Phá Thiên Võ Thần Chuyển Thế
Chapter 24: Chiến Vân (1)

Chương 24: Chiến Vân (1) 

 

Số phận thật là mong manh.

“B-Bá tước, thưa ngài!”

Người ta hay nói rằng lời nói có sức mạnh.

Sự việc xảy ra ngay trước khi tôi bước ra khỏi dinh thự.

“C-C-C-Có chuyện khủng khiếp đã xảy ra......!”

“Bình tĩnh lại đã. Đừng làm mất mặt ta, khách khứa vẫn còn ở đây. Chuyện gì khiến ngươi hoảng hốt như vậy?”

“X-Xin lỗi ạ……”

“Hít thở sâu và bình tĩnh kể sự tình cho ta nghe.”

“Hộc, hộc.”

Gã hiệp sĩ vừa xông vào đã phải mất một lúc để điều hoà nhịp thở.

Và rồi, sau một lúc im lặng.

“Thật xin lỗi, thưa ngài. Nhưng xác của phu nhân vừa được tìm thấy trong dinh thự ạ.”

“......!”

“......!”

Những lời của tên hiệp sĩ kia khiến ai nấy trong căn phòng đều không khỏi kinh ngạc.

Xác ư?

Nói cách khác, điều đó có nghĩa là phu nhân Isabel đã chết rồi sao?

“Cái gì...... ngươi vừa nói gì?”

Ngay cả bá tước Arsene, là điển hình của hình mẫu cho sự điềm tĩnh, cũng phải bật dậy trong sự kinh ngạc.

Đây chính là người đàn ông khi nghe tin một thiếu niên đã đạt đến trình độ của một chuyên gia mà chỉ hơi bất ngờ nhẹ.

Vậy mà giờ đây đồng tử của ông ấy lại run rẩy đến mất kiểm soát, như thể ở đây vừa xảy ra một trận động đất vậy.

Ngay cả giọng nói của ông cũng run rẩy.

"Dẫn đường đi!"

"Tuân lệnh!"

Họ nhanh chóng lướt qua tôi.

"......Như này là nhanh quá rồi, lại còn với họ."

Tôi cũng ngạc nhiên không kém.

Khi bị bỏ lại một mình trong chốc lát, tôi đã chìm vào những suy nghĩ sâu xa.

Tôi có thể đoán được nguyên nhân cái chết của phu nhân Isabel.

'Đó chắc chắn không phải một cái chết bình thường. Rất khả năng cô ta đã bị ám sát.'

Cũng không khó để đoán ra thủ phạm.

Vấn đề là, mặc dù tôi đã phần nào đoán trước được tình hình, nhưng vẫn không ngờ rằng họ lại hành động nhanh đến vậy.

'Mặc dù buôn bán nô lệ là bất hợp pháp, nhưng một đứa con ngoài giá thú. Phủ nhận mọi việc liên quan đến nó sẽ là một chiến lược tốt hơn để quản lý rủi ro, mặc dù có hơi mất mặt một chút.'

Tuy nhiên, nếu họ vẫn thực hiện điều đó, thì chỉ có thể có một câu trả lời.

'Điều đó có nghĩa là xung đột phe phái trong Vương quốc Hart dữ dội hơn nhiều so với những gì mình nghĩ.'

Kết thúc dòng suy nghĩ của bản thân, tôi nhanh chóng lao ra khỏi hội trường chính.

Có vẻ như toàn bộ đất nước đã chìm trong bóng tối của chiến tranh trong một thời gian dài.

***

“......”

Khi tôi đến hiện trường, một sự im lặng nặng nề bao trùm toàn bộ cảnh tượng khủng khiếp trước mắt tôi.

Bá tước Arsene, người đang dịu dàng chạm vào cơ thể lạnh ngắt, vô hồn của vợ mình, nói mà không thèm ngoảnh đầu lại.

“......Đây có phải là thực tế của số phận mà cậu vừa nói không?”

“Hmm......”

Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy một chút tội lỗi.

Một sự việc quan trọng như này đã xảy ra ngay sau khi tôi nhắc đến ‘số phận’.

‘May mắn thay, có vẻ như ông ấy không nghi ngờ tôi lắm.’

Rốt cuộc thì chỉ cần suy nghĩ một chút là ông ta cũng có thể nhận ra rằng tôi không thể là thủ phạm.

Tình hình không phải đã quá rõ ràng rồi sao?

Chính tôi là người đã đưa đứa con ngoài giá thú của hầu tước vào, và tôi thậm chí còn giết một hiệp sĩ của gia tộc Foltaine.

“Nếu ông không phiền, tôi có thể xem thử được không?”

“......”

Tôi coi sự im lặng của ông ấy là lời khẳng định.

Bá tước Arsene bước sang một bên, im lặng đồng ý.

Tôi khẽ thở dài, quan sát xung quanh trước.

‘Sạch sẽ.’

Tôi không ám chỉ đến cái xác, mà là chính hiện trường.

Không có dấu hiệu vật lộn.

Không có tình tiết đặc biệt nào khác cho thấy có sự xâm nhập của người ngoài.

Tiếp theo, mắt tôi hướng về phía xác chết.

‘Ít nhất là 30 phút.’

Một cơ thể vô hồn đã dần cứng lại.

Xét theo tốc độ cứng cơ của tử thi, thì có vẻ Phu nhân Isabel đã chết khá lâu rồi.

Vụ giết người có thể đã xảy ra ngay trước khi Bá tước Arsene và tôi đến sảnh chính.

'Nguyên nhân trực tiếp gây tử vong là vết đâm kia.'

Một vũ khí sắc nhọn đã đâm vào tim cô ta một cách chính xác.

Nếu có tiếng hét, hẳn đã phải có người đến, nhưng có vẻ như không có nhân chứng nào cả.

Tóm lại, thủ phạm đã táo bạo đâm Phu nhân vào tim tại dinh thự của bá tước và bỏ đi bằng đường cửa chính mà không để lại dấu vết gì.

Không có bất kỳ sự can thiệp nào.

'Một người trong dinh thự này.'

Kết luận hình thành ngay lập tức trong đầu tôi.

Bản thân vết thương đã đủ chứng minh.

Cô ta đã bị giết ngay lập tức chỉ bằng một nhát dao ở cự ly gần.

Điều này ngụ ý rằng cô ta và thủ phạm phải có một mối quan hệ thân thiết thì mới cho phép sự gần gũi như vậy.

'Chắc hẳn phải có đồng phạm.'

Không tìm thấy vũ khí nào tại hiện trường.

Ngay cả khi kẻ tấn công giấu được vũ khí đẫm máu trong quần áo, thì họ cũng không thể che giấu được 'mùi' màu.

Đây là dinh thự của bá tước.

Các hiệp sĩ có giác quan vượt xa người thường có mặt ở khắp mọi nơi.

Họ sẽ không bỏ lỡ mùi máu kim loại đặc trưng ở đây.

“Hãy điều tra những người hầu cận, những người hầu gái và bất kỳ ai khác có thể tiếp cận riêng với phu nhân."

"......!"

Bá tước Arsene nhìn tôi với đôi mắt kinh ngạc.

"...... Cậu đã đoán ra ngay lập tức những thứ mà chỉ thám tử có hàng chục năm kinh nghiệm mới có thể kết luận."

"Mọi thứ đều dẫn đến kết luận đó thôi mà."

Trước câu trả lời của tôi, Bá tước Arsene gật đầu lặng lẽ.

"Đầu tiên, hãy tập hợp tất cả người hầu lại một nơi. Gọi cả những người đang nghỉ phép lại. Đây là trường hợp khẩn cấp. Ngoài ra, từ bây giờ, hãy theo dõi mọi lối vào và lối ra của dinh thự. Không cho phép ai ra vào tự do."

“Đã rõ ạ!"

Các hiệp sĩ nhanh chóng hành động.

Và chẳng mấy chốc.

“Mẹ ơi!”

Hai tên nhóc lưu manh, Jan và Hersen, vừa nhận được tin, đã lập tức xông vào trong.

“......không phải ta đã nói rõ là phải cẩn thận với bọn trẻ sao? Ai cho chúng vào đây?”

“A-Xin lỗi ạ. Tin đồn đã lan nhanh khắp dinh thự trước khi chúng tôi có cơ hội kiểm soát chúng ạ...”

Mắt tôi nheo lại khi nghe lời bào chữa yếu ớt của tên hiệp sĩ kia.

‘Giống như anh ta đang đọc một kịch bản được viết rất khéo léo vậy.’

Tình huống diễn ra liền mạch, gần như quá tự nhiên.

“Ahhhhh! Buông ra! Tôi đã nói, buông tôi ra mà!”

“Waaahhhh. Mẹ! Mẹ ơi!”

Bá tước Arsene nhắm chặt mắt lại khi nhìn thấy hai đứa con trai của mình than khóc trong đau đớn trước cái chết của mẹ chúng.

“Đưa chúng ra khỏi đây!”

“V-Vâng, thưa ngài!”

Các hiệp sĩ dẫn Jan và Hersen, những người đã ngã gục vì đau đớn, ra khỏi căn phòng.

Bá tước Arsene nhìn chúng với vẻ mặt đau đớn trước khi ông nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu điều này thực sự xảy ra theo lệnh của hầu tước, như cậu đã nghi ngờ… thì ta sẽ đánh cược tất cả những gì ta có để xoá bỏ tên Foltaine ra khỏi thế giới này.”

Giọng nói trầm thấp, trong trẻo của ông ấy xuyên thủng màng nhĩ của tôi.

Giống như tiếng kêu của một con thú bị thương vậy.

“Ta biết là bây giờ rất vô liêm sỉ khi ta hỏi điều này, nhưng...... cậu sẽ giúp ta chứ?"

Tôi gật đầu đồng ý không chút do dự.

"Đó là lý do tại sao tôi ở lại đây mà."

***

Jan và Hersen, những người đã bị ném ra ngoài, rõ ràng vẫn nghe thấy những giọng nói từ bên trong.

Thực tế, tình hình vẫn chưa thấm vào đầu chúng.

Chỉ vài phút trước, mẹ của chúng vẫn còn mắng chúng bằng giọng nói gay gắt của bà.

"Họ nói rằng thủ phạm chắc chắn là người trong dinh thự."

"Nghĩ lại thì, em không thấy người hầu riêng của Mẹ đâu cả. Jake, cái người luôn ra vào phòng mẹ mỗi ngày í."

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt chúng, hòa lẫn với cảm giác căm phẫn ngày càng lớn.

Chúng muốn kiểm tra kỹ hiện trường, nhưng điều đó là không thể.

Khu vực đó đã được các hiệp sĩ canh gác nghiêm ngặt, không cho phép người khác tiếp cận thêm nữa.

"...... ở phía sau dinh thự."

"Cái gì?"

“Có một nơi mà mẹ thường gặp anh ta. Em nhớ rõ lắm.”

“Vậy chúng ta hãy đến đó nhanh lên!”

Ngay khi chúng đi đến kết luận như trên, hai anh em đi về phía sau của dinh thự.

Trong khi toàn bộ gia đình đang tụ tập ở khu vườn chính, thì khu vực phía sau ít người lui tới nên ít được chú ý hơn.

Rốt cuộc thì cũng không có lối ra bên ngoài từ đó.

“Nó kia kìa.”

Hersen chỉ vào một vị trí bằng ngón tay của mình.

Đó là một nơi râm mát ngay cả vào ban ngày bởi nó có những bức tường cao che phủ.

Ở đó có một chiếc bàn và những chiếc ghế dùng để uống trà chiều, chúng đều không bị ánh sáng mặt trời chiếu vào.

“Mẹ luôn chìm đắm trong suy nghĩ ở đó……!”

Đột nhiên, Hersen dừng lại giữa câu, mắt cậu mở to.

Cậu hạ giọng xuống thành tiếng thì thầm.

“......Jan.”

“Anh cũng thấy vậy.”

Một sát khí đen tối tràn ngập trong mắt Jan.

Ánh mắt của họ hướng về những cái bóng đang nhấp nháy ở nơi đó.

***

Tôi không có ý định đích thân truy tìm tên sát thủ.

Có rất nhiều người xung quanh có thể xử lý nhiệm vụ đó.

Tuy nhiên, tôi đã lên kế hoạch truy đuổi chúng theo cách của riêng mình.

‘Sau khi đã hành động táo bạo như vậy, chúng sẽ không hài lòng với chỉ Isabelle đâu.’

Ngoài tôi ra còn có một nhân chứng khác.

Và nếu chúng đang lên kế hoạch cho một động thái lớn hơn, thì thời điểm tối ưu sẽ là...

‘Ngay bây giờ.’

Thời điểm nguy hiểm nhất là khi sự chú ý của mọi người tập trung vào một thảm họa duy nhất.

Điều này cũng có thể được giải thích theo chiến lược quân sự.

‘Tạo ra sự xáo trộn ở phía đông và tấn công phía tây trong lúc hỗn loạn.’

Dĩ nhiên, bước chân của tôi dẫn tôi đến nhà ngục ngầm dưới lòng đất.

Có lẽ là do lệnh của Bá tước Arsene, nên không có ai cản đường tôi.

“Này, con lợn.”

“......!”

Đã lâu rồi tôi không nhìn thấy con lợn kia.

Vigri de Foltaine, người đang bị giam bên trong, nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi.

“Đ-Đồ khốn nạn, cuối cùng ngươi cũng đến cầu xin ta giúp đỡ rồi à?”

“......Cầu xin ư?”

“Chắc chắn là cha ta đã có biện pháp xử lý ngươi rồi, đúng chứ? Heh heh. Ngươi đã không chịu lộ mặt từ lúc đó cho đến bây giờ. Ngươi tới đây vì sợ à?”

Tôi khẽ thở dài.

“Ờ, cha ngươi đã có biện pháp đặc biệt rồi.”

“Ngươi! Ngươi không sửa được cái miệng chết tiệt của ngươi à? Ông ấy là Hầu tước đáng kính đấy! Gọi ông ấy bằng đúng chức danh của ông ấy đi…...!”

“Hầu tước đáng kính đó đã cử một sát thủ đến. Kết quả là, Phu nhân của dinh thự Bá tước Arsene đã bị giết, vừa lòng ngươi chưa?.”

“......”

Miệng con lợn kia ngậm chặt lại.

Không, mọi chuyển động của nó đều dừng lại ngay lập tức mới đúng.

“......Sao ngươi lại nói một câu đùa nhàm chán như vậy chứ…...”

“Nghe giống câu nói đùa đến vậy à?”

“......”

Con lợn nhìn tôi chằm chằm với cái miệng há hốc.

“Ít nhất thì có vẻ ngươi cũng hiểu được tình hình rồi.”

“......”

“Người cha đáng kính của ngươi, Hầu tước đáng kính, đã quyết định ‘loại bỏ’ tất cả những người liên quan. Tất nhiên, những người đó bao gồm có cả ngươi.”

Đó là một trình tự hiển nhiên.

Một đứa trẻ đã bị bỏ rơi.

Vì ông ta không còn có lòng tin ở anh ta, nên việc loại bỏ anh sẽ còn tốt hơn là để anh ta cứ gây rắc rối mãi ở đây.

“Tại-Tại sao ông ấy lại phải làm đến mức đó chứ?”

“Có lẽ ông ta cho rằng việc loại bỏ rủi ro sẽ hiệu quả hơn chăng?.”

Về cơ bản, buôn bán nô lệ trái phép là bất hợp pháp trên khắp lục địa.

Ở những vùng xa xôi, nó có thể được phát triển mạnh là do sự giám sát lỏng lẻo, nhưng điều đó không khiến nó trở nên hợp pháp.

Nếu mọi người biết rằng một thành viên trong một gia tộc cầm đầu lại hoạt động buôn bán nô lệ, thì người đứng đầu gia tộc đó chắc chắn sẽ phải đối mặt với một hình phạt nghiêm khắc vì đã không quản lý được họ đúng cách.

Điều này có nghĩa là phe phái hoàng gia sẽ có lý do chính đáng để làm suy yếu quyền lực của phe quý tộc.

“Con lợn, giờ chỉ còn một cách để ngươi sống thôi. Hãy hợp tác với bọn ta.”

“......!”

Con lợn kia cố gắng lấy lại bình tĩnh.

“N-Nếu đằng nào ta cũng chết thì sao...!”

“Nếu ngươi hợp tác tốt với bọn ta trong chuyện này và giúp ta hạ bệ Hầu tước Foltaine, thì cư nhiên ngươi sẽ được giảm nhẹ hình phạt.”

Tôi ngắt lời con lợn và tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Ta đã nhận được sự cho phép của Bá tước Arsene rồi. Mặc dù ngươi sẽ trắng tay, nhưng ít nhất thì mạng sống của ngươi vẫn sẽ được bảo toàn.”

“......Ngài cần tôi làm gì, thưa ngài?”

Đúng như dự đoán, anh ta rất nhanh trí.

Cuối cùng, một nụ cười yếu ớt hiện lên trên môi của tôi.

“Bá tước Arsene có kế hoạch tiến hành một cuộc chiến tranh lãnh thổ chống lại Hầu tước Foltaine, kể cả điều đó có đánh cược cả số phận của gia đình ông đi chăng nữa.”

“C-Cái gì cơ?”

“Tất nhiên, hoàng gia sẽ không cho phép điều đó, vì vậy chúng ta sẽ sử dụng sự thật rằng một người phụ nữ đã bị giết ở đây, cùng với những sát thủ bị bắt kia. Và nếu chúng ta thêm lời khai của ngươi vào đó, ngay cả hoàng gia cũng sẽ không dễ dàng từ chối lời đề nghị này.”

Con lợn kia run rẩy như không thể ngừng lại, nó lên tiếng.

“Các người đã phát điên hết rồi sao? Anh thực sự nghĩ Bá tước Arsene có thể đánh bại Hầu tước sao?”

“Ông ấy có thể.”

“Thứ điên rồ gì thế này......! Anh dựa vào đâu mà có sự tự tin thái quá như vậy hả? Anh đã chiêu mộ được pháp sư cấp 8 đầu tiên trong lịch sử hay gì đó sao?”

“Chưa hẳn, nhưng chúng ta có một vũ khí còn đáng gờm hơn cả pháp sư cấp cao.”

“Cái gì? Đó là gì?”

Nụ cười nở trên môi của tôi càng sâu hơn.

“Đó là ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương