Phá Hiểu - Đào Công Tử
-
Chương 72
Ngón tay cứng ngắc đặt ở phần trên dục vọng của Hách Vân Sanh chậm rãi di động, phảng phất như bị loại nhiệt độ kia hòa tan rồi trở nên chậm rãi linh hoạt, biến đổi kỹ xảo lấy lòng Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh có thể cảm nhận được Hiểu Hiểu đang cố gắng thả lỏng thân thể của mình để tiếp thu đồ vật mà đối với cậu là hết sức sợ hãi, vào lúc này anh có thể làm cũng chỉ là dời đi sự chú ý của Hiểu Hiểu, nên Hách Vân Sanh liền trở về đề tài chính, anh vừa hưởng thụ Hiểu Hiểu hầu hạ vừa tiếp tục hỏi vấn đề hồi nãy, “Hiểu Hiểu, tại sao em lại gây chuyện với Tiểu Đỗ?”
Đầu Hiểu Hiểu vẫn chôn ở cổ Hách Vân Sanh làm đà điểu, nghe Hách Vân Sanh hỏi xong, cậu cũng không có giống như trước một mực chắc chắn mình không làm sai cái gì mà là duy trì trầm mặc, ngón tay của cậu còn đang linh hoạt vò động ở trong quần lót của Hách Vân Sanh, làm cho người ta có một loại là cậu đang chuyên tâm lấy lòng Hách Vân Sanh tạo ảo giác dục vọng.
Hách Vân Sanh đợi nửa ngày cũng không đợi được câu trả lời, không thể nghi ngờ là Hiểu Hiểu đã ngầm thừa nhận câu hỏi của anh, thấy vậy liền trừng phạt Hiểu Hiểu làm chuyện bậy, Hách Vân Sanh kéo cái mông Hiểu Hiểu đã tiêu pha chút khí lực, dương v*t giả ngay đỉnh huyệt khẩu Hiểu Hiểu không hề báo động trước mà chen vào trong cơ thể cậu, tuy chỉ là một chút cái đầu cũng chưa hoàn toàn đi vào, nhưng vẫn khiến Hiểu Hiểu sợ hãi nín thở, ngay cả tay nắm tính khí của Hách Vân Sanh cũng không tự chủ theo bản năng nắm chặt.
Dưới bàn tay chắc chắn mạnh mẽ của Hách Vân Sanh, dương v*t giả chen ở lối vào phía sau liền không còn động tác gì nữa. Đối với phía sau Hiểu Hiểu đã quen chứa đựng đồ vật, điểm áp lực ấy không đáng giá được nhắc tới, nhưng đối với ngựa gỗ thì vẫn sợ hãi làm cậu không cách nào không sốt sắng được, qua hồi lâu Hiểu Hiểu mới lấy lại sức được, hậu tri hậu giác phát hiện tay phải của mình đã dùng sức quá mức, dĩ nhiên lại đem tính khí Hách Vân Sanh bấm cho đến mềm nhũn xuống.
“Chủ nhân!” Hiểu Hiểu giống như bị kinh sợ ngẩng đầu lên thu tay về, so sánh với vết bấm đau của chủ nhân, ngựa gỗ dưới thân căn bản không tính là chuyện to tát gì, Hiểu Hiểu luống cuống mà hổ thẹn cúi đầu không dám nhìn vào mắt Hách Vân Sanh, cậu hận tại sao mình lại xúc phạm tới chủ nhân của mình, cho dù dưới bất kỳ tình huống nào đều không cho phép xảy ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hiểu Hiểu có một loại ý nghĩ tự giận chính mình, không cần chủ nhân động thủ, cậu liền trừng phạt xong bản thân mình.
Thời điểm Hách Vân Sanh còn chưa kịp phản ứng Hiểu Hiểu dùng sức từ hai chân trên người Hách Vân Sanh xuống giẫm ở trên mặt đất, hai tay đẩy Hách Vân Sanh ra đồng thời thân thể cậu ép xuống, hầu như là việc nghĩa chẳng từ nan ngồi trên ngựa gỗ, dương v*t giả trong nháy mắt xuyên vào thân thể, cũng không bị xé rách đau đớn như trong tưởng tượng, trái lại nháy mắt đó trong Hiểu Hiểu bị ma sát mang tới khoái cảm cùng kích thích chướng bụng làm rên rỉ một tiếng, vừa bởi vì trong lòng sợ hãi mà Tiểu Thanh không bị chủ nhân khống chế tinh thần lần thứ hai ngẩng đầu lên.
Hách Vân Sanh lùi về sau một bước ổn định thân hình, nhìn Hiểu Hiểu sảng khoái biến thành kinh ngạc lại tới vẻ mặt hối hận, cười tiến lên dùng tay vò loạn tóc ngắn Hiểu Hiểu, hỏi: “Đau không?”
Bình thường Hiểu Hiểu biết mình làm sai đều cúi thấp đầu xuống, lắc lắc đầu, lại nhanh chóng ngẩng đầu lên vô cùng đáng thương mà nhìn Hách Vân Sanh nói: “Nhưng chủ nhân rất đau —— ”
“Ừ, rất đau.”
Hách Vân Sanh phù hợp gật đầu, điều này làm cho Hiểu Hiểu hổ thẹn đến tột đỉnh rồi không nghĩ ra phải làm sao mới tốt.
“Muốn cái gì?” Hách Vân Sanh buồn cười hỏi.
Mắt Hiểu Hiểu nghiêm túc nhìn thẳng Hách Vân Sanh nói: “Hiểu Hiểu làm đau chủ nhân, xin chủ nhân trừng phạt.”
“Có phải là anh trừng phạt em, trong lòng em mới dễ chịu hơn?” Hách Vân Sanh giống như nghĩ tới điều gì đó đột nhiên hỏi.
Hiểu Hiểu gật gù, “Đúng, chủ nhân.”
Hách Vân Sanh đem quần nhấc lên buộc chặt, nghiêm mặt nói: “Này, đầu tiên nhớ kỹ, trước khi ngủ anh sẽ tính sổ lại với em, trước anh phải làm rõ chuyện của Tiểu Đỗ trước đã. Hiện tại, xoay qua chỗ khác.”
Bởi vì vừa nãy Hách Vân Sanh ngồi ở phần cuối ngựa gỗ, thời điểm ôm Hiểu Hiểu ngồi lên kỵ Hiểu Hiểu có bị ngược, lúc này dưới chỉ thị của Hách Vân Sanh, Hiểu Hiểu bị dính trên ở ngựa gỗ mới chậm rãi chuyển tới chính giữa.
Hách Vân Sanh khoát tay lên đầu ngựa gỗ, nơi đó có mấy cái nút bấm màu sắc khác nhau, anh nghiêm túc hỏi Hiểu Hiểu: “Trước tiên nói một chút về ngày hôm nay, tại sao em lại đá rơi nguồn điện máy vi tính của Tiểu Đỗ xuống?.”
Hiểu Hiểu mím môi không nói lời nào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một vẻ mặt quật cường hiếm thấy. Xưa nay Hiểu Hiểu sẽ không nói dối chủ nhân của mình, không nói lời nào liền đại diện là mình không sai.
“Không cần nói cho anh là em không phải cố ý, nguồn điện của Tiểu Đỗ ở sau lưng cậu ta, người bình thường sẽ không bỏ qua phần hành lang rộng rãi mà đi chen cái ngõ hẹp kia.” Bàn làm việc của Tiểu Đỗ dựa lưng tường, căn bản sẽ không có người từ phía sau cậu ta đi ngang qua, điều này cũng chứng minh hành động này Hiểu Hiểu tuyệt đối là cố ý.
Thấy Hiểu Hiểu vẫn trầm mặc, Hách Vân Sanh nói tiếp: “Hai ngày trước cũng vậy, anh để cho em phục vụ bọn họ uống cà phê, đưa đến nơi người khác đều cẩn thận mà, tại sao một mực khi đưa đến nơi Tiểu Đỗ liền bị đổ ra?”
Hiểu Hiểu như trước không nói lời nào.
“Như vậy những chuyện tương tự em cũng đã làm rất nhiều, nếu nói là trùng hợp, chỉ nhằm vào mình Tiểu Đỗ thì cũng không khỏi có chút quá giả đi.” Hách Vân Sanh dùng ngón tay nâng cằm Hiểu Hiểu lên, “Nô lệ phải thành thực, chủ nhân hỏi nhất định phải trả lời, có cần nói cho anh mới mấy tháng trôi qua mà em đã quên thân phận làm đầy tớ của mình không?”
“Không có, Hiểu Hiểu không có quên, chủ nhân…” Hiểu Hiểu hoảng loạn giải thích.
“Vậy hiện tại em nói cho anh đi, tại sao em lại chỉ nhằm vào Tiểu Đỗ?” Hách Vân Sanh đè âm thanh, thừa thắng xông lên.
“Bởi vì…” Con mắt Hiểu Hiểu bất an dao động một vòng, cuối cùng chuẩn xác nhìn thẳng hai mắt Hách Vân Sanh, “Bởi vì Hiểu Hiểu chán ghét ánh mắt cậu ta nhìn chủ nhân.”
Hách Vân Sanh ngốc lăng, ” Ánh mắt cậu ta xem anh là gì?”
Hiểu Hiểu sờ môi mơ hồ nói: “Ngưỡng mộ.”
Hách Vân Sanh làm sao cũng không nghĩ tới đáp án dĩ nhiên lại đơn giản như vậy, anh có thể cho rằng đây là biểu hiện Hiểu Hiểu ghen hay không? Bất quá —— đâu chỉ bởi vì ánh mắt người khác xem anh ngưỡng mộ liền khiến Hiểu Hiểu khắp nơi hao tổn tâm tư đối phó người, hay có thể mắt Hiểu Hiểu không cẩn thận một chút? Hoặc là… Không có cảm giác an toàn?
Nghĩ rõ ràng đầu đuôi câu chuyện nhất thời Hách Vân Sanh dở khóc dở cười, anh tận lực áp chế loại tâm tình này, để cho mình được uy nghiêm, anh quay về phía Hiểu Hiểu trừng mắt lên, “Bởi vì ngần việc nhỏ ấy mà đối phó người khác, em còn nói em không có sai sao?”
Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút, thất vọng cúi đầu nhận sai, “Xin lỗi chủ nhân, Hiểu Hiểu sai rồi, Hiểu Hiểu không nên vọng tưởng độc chiếm chủ nhân…”
“Anh cho phép em độc chiếm anh.” Hách Vân Sanh lắc đầu đánh gãy lời nói của Hiểu Hiểu, “Lỗi của em là ở chỗ dùng kế vặt bắt nạt người khác, gián tiếp làm lỡ tiến độ công tác của anh, như vậy đã biết sai chưa?”
Hiểu Hiểu nghe Hách Vân Sanh giải thích xong, nội tâm lần thứ hai bị hổ thẹn lấp kín, cậu chỉ muốn làm người kia chậm lại, lại không chú ý tới sẽ làm lỡ công tác của chủ nhân!
“Xin lỗi, chủ nhân —— ”
Ngoại trừ nói câu này, Hiểu Hiểu cũng không nghĩ được nên nói gì, quả thực cậu phạm sai lầm không thể tha thứ!
Hách Vân Sanh có thể cảm nhận được Hiểu Hiểu đang cố gắng thả lỏng thân thể của mình để tiếp thu đồ vật mà đối với cậu là hết sức sợ hãi, vào lúc này anh có thể làm cũng chỉ là dời đi sự chú ý của Hiểu Hiểu, nên Hách Vân Sanh liền trở về đề tài chính, anh vừa hưởng thụ Hiểu Hiểu hầu hạ vừa tiếp tục hỏi vấn đề hồi nãy, “Hiểu Hiểu, tại sao em lại gây chuyện với Tiểu Đỗ?”
Đầu Hiểu Hiểu vẫn chôn ở cổ Hách Vân Sanh làm đà điểu, nghe Hách Vân Sanh hỏi xong, cậu cũng không có giống như trước một mực chắc chắn mình không làm sai cái gì mà là duy trì trầm mặc, ngón tay của cậu còn đang linh hoạt vò động ở trong quần lót của Hách Vân Sanh, làm cho người ta có một loại là cậu đang chuyên tâm lấy lòng Hách Vân Sanh tạo ảo giác dục vọng.
Hách Vân Sanh đợi nửa ngày cũng không đợi được câu trả lời, không thể nghi ngờ là Hiểu Hiểu đã ngầm thừa nhận câu hỏi của anh, thấy vậy liền trừng phạt Hiểu Hiểu làm chuyện bậy, Hách Vân Sanh kéo cái mông Hiểu Hiểu đã tiêu pha chút khí lực, dương v*t giả ngay đỉnh huyệt khẩu Hiểu Hiểu không hề báo động trước mà chen vào trong cơ thể cậu, tuy chỉ là một chút cái đầu cũng chưa hoàn toàn đi vào, nhưng vẫn khiến Hiểu Hiểu sợ hãi nín thở, ngay cả tay nắm tính khí của Hách Vân Sanh cũng không tự chủ theo bản năng nắm chặt.
Dưới bàn tay chắc chắn mạnh mẽ của Hách Vân Sanh, dương v*t giả chen ở lối vào phía sau liền không còn động tác gì nữa. Đối với phía sau Hiểu Hiểu đã quen chứa đựng đồ vật, điểm áp lực ấy không đáng giá được nhắc tới, nhưng đối với ngựa gỗ thì vẫn sợ hãi làm cậu không cách nào không sốt sắng được, qua hồi lâu Hiểu Hiểu mới lấy lại sức được, hậu tri hậu giác phát hiện tay phải của mình đã dùng sức quá mức, dĩ nhiên lại đem tính khí Hách Vân Sanh bấm cho đến mềm nhũn xuống.
“Chủ nhân!” Hiểu Hiểu giống như bị kinh sợ ngẩng đầu lên thu tay về, so sánh với vết bấm đau của chủ nhân, ngựa gỗ dưới thân căn bản không tính là chuyện to tát gì, Hiểu Hiểu luống cuống mà hổ thẹn cúi đầu không dám nhìn vào mắt Hách Vân Sanh, cậu hận tại sao mình lại xúc phạm tới chủ nhân của mình, cho dù dưới bất kỳ tình huống nào đều không cho phép xảy ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hiểu Hiểu có một loại ý nghĩ tự giận chính mình, không cần chủ nhân động thủ, cậu liền trừng phạt xong bản thân mình.
Thời điểm Hách Vân Sanh còn chưa kịp phản ứng Hiểu Hiểu dùng sức từ hai chân trên người Hách Vân Sanh xuống giẫm ở trên mặt đất, hai tay đẩy Hách Vân Sanh ra đồng thời thân thể cậu ép xuống, hầu như là việc nghĩa chẳng từ nan ngồi trên ngựa gỗ, dương v*t giả trong nháy mắt xuyên vào thân thể, cũng không bị xé rách đau đớn như trong tưởng tượng, trái lại nháy mắt đó trong Hiểu Hiểu bị ma sát mang tới khoái cảm cùng kích thích chướng bụng làm rên rỉ một tiếng, vừa bởi vì trong lòng sợ hãi mà Tiểu Thanh không bị chủ nhân khống chế tinh thần lần thứ hai ngẩng đầu lên.
Hách Vân Sanh lùi về sau một bước ổn định thân hình, nhìn Hiểu Hiểu sảng khoái biến thành kinh ngạc lại tới vẻ mặt hối hận, cười tiến lên dùng tay vò loạn tóc ngắn Hiểu Hiểu, hỏi: “Đau không?”
Bình thường Hiểu Hiểu biết mình làm sai đều cúi thấp đầu xuống, lắc lắc đầu, lại nhanh chóng ngẩng đầu lên vô cùng đáng thương mà nhìn Hách Vân Sanh nói: “Nhưng chủ nhân rất đau —— ”
“Ừ, rất đau.”
Hách Vân Sanh phù hợp gật đầu, điều này làm cho Hiểu Hiểu hổ thẹn đến tột đỉnh rồi không nghĩ ra phải làm sao mới tốt.
“Muốn cái gì?” Hách Vân Sanh buồn cười hỏi.
Mắt Hiểu Hiểu nghiêm túc nhìn thẳng Hách Vân Sanh nói: “Hiểu Hiểu làm đau chủ nhân, xin chủ nhân trừng phạt.”
“Có phải là anh trừng phạt em, trong lòng em mới dễ chịu hơn?” Hách Vân Sanh giống như nghĩ tới điều gì đó đột nhiên hỏi.
Hiểu Hiểu gật gù, “Đúng, chủ nhân.”
Hách Vân Sanh đem quần nhấc lên buộc chặt, nghiêm mặt nói: “Này, đầu tiên nhớ kỹ, trước khi ngủ anh sẽ tính sổ lại với em, trước anh phải làm rõ chuyện của Tiểu Đỗ trước đã. Hiện tại, xoay qua chỗ khác.”
Bởi vì vừa nãy Hách Vân Sanh ngồi ở phần cuối ngựa gỗ, thời điểm ôm Hiểu Hiểu ngồi lên kỵ Hiểu Hiểu có bị ngược, lúc này dưới chỉ thị của Hách Vân Sanh, Hiểu Hiểu bị dính trên ở ngựa gỗ mới chậm rãi chuyển tới chính giữa.
Hách Vân Sanh khoát tay lên đầu ngựa gỗ, nơi đó có mấy cái nút bấm màu sắc khác nhau, anh nghiêm túc hỏi Hiểu Hiểu: “Trước tiên nói một chút về ngày hôm nay, tại sao em lại đá rơi nguồn điện máy vi tính của Tiểu Đỗ xuống?.”
Hiểu Hiểu mím môi không nói lời nào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một vẻ mặt quật cường hiếm thấy. Xưa nay Hiểu Hiểu sẽ không nói dối chủ nhân của mình, không nói lời nào liền đại diện là mình không sai.
“Không cần nói cho anh là em không phải cố ý, nguồn điện của Tiểu Đỗ ở sau lưng cậu ta, người bình thường sẽ không bỏ qua phần hành lang rộng rãi mà đi chen cái ngõ hẹp kia.” Bàn làm việc của Tiểu Đỗ dựa lưng tường, căn bản sẽ không có người từ phía sau cậu ta đi ngang qua, điều này cũng chứng minh hành động này Hiểu Hiểu tuyệt đối là cố ý.
Thấy Hiểu Hiểu vẫn trầm mặc, Hách Vân Sanh nói tiếp: “Hai ngày trước cũng vậy, anh để cho em phục vụ bọn họ uống cà phê, đưa đến nơi người khác đều cẩn thận mà, tại sao một mực khi đưa đến nơi Tiểu Đỗ liền bị đổ ra?”
Hiểu Hiểu như trước không nói lời nào.
“Như vậy những chuyện tương tự em cũng đã làm rất nhiều, nếu nói là trùng hợp, chỉ nhằm vào mình Tiểu Đỗ thì cũng không khỏi có chút quá giả đi.” Hách Vân Sanh dùng ngón tay nâng cằm Hiểu Hiểu lên, “Nô lệ phải thành thực, chủ nhân hỏi nhất định phải trả lời, có cần nói cho anh mới mấy tháng trôi qua mà em đã quên thân phận làm đầy tớ của mình không?”
“Không có, Hiểu Hiểu không có quên, chủ nhân…” Hiểu Hiểu hoảng loạn giải thích.
“Vậy hiện tại em nói cho anh đi, tại sao em lại chỉ nhằm vào Tiểu Đỗ?” Hách Vân Sanh đè âm thanh, thừa thắng xông lên.
“Bởi vì…” Con mắt Hiểu Hiểu bất an dao động một vòng, cuối cùng chuẩn xác nhìn thẳng hai mắt Hách Vân Sanh, “Bởi vì Hiểu Hiểu chán ghét ánh mắt cậu ta nhìn chủ nhân.”
Hách Vân Sanh ngốc lăng, ” Ánh mắt cậu ta xem anh là gì?”
Hiểu Hiểu sờ môi mơ hồ nói: “Ngưỡng mộ.”
Hách Vân Sanh làm sao cũng không nghĩ tới đáp án dĩ nhiên lại đơn giản như vậy, anh có thể cho rằng đây là biểu hiện Hiểu Hiểu ghen hay không? Bất quá —— đâu chỉ bởi vì ánh mắt người khác xem anh ngưỡng mộ liền khiến Hiểu Hiểu khắp nơi hao tổn tâm tư đối phó người, hay có thể mắt Hiểu Hiểu không cẩn thận một chút? Hoặc là… Không có cảm giác an toàn?
Nghĩ rõ ràng đầu đuôi câu chuyện nhất thời Hách Vân Sanh dở khóc dở cười, anh tận lực áp chế loại tâm tình này, để cho mình được uy nghiêm, anh quay về phía Hiểu Hiểu trừng mắt lên, “Bởi vì ngần việc nhỏ ấy mà đối phó người khác, em còn nói em không có sai sao?”
Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút, thất vọng cúi đầu nhận sai, “Xin lỗi chủ nhân, Hiểu Hiểu sai rồi, Hiểu Hiểu không nên vọng tưởng độc chiếm chủ nhân…”
“Anh cho phép em độc chiếm anh.” Hách Vân Sanh lắc đầu đánh gãy lời nói của Hiểu Hiểu, “Lỗi của em là ở chỗ dùng kế vặt bắt nạt người khác, gián tiếp làm lỡ tiến độ công tác của anh, như vậy đã biết sai chưa?”
Hiểu Hiểu nghe Hách Vân Sanh giải thích xong, nội tâm lần thứ hai bị hổ thẹn lấp kín, cậu chỉ muốn làm người kia chậm lại, lại không chú ý tới sẽ làm lỡ công tác của chủ nhân!
“Xin lỗi, chủ nhân —— ”
Ngoại trừ nói câu này, Hiểu Hiểu cũng không nghĩ được nên nói gì, quả thực cậu phạm sai lầm không thể tha thứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook