mục Bắc Thần và chạy ra nước ngoài để không có liên quan đến cốt truyện, đợi đến khi cốt truyện kết thúc mới tính đường quay trở về nước.

Nhưng người tính không bằng trời tính, chạy trời không khỏi nắng, Ninh Phàn đã ra nước ngoài rồi mà vẫn bị Ninh phu nhân chính là mẹ ruột của cô và nữ chính gặp mặt rồi nhận lại nhau.

Điều kì lạ là mỗi khi cô muốn từ chối về nước quay về Ninh gia thì cô lại không thể mở lời được, giống như bị ai đó bịt miệng điều khiển không thể khống chế bản thân mình.

Cuối cùng cô cũng nhận ra cô chính là bị cốt truyện khống chế và giờ cô đang ở trong cảnh đầu tiên của cuốn tiểu thuyết – Buổi tiệc chào mừng nữ chính về nước.
Vì không thể phản kháng lại cốt truyện, Ninh Phàn chỉ đành theo bố mẹ Ninh đến tham gia buổi tiệc này.

Bố mẹ Ninh bận chào hỏi khách quý nên để Ninh Phàn lại một mình.

Ninh Phàn nhớ lại, theo cốt truyện thì cô vốn hoàn toàn không hề tham gia buổi tiệc này nhưng vì Ninh Phàn nhận lại bố mẹ sớm hơn nên cốt truyện cũng thay đổi sao? Mà nếu cô nhớ không lầm thì theo cốt truyện Mục Bắc Thần sẽ tỏ tình với Ninh Vũ Mai trước công chúng trong buổi tiệc hôm nay nhưng bị từ chối.

Đáng đời! Cảnh tượng chó liếm bị từ chối đặc sắc như vậy hiện trường trực tiếp cô không thể bỏ qua được.
Ninh Phàn đi dạo quanh buổi tiệc, cô không hề để ý đến có một người đàn ông luôn nhìn về phía cô từ khi cô bước vào buổi tiệc chưa từng rời mắt, miệng anh ta lẩm bẩm.
“Sao cô ấy lại ở đây? Từ khi nào mà nhà họ Ninh lại có thêm một cô con gái?”
Đột nhiên cánh tay của Ninh Phàn bị nắm lấy.

Nhìn lại thì thấy nam chính nguyên tác đang nắm lấy cổ tay cô với vẻ mặt giận dữ.
“Cô đến đây làm gì? Đây không phải là nơi cô nên đến.

Cút ngay đi.”
Nhìn thấy người mình không muốn gặp nhất đương nhiên Ninh Phàn chán ghét ra mặt liền hất tay anh ta ra khỏi tay mình.
“Nếu cút thì cũng phải là anh cút.

Đừng đến trước mặt tôi tự khẳng định bản thân.”
Gương mặt Mục Bắc Thần càng khó coi hơn.
“Cô đến đây để làm loạn.

Ninh Phàn tôi cảnh cáo cô tôi sẽ không bao giờ thích cô.

Đừng có vô liêm sỉ.”
Ninh Phàn khinh thường cười.
“Mục Bắc Thần, tự luyến là bệnh cần được chữa trị kịp thời.

Tôi khuyên anh nên đến bệnh viện khám sẽ tốt hơn.”
Không biết từ đâu đến có 2 người phụ nữ nhìn Ninh Phàn rồi mỉa mai.
“Tôi còn tưởng là ai thì ra là Ninh Phàn, người bị Mục tổng bỏ rơi.”
“Chỉ là một món đồ chơi của Mục tổng còn mơ tưởng trở thành thiếu phu nhân nhà họ Mục.”
Nói xong cả 2 người đều cười lớn.

“Đúng vậy, cũng không tự soi gương xem bản thân là loại người nào còn dám tham gia tiệc…”
Người phụ nữ đang nói chưa nói được hết câu thì bị Ninh Phàn tát vào mặt khiến cô ta ngỡ ngành trừng mắt nhìn cô.
“Cô dám đánh tôi.”
Ninh Phàn không hề sợ hãi vừa phủi tay vừa nói.
“Đánh cô thì đã làm sao? Ít ra tôi cũng không phải một người phụ nữ lưỡng tính giống cô đi làm loạn khắp nơi.”
Cô ta điên tiết hét lớn.
“Cô chỉ là một người phụ nữ bị Mục Bắc Thần chơi đùa…”
Nhưng cô ta chưa kịp nói hết câu thì đã bị Ninh Phàn tát thêm một cái nữa, cô còn trưng bộ mặt vô tôi chỉ tay vô định nói.
“Xin lỗi, vừa rồi có một con muỗi cứ vo ve nãy giờ.

Tôi thực sự chịu không được nữa.”
Người đàn ông kia lắc nhẹ ly rượu đang cầm trên tay, đứng một bên quan sát mọi chuyện mà phì cười.
“Tiểu nha đầu này tính tình không hề nhỏ, có vẻ thú vị.”
Người phụ nữ bị đánh muốn tranh luận với Ninh Phàn nhưng lại bị người còn lại ngăn cản.

Hóa ra là vì nhân vật chính của buổi tiệc đã đến.
Ninh Vũ Mai nghe thấy có người đang lớn tiếng nên đến xem thử có chuyện gì vì buổi tiệc hôm nay là để chào mừng cô ta, những người được mời đến tham gia không phải hào môn thế gia thì cũng là quyền thế hiển hách.

Mà cô – một người không rõ lai lịch lại có mặt trong buổi tiệc hơn nữa còn đánh khách đến tham dự nên cô ta phải ra mặt để giải quyết.

Ninh Vũ Mai khoanh tay trước ngực kiêu ngạo nhìn Ninh Phàn nói.
“Xin lỗi, tôi có thể hỏi cô là thiên kim của gia tộc nào? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn đánh bị thương khách của tôi nữa?”
Ninh Phàn không trả lời nhìn một lượt từ trên xuống dưới Ninh Vũ Mai trong lòng thầm nghĩ.
(Ninh Vũ Mai trông bề ngoài có vẻ dịu dàng, tao nhã nhưng nếu không phải mình biết trước cốt truyện thì mình còn tường cô ta là một tiểu thư đoan trang.)
Mục Bắc Thần gương mặt đã dịu dàng hẳn đi trả lời câu hỏi của Ninh Vũ Mai.
“Cô ta tên là Ninh Phàn, chỉ là một người phụ nữ tham tiền.

Không cần phải khách sáo với cô ta.”

Nghe vậy, Ninh Vũ Mai liền nở một nụ cười nhưng ánh mắt và lời nói lại đấy sự chế giễu.
“Hóa ra là chị Ninh Phàn, tôi có nghe Mục ca ca nhắc đến chị rất nhiều.

Nhưng theo những gì tôi nghe được thì chị là một người dịu dàng và tốt bụng.

Nhưng mà bây giờ lại không giống với lời đồn.”
Ninh Phàn hiểu ý trong lời nói của cô ta nhưng cô không hề tức giận.

Ngược lại cô còn làm ra vẻ vô tội.
“Ninh tiểu thư, tôi cố ý đánh người vô tình phá hoại buổi tiệc của cô là lỗi của tôi.

Cô có thể tha thứ cho tôi không?”
Không đáp lại lời nào, Ninh Vũ Mai không thể làm gì được Ninh Phàn nên chỉ có thể thầm tức giận trong lòng.

Ninh Phàn thấy cô ta không có phản ứng gì thì khinh thường nghĩ.
(Ôi nữ chính! Giả vờ ân cần phải không? Xem cô có thể chu đáo tiếp được nữa hay không?)
Người trong lòng bị ức hiếp Mục Bắc Thần đương nhiên không để yên, liền tức giận.
“Đủ rồi Ninh Phàn.

Để thu hút sự chú ý của tôi mà bất chấp thủ đoạn.

Cô thật vô liêm sỉ.”
Ninh Phàn chán ghét liền không để mặt mũi cho anh ta mà trực tiếp nói.
“Anh muốn làm chó liếm thì tự đi mà làm, đừng kéo theo người khác.

Anh bị bệnh thì đến bệnh viện, đừng ra ngoài đi lây cho mọi người xung quanh.”
Mục Bắc Thần bị gọi là chó liếm nên tức giận không kìm được nên vung tay định đánh Ninh Phàn.
“Ninh Phàn, cô tìm chết.”
Nhưng Ninh Phàn đã đoán được hành động tiếp theo của anh ta nên nhanh chóng kéo Ninh Vũ Mai ra là lá chắn khiến anh ta muốn đánh cũng không dám.

Không chỉ vậy cô còn bồi thêm một câu với vẻ mặt vô tội.
“Ninh tiểu thư, tên chó liếm này thích đi cắn người, cô phải cẩn thận đấy.”
Thấy anh ta muốn đánh nhưng không thể đánh được cô, Ninh Phàn liền cảm thấy sảng khoái mà cười đắc ý.


Rồi khi quay đầu nhìn cô lại chú ý đến một người đàn ông đứng đó không xa, người đàn ông đó cũng để ý thấy cô đang nhìn mình liền đưa ly rượu lên đầu hơi cúi thể hiện sự chào hỏi khiến Ninh Phàn hơi giật mình nghĩ.
(Người đàn ông đó là ai vậy? Anh ta chắc không phát hiện ra điều gì chứ.

Mong anh ta đừng can thiệp quá nhiều.

Nhưng mà anh ta cũng khá đẹp trai.)
Mục Bắc Thần không thể làm gì vì có người anh ta yêu ở đây nên chỉ có thể tức giận mắng cô.
“Ninh Phàn, cô đừng có nói bừa.”
Ninh Vũ Mai thấy chuyện này tiếp tục cũng không hay chỉ đành làm người hòa giải, lấy tay mình khỏi tay Ninh Phàn rồi nắm lấy cánh tay Mục Bắc Thần mà nũng nịu.
“Mục ca ca, đừng tức giận nữa.

Hôm nay là tiệc chào mừng em về nước.

Coi như nể mặt em anh bỏ qua chuyện này đi được không?”
Được người thương làm nũng Mục Bắc Thần sao có thể không nghe.
“Được, Vũ Mai.

Tất cả đều nghe theo em.”
Ninh Phàn đứng cạnh nhìn thấy cảnh này càng thêm chán ghét thầm nghĩ.
(Chó liếm thật biết nghe lời.)
Đột nhiên có tiếng gõ ly gây sự chú ý, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về người vừa gõ ly chính là bố mẹ Ninh.

Ninh Đức Hữu – bố của Ninh Phàn và Ninh Vũ Mai lên tiếng trịnh trọng nói.
“Rất cảm ơn tất cả các vị khách quý đã đến buổi tiệc hôm nay để chào mừng con gái của tôi – Ninh Vũ Mai đã trở về.”
Nhắc đến tên Ninh Vũ Mai liền bước đến đứng cạnh Ninh Đức Hữu rồi cúi người chào một cách lịch sự và đoan trang.

Cả khán phòng đều vỗ tay chúc mừng nhưng rồi Ninh Đức Hữu lại ra hiệu, mọi người liền dừng lại không còn tiếng động Ninh Đức Hữu liền nói tiếp.
“Ngoài ra tôi còn có một việc quan trọng muốn thông báo với tất cả mọi người.

Đứa con gái đã thất lạc hơn 20 năm của chúng tôi cuối cùng cũng đã được tìm thấy.

Vậy nên nhân dịp này tôi muốn giới thiệu với tất cả mọi người, đứa con gái lớn của chúng tôi – Ninh Phàn.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương