Nghiêm Quân lấy tin tức trẻ con vì làm áp chế để Hiểu Hiểu mỗi ngày về phải làm cơm cho bọn họ, Hách Vân Sanh hoàn toàn bất đắc dĩ cũng nhất định phải bồi tiếp Hiểu Hiểu trở về, đơn giản là cũng chuyển về ở đó luôn, cũng may biệt thự rất lớn, Nghiêm Quân và Lý Nhạc Dương đa số thời gian đều là ở phòng TJ hoặc là trong phòng ngủ, tuy rằng Nghiêm Quân luôn có biện pháp khiến Hách Vân Sanh giơ chân phát điên, nhưng đa số thời điểm bốn người vẫn có thể bình an vô sự ở chung dưới một mái hiên.

Buổi tối Hách Vân Sanh ôm Hiểu Hiểu hỏi một vấn đề mà hầu như tất cả cha mẹ chuẩn đều muốn hỏi, “Em thích con trai hay là con gái.”

*Editor: Ta nghĩ con của nam vs nam cũng sẽ là nam chớ? Chọn đk hả?

“Đều thích, chỉ cần chủ nhân thích, Hiểu Hiểu cũng sẽ thích.”

Hiểu Hiểu nói rất chân thành, thế nhưng kết quả này lại khiến Hách Vân Sanh không hài lòng lắm, “Không cho gạt taanh mặc kệ là con trai hay là con gái, cũng phải có một cái là thích hơn chứ?”

Lúc này Hiểu Hiểu rất cẩn thận suy nghĩ một chút, trả lời: “Hiểu Hiểu khá là thích con gái.”

“Ồ? Tại sao vậy chứ?” Hách Vân Sanh rất hứng thú, anh đã có con trai, nếu là có thể, anh cũng muốn cùng Hiểu Hiểu có một đứa con gái tri kỷ.

“Bởi vì…” Hiểu Hiểu mím mím miệng, có một chút đau thương, “Hiểu Hiểu không muốn đứa con của Vân Sanh và Hiểu Hiểu sẽ giống như Hiểu Hiểu…”

Như thế như thì Hiểu Hiểu không có nói, thế nhưng Hách Vân Sanh cũng hiểu được. Hiểu Hiểu là không muốn để cho con trai của cậu giống như cậu trở thành tính nô của người khác.

Bàn tay của Hách Vân Sanh không chút lưu tình đập lên cánh mông nhuyễn nộn của Hiểu Hiểu, thân thể đánh ra âm thanh đặc biệt vang dội, không cần nhìn cũng biết cái phần thịt non mềm mại kia nhất định đã nổi lên một tầng màu phấn hồng mê hoặc thậm chí là màu đỏ tươi, “Nói ngốc cái gì vậy!”

Hiểu Hiểu tự biết mình nói sai, đứa bé này không chỉ là của cậu, mà còn là của Hách Vân Sanh, vì lẽ đó Vân Sanh nhất định sẽ không để cho con trai của bọn họ biến thành giống như cậu. Nghĩ rõ ràng điểm ấy, Hiểu Hiểu nhếch miệng nở nụ cười lấy lòng, ngẩng đầu lên hôn dưới cằm Hách Vân Sanh, “Hiểu Hiểu sai rồi.”

“Ân.” Hách Vân Sanh đáp một tiếng, ngón tay đâm chọc cái trán của Hiểu Hiểu, “Cái đầu nhỏ này của em chỉ biết chứa mấy thứ vô dụng thôi, không có chút hiện thực nào cả. Em nói bình thường em cũng rất thông minh mà, tại sao lại có lúc thích vờ ngớ ngẩn thế hả?”

Hiểu Hiểu ngoác miệng ra hiếm thấy làm nũng với Hách Vân Sanh, “Vân Sanh có đôi khi cũng kêu Hiểu Hiểu là đồ ngốc, ngu ngốc.”

“Em đây là nói anh gọi làm em ngốc đi sao?” Biết rõ Hiểu Hiểu không phải có ý này, Hách Vân Sanh cũng cố ý hiểu lầm cậu.

“Không có không có!” Hiểu Hiểu nắm lấy tay Hách Vân Sanh vội vã giải thích, cho dù đã bị Hách Vân Sanh trêu đùa vô số lần, cậu vẫn đàng hoàng trịnh trọng nói ra ý nghĩ vốn có của mình, “Hiểu Hiểu là nói, chỉ cần Vân Sanh thông minh là được rồi, Hiểu Hiểu chính là đứa ngốc, là ngu ngốc cũng không sao cả.”

“Ồ ~” Hách Vân Sanh kéo dài âm điệu ra, “Anh hiểu rồi, ý của em là bên trong cái đầu nhỏ này của em cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần nhớ anh là được rồi, còn những chuyện khác thì đều nghe anh sao.”

Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu biểu thị đồng ý với Hách Vân Sanh.

Hách Vân Sanh cười dùng sức ôm ôm Hiểu Hiểu, trở về đề tài chính, “Kỳ thực anh cũng muốn có con gái. Con trai mặc dù tốt, có thể kế thừa gia nghiệp, sau này lớn rồi cũng có thể bảo vệ em. Thế nhưng con trai quá nghịch, lấy cái tính cách dịu ngoan này của em căn bản là không quản được. Vẫn là con gái thì tốt hơn một chút, ngoan ngoãn đáng yêu giống như em, lại đẹp đẽ ôn nhu giống như em, lớn rồi cũng nhất định sẽ tỉ mỉ chăm sóc tốt em. Không phải nói con gái là tiểu áo bông tri kỷ của cha sao? Đừng xem em đối với người nào cũng đều nhu hòa, nhưng có thể gặp được người thật tâm với em cũng không nhiều lắm, như vậy em sẽ cảm thấy cô quạnh. Nếu như sau này chúng ta già đi rồi anh chết trước, chí ít em còn có một con gái tri kỷ bồi tiếp em.”

Hiểu Hiểu đáp lại là trực tiếp vươn mình nhào tới trên người Hách Vân Sanh, đôi mắt thủy nhuận lúc này đã đặc biệt trợn lớn, ngữ khí thật lòng không thể thật lòng hơn nói: “Vân Sanh không thể nói chuyện không đáng tin được, năm vòng ngài cũng đã đeo cho em rồi, cho dù già rồi chết đi, ngài cũng nhất định phải mang theo Hiểu Hiểu cùng nhau chết già!”

Vốn là bầu không khí thương cảm lại bị Hiểu Hiểu quấy nhiễu như thế, cái gì cũng không thấy nữa. Hách Vân Sanh thở dài một hơi, bàn tay thuận theo tự nhiên chụp lên eo Hiểu Hiểu, “Nếu em đã bò lên rồi, không làm chút gì đó có phải là có chút không hợp lý không?”

Hiểu Hiểu hạ mí mắt trên mặt nổi lên đỏ ửng, bắt đầu thông thạo châm lửa trên người Hách Vân Sanh.

Thoáng cái một tháng trôi qua, Nghiêm Quân mang về một tin tức tốt, trải qua bác sĩ xác định, trong bụng người mang thai đã có thể xác định là sinh đôi, đồng thời đã bước đầu giám định, là long phượng thai.

Hách Vân Sanh nghe được tin tức này tự nhiên là vui mừng khôn nguôi, cũng không cần xoắn xuýt vấn đề đến cùng là con trai hay là con gái nữa. Anh cầm phim siêu âm Nghiêm Quân mang về nhìn khắp nơi, nhìn hơn nửa giờ vẫn không hề có một chút phiền chán nào.

Hiểu Hiểu mặc dù đối với những chuyện này đều không có khái niệm gì, thế nhưng Hách Vân Sanh vui vẻ cậu cũng sẽ vui vẻ theo, cũng bắt đầu mơ hồ chờ đợi giây phút con trai của bọn họ đến.

Sau sáu tháng Hách Vân Sanh và Hiểu Hiểu chỉ có thể từ chỗ Nghiêm Quân nghe được tin tức liên quan với đứa nhỏ mà tự nhủ, đứa nhỏ đúng hẹn ra đời.

Ngày này sáng sớm, Hách Vân Sanh đã đưa ba Hách mẹ Hách đến một chỗ bất động sản của mình trong nội thành, bởi vì Hách Tường Vũ sáu tuổi năm sau sẽ phải đi vào học lớp một, cho nên ba Hách mẹ Hách không thể không lần thứ hai trở về thành thị.

Buổi tối Nghiêm Quân liền truyền đến tin tức, thai nghén đã sinh ra rồi!

Không phải sắp sinh, mà là đã sinh!

Hách Vân Sanh sững sờ, cũng không kịp nhớ phải giải thích cái gì với ba Hách mẹ Hách mà lôi kéo người một nhà xông thẳng đến bệnh viện, trên đường Hách Vân Sanh giải thích một thoáng sự tình đầu đuôi câu chuyện với cha mẹ, ba Hách oán giận kế hoạch vòng quanh thế giới lại bị nhỡ, mẹ Hách thì mừng rỡ không ngậm mồm vào được.

Đến bệnh viện, Nghiêm Quân hỏi thăm đơn giản ba Hách mẹ Hách một chút, liền mang theo một đám người đi tới phòng trẻ em, một nhóm người cách pha lê nhìn đứa nhỏ đầy nếp nhăn nằm ngay chính giữa phòng trẻ con, vẻ mặt đều mang theo vui mừng không giống nhau.

Hách Vân Sanh ôm lấy Hiểu Hiểu có vẻ hơi sững sờ, kề bên lỗ tai của cậu lặng lẽ nói: “Hiểu Hiểu, hiện tại con của chúng ta đã sinh ra rồi, em cũng nên yên tâm đi. Bọn chúng so với năm vòng khế ước thì hữu dụng hơn nhiều lắm, em có thể lấy năm vòng khế ước xuống được, nhưng không thể thoát khỏi ràng buộc hạnh phúc mà bọn nhỏ mang đến cho chúng ta đâu.”

Hiểu Hiểu mân môi nói không ra lời, xuyên thấu qua pha lê nhìn bọn nhỏ thuộc về cậu và Hách Vân Sanh, tuy rằng bây giờ cậu đối với trẻ con cũng không có quá nhiều tình cảm, thế nhưng cậu cảm giác được, trái tim vẫn luôn trống rỗng sau khi đã được Hách Vân Sanh bổ khuyết hơn nửa, ngày hôm nay đã được hai đứa nhỏ lần đầu gặp mặt này triệt để lấp kín rồi!

—— Hiểu Hiểu, cậu như là một tia ánh mặt trời chôn dấu bên dưới hắc ám, sớm muộn cũng có một ngày, cậu sẽ phá tan hắc ám, tìm được ấm áp thuộc về chính cậu.

Trước đây thật lâu Nghiêm Quân đã từng nói với cậu lần thứ hai lại vang lên trong đầu, khi đó cậu tỉnh tỉnh mê mê, chỉ biết Nghiêm Quân nói rất thâm ảo. Mà lúc này cậu đã hiểu rồi, bởi vì cậu đã tìm được ấm áp thuộc về chính cậu.

Hiểu Hiểu không kìm lòng được nhìn về phía Nghiêm Quân, Nghiêm Quân cho cậu một nụ cười thật to, là cổ vũ, là chúc phúc.

Hiểu Hiểu kéo khóe miệng, rốt cục cũng có thể chính diện vứt bỏ Nghiêm Quân cũng trả lại cho Nghiêm Quân một nụ cười chân tâm nhã nhặn, sau đó cậu liền nhào tới trong lồng ngực Hách Vân Sanh, ngước đầu lên nói với Hách Vân Sanh: “Cảm tạ ngài, Vân Sanh!”

Bàn tay Hách Vân Sanh chế trụ đỉnh đầu Hiểu Hiểu dùng sức xoa nắn, ánh mắt ôn nhu sủng nịch, môi khẽ mở, viết: “Đứa ngốc, chúng ta là người một nhà mà!”

—— chính văn hoàn ——

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương