Phá Hiểu - Đào Công Tử
-
Chương 87: Phiên ngoại: Bản Cổ Phong 2
Hách Vân Sanh nằm ở trên người Hiểu Hiểu mạnh động khố bộ, dương cụ vừa to vừa dài ở bên trong hậu huyệt mềm mại của Hiểu Hiểu nhanh chóng ra vào, ma sát kịch liệt đem dịch ruột non trong cơ thể Hiểu Hiểu toàn bộ đánh thành bọt biển.
“Hiểu… Hiểu Hiểu, hô —— ngươi đây là muốn giả XXX ta sao?” Hô hấp nóng rực của Hách Vân Sanh phun trên mặt Hiểu Hiểu, giống như giải hận mà cắn một cái trên gương mặt thủy nhuận kia.
Hiểu Hiểu nghiêng mặt sang bên như là đang tránh né hàm răng sắc nhọn của Hách Vân Sanh, lại phảng phất như là đem mặt nghênh tiếp đến, tình hình kịch liệt tàn phá rên rỉ khiến hắn từ lâu đã không thể nói nổi nữa, chỉ có thể hai chân quắp trên vòng eo rắn chắc của Hách Vân Sanh biểu đạt tình cảm của hắn.
“Lần… Lần thứ mấy rồi?” Hách Vân Sanh hỏi.
“… Ba… Ân a ba, ba lần… Hừ hừ…” Hiểu Hiểu ngước đầu liều mạng khống chế khoái cảm giống như bài sơn đảo hải* trong cơ thể vui vẻ, nỗ lực duy trì tỉnh táo để có thể nghênh hợp với rung động của Hách Vân Sanh.
* bài sơn đảo hải: dời non lật bể
Hách Vân Sanh nhíu mày, ở một khắc trước khi Hiểu Hiểu sắp cao trào bóp lấy thanh nha của hắn, dưới thân lại càng thêm dùng sức co rúm, tựa hồ như muốn đem Hiểu Hiểu đâm nát.
“A… Chủ, Chủ tử! Tha cho ta đi…” Khoái cảm bỗng nhiên bị người bóp lấy, Hiểu Hiểu muốn ngăn cản, nhưng không dám đi động ngón tay của Hách Vân Sanh, trong miệng nghẹn ngào xin tha, thân thể đã không ngừng tích lũy cao trào nhưng lại không thể phát tiết mà bị dày vò.
“Hừ!” Hách Vân Sanh như là nghĩ đến chuyện gì đó bỗng nhiên đổi sắc mặt, y đứng dậy, bộ phận liên kết với Hiểu Hiểu vẫn như trước đang không ngừng thẳng tiến, ngữ khí lại rất không tốt: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết mục đích ngươi bỏ công để nghênh hợp với ta như vậy. Ngươi có phải là muốn lấy lòng ta, chờ ta ngủ sau đó ngươi lại lén lút đi Thiên Sơn không?”
Mí mắt Hiểu Hiểu chớp xuống không nói, khẽ nhếch môi mỏng bên trong chỉ trút ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
“Ngươi không nói sao?” Hách Vân Sanh ngữ khí nguy hiểm, bàn tay nắm lấy thanh nha của Hiểu Hiểu dùng mấy phần khí lực.
Tuy rằng Hách Vân Sanh không phải là người luyện võ, nhưng địa phương yếu ớt như vậy, cho dù Hiểu Hiểu luyện thành một thân Kim chung tráo* cũng không cách nào chống đối với Hách Vân Sanh dùng khí lực nắm chặt được.
* Kim chung tráo: một trong tứ đại thần công do Đạt Ma sáng tạo. Đây là một loại võ công cương ngạnh tập trung vào phòng thủ. Khi sử dụng, trạo môn bao quanh người dùng, ánh lên hình ảnh một chiếc chuông đồng lấp lánh. Người luyện tới cảnh giới cao có thể cường hóa gân cốt, đao thương bất nhập, kháng lại mọi đòn tấn công, trị thương, kháng độc.
“Ta lại cho ngươi một lần nữa, ngươi chỉ cần đáp ứng ta không đi Thiên Sơn, ta sẽ buông tha cho ngươi.”
Hiểu Hiểu mím chặt đôi môi nhạt màu ngăn cản tiếng ngâm đau sắp bật thốt lên, hạ thân nâng lên, trái lại đem thanh nha đau đớn khó nhịn đẩy vào trong tay Hách Vân Sanh.
Chỉ một động tác không nổi bật đó, Hách Vân Sanh lại rõ ràng lựa chọn của Hiểu Hiểu, không khỏi tức giận bật cười. Y ở bên trong một đống đồ dùng tình thú ở đầu giường tìm kiếm ra một cái ngọc thế* mượt mà, hạ thân rút ra khỏi miệng huyệt đã bị vò ngược đến sưng đỏ, lập tức ngọc thế thay thế vị trí dương cụ nguyên bản chen vào thân thể Hiểu Hiểu.
* ngọc thế: dương cụ giả
Hách Vân Sanh buông thanh nha đã bởi vì đau đớn mà ủ rũ ra, di động thân thể đem dương cụ đã dính ngân dịch của Hiểu Hiểu kề bên mép Hiểu Hiểu, “Nếu ngươi không muốn đáp ứng ta, vậy không cần nói nữa.”
Ý tứ chính là, nếu như hiện tại Hiểu Hiểu đáp ứng y thì mở miệng, nếu không muốn… Vậy sẽ không còn cơ hội mở miệng nữa.
Hiểu Hiểu mở mắt ra, mang đầy nhu tình nhìn Hách Vân Sanh một chút, sau đó hé miệng cẩn thận mềm nhẹ mà đem dương cụ khổng lồ kia hàm vào trong miệng, xạ hương nam tính cùng với mùi vị của thân thể mình trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng, Hiểu Hiểu không khỏi đỏ mặt, khiến cả người hắn nhìn càng thêm mê người.
Hách Vân Sanh không nhìn Hiểu Hiểu vô tình hay cố ý câu dẫn, mang theo mùi vị hả giận động eo rất nhanh chóng co giật ở trong miệng Hiểu Hiểu, mấy cái qua lại đã cảm giác muốn bắn tinh ra, y giật giật thân thể về phía sau nhưng chưa hoàn toàn lui ra khỏi miệng Hiểu Hiểu, một cái chớp mắt tiếp theo từng luồng từng luồng tinh dịch nóng rực tanh nồng liền bắn ra.
Ở thời điểm Hách Vân Sanh bứt ra, Hiểu Hiểu liền rõ ràng ý tứ của Hách Vân Sanh, cẩn thận từng li từng tí một ngậm tinh huyết trong miệng, không nuốt xuống cũng không phun ra, cuối cùng chờ sau khi Hách Vân Sanh đã tiết sạch sẽ rồi lui ra, hắn hé miệng đem chất lỏng bạch trọc trong miệng bày ra trước mắt Hách Vân Sanh để y kiểm tra.
Hách Vân Sanh nắm cằm Hiểu Hiểu, ánh mắt lợi hại phảng phất như có thể đem Hiểu Hiểu bắn thủng, “Nếu ngươi muốn đi, ngay sau khi ta ngủ thì hãy đi, bất quá…” Hách Vân Sanh hừ hừ, mang theo phẫn nộ quyết tuyệt cùng mấy phần thất ý, “Đi rồi thì đừng có trở về nữa! Hách Vân Sanh ta xưa nay không thiếu người làm ấm giường cho ta!”
“Hiểu… Hiểu Hiểu, hô —— ngươi đây là muốn giả XXX ta sao?” Hô hấp nóng rực của Hách Vân Sanh phun trên mặt Hiểu Hiểu, giống như giải hận mà cắn một cái trên gương mặt thủy nhuận kia.
Hiểu Hiểu nghiêng mặt sang bên như là đang tránh né hàm răng sắc nhọn của Hách Vân Sanh, lại phảng phất như là đem mặt nghênh tiếp đến, tình hình kịch liệt tàn phá rên rỉ khiến hắn từ lâu đã không thể nói nổi nữa, chỉ có thể hai chân quắp trên vòng eo rắn chắc của Hách Vân Sanh biểu đạt tình cảm của hắn.
“Lần… Lần thứ mấy rồi?” Hách Vân Sanh hỏi.
“… Ba… Ân a ba, ba lần… Hừ hừ…” Hiểu Hiểu ngước đầu liều mạng khống chế khoái cảm giống như bài sơn đảo hải* trong cơ thể vui vẻ, nỗ lực duy trì tỉnh táo để có thể nghênh hợp với rung động của Hách Vân Sanh.
* bài sơn đảo hải: dời non lật bể
Hách Vân Sanh nhíu mày, ở một khắc trước khi Hiểu Hiểu sắp cao trào bóp lấy thanh nha của hắn, dưới thân lại càng thêm dùng sức co rúm, tựa hồ như muốn đem Hiểu Hiểu đâm nát.
“A… Chủ, Chủ tử! Tha cho ta đi…” Khoái cảm bỗng nhiên bị người bóp lấy, Hiểu Hiểu muốn ngăn cản, nhưng không dám đi động ngón tay của Hách Vân Sanh, trong miệng nghẹn ngào xin tha, thân thể đã không ngừng tích lũy cao trào nhưng lại không thể phát tiết mà bị dày vò.
“Hừ!” Hách Vân Sanh như là nghĩ đến chuyện gì đó bỗng nhiên đổi sắc mặt, y đứng dậy, bộ phận liên kết với Hiểu Hiểu vẫn như trước đang không ngừng thẳng tiến, ngữ khí lại rất không tốt: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết mục đích ngươi bỏ công để nghênh hợp với ta như vậy. Ngươi có phải là muốn lấy lòng ta, chờ ta ngủ sau đó ngươi lại lén lút đi Thiên Sơn không?”
Mí mắt Hiểu Hiểu chớp xuống không nói, khẽ nhếch môi mỏng bên trong chỉ trút ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
“Ngươi không nói sao?” Hách Vân Sanh ngữ khí nguy hiểm, bàn tay nắm lấy thanh nha của Hiểu Hiểu dùng mấy phần khí lực.
Tuy rằng Hách Vân Sanh không phải là người luyện võ, nhưng địa phương yếu ớt như vậy, cho dù Hiểu Hiểu luyện thành một thân Kim chung tráo* cũng không cách nào chống đối với Hách Vân Sanh dùng khí lực nắm chặt được.
* Kim chung tráo: một trong tứ đại thần công do Đạt Ma sáng tạo. Đây là một loại võ công cương ngạnh tập trung vào phòng thủ. Khi sử dụng, trạo môn bao quanh người dùng, ánh lên hình ảnh một chiếc chuông đồng lấp lánh. Người luyện tới cảnh giới cao có thể cường hóa gân cốt, đao thương bất nhập, kháng lại mọi đòn tấn công, trị thương, kháng độc.
“Ta lại cho ngươi một lần nữa, ngươi chỉ cần đáp ứng ta không đi Thiên Sơn, ta sẽ buông tha cho ngươi.”
Hiểu Hiểu mím chặt đôi môi nhạt màu ngăn cản tiếng ngâm đau sắp bật thốt lên, hạ thân nâng lên, trái lại đem thanh nha đau đớn khó nhịn đẩy vào trong tay Hách Vân Sanh.
Chỉ một động tác không nổi bật đó, Hách Vân Sanh lại rõ ràng lựa chọn của Hiểu Hiểu, không khỏi tức giận bật cười. Y ở bên trong một đống đồ dùng tình thú ở đầu giường tìm kiếm ra một cái ngọc thế* mượt mà, hạ thân rút ra khỏi miệng huyệt đã bị vò ngược đến sưng đỏ, lập tức ngọc thế thay thế vị trí dương cụ nguyên bản chen vào thân thể Hiểu Hiểu.
* ngọc thế: dương cụ giả
Hách Vân Sanh buông thanh nha đã bởi vì đau đớn mà ủ rũ ra, di động thân thể đem dương cụ đã dính ngân dịch của Hiểu Hiểu kề bên mép Hiểu Hiểu, “Nếu ngươi không muốn đáp ứng ta, vậy không cần nói nữa.”
Ý tứ chính là, nếu như hiện tại Hiểu Hiểu đáp ứng y thì mở miệng, nếu không muốn… Vậy sẽ không còn cơ hội mở miệng nữa.
Hiểu Hiểu mở mắt ra, mang đầy nhu tình nhìn Hách Vân Sanh một chút, sau đó hé miệng cẩn thận mềm nhẹ mà đem dương cụ khổng lồ kia hàm vào trong miệng, xạ hương nam tính cùng với mùi vị của thân thể mình trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng, Hiểu Hiểu không khỏi đỏ mặt, khiến cả người hắn nhìn càng thêm mê người.
Hách Vân Sanh không nhìn Hiểu Hiểu vô tình hay cố ý câu dẫn, mang theo mùi vị hả giận động eo rất nhanh chóng co giật ở trong miệng Hiểu Hiểu, mấy cái qua lại đã cảm giác muốn bắn tinh ra, y giật giật thân thể về phía sau nhưng chưa hoàn toàn lui ra khỏi miệng Hiểu Hiểu, một cái chớp mắt tiếp theo từng luồng từng luồng tinh dịch nóng rực tanh nồng liền bắn ra.
Ở thời điểm Hách Vân Sanh bứt ra, Hiểu Hiểu liền rõ ràng ý tứ của Hách Vân Sanh, cẩn thận từng li từng tí một ngậm tinh huyết trong miệng, không nuốt xuống cũng không phun ra, cuối cùng chờ sau khi Hách Vân Sanh đã tiết sạch sẽ rồi lui ra, hắn hé miệng đem chất lỏng bạch trọc trong miệng bày ra trước mắt Hách Vân Sanh để y kiểm tra.
Hách Vân Sanh nắm cằm Hiểu Hiểu, ánh mắt lợi hại phảng phất như có thể đem Hiểu Hiểu bắn thủng, “Nếu ngươi muốn đi, ngay sau khi ta ngủ thì hãy đi, bất quá…” Hách Vân Sanh hừ hừ, mang theo phẫn nộ quyết tuyệt cùng mấy phần thất ý, “Đi rồi thì đừng có trở về nữa! Hách Vân Sanh ta xưa nay không thiếu người làm ấm giường cho ta!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook