Phá Hiểu - Đào Công Tử
-
Chương 95: Phiên ngoại: Bản Cổ Phong 10
Hô hấp của Hiểu Hiểu bỗng nhiên cứng lại, “Xin lỗi, chủ tử.”
Hách Vân Sanh đem nến đỏ dời đi, từ chỗ khe mông của Hiểu Hiểu dời xuống một chút, “Xem ra ngươi vẫn chưa nghĩ rõ ràng a.”
Hách Vân Sanh đi tới phía trước Hiểu Hiểu, giọt nến cố định nhỏ ở trên lưng của hắn, Hách Vân Sanh nhấc quần áo lên, đem dương cụ đã hoàn toàn ngạnh lên đặt bên mép Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu hiểu ý, duỗi lưỡi phấn ra cách một tầng tiết khố chậm rãi liếm láp đường viền vĩ đại của nó.
“Ta cũng không muốn để ngươi sinh con cho ta.” Hách Vân Sanh nói: “Không phải là ta không muốn, mà là ta không thích ngươi tự chủ trương cãi lời ta!”
Hiểu Hiểu hạ thấp mí mắt chớp xuống ngăn trở hổ thẹn trong mắt, liền nghe Hách Vân Sanh nói tiếp: “Ngươi gọi ta một tiếng ‘chủ tử’, ta chính là chúa tể của ngươi, như vậy hết thảy của ngươi đều hẳn là do ta chưởng khống, ta không thích thứ thuộc về ta thỉnh thoảng lại cãi lời ta một chút, như vậy còn không bằng không có.”
“Chủ tử!” Hiểu Hiểu sốt sắng muốn giải thích chút gì, lại bị dục vọng thô to của Hách Vân Sanh ngăn chặn miệng, hiển nhiên, Hách Vân Sanh cũng không muốn nghe hắn nói chuyện.
Hiểu Hiểu thức thời yên tĩnh lại, cách tiết khố liếm hút quy đầu của Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh động thủ cởi tiết khố của mình xuống, đem dương cụ không còn che chắn một lần nữa nhét vào trong miệng Hiểu Hiểu, nói tiếp: “Ngươi nên rõ ràng, ta có thể cho ngươi một lần hai lần thậm chí là ba lần cơ hội, thế nhưng nếu như ngươi dựa dẫm vào sủng ái của ta đối với ngươi mà tùy ý làm bậy, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ quyết tâm ném ngươi ra ngoài cánh cửa!”
“A a…” Hiểu Hiểu lắc đầu, chỉ là đầu của hắn bị vật lớn trong miệng cố định không có cách nào di động mức độ lớn được. Hiểu Hiểu dừng một chút, một giọt hai giọt lệ châu* óng ánh cứ như thế chảy ra khỏi viền mắt, sau một khắc hắn đột nhiên nhanh chóng co rúm ngẩng đầu lên, ra sức mà vùi vào trong khố Hách Vân Sanh.
*lệ châu: nước mắt như hạt ngọc
“Khóc cái gì?” Hách Vân Sanh ngăn động tác có chút điên cuồng của Hiểu Hiểu lại, nâng khuôn mặt nhỏ của hắn lên dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt hắn, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không ngỗ nghịch ta, vậy loại chuyện kia liền cả đời cũng sẽ không phát sinh rồi.”
Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu, “Chủ tử, Hiểu Hiểu biết sai rồi! Hiểu Hiểu sau này nhất định sẽ ngoan có được không?” Dừng một chút, Hiểu Hiểu còn nói, “Chủ tử, ta yêu ngươi!”
Hách Vân Sanh nhìn Hiểu Hiểu nở nụ cười, tựa hồ đối với việc hắn có giác ngộ như thế phi thường hài lòng, y đem cây nến đỏ còn sót lại không nhiều dựng trên băng ghế để nó chậm rãi cháy hết, đưa tay cầm lấy roi ngựa mà Hiểu Hiểu mang về, từng chút từng chút xoá sạch sáp nến trên lưng trên mông cùng trong khe mông Hiểu Hiểu.
Hách Vân Sanh dùng khí lực cũng không lớn, vừa không đả thương đến da dẻ non mềm của Hiểu Hiểu vừa đủ để Hiểu Hiểu chịu đựng đau được xoá sạch sáp nến màu đỏ kia.
Chờ đến khi da dẻ Hiểu Hiểu bị giọt nến đốt đến đỏ chót lộ ra toàn bộ, Hách Vân Sanh đột nhiên nắm chặt ngọc thế trong mông Hiểu Hiểu không hề báo trước mà rút ra.
Hiểu Hiểu nguyên bản còn đang đợi vung roi Hách Vân Sanh, đối với chuyện ngọc thế bị rút không chút chuẩn bị nào, đau đớn tích lũy đến trình độ nhất định hơn nữa cái kia bỗng nhiên bị ma sát hút ra khiến cho biến thành khoái cảm tự bùng nổ, trong cơ thể không còn bế tắc nháy mắt dâng trào ra chất lỏng lại là một trận kích thích tiêu hồn, cả người Hiểu Hiểu đều không tự chủ được mà run rẩy, nữ nhi hồng bên trong cũng phá tan niêm phong, không khống chế được mà bắn ra…
“A a a…” Thân thể Hiểu Hiểu co giật một trận…
Chất lỏng mới vừa tiết ra một nửa, Hách Vân Sanh bỗng nhiên từ phía sau vọt vào, chất lỏng cấp thiết kêu gào muốn đi ra bị dương v*t thô to của Hách Vân Sanh ngăn cản, lại toàn bộ đánh vào trên vách tràng của Hiểu Hiểu, mang cho hai người một trận khoái cảm khó có thể dùng lời diễn tả được.
Hách Vân Sanh dựa vào cỗ khoái cảm này nhanh chóng chuyển động eo, dùng lực đánh xuyên lên, mỗi một lần rút ra đều vẻn vẹn chỉ để lại quy đầu ở bên trong, mỗi một lần tiến vào đều dường như muốn đem Hiểu Hiểu đẩy ngã…
Bàn tay Hách Vân Sanh thủ sẵn ở trên mông Hiểu Hiểu đột nhiên căng thẳng, sau một khắc tinh quan buông lỏng, dục dịch tích góp hơn mười ngày từng luồng từng luồng vọt vào lẫn vào trong máu cửu vĩ thần thú và Thiên Sơn tuyết thủy…
Hách Vân Sanh thở hổn hển hỏi: “Hiểu Hiểu, ngươi nói lần này ngươi có thể sinh cho ta mấy đứa đi?”
Toàn văn hoàn
Hách Vân Sanh đem nến đỏ dời đi, từ chỗ khe mông của Hiểu Hiểu dời xuống một chút, “Xem ra ngươi vẫn chưa nghĩ rõ ràng a.”
Hách Vân Sanh đi tới phía trước Hiểu Hiểu, giọt nến cố định nhỏ ở trên lưng của hắn, Hách Vân Sanh nhấc quần áo lên, đem dương cụ đã hoàn toàn ngạnh lên đặt bên mép Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu hiểu ý, duỗi lưỡi phấn ra cách một tầng tiết khố chậm rãi liếm láp đường viền vĩ đại của nó.
“Ta cũng không muốn để ngươi sinh con cho ta.” Hách Vân Sanh nói: “Không phải là ta không muốn, mà là ta không thích ngươi tự chủ trương cãi lời ta!”
Hiểu Hiểu hạ thấp mí mắt chớp xuống ngăn trở hổ thẹn trong mắt, liền nghe Hách Vân Sanh nói tiếp: “Ngươi gọi ta một tiếng ‘chủ tử’, ta chính là chúa tể của ngươi, như vậy hết thảy của ngươi đều hẳn là do ta chưởng khống, ta không thích thứ thuộc về ta thỉnh thoảng lại cãi lời ta một chút, như vậy còn không bằng không có.”
“Chủ tử!” Hiểu Hiểu sốt sắng muốn giải thích chút gì, lại bị dục vọng thô to của Hách Vân Sanh ngăn chặn miệng, hiển nhiên, Hách Vân Sanh cũng không muốn nghe hắn nói chuyện.
Hiểu Hiểu thức thời yên tĩnh lại, cách tiết khố liếm hút quy đầu của Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh động thủ cởi tiết khố của mình xuống, đem dương cụ không còn che chắn một lần nữa nhét vào trong miệng Hiểu Hiểu, nói tiếp: “Ngươi nên rõ ràng, ta có thể cho ngươi một lần hai lần thậm chí là ba lần cơ hội, thế nhưng nếu như ngươi dựa dẫm vào sủng ái của ta đối với ngươi mà tùy ý làm bậy, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ quyết tâm ném ngươi ra ngoài cánh cửa!”
“A a…” Hiểu Hiểu lắc đầu, chỉ là đầu của hắn bị vật lớn trong miệng cố định không có cách nào di động mức độ lớn được. Hiểu Hiểu dừng một chút, một giọt hai giọt lệ châu* óng ánh cứ như thế chảy ra khỏi viền mắt, sau một khắc hắn đột nhiên nhanh chóng co rúm ngẩng đầu lên, ra sức mà vùi vào trong khố Hách Vân Sanh.
*lệ châu: nước mắt như hạt ngọc
“Khóc cái gì?” Hách Vân Sanh ngăn động tác có chút điên cuồng của Hiểu Hiểu lại, nâng khuôn mặt nhỏ của hắn lên dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt hắn, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không ngỗ nghịch ta, vậy loại chuyện kia liền cả đời cũng sẽ không phát sinh rồi.”
Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu, “Chủ tử, Hiểu Hiểu biết sai rồi! Hiểu Hiểu sau này nhất định sẽ ngoan có được không?” Dừng một chút, Hiểu Hiểu còn nói, “Chủ tử, ta yêu ngươi!”
Hách Vân Sanh nhìn Hiểu Hiểu nở nụ cười, tựa hồ đối với việc hắn có giác ngộ như thế phi thường hài lòng, y đem cây nến đỏ còn sót lại không nhiều dựng trên băng ghế để nó chậm rãi cháy hết, đưa tay cầm lấy roi ngựa mà Hiểu Hiểu mang về, từng chút từng chút xoá sạch sáp nến trên lưng trên mông cùng trong khe mông Hiểu Hiểu.
Hách Vân Sanh dùng khí lực cũng không lớn, vừa không đả thương đến da dẻ non mềm của Hiểu Hiểu vừa đủ để Hiểu Hiểu chịu đựng đau được xoá sạch sáp nến màu đỏ kia.
Chờ đến khi da dẻ Hiểu Hiểu bị giọt nến đốt đến đỏ chót lộ ra toàn bộ, Hách Vân Sanh đột nhiên nắm chặt ngọc thế trong mông Hiểu Hiểu không hề báo trước mà rút ra.
Hiểu Hiểu nguyên bản còn đang đợi vung roi Hách Vân Sanh, đối với chuyện ngọc thế bị rút không chút chuẩn bị nào, đau đớn tích lũy đến trình độ nhất định hơn nữa cái kia bỗng nhiên bị ma sát hút ra khiến cho biến thành khoái cảm tự bùng nổ, trong cơ thể không còn bế tắc nháy mắt dâng trào ra chất lỏng lại là một trận kích thích tiêu hồn, cả người Hiểu Hiểu đều không tự chủ được mà run rẩy, nữ nhi hồng bên trong cũng phá tan niêm phong, không khống chế được mà bắn ra…
“A a a…” Thân thể Hiểu Hiểu co giật một trận…
Chất lỏng mới vừa tiết ra một nửa, Hách Vân Sanh bỗng nhiên từ phía sau vọt vào, chất lỏng cấp thiết kêu gào muốn đi ra bị dương v*t thô to của Hách Vân Sanh ngăn cản, lại toàn bộ đánh vào trên vách tràng của Hiểu Hiểu, mang cho hai người một trận khoái cảm khó có thể dùng lời diễn tả được.
Hách Vân Sanh dựa vào cỗ khoái cảm này nhanh chóng chuyển động eo, dùng lực đánh xuyên lên, mỗi một lần rút ra đều vẻn vẹn chỉ để lại quy đầu ở bên trong, mỗi một lần tiến vào đều dường như muốn đem Hiểu Hiểu đẩy ngã…
Bàn tay Hách Vân Sanh thủ sẵn ở trên mông Hiểu Hiểu đột nhiên căng thẳng, sau một khắc tinh quan buông lỏng, dục dịch tích góp hơn mười ngày từng luồng từng luồng vọt vào lẫn vào trong máu cửu vĩ thần thú và Thiên Sơn tuyết thủy…
Hách Vân Sanh thở hổn hển hỏi: “Hiểu Hiểu, ngươi nói lần này ngươi có thể sinh cho ta mấy đứa đi?”
Toàn văn hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook